Liệp Hung Kí
C38: Vào thành lấy chồng
Tài xế taxi Vu Thành Toàn, lái chiếc xe Charlie màu đỏ, lúc ra khỏi tiểu khu, là 7 giờ sáng. Từ khu Phú Lâm Uyển anh ta ở ra ngoài, quẹo cua, là đến đường Phú Dân. Trên đường người đi đường rất ít, hai bên phố hẹp, có mấy cửa hàng cũ xám xịt. Sau khi quẹo lên đường Phú Dân, Vu Thành Toàn theo thường lệ đậu xe ở trước cửa "cửa hàng bánh bao tiểu thái" ăn sáng. "Cửa hàng bánh bao tiểu Thái" rất nhỏ, một căn nhà trệt, trước cửa để một cái lồng hấp nóng hổi, mua một cái tủ kính ở phố bên, tiện thể bán chút bia, thuốc lá, bật lửa v. V. Trước cửa để 3 cái bàn nhỏ, mấy cái ghế. Một người đàn ông thân hình mập lùn, lưng buộc một miếng tạp dề dầu mỡ, đang bận rộn trước bếp.
Vu Thành Toàn cầm cái ly giữ nhiệt của mình nhảy xuống xe, nói với ông chủ, Bánh bao chay, hôm nay buôn bán được đấy chứ. "Chủ tiệm bị hắn kêu là" bánh bao chay "nhìn mấy thực khách lai rai ngồi đó, toét miệng cười:" Tạm được, không nhiều bằng anh kéo khách khắp phố. "Chủ cửa hàng này họ Thái, lại bán bánh bao, cho nên người quen đều gọi anh ta là" bánh bao chay ". Lâu dần, người gọi tên của anh ta" Thái Cường "càng lúc càng ít. Vu Thành Toàn với Thái Cường nói ra cũng là bạn già biết gốc biết rễ.
Mấy năm trước, hai người đều là tài xế vận hàng của một công ty vận chuyển, cả ngày lái xe hàng chạy khắp nam hải bắc địa, sau này Thái Cường xảy ra tai nạn xe trên đường cao tốc, đụng người ta bị thương, bị công ty cho thôi việc, nên về nhà, mở một cửa hàng nhỏ để duy trì sinh kế. Anh ta nhỏ hơn Vu Thành Toàn mấy tuổi, bởi vì trong vụ tai nạn xe đó để lại chút tật, lúc đi đường có hơi khập khiển, cho nên đến nay không có người đàn bà nào chịu lấy anh ta,
Hai năm trước, vợ của Vu Thành Toàn bệnh qua đời, vì có thể ở nhà chăm sóc con trai nhỏ, ông chỉ có thể thôi việc chở hàng, làm một tài xế taxi. Thái Cường vừa lau tay trên tạp dề, vừa hỏi ông:" Hôm nay ăn gì? "Vu Thành Toàn tìm một cái ghế ngồi xuống nói:" Cho tôi một lồng bánh bao nhỏ đi. "Lúc Thái Cương bưng bánh bao nhỏ lên, lại hỏi ông ta:" Sớm như vậy anh đã gửi tiểu Toàn đến nhà trẻ rồi sao? "
Tiểu Toàn là con trai của Vu Thành Toàn, chưa đến 3 tuổi. Vu Thành Toàn nói:" Hết cách, ai bảo nó là đứa trẻ không mẹ chứ? Không đưa nó đến nhà trẻ, tôi cũng không thể ra làm việc. "Ông vừa uống nước trong ly mình, vừa ăn bánh bao, bỗng như nhớ ra chuyện gì, gọi Thài Cường lại:" Ái, bánh bao chay, tôi muốn nhờ cậu một việc. Căn nhà 2 phòng đó của tôi, chỉ có mình tôi dẫn theo đứa bé ở, hơi phí, muốn thuê 1 nửa ra, sống chung với người ta. Tin tức của cậu nhanh, xem gần đây có ai muốn thuê nhà không, lưu ý giúp tôi với. "Thái Cường nói:" Được, không thành vấn đề, sau khi thành, tiền thuê tháng đầu anh phải cho tôi tiền trung gian nha. "
Vu Thành Toán đá anh ta một cái, cười mắng:" Khốn này, giúp lão tử một chút còn đòi tiền trung gian à? Nửa phân tiền cũng không cho." "Ai yo!" Thài Cường khoa trương gọi một tiếng, nghiên người, thuận thế ngã lên người một thực khách bên cạnh. Vu Thành Toàn giật mình, mình chỉ đùa với cậu ta, một cước này không mạnh, tiểu tử này tuy chân không tiện, nhưng cũng không đến mức yếu như vậy chứ! Vu Thành Toàn vội đứng lên, đang muốn đi đỡ cậu, lại thấy cậu ta dựa trên người thực khách đó, đang nháy mắt với ông.
Vu Thành Toàn ngây ra, bỗng hiểu ra, thực khách ngồi ở bàn bên cạnh, là một cô gái trẻ khoảng hơn 20 tuổi, da dẻ trắng trẽo, trông khá xinh đẹp, Thài Cường 2 tay thừa cơ ở trên người cô sờ mấy cái, mới đứng lên. Tiểu tử này, đang thừa cơ chiếm tiện nghi của con gái người ta. Vu Thành Toàn bất giác cười thầm: Tiểu tử này chính là bộ dạng này, tật chó không chừa.
Thái Cường lúc còn làm tài xế chở hàng ở công ty vận chuyển, sở dĩ xảy ra chuyện, chính là vì lúc lái xe, ở trong buồng lái dẫn theo một cô gái tam bồi để tiêu khiển bớt cô đơn, kết quả không chú ý, đã xảy ra tai nạn. Cô gái bàn bên bị ông chủ bánh bao này chiếm tiện nghi, giận đến đỏ mặt, nhưng lại không tiện phát tác. Chờ Thái Cường đứng lên, lúc đi qua bên bàn cô, cô bỗng đụng ngã một cái li thủy tinh, ly trà nóng đúng lúc đổ hết lên chân của Thái Cường, nóng đến mức anh ta nhảy dựng lên.
Vu Thành Toàn xem xong, bất giác cười lớn, âm thầm tán thưởng sự thông minh của cô gái này. Ông ăn sáng xong, quay về trên xe, đang định lái xe lên đường, cô gái vừa nãy đổ nước lên chân của Thái Cường đi đến bên xe ông hỏi: "Sư phụ, xe của ông bây giờ chở khách không?" Vu Thành Toàn gật đầu nói: "Chở chứ, cô muốn đi đâu?" Cô gái nói: "Tôi muốn đến nhà hàng Nam Châu." Vu Thành Toàn nói: "Không thành vấn đề, cô lên xe đi." Cô gái nói tiếng "cảm ơn", chạy đến bên còn lại của xe, mở cửa ngồi vào chỗ ghế phụ.
Vu Thành Toàn đánh bàn lái, chiếc xe Charlie màu đỏ chạy trên đường Phú Dân. Sau 10 mấy phút, xe taxi đã chạy lên đường chính của thành khu, lúc dừng lại ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Vu Thành Toàn sợ cô gái đó đang vội, nên nói: "Nhà hàng Nam Châu ở phía trước, qua ngã tư này, còn khoảng mấy phút nữa là đến."
Lúc này, điện thoại của cô vang lên, cô nghe điện thoại, chỉ "ờ" một tiếng, cúp máy, trên mặt xuất hiện vẻ thất vọng, trầm mặt lúc lâu, xoay đầu nói với Vu Thành Toàn: "Sư phụ, chúng ta không đến nhà hàng Nam Châu nữa, ông xoay đầu chở tôi về đi." Vu Thành Toàn ngây ra hỏi: "Sao vậy cô gái?"
Cô gái đó thở dài nói: "Tôi tên Châu Lê Hoa, từ dưới quê vào thành làm công, ở đây tìm việc hơn 1 tuần rồi, hôm qua khó khăn lắm tìm được công việc phục vụ ở nhà hàng Nam Châu, giám đốc bảo tôi sáng nay đi phỏng vấn. Nhưng lúc nãy lại gọi điện nói với tôi, họ tuyển đủ rồi, bảo tôi không cần qua nữa." Vu Thành Toàn "ồ" một tiếng, nói: "Vậy phải làm sao?" Châu Lê Hoa chán nản nói: "Còn có thể làm sao? Tiếp tục tìm việc." Vu Thành Toàn hỏi cô: "Vậy bây giờ cô đi đâu?"
Châu Lê Hoa suy nghĩ một lát nói: "Vẫn là về chỗ ở trước đi, mua mấy tờ báo, xem thông tin tuyển dụng trên đó, rồi ra tìm việc. Tôi ở khách sạn Thuận Ý, ở bên cạnh cửa hàng bánh bao lúc nãy ăn sáng, sư phụ, làm phiền anh chở tôi về trước đi." Vu Thành Toàn chỉ có thể quẹo ngã tư, xoay đầu đi ngược về. Nửa đường, Châu Lê Hoa bỗng hỏi: "Ái, sư phụ, lúc nãy ăn sáng, tôi nghe anh nói anh có nhà muốn cho thuê, phải không?"
Vu Thành Toàn nói: "Đúng vậy, vợ tôi 2 năm trước qua đời, 2 phòng 2 phòng khách, tôi dẫn theo con ở, thấy hơi phí, cho nên muốn chia ra một nửa cho thuê." Châu Lê Hoa nói: "Sư phụ, tôi muốn thuê nhà của anh ở, anh xem có được không?" "Cô?" Vu Thành Toàn bất ngờ, xoay đầu nhìn cô, vẻ mặt khó xử "Cái này không thích hợp lắm nhỉ?"
Châu Lê Hoa nói: "Bây giờ tôi ở khách sạn, không những mắc, vả lại môi trường rất không tốt, cả ngày ồn ào, điều quan trọng nhất là, không an toàn chút nào, cho nên tôi muốn thuê một căn nhà rẻ một chút ở. Đúng lúc nhà anh có phòng dư, cho nên tôi tính thuê, chờ sau này tìm được công việc, cũng có một chỗ ở." "Nhưng một cô gái.." Châu Lê Hoa cười: "Tôi không sợ, chẳng lẽ anh còn sợ tôi ăn anh sao?"
Vu Thành Toàn đỏ mặt nói: "Thôi được, vậy cô thuê ở trước đi, nếu cảm thấy có gì không ổn, dọn ra tìm chỗ khác cũng được." Châu Lê Hoa nhìn anh ta, nghiêm túc nói: "Không có gì không ổn cả, sư phụ anh vừa nhìn đã là người hiền lành đôn hậu, thuê ở chung với ông, tôi không có gì không yên tâm." Vu Thành Toàn nghe xong, bất giác cười hahah nói: "Thôi được, nếu cô nhất định muốn thuê, vậy tôi cũng không có ý kiến." Ông lái xe taxi, đưa Châu Lê Hoa về khách sạn thuận ý đường Phú Dân trước, Châu Lê Hoa vào lấy hành lí của mình, thanh toán, ông lại chở cô vào khu Phú Lâm Uyển. Ông ở khu A lầu 3. Đậu xe ở dưới xong, ông dẫn Châu Lê Hoa lên lầu. Mở cửa vào nhà, Châu Lê Hoa "ya" một tiếng nói: "Sư phụ, nhà ông khá lớn đấy chứ."
Vu Thành Toàn nói: "Căn nhà này khoảng 100 m2, là nhà cũ mua nhiều năm trước. Lúc đó tôi chạy đường dài kiếm được chút tiền, cho nên lúc kết hôn đã mua một căn nhà lớn một chút. Hai năm trước vợ tôi qua đời, một mình tôi nuôi con ở căn nhà lớn như vậy, trông hơi trống vắng." Tuy vợ đã qua đời hai năm, nhưng lúc ông nhắc đến chuyện này, vành mắt vẫn hơi ướt.
Châu Lê Hoa nói: "Được, anh Vu, anh đi bận việc trước, trong nhà tôi dọn dẹp là được." Cứ như vậy, Vu Thành Toàn trở thành chủ nhà của Châu Lê Hoa. Cô cũng thuê nhà ông ở, cũng xem như có một chỗ ở trong thành rồi. Sau này, mỗi ngày cô đều ra ngoài làm việc, nhưng tìm hơn nửa tháng, chuyện công việc vẫn chưa có tiến triển gì, cô phát sầu. Vu Thành Toàn an ủi cô: "Đừng vội, từ từ đi, cô trẻ đẹp như vậy, lại giỏi làm, chắc chắn có thể tìm được công việc thích hợp. Hơn nữa, thật sự không được, tôi mời cô làm bảo mẫu, cô ở nhà trông con thay tôi cũng được." "Thật sao?" Vu Thành Toàn gật đầu nói: "Đương nhiên là thật." Mấy ngày nay, ông cũng đang đau đầu vì chuyện của con.
Con trai ông còn nhỏ, đưa đến nhà trẻ, không những chi phí cao, vả lại còn hay bị các bạn nhỏ khác ăn hiếp. Chẳng là mấy hôm trước Vu Tiểu Toàn lại bị một tên nhóc phá phách ở nhà trẻ đánh bể đầu, ông đưa con đến bệnh viện khâu hết hai mũi, bây giờ trên trán của tiểu toàn còn quấn băng vải.
Gần đây điều khiến ông phát sầu là, bây giờ Tiểu Toàn sinh ra tâm lí sợ nhà trẻ, sáng nay đưa đi, nó đã khóc róng lên, không chịu vào. Nhưng Vu Thành Toàn là một người đàn ông đơn thân, ban ngày phải đi lái xe kiếm tiền, không có thời gian chăm con, con khóc quấy, ông cũng phải chạnh lòng nhét con vào nhà trẻ. Sáng này, sau khi ông đưa Tiểu Toàn vào nhà trẻ, trong lòng đã suy nghĩ, mấy năm nay mình lái xe cũng dành được chút tiền, nếu có thể mời một bảo mẫu ở nhà chuyên chăm sóc con trai, chắc cũng có thể gánh nổi. Châu Lê Hoa nghe ông nói, cũng có chút động lòng.
Tiểu Toàn đứa bé này, tối mấy hôm nay sau khi từ nhà trẻ về, cũng đã chơi thân với cô rồi. Thằng nhóc thông minh lanh lợi, không nghịch ngợm chút nào, ở nhà trông nó chắc cũng không phí sức. Vu Thành Toàn nói: "Nếu cô đồng ý, thì ngày mai tôi cho Tiểu Toàn nghỉ học ở nhà trẻ, về nhà, để cô trông giúp tôi. Lương thì, lần trước lúc cô làm việc ở nhà hàng nam châu, họ hứa trả cho cô bao nhiêu, thì tôi trả cho cô bấy nhiêu. Cô xem được không?" Châu Lê Hoa vui mừng gật đầu nói: "Được, dù sao thì tôi cũng rất thích Tiểu Toàn."
Sáng ngày thứ hai, Vu Thành Toàn đến nhà trẻ làm thủ tục nghỉ học cho Tiểu Toàn, chính thức giao đứa bé cho Châu Lê Hoa. Châu Lê Hoa nắm tay của Tiểu Toàn, ngồi xỏm xuống hỏi: "Tiểu Toàn, sau này con không cần phải đến nhà trẻ nữa, ở nhà chơi với dì, được không?" "được ạ, sau này không cần đến nhà trẻ nữa, dì tốt quá!" Tiểu Toàn vui mừng ôm lấy Châu Lê Hoa, hôn lên mặt cô. Vu Thành Toàn thấy hai người chung sống hòa thuận như vậy, cười haha, yên tâm đi làm.
Chiều ông chở một người khách đường dài, vừa về đến khu thành, cảm thấy hơi đói, nên đậu xe bên đường, đang muốn tìm một cửa hàng thức ăn nhanh ăn no, điện thoại đột nhiên vang lên, nghe máy, là Châu Lê Hoa gọi đến. Trong điện thoại Châu Lê Hoa hỏi: "Anh Vu, giờ anh có rảnh không?" Vu Thành Toàn nói: "Rảnh." "Vậy anh mau về nhà một chuyến đi." "Sao vậy? Có phải Tiểu Toàn ở nhà quậy phá không?" "Anh về rồi sẽ biết."
Vu Thành Toàn gấp gáp, không ăn cơm nữa, lái xe chạy về nhà. Vừa về đến nhà, đẩy cửa, đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phứt. Ông ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên bàn nhỏ ở nhà ăn đã xếp đầy thức ăn nóng hổi, thơm phứt. Châu Lê Hoa và Tiểu Toàn đang ngồi dưới đất chơi games, thấy ông về, Châu Lê Hoa ôm Tiểu Toàn lên nói: "Tiểu Toàn ngoan, ba về rồi, chúng ta mau đi rửa tay ăn cơm đi." Giờ Vu Thành Toàn mới biết, Châu Lê Hoa gọi điện bảo mình về, là muốn ông về nhà ăn cơm.
Châu Lê Hoa nói: "Anh ngày nào cũng ở ngoài ăn thức ăn nhanh, không dinh dưỡng, cũng không vệ sinh, bữa no bữa đói, cũng không tốt cho sức khỏe. Sau này, mỗi ngày tôi ở nhà nấu cơm chờ anh, nếu không bận lắm, thì anh về nhà ăn cơm đi." Vu Thành Toàn chà tay cười đôn hậu nói: "Cái này.. sao mà được chứ? Công việc của cô, vốn chỉ là phụ trách chăm sóc Tiểu Toàn, không bao gồm việc nấu cơm cho tôi." Châu Lê Hoa cười nói: "Chẳng lẽ tôi và Tiểu Toàn ở nhà không cần nấu cơm sao? Anh về nhà ăn cơm, tôi cũng chỉ là tiện thể thêm một đôi đũa mà thôi, đâu cần chuyên nấu cho anh."
Nhìn ngôi nhà sạch sẽ ngăn nắp với thức ăn nóng trên bàn, còn có nụ cười rạng rỡ trên mặt người con gái và đứa bé, Vu Thành Toàn hơi thẩn thờ, vợ qua đời lâu như vậy, lần đầu ông cảm nhận được trong nhà có hương vị của nhà. Vào một đêm không lâu sau, Vu Thành Toàn tan làm về nhà, đã hơn 10 giờ tối. Sau khi ông vào nhà phát hiện trong nhà không có đèn, tối thui, tưởng Châu Lê Hoa và Tiểu Toàn đã ngủ, nhưng mở đèn xem, trong nhà không thấy hai người.
Ông gọi một tiếng Tiểu Toàn, không trả lời, lại gọi một tiếng Lê Hoa, cũng không ai trả lời. Ông tìm khắp nhà, không thấy hình bóng của hai người. Lòng thầm nghĩ: Khuya như vậy rồi, chẳng lẽ họ còn ở trong công viên của tiểu khu chơi sao? Chạy xuống lầu, đi dạo một vòng quanh tiểu khu, vẫn không thấy hai người. Ông nhíu mày gọi điện thoại của Châu Lê Hoa, lại hiển thị đối phương đã tắt máy. Ông bất giác thấy lạ: Người đàn bà này dẫn Tiểu Toàn đi đâu chứ? Chạy đi hỏi bảo vệ trước cổng tiểu khu, bảo vệ nói, khoảng 8 giờ mấy tối, thấy Châu Lê Hoa bế theo Tiểu Toàn vội vã đi ra. Bà dì nhà hàng xóm nói, mau báo cảnh sát đi, ở khu bên cạnh có một bảo mẫu nhân lúc chủ nhà không có nhà, bế con đem bán, cục công an đến giờ còn chưa bắt được người đó. Trái tim của Vu Thành Toàn như rơi vào hố băng.
Giờ ông mới nhớ ra, hiểu biết của ông đối với Châu Lê Hoa rất ít, nếu cô đến trộm con.. Ông nghĩ thôi cũng sợ đến toát mồ hôi, vội hoảng loạn lấy điện thoại ra, đang muốn gọi 110 báo cảnh sát, điện thoại lại vang lên, người gọi đến hiển thị số lạ. Ông do dự một lát, nhấn phím nghe máy, trong điện thoại lập tức truyền ra tiếng của Châu Lê Hoa. "Cô giấu Tiểu Toàn đi đâu rồi?" trong lòng ông khẩn trương, nên đã quát thẳng vào điện thoại. Châu Lê Hoa nói: "Chúng tôi ở bệnh viện nhân dân." Vu Thành Toàn ngây ra: "Ở bệnh viện làm gì?"
Châu Lê Hoa nói với ông, lúc tối, Tiểu Toàn bỗng nhiên sốt cao, còn co giật, cô vội bế nó chạy ra tiểu khu, gọi một chiếc xe, chạy đến bệnh viện. Sau khi đến bệnh viện mới nhớ ra gọi điện cho ông, nhưng điện thoại hết pin rồi, cô bận một hồi, mới mượn điện thoại của người khác gọi cho ông. Trái tim của Vu Thành Toàn lại treo lên, vội hỏi: "Vậy.. vậy Tiểu Toàn sao rồi?" "Bác sĩ nói là bị viêm Amidam, dẫn đến sốt cao, đã tiêm thuốc hạ sốt cho nó, bây giờ không sao nữa rồi, nhưng phải ở lại bệnh viện quan sát hai ngày mới được." Vu Thành Toàn thở dài một hơi nói: "Cô vất vả rồi, tôi lập tức đến ngay,"
Ông lái xe chạy đến bệnh viện, Tiểu Toàn đã từ phòng cấp cứu chuyển qua phòng bệnh. Ông vào phòng bệnh, thấy trên trán Tiểu Toàn còn dán miếng hạ sốt, trên tay còn đâm kim truyền, đã ngủ say rồi. Châu Lê Hoa đang vắt khăn nóng, lau mồ hôi trên lưng nó. Vu Thành Toàn vội đi qua nói: "Lê Hoa, để tôi." Châu Lê Hoa ngẩng đầu nhìn ông nói: "Anh vụn về như vậy, đừng làm Tiểu Toàn thức giấc, thôi để tôi làm đi. Bác sĩ nói, phải dùng nước ấm lau người cho nó, có thể giúp nó hạ sốt." Vu Thành Toàn nhìn cô bận đến trán đầy mồ hôi, trong lòng áy náy nói: "Lê Hoa, vất vả cho cô rồi!"
Châu Lê Hoa nói: "Không vất vả, đây là chuyện tôi nên làm. Là tôi không chăm sóc tốt Tiểu Toàn, để nó bị cảm rồi. Lúc đó anh không có nhà, tôi hấp ta hấp tấp, bế nó lên là chạy đến bệnh viện, đến bệnh viện mới nhớ gọi điện cho anh." Hai người đang nói chuyện, Tiểu Toàn trở mình, từ trong giấc mơ tỉnh lại. Vu Thành Toàn lên trước, dùng tay sờ mặt nó, cảm giác nhiệt độ đã hạ xuống rồi, mới yên tâm.
Tiểu Toàn mở mắt ra nhìn ông, bỗng chu miệng hỏi: "Ba, tại sao người khác đều có mẹ, con lại chỉ có ba, không có mẹ vậy?" lúc nói lời này, nó dùng bàn tay nhỏ chỉ giường bệnh ở bên cạnh. Trên một chiếc giường bệnh khác có một cô bé nằm đó, một đôi vợ chồng trẻ đang bận trước bận sau chăm sóc. Đứa bé một lát gọi ba, một lát gọi mẹ, giọng thánh thót. Tiểu Toàn bị cô bé này ảnh hưởng, bỗng nhớ ra chuyện tại sao mình không có mẹ.
Vu Thành Toàn nghe xong, trong lòng chua chát, lúc vợ ông mất, Tiểu Toàn chưa đến 1 tuổi, đương nhiên không có kí ức gì về mẹ. Ông trầm mặc một lát, không biết nên trả lời con thế nào. Tiểu Toàn thấy ông không nói chuyện, quậy dữ hơn, khóc thét đòi mẹ, ngay cả chăn cũng bị đá ra. Vu Thành Toàn hơi bất lực, khó chịu trừng nó, đang muốn nổi giận, thì bị Châu Lê Hoa dùng ánh mắt ngăn lại. Châu Lê Hoa vừa kéo chăn đắp lại cho Tiểu Toàn, vừa nói: "Ai nói Tiểu Toàn không có mẹ? Tiểu Toàn cũng có mẹ mà!" Tiểu Toàn mở to mắt hỏi: "Mẹ con ở đâu?" Châu Lê Hoa do dự một lát, quay đầu nhìn Vu Thành Toàn, cúi người xuống ở bên tai Tiểu Toàn nói: "Dì chính là mẹ con."
"Không, dì là dì, không phải mẹ." Châu Lê Hoa nói: "Dì là mẹ của Tiểu Toàn, mẹ lúc trước đã lừa con, cho nên mới để con gọi mẹ là dì, thật ra, dì chính là mẹ của Tiểu Toàn." "Thật sao?" "Đương nhiên là thật, không tin chúng ta nghóe tay." Tiểu Toàn đưa ngón tay út nhỏ bé ra, kéo tay với cô, vui mừng nói: "Con cũng có mẹ, Tiểu Toàn cũng có mẹ rồi!" làm đôi vợ chồng trẻ ở bên cạnh cũng nhìn về phía bên này. Vu Thành Toàn hiển nhiên nghe thấy Châu Lê Hoa nói thầm với Tiểu Toàn, ngẩng đầu nhìn cô, nhất thời không biết nên nói gì. Châu Lê Hoa đỏ mặt, kéo ông qua một bên nói: "Anh Vu, anh đừng trách, em vì làm Tiểu Toàn vui, cho nên mới.." Vu Thành Toàn cảm động nói: "Lê Hoa, sao tôi lại trách cô được chứ? Tôi nên cảm ơn cô mới đúng, cô chăm sóc Tiểu Toàn còn tốt hơn cả người làm cha như tôi nữa."
Hai ngày sau, Tiểu Toàn khỏe lại, xuất viện về nhà, lúc tối, đột nhiên đưa ra yêu cầu muốn ngủ cùng Châu Lê Hoa. Lúc trước mỗi tối nó đều ngủ chung với Vu Thành Toàn, từ sau khi ở bệnh viện biết Châu Lê Hoa là "mẹ", thì càng đeo cô hơn, buổi tối cũng ôm cổ của cô không chịu buông tay, đòi ngủ với cô. Châu Lê Hoa nói không lại nó, nhìn Vu Thành Toàn, Vu Thành Toàn nói: "Đứa bé này, bây giờ thân với cô hơn tôi nữa."
"Đương nhiên rồi, ai bảo tôi là" mẹ "nó chứ." Châu Lê Hoa cười, vỗ mông Tiểu Toàn nói: "Chỉ cần nó vui, thì để nó ngủ chung với tôi đi." "Vậy sao mà được chứ? Tối nó thích đạp chăn, sẽ quấy rầy cô ngủ." "Không sao, tôi ứng phó được." Tiểu Toàn vừa nghe ba đồng ý, rất vui, chạy lên giường của Châu Lê Hoa. Châu Lê Hoa ở trên giường chơi với nó một lát, thay áo ngủ đang muốn ngủ, Tiểu Toàn lại ở trong chăn hô "ba, ba".
Vu Thành Toàn đẩy cửa vào hỏi: "Có chuyện gì?" Tiểu Toàn xoay mắt nói: "Bạn nhỏ trong ti vi, chẳng phải đều ngủ chung với ba mẹ sao? Con cũng muốn ngủ cùng ba mẹ." Nó nhích cái mông về phía Châu Lê Hoa, trống ra một chỗ nói: "Mau đến đây, ba, ba ngủ ở đây, ba chúng ta cùng ngủ." Vu Thành Toàn ngây ra, nhìn Châu Lê Hoa mặc áo ngủ, lộ nửa ngực trắng nõn, đỏ mặt, trừng con, giả vờ tức giận nói: "Đứa bé này, con quậy gì đấy?" Tiểu Toàn hai chân đạp giường bùm bùm, ủy khuất khóc lên nói: "Không được không được, con muốn ngủ cùng ba mẹ, con muốn ngủ cùng ba mẹ.." Châu Lê Hoa như cười như không nhìn Vu Thành Toàn nói: "Anh Vu, à không, cha nó, anh nghe lời của Tiểu Toàn, mau ngủ ở đây đi, nếu không đêm nay ai cũng đừng hòng ngủ yên nữa." Vu Thành Toàn nhìn cô, lại nhìn Tiểu Toàn, dùng ngón tay chấm đầu Tiểu Toàn: "Đứa bé này, cứ quậy mãi." Chỉ có thể làm theo ý của Tiểu Toàn, khép áo nằm lên giường.
Trên mặt Tiểu Toàn lộ ra nụ cười thắng lợi, một tay ôm "mẹ", một tay ôm ba, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ. Vu Thành Toàn thấy nó đã ngủ, đắp chăn cho nó, đứng lên muốn đi, một bàn tay mềm mại, đột nhiên từ giường bên kia đưa qua, kéo nhẹ tay ông. Châu Lê Hoa dùng âm thanh chỉ có ông nghe thấy nói: "Đêm nay, anh ngủ ở đây đi!" Vu Thành Toàn bất giác ngây ra, xoay đầu nhìn, lại thấy áo ngủ trên người cô không biết từ lúc nào đã mở ra, ngực trắng nõn lộ ra, một đôi mắt như nước, đang chứa đầy kì vọng nhìn ông. Vu Thành Toàn thất thần, kích tình hơn hai năm chôn giấu trong người, bỗng nhiên dâng trào, từ trên người Tiểu Toàn lật qua, đè Châu Lê Hoa dưới người.. Vu Thành Toàn và Châu Lê Hoa chính thức kết hôn, là 2 tháng sau.
1 ngày vào tháng 3, hai người đến cục dân chính lấy giấy kết hôn. Bởi vì Vu Thành Toàn lấy vợ lần 2, cho nên không bày tiệc rượu lớn mời họ hàng hai bên, chỉ bày một bàn tiệc nhỏ trong nhà hàng, mời mấy người bạn ngày thường chơi thân với Vu Thành Toàn đến ăn cơm, cũng xem như làm chứng là họ đã kết hôn. Thái Cường của cửa hàng bánh bao tiểu thái cũng đến. Trong tiệc, Thái Cường không ngừng kính rượu chú rể. Vu Thành Toàn vốn tửu lượng không tốt, uống liền mấy ly, có hơi choáng vàng. Thái Cường một tay cầm ly rượu, một tay choàng vai hắn, giận dữ nói: "Anh em, cậu.. cậu thật không đủ bạn bè." Vu Thành Toàn ợ hơi hỏi: "Tôi.. tôi làm sao không đủ bạn chứ?"
Thái Cường liếc nhìn cô dâu ngồi bên cạnh nói: "Người đàn bà này, là tôi quen trước, đúng không? Theo quy tắc trước sau, nên là tôi ra tay trước mới đúng, sao lão ca anh không nói tiếng nào đã xử rồi? Anh đều kết hôn lần thứ 2 rồi, tôi đây còn chưa kết hôn lần nào, anh nên nhường tôi mới đúng chứ! Anh nói, anh nói, anh có phải không đủ bạn bè không? Không được, không được, anh phải phạt thêm 3 ly." Vu Thành Toàn cười haha nói: "Được, anh em, tôi nhận phạt là được rồi."
Anh bưng ly rượu đối phương đưa qua, đang muốn uống tiếp, ly rượu lại bị Châu Lê Hoa đưa tay đoạt lại: "Anh không được uống nữa, uống nữa sẽ say thật đó." Cô nhíu mày. Thái Cường lập tức nhằm vào cô, cười nói: "Yo, chị dâu, mới kết hôn, đã muốn quản lí anh chúng tôi rồi sao?" "Tôi không phải quản anh ấy, là sợ anh ấy uống say." "Chị sợ anh ấy say rồi, đêm tân hôn bò không lên giường, bỏ lỡ một đêm xuân tiêu phải không?" Châu Lê Hoa giận tím mặt, trừng cậu, lười nói với cậu. Thái Cường không vui, phun hơi thở đầy mùi rượu nói: "Nếu chị đau lòng anh Vu như vậy, vậy ly này, chị uống thay anh ấy đi." "Uống thì uống, tôi uống xong cậu tránh xa chồng tôi một chút."
Châu Lê Hoa không muốn nói nhảm với hắn, ngửa đầu, cạn li, rượu trắng nóng rát xộc lên mũi làm cô cay đến chảy cả nước mắt. "Được, rất dứt khoát, nhưng tôi phải kiểm tra li, xem chị có phải uống hết thật không. Nếu còn một giọt, thì phải phạt thêm một li." Thái Cường cười, mượn cớ kiểm tra li, nắm lấy tay cô, khều nhẹ lòng bàn tay cô. Châu Lê Hoa biến sắc, rút tay lại, đang muốn nổi giận, nhưng nhìn Vu Thành Toàn đang vui vẻ, cô vẫn nhịn, chỉ chán ghét ngồi sang bên, mặc kệ Thái Cường.
Tối về đến nhà, Vu Thành Toàn tửu lượng không tốt ói đầy ra. Châu Lê Hoa vừa pha trà tỉnh rượu cho anh, vừa nói: "Em thấy Thái Cường đó, không phải người tốt gì, sau này anh bớt qua lại với hắn." Vu Thành Toàn cười nói: "Không sao đâu, anh quen cậu ấy mười mấy năm rồi, cậu ấy ngoại trừ hơi háo sắc ra, những thứ khác đều khá tốt." Châu Lê Hoa nhìn anh, chỉ có thể thở dài trong lòng.
Liệp Hung Kí