Liệp Hung Kí
C32: Án tàn huyền cơ
Sau khi có ý nghĩ này, Trần Mao Thịnh hưng phấn cả đêm không ngủ, trong lòng tính toán, làm sao thực hiện kế hoạch này, mới có thể tìm Anny lấy được nhiều tiền hơn. Sáng ngày thứ hai, trời lờ mờ sáng, anh ta đã dậy rồi, chuẩn bị giống tên điên Hầu Tường trông chừng ở trước cửa Trung Cảnh Hào Đình, một khi nhìn thấy Anny ra, sẽ lên trước ngăn cô, sau đó mới chờ thời cơ hành sự. Đang chuẩn bị ra ngoài, anh đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, từ nhỏ đến lớn, từ xa đến gần, nghe tiếng xe cảnh sát đang lái về phía anh ta.
Anh ta bất giác giật mình, chẳng lẽ kế hoạch mình muốn tống tiền Anny còn chưa bắt đầu hành động, đã bị cảnh sát nhìn ra, nhanh như vậy đã đến bắt anh rồi? Cả người anh run lẩy bẩy, ngay cả cửa cũng không dám mở. Anh trốn sau cửa, nghiên tai lắng nghe, mới phát hiện tiếng còi xe cảnh sát đi qua trước cửa hàng, hình như đi về phía Trung Cảnh Hào Đình. Anh chờ đến lúc tiếng còi xe dừng lại, mới dám mở cửa, ló đầu xem, quả nhiên có 3 chiếc xe cảnh sát lái vào tiểu khu đối diện.
Hai bảo về đã kéo cửa sắt tự động trước cửa tiểu khu lại, không để người ngoài vào. Mấy ông lão bào lão sáng dậy tập thể dục đang dừng bước trước của tiểu khu nhìn ngó, Hầu Tường cũng đứng trên bục thềm tò mò nhìn vào trong tiểu khu. Sau khi xe cảnh sát dừng lại ở tiểu khu, một đội cảnh sát nhảy từ trên xe xuống, có người đeo găng tay trắng, có người trong tay cầm hộp công cụ màu đen nặng nề, do đội trưởng bảo vệ của tiểu khu dẫn đầu, đi nhanh vào gốc tây bắc trong tiểu khu. Trần Mao Thịnh nhớ chỗ đó là vị trí bãi đậu xe của tiểu khu.
Anh ta đứng trước cửa tự động nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra được gì. Vừa đúng lúc bảo vệ trực ngoài cửa quen với anh, đến gần hỏi bảo vệ: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao nhiều cảnh sát như vậy?" Bảo vệ nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Sáng hôm nay khoảng 5 giờ, lúc 2 bảo vệ của chúng tôi tuần tra trong tiểu khu, phát hiện Châu Quảng Minh chết trước cửa bãi đậu xe. Tôi xem qua hiện trường, đáng sợ lắm, ông ta bị người ta đâm mấy nhát, máu tươi nhuốm đầy cả áo, nhưng hiện trường không phát hiện hung khí, chắc là bị hung thủ mang đi rồi. Đội trưởng của chúng tôi gọi điện báo cảnh sát, tốc độ của cảnh sát nhanh thật, chưa đến 10 phút đã đến rồi."
Trần Mao Thịnh nghe thấy tin này, há hốc mồm. Châu Quảng Minh chết rồi? Vả lại còn bị người ta giết chết nữa? Lúc này, trong lòng anh ta thoáng qua một ý nghĩa chính là như vậy thì không còn cách tống tiền Anny nữa. Châu Quảng Minh chết rồi, toàn bộ tài sản của ông ta đều cho người vợ hợp pháp là cô, clip trong tay anh, không cấu thành uy hiếp với cô nữa. Tôi mẹ nó thật là xui xẻo quá mà, có 2 cơ hội có thể tống được số tiền lớn, đều thất bại, chẳng lẽ số của lão tử phải nghèo cả đời sao?
Lúc chiều, công việc khám xét hiện trường của cảnh sát kết thúc, xe của nhà xác chạy đến, chuyển thi thể của Châu Quảng Minh đi. Sau đó Trần Mao Thịnh nhìn thấy cảnh sát dẫn Anny vào trong xe cảnh sát lái đi.
Anh ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, Châu Quảng Minh chết, toàn bộ tài sản dưới tên của ông ấy, còn có cổ phần của công ty, đều danh chính ngôn thuận thuộc về người vợ hợp pháp Anny này. Có thể nói, so với cái chết của Châu Quảng Minh, Anny là người được lợi nhiều nhất. Cảnh sát nghi ngờ cô ta là hung thủ, rất có lí. Nhưng vào buổi chiều, Trần Mao Thịnh thấy Anny ngồi xe một mình về Trung Cảnh Hào Đình, bên cạnh không có cảnh sát đi theo.
Hiển nhiên, cô ta không phải hung thủ giết chết Châu Quảng Minh, nếu không cảnh sát tuyệt đối không dễ dàng thả cô ta về như vậy. Nếu cô ta không phải hung thủ, vậy ai lại là hung thủ chứ? Trần Mao Thịnh bỗng phát hiện mình không hiểu biết nhiều đối với phó viện trưởng Châu này, ông ta ở ngoài đắc tội qua ai, có kẻ thù nào, mình hoàn toàn không biết, cho nên đứng ở gốc độ của anh suy đoán hung thủ là ai, hoàn toàn không có ích.
Mấy ngày sau đó, có 2 cảnh sát một nam một nữ, đi thăm hỏi điều tra xung quanh Trung Cảnh Hào Đình, nhưng hình như không có thu hoạch gì. Hai cảnh sát này cũng từng đến cửa hàng của Trần Mao Thịnh, hỏi Trần Mao Thịnh, ngày 11/3, cũng chính là 0 giờ hôm đó Châu Quảng Minh bị giết, có phát hiện chuyện lạ gì không. Trần Mao Thịnh lắc đầu nói, không có.
Nữ cảnh sát nói chuyện rất khách sáo, nói cô ấy tên Âu Dương Nhược, đồng nghiệp nam bên cạnh tên Phương Khả Kì, 2 người đều là hình sự của đại hội hình sự cục công an thành phố. Nếu anh nhớ ra manh mối gì có liên quan đến vụ án mạng của Châu Quảng Minh, có thể gọi điện đến đội hình sự tìm họ. Trước khi đi, cô còn đưa cho Trần Mao Thịnh một tấm danh thiếp.
Khoảng hơn 8 giờ tối, 2 cảnh sát đến tìm Trần Mao Thịnh, Trần Mao Thịnh đóng cửa đang xem tivi, bỗng nhiên có người vỗ cửa. Dọa anh ta giật mình, tưởng gặp phải cướp, thấp thỏm mở một khe nhỏ, nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Anny. Mấy ngày không gặp, trên mặt Anny xuất hiện vẻ tiều tụy. Trong lòng Trần Mao Thịnh thất kinh, bỗng xuất hiện một ý niệm, chẳng lẽ người đàn bà này sau khi chồng chết, cảm giác cô đơn khó nhịn, nhất thời không tìm được tên điên Hầu Tường, nên chạy đến tìm mình?
Trong lòng anh ta đang ảo tưởng, Anny lại dựa lên cửa, đưa cho anh một tấm 50 đồng hỏi: "Ông chủ, có thuốc không? Bán tôi một bao!" Trần Mao Thịnh mới biết cô ta đến mua thuốc hỏi: "Cô muốn thuốc gì?" Anny khó chịu nói: "Thuốc gì cũng được, có thể hút là được." Trần Mao Thịnh tùy ý lấy một bao thuốc cho cô.
Anh ta biết ngày thường cô không hút thuốc, lúc này cảm thấy phiền lòng, cho nên muốn hút thuốc giải sầu, nên nói: "Trên người cô không có bật lửa phải không? Tôi tặng cô một cái." Anny lấy cây bật lửa trong tay anh ta, nói tiếng "cảm ơn", nhìn anh một cái, bỗng lại nói: "Lão Châu nhà chúng tôi lúc còn sống, từng nói với tôi, nói anh không phải người tốt gì. Nhưng tôi cảm thấy con người anh khá tốt!" nói xong, cô ấy bật cười, lấy thuốc và bật lửa bỏ đi.
Trần Mao Thịnh nhìn bóng lưng cô đạp giày cao gót bỏ đi, trong lòng nghĩ thầm: Đó là vì chồng cô Châu Quảng Minh không đem chuyện tôi quay lén các người tống tiền ông ta nói với cô, nếu không, cô sẽ không đem hai chữ "người tốt" để trên người tôi.
Lại qua 2 ngày, hai cảnh sát tên Phương Khả Kì và Âu Dương Nhược lại xuất hiện trước cửa hàng của Trần Mao Thịnh. Trần Mao Thịnh tưởng họ lại đến thăm hỏi điều tra, nên nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không biết gì cả, nếu nhớ ra manh mối gì, tôi sớm đã gọi cho các anh rồi." Âu Dương Nhược đi vào cửa hàng nhỏ, hai mắt nhìn chằm chằm anh ta, thần sắc lạnh lùng, không nói chuyện. Trần Mao Thịnh bị nhìn đến trong lòng dựng tóc gáy, lui một bước hỏi: "Hai.. hai cảnh sát, tìm tôi có chuyện gì?"
Âu Dương Nhược hỏi: "Anh có phải Trần Mao Thịnh không?" Trần Mao Thịnh gật đầu nói: "Đúng vậy." Âu Dương Nhược nói: "Vậy tôi hỏi anh, 3 giờ đến 5 giờ sáng ngày Châu Quảng Minh bị giết, anh ở đâu?" Trần Mao Thịnh ngây người nói: "Thời gian đó, tôi đang ở trên giường ngủ." Âu Dương Nhược hỏi: "Có ai có thể chứng minh không?"
Trần Mao Thịnh không nhịn được chà tay cười nói: "Tôi đơn thân, trên giường chỉ có mình tôi, cô bảo tôi tìm ai làm chứng đây?" Âu Dương Nhược trầm mặt nói: "Vậy có nghĩa là, không ai có thể chứng minh lúc đó anh đang ngủ, đúng không? Nếu vậy thì mời anh theo chúng tôi về đồn công an một chuyến, có một vài tình hình chúng tôi muốn đối chiếu với anh."
Trần Mao Thịnh bỗng hiểu ra, họ đang điều tra bằng chứng không có mặt ở hiện trường của mình, cảnh sát đang nghi ngờ mình là hung thủ giết Châu Quảng Minh. Anh bất giác sợ hãi, lớn tiếng nói: "Tôi nói đồng chí cảnh sát, các anh có phải lầm lẫn gì rồi không? Tôi.. vụ án của Châu Quảng Minh không liên quan gì đến tôi!"
"Có liên quan hay không, sau khi cảnh sát chúng tôi điều tra kĩ mới có thể xác nhận. Bây Giờ, mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến." Phương Khả Kì lên trước một bước, nắm lấy cổ tay anh ta. Cánh tay của Trần Mao Thịnh bỗng nhiên bị miếng sắt lớn kìm lại, đau đến nhe răng toét miệng, hít một hơi lạnh. Anh mau chóng nói: "Được được được, tôi phối hợp điều tra của các anh, dù sao tôi không phải hung thủ giết người, cũng không sợ các anh tra. Nhưng các anh phải để tôi đóng cửa hàng lại trước chứ?" Phương Khả Kì mới buông tay anh ta ra.
Trần Mao Thịnh khóa cửa hàng, dưới ánh mặt của hai người họ, ngoan ngoãn ngồi lên xe cảnh sát đậu bên đường.
Liệp Hung Kí