Liệp Hung Kí
C22: Tuyệt mệnh nha y
Nha khoa Cao Minh nằm trên đoạn đông đường Tiền Tiến, từ bên ngoài nhìn vào là một tòa lầu nhỏ màu trắng, trong đó có một gác nhỏ, tầng một là cửa sổ lấy số và phòng chờ, men theo cầu thang bằng gỗ trong gốc đi lên, lầu hai chia làm hai bộ phận, phía trước là một phòng thuốc nhỏ, mở một cửa sổ lấy thuốc ở bên ngoài, phía sau là một phòng khám dùng kính mờ cách ra, cũng là phòng làm việc của bác sĩ Cao Minh.
Chiếu hôm nay, cửa kính phòng khám bị đẩy ra, một đôi nam nữ trẻ đi vào, cô gái thân hình cao ráo, mặc chiếc váy đỏ, rất đẹp, chỉ đáng tiếc là một gái đẹp bị bệnh, cô ôm mặt trái, nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ.
Y tá ở quầy tiếp tân đứng lên nghênh đón họ, lễ phép nói: "Xin hỏi có thể giúp được gì cho hai người không?" Thanh niên nói: "Trong miệng bạn gái tôi có một cây răng hư, mấy hôm nay đau nhức dữ dội, muốn tìm bác sĩ Cao thay răng." Y tá nói: "Bác sĩ Cao của chúng tôi là bác sĩ tốt nhất khu này, cô đến đây, xem như tìm đúng bác sĩ rồi." người đàn ông gật đầu, nhìn xung quanh, chỉ thấy trong phòng chờ, đã có không ít bệnh nhân chờ khám, xem ra danh tiếng của bác sĩ Cao này không tệ. Anh nói với y tá: "Bạn gái tôi muốn khám răng, nhưng lại sợ đau, phải làm sao đây?"
Y tá nhìn về phía cô gái váy đỏ nói: "Bác sĩ cao sẽ chích thuốc tê cho cô, tê cục bộ, trong tình trạng hoàn toàn không cảm nhận được cái đau, giải quyết cây răng bị bệnh cho cô." Người đàn ông nói: "Tôi cũng nói với cô ấy rồi, nhưng cô ấy không tin, nói cứ thế mà nhổ răng ra rồi thay răng vào, sao có thể không đau chứ? Hay là vậy đi, cô để cô ấy xem bác sĩ Cao làm sao thay răng cho người khác, cô ấy thấy người khác không đau, sẽ yên tâm."
Y tá do dự một lát nói: "Thôi được, hôm nay tôi phá lệ, dẫn hai người đến trước cửa phòng khám xem quá trình bác sĩ Cao phục vụ bệnh nhân khác, đến lúc đó hai người sẽ biết tôi nói không sai." Đôi nam nữ này theo y tá đi lên lầu hai, đi ngang qua cửa số lấy thuốc, đến cửa phòng khám. Y tá quay đầu làm động tác im lặng với hai người, sau đó len lén mở hé cửa phòng khám ra.
Cô gái váy đỏ và bạn trai đến gần mép cửa xem, trong phòng khám dọn dẹp rất sạch sẽ, một bệnh nhân nữ trung niên đang há to miệng, nằm trên chiếc ghế điều trị nha khoa, một bác sĩ đeo khẩu trang và bao tay, trên người mặc bộ áo blue trắng trong tay cầm một cây khoang răng, đang bận rộn trong miệng bà ta. Có thể là do chích thuốc tê, bệnh nhân nữ hình như không cảm giác được đau, nhắm mắt, tuy nhìn có chút khẩn trương, nhưng trên mặt không có biểu cảm đau khổ.
Sau hơn 10 phút, bác sĩ bận xong, vỗ vai bệnh nhân nữ, tỏ ý cô ngồi dậy, sau đó lại lấy nước khử trùng để cô súc miệng. Mà những cây đè gỗ dụng cụ điều trị dùng qua một lần, đều được anh ta tiện tay ném vào thùng rác phong kính trong gốc, khoang răng thì do một y tá mang đi tiến hành khử trùng nhiệt độ cao. Bác sĩ tháo bao tay, ném vào thùng rác, sau đó khử trùng rửa tay, nghỉ ngơi mấy phút, mới tiếp đón vị khách tiếp theo. Y tá phụ trợ cầm một gói dụng cụ để trong túi khử trùng, mở ra trước mặt bệnh nhân.. Xem đến đây, thanh niên nhẹ nhàng đóng cửa lại, lui về. Y tá cười hỏi: "Thế nào, giờ thì bạn gái anh yên tâm rồi chứ? Chỗ chúng tôi là phòng khám nha khoa chính quy, trước giờ đều rất được hoan nghênh. Thanh Niên cười gật đầu nói:" Ừm, quả thật là một phòng khám nha khoa chính quy. Chúng ta làm răng ở đây có được không? "Câu cuối cùng, anh nói với bạn gái mình. Cô Gái váy đỏ che mặt gật nhẹ đầu, sau đó dùng âm thanh mơ hồi hỏi:" Thu phí ở đây thế nào? "
Y tá nói:" Cô yên tâm, chỗ chúng tôi tuyệt đối là nha khoa thu phí rẻ nhất toàn thành. Bác sĩ cao sau khi nhổ răng hư của cô, sẽ thay cái răng giả như thật chất lượng cao cho cô. Loại răng giả này, dùng vật liệu phỏng sinh, hình thái, màu sắc, độ bóng không khác gì răng thật, sau khi lắp đặt xong, nó thẩm mỹ thoải mái như răng thật, lại có chức năng nhai như răng thật. Loại răng giả chất lượng cao này, ở các bệnh viện nha khác, giá bán ít nhất 7-8 ngàn thậm chí hơn vạn, nhưng ở chỗ chúng tôi, một cây chỉ cần 2 ngàn, nếu cô thay trên hai cây, còn có thể có ưu đãi. "
Cô gái váy đỏ hỏi:" Thật sự có răng giả giống y như răng thật sao? "Y tá gật đầu nói:" Tuyệt đối có. "Thanh niên nói:" Vậy được, chúng ta khám nha khoa ở đây đi. Phiền cô dẫn chúng tôi đi lấy số trước, sau đó mới.. "vừa nói đến đây, di động của anh vang lên, nghe máy xong, mặt anh đầy áy náy nói với y tác:" Ngại quá, trong nhà có chút việc gấp, chúng tôi phải về giải quyết trước, hay hôm khác chúng ta lại đến, được không? "Nụ cười trên mặt y tá hơi đơ ra, nhưng vẫn lịch sự nói:" Được, không sao, hoan nghênh hôm khác lại đến." "Âu Dương Nhược?" vào lúc đôi nam nữ này xoay người xuống lầu, một y tá đột nhiên từ trong cửa sổ lấy thuốc ló đầu ra, vui mừng gọi cô gái váy đỏ một tiếng.
Cô gái váy đỏ ngây ra, quay đầu lại, hơi mơ màng nhìn cô. Cô y tá đó nói lớn: "Ai ya, tôi là a Kiều nè, bạn trung học của cô, cô không nhớ rồi sao?" Cô gái váy đỏ hơi khó xử, nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến chỗ mình, mới hơi yên tâm, đi đến gần cửa sổ lấy thuốc nói: "Thì ra là cậu à. Sao cậu làm việc ở đây vậy?"
A Kiều nói: "Sau khi tôi tốt nghiệp trường y tá, vốn làm việc ở bệnh viện nhân dân thứ hai, sau đó nhảy đến chỗ bác sĩ Cao. Phải rồi, cậu chẳng phải làm cảnh sát ở cục công an sao, sao đến đây rồi, tra án à?" Cô gái váy đỏ nói: "Không phải, tôi đau răng, muốn đến khám răng." Cô thấy đối phương đứng lên từ trong phòng thuốc đi ra, kéo lấy cô một bộ dạng bạn lâu ngày mới gặp, muốn nói chuyện lâu một chút, cô vội quơ tay tạm biệt nói: "Tôi có việc, đi trước nha, hôm khác nói." Đôi nam nữ tay trong tay, ra khỏi phòng khám một đoạn, mới thở phào một hơi.
Cô y tá tên A Kiều đó không nhìn lầm người, cô gái mặc váy đỏ quả thật chính là nữ cảnh sát Âu Dương Nhược, mà "bạn trai" của cô, đương nhiên chính là đồng nghiệp của cô Phương Khả Kì rồi. Vì không bứt dây động rừng, Long Nghị bảo hai người hóa trang thành đôi tình nhân, đến nha khoa Cao Minh thăm dò tình hình trước. Từ nha khoa Cao Minh ra, về đến cục thành phố, hai người lập tức báo cáo tình hình với Long Nghị.
Âu Dương Nhược gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi cũng cho là vậy. Lúc đầu, tôi còn tưởng đây là một phòng khám đen, vào xem, cảm giác khá chuyên nghiệp, rất chính quy, khác hẳn với tưởng tượng lúc trước của tôi." Long Nghị đứng lên, đi qua lại trong văn phòng suy nghĩ nói: "Tôi đang nghĩ, điều tra của chúng ta đối với nha khoa Cao Minh này có phải hơi thừa không?"
Chiều hôm đó anh lại đi tìm vợ của Quách Đắc Cương là Trương Tiểu Cúc, cô nhớ thời gian cụ thể chồng mình đi khám răng, là vào ngày 15/2, lúc đó Quách Đắc Cương vừa đến phòng khám đã nhắn tin cho cô, vì Trương Tiểu Cúc chưa dọn qua tin nhắn điện thoại, cho nên chiều hôm đó lúc Trương Nghị đi tìm cô, cô đột nhiên nhớ ra, lục xem tin nhắn điện thoại, làm rõ thời gian cụ thể.
Mà theo như điều tra của Âu Dương Nhược bọn họ, cảnh sát Phùng Hải đến nha khoa Cao Minh khám răng cũng vào tháng 2, nhưng thời gian cụ thể không xác định, mà thời gian khám răng cụ thể của học sinh cấp ba Kiều Kiến, có thể khẳng định là 27/2/ Vậy thì vấn đề là, giả sử như nha sĩ Cao Minh của nha khoa Cao Minh đó, sau khi khám cho bệnh nhân bị bệnh dại ẩn nào đó vào ngày 15/2, bởi vì không khử trùng sạch, mà đem bệnh dại truyền cho bệnh nhân kế là Quách Đắc Cương, vậy thì làm sao có thể cách sau 10 ngày là 27/2, lại lần nữa truyền cho học sinh cấp 3 Kiều Kiến?
Đương Nhiên, cũng có thể là Cao Minh tiếp đón một bệnh nhân bệnh dại, lây cho Quách Đắc Cương, sau đó lại khám người bệnh dại thứ hai, lây cho Phùng Hải, cuối cùng lại vì khám răng cho người bệnh dại thứ 3 vào ngày 27/2, mà lây cho học sinh cấp 3 Kiều Kiến. Hoặc cùng một bệnh nhân bệnh dại trong thời gian khác nhau đến khám qua ba lần, kết quả lây cho bệnh nhân phía sau. Bất luận là cách nói nào, cũng hơi miễn cưỡng, bởi vì một tiếng trước, lão Châu sở cảnh sát thành Tây gọi điện nói với Long Nghị, mẹ của Phùng Hải nhớ ra một vài manh mối, bà nhớ Phùng Hải từng nói với bà, sáng hôm đó, cậu là bệnh nhân đầu tiên của phòng khám nha khoa đó. Nếu vậy thì cách nói Phùng Hải bị bệnh nhân trước đó lây nhiễm, hiển nhiên không thành lập. L: Ong Nghị nhìn Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì nói: "Bây giờ cộng thêm kết luận điều tra của hai người, càng khiến tôi nghi ngờ về hướng điều tra hiện tại của chúng ta."
Âu Dương Nhược hỏi: "Anh cảm thấy, ba người này đến qua phòng khám nha này mấy tháng sau, cùng lúc chết do bệnh dại, thật sự là trùng họp?" Long Nghị gật đầu nói: "Hiện giờ mà nói, thật sự chỉ có khả năng này." Phương Khả Kì hỏi: "Ý vậy là, nghi ngờ đối với nha khoa Cao Minh này, có thể giải trừ rồi?" Long Nghị nói: "Đúng vậy." Nhưng Âu Dương Nhược đưa ra ý kiến với việc này: "Theo chúng ta điều tra, Quách Đắc Cương, Kiều Kiến và Phùng Hải ba người này, khi còn sống chưa từng bị chó mèo cào hay cắn bị thương qua, nhưng ba người họ đều mắc bệnh dại, điều này phải giải thích thế nào?" Long Nghị nói: "Tôi hỏi qua bác sĩ, bị chó mèo cào, cắn bị thương, chỉ là con đường lây truyền chủ yếu của bệnh dại, nhưng không phải con đường duy nhất, chẳng hạn như ăn thịt động vật bệnh dại, tiếp xúc với động vật hay chó mèo mang virus bệnh cũng có thể nhiễm bệnh." Âu Dương Nhược nói ; "Nhưng dù sao thì đó cũng là sự kiện tỉ lệ thấp." Long Nghị nói: "Tỉ lệ thấp, không đồng nghĩa với tuyệt đối không xảy ra."
Âu Dương Nhược nói: "Nếu chỉ là một người vì sự kiện tỉ lệ thấp mà nhiễm bệnh dại, có thể hiểu được, nhưng bây giờ, một khu thành Tây nhỏ bé, chưa đến một tháng, đã có 3 người đồng thời vì sự kiện tỉ lệ thấp mà nhiễm bệnh dại chết, điều này bất luận thế nào cũng không giải thích được." Phương Khả Kì nhìn cô nói: "Cho nên cô cảm thấy vụ án này, chúng ta vẫn phải tiếp tục điều tra?"
Âu Dương Nhược gật đầu nói: "Đúng vậy." Phương Khả Kì nhìn Long Nghị hỏi: "Đội trưởng Long, anh cảm thấy sao?" Long Nghị trầm mặt một hồi, nâng tay nhìn đồng hồ, sắp 7 giờ tối rồi, lúc nãy chỉ lo thảo luận, quên mất sớm đã qua giờ tan làm. Anh xoa trán nói: "Cách nghĩ của tiểu Nhược, không phải không có lý. Chuyện này phải để tôi suy nghĩ thêm, nếu cần thiết, tôi sẽ báo với cục trưởng Lỗ. Hôm nay hơi muộn rồi, hai người tan làm trước, có tình hình gì, ngày mai mới thảo luận.." Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, anh lấy điện thoại lên nghe, là pháp y Huệ Tuyết gọi đến.
Trong điện thoại Huệ Tuyết nói: "Anh chờ tôi ở phòng làm việc, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với anh." Không lâu sau, Huệ Tuyết bước nhanh vào phòng làm việc, thấy Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì đều có mặt, hơi bất ngờ nói: "Mấy vị thần thám đều ở đây à, vừa đúng lúc, chỗ tôi có một tình hình muốn nói với các người." Long Nghị hỏi: "Tình hình gì?"
Huệ Tuyết nói mấy hôm nay mình ở cùng mấy chuyên gia của trung tâm phòng khống dịch bệnh thành phố, đang điều tra nguồn gốc lây nhiễm và lan truyền của ba vụ án bệnh dại gần đây, bây giờ cuối cùng cũng có chút manh mối. Long Nghị và Âu Dương Nhược, Phương Khả Kì vừa nghe, bỗng chốc có tinh thần hẳn. Âu Dương Nhược hỏi ngay: "Ba người họ, rốt cuộc làm sao bị nhiễm?"
Huệ Tuyết há miệng, chỉ răng trong miệng mình nói: "Răng, họ thông qua răng bị nhiễm." Sau khi Quách Đắc Cương chết, Huệ Tuyết từng đến quê hắn mở quan tài nghiệm thi, đồng thời trước khi hỏa tán đã giữ lại một ít cơ bắp làm mẫu, trong đó bao gồm răng của Quách Đắc Cương. Sau đó, sau khi học sinh trung học Kiều Kiến và cảnh sát Phùng Hải cũng chết do bệnh dại, quá trình khám nghiệm tử thi cô cũng tham gia. Trải qua sự cố gắng của mấy chuyên gia, cuối cùng cũng đã điều tra rõ, ba bệnh án này, đều thông qua răng lây nhiễm virus bệnh dại.
Long Nghị nhíu mày nói: "Cô nói rõ hơn một chút, vô duyên vô cớ, răng làm sao truyền bệnh dại?" Huệ Tuyết nói: "Thiết nghĩ các người đã điều tra qua rồi, ba người này khi còn sống đều từng thay răng ở một phòng khám nha, mà virus bệnh dại chí mạng mà họ bị nhiễm, chính là cái răng mà nha sĩ thay cho họ."
"Ồ?" ba người Long Nghị đều bất ngờ, nhìn nhau, trong lòng nghĩ, chuyện này đến cùng vẫn có liên quan đến nha khoa Cao Minh. Huệ Tuyết hỏi: "Các người biết phòng khám này thay răng gì cho bệnh nhân không?" Âu Dương Nhược nói: "Nghe nói là một loại răng giả như thật, loại răng này dùng vật liệu phỏng sinh nào đó, hình thái, màu sắc, chức năng đều giống như răng thật." Huệ Tuyết nói: "Cái gì giống y như răng thật? Thứ họ thay cho bệnh nhân, chính là răng thật!" "Răng thật?" "Đúng vậy, thứ họ thay cho bệnh nhân, vốn không phải răng giả phỏng thật chất lượng cao gì, mà chính là răng thật của người thật."
Âu Dương Nhược nói: "Vấn đề là, ai lại đem răng khỏe mạnh của mình bán cho phòng khám chứ? Nghe nói qua bán thận, nhưng tôi chưa từng nghe nói qua bán răng!" Huệ Tuyết gật đầu nói: "Quả thật là vậy. Tôi nghĩ chỉ cần là người sống, đều không bằng lòng đem răng khỏe của mình bán cho người khác." "Người sống?" Long Nghị đột nhiên hiểu ra: "Ý của cô là, răng thật mà nha khoa Cao Minh dùng, đều được nhổ từ trong miệng người chết?" Huệ Tuyết nói: "Có lẽ là vậy. Tôi xem qua nam châu huyện chí, trong đó có tài liệu ghi chép, năm dân quốc, chỗ chúng ta từng có nha sĩ xuống dưới quê thu mua răng, sau khi qua khử trùng và mài, lắp lại cho người có bệnh nha sử dụng, cho nên lúc đó dưới quê đã có trộm chuyên đi trộm răng của người vừa chôn vào quan tài bán với giá cao cho bác sĩ trong thành. Không ngờ bây giờ còn chuyện như vậy xảy ra."
Đem răng của người chết lắp vào trong miệng? "Âu Dương Nhược bất giác nhíu mày, chuyện như vậy chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy ghê tởm rồi. Huệ Tuyết uống một miệng nước nói tiếp:" Qua kiểm tra chúng tôi phát hiện, ba bệnh án bệnh dại ở khu thành Tây, răng mà nha sĩ thay cho họ, có lẽ đến từ cùng một người. "Cô vừa nói vậy, Long Nghị lập tức hiểu ra:" Ý của cô là, răng ba người đó thay, đến từ cùng một thi thể, mà thi thể này, rất có thể chết do bệnh dại, hoặc là người nằm trong thời kì tiềm ẩn của bệnh dại. Răng của hắn mang theo virus bệnh dại, mà trong quá trình nha sĩ của nha khoa Cao Minh sử dụng, không khử trùng hoặc khử trùng không triệt để, khiến ba người thay răng bị nhiễm bệnh dại. "Huệ Tuyết nói:" Từ tình hình hiện giờ xem ra, e răng đây là cách giải thích hợp lí nhất. "
Trên mặt của Phương Khả Kì lộ ra vẻ mặt đầy khó tin nói:" Tôi lớn như vậy, hình như chưa từng nghe nói qua chuyện bệnh dại cắn người!" "Cậu chưa nghe qua, không đồng nghĩa với không có chuyện như vậy." Huệ Tuyết nhìn cậu nói: "Từ gốc độ lý luận bệnh lây truyền mà nói, lúc người bệnh dại phát tác cắn người, là chuyện hoàn toàn có khả năng. Chẳng qua bây giờ có virus bệnh dại, người sau khi bị động vật cắn, cào bị thương, đều kịp thời tiêm vacxin, cho nên tỉ lệ người bị bệnh dại rất thấp. Cho dù bị bệnh dại, theo như tình trạng cơ thể của mỗi người khác nhau, triệu chứng cũng khác nhau: Có người sợ sáng sợ nước, tứ chi mềm nhũn, có người hưng phấn cuồng bạo, cào bậy cắn bừa. Bây giờ y học phát triển, bệnh nhân bệnh dại một khi phát bệnh, đại đa số sẽ bị cách li, cho nên họ muốn cắn người cũng không có cơ hội."
Long Nghị gật đầu nói: "Tôi hiểu ý cô, ba nạn nhân bệnh dại trong vụ án đều nhiễm bệnh dại trong tình hình bản thân và người nhà không biết, cho nên không kịp thời tiêm vacxin, sau khi phát bệnh, lại không được cách ly ngay, cho nên họ xuất hiện tình trạng cắn người bị thương, cũng không đáng sợ." Huệ Tuyết nói: "Chính là đạo lý này."
"Thì ra là vậy, Huệ Tuyết, cảm ơn cô, cô thật là giúp chúng tôi một việc lớn!" Có lẽ là do thấy được ánh sáng phá án, Long Nghị hiển nhiên có chút hưng phấn, đưa tay ra, muốn bắt tay cô bày tỏ cảm ơn. Huệ Tuyết liếc nhìn anh, hai tay bỏ vào trong túi, lạnh lùng nói: "Chuyện công việc nói xong rồi, tôi phải đi rồi." Cô xoay người đi về phòng làm việc, để lại cho Long Nghị một bóng lưng lạnh lẽo cùng với một loạt tiếng cọc cọc do giày cao gót đạp trên mặt sàn gây ra. Long Nghị cười khổ, tay đưa ra dừng lại giữa không trung, quên thu về.
Phương Khả Kì thè lưỡi, nói với Âu Dương Nhược: "Chị tiểu Nhược, pháp y Huệ này có lai lịch gì vậy? Tài như vậy." Trên mặt Âu Dương Nhược mang theo ý cười thâm sâu nói: "Cô ấy không có lai lịch gì, chẳng qua lúc trước là một cặp với đội trưởng chúng ta.." "ồ.." Phương Khả Kì như hiểu như không gật đầu, còn muốn hỏi thêm một câu, Long Nghị đã quay đầu lại, trừng họ: "Còn ngây ra đó làm gì? Đi, chúng ta đi hỏi thăm vị bác sĩ nhổ răng từ trong miệng người chết này."
Liệp Hung Kí