Liệp Hung Kí
C17: Cơn nghiện chí mạng
Sau khi Lưu Hắc Sấu bị đưa đến cục công an, rất nhanh đã lên cơn nghiện, ngáp liên hồi, chảy đầy nước mắt nước mũi, lại bắt đầu cuồng nộ bất an. Phương Khả Kì khóa hắn trên ghế thẩm vấn, chờ thêm một lát, thì hắn thừa nhận hết toàn bộ tội hạnh của mình.
Cục trưởng Lỗ của cục thành phố nghe nói vụ án đã được phá, rất vui, đích thân gọi điện cho Long Nghị, cười haha nói: "Không ngờ thời hạn 3 ngày còn chưa đến, các cậu đã bắt được hung thủ rồi. Xem ra phải cho các cậu chút áp lực mới được!"
Long Nghị cười khổ, ứng phó hai câu trong điện thoại, trong lòng nghĩ thầm: Lần này nếu không phải trùng hợp lão Châu tuần đêm bắt được hung thủ đang cắn người, trong ba ngày có thể phá án hay không, còn chưa thể biết trước được.
Anh vừa cúp điện thoại của cục trưởng Lỗ, điện thoại lại vang lên, nghe máy, bên kia nói: "Cảnh sát Long, tôi là Trịnh Huy." Long Nghị suy nghĩ một lát mới nhớ ra, mình từng gặp hắn ở bệnh viện, đây là con trai của nạn nhân số một Trịnh Quốc Trung trong vụ án cắn người này. Hôm đó Long Nghị nói với hắn số điện thoại của mình, nói hắn nếu cha hắn tỉnh lại, thị gọi báo cho cảnh sát.
Trịnh Huy nói trong điện thoại: "Cảnh sát Long, tôi nghe nói tên hung thủ cắn ba tôi bị thương các anh đã bắt được rồi?" Long Nghị nói: "Đúng vậy, là một tên nghiện, sau khi hút ma túy sinh ra ảo giác, xem mình là cương thi ăn người trong games." Trịnh Huy nói: "Bất luận thế nào, hung thủ bắt được là được rồi. À, phải rồi, tôi muốn nói với anh một tiếng, ba tôi vừa tỉnh lại, anh có muốn qua đây không.."
Long Nghị suy nghĩ một lát nói: "Được, tôi biết rồi, sau khi tan làm tôi sẽ đến bệnh viện thăm ông ấy." Sau khi tan làm, anh mua chút trái cây, dẫn Âu Dương Nhược, lái xe đến bệnh viện. Lúc gặp Trịnh Quốc Trung trong phòng bệnh, tuy trên mặt ông vẫn bị khăn trắng quấn chặt, nhưng hai mắt đã mở ra, có thể nói chuyện rồi.
Con trai ông đứng bên giường bệnh, nói rõ thân phận của Long Nghị và Âu Dương Nhược với ông. Ông lão đem chuyện nửa đêm đó mình bị tập kích ở côn viên Hồng Kì nói ra. Sự việc trải qua, đại khái trùng hợp với tình hình mà cảnh sát nắm được. Cuối cùng ông lão dùng âm thanh yếu ớt hỏi: "Nghe nói các anh đã bắt được hung thủ rồi, phải không?" Âu Dương Nhược nói: "Đúng vậy." Lấy điện thoại ra, mở bức ảnh tội phạm tình nghi Lưu Hắc Sấu đã dùng điện thoại chụp lại, đưa cho ông xem: "Hung thủ chính là người này, hắn là một tên nghiện."
Ông lão đưa mắt nhìn, đột nhiên mở to mắt nói: "Không, không, hung thủ không phải.." nói đến đây ho kịch liệt. Trịnh Huy vội nhấn chuông gọi bác sĩ, bác sĩ kiểm tra nói: "Không sao, ông ấy chỉ là cảm xúc dao động quá lớn. Ông ấy vừa tỉnh lại, các anh đừng quá kích thích ông ấy." Chờ sau khi bác sĩ đi, Long Nghị mới đến gần giường bệnh hỏi: "Trịnh đại gia, lúc nãy ông nói gì?" Trịnh Quốc Trung nâng ngón tay, chỉ vào bức ảnh trong điện thoại Âu Dương Nhược nói: "Người cắn tôi, không phải hắn."
"Không phải hắn?" Long Nghị và Âu Dương Nhược đều bất ngờ. Âu Dương Nhược lại đem điện thoại để lại gần nói: "Đại gia, ông nhìn rõ thêm chút, thật sự không phải sao?" Trịnh Quốc Trung thở một hơi nói: "Thật sự không phải hắn. Phía sau hòn non bộ có một ngọn đèn, tôi ở dưới ngọn đèn đó bị người cắn bị thương. Lúc hung thủ bổ nhào lên cắn tôi, tôi đã nhìn rõ mặt của hắn, thật sự không phải người này."
Tay cầm điện thoại của Âu Dương Nhược bất giác đơ giữa không trung, nhìn về phía đội trưởng Long Nghị, hồi lâu không nói nên lời. Anh suy nghĩ một lát, đi ra ngoài cửa, lấy điện thoại ra gọi cho Phương Khả Kì. Một hồi lâu, Phương Khả Kì lái xe cảnh sát đưa tội phạm tình nghi Lưu Hắc Sấu đến bệnh viện. Long Nghị đẩy Lưu Hắc Sấu đến trước giường bệnh của Trịnh Quốc Trung nói: "Trịnh đại gia, ông nhận ra người này không?" Trịnh Quốc Trung mở mắt nhìn, sau đó lại nhắm lại, lắc đầu.
Long Nghị nóng vội, ấn đầu của Lưu Hắc Sấu đến trước mặt ông nói: "Đại gia, ông nhìn kĩ hơn chút, hắn có phải người cắn ông bị thương không?" Trịnh Quốc Trung lại nhìn một cái, vẫn lắc đầu nói: "Thật sự không phải hắn." Long Nghị lại dẫn Lưu Hắc Sấu xuống phòng bệnh của Châu Cầm. Châu Cầm tuy vết thương ở mũi chưa lành, nhưng trạng thái tinh thần trông tốt hơn lần trước nhiều rồi.
Anh hỏi cô: "Quen người này không?" Châu Cầm nhìn Lưu Hắc Sấu, có chút kì lạ lắc đầu. Âu Dương Nhược ở phía sau bổ sung một câu: "Hắn có phải tên hung thủ đã cắn cô bị thương không?" Châu Cầm nói: "Tôi không nhìn rõ mắt hắn, chỉ thấy bóng lưng của hắn." Long Nghị lại bảo Lưu Hắc Xấu xoay người qua. Châu Cầm nói: "Anh bảo hắn chạy vài bước."
Long Nghị bảo Lưu Hắc Sấu chạy vài bước xem thử. Lưu Hắc Dấu xoay người chạy vài bước về phía cửa phòng bệnh. Châu Cầm lắc đầu nói: "Không phải hắn." Âu Dương Nhược hỏi: "Tại sao khẳng định như vậy?" Châu Cầm nói: "Tôi nhớ người đó lúc bỏ chạy, lưng hơi còng, vả lại bóng dáng trông cũng không ốm như hắn, cho nên vừa nhìn đã biết không phải hắn."
Long Nghị mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không nói lời nào đẩy Lưu Hắc Sấu lên xe cảnh sát, sau khi dẫn hắn về cục thành phố, trực tiếp kéo hắn vào phòng thẩm vấn. Phương Khả Kì đẩy hắn lên ghế thẩm vấn, không nhịn được cơn giận trong lòng, đấm một cú ngay ngực hắn: "Khốn nạn, bảo ngươi không thành thật!"
Lưu Hắc Sấu đau đến nhe răng kêu lên: "Tôi làm sao không thành thật chứ, nên nói chẳng phải đều nói rồi sao?" Long Nghị nói: "Hai người lúc nãy trong bệnh viện, cậu quen không?" Lưu Hắc Sấu e sợ nhìn Phương Khả Kì, lắc đầu nói không quen. Long Nghị vỗ bàn nói: "Cậu mở to mắt nói láo. Hai người đó chính là người nửa đêm ngày 12/5 bị cậu cắn bị thương, sao cậu lại không quen?" Lưu Hắc Sấu mặt đầy vô tội: "Cảnh sát, trên mặt hai người đó đều quấn đầy khăn trắng, đổi lại là anh, anh nhận ra không?" Âu Dương Nhược không nhịn được bật cười, nhỏ giọng nói: "Đội trưởng, anh không phải giận hồ đồ rồi đấy chứ?"
Long Nghị trừng Lưu Hắc Sấu hỏi: "Tôi hỏi cậu thêm lần nửa, nửa đêm ngày 12, công viên hồng kì và đường hồng kì thành Tây có 2 người bị cắn trọng thương, rốt cuộc có phải cậu làm không?" Lưu Hắc Sấu căng cổ nói: "Đương nhiên là tôi làm. Tôi không chỉ cắn hai người đó, tôi còn cắn rất nhiều người nữa." "Còn cắn người khác? Khi nào? Cắn ở đâu? Tại sao không có người báo án?" Long Nghị khẩn trương.
Lưu Hắc Sấu nghiêm túc nói: "Cụ thể cắn bao nhiêu người, khiến bao nhiêu người nhiễm độc cương thi, tôi cũng không nhớ rõ nữa, phải xem lịch sử người chơi trong máy tính tôi mới biết."
Long Nghị ngây ra, giờ mới biết hắn đang nói chuyện trong games. "Mẹ nó, cậu chơi bọn tôi à?" Phương khả Kì sớm đã không nhịn được, xông lên lại một cú, đấm ngay bụng hắn. Lưu Hắc Sấu "ai ya" một tiếng, đột nhiên mềm nhũn trên ghế thẩm vấn, sắc mặt trắng bệch, toàn thân co rút, nước mắt nước mũi chảy ra hết. Phương Khả Kì lại đá hắn một cái, nóng giận nói: "Tên khốn, giả chết cho tôi phải không? Có tin lão tử hôm nay xử cậu không?"
Lưu Hắc Sấu đột nhiên dùng cánh tay không đeo còng ôm lấy chân cậu nói: "Anh cảnh sát, làm ơn, xin anh, để tôi hút.. hút một miệng đi.." Phương Khả Kì thấy hắn đem nước mắt nước mũi lau lên ống quần của mình, giận tím mặt, nâng chân lại muốn đá hắn. Long Nghị nói: "Bỏ đi, hắn lại lên cơn rồi, nhất thời cũng không hỏi ra được gì nữa, nhốt hắn ở đây trước, chúng ta đến nhà hắn xem thử."
Nhà Lưu hắc Sấu, ở trong một con hẻm nhỏ gần công viên Hồng Kì. Trong nhà hắn trừ cha mẹ, còn người em gái đang học cấp 3. Lưu Hắc Sâu chưa tốt nghiệp trung học đã đến quảng châu làm công, sau này chê ở xưởng làm công nhân mệt quá, nên ra ngoài đi cùng đám lưu manh, dần dần nhiễm ma túy, vừa bán ma túy vừa hút. Bời vì bên quảng đông đang bắt nghiêm, hai tháng trước, hắn lén về quê. Sau khi về nhà, vì sợ bị công an bắt, hắn trừ ra ngoài mua ma túy ra, thời gian khác đều trốn trong nhà, trừ hút ma túy, chính là chơi games.
Lúc Long Nghị dẫn Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì đến nhà hắn, cha mẹ hắn và em gái đang ngồi bên bàn ăn cơm. Long Nghị hỏi một số tình hình cơ bản của Lưu Hắc Sấu, sau đó lại hỏi ba mẹ hắn: "Nửa đêm ngày 12/5, con trai các người có từng ra ngoài không?" Cha mẹ Lưu Hắc Sấu lắc đầu nói: "Không biết, chuyện của nó, chúng tôi muốn quản cũng không quản được."
Em gái Lưu Hắc Sấu suy nghĩ hồi lâu nói: "12 giờ đêm hôm đó, anh của em ở trong nhà." Âu Dương Nhược hỏi: "Sao em nhớ rõ như vậy?" Em gái Lưu Hắc Sấu nói: "Bởi vì sáng hôm đó, trường bọn em có một lần thi thử, bắt đầu từ tối trước một ngày, mãi đến 3 giờ sáng ngày 12/5, em đều ở nhà ôn tập. Mà anh em ở phòng bên chơi games, anh ấy mở tiếng máy tính rất lớn, bảo anh ấy mở nhỏ lại cũng không nghe. Em cãi với anh ấy hết mấy lần. Lần cuối lúc cãi nhau, em xem đồng hồ, vào khoảng 2: 30 sáng. Mà anh ấy ở trong căn phòng nhỏ cuối cùng, nếu ra ngoài, phải đi qua phòng em, tối hôm đó em không thấy anh ấy ra khỏi phòng qua."
Âu Dương Nhược gật đầu, ghi lại tình hình này lên sổ, vừa hỏi cô: "Em tên gì? Học ở trường nào?" Cô gái nói: "Em tên Lưu Tâm Di, học ở nhị trung." Phương Khả Kì hỏi cô: "Máy tính của anh em ở đâu?" Lưu Tâm Di đặt chén đũa xuống, dẫn họ vào trong căn phòng nhỏ hẹp loạn lạc ở cuối nhà, trên bàn học trước giường đặt một cái máy bàn.
"Đây là máy tính của anh em." Cô nói. Phương Khả Kì mở máy, giao diện máy tính lưu lại trò chơi cương thi mà Lưu Hắc Sấu thường chơi. Sau khi cậu mở tự động đăng nhập, trang trò chơi mở ra. Cậu kiểm tra nói: "Đội trưởng, cô bé này nói không sai, tài khoản của Lưu Hắc Sấu hiển thị, từ tối 7 giờ ngày 11/5, đến sáng hơn 9 giờ ngày 12, Lưu Hắc Sấu đều online, đều chơi trò chơi này."
Long Nghị biết cậu là cao thủ máy tính, kết quả kiểm tra của cậu chắc là đáng tin. Anh xoay người qua, lại hỏi Lưu Tâm Di: "Tại sao lần trước lúc sở trưởng Châu sở cảnh sát đến điều tra, em không nói tình hình này?" Cô bé nói: "Lúc đó chỉ có ba mẹ em ở nhà, họ vốn không biết tình hình của anh em, còn em ở trường không về, cho nên cảnh sát cũng không hỏi em." Long Nghị gật đầu. Người nhà họ Lưu hiển nhiên còn không biết Lưu Hắc Sấu có liên quan đến vụ án cắn người ghê rợn đó, họ đều tưởng hắn vì chuyện hút ma túy, bị cảnh sát bắt rồi.
Lúc họ rời khỏi nhà họ Lưu, Lưu Tâm Di đuổi theo nói: "Anh cảnh sát, lần này các anh nhất định phải đưa anh em đi cưỡng chế cai nghiện, tiếp tục như vậy nữa, nhà này của bọn em phải bị anh ta hủy mất." Long Nghị nhìn cô bé hiểu chuyện này, gật đầu nói: "Được, bọn anh nhất định để hắn cai."
Ra khỏi nhà họ Lưu, trời đã tối đen, đèn đường và đèn bảng hiệu trước cửa tiệm đều sáng dần lên, xe cảnh sát chạy băng băng trên phố. Phương Khả Kì vừa lái xe vừa hỏi: "Đội trưởng, anh cảm thấy lời nói của người nhà Lưu Nhất Sấu đáng tin không? Có khi nào làm bằng chứng giả thoát tội cho Lưu Nhất Sấu không?"
Long Nghị nhìn ánh đèn bảng hiệu không ngừng thay đổi ngoài cửa sổ xe nói: "Tôi cảm thấy có thể tin được. Cảnh sát chúng ta chưa công bố ra ngoài hung thủ tình nghi của vụ án cắn người này chính là lưu hắc sấu, người trong nhà hắn có lẽ còn chưa biết hắn có liên quan đến vụ án này. Họ tưởng lưu hắc sấu là vì hút ma túy bị bắt. Từ phản ứng của em gái hắn xem ra, cả nhà hắn đối với hắn có lẽ cũng rất phản cảm, mong sao hắn bị cảnh sát bắt đi cưỡng chế cai nghiện. Cho nên tôi cho rằng, họ ngụy tạo bằng chứng giả cung cấp cho cảnh sát khả năng không cao."
Âu Dương Nhược nói: "Nếu bằng chứng em gái của Lưu Hắc Sâu cung cấp đáng tin, vậy thì 12 giờ đêm ngày 12/5, Lưu Hắc Sấu vốn không có thời gian ra gây án." Long Nghị gật đầu nói: "Quả thật là vậy."
Âu Dương Nhược nói: "Nhưng Lưu Hắc Sấu chính miệng thừa nhận, hai vụ án căn người ở công viên Hồng Kì và đường Hồng Kì, đều do hắn làm, vả lại từ khẩu cung của hắn cho thấy, thời gian gây án mà hắn nói, địa điểm, đối tượng cùng với thủ pháp gây án đều khớp với tình hình chúng ta nắm được. Cái này giải thích thế nào?"
Long Nghị nói: "Sau khi vụ thảm án cắn người ngày 12/5 xảy ra, các tờ báo trang mạng thành phố Nam Châu chúng ta đều tiến hành báo tín, thời gian gây án, địa điểm, thủ pháp v. V, trong báo cáo thời sự đều nhắc qua, cho nên chỉ cần là người xem qua báo và tin mạng, cơ bản đều biết quá trình gây án của hung thủ. Nghĩ lại thì, quả thật là chúng ta sơ ý rồi, Lưu Hắc Sắc nói về những trải qua với cảnh sát, thật ra đều gần giống với trên báo viết, trừ tình tiết đã công khai báo qua, thật ra hắn cũng không cung cấp chứng từ mới cho chúng ta."
Âu Dương Nhược nói: "Nhưng lúc hắn bị bắt, đang cắn người trên phố, chuyện này là thật." Long Nghị nói: "Lưu Hắc Sấu bị lão Châu sở cảnh sát thành Tây họ bắt vào tối ngày 15/5, theo như cảnh sát bắt hắn nói, lúc hắn bị bắt, thật ra đang chuẩn bị cắn người trên phó, nhưng trừ chứng từ của bản thân hắn, chúng ta không có chứng cứ chứng minh trực tiếp, mấy hôm trước, cũng chính là khuya ngày 12/5 hai vụ án đó, cũng là hắn làm."
Âu Dương Nhược nói: "Nếu không phải hắn làm, tại sao hắn phải thừa nhận chứ?"
Long Nghị trầm mặc một lát, từ từ nói: "Vậy chỉ có một khả năng, vẫn là nguyên nhân đó, hắn lầm lẫn giữa thế giới hiện thực và trò chơi. Ngày 12/5 sau khi xảy ra vụ án cắn người kinh hoàng, lập tức được báo chí và các trang mạng truyền thông tuyên nhiễm thành" vụ án cương thi ăn thịt người. "Lưu Hắc Sấu sau khi hút ma túy, vừa đúng lúc nhìn thấy tin này trên mạng, hắn đang trong trạng thái hư áo, lập tức đem vụ án xảy ra trong hiện thực, liên tưởng với trò chơi của mình, hắn tưởng tượng bản thân là cương thi cắn người vô số, đi đến đâu chết đến đó trong games, mà Trịnh Quốc Trung và Châu Cầm bị cắn trọng thương, là 2 người trong vô số người bị hắn lây virus cương thi thành công. Hắn đem hai vụ án cắn người máu me này, liên tưởng thành thành tích của mình. Mà tối ngày 15/5, khi hắn rời hỏi máy tinh, lúc mơ hồ chạy lên phố chuẩn bị cắn người, vừa đúng lúc bị cảnh sát bắt được. Sau khi bị bắt, hắn luôn ở trong trạng thái ảo ảnh mập mờ, ngay cả bản thân cũng không phân biết được đâu là chuyện trong games, đâu là chuyện xảy ra trong đời thực. Cho nên khi chúng ta hỏi hai vụ án cắn người có phải hắn làm không, hắn không cần suy nghĩ, đã thừa nhận."
Phương khả kì hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Về cục tiếp tục thẩm vấn Lưu Hắc Sấu sao?" Long Nghị suy nghĩ một hồi nói: "Bỏ đi, hắn bây giờ đang lên cơn nghiện, chúng ta về nữa cũng không hỏi ra được khẩu cung mới gì." Anh xoay đầu, nhìn thấy ngoài cửa sổ có một quán ăn, mới nhớ ra ba người họ bận đến giờ, còn chưa ăn tối, nên nói: "Tiểu Phương, quán mì phía trước dừng xe, chúng ta xuống xe ăn cơm, tôi mời."
Liệp Hung Kí