Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 36

304@-

Trong bóng tối, môi lưỡi quấn lấy nhau, mọi cảm giác đều bị phóng đại đến cực hạn, bên tai Tống Thính Tuyết hoàn toàn không còn chút âm thanh nào.


 


Có khoảnh khắc, cậu còn nghi ngờ liệu mình có quên đeo ốc tai điện tử hay không.


 


Không rõ đã qua bao lâu, Phó Dạ Hi rốt cuộc cũng buông môi cậu ra hoàn toàn.


 


Nước bọt còn sót lại trên môi họ kéo ra một sợi tơ bạc dài mảnh, phản chiếu một tia sáng mờ nhòe trong bóng tối.


 


Tống Thính Tuyết đỏ bừng cả mặt, đến cả đầu cũng đỏ ửng, mãi đến khi Phó Dạ Hi bật đèn phòng khách lên, sắc đỏ trên mặt cậu vẫn chưa chịu tan đi.


 


Hơn nữa lần này, khóe môi cậu lại bị Phó Dạ Hi cắn một cái.


 


Đèn sáng lên, Tống Thính Tuyết mới cảm thấy khóe miệng đau rát.


 


Cậu vô thức đưa tay chạm vào môi mình.


 


"Xì..." Tống Thính Tuyết cảm thấy rất khó hiểu, "Sao lần nào anh cũng cắn em vậy..."


 


"Vì rất thơm, mùi dâu tây." Phó Dạ Hi nói.


 


Tống Thính Tuyết: "..."


 


Cuối cùng, vì giường ở phòng ngủ phụ vẫn chưa được trải, nên Tống Thính Tuyết vẫn ngủ cùng Phó Dạ Hi.


 


**


 


Thời gian trôi lúc nào không hay, bức tranh tự do mà Tống Thính Tuyết đang vẽ cũng đã gần như hoàn thành. Cậu rất hài lòng, có một vài chi tiết cần phải được chỉnh sửa, nhưng hiện tại chưa phải lúc, cậu cần chuẩn bị cho cuộc thi trước đã.


 


Việc vẽ bằng công cụ kỹ thuật số mang lại cho Tống Thính Tuyết nguồn cảm hứng bất tận. Cậu nảy ra một ý tưởng mới, mà một khi tư duy đã được khai thông thì tốc độ hoàn thành sẽ rất nhanh. Cậu cật lực làm việc suốt một tuần liên tục, cuối cùng cũng hoàn thành xong tác phẩm cần nộp cho cuộc thi, chỉ còn một chút việc dọn dẹp hậu kỳ, không tốn quá nhiều thời gian, đến gần ngày nộp chỉ cần chỉnh sửa thêm một chút là được.


 


Trò chơi mà cậu và Ôn Hàm cùng thiết kế đã thành hình sau vài lần chạy thử. Để tìm người test và nghe thêm ý kiến phản hồi chân thực, Ôn Hàm đã gửi tập tin nén của trò chơi cho Lâm Nùng, bảo cô ấy chơi thử rồi góp ý.


 


Trong trò chơi này, phần lập trình chủ yếu là do Ôn Hàm phụ trách, còn Tống Thính Tuyết đảm nhiệm phần mỹ thuật, đồng thời cũng hỗ trợ chút ít ở phần code và đưa ra vài ý tưởng hay. Vì thế không thể nói ai đóng góp nhiều hơn ai, cả hai người đều bỏ ra thời gian và công sức như nhau.


 


Ngoài thiết kế trò chơi nhỏ, Đằng Duệ còn ra một bài toán viết mã cho một game thể loại Rogue. Tuy đề không quá phức tạp và không có nhiều đất để phát huy, nhưng bản thân thể loại game Rogue lại biến hóa phong phú, đầy sáng tạo, nên rất có giá trị kiểm tra năng lực và trí tưởng tượng của người tham gia.


 


Thời gian gần đây, toàn bộ sự chú ý của Tống Thính Tuyết đều dồn vào tranh vẽ, đến khi deadline tới gần cậu mới phát hiện mình vẫn chưa viết xong đoạn mã đề thi.


 


Trời đã trở lạnh, hôm đó Lâm Khả Mạn gửi tin nhắn cho Tống Thính Tuyết, hỏi cậu cuối tuần có rảnh không, hy vọng cậu có thể cùng Phó Dạ Hi về nhà họ Tống ăn một bữa lẩu.


 


Có lẽ là do chuyện xảy ra hôm ấy trong buổi tiệc sinh nhật của ông cụ nhà họ Tống ở biệt thự cũ, khiến Lâm Khả Mạn nhận ra điều gì đó, nên bà mới muốn làm chút việc để hàn gắn mối quan hệ giữa nhà họ Tống và Phó Dạ Hi.


 


Ban đầu, Lâm Khả Mạn nghĩ rằng cuộc hôn nhân giữa nhà họ Tống và Phó Dạ Hi chỉ đơn thuần là sự kết hợp đôi bên cùng có lợi. Hiện tập đoàn Phó thị đang trong giai đoạn mở rộng, mặc dù khi rơi vào tay Phó Dạ Hi quy mô đã không còn nhỏ, nhưng Phó Dạ Hi rất có dã tâm. Mà đã có dã tâm, ắt sẽ có lúc cần đến sự trợ giúp của nhà họ Tống, dù gì bên ngoài cũng đang đồn đại rằng Phó Dạ Hi khắc vợ khắc con.


 


Bên cạnh hắn không có người thân thiết, người nhà họ Phó thì sợ hắn, ghét hắn, thậm chí còn có không ít người hận hắn đến tận xương tủy. Vậy mà nhà họ Tống vẫn chịu gả người cho hắn, lại còn là con ruột, đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.


 


Nhưng bà không ngờ rằng Phó Dạ Hi lại không phải kiểu người vô cảm như bà nghĩ.


 


Hắn rất cưng chiều Tống Thính Tuyết, thậm chí sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn chỉ để cậu có thể nhìn thấy pháo hoa điện tử do drone ghép thành bên bờ sông Ninh Thành.


 


Lúc đó, Lâm Khả Mạn mới sực nhớ ra, đứa con ruột của bà khi còn rất nhỏ đã mất thính lực.


 


Sau khi phẫu thuật cấy ốc tai điện tử, dây thần kinh thính giác của cậu trở nên mẫn cảm, khi đeo ốc tai không thể nghe những âm thanh quá lớn, quá náo nhiệt và bất ngờ.


 


Cậu sợ tiếng nổ của pháo hoa, nhưng pháo hoa điện tử yên tĩnh thì không.


 


Điều này, người nhà họ Tống không ai nghĩ đến, chỉ có Phó Dạ Hi nghĩ tới.


 


Dù sao, có ai sẽ nghĩ đến việc để người khác có thể nhìn thấy khoảnh khắc pháo hoa vụt nở bên bờ sông, mà không tiếc bỏ ra một số tiền lớn để giữ lại một điều vốn dĩ sẽ tan biến trong chớp mắt?



 


Lâm Khả Mạn chợt nhận ra, ngay từ đầu bà đã nghĩ sai rồi.


 


Cuộc hôn nhân giữa nhà họ Tống và nhà họ Phó đúng là đôi bên cùng có lợi, nhưng nếu Phó Dạ Hi đổi ý, quyết định không giúp nhà họ Tống, không hợp tác với nhà họ Tống nữa, thì người chịu thiệt thòi nhất vẫn là nhà họ Tống.


 


Dù sao thì ở Ninh Thành này, họ có thể đắc tội với bất kỳ ai, duy chỉ có Phó Dạ Hi là không thể đắc tội.


 


Đến cả tình thân hắn cũng có thể không cần, thì còn có việc gì mà hắn không dám làm?


 


Lâm Khả Mạn bận rộn chuẩn bị ở nhà họ Tống, còn Tống Tiên Minh thì đích thân phụ trách mời Phó Dạ Hi.


 


Không sai, lần này không chỉ có Lâm Khả Mạn nhắc nhở Tống Thính Tuyết phải nhớ dẫn Phó Dạ Hi về cùng, mà Tống Tiên Minh còn đích thân gọi điện cho Phó Dạ Hi, mong hắn nhất định phải đến vào cuối tuần.


 


Phó Dạ Hi không nói là có đi hay không, ngay cả cuộc gọi đó còn do Lý Cẩn nhận thay.


 


Thế nhưng cuối tuần, hắn vẫn cùng Tống Thính Tuyết về nhà họ Tống.


 


Tới chiều, là chú Lương lái xe đưa họ đi. Trước khi ra khỏi cửa, Tống Thính Tuyết còn đang gấp rút viết mã, quá vội nên để mặc cho stylist mà Phó Dạ Hi gọi đến giúp cậu chỉnh trang. Cậu luôn cảm thấy thời gian không đủ, thậm chí còn mang theo cả laptop, cắm USB tiếp tục viết code trên xe.


 


Dù xe rộng rãi, lại có hệ thống giảm xóc tốt, nhưng Phó Dạ Hi vẫn cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì mắt Tống Thính Tuyết sẽ hỏng mất.


 


Hắn đưa tay ra chắn màn hình trước mặt cậu, cố gắng thu hút sự chú ý: "Tiểu Tuyết, hay là để tối về viết tiếp đi. Xe lắc lư thế này em có tập trung được không?"


 


"Không kịp mất!" Tống Thính Tuyết gạt tay Phó Dạ Hi ra, "Phải tranh thủ từng giây từng phút đấy, anh biết không? Với lại em không muốn thức khuya nữa! Quầng thâm mắt sắp thành gấu trúc rồi, chờ sau khi nộp bài vòng sơ khảo xong, em còn phải về đi làm thêm nữa, cần phải dưỡng sức."


 


"Đi làm thêm?" Phó Dạ Hi hỏi lại, "Sao em còn nghĩ đến việc đi làm thêm?"


 


Tống Thính Tuyết ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt tròn như mèo nhìn hắn: "Tại sao em lại không thể đi làm thêm? Chỉ cho phép anh tăng ca, không cho phép em đi làm thêm sao?"


 


Một câu nhẹ bẫng ấy khiến Phó Dạ Hi nghẹn lời.


 


Hắn thu tay lại, cảm thấy đứa nhỏ này đúng là bướng bỉnh, hắn thật sự không quản nổi.


 


Trong xe rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng gõ lách cách trên bàn phím của Tống Thính Tuyết. Phó Dạ Hi không làm phiền nữa, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nhìn cậu.


 


Đến nhà họ Tống, người giúp việc vẫn đang chuẩn bị thức ăn, Lâm Khả Mạn ra đón, còn Tống Tiên Minh và Tống Thời Sâm dường như đang bận việc ở công ty, chưa kịp về.


 


Lâm Khả Mạn bảo người làm pha trà, nhưng Phó Dạ Hi nói không cần tiếp đãi, hắn muốn cùng Tống Thính Tuyết đi dạo quanh nhà họ Tống.


 


Ban đầu Tống Thính Tuyết mang máy tính vào, còn muốn tranh thủ lúc người nhà họ Tống chưa đến đông đủ thì rúc vào góc nào đó viết thêm chút nữa. Nhưng nghe Phó Dạ Hi nói muốn đi dạo, cậu liền chủ động đặt máy tính xuống, đưa hắn đi vòng quanh.


 


Tính ra thì Tống Thính Tuyết cũng đã ở đây gần 6 năm, dĩ nhiên quen thuộc hơn Phó Dạ Hi một chút.


 


Không phải Phó Dạ Hi chưa từng đến nhà họ Tống, nhưng đi dạo cùng Tống Thính Tuyết thế này thì đúng là lần đầu tiên.


 


"Trước đây em thích làm bài tập ở đó, anh biết mà," Tống Thính Tuyết chỉ vào một chỗ trong vườn, nói, "Em còn gặp anh ở đó nữa!"


 


"Hóa ra em còn nhớ," Phó Dạ Hi cố ý nói, "Trí nhớ kém như vậy, còn coi anh là người mẫu nam, còn nhét tiền vào túi anh nữa."


 


"Anh... em..." Tống Thính Tuyết sốt ruột đến mức hai má đỏ như táo, "Không phải em đã xin lỗi anh rồi sao? Anh thù dai thật..."


 


"Lần đầu gặp, anh còn dạy em làm bài." Phó Dạ Hi lơ đi, không đáp.


 


Tống Thính Tuyết nhào tới, véo một cái vào eo hắn.


 


"Hít..." Phó Dạ Hi nhăn mày, "Em nhéo anh?"


 


Lông mày hắn sắc lạnh, khi trầm mặt nói chuyện trông có chút dọa người.


 


Tống Thính Tuyết bị dọa, đứng đờ ra nhìn hắn.



"Không ổn rồi, đi không nổi nữa, trừ phi Tiểu Tuyết thơm một cái." Phó Dạ Hi hạ giọng nói, "Không thì để anh nhéo lại."


 


Hắn đâu có giận, nhưng Tống Thính Tuyết bị lừa thì cũng chẳng dám phản kháng, chỉ len lén thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Không được đâu."


 


"Chỗ nào không được?" Phó Dạ Hi hỏi.


 


"Không được hôn, cũng không được nhéo em..." Tống Thính Tuyết len lén liếc hắn bằng đôi mắt mèo long lanh.


 


"Hay nhỉ! Thế nhột thì sao?" Phó Dạ Hi đưa tay ra, ôm lấy eo Tống Thính Tuyết.


 


Tống Thính Tuyết bật cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, cười khúc khích mà chẳng phát ra tiếng.


 


"Sao em cười mà không có tiếng vậy?" Phó Dạ Hi vẫn thấy lạ, "Thử cười ra tiếng xem nào."


 


Hắn ra sức cù thêm mấy cái nữa.


 


Lần này Tống Thính Tuyết chịu không nổi thật, cuối cùng cũng "khúc khích" bật cười, đôi mắt ánh lên giọt lệ: "Đừng cù nữa mà! Anh Dạ Hi, hu hu..."


 


Cậu bắt đầu xin tha, nhưng vô dụng, Phó Dạ Hi vẫn cù thêm một lúc nữa, đến khi áo quần và tóc tai cậu rối tung rối mù mới chịu buông tay.


 


"Sau khi anh đi, bài đó em đã làm được chưa?" Phó Dạ Hi hỏi Tống Thính Tuyết.


 


Tống Thính Tuyết sửa sang lại quần áo và tóc của mình: "Làm được rồi! Mấy gia sư em gặp sau này chẳng ai giỏi bằng anh hết."


 


Cho nên, đề bài và cách giải của bài đó, Tống Thính Tuyết vẫn còn ấn tượng sâu sắc đến giờ.


 


Còn cả gương mặt ngày ấy của Phó Dạ Hi – khi đó vẫn còn vương nét thanh xuân.


 


Lúc ấy Phó Dạ Hi mới bao nhiêu, 21, 22 tuổi?


 


Nghe nói hắn tốt nghiệp Thanh Đại, không chừng khi đó vẫn còn đang đi học.


 


Nhưng nghe nói vào thời điểm đó, Phó Dạ Hi đã có dấu hiệu nắm quyền nhà họ Phó rồi.


 


Nhà họ Phó không giống nhà họ Tống, quan hệ thân tộc rất phức tạp, thực ra Tống Thính Tuyết đã từng nghe Lâm Khả Mạn nhắc qua, nói nội bộ nhà họ Phó đấu đá khốc liệt, mặc dù mọi người đều là bà con, ít nhiều đều có quan hệ máu mủ, nhưng khi tranh giành thì chẳng ai nhường ai, thậm chí còn mong đối phương chết sớm.


 


Mấy năm trước trong nhà họ Phó còn từng xảy ra chuyện lớn, hai người thân vì tranh giành tài sản, hoặc là cổ phần của Phó thị, cụ thể thì Tống Thính Tuyết không biết, chỉ biết hai bên đâm chém nhau giữa phố, vụ việc được báo chí địa phương ở Ninh Thành đưa tin suốt mấy ngày, sau đó lan truyền khắp cả nước nhờ internet.


 


Chỉ là mấy chuyện ấy cũng sớm bị mấy tin tức trốn thuế của giới giải trí che lấp. Mỗi ngày trên khắp cả nước đều có sự kiện mới, sự chú ý của mọi người cũng nhanh chóng bị cuốn theo.


 


Ân oán nhà hào môn, vốn cách quá xa đại đa số người.


 


Nhưng với Phó Dạ Hi, chuyện đó lại rất gần.


 


Lúc đó Phó Dạ Hi đang ở đâu?


 


Tống Thính Tuyết chợt nhớ tới những lời hôm qua ông cụ Tống nói tại nhà cũ.


 


Ba của anh Dạ Hi... thật sự là bị anh Dạ Hi khắc chết sao?


 


Tống Thính Tuyết không tin.


 


Cậu vốn đã không tin, bây giờ lại càng không tin.


 


Anh Dạ Hi tốt như vậy, sao có thể mang đến điều xấu được chứ.


 


Tống Thính Tuyết nghĩ vậy, thì nghe thấy người giúp việc nhà họ Tống đến gọi họ: "Nhị thiếu gia, Phó tiên sinh, phu nhân bảo tôi đến gọi hai người, đến giờ ăn cơm rồi."


 


Tống Thời Nguyện rất không vui.


 



 


Tống Thời Sâm cũng vậy, hôm sinh nhật ông nội, cậu ta bị ấm ức ở nhà cũ, lúc về nhà cậu ta kể với Tống Thời Sâm, vậy mà hắn lại bảo cậu đừng gây chuyện.


 


Đừng gây chuyện?


 


Sao cậu ta có thể không gây chuyện được!


 


Rõ ràng cậu ta chẳng làm gì sai, chỉ vì hôm đó bị Phó Dạ Hi đuổi khỏi du thuyền một cách vô lý, vậy mà từ đó ba mẹ lại thay đổi thái độ với cậu ta.


 


Cậu ta rất muốn biết rốt cuộc ba mẹ đã xảy ra chuyện gì rồi!


 


Chuyện cậu ta ghét Tống Thính Tuyết chẳng phải vẫn luôn tồn tại sao?


 


Dựa vào tình cảm 19 năm sống bên ba mẹ, cậu ta không tin mình lại không bằng một kẻ mới được nhận lại như Tống Thính Tuyết. Dù cậu ta cũng biết, thực ra bản thân không danh chính ngôn thuận, nhưng thì sao chứ? Chẳng phải trước đây ba mẹ vẫn luôn thiên vị cậu ta đấy sao?


 


Lúc mới nhận lại Tống Thính Tuyết, đâu thấy họ coi trọng Tống Thính Tuyết đến vậy, sao giờ đột nhiên lại đổi khác rồi?


 


Tất cả đều tại Phó Dạ Hi!


 


Cậu ta... Tuy trong lòng Tống Thời Nguyện cũng có phần sợ Phó Dạ Hi, vì cậu ta từng nghe nói Phó Dạ Hi là loại người lạnh lùng, vô tình, ai động chạm đến lợi ích của hắn, bất kể là thân thiết cỡ nào, thậm chí ngay cả cha ruột... hắn cũng dám ra tay.


 


Nhưng... hình như cậu ta vẫn còn một cách.


 


Tống Thời Nguyện ở trong phòng của mình ở nhà họ Tống, tranh thủ lúc người giúp việc còn chưa lên gọi ăn cơm, bèn gọi điện cho Tiêu Dĩ Hằng.


 


Chuông điện thoại reo rất lâu.


 


Cho đến khi gần như bị ngắt, âm thanh "tút tút" trong ống nghe mới đột ngột bị cắt đứt, một giọng nói quen thuộc và lười nhác vang lên bên kia đầu dây: "Thời Nguyện, có chuyện gì vậy?"


 


Tống Thời Nguyện mím môi, nói: "Anh Tiêu, em chưa từng nhờ vả anh chuyện gì, lần này... anh có thể giúp em một việc không?"


 


Bên kia im lặng trong chốc lát, rồi hỏi: "Chuyện gì, nói đi."


 


"Em muốn tìm cơ hội nói chuyện với Phó tổng, chính là... Phó Dạ Hi," Tống Thời Nguyện khó khăn nói, "Em không biết mình đã đắc tội anh ta lúc nào, nhưng em thật sự không cố ý, em muốn tìm một cơ hội để xin lỗi anh ta. Anh xem... anh có thể giúp em hẹn anh ta được không? Em biết anh với anh ta rất thân..."


 


"Đúng là tôi thân với cậu ta đấy, Thời Nguyện, nhưng cậu đã từng nghĩ chưa, vốn dĩ cậu cũng có thể thân với cậu ta." Tiêu Dĩ Hằng nói, "Ý tôi là, cậu là em trai của Tống Thính Tuyết, ít nhất thì trên danh nghĩa là vậy, mà cậu ta thì yêu Tống Thính Tuyết đến thế. Nếu cậu có quan hệ tốt với Tống Thính Tuyết, làm sao có thể đắc tội với cậu ta được?"


 


"Yêu?" Tống Thời Nguyện cảm thấy có chút buồn cười. Chẳng qua chỉ là liên hôn, hai nhà vì lợi ích mà kết hợp, có gì mà yêu với đương. Cậu ta cảm thấy Tiêu Dĩ Hằng nói những lời này có chút ngây thơ.


 


Cậu ta từng sùng bái Tiêu Dĩ Hằng, từng thích anh ta, cảm thấy anh ta đẹp trai, cảm thấy anh ta được sinh ra trong một gia đình hoàn hảo, không cần cố gắng gì cũng có được mọi thứ mà cậu ta phải nịnh nọt ba mẹ, đóng vai một đứa con ngoan ngoãn biết lấy lòng mới có thể giành lấy.


 


Nhưng bây giờ, không hiểu sao cậu ta lại cảm thấy, một số suy nghĩ của Tiêu Dĩ Hằng thật sự... ngây thơ đến mức khó tin.


 


Tuy vậy, cậu ta lại không phản bác lại Tiêu Dĩ Hằng, chỉ nói: "Giờ em hiểu rồi, anh Tiêu, anh giúp em đi."


 


"Tôi không giúp được cậu," Giọng Tiêu Dĩ Hằng vẫn lười biếng như cũ, "Chuyện này chỉ có cậu tự mình nghĩ cách mà giải quyết thôi, Thời Nguyện. Nể tình tôi nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, tôi mới nói thêm với cậu câu này. Tôi có thể giúp cậu đến mức đó là cùng."


 


"Gì cơ?" Tống Thời Nguyện sững người.


 


"Chuyện này chỉ có cậu tự mình nghĩ cách mà giải quyết." Tiêu Dĩ Hằng lặp lại lần nữa, "Ý tôi là gì, cậu nên hiểu."


 


"Anh Tiêu! Tiêu Dĩ Hằng!" Tống Thời Nguyện giận đến mức gần như gào lên: "Em đối với anh không tốt sao? Mỗi lần sinh nhật anh, ngày lễ ngày Tết, em tặng anh biết bao nhiêu quà! Quán bar của anh khai trương, ngày nào em cũng kéo bạn bè đến cổ vũ! Em theo đuổi anh lâu như thế, anh vờ như không thấy thì thôi đi, giờ còn đối xử với em thế này!"


 


"Anh nói kiểu gì vậy hả? Anh nói cái gì cơ? Để em tự giải quyết, đấy là lời khuyên của anh à? Cảm ơn nhé! Em sai cái gì chứ? Nếu em biết phải giải quyết thế nào thì còn tìm đến anh làm gì?"


 


"Em đúng là nhìn lầm người rồi!" Tống Thời Nguyện nói xong câu cuối cùng, "Coi như em mù mắt, từ nay về sau đừng liên lạc nữa!"


 


Nói xong, cậu ta tức giận cúp điện thoại.


 


Cúp máy xong, cậu ta vẫn chưa hả giận, ném thẳng điện thoại xuống đất.



"Bốp" một tiếng, chiếc điện thoại đắt tiền vỡ tan màn hình.


 


Tống Thời Nguyện hoàn toàn không để tâm, dù sao cậu ta cũng có thể mua cái tốt hơn, mua luôn phiên bản mới nhất vừa ra.


 


Chứ không giống Tống Thính Tuyết, đến giờ còn đang dùng cái điện thoại chậm rì rì, phải dán keo cố định!


 


Chờ mãi không thấy người giúp việc lên gọi, Tống Thời Nguyện bắt đầu mất kiên nhẫn, bèn mở cửa phòng bước xuống lầu.


 


Không ngờ dưới nhà ba mẹ đều đã có mặt, chỉ thiếu Tống Thời Sâm, còn Tống Thính Tuyết, Phó Dạ Hi và vợ chồng nhà họ Tống đều đang ngồi bên bàn ăn. Trước mặt mỗi người là một nồi lẩu nhỏ bằng đồng chưa bắt đầu đun, vừa trò chuyện, vừa đợi khai tiệc.


 


Thấy Tống Thời Nguyện xuống lầu, người giúp việc vội nhắc cậu ta đi rửa tay, Lâm Khả Mạn cũng gọi cậu ta mau lại bàn.


 


Tâm trạng Tống Thời Nguyện tốt hơn một chút, cậu ta đi ngang qua khúc ngoặt cầu thang, định rẽ vào nhà vệ sinh ở góc rẽ để rửa tay.


 


Khúc cua ấy đối diện phòng khách, cậu ta vô tình liếc sang sofa trong phòng khách, bất ngờ phát hiện ở góc ghế sô pha đặt một chiếc máy tính.


 


Chiếc máy tính đó Tống Thời Nguyện nhận ra, là của Tống Thính Tuyết.


 


Một cái laptop cũ kỹ mua lại, vậy mà cậu lại nâng niu như bảo vật, dùng gần hai năm trời.


 


Nghe đâu là vì cấu hình ổn, tiện cho việc vẽ tranh.


 


Laptop của Tống Thời Nguyện mới gọi là cấu hình khủng, thông số cao nhất, chơi game nặng cũng không bao giờ bị lag. Còn máy của Tống Thính Tuyết? Cái loại chỉ đủ để vẽ với làm văn phòng như thế thì tính là gì?


 


Thế nhưng, như có ma xui quỷ khiến, Tống Thời Nguyện từng bước từng bước đi đến chỗ chiếc máy tính ấy.


 


Thời gian thi đấu thiết kế game của Đằng Duệ sắp đến rồi, mà Tống Thời Nguyện thì vẫn chưa chuẩn bị đâu vào đâu.


 


Đối với cậu ta, có giành được cơ hội thực tập ở Đằng Duệ hay không không quan trọng, sau này có bước chân được vào ngành hay không cũng chẳng quan trọng, vì cậu ta chỉ cần còn ở nhà họ Tống, thì mãi mãi không cần phải lo cơm ăn áo mặc.


 


Cậu ta chỉ muốn so tài với Tống Thính Tuyết, cậu ta thừa nhận điều đó.


 


Cậu ta không muốn trong ngôi nhà này, dần dần chẳng còn chỗ cho mình nữa, cũng không muốn vì mình không mang họ Tống mà mất đi sự tồn tại trong gia đình này.


 


Tống Thời Nguyện đi đến bên túi đựng máy tính, thò tay vào ngăn nhỏ bên hông, lục ra một chiếc USB nhỏ.


 


Cậu ta biết, mục đích của mình đã đạt được.


 


Cất USB vào túi, Tống Thời Nguyện điềm nhiên như không, quay lại nhà vệ sinh rửa tay.


 


Rửa tay xong, cậu ta quay lại phòng ăn, ngồi vào chỗ cạnh ba mẹ, nở nụ cười ngoan ngoãn.


 


Rất nhanh sau đó, Tống Thời Sâm cũng vội vã về tới, nghe nói vì công việc bận rộn, lại tắc đường nên đến trễ.


 


Dù sao thì mọi người cũng đã đông đủ, người giúp việc đem các món nhúng ra, nước dùng trong nồi đồng sôi sùng sục, bữa ăn chính thức bắt đầu.


 


Phó Dạ Hi gắp con tôm sống trong đĩa nhỏ trước mặt, thả vào nồi lẩu đồng. Một lát sau, con tôm trong suốt được luộc thành màu đỏ au óng ánh, hắn vớt ra, bóc vỏ, rồi gắp phần thịt tôm mập mạp đặt vào đĩa gia vị trước mặt Tống Thính Tuyết.


 


Tống Thính Tuyết đang chăm chú nhìn nồi lẩu, suy nghĩ xem khi nào mới được ăn mấy lát thịt bò ba chỉ đỏ hồng xinh đẹp kia, thì phát hiện chẳng biết từ bao giờ trong đĩa của mình đã có thêm một con tôm.


 


Nồi lẩu đồng của Phó Dạ Hi trống không, xem ra trong đó chỉ nhúng đúng một con tôm này.


 


"Sao, anh lại muốn đút cho em ăn nữa à?" Tống Thính Tuyết ghé sát lại, khẽ nói bên tai Phó Dạ Hi, "Anh vỗ béo em thành cục tròn thì được lợi gì chứ?"


 


Phó Dạ Hi nghiêm túc suy nghĩ, rồi bày ra dáng vẻ nghiêm trang ngay trên bàn ăn. Hắn điều chỉnh âm lượng vừa đủ để chỉ hai người nghe thấy, dùng giọng nói trầm lạnh thản nhiên của mình khẽ nói bên chiếc ốc tai của cậu: "Bóp nắn sẽ mềm hơn, ôm cũng sướng tay hơn, gãi ngứa thì càng dễ chọc em phát khóc."


 


Lời thì thầm Tống Thính Tuyết nghe được chưa chắc đã nhỏ, cậu ngẩng đầu đảo mắt nhìn quanh, xác nhận không ai chú ý tới bên này mới yên tâm phần nào, nhưng chỉ trong nháy mắt, vành tai đã đỏ bừng tới tận gốc. Cậu thấy Phó Dạ Hi thật quá đáng, không nhịn được khẽ giơ mũi chân, dưới gầm bàn đạp hắn một cái.


 


Phó Dạ Hi khẽ rên một tiếng, khóe môi lại cong lên cười, rồi tiếp tục gắp thêm một con tôm, chuẩn bị đút cậu con thứ hai.


 


Nhìn có vẻ như quyết tâm phải cho Tống Thính Tuyết ăn no tròn trĩnh rồi mới chịu nhào nặn cho thỏa tay.


Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn Truyện Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn Story Chương 36
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...