Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 25

105@-

Sau khi Tống Thời Nguyện rời đi, du thuyền bắt đầu rời bến.


Phó Dạ Hi và Tống Thính Tuyết đứng trên boong tàu ngắm cảnh bên ngoài nhà hàng, Tống Thính Tuyết nghiêng mặt, đợi Phó Dạ Hi giúp cậu đeo ốc tai lại.


"Thế nào?" Phó Dạ Hi hỏi Tống Thính Tuyết, "Có nghe thấy không?"


Tai trái thuận lợi tiếp nhận giọng nói mang theo chút lạnh lẽo nhàn nhạt của Phó Dạ Hi.


Không có âm thanh ồn ào "xì xào", tất cả đều bình thường.


Tống Thính Tuyết ngẩng lên, nhìn Phó Dạ Hi, khẽ gật đầu: "Nghe rõ rồi."


Cậu cảm nhận rõ ánh mắt từ nhà hàng qua cửa kính trong suốt to lớn trên boong đều đang đổ dồn về phía hai người.


Tống Thính Tuyết thuận theo ánh mắt bọn họ, nhìn về phía bên trong cửa kính.


Phó Dạ Hi cũng nhàn nhạt đưa mắt nhìn theo.


Ngay lập tức, tất cả khách khứa trong nhà hàng giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, ai nấy vội vã chuyển sự chú ý, bắt đầu trò chuyện với người bên cạnh.


Tống Thính Tuyết thu lại ánh mắt, hỏi Phó Dạ Hi: "Vừa nãy anh đã nói gì vậy? Cảm giác như bọn họ ai cũng sợ anh."


"Không nói gì nhiều," Phó Dạ Hi trả lời bằng giọng lạnh nhạt, "Chỉ nói rằng, từ nay về sau, bất kỳ buổi tiệc, buổi họp mặt hay sự kiện công khai nào do Phó thị hoặc Phó gia tổ chức, thì đều không chào đón đứa con nuôi của nhà họ Tống, cũng như bất cứ ai từng bắt nạt em trước mặt tôi. Phó Dạ Hi tôi cũng không phải là người chết, làm sao có thể để bọn họ ngang nhiên làm vậy với em ở địa bàn của tôi."


Chẳng trách.


Nhưng Tống Thính Tuyết đoán rằng có lẽ lời nói thật sự của Phó Dạ Hi còn khó nghe hơn thế, nếu không thì sắc mặt của vợ chồng nhà họ Tống, thậm chí cả Tống Thời Nguyện lúc ấy cũng sẽ không khó coi đến vậy.


Con nuôi...


Tống Thời Nguyện quả thật rất ghét nghe thấy từ này.


Sau khi Tống Thời Nguyện xuống thuyền, mấy người bạn của cậu ta đã dùng thiệp mời của người khác để lẻn vào cũng bị nhân viên phục vụ đuổi xuống thuyền.


Lần này, e rằng Tống Thời Nguyện sẽ cảm thấy mặt mũi đời này của mình đều mất hết.


Nhưng điều đó thì liên quan gì đến Tống Thính Tuyết cơ chứ?


Dù sao chỉ cần Tống Thời Nguyện không vui, Tống Thính Tuyết sẽ cảm thấy rất vui.



Nghĩ đến đây, Tống Thính Tuyết không nhịn được mà khẽ cười lén một chút.


Biểu cảm nhỏ nhặt này của cậu, Phó Dạ Hi đều nhìn thấy hết.


Tuy nhiên, Phó Dạ Hi không muốn nhắc đến chuyện này nhiều. Dù sao, đêm nay vẫn còn chuyện quan trọng hơn, không thể để những người đó và những việc vụn vặt không đáng kể làm hỏng tâm trạng.


"Đi ăn chút gì với tôi đi" Phó Dạ Hi nhìn đồng hồ, "Vẫn còn thời gian."


"Vâng." Tống Thính Tuyết đi cùng Phó Dạ Hi quay lại nhà hàng, hai người lại chọn một ít đồ ăn, ngồi xuống một chiếc bàn đôi yên tĩnh.


Thật ra bên cạnh nhà hàng cũng có phòng riêng độc lập, trên lầu dưới lầu cũng có chỗ thích hợp hơn để hai người ăn riêng, nhưng Phó Dạ Hi không muốn đi đâu nữa, chỉ muốn ngồi ở đây giống như mọi người khác, nhưng lại có chút không giống, chỉ đơn giản là điềm nhiên ăn uống như chẳng có ai xung quanh.


"Anh xem," Tống Thính Tuyết cầm một chiếc thìa, xiên một miếng bánh ngọt nhỏ, rồi dùng tay kia che miệng, hạ giọng nói: "Những người đó vẫn đang nhìn anh đấy. bình thường chắc anh đã làm không ít chuyện xấu, nếu không thì tại sao họ lại nhìn anh bằng ánh mắt như thế chứ?"


Phó Dạ Hi vẫn bình tĩnh tự nhiên, tay cầm dao nĩa cắt miếng bò bít tết không hề dừng lại chút nào: "Ánh mắt gì?"


Hắn hỏi với vẻ không mấy để ý.


"Chính là kiểu..." Tống Thính Tuyết suy nghĩ một lúc, rồi nói, "Có chút sợ hãi, có chút kỳ lạ, lại thêm một chút tò mò, muốn tìm hiểu nhiều hơn nữa... Nói chung là kiểu ánh mắt hóng chuyện ấy."


Cách cậu miêu tả khá chính xác.


"Vậy em nói xem," Giọng điệu của Phó Dạ Hi vẫn rất nhạt nhẽo, "Vì sao họ lại có ánh mắt như thế?"


"Làm sao em biết được," Tống Thính Tuyết hừ hừ, "Em đâu phải con giun trong bụng họ!"


"Bởi vì tôi có thể làm được rất nhiều chuyện mà họ không làm được," Phó Dạ Hi ngẩng đầu lên, "Cho nên họ tò mò, muốn tìm hiểu, sợ hãi, lại hóng chuyện..."


Hắn lặp lại những từ mà Tống Thính Tuyết vừa dùng.


"Không phải thế!" Tống Thính Tuyết phản bác, "Có thể tò mò, tìm hiểu, nhưng không được sợ hãi!"


"Anh đâu phải quái vật, sao họ phải sợ chứ?" Tống Thính Tuyết nhớ đến lời đồn "khắc vợ khắc con" về Phó Dạ Hi, bèn tức tối nói thêm: "Có người chỉ là số mệnh không tốt nên mới chết sớm. Sao lại có thể đổ lỗi lên đầu anh được?"


Phó Dạ Hi khẽ nhướng mày.


"Giống như cha nuôi của em, trước đây ông ấy... dùng lời bà em nói chính là tạo nghiệp, nên có ngày chết sớm cũng là do ông trời không chịu nổi nữa, phải thu sớm để ông ấy khỏi đi hại người khác nữa...À mà, em nói thế không phải ai cũng như thế đâu nhé! Chỉ là em nghĩ, ai cũng có số phận và lỗi lầm mà mình phải gánh chịu. Nếu một ngày nào đó em có chết, thì chắc chắn không phải tại anh... Ưm..."


Phó Dạ Hi xiên một miếng bò bít tết vừa được cắt hoàn hảo, đưa tới trước miệng Tống Thính Tuyết: "Ăn đi, đừng nói nữa."


"Em.. ưm... ý em là..." Tống Thính Tuyết nuốt miếng bò bít tết xuống, rồi mới nói rành rọt: "Em cảm thấy cách nghĩ của họ sai rồi, hơn nữa rõ ràng anh không đáng sợ chút nào... Anh là người tốt... Ưm..."



Miệng cậu lại bị nhét thêm một miếng bò bít tết khác.


Cậu vội vàng nhai xong, hai má cũng sắp mỏi nhừ: "Anh làm gì vậy! Em có nói gì sai đâu!"


"Em nói đúng," Phó Dạ Hi đáp, "Nhưng họ sợ tôi không chỉ vì những gì em vừa nói. Vẫn là câu đó: tôi có thể làm được những điều họ không làm được, nên họ mới sợ tôi."


"Cho nên, lần sau nếu em lại gặp chuyện giống như hôm nay, em có thể trực tiếp 'cáo mượn oai hùm', hoặc gọi tôi đến giúp em, nếu tôi không có ở đó, em cứ gọi Lý Cẩn, chú Lương... Ai cũng được, họ đều sẽ giúp em, sẽ không để em bị người ta bắt nạt. Thứ em có thể nhận được ở nhà họ Tống, Phó Dạ Hi tôi đều có thể cho em, thứ em không được nhận ở nhà họ Tống, Phó Dạ Hi tôi cũng có thể cho em. Không phải vì tôi có nghĩa vụ phải làm thế, mà bởi vì tôi muốn làm thế."


"Hơn nữa, tôi không để ý người khác nghĩ gì," Phó Dạ Hi nhấn mạnh, "Tôi muốn họ sợ tôi. Vì chỉ khi họ thực sự sợ tôi, tôi mới có thể làm được nhiều việc hơn. Tiểu Tuyết, tôi không phải người tốt, ít nhất không phải kiểu người tốt mà em nghĩ. Cho nên, em không cần phải an ủi tôi, và câu 'anh là người tốt' đó, đừng nói trước mặt tôi nữa."


"Ồ..." Tống Thính Tuyết ngơ ngác đáp một tiếng.


Vốn dĩ cậu chỉ muốn nói rằng Phó Dạ Hi không phải là người như trong lời đồn hay trong suy nghĩ của những người kia.


Mặc dù cách diễn đạt của cậu không được tốt lắm, một số lời có thể chưa suy nghĩ kỹ nên có phần không đúng ý. Nhưng trong một số khía cạnh, cậu vẫn rất nhạy cảm, đặc biệt là ánh mắt của những người nhìn Phó Dạ Hi.


Ánh mắt đó khiến cậu cảm thấy rằng... Phó Dạ Hi là một người không được thấu hiểu.


Dù ánh mắt của họ chưa chắc hoàn toàn là sợ hãi hay e dè, nhưng Tống Thính Tuyết luôn có cảm giác rằng... trong đám người này, Phó Dạ Hi rất cô độc.


Có lẽ cậu đã nói sai rồi.


Tống Thính Tuyết không muốn ở đây thêm nữa, ánh mắt của những người kia bắt đầu khiến cậu thấy không thoải mái.


Cậu nói với Phó Dạ Hi: "Em ăn no rồi, chờ anh cùng lên trên nhé!"


Dù đang vội, cậu cũng không muốn thúc giục Phó Dạ Hi. Nếu hắn ăn chưa no thì sao?


Phó Dạ Hi cũng ăn gần xong rồi, hắn đặt dao nĩa xuống, lau miệng: "Đi thôi, chúng ta lên tầng trên."


Còn nửa tiếng nữa là đến giờ biểu diễn. Nếu Phó Dạ Hi không dẫn Tống Thính Tuyết lên tầng thượng, nơi đó vẫn sẽ tạm thời đóng cửa.


Tầng thượng là khu vực cần được giữ lại để đảm bảo chủ nhân bữa tiệc và người thuê toàn bộ du thuyền – chính là Phó Dạ Hi – có thể chiếm vị trí tốt nhất để ngắm cảnh.


Thật ra, lúc trước ngồi ăn ở nhà hàng tự chọn cùng Tống Thính Tuyết cũng là do hắn cố ý.


Phòng riêng bên cạnh nhà hàng buffet, mới là nơi Phó Dạ Hi đã chuẩn bị trước để cùng ăn với Tống Thính Tuyết.


Nhưng không sao, kế hoạch đã định sẵn thì đôi khi sẽ gặp vài bất ngờ. Hắn cần nhắc nhở một số người có mặt rằng, nếu lần sau thấy Tống Thính Tuyết bị bắt nạt trước mặt họ mà vẫn còn làm ngơ như hôm nay, thì đồng nghĩa với việc đắc tội với Phó Dạ Hi và cả nhà họ Phó.


Những người đó đều rất tinh ranh, lại giỏi nhìn mặt đoán ý, nên lần sau gặp chuyện tương tự, họ sẽ biết phải làm gì.



Còn những điều Tống Thính Tuyết bận tâm, về cách mọi người nhìn nhận hắn, Phó Dạ Hi chẳng để tâm chút nào.


Hắn chỉ để ý một điều: tại sao một đứa trẻ như Tống Thính Tuyết lại dễ dàng nói ra những lời như "chết" hay "số phận" đến thế?


Còn cả câu "anh là người tốt" nữa, không biết cậu đã phát bao nhiêu "thẻ người tốt" cho hắn rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chiếc ví của hắn chẳng mấy chốc sẽ bị mấy chiếc thẻ đó nhét đầy mất!


Buổi tối Tiêu Dĩ Hằng nhắn rằng mình có việc không đến được, hình như vì mấy ngày nay trời lạnh đột ngột, anh ta bị cảm do trúng gió và đang phải nằm viện truyền nước.


Phó Dạ Hi cùng Tống Thính Tuyết đi lên boong tàu. Hắn cảm thấy khó hiểu, liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiêu Dĩ Hằng.


[AAF: Tại sao]


[Tiêu Nhị:???]


[Tiêu Nhị: Cái gì tại sao?]


Xem ra Tiêu Dĩ Hằng đang truyền dịch vẫn rất nhàn rỗi.


Phó Dạ Hi cũng không khách sáo.


[AAF: Tại sao một người lại thường xuyên nói người khác là "người tốt"?]


[Tiêu Nhị:......]


[Tiêu Nhị: Là đứa nhỏ nhà cậu đúng không, không cần nói tôi cũng đoán ra rồi. [Trái tim tan vỡ.jpg]]


[Tiêu Nhị: Dựa trên việc cậu biết tôi đang nằm viện truyền nước nhưng nhắn tin không phải để hỏi thăm, mà là lại... lại muốn lợi dụng tôi, biến tôi thành chuyên gia tư vấn tình cảm miễn phí, tôi sẽ rộng lượng nhưng tàn nhẫn nói cho cậu biết: Phó Dạ Hi, cậu...]


Dường như Tiêu Dĩ Hằng muốn khiến Phó Dạ Hi sốt ruột, không nhắn một lần hết ý mà dừng lại vài giây trước khi gửi tin tiếp.


[Tiêu Nhị: Cậu xong đời rồi! Cậu rơi vào lưới tình rồi ha ha ha ha!! Và còn một tin xấu đặc biệt tuyệt vời dành cho cậu: đứa nhỏ nhà cậu không thích cậu nên mới nói cậu là người tốt. Bây giờ cậu chẳng khác gì những người đang xếp hàng chờ lấy số thứ tự để theo đuổi cậu ấy đâu... Ấy, không đúng, cái trò "thẻ người tốt" này cũ rích rồi. Dù cậu có không lướt mạng cũng phải biết chứ nhỉ?]


[Tiêu Nhị: Vậy nên, cậu nhắn tin này chỉ để tự mang mình đến cho tôi cười nhạo. Cảm ơn cậu, giờ tôi cảm thấy đỡ cảm hơn nhiều rồi.]


Khung chat hiển thị dòng "Đang nhập..."


Phó Dạ Hi cất điện thoại vào túi áo.


Tiêu Nhị nói đúng.


Hắn không nên tự chuốc nhục nhã đi tìm Tiêu Dĩ Hằng làm chuyên gia tư vấn tình cảm.



Hắn nên tự mình nghĩ cách. Hắn phải tự giải quyết vấn đề này.


Phó Dạ Hi cảm thấy hơi bực bội.


Xếp hàng chờ lấy số thứ tự để theo đuổi?


Hắn nhớ lại hôm dưới ký túc xá trường của Tống Thính Tuyết, có cậu nam sinh bày trận nến hình trái tim, còn tặng hoa hồng.


Hắn thảm đến vậy sao?


Ừ thì nếu xét kỹ, hình như hắn chẳng khác gì cậu ta.


Có chút thảm thật.


Nhưng cũng hình như có chút khác biệt.


Hiện tại, hắn là "một nửa hợp pháp" của Tống Thính Tuyết.


Hắn danh chính ngôn thuận.


Lại giống như không thảm như vậy nữa.


Phó Dạ Hi tự suy nghĩ vài vòng, tự làm tư vấn tình cảm cho mình, rồi cũng tự làm công tác tư tưởng.


Cuối cùng hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.


Không ngờ, có ngày hắn cũng phải dùng chút tinh thần hài hước để tự an ủi bản thân.


Nghĩ đến đây, hắn lại thấy hình như còn thảm hơn ban nãy.


Tất cả đều là lỗi của Tiêu Dĩ Hằng.


Phó Dạ Hi giận dữ trong lòng một chút.


Nhưng rồi bên cạnh lan can boong tàu, Tống Thính Tuyết ngẩng đầu, như nhìn thấy bầu trời đầy sao lấp lánh. Cậu trông có vẻ rất thích thú, quay đầu lại, đôi mắt trong trẻo như hổ phách sáng rực rỡ, nhìn về phía Phó Dạ Hi, vui vẻ vẫy tay gọi hắn.


"Anh Dạ Hi, mau lại đây!" Cậu dịu dàng meo meo như mèo, "Đẹp quá, khắp nơi đều là sao, wow! Đêm nay cảnh sắc trên dòng sông Ninh thành thật tuyệt đẹp!"


Ừm, cảnh đêm nay thật đẹp.


Phó Dạ Hi bước nhanh đến trong nụ cười trong trẻo sáng ngời của Tống Thính Tuyết, vứt bỏ mọi suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu.


Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn Truyện Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn Story Chương 25
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...