Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 22

89@-

Phó Dạ Hi bảo Lý Cẩn chuẩn bị một màn biểu diễn máy bay không người lái.


Kỳ thực đây là kế hoạch hắn đã định làm từ lâu.


Gần đây, tập đoàn Phó thị đầu tư vào một dự án khoa học kỹ thuật mới cần được quảng bá, chính là cái đã ký kết với tổng giám đốc Vương của Khoa học Kỹ thuật Hoán Tân trong quán bar của Tiêu Dĩ Hằng lần trước, một dự án công nghệ AI đột phá, nhằm hỗ trợ các nhà nghiên cứu nâng cao hiệu quả công trình khoa học và hoàn thiện các thuật toán khoa học.


Nếu hạng mục đầu tư này thành công, có lẽ sẽ mang lại một cuộc cách mạng mới trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học.


Dĩ nhiên, lĩnh vực có thể phát huy tốt nhất ưu thế của công nghệ này chính là robot trí tuệ nhân tạo.


Lấy ví dụ, phần lớn công nghệ AI trên thị trường đều cần được "cho ăn" một lượng lớn dữ liệu, phải trải qua huấn luyện nhiều lần mới có thể đạt hiệu quả như mong muốn.


Thế nhưng công nghệ mà Phó thị đang đầu tư thì lại khác. Chỉ cần cung cấp dữ liệu cơ bản, hệ thống có thể tự tính toán, tự mô phỏng lặp đi lặp lại để điều chỉnh và tối ưu, từ đó đạt đến hiệu quả thông minh và mang tính người hóa cao hơn.


Hiện nay, trong nước đã có nhiều công ty Khoa học Kỹ thuật đầu tư vào việc nghiên cứu và phát triển các loại robot trí tuệ nhân tạo khác nhau. Với tiềm lực và tài chính của Phó thị, nếu chỉ dựa vào công nghệ hiện có để chen chân vào thị trường, chia phần miếng bánh, có lẽ cũng có thể thu được lợi nhuận không tồi.


Nhưng tầm nhìn của Phó Dạ Hi không chỉ dừng lại ở đó.


Hắn cần công nghệ tiên tiến hơn, sáng tạo hơn – phải là người đi trước tất cả.


Trước khi ký hợp đồng với Tổng giám đốc Vương, Phó Dạ Hi đã cho người đi điều tra, khảo sát công ty của đối phương rất nhiều lần. Thậm chí hắn còn đích thân đến tận nơi xem xét, mời đội ngũ chuyên gia thẩm định, trao đổi liên tục để xác nhận rằng Khoa học Kỹ thuật Hoán Tân thực sự có thực lực, không phải công ty vỏ rỗng. Chỉ khi mọi thứ đã chắc chắn, hắn mới đích thân ra mặt, nhờ nhà họ Tiêu đứng ra làm chứng, rồi ký kết hợp đồng.


Mặc dù tổng giám đốc Vương - Vương Vinh Úy, nhìn bề ngoài không giống một ông chủ công ty công nghệ chính quy cho lắm...


Nhưng dưới trướng ông ta đúng là có nhân tài thật sự.


Phó Dạ Hi đã tìm hiểu, trong công ty ông ta có một nghiên cứu viên tên là Tịch Diệc Sinh, kỹ thuật này chính là do anh ta nghiên cứu ra.


Công nghệ như thế này, ngay cả đội ngũ chuyên gia hàng đầu trong các phòng nghiên cứu cao cấp, có khi tốn cả đống sức lực cũng chưa chắc đã có được kết quả khả quan.


Vậy mà Tịch Diệc Sinh lại có thể một mình gánh vác cả một đội ngũ nghiên cứu.



Đáng tiếc, anh ta là người của Khoa học Kỹ thuật Hoán Tân, Phó thị không thể "đào góc tường", chỉ có thể đi theo con đường hợp pháp, ký kết mua lại công nghệ từ đối tác.


Phó Dạ Hi không sợ thất bại, cũng không sợ rủi ro, nếu không hắn đã chẳng ký hợp đồng với Khoa học Kỹ thuật Hoán Tân dù biết rõ Vương Vinh Úy không phải kẻ quá đáng tin.


Điều hắn sợ nhất là cơ hội đã nằm ngay trước mắt mà bản thân lại chỉ biết bó tay ngồi chờ, không dám thử, không dám tiến.


Tối hôm qua, ngay sau khi gửi tin nhắn cho Lý Cẩn, đối phương đã lập tức liên hệ với đội biểu diễn máy bay không người lái chuyên nghiệp, đưa ra một kế hoạch hoàn chỉnh, đồng thời nộp đơn xin phép lên các cơ quan có thẩm quyền. Dự kiến màn trình diễn sẽ được tổ chức vào hôm sau, ngay khi lễ hội mùa thu kết thúc, bên bờ sông Ninh Thành.


"Đây là phương án bên đội biểu diễn máy bay không người lái gửi tới." Trong văn phòng của Phó thị, Lý Cẩn đặt tập tài liệu in sẵn trước mặt Phó Dạ Hi. "Phó tổng, ngài xem thử có cần chỉnh sửa gì không?"


Phó Dạ Hi nhận lấy tài liệu, tiện tay mở ra xem.


"Chủ đề vẫn xoay quanh lễ hội mùa thu, đây là yêu cầu bắt buộc của bên phê duyệt, nếu không thì họ sẽ không thông qua đơn xin thả máy bay không người lái. Các hình ảnh chủ yếu mô phỏng pháo hoa, kèm theo các công trình kiến trúc nổi bật của Ninh Thành, cùng một số hình vẽ hoạt hình về linh vật thành phố – khỉ tháp nhỏ và gấu trúc quốc bảo. Cuối cùng là phần quảng cáo của chúng ta, với khẩu hiệu là: 'Robot trí tuệ nhân tạo đồng hành yêu thương lâm sàng của Phó thị', ngài xem có được không?"


Phó Dạ Hi trầm ngâm một lúc: "Phương án này khi triển khai có gặp khó khăn gì không?"


"Hoàn toàn không, tất cả đã được trao đổi kỹ với bên đội biểu diễn rồi. Có điều... bọn họ còn đưa thêm một phương án nữa. Vẫn là mô hình pháo hoa nhưng có nhiều kiểu dáng hơn, hiệu ứng cũng thật hơn. Những thứ khác thì không thay đổi, chỉ có điều vì phải mô phỏng quá trình từ khi pháo hoa được bắn lên đến lúc nổ rồi tan biến, nên chi phí sẽ cao hơn mấy lần so với phương án trước. Ngài xem..."


"Đắt thì đắt." Phó Dạ Hi nói, "Đưa tôi xem thử phương án đó."


Lý Cẩn đã sớm đoán được Phó Dạ Hi sẽ nói như vậy, phương án còn vẫn luôn cầm sẵn trên tay. Hắn vừa dứt lời, anh ta đã lập tức đưa lên: "Ngài xem qua phương án này."


Phó Dạ Hi lại lật xem: "Cứ cái này đi, sau đó đặt thêm một du thuyền cỡ lớn trên sông Ninh Thành, boong tàu rộng rãi, có thể ngồi trên đó thưởng thức màn trình diễn máy bay không người lái. Lập tức chuẩn bị, đến lúc đó giúp tôi gửi thư mời đi, cứ nói là buổi khởi động trước cho lễ ra mắt robot trí tuệ nhân tạo của Phó thị."


"Nhưng đừng mời quá nhiều người ngoài giới, cũng đừng mời phóng viên. Trên du thuyền có thể mang điện thoại, nhưng các thiết bị chụp ảnh chuyên nghiệp tuyệt đối không được mang lên. Đừng để mấy tay săn tin chĩa ống kính vào Tống Thính Tuyết, càng không để họ bịa chuyện lung tung, kẻo lại phá hỏng chuyện tốt."


"Đã hiểu, Phó tổng," Lý Cẩn thu dọn tài liệu, nói, "Tôi sẽ lập tức cho người đi chuẩn bị."


Nói xong anh ta định ra khỏi văn phòng, lại nghe Phó Dạ Hi gọi lại: "Tôi đã bảo Tiểu Tuyết gửi thời khóa biểu của em ấy cho tôi rồi, lát nữa tôi chuyển sang điện thoại của cậu, lưu lại đi. Em ấy tan học lúc 4 giờ chiều, nhớ bảo tài xế đi đón."


"À, được rồi..." Lý Cẩn hơi ngẩn ra. Trong điện thoại của anh ta còn chưa từng lưu thời khóa biểu của học sinh nào, chính anh ta đi học còn chẳng bao giờ làm thế!


Nhưng mệnh lệnh của ông chủ thì không thể không tuân, Lý Cẩn vẫn ngoan ngoãn lưu lại rồi đi làm.



Ngoài ra, du thuyền còn cần được trang trí, và tạm thời thuê người phục vụ và đầu bếp độc quyền trên du thuyền. Trên sông Ninh Thành có giới hạn về trọng tải và mớn nước tối đa của tàu thuyền, không thể sử dụng du thuyền tư nhân, nhiều nhất chỉ có thể thông qua các kênh đặc biệt để thuê một chiếc du thuyền lớn trong giới hạn quy định. Nhưng như vậy cũng đủ rồi, vốn dĩ Phó Dạ Hi không định mời quá nhiều người, chỉ có một phần người trong giới thượng lưu của Ninh Thành nằm trong danh sách mời, cùng với một số đối tác trong ngành robot trí tuệ nhân tạo.


Tất nhiên, người nhà họ Tống cũng nằm trong danh sách mời.


Nhưng đáng nói là, Phó Dạ Hi chỉ cho phép Lý Cẩn gửi ba suất thiệp mời cho nhà họ Tống.


Trên thư mời chỉ ghi tên ba người: Lâm Khả Man, Tống Tiên Minh và Tống Thời Sâm, không hề nhắc đến Tống Thời Nguyện.


Với cương vị là người đứng đầu một tập đoàn, Phó Dạ Hi lẽ ra không nên thiên vị như vậy. Xét cho cùng, nhà họ Tống là "nhà vợ" của hắn.


Nhưng đáng tiếc, hắn không muốn để Tống Thính Tuyết gặp phải chuyện khiến cậu không vui trong buổi tối hôm đó.


Dù vậy, thư mời chỉ phát theo danh sách, Lý Cẩn cũng không thể tùy tiện lắp hệ thống nhận diện khuôn mặt lên du thuyền được, cho nên nếu Tống Thời Nguyện thực sự muốn lên thuyền, tìm cách kiếm một tấm thiệp mời cũng không phải chuyện khó, chỉ là danh không chính, ngôn không thuận.


Tối thứ Sáu hôm đó, khi Tống Thời Sâm mở hộp thư điện tử và thấy được thư mời từ Phó thị do Lý Cẩn gửi đến, lúc về nhà ăn cơm đã kể lại chuyện này với vợ chồng nhà họ Tống và Tống Thời Nguyện.


Thực ra Lâm Khả Man và Tống Tiên Minh cũng đã nhìn thấy thư mời do Lý Cẩn gửi qua điện thoại. Chỉ là Lý Cẩn gửi cho họ dưới hình thức riêng tư, còn gửi cho Tống Thời Sâm thì dùng hòm thư đối ngoại của chi nhánh Tống thị nơi anh ta làm việc. Vì vậy ban đầu Lâm Khả Man và Tống Tiên Minh còn tưởng rằng Phó Dạ Hi cũng nhờ Lý Cẩn âm thầm mời cả Tống Thời Nguyện.


Kết quả là Tống Thời Nguyện vừa nghe Tống Thời Sâm nhắc đến chuyện này liền không vui ra mặt: "Thư ký của Phó thị bị thiếu não à? Con cũng họ Tống đấy, tại sao không mời con?"


Chiều nay cậu ta trốn học đi chơi với mấy tên thiếu gia con nhà giàu. Đám bạn của cậu ta tuy cũng thuộc giới thượng lưu ở Ninh Thành, nhưng để được Phó thị mời chính thức vào một dịp như thế này thì rõ ràng vẫn chưa đủ tư cách.


Thật ra, chiều nay trong nhóm bạn của cậu ta đã có vài người xem được tin tức trên điện thoại, nói rằng tối Chủ nhật sẽ có một màn biểu diễn pháo hoa bằng máy bay không người lái.


Lúc đó Tống Thời Nguyện còn tưởng rằng buổi biểu diễn này giống như buổi trình diễn pháo hoa vào tối thứ Bảy, đều do ban ngành Ninh Thành tổ chức, ai ngờ đứng sau lại là Tập đoàn Phó thị.


Nếu Tống Thời Nguyện có thể lên chiếc du thuyền đó vào tối Chủ nhật, không biết sẽ nở mày nở mặt đến mức nào trong mắt đám bạn cùng giới.


Chuyện đó đâu có thể so với việc cậu ta thuê một chiếc du thuyền loại nhỏ trên mặt sông vào tối thứ Bảy để mời bạn bè tới ngắm pháo hoa.


Muốn đặt một chiếc du thuyền cao cấp nhất chạy trên sông Ninh Thành là chuyện giá trên trời, lại còn phải xét lý lịch, không phải ai có tiền cũng đặt được, chứ đừng nói là loại thuyền nhỏ cao cấp chỉ cần bỏ ra mấy trăm ngàn một ngày là ai cũng có thể thuê. Ngay cả Tống Thời Sâm, nếu không có việc gì đặc biệt cũng chẳng dám tiêu tiền kiểu đó.


Bởi nơi ấy không chỉ là trung tâm thương mại của Ninh Thành, mà có thể nói là một trong những trung tâm tài chính của cả nước, thậm chí là cả thế giới. Nếu có thể lên một chiếc du thuyền hạng sang như vậy ở giữa dòng sông, tận mắt xem một buổi biểu diễn máy bay không người lái...



Đúng là thể diện lên tận trời. Khác hẳn với cảnh người bình thường đứng chen chúc bên bờ sông ngửa cổ trông ngóng.


Tống Thời Nguyện rất muốn đi, dù không có tên trong danh sách khách mời, cậu ta vẫn muốn tìm cách lên thuyền, coi như có một đề tài oách xà lách để khoe trong vòng bạn bè.


Có lẽ là thư ký Phó thị đã sơ ý mà quên mất tên cậu ta trong danh sách?


Nhưng cậu ta không dám hỏi Lý Cẩn để xin thư mời. Làm vậy quá mất mặt, hơn nữa cái tên Phó Dạ Hi kia...


Nói thật, cậu ta không dám đến gần người đó.


Người đàn ông ấy quá lạnh lùng, vẻ ngoài trông cũng có phần đáng sợ.


Nghe nói hắn khắc vợ.


Cũng may năm xưa người thay mặt nhà họ Tống đính hôn là Tống Thính Tuyết, nghĩ tới đây cậu ta còn cảm thấy may mắn vì bản thân không phải con ruột của nhà họ Tống.


Cậu ta lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Tiêu Dĩ Hằng.


"Grr grr."


Tối thứ Sáu, Phó Dạ Hi đã giải quyết xong đống công việc chất cao như núi ở công ty từ sớm, đang ăn tối cùng Tống Thính Tuyết ở nhà. Khi nghe Tống Thính Tuyết vừa ăn vừa khuyên dì Chung trong bếp mau về nghỉ, bảo rằng lát nữa cậu có thể rửa bát giúp, thì điện thoại hắn để trên bàn bất ngờ rung lên.


Phó Dạ Hi cầm máy lên, lại thấy là tin nhắn của Tiêu Dĩ Hằng.


[Tiêu Nhị: Cái người nhà họ Tống kia lại tìm tôi rồi [khóc ròng], cậu làm gì thế, sao không mời cậu ta lên thuyền vậy?]


Phó Dạ Hi trả lời: [Đặt trường hợp là cậu, cậu có rảnh đâu mà đi mời người như cậu ta?]


[Tiêu Nhị: ......Nói cũng đúng. Nhưng tôi không dám đắc tội nhà họ Tống đâu. Cậu biết mà, ba tôi đang hợp tác với họ. Tôi đâu phải cậu, tôi chỉ là thằng tép riu giữa Phó thị và nhà họ Tống thôi, giúp tôi một lần đi!]


[AAF: Tự nghĩ cách đi. Cậu có thể đưa thư mời của mình cho cậu ta.]


[Tiêu Nhị:......]



"Ơ?"


Hắn vừa mới đặt điện thoại xuống, đã thấy đôi mắt mèo xinh đẹp của Tống Thính Tuyết đang tò mò nhìn hắn: "Anh có bí mật nha."


Phó Dạ Hi đặt điện thoại qua một bên, vẻ mặt điềm nhiên như không: "Bí mật gì cơ?"


"Thư ký Lý bảo em để trống thời gian tối thứ Bảy và Chủ nhật," Tống Thính Tuyết xoa cằm, "Thứ Bảy thì em biết rồi! Anh muốn xem pháo hoa, vậy chủ nhật thì sao? Với lại bây giờ anh không còn siêng năng nữa rồi nha, anh Dạ Hi."


"Sao lại không siêng năng?" Vẻ mặt của Phó Dạ Hi vẫn ung dung như thường.


"Hôm nay anh không tăng ca, ngày mai cũng không, rồi ngày kia cũng không tăng ca nốt, thôi thì tạm bỏ qua đi," Tống Thính Tuyết đếm đếm ngón tay, "Vậy mà anh còn để điện thoại ở chế độ im lặng nữa, là sợ thư ký Lý gọi điện réo anh về mở họp gấp sao?"


Cậu còn ra hiệu bằng tay mô phỏng hành động "tăng ca họp hành".


"Đúng đó, tôi sợ thật," Phó Dạ Hi đáp, "Tăng ca gì đó đúng là thứ đáng sợ nhất. Không biết là ai trong đám tư bản bày ra trò đó nữa."


Hắn nói với ngữ khí bình thản đến mức khiến người ta lạnh sống lưng.


Tống Thính Tuyết rùng mình nổi hết da gà: "Thì ra bình thường anh cũng dùng giọng điệu đó để huấn nhân viên à, nghe ghê thật luôn, đúng chuẩn 'tư bản tội ác'!"


Cậu làm mặt xấu, lè lưỡi một cái.


Tên tư bản tội ác đứng dậy, bắt đầu thu dọn chén bát hai người vừa ăn xong: "Em đuổi lao động của tư bản đi rồi, vậy tư bản phải thay em rửa chén à? Hôm nay tạm cho phép em cưỡi lên đầu tư bản đấy."


"A a đừng mà!" Tống Thính Tuyết vội đứng dậy, giành rửa bát với hắn, "Em rửa chén giỏi lắm đó, để em làm! Em làm!"


Phó Dạ Hi nhướng nhẹ chân mày, không nhịn được: "Cũng may tôi là ông chủ tốt, chứ nếu bị tên 'tư bản tội ác' trong lời em biết được em 'rửa chén giỏi', chắc chắn sẽ tìm cách bóc lột em tới cùng."


"Bóc lột em đi! Bóc thật nhiều luôn ấy!" Tống Thính Tuyết vỗ ngực mình, hoàn toàn không có chút phòng bị nào mà nói, "Ăn của anh, dùng của anh, rửa chén là chuyện nhỏ mà!"


Yết hầu của Phó Dạ Hi lên xuống, không biết nên nói gì, chỉ khẽ "ừ" một tiếng.


Đứa nhỏ này thật thà quá.


Lại khiến người ta muốn hôn một cái... phải làm sao bây giờ.


Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn Truyện Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn Story Chương 22
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...