Lệ Chi Nhân
Chương 1
Edit: Khả Ăn Mặn!
Nguỵ Vân La là hòn ngọc quý trên tay Nguỵ gia, được Hoàng thượng thân phong là Chiêu Bình Quận Chúa, dáng người quyến rũ, dung mạo như tiên, ở kinh thành nổi bật vô song, ngay cả công chúa cũng thua nàng ba phần.
Ngày nọ, ở tửu lâu, nàng nhìn thấy một thư sinh áo trắng, cài thúc quan đơn giản, dáng người mảnh khảnh, nhưng gương mặt lại cực kỳ tuấn tú.
Mày kiếm, mắt phượng, mũi cao, làn da dưới ánh mặt trời có khi còn trắng hơn cả nàng, đặc biệt là hai cánh môi mỏng bạc tình kia.
“Ngụy Vân La, ngươi nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ có công tử nhà nào câu mất hồn ngươi đi rồi?” Một thiên kim ngồi cùng bàn thấy nàng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không chớp mắt, cho nên, nổi hứng trêu ghẹo.
Ngụy Vân La trợn mắt nói: “Ăn nói bậy bạ, ở đâu ra công tử nào?” Rõ ràng, hắn là thư sinh mặt búng ra sữa.
Một người khác lột quả vải nói: “Này, nửa tháng trước ta có “hốt” một tên tiểu quan, nói không phải khoe chứ kỹ thuật của hắn thuộc hàng đỉnh cao, “làm” ta đến mức không thể xuống giường được!”
“Ôn tỷ phong lưu à, Ngụy tỷ của chúng ta là một con hổ giấy, không dám làm càn như chúng ta đâu, làm gì chứa được nam sủng đầy viện!”
Vừa dứt lời, cả bàn cười lớn, tựa như đang cười Ngụy Vân La thường ngày ương bướng, gieo phong tình khắp nơi nhưng lại không dám thu người vào phòng.
Ngụy Vân La xấu hổ, nàng nhìn lại thư sinh đang giặt quần áo bên bờ sông, có chút giận dỗi đứng lên nói: “Ai nói ta không dám?”
Sau đó, nàng nhặt một quả vải đỏ rực trong mâm, xoay người ném vào lòng ngực của thư sinh kia: “Này! Thư sinh tuấn tú kia! Đúng, là ngươi đó! Có muốn vào khuê phòng của ta không?”
Đối với hành động này của Ngụy Vân La mọi người không ngạc nhiên mấy, bọn họ thì thầm với nhau: “Đến nữa rồi đấy, La tỷ lại bắt đầu khua môi múa mép rồi kìa!”
Theo tiếng gọi của Ngụy Vân La, không chỉ có thư sinh kia, mà những người đi đường cũng ngước đầu nhìn nàng.
Thấy nàng là Ngụy Vân La, bọn họ không mấy ngạc nhiên, chỉ biết thở dài, hầy, lại là Chiêu Bình Quận Chúa! Thảo nào.
Hai ngày trước, Lục Thừa vừa mới kết thúc kỳ thi đình.
Còn chưa kịp yết bảng, lộ phí trong túi đã hết nhẵn, hắn đành tìm việc giặt quần áo cho người ta để duy trì kế sinh nhai.
Chỉ là không ngờ, đang ban ngày ban mặt lại có tiểu thư khuê phòng không cần mặt mũi, tùy tiện ném quả vải cho hắn, dõng dạc rủ mình về khuê phòng của nàng.
Sắc mặt Lục Thừa trầm xuống, lật tay ném phăng quả vải căng mọng tươi ngon kia, rồi ôm sọt y phục rời đi.
Ngụy Vân La sửng sốt, càng tức giận hơn, nàng hô lớn: “Tên thư sinh nghèo kiết xác! Ngươi ngạo mạn cái gì? Ngươi biết ta là ai không? Cái thân thể kia còn giả vờ thanh cao!”
Các thiên kim khác thấy vậy cũng hào hứng kéo Ngụy Vân La lại, vuốt ve lưng nàng: “Được rồi, được rồi! La tỷ thích loại thư sinh mỏng manh này sao? Hậu viện của chúng ta rất nhiều, hôm nào ta chọn cho tỷ vài người đưa vào trong phủ, để lĩnh hội kỹ năng của loại thư sinh ốm yếu!”
Tuy là nói là vậy nhưng Ngụy Vân La đã chú ý đến người kia.
——
Ở cung yến, một lần nữa nàng lại gặp Lục Thừa, khi biết được hắn là Trạng Nguyên của năm nay, lập tức giải bày tâm nguyện của mình với Thừa tướng và thừa tướng phu nhân.
“Phụ thân, mẫu thân, là nam nhân kia, con thích hắn!” Ngụy Vân La kéo ống tay áo của Ngụy phu nhân, nũng nịu nói.
Nàng là út nữ dòng chính thất của Ngụy thừa tướng, từ trước đến nay đều được cưng chiều, cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, chỉ cần Ngụy Vân La muốn, không có gì hắn không thể làm.
Ngụy gia cũng coi như là quốc thích, hai năm trước, tỷ tỷ của Ngụy Vân La vừa mới được phong lên làm quý phi, giờ muốn một thư sinh nghèo kiết xác làm cô gia, vốn không phải chuyện khó gì.
Trạng Nguyên? Trạng Nguyên thì sao? Ba năm “lòi” ra một người! Không có lai lịch, không có gia thế, thì ở triều đình không có đất dụng võ, chứ đừng mơ có thực quyền.
Ngụy thừa tướng vân vê chòm râu rồi gật đầu, lão bắt đầu tính toán nên dùng cái gì để dụ dỗ tiểu tử thối kia ngoan ngoãn nghe lời, mà sau này không để cho hắn có cơ hội cưỡi lên đầu Ngụy gia.
Chỉ là bọn họ không ngờ, tên thư sinh trắng trẻo này không hề hứng thú với thăng quan phát tài, dứt khoát từ chối lời chiêu tế (mời rể) của Ngụy gia.
Ngụy thừa tướng tức giận đến chỗ Hoàng thượng xin thánh chỉ, bảo là nữ nhi mình cưới tiểu tử cao ngạo này về để sủng, đồng thời đập tan lời dèm pha ác ý, nhưng nếu hắn chọc giận Ngụy Vân La, thì cả đời này không thể làm quan.
Ngụy Vân La vẫn mặc váy lụa trường bào quý giá như mọi khi, thắt lưng bằng lụa Lăng La khiến thân hình nàng như rắn nước.
Không thể không thừa nhận, dáng người nàng lả lướt vô cùng hấp dẫn, rõ ràng chỉ vừa mới cập kê, nhưng trước ngực thì đẩy đà, dưới eo lại thon nhỏ.
Khoảng thời gian này, Lục Thừa kiên quyết cự tuyệt, Ngụy Vân La càng thêm hứng thú, nàng cảm thấy tiểu thư sinh này không giống người thường.
Vàng bạc châu báu, mỹ nữ quan lộ cũng không dụ hoặc được hắn, nhất định là viên ngọc quý.
Phải biết rằng, dựa vào nhan sắc tuyệt diễm và thân phận cao quý của Ngụy Vân La có rất nhiều công tử ở kinh thành đã mang sính lễ đến giẫm nát phủ thừa tướng, song, phủ thừa tướng vẫn chưa từng nhận ai.
Hiện giờ, Ngụy Vân La chủ động ném tú cầu vào trong tay một thư sinh nghèo, nhưng vẫn không đả động được hắn, khiến nàng có chút hứng thú.
Thư sinh ốm yếu này rất được, Ngụy Vân La nghĩ thầm, nàng sẽ “chà đạp” hắn ở trên giường, đến khi “chơi” chán rồi thì sẽ bắt chước những thiên kim kia dưỡng tiểu bạch kiểm khắp viện.
Thư sinh không quyền không thế, sẽ không quản được nàng.
Nghĩ đến đây, Ngụy Vân La không nhịn được liền cười thành tiếng, cười đến mức cả người run lên.
Ánh mắt Lục Thừa u ám nhìn chằm chằm nàng, nhưng vô tình nhìn thấy bộ ngực đầy đặn của Ngụy Vân La lộ ra run lên vì y phục quấn quá chặt.
Giống như hoa mẫu đơn đầy đặn run rẩy trước gió, khiến người khác muốn đưa hai tay xoa nắn.
Hắn khinh thường thu hồi tầm mắt.
Cái gì mà Quận Chúa thiên kim, quý nữ cao môn.
Hắn thấy, nữ nhân này hành động tùy tiện, thân hình quyến rũ không biết đã quyến rũ bao nhiêu nam nhân bò lên giường.
Tuổi còn nhỏ mà đã có bộ ngực lớn, đúng là không biết liêm sỉ!
Bất giác, Lục Thừa nhíu mày, siết chặt thánh chỉ trong tay..
Lệ Chi Nhân