Lấy danh nghĩa vợ chồng
Chương 118:
Quán bar tạm ngừng kinh doanh, quản lý và bảo vệ dọn dẹp hiện trường, tất cả khách khứa đều dần dần rời đi, Cố Dĩ An kêu Phong Cảnh Triết đưa mấy người bị đánh kia đi bệnh viện, còn mình thì ở lại băng bó vết thương trên tay cho Ôn Thần.
Ở hàng ghế lầu hai, gió điều hòa thổi có hơi lạnh, quần áo bị dính nước mưa trên người Cố Dĩ An vẫn chưa khô hẳn, bị gió lạnh thổi vào thì hắt xì hơi mấy cái liên tiếp.
Đôi mắt đang nhắm lại của Ôn Thần mở ra, nhìn thấy cô mặc quần áo mỏng, thu tay từ trong tay cô lại, nói: “Để anh tự làm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Làm sắp xong rồi.” Cố Dĩ An lại kéo tay anh trở lại, sau khi xử lý vết thương xong, dùng khăn màu trắng băng bó lại, nói: “Em nói rồi, bảo anh kiêng đồ cay, đừng hút thuốc uống rượu, sao lại giống như đứa trẻ thế, tai trái nghe vào thì lọt ra tai phải, không biết kiêng kị gì hết.”
Ngửa đầu lên bắt gặp phải ánh mắt của Ôn Thần, Cố Dĩ An nhìn anh rồi cười mỉm, nói: “Lại còn đánh nhau với người ta, đã là người hơn ba mươi tuổi rồi, sao còn manh động như thế nữa? Hả?”
Ôn Thần hỏi ngược lại: “Em đang dạy dỗ anh đó hả?”
“Nào dám, đây là Tương Thành, là địa bàn của Ôn đại thiếu gia anh, em chỉ là một cô gái lang thang, làm sao dám dạy dỗ Ôn đại thiếu gia?”
Cánh tay không bị thương của anh nâng cằm của cô lên, cưỡng ép cô ngửa đầu, nhìn sát vào cô: “Làm lộ clip nhanh như thế? Anh có nên cảm ơn em không? Cảm ơn em vì không làm liên lụy nhà họ Ôn, cho anh bậc thang, để anh chủ động đề nghị ly hôn, không có quan hệ hôn nhân, cho dù Cố Dĩ An em có điên cuồng cỡ nào cũng không liên quan đến nhà họ Ôn.”
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Ánh mắt của Cố Dĩ An bình tĩnh, nói: “Chuyện ly hôn không nằm trong kế hoạch của em.”
“Vậy chuyện gì mới nằm trong kế hoạch của em?” Ánh mắt của Ôn Thần cực kỳ lạnh nhạt nhìn cô, sớm đã không còn sự ấm áp như ngày trước, nói: “Kế hoạch của em rốt cuộc là gì? Lâm Mặc có thể biết, Thượng Quân Ngạn cũng biết, chỉ có một mình Ôn Thần anh không biết?”
“...” Cố Dĩ An không trả lời được, trốn tránh ánh mắt của anh, quay mặt đi.
Cố Dĩ An nhìn vào đôi mắt anh, nhớ đến ánh mắt trước đây của anh, dường như mỗi ngày đều chứa nụ cười, không giống bây giờ, đầy sự phẫn nộ và căm hận, nói: “Ôn Thần, là em không xứng, người từ nhỏ đã sống trong thế giới tăm tối lạnh lẽo như em, không xứng có được tình yêu của anh.”
Đặt băng vải trong tay xuống, ánh mắt của Cố Dĩ An rối rắm, nói: “Anh có biết không? Càng cảm nhận được tình yêu anh dành cho em, nội tâm em càng hổ thẹn, bởi vì em không biết nên đáp lại anh như thế nào, trừ nhu cầu về tình dục, bây giờ em không thể cho anh bất cứ thứ gì khác.”
“Kiểu người đầy sự tiêu cực như em, trong trái tim chỉ có thù hận và phục thù , nhưng anh không giống em, từ nhỏ đến lớn anh đã sống trong tình yêu thương của gia đình, anh tươi sáng tích cực, còn em, chỉ có thể đem đến cho anh bóng tối vô hạn và cảm xúc tiêu cực.”
Ánh mắt của Ôn Thần dần trở nên bất lực, nói: “Đã bao giờ anh yêu cầu em phải đáp lại anh chưa?”
“Đúng là anh chưa từng! Nhưng anh có hiểu được sự đau khổ khi em muốn đáp lại tình yêu của anh nhưng lại không thể không!” Lần đầu tiên Cố Dĩ An không khống chế được tâm trạng trước mặt anh, trong mắt đẫm lệ, giọng nói cứng lại, ấm ức mà nói: “Anh không hiểu! Tuýp người cho đi như anh vĩnh viễn không thể hiểu! Khi anh cho đi rất nhẹ nhàng, nhưng lại là chuyện mà tuýp người như em phải suy nghĩ rất lâu mới ép được bản thân thử đi làm, nói không chừng làm rồi nhưng lại không thể hoàn thành!”
“Thứ em muốn cho đi! Anh không hiểu! Em muốn biểu đạt cho anh thấy tình yêu của em! Nhưng em không biết biểu đạt! Em không biết nên làm thế nào, mới có thể biểu đạt được tình yêu đó với anh!”
“Em càng không thể vì yêu anh mà buông bỏ thù hận!” Nước mắt chảy ra từ trong hốc mắt, cô khóc thật lớn, nói: “Anh vốn dĩ không thể biết những người kia đã đối xử với em ra sao! Em căn bản không thể quên nổi! Em hận bọn họ, em hận không thể giết bọn họ! Cảm giác đau khổ khi muốn giết mà giết không được, ép em trở nên điên cuồng!”
“Cho nên em cầu xin anh, để em vì anh mà làm một lần, đừng để lúc nào cũng chỉ có một mình anh bỏ ra, để em bỏ ra một lần vì anh có được không!”
Những điều cô nói cô được và đã thực hiện được, đó chính là việc ly hôn.
Sau khi ly hôn cho dù cô làm chuyện điên cuồng cỡ nào cũng không liên lụy đến nhà họ Ôn nữa.
Lấy danh nghĩa vợ chồng