Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 997: Con của ông là đứa sợ vợ
57@-
Chớp mắt, Nam Nam và Bắc Bắc đã lên lớp lá. Cố Nguyên và Diệp Thiên Như bắt đầu tính toán vấn đề lên tiểu học cho hai đứa bé.
Cố Nguyên kiên quyết muốn đưa hai đứa vào kí túc xá nhà trường để đào tạo tính tự lập cho cháu, nhưng nói gì Diệp Thiên Như cũng kh3ông chịu.
Ông là đồ 7vô lương tâm, ông biết ông đưa con trai vào kí túc xá, liên tục mấy tháng trời không gặp được gặp mặt, người làm mẹ như tôi khó ch1ịu cỡ nào không?” Cổ Nguyên: “Bây giờ không thể so sánh với trước đây, bây giờ một tuần là có thể về nhà một lần.” Diệp Thiển Như:5 “Vậy cũng không được! Khi còn bé, Thành Kiều rất bám tối, ngày được nghỉ về nhà đều kêu gào muốn ngủ với tôi.
Hơn nữa, Nam Nam của chúng ta là một đứa bé yêu điệu, vậy mà ông cũng nỡ được sao? Bây giờ Cổ Nguyên lớn tuổi thật rồi, giọng nói không còn to như trước đây nhưng sự uy nghiêm trong lời nói vẫn không giảm đi, “Đúng là lòng dạ đàn bà, bây giờ bà yêu chiều che chở cho chúng thì sau này sẽ chỉ hại chúng thôi.” Tuy không dám chống đối chồng nhưng chuyện liên quan đến cháu trai và cháu gái ruột của mình, Diệp Thiến Như nhất định phải tranh thủ, “Hại hay không tôi không biết, tôi chỉ biết là trẻ con nhà khác đều lớn lên bên cạnh ba mẹ, cũng đâu thấy đứa nào vô trách nhiệm và không ra gì đâu.” Khi Cố Thành Kiêu còn bé, tất cả mọi chuyện đều do Cố Nguyên làm chủ.
Có vài lần, thành tích thi cuối kì của anh không được hạng nhất, ông dứt khoát không cho anh về nhà suốt cả kì nghỉ.
Khi đó, Cổ Nguyên cũng thường xuyên đi công tác, Diệp Thiên Như ở nhà một mình, lúc nhớ con trai là khóc, lúc nhớ chồng cũng khóc, uất ức trong thời gian dài.
Bây giờ nhớ lại, bà phải cảm ơn mẹ chồng bà.
Khi đó, cụ bà thấy bà sầu não và uất ức cả ngày nên thỉnh thoảng cũng tìm vài việc cho bà, mẹ chồng nàng dâu sống chung, có cười có khóc, cứ thế vượt qua khoảng thời gian tối tăm đó.
Diệp Thiến Như đã chịu đủ đau khổ về chuyện ruột thịt tách rời.
Bà khổ, con bà cũng khổ, bà không muốn Nam Nam và Bắc Bắc mới tí tuổi đầu đã phải nếm trải nỗi khổ này.
Diệp Thiển Như: “Ông à, bây giờ là thời đại nào rồi, ông còn tưởng ông còn có thể làm chủ sao? Ông nói với tôi cũng vô dụng, ông thuyết phục được con trai với con dâu mới hay.
Nếu Thành Kiều và Tiểu Thiển cũng đồng ý, tôi sẽ không nói gì nữa.” Cố Nguyên đen mặt, Thành Kiều đã khó thuyết phục, Lâm Thiển còn khó hơn, ông có thể không biết sao?
Diệp Thiến Như nói tiếp: “Dù Thành Kiều đồng ý, Lâm Thiển cũng không thể nào đồng ý, con của ông là đứa sợ vợ.” Cổ Nguyên: “...” Đúng là không có tiền đồ.
Đúng lúc này, Cố Thành Kiêu từ trên lầu nói vọng xuống, “Ai nói con sợ vợ, con gọi đó là tôn trọng cô ấy.
Mẹ, không phải ba cũng tôn trọng mẹ sao? Sao mẹ có thể dữ hơn ba được? Không phải chuyện gì ba cũng nghe theo mẹ sao? tr.uyen.ful.l.ne.t Mẹ dám nói là ba sợ mẹ không? Cố Thành Kiêu đi xuống nhà, Diệp Thiến Như vội vàng tới đón, “Con trai, con xuống đúng lúc lắm, ba con nói năm sau muốn đưa Nam Nam và Bắc Bắc vào trường tiểu học nội trú đấy.” Cố Thành Kiêu đã sớm chuẩn bị tâm lí, từ lâu anh và Lâm Thiển đã có nhận thức chung, “Ba, thời đại bây giờ khác rồi, tiểu học nội trú không còn như trước đây nữa, bây giờ những trường tiểu học nội trú đều là trường tư, điều kiện rất tốt, không rèn luyện được ý chí đâu.” Cổ Nguyên trề môi, “Lại gạt ba à?” Bây giờ Cố Thành Kiêu không còn cứng nhắc khi nói chuyện với ba mẹ như trước đây nữa, lúc có ý kiến không hợp, anh sẽ không đập bàn cãi nhau mà sẽ nói khéo.
“Ba, bây giờ những đứa bé được ba mẹ cho vào trường tư phần lớn là gia đình giàu có, đều là ông vua con trong nhà, còn có rất nhiều phụ huynh là thương nhân giàu có hoặc là ngôi sao, đào tạo con cái đi con đường kinh doanh hoặc là con đường diễn xuất, không giống chúng ta, phải không? Điều này là anh học được từ Lâm Thiển, ban đầu anh cũng tán thành việc cho con vào tiểu học nội trú, nhưng Lâm Thiển đã dựa vào lý do này để thuyết phục anh.
“Còn nữa, ba à, chọn trường là chọn điều kiện, con không nói trường nội trú không tốt, dù là trường công hay trường từ chúng ta đều phải khảo sát, ba nói xem đúng không?” Cổ Nguyên luôn ngoan cố không thay đổi thế mà lại cảm thấy anh nói rất có lý, trong lòng không khỏi dao động.
“Ba, chúng ta còn cả một năm nữa, không vội, từ từ khảo sát.”.
Cố Nguyên cau mày, nói: “Trường công lập nhiều người nhiều miệng, không an toàn.” Cố Thành Kiêu: “Chúng ta đâu có khua chiêng gõ trống nói đó là con cháu nhà ta, ai mà biết được? Với lại, cả trường chẳng những có quan chức mà còn có vệ sĩ ngầm, không nguy hiểm đâu.” Diệp Thiến Như: “Trường tiểu học ở đầu đường đối diện rất tốt, cháu trai cháu gái của lão Trương và lão Lưu đều học ở đó, đưa đón rất nề nếp, chưa từng nghe nói xảy ra chuyện gì, lại gần Thành Để, rất tiện, cũng không cần lo sẽ tắc đường.” Cuối cùng Cổ Nguyên cũng thả lỏng, “Nói sau đi.” Diệp Thiến Như thở phào nhẹ nhõm, bà hiểu tính tình của ông xã mình, câu “nói sau đi” cho thấy rằng ông đã nhượng bộ.
Thấy Cố Thành Kiêu mang theo thường phục, bà liền hỏi: “Con trai, con đi làm à?” “Vâng, ngày nghỉ đã kết thúc rồi ạ, phải bắt đầu bận rộn rồi.”
Diệp Thiến Như lại thở phào, tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, giải trừ nguy cơ là tốt.” “Trước giờ đâu có nguy cơ nào đâu ạ.” “Ôi dào, con không cần nói với mẹ, mẹ biết là không thể hỏi nhiều, tóm lại con thuận lợi bình an vô sự là mẹ yên tâm rồi.” Nói rồi, Diệp Thiển Như chỉ tay lên lầu, “Tiểu Thiển đâu?” “Cô ấy vẫn chưa dậy, lát nữa cô ấy cũng phải đi làm, cuối năm có nhiều việc.
Cô ấy không thể nhàn rỗi như trước đây, vẫn phải nhờ ba mẹ chăm sóc Nam Nam và Bắc Bắc nhiều hơn rồi.” Nghe được lời nói từ tận đáy lòng này, khỏi nói trong lòng Diệp Thiến Như vui cỡ nào.
Con trai của bà là một tảng băng, bình thường hai mẹ con bà rất ít tâm sự, thái độ nói chuyện của con trai bà luôn lạnh lùng, so với ba anh chỉ hơn chứ không kém.
Hôm nay chợt nghe con trai nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng, bà càng nhiệt tình hơn, “Chuyện này không cần các con nói, mẹ thích chăm sóc trẻ con, các con cứ yên tâm tuyệt đối, có ba con ở đây, ba mẹ sẽ không cưng chiều chúng quá độ.”
Cố Thành Kiêu chắp tay trước ngực, cung kính cúi đầu thi lễ với ba mẹ để tỏ lòng biết ơn.
Lúc này, Lâm Thiển vội vàng từ tầng hai chạy xuống, một tay cầm khăn lụa quàng cổ, một tay cầm túi xách, đi nhanh, sẩy chân bước hụt một bước, suýt nữa là lăn xuống đất.
“Ôi trời, làm em sợ muốn chết.” May mà cô kịp thời vịn lấy tay vịn cầu thang.
Cố Thành Kiêu nhìn thấy mà tim đập mạnh, “Em đi chậm một chút không được sao, vội vội vàng vàng làm gì?” “Cùng đi, cùng đi.” “Giờ làm việc của em còn sớm, đi sớm như vậy làm gì?” “Suýt nữa em quên hôm nay có cuộc họp quan trọng, vấn đề là em vẫn chưa chuẩn bị gì hết, đi sớm để chuẩn bị một chút.” Cố Thành Kiêu thật sự xấu hổ, “So với anh, em còn...”
Lấy Chồng Quyền Thế
Thành phố B chính thức vào thu, môi một trận mưa thu là một cơn lạnh.
Sau khi đó mây cơn mưa cách quãng, nhiệt độ chợt giảm, giống như trước đó không lâu mới là trời nắng chang chang, nay đã lạnh.Chớp mắt, Nam Nam và Bắc Bắc đã lên lớp lá. Cố Nguyên và Diệp Thiên Như bắt đầu tính toán vấn đề lên tiểu học cho hai đứa bé.
Cố Nguyên kiên quyết muốn đưa hai đứa vào kí túc xá nhà trường để đào tạo tính tự lập cho cháu, nhưng nói gì Diệp Thiên Như cũng kh3ông chịu.
Ông là đồ 7vô lương tâm, ông biết ông đưa con trai vào kí túc xá, liên tục mấy tháng trời không gặp được gặp mặt, người làm mẹ như tôi khó ch1ịu cỡ nào không?” Cổ Nguyên: “Bây giờ không thể so sánh với trước đây, bây giờ một tuần là có thể về nhà một lần.” Diệp Thiển Như:5 “Vậy cũng không được! Khi còn bé, Thành Kiều rất bám tối, ngày được nghỉ về nhà đều kêu gào muốn ngủ với tôi.
Hơn nữa, Nam Nam của chúng ta là một đứa bé yêu điệu, vậy mà ông cũng nỡ được sao? Bây giờ Cổ Nguyên lớn tuổi thật rồi, giọng nói không còn to như trước đây nhưng sự uy nghiêm trong lời nói vẫn không giảm đi, “Đúng là lòng dạ đàn bà, bây giờ bà yêu chiều che chở cho chúng thì sau này sẽ chỉ hại chúng thôi.” Tuy không dám chống đối chồng nhưng chuyện liên quan đến cháu trai và cháu gái ruột của mình, Diệp Thiến Như nhất định phải tranh thủ, “Hại hay không tôi không biết, tôi chỉ biết là trẻ con nhà khác đều lớn lên bên cạnh ba mẹ, cũng đâu thấy đứa nào vô trách nhiệm và không ra gì đâu.” Khi Cố Thành Kiêu còn bé, tất cả mọi chuyện đều do Cố Nguyên làm chủ.
Có vài lần, thành tích thi cuối kì của anh không được hạng nhất, ông dứt khoát không cho anh về nhà suốt cả kì nghỉ.
Khi đó, Cổ Nguyên cũng thường xuyên đi công tác, Diệp Thiên Như ở nhà một mình, lúc nhớ con trai là khóc, lúc nhớ chồng cũng khóc, uất ức trong thời gian dài.
Bây giờ nhớ lại, bà phải cảm ơn mẹ chồng bà.
Khi đó, cụ bà thấy bà sầu não và uất ức cả ngày nên thỉnh thoảng cũng tìm vài việc cho bà, mẹ chồng nàng dâu sống chung, có cười có khóc, cứ thế vượt qua khoảng thời gian tối tăm đó.
Diệp Thiến Như đã chịu đủ đau khổ về chuyện ruột thịt tách rời.
Bà khổ, con bà cũng khổ, bà không muốn Nam Nam và Bắc Bắc mới tí tuổi đầu đã phải nếm trải nỗi khổ này.
Diệp Thiển Như: “Ông à, bây giờ là thời đại nào rồi, ông còn tưởng ông còn có thể làm chủ sao? Ông nói với tôi cũng vô dụng, ông thuyết phục được con trai với con dâu mới hay.
Nếu Thành Kiều và Tiểu Thiển cũng đồng ý, tôi sẽ không nói gì nữa.” Cố Nguyên đen mặt, Thành Kiều đã khó thuyết phục, Lâm Thiển còn khó hơn, ông có thể không biết sao?
Diệp Thiến Như nói tiếp: “Dù Thành Kiều đồng ý, Lâm Thiển cũng không thể nào đồng ý, con của ông là đứa sợ vợ.” Cổ Nguyên: “...” Đúng là không có tiền đồ.
Đúng lúc này, Cố Thành Kiêu từ trên lầu nói vọng xuống, “Ai nói con sợ vợ, con gọi đó là tôn trọng cô ấy.
Mẹ, không phải ba cũng tôn trọng mẹ sao? Sao mẹ có thể dữ hơn ba được? Không phải chuyện gì ba cũng nghe theo mẹ sao? tr.uyen.ful.l.ne.t Mẹ dám nói là ba sợ mẹ không? Cố Thành Kiêu đi xuống nhà, Diệp Thiến Như vội vàng tới đón, “Con trai, con xuống đúng lúc lắm, ba con nói năm sau muốn đưa Nam Nam và Bắc Bắc vào trường tiểu học nội trú đấy.” Cố Thành Kiêu đã sớm chuẩn bị tâm lí, từ lâu anh và Lâm Thiển đã có nhận thức chung, “Ba, thời đại bây giờ khác rồi, tiểu học nội trú không còn như trước đây nữa, bây giờ những trường tiểu học nội trú đều là trường tư, điều kiện rất tốt, không rèn luyện được ý chí đâu.” Cổ Nguyên trề môi, “Lại gạt ba à?” Bây giờ Cố Thành Kiêu không còn cứng nhắc khi nói chuyện với ba mẹ như trước đây nữa, lúc có ý kiến không hợp, anh sẽ không đập bàn cãi nhau mà sẽ nói khéo.
“Ba, bây giờ những đứa bé được ba mẹ cho vào trường tư phần lớn là gia đình giàu có, đều là ông vua con trong nhà, còn có rất nhiều phụ huynh là thương nhân giàu có hoặc là ngôi sao, đào tạo con cái đi con đường kinh doanh hoặc là con đường diễn xuất, không giống chúng ta, phải không? Điều này là anh học được từ Lâm Thiển, ban đầu anh cũng tán thành việc cho con vào tiểu học nội trú, nhưng Lâm Thiển đã dựa vào lý do này để thuyết phục anh.
“Còn nữa, ba à, chọn trường là chọn điều kiện, con không nói trường nội trú không tốt, dù là trường công hay trường từ chúng ta đều phải khảo sát, ba nói xem đúng không?” Cổ Nguyên luôn ngoan cố không thay đổi thế mà lại cảm thấy anh nói rất có lý, trong lòng không khỏi dao động.
“Ba, chúng ta còn cả một năm nữa, không vội, từ từ khảo sát.”.
Cố Nguyên cau mày, nói: “Trường công lập nhiều người nhiều miệng, không an toàn.” Cố Thành Kiêu: “Chúng ta đâu có khua chiêng gõ trống nói đó là con cháu nhà ta, ai mà biết được? Với lại, cả trường chẳng những có quan chức mà còn có vệ sĩ ngầm, không nguy hiểm đâu.” Diệp Thiến Như: “Trường tiểu học ở đầu đường đối diện rất tốt, cháu trai cháu gái của lão Trương và lão Lưu đều học ở đó, đưa đón rất nề nếp, chưa từng nghe nói xảy ra chuyện gì, lại gần Thành Để, rất tiện, cũng không cần lo sẽ tắc đường.” Cuối cùng Cổ Nguyên cũng thả lỏng, “Nói sau đi.” Diệp Thiến Như thở phào nhẹ nhõm, bà hiểu tính tình của ông xã mình, câu “nói sau đi” cho thấy rằng ông đã nhượng bộ.
Thấy Cố Thành Kiêu mang theo thường phục, bà liền hỏi: “Con trai, con đi làm à?” “Vâng, ngày nghỉ đã kết thúc rồi ạ, phải bắt đầu bận rộn rồi.”
Diệp Thiến Như lại thở phào, tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, giải trừ nguy cơ là tốt.” “Trước giờ đâu có nguy cơ nào đâu ạ.” “Ôi dào, con không cần nói với mẹ, mẹ biết là không thể hỏi nhiều, tóm lại con thuận lợi bình an vô sự là mẹ yên tâm rồi.” Nói rồi, Diệp Thiển Như chỉ tay lên lầu, “Tiểu Thiển đâu?” “Cô ấy vẫn chưa dậy, lát nữa cô ấy cũng phải đi làm, cuối năm có nhiều việc.
Cô ấy không thể nhàn rỗi như trước đây, vẫn phải nhờ ba mẹ chăm sóc Nam Nam và Bắc Bắc nhiều hơn rồi.” Nghe được lời nói từ tận đáy lòng này, khỏi nói trong lòng Diệp Thiến Như vui cỡ nào.
Con trai của bà là một tảng băng, bình thường hai mẹ con bà rất ít tâm sự, thái độ nói chuyện của con trai bà luôn lạnh lùng, so với ba anh chỉ hơn chứ không kém.
Hôm nay chợt nghe con trai nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng, bà càng nhiệt tình hơn, “Chuyện này không cần các con nói, mẹ thích chăm sóc trẻ con, các con cứ yên tâm tuyệt đối, có ba con ở đây, ba mẹ sẽ không cưng chiều chúng quá độ.”
Cố Thành Kiêu chắp tay trước ngực, cung kính cúi đầu thi lễ với ba mẹ để tỏ lòng biết ơn.
Lúc này, Lâm Thiển vội vàng từ tầng hai chạy xuống, một tay cầm khăn lụa quàng cổ, một tay cầm túi xách, đi nhanh, sẩy chân bước hụt một bước, suýt nữa là lăn xuống đất.
“Ôi trời, làm em sợ muốn chết.” May mà cô kịp thời vịn lấy tay vịn cầu thang.
Cố Thành Kiêu nhìn thấy mà tim đập mạnh, “Em đi chậm một chút không được sao, vội vội vàng vàng làm gì?” “Cùng đi, cùng đi.” “Giờ làm việc của em còn sớm, đi sớm như vậy làm gì?” “Suýt nữa em quên hôm nay có cuộc họp quan trọng, vấn đề là em vẫn chưa chuẩn bị gì hết, đi sớm để chuẩn bị một chút.” Cố Thành Kiêu thật sự xấu hổ, “So với anh, em còn...”
Lấy Chồng Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Lấy Chồng Quyền Thế
Story
Chương 997: Con của ông là đứa sợ vợ
10.0/10 từ 31 lượt.