Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 918: Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?

107@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Anh ta chỉ nói để em ở trong phòng bệnh này đợi, còn căn dặn em dù anh đã tỉnh cũng không được để anh đi lung tung. Bây giờ trong bệnh viện có rất nhiều cảnh sát địa phương và cảnh sát hình sự quốc tế ra vào, bên ngoài còn có rất nhiều phóng viên. Anh ta nói sẽ sắp xếp cho em gặp mặt Tiến sĩ Phó.”

Trác Việt thở dài, “Nếu anh ấy đã nói thế, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi vậy.”

“Anh tin tưởng anh ta vậy sao?”

“Ngoài anh ấy ra anh còn có thể tin ai? Sự thật chứng minh, anh ấy đúng là một người đáng tin cậy.”

Diệp Thủy Tiên gật đầu, mặc dù cô chưa quen thân với đám Cố Thành Kiêu cho lắm, nhưng trên đường, nếu không nhờ bọn họ thì cô và Trác3Việt chưa chắc có thể toàn mạng trở về.

Hơn nữa, Cố Thành Kiêu cũng nói được là làm được, bảo đảm bọn họ bình an vô sự.

Một bên khác, rốt cuộc Phó Gia Tiên cũng kiểm tra sức khỏe xong xuôi. Kết quả, sau khi được chuyên gia của các khoa hội chẩn, trước mắt ông đã được đưa về phòng bệnh.

Báo cáo kiểm tra sức khỏe cho thấy, Phó Gia Tiên vì thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài mà dẫn đến thiếu máu nghiêm trọng, vì vậy tất cả cơ quan nội tạng đều xuất hiện biến chứng tương ứng. Có điều, những bệnh này có thể từ từ điều trị.

Kết quả coi như khả quan, mọi người yên tâm không ít.


Chập tối, rốt cuộc Diệp Thủy Tiên cũng được gặp mặt Tiến sĩ Phó, mọi người đều ngầm hiểu với nhau,2vì người thân của từng người và vì những người vô tội bị hại, bọn họ đã đạt được sự đồng thuận.

Lát sau, Ninh Trí Viễn cũng tới bệnh viện, gia nhập vào nhóm nghiên cứu điều chế thuốc giải.

Trác Việt khỏe lại rất nhanh, mấy ngày sau đã có thể hoạt động bình thường. Anh ta sốt ruột muốn đi thăm Sa Tinh một lát.

Sa Tinh đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, nọc độc đã xâm chiếm hệ thống hô hấp của anh ta. Bây giờ anh ta đã không thể tự thở, nhất định phải dùng đến máy thở mới có thể kéo dài sự sống.

Y tá trong phòng chăm sóc đặc biệt quen biết Trác Việt, Sa Tinh nằm viện lâu thế chỉ có một mình Trác Việt vào thăm mà thôi.

“Anh Trác, tốt hơn hết là bây1giờ anh đừng vào, sức đề kháng của anh ấy rất kém, vi khuẩn vô hại với người bình thường có lẽ sẽ gây tử vong cho anh ấy.”

“Được, vậy tôi sẽ đứng ở đây nhìn cậu ấy… Cậu ấy còn có thể chống chọi bao lâu nữa?”

“Khó mà nói được.”

“Cô có thể giúp tôi chuyển lời cho cậu ấy khi cậu ấy tỉnh lại được không?”

“Được, anh nói đi.”


“Nghiên cứu điều chế thuốc giải đã có tiến triển mới, bảo cậu ấy nhất định phải kiên trì.”

“Được.”

“Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.”

Trác Việt đứng bên ngoài nhìn Sa Tinh người không ra người nằm trên giường bệnh. Anh ta thật sự rất khó chịu, cũng rất bất lực.

Rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, anh ta ủ rũ cúi đầu đi trên hành lang, bây giờ anh ta chẳng biết làm gì ngoài chờ đợi.

Ở1góc cua, Trác Việt chợt đụng phải một người đàn ông đi vội vã ở trước mặt, tâm trạng và tinh thần của anh ta có chút không tập trung, vừa lơ đễnh đã bị đụng ngã.

“Ôi, xin lỗi!” Người đàn ông thấy anh ta mặc quần áo bệnh nhân thì càng áy náy hơn, vội vàng đỡ anh ta, “Chàng trai, thật xin lỗi, tôi đi gấp quá nên không nhìn thấy cậu, cậu không sao chứ?”

Trác Việt xua tay, “Không sao.”

Người đàn ông đưa ra một tấm danh thiếp, nói: “Chàng trai, bây giờ tôi thật sự có việc gấp phải làm, nếu cậu có vấn đề gì, cơ thể đau ở đâu, có thể trực tiếp liên lạc với tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

Trác Việt bị nhét tấm danh thiếp vào tay, còn chưa mở miệng1nói thì người đàn ông đã vội vã rời đi, xem ra thật sự rất gấp.

Bọn họ không phải một người, mà là hai người. Người đàn ông trước mặt đi rất gấp, người đàn ông phía sau lại đi rất thong thả, “Chàng trai, cậu thật sự không sao chứ?”

Trác Việt ngoảnh lại nhìn ông ấy, lần này, anh ta ngẩn cả người. Người đàn ông trước mặt cho anh ta cảm giác quen thuộc chưa từng có từ trước đến giờ. Đường nét đó, ánh mắt đó, tướng mạo đó, và cả giọng nói trầm thấp đó nữa, rất giống người nào đó trong trí nhớ của anh ta.

“Chàng trai? Chàng trai? Cậu là người Hoa hả?”

Trác Việt vẫn ngớ ra, nhìn thẳng vào ông.

Mặc dù người đàn ông hơi khó hiểu, nhưng vẫn giữ phong độ trí thức tốt đẹp, giải thích: “Con gái của ông ấy nằm ở bệnh viện này nên khó tránh khỏi hơi nóng lòng, xin cậu đừng để ý. Nếu trong người cậu có gì khó chịu, đại khái có thể liên lạc với chúng tôi.”

“Xin hỏi…” Trác Việt vô cùng khẩn trương, khẩn trương đến nỗi không nói được một câu trôi chảy hoàn chỉnh, “Xin hỏi ông… ông… ông…”

Người đàn ông cười ôn hòa, “Đừng khẩn trương, có gì cứ từ từ nói.”

Trác Việt hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, hỏi lại lần nữa: “Xin hỏi ông, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”

Người đàn ông nở nụ cười khó xử, nhưng ông vẫn đáp lại vô cùng hài hước, “Câu nói này không phải nên nói với một cô gái đẹp sao?”

Trác Việt lắc đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, “Không, xin ông hãy nhớ kĩ lại, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu không, bởi vì tôi thấy ông… hình như rất quen…”

“Cậu là người Hoa?” Người đàn ông hỏi lại lần nữa.


Trác Việt không trả lời được, anh ta chỉ biết tiếng mẹ đẻ của anh ta là tiếng Trung. Theo như Cố Thành Kiêu nói thì khi nói chuyện, anh ta vẫn mang một ít giọng địa phương ở thành phố B, rất rõ và rất chuẩn.

“Hay là Hoa kiều?”

Trác Việt hỏi thẳng: “Xin hỏi, có phải vợ ông là dân bản xứ không? Có phải bà ấy đã qua đời ba mươi năm rồi không? Có phải ông còn một đứa con trai nữa không, và cũng đã cùng qua đời với vợ ông?”

Lần này, đến phiên người đàn ông ngạc nhiên, ông nhìn Trác Việt với vẻ khó tin, không ngừng suy đoán thân phận của Trác Việt.

Đây là ký ức đau khổ nhất mà ông luôn chôn sâu trong lòng. Ba mươi năm trước, vào cái đêm trước lễ Giáng sinh, vợ ông dẫn theo đứa con trai lớn sáu tuổi của bọn họ về nước thăm người thân. Từ đó ông đã mất tin tức của bọn họ.

Thời đó phương tiện thông tin đại chúng vẫn chưa phát triển như bây giờ, ông hoàn toàn không biết phải đi đâu để tìm bọn họ.

Nhoáng cái đã ba mươi năm, đến tận bây giờ ông vẫn chưa hề từ bỏ tìm kiếm.

Mấy năm trước, vì công việc của mình mà ông gần như đi khắp thế giới. Mỗi lần đến một quốc gia nào đó, ông sẽ đến các bộ ngành liên quan ở nơi đó để nhờ giúp đỡ. Các thông báo tìm kiếm người thân với đủ thứ tiếng khác nhau hầu như được dán trên toàn thế giới.

Sau này, ông bắt đầu dần dần chấp nhận sự thật vợ con mình đã ra đi, không điên cuồng tìm kiếm nữa, nhưng trong lòng ông vẫn luôn nhớ về vợ con, cũng thường xuyên vào xem những trang web về những người mất tích ở các quốc gia khác nhau.

Mấy năm gần đây, ông đã lên kế hoạch về hưu. Ông định sau khi về hưu thì dẫn theo ba mẹ cao tuổi và em gái gặp nhiều tai nạn sống bình đạm đến hết đời.

Nhưng, cậu thanh niên mặc đồ bệnh nhân trước mặt này đã lập tức đâm vào chỗ đau của ông, khiến cho ngọn lửa hi vọng đã lụi tàn từ lâu của ông lại bùng lên lần nữa.
Lấy Chồng Quyền Thế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lấy Chồng Quyền Thế Truyện Lấy Chồng Quyền Thế Story Chương 918: Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...