Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 337: Nắm tay nhỏ đấm chết anh
89@-Đêm đã tối dần, Cố Đông Quân lái xe đến nhà họ Lâm. Cửa biệt thự nhà họ Lâm khép kín, sân vườn tắt đèn tối thui, chỉ còn ánh sáng trong phòng khách hắt ra.
Anh không dám chắc Lâm Du ở bên trong. Anh xuống xe, đi tới bên hàng rào sắt, thò đầu vào nhìn. Xuyên qua cửa sổ sát đất, anh nhìn thấy Lâm Du ngồi chỗ bàn ăn, vừa ăn vừa cười. Đã lâu lắm rồi anh không thấy nụ cười đó trên mặt cô.
Khoảng thời gian này, anh cảm giác được sự xa cách của cô, cũng cảm giác được cô đang trốn anh. Tháng Chạp, trời đông giá rét, gió thổi bông tuyết li ti nhất vào mặt anh. Anh mới đứng bên hàng rào một lát mà người đã đông lạnh, run rẩy. Bông tuyết li ti mau chóng biến thành bông tuyết lớn. Gió nhè nhẹ thổi, bông tuyết lớn như lông ngỗng phất phơ rơi xuống giữa trời đêm bao la. Dưới ngọn đèn đường, bông tuyết lóe lên tia xinh đẹp cuối cùng rồi rơi xuống đất, mặc cho nó đã khiêu vũ trên cao mấy ngàn mét thì cuối cùng cũng sẽ kết thúc như thế.
Cố Đông Quân đứng thật lâu, cho đến khi đèn trong nhà tắt, anh mới xoay người cô độc bỏ đi. Lúc này, trên tóc trên bả vai anh đã phủ một lớp tuyết dày. Anh vươn tay phủi vài lần, tuyết trắng rơi hết xuống đất thì anh mới bước lên xe. Ngay sau đó, anh gửi một tin nhắn cho Lâm Du, chờ khi cô mở máy lên là có thể nhìn thấy đầu tiên. Anh nhắn “Cho dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn ở bên cạnh em.”
Rồi anh nhìn thoáng qua biệt thự, khi lầu hai cũng tắt đèn thì anh mới lái xe đi. Lâm Thiển ở Thành Để vẫn luôn chờ tin tức của Cổ Đông Quân. Đến khi nhận được tin của anh thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đang chuẩn bị đi ngủ thì cô bỗng nhận được cuộc gọi của Lâm Húc. Mấy hôm trước, ông và Dung Tử Khâm bay đến Mỹ thăm Lâm Duy Nhất.
“Tiểu Thiển, con ngủ chưa?”
“Chưa đầu ba, ba có biết chuyện xảy ra với Lâm thị không?” “Sáng sớm vừa mới thức dậy thì ba đã nghe thấy tin tức của Lâm thị, rốt cuộc tình hình như thế nào rồi?” “Toàn bộ quản lý cấp cao của Lâm thị bị điều tra, các công ty hợp tác với Lâm thị cũng vậy. Đến giờ bác Cả vẫn còn bị tạm giam, không thể nộp bảo lãnh. Cảnh sát không có thông báo cụ thể, bọn con cũng không rõ.” “Haizz, chuyện này là thế nào? Ông nội con vẫn khỏe chứ?”
“Ông nội rất lo lắng! Con sợ ông ở một mình trong nhà không tốt cho nên đã đón ông tới Thành Để. Vừa đúng lúc bà nội Cố Thành Kiêu cũng ở đây, dù sao cũng có người trò chuyện với ông.”
“Con sắp xếp thể là ba an tâm rồi. Tiểu Thiển à, bây giờ ba lập tức đặt vé máy bay về nước.”
“Da.”
Cúp điện thoại, thật lâu sau Lâm Thiên cũng không thể bình tĩnh được. Tuy rằng ba và bác cả cạch mặt nhau, nhưng nếu bác đã xảy ra chuyện thì ba cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đây chính là sức mạnh của tình thân.
Cùng một dòng máu, cho dù trăm núi ngàn sông cách trở, cũng không chia cách được cốt nhục tình thân.
Nằm ở trên giường, Lâm Thiển vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên cổ. Cô rất nhớ rất nhớ Cố Thành Kiêu, thật mong anh mau chóng trở về nhà. Đúng lúc này khóa cửa đột nhiên vang lên một tiếng “cạch”, cửa phòng khẽ hé mở.
Cô bật ngồi dậy ngay lập tức, cảnh giác hỏi: “Ai đó?”
Người bên ngoài không đáp lại, Lâm Thiển vén chăn bước xuống giường, vội vàng mở cửa ra.
Đây là nhà mình, phòng mình, lầu dưới còn có nhiều người làm như vậy, cho dù là kẻ trộm thì cô cũng không sợ.
“Là ai?”
Lâm Thiên nhìn tới ngây ngốc, Cố Thành Kiêu mặc quân phục quá sức đẹp trai. Anh hơi mỉm cười, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao ráo đứng thẳng tắp ở đó.
Đèn hành lang phía sau lưng Cố Thành Kiêu, cô đứng trọn trong chiếc bóng của anh, ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng. Cố Thành Kiêu vươn tay xoa đầu cô: “Ừ. Em đã tỉnh.”
Lâm Thiển nở nụ cười, nhường đường để anh vào phòng.
Mắt Cố Thành Kiêu mang theo dục vọng, đột nhiên ôm lấy cô, thuận thế kéo cô vào trong.
“Cạch” một tiếng, anh đè cô lên sau lưng cửa rồi khóa cửa lại.
Nụ hôn dịu dàng triền miên chuyển thành nóng bỏng nồng nàn. Lửa dục bốc lên, từ đầu lưỡi lan tràn ra toàn thân, không thể dứt ra.
Trận chiến qua đi, hai người thỏa mãn nằm trên giường, ôm nhau thổ lộ tương tự.
“Anh đi tắm, em có muốn tắm chung không?”
“Anh tắm cho em.” Cố Thành Kiêu kiên quyết kéo Lâm Thiển dậy, ôm cô đi tắm.
Lại một trận chiến kiều diễm diễn ra trong phòng tắm. Lâm Thiên mệt đến nỗi phải cầu xin: “Đại ca, đại gia, tổ tông của em, anh có thể giống người bình thường chút không? Phải cho em có thời gian thích ứng chứ?”
Cố Thành Kiêu mỉm cười hôn cô, nói: “Ngoan ngoan, em không cần động đậy mà.” “Vậy anh nằm yên đó, em lấy chày cán bột đâm anh hai tiếng đồng hồ, xem anh chịu nổi không?”
Đêm đã khuya, bên ngoài tuyết rơi càng dày, toàn bộ sân vườn Thành Để đều bị tuyết bao trùm. Vận động mãnh liệt qua đi nhưng hai người lại chẳng buồn ngủ. Lâm Thiển vẫn gác chân ngang hông Cố Thành Kiêu, anh vẫn vui vẻ ôm cô.
“Cuối cùng anh cũng về, em nhớ anh muốn chết.” Trong mắt Cố Thành Kiêu lấp đầy dịu dàng và yêu thương, anh xoa đầu cô nói: “Anh cũng nhớ em. Cho nên mặc kệ tuyết lớn, vừa xong việc anh đã lập tức trở lại ngay.” “Thật sao?” Cố Thành Kiêu ôm cô đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra cho cô xem: “Em xem đi, tuyết rơi rất dày, còn dày hơn lúc anh về nữa.”
“Ừ, đúng thật.” Lâm Thiển bất ngờ vì tuyết trắng nhưng lúc này cô không có tâm tình thưởng thức cảnh tuyết rơi. Cô quay đầu nhìn anh, hỏi: “Anh có biết chuyện gia đình bác Cả không?” Cố Thành Kiêu không muốn lừa cô: “Ừm, Từ Duệ là do bọn anh bắt.”
“Hả?”
“Bác Cả bị Hoa Thiên Minh bày kế.”
“Phải, bọn anh vẫn luôn điều tra tập đoàn buôn bán thuốc phiện. Hoa Thiên Minh là ông trùm ma túy ở phía sau thao túng tập đoàn này. Ông ta vẫn luôn lợi dụng tập đoàn Lâm thị để rửa tiền.”
Lâm Thiển hết sức kinh ngạc: “Nếu nói thế, những lời bình luận trên mạng là thật sao?” “Mấy lời đồn đoán trên mạng đều là mèo mù vớ cá rán, còn có tới mấy phiên bản chắp vá, quả thật cũng gần với sự thật.”
“Vậy anh nói cho em biết được không?” Cố Thành Kiêu nhếch môi không nói, miệng mang ý cười, nhìn cô, rõ ràng như đang bảo... em nói thử xem?
Lâm Thiển trở mặt khinh thường: “Hứ, không nói thì thôi.” Đột nhiên Cố Thành Kiêu hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Đừng sốt ruột, ngày mai sẽ có thông báo chính thức, chờ có thông báo rồi anh sẽ nói một ít cho em biết.”
“Nói một ít tức là còn một ít không nói rồi.” “Ừ, thông minh.”
Lâm Thiển bĩu môi, giả vờ khinh thường, nói: “Hứ, em đây đã từng xem qua biết bao bình luận trên mạng rồi, thường trong một mớ hỗn độn luôn cất chứa chân lý.”
“Ha, vậy em cứ từ từ mà loại bỏ hỗn độn đi.”
Lâm Thiển lấy chân kẹp chặt thắt lưng anh, vung bàn tay trắng như phấn, uy hiếp: “Hứ, nắm tay nhỏ đâm chết anh.”
“...” Sau một phút im lặng, Cố Thành Kiêu bật cười ha hả.
Lấy Chồng Quyền Thế
Anh không dám chắc Lâm Du ở bên trong. Anh xuống xe, đi tới bên hàng rào sắt, thò đầu vào nhìn. Xuyên qua cửa sổ sát đất, anh nhìn thấy Lâm Du ngồi chỗ bàn ăn, vừa ăn vừa cười. Đã lâu lắm rồi anh không thấy nụ cười đó trên mặt cô.
Khoảng thời gian này, anh cảm giác được sự xa cách của cô, cũng cảm giác được cô đang trốn anh. Tháng Chạp, trời đông giá rét, gió thổi bông tuyết li ti nhất vào mặt anh. Anh mới đứng bên hàng rào một lát mà người đã đông lạnh, run rẩy. Bông tuyết li ti mau chóng biến thành bông tuyết lớn. Gió nhè nhẹ thổi, bông tuyết lớn như lông ngỗng phất phơ rơi xuống giữa trời đêm bao la. Dưới ngọn đèn đường, bông tuyết lóe lên tia xinh đẹp cuối cùng rồi rơi xuống đất, mặc cho nó đã khiêu vũ trên cao mấy ngàn mét thì cuối cùng cũng sẽ kết thúc như thế.
Cố Đông Quân đứng thật lâu, cho đến khi đèn trong nhà tắt, anh mới xoay người cô độc bỏ đi. Lúc này, trên tóc trên bả vai anh đã phủ một lớp tuyết dày. Anh vươn tay phủi vài lần, tuyết trắng rơi hết xuống đất thì anh mới bước lên xe. Ngay sau đó, anh gửi một tin nhắn cho Lâm Du, chờ khi cô mở máy lên là có thể nhìn thấy đầu tiên. Anh nhắn “Cho dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn ở bên cạnh em.”
Rồi anh nhìn thoáng qua biệt thự, khi lầu hai cũng tắt đèn thì anh mới lái xe đi. Lâm Thiển ở Thành Để vẫn luôn chờ tin tức của Cổ Đông Quân. Đến khi nhận được tin của anh thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đang chuẩn bị đi ngủ thì cô bỗng nhận được cuộc gọi của Lâm Húc. Mấy hôm trước, ông và Dung Tử Khâm bay đến Mỹ thăm Lâm Duy Nhất.
“Tiểu Thiển, con ngủ chưa?”
“Chưa đầu ba, ba có biết chuyện xảy ra với Lâm thị không?” “Sáng sớm vừa mới thức dậy thì ba đã nghe thấy tin tức của Lâm thị, rốt cuộc tình hình như thế nào rồi?” “Toàn bộ quản lý cấp cao của Lâm thị bị điều tra, các công ty hợp tác với Lâm thị cũng vậy. Đến giờ bác Cả vẫn còn bị tạm giam, không thể nộp bảo lãnh. Cảnh sát không có thông báo cụ thể, bọn con cũng không rõ.” “Haizz, chuyện này là thế nào? Ông nội con vẫn khỏe chứ?”
“Ông nội rất lo lắng! Con sợ ông ở một mình trong nhà không tốt cho nên đã đón ông tới Thành Để. Vừa đúng lúc bà nội Cố Thành Kiêu cũng ở đây, dù sao cũng có người trò chuyện với ông.”
“Con sắp xếp thể là ba an tâm rồi. Tiểu Thiển à, bây giờ ba lập tức đặt vé máy bay về nước.”
“Da.”
Cúp điện thoại, thật lâu sau Lâm Thiên cũng không thể bình tĩnh được. Tuy rằng ba và bác cả cạch mặt nhau, nhưng nếu bác đã xảy ra chuyện thì ba cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đây chính là sức mạnh của tình thân.
Cùng một dòng máu, cho dù trăm núi ngàn sông cách trở, cũng không chia cách được cốt nhục tình thân.
Nằm ở trên giường, Lâm Thiển vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên cổ. Cô rất nhớ rất nhớ Cố Thành Kiêu, thật mong anh mau chóng trở về nhà. Đúng lúc này khóa cửa đột nhiên vang lên một tiếng “cạch”, cửa phòng khẽ hé mở.
Cô bật ngồi dậy ngay lập tức, cảnh giác hỏi: “Ai đó?”
Người bên ngoài không đáp lại, Lâm Thiển vén chăn bước xuống giường, vội vàng mở cửa ra.
Đây là nhà mình, phòng mình, lầu dưới còn có nhiều người làm như vậy, cho dù là kẻ trộm thì cô cũng không sợ.
“Là ai?”
Lâm Thiên nhìn tới ngây ngốc, Cố Thành Kiêu mặc quân phục quá sức đẹp trai. Anh hơi mỉm cười, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao ráo đứng thẳng tắp ở đó.
Đèn hành lang phía sau lưng Cố Thành Kiêu, cô đứng trọn trong chiếc bóng của anh, ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng. Cố Thành Kiêu vươn tay xoa đầu cô: “Ừ. Em đã tỉnh.”
Lâm Thiển nở nụ cười, nhường đường để anh vào phòng.
Mắt Cố Thành Kiêu mang theo dục vọng, đột nhiên ôm lấy cô, thuận thế kéo cô vào trong.
“Cạch” một tiếng, anh đè cô lên sau lưng cửa rồi khóa cửa lại.
Nụ hôn dịu dàng triền miên chuyển thành nóng bỏng nồng nàn. Lửa dục bốc lên, từ đầu lưỡi lan tràn ra toàn thân, không thể dứt ra.
Trận chiến qua đi, hai người thỏa mãn nằm trên giường, ôm nhau thổ lộ tương tự.
“Anh đi tắm, em có muốn tắm chung không?”
“Anh tắm cho em.” Cố Thành Kiêu kiên quyết kéo Lâm Thiển dậy, ôm cô đi tắm.
Lại một trận chiến kiều diễm diễn ra trong phòng tắm. Lâm Thiên mệt đến nỗi phải cầu xin: “Đại ca, đại gia, tổ tông của em, anh có thể giống người bình thường chút không? Phải cho em có thời gian thích ứng chứ?”
Cố Thành Kiêu mỉm cười hôn cô, nói: “Ngoan ngoan, em không cần động đậy mà.” “Vậy anh nằm yên đó, em lấy chày cán bột đâm anh hai tiếng đồng hồ, xem anh chịu nổi không?”
Đêm đã khuya, bên ngoài tuyết rơi càng dày, toàn bộ sân vườn Thành Để đều bị tuyết bao trùm. Vận động mãnh liệt qua đi nhưng hai người lại chẳng buồn ngủ. Lâm Thiển vẫn gác chân ngang hông Cố Thành Kiêu, anh vẫn vui vẻ ôm cô.
“Cuối cùng anh cũng về, em nhớ anh muốn chết.” Trong mắt Cố Thành Kiêu lấp đầy dịu dàng và yêu thương, anh xoa đầu cô nói: “Anh cũng nhớ em. Cho nên mặc kệ tuyết lớn, vừa xong việc anh đã lập tức trở lại ngay.” “Thật sao?” Cố Thành Kiêu ôm cô đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra cho cô xem: “Em xem đi, tuyết rơi rất dày, còn dày hơn lúc anh về nữa.”
“Ừ, đúng thật.” Lâm Thiển bất ngờ vì tuyết trắng nhưng lúc này cô không có tâm tình thưởng thức cảnh tuyết rơi. Cô quay đầu nhìn anh, hỏi: “Anh có biết chuyện gia đình bác Cả không?” Cố Thành Kiêu không muốn lừa cô: “Ừm, Từ Duệ là do bọn anh bắt.”
“Hả?”
“Bác Cả bị Hoa Thiên Minh bày kế.”
“Phải, bọn anh vẫn luôn điều tra tập đoàn buôn bán thuốc phiện. Hoa Thiên Minh là ông trùm ma túy ở phía sau thao túng tập đoàn này. Ông ta vẫn luôn lợi dụng tập đoàn Lâm thị để rửa tiền.”
Lâm Thiển hết sức kinh ngạc: “Nếu nói thế, những lời bình luận trên mạng là thật sao?” “Mấy lời đồn đoán trên mạng đều là mèo mù vớ cá rán, còn có tới mấy phiên bản chắp vá, quả thật cũng gần với sự thật.”
“Vậy anh nói cho em biết được không?” Cố Thành Kiêu nhếch môi không nói, miệng mang ý cười, nhìn cô, rõ ràng như đang bảo... em nói thử xem?
Lâm Thiển trở mặt khinh thường: “Hứ, không nói thì thôi.” Đột nhiên Cố Thành Kiêu hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Đừng sốt ruột, ngày mai sẽ có thông báo chính thức, chờ có thông báo rồi anh sẽ nói một ít cho em biết.”
“Nói một ít tức là còn một ít không nói rồi.” “Ừ, thông minh.”
Lâm Thiển bĩu môi, giả vờ khinh thường, nói: “Hứ, em đây đã từng xem qua biết bao bình luận trên mạng rồi, thường trong một mớ hỗn độn luôn cất chứa chân lý.”
“Ha, vậy em cứ từ từ mà loại bỏ hỗn độn đi.”
Lâm Thiển lấy chân kẹp chặt thắt lưng anh, vung bàn tay trắng như phấn, uy hiếp: “Hứ, nắm tay nhỏ đâm chết anh.”
“...” Sau một phút im lặng, Cố Thành Kiêu bật cười ha hả.
Lấy Chồng Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Lấy Chồng Quyền Thế
Story
Chương 337: Nắm tay nhỏ đấm chết anh
10.0/10 từ 31 lượt.