Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 324: Vì sao lại chia tay?
83@-Hai người trẻ tuổi ngây ngô ôm lấy nhau dưới sự giúp sức của rượu.
Phạn Phạn áp mặt vào ngực Cao Kỳ Khâm. Dưới cơ ngực rắn chắc ấy là tiếng tim đập mạnh thình thịch và có lực, khiến cô càng đỏ mặt hơn.
Cao Kỳ Khâm ôm lấy cô, chẳng dám sờ soạng lung tung. Cảm giác này quá chân thực và cũng rất trân quý. Bên ngoài, sau khi Tổng Cảnh Du và Ngụy Nam ra khỏi phòng khách cũng không vội về phòng mình mà ngồi ngoài hành lang nghỉ ngơi và nói chuyện phiếm. Hai người lười nhác ngả ra sau, thả lỏng toàn thân, vô cùng thoải mái. Ngụy Nam: “Hôm nay vui thật, không ngờ Tiểu Cao lại thoát ế trước chúng ta. Cảnh tượng lúc thằng nhóc xấu xa đó vừa mới vào Đội đặc nhiệm cứ như ngày hôm qua vậy, thời gian trôi qua nhanh thật.” Tống Cảnh Du: “Ừm, chờ chúng ta ra khỏi thì sẽ đến lượt cậu ta khiêng cờ lớn. Đây gọi là trường giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bãi cát.” Ngụy Nam khoác vai anh, dè dặt hỏi: “Cậu và Sở Dương... sao rồi? Tôi thấy gần đây tâm trạng cậu không ổn låm.”
Tống Cảnh Du chỉ lắc đầu thở dài chứ không nói câu nào.
Ngụy Nam: “Tôi thấy trong lòng con gái người ta vẫn còn có cậu đấy. Nếu khi đó cậu không chia tay với cô ấy, nói không chừng bây giờ có thể đã có con lớn rồi.”
Tống Cảnh Du nhắm mắt lại, “Anh nói mấy chuyện này làm gì?” Ngụy Nam: “Đây chẳng phải thỉnh thoảng cảm khái một chút ư? Hỏi thật nhé người anh em, sao cậu lại chia tay với người ta vậy?” Tình bạn giữa đàn ông không giống như phụ nữ, đa phần phụ nữ sẽ thổ lộ hết, còn đàn ông sẽ giấu kín trong lòng.
Bọn họ là chiến hữu, là bạn thân nhất, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều ở bên nhau, nhưng bọn họ chưa từng hỏi Tống Cảnh Du chuyện này.
“Tôi có thể nhận ra lúc bà nội nói rằng muốn giới thiệu cô ấy cho chúng tôi thì tên nhóc cậu liền choáng váng, hơn nữa hôm nay cậu cũng uống không ít. Nói thử xem, nói ra để anh đây phân tích giúp cậu.”
“Sao anh hỏi nhiều thế? Chia tay là chia tay, không có lý do gì hết.”
“Không có thật ư?” Ngụy Nam không tin, “Những người làm công việc như chúng ta có thể tìm được một người bạn đã là điều khó khăn cỡ nào. Tên nhóc cậu nhặt được bảo bối mà không gắng sức trân trọng, chắc chắn cậu có lý do buộc phải chia tay đúng không?”
Lúc này, Sở Dương đang từ lầu chính đi qua lầu phụ, nghe thấy bọn họ đang ngồi bên ngoài nói chuyện phiếm. Thế là, cô bất giác thả chậm bước chân, đứng trong góc tối lắng nghe. Gió lạnh trong đêm cuối thu thổi đến làm lá cây xào xạc. Sở Dương nắm chặt lấy quần áo mình, tiếp tục đứng trong góc tối gần đó.
“Không có lý do nào cả.”
“Không có? Vẫn không nói ư?” Ngụy Nam dùng một mánh khóe nhỏ, “Vậy được rồi, dù sao bà nội đã nhiệt tình như thế, tôi sẽ đứng ra nói chuyện với bà vậy. Tôi nói là tôi thích cháu ngoại của bà, muốn theo đuổi cô ấy, được không?”
Tống Cảnh Du giơ nắm đấm, “Anh đừng có mà làm loạn!”
“Ha ha, liên quan gì đến cậu chứ, chẳng phải hai người đã chia tay rồi sao? Chia tay ba năm rồi, vậy tôi theo đuổi cô ấy chắc là không liên quan đến cậu đâu nhỉ? Dù sao tôi cũng không ngại cô ấy đã từng quen cậu.”
“Anh nghiêm túc?” “Đúng vậy, với tuổi của tôi thì ở quê tôi đã thành trai già độc thân rồi. Mỗi lần tôi nói chuyện điện thoại với
Tống Cảnh Du lườm anh ta, nói bằng giọng cảnh cáo, “Ngụy Tử, anh đừng làm loạn! Anh mà làm như thế thật thì chúng ta không còn anh em gì nữa hết!” “Xem dáng vẻ nghiêm túc của cậu kìa, rõ ràng là vẫn chưa quên được người ta. Nói một chút đi người anh em, tôi nghĩ kế giúp cậu.” Dưới sự tra hỏi không ngừng của Ngụy Nam, cuối cùng Tống Cảnh Du cũng mở miệng.
Ba năm, bí mật này đã chôn vùi dưới đáy lòng anh tận ba năm. Mỗi lần nhớ cô đến nỗi chịu không được muốn đi tìm cô, anh sẽ ngẫm lại những lời nói đó, sau đó buộc mình không đi quấy rầy cô nữa.
“Ngụy Tử, anh có nghĩ tới không, những người làm công việc như chúng ta thật sự có thể tìm được đối tượng thích hợp không?”
Trong đêm tối chỉ vang lên tiếng thở dài thật sâu.
“Ai trong chúng ta thấy cảnh ngộ của chị dâu Phạm cũng rất đau lòng. Chẳng lẽ chúng ta lại để cảnh ngộ của chị ấy xảy ra với người chúng ta yêu sao?” “Chuyện này không giống, không thể bởi vì chuyện của gia đình lão Phạm mà những người như chúng ta không thể kết hôn, sinh con.” “Vậy thì người thân của người đó cũng không yên lòng mà giao người cho tôi.”
“Cậu nói là... người nhà của Sở Dương không đồng ý?” Ngụy Nam không hiểu, “Bà nội cũng không có vấn đề mà.”
Bị gió lạnh thổi đến choáng đầu, Tống Cảnh Du nhắm mắt lại, day day thái dương, “Người nhà của cô ấy đâu chỉ có mỗi mình bà nội. Huống chi, bà nội là người của nhà họ Cố, còn cô ấy là người của nhà họ Sở.”
Ngụy Nam bừng hiếu ra, “Cậu nói vậy là... ba mẹ của Sở Dương đã đến tìm cậu?”
“Không có, anh đừng đoán mò.”. Ngụy Nam phân tích cặn kẽ, ba mẹ của Sở Dương tuổi đã cao, đã lui khỏi vị trí lãnh đạo. Gia chủ của nhà họ Sở bây giờ là Sở Hà Châu, anh ruột của Sở Dương, “Là anh trai cô ấy đến tìm cậu à?”
Tổng Cảnh Du cuống lên, chợt đứng bật dậy, “Không có chuyện đó, tôi choáng đầu, đi ngủ đây.” “Này, cậu đừng đi chứ, nói cho tôi biết là lý do gì đi.” “Tôi không muốn nói nhảm với anh nữa, chi bằng đi ngủ.” “Này này này, haizzbỏ đi, chán rồi, ngủ thì ngủ.” Nói đoạn, Ngụy Nam cũng loạng chà loạng choạng đi về phòng mình. Ai cũng uống rất nhiều. Sở Dương run rẩy đứng yên tại chỗ. Ban đầu lòng cô không hề gợn sóng chút, ấy thế mà giờ phút này lại dậy sóng từng cơn.
Sau đó cô mới nghĩ đến, chẳng lẽ... anh cô đã tìm anh nói điều gì sao?
Ba năm, ròng rã ba năm trời cô vẫn không thể quên được anh. Bây giờ đột nhiên biết được tin này, lại liên tưởng đến tấm hình trong ví anh, cô nghĩ cô nhất định phải hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Trở lại phòng dành cho khách, việc đầu tiên cô làm là gọi cho anh mình một cuộc điện thoại. Điện thoại kết nối, hình như bên kia anh cô đang có tiệc xã giao, xung quanh toàn là tiếng ồn.
“Anh Cả, bây giờ anh rảnh không? Em có chuyện muốn hỏi anh.” Sở Hà Châu cưng cô em gái này nhất. Mặc dù cô không thân với ông ta nhưng ông ta vẫn luôn đối đãi với cô như con gái lớn, còn sốt sắng hơn so với đứa con Sở Mặc Phong của mình.
“Em nói đi, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của em cả.”
“Cảm ơn anh, nhưng em mong anh có thể nói thật chi tiết cho em biết, đừng giấu em.” “Được, rốt cuộc là chuyện gì?” Sở Dương hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh cả, anh từng đến tìm Tổng Cảnh Du để nói chuyện gì đó phải không?”
Bên kia, Sở Hà Châu im lặng, xung quanh chỉ có tiếng mời rượu và tiếng nói đùa.
“Anh Cả, anh hãy nói thật cho em biết, ba năm trước rốt cuộc anh đã nói gì với Tống Cảnh Du?” “Dương Dương à, chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại được không? Bây giờ em đang ở đâu? Ba mẹ đều rất nhớ em, khi nào thì em về nhà?”
“Em đang ở Thành Để, bà ngoại cũng đang ở đây.”
“Hả, sức khỏe của bà ngoại vẫn tốt đó chứ?”
“Anh Cả, anh đừng ngắt lời, nói cho em biết được không? Em đã trưởng thành rồi, có vài việc em muốn tự mình làm chủ.”
“Dương Dương, công việc của cậu ta quá nguy hiểm! Chẳng phải chuyện này đã qua lâu rồi sao, nên buông bỏ thì hãy buông bỏ, em đừng tự tìm phiền não nữa.” “Anh cả, em nói thật cho anh biết, mấy năm nay em ra nước ngoài là muốn quên đi anh ấy để làm lại từ đầu, nhưng mà em không quên được... Nếu hôm nay anh không nói thật cho em biết thì ngày mai em sẽ đi.”
“Lại đi nữa sao? Em muốn đi đâu nữa?”
“Dù sao chỉ cần không ở lại nơi này, em đi đến đâu cũng được, không biết ngày về.”
“Anh Cả, nói cho em biết đi, xin anh!” “Haizz, em đấy...”
Lấy Chồng Quyền Thế
Phạn Phạn áp mặt vào ngực Cao Kỳ Khâm. Dưới cơ ngực rắn chắc ấy là tiếng tim đập mạnh thình thịch và có lực, khiến cô càng đỏ mặt hơn.
Cao Kỳ Khâm ôm lấy cô, chẳng dám sờ soạng lung tung. Cảm giác này quá chân thực và cũng rất trân quý. Bên ngoài, sau khi Tổng Cảnh Du và Ngụy Nam ra khỏi phòng khách cũng không vội về phòng mình mà ngồi ngoài hành lang nghỉ ngơi và nói chuyện phiếm. Hai người lười nhác ngả ra sau, thả lỏng toàn thân, vô cùng thoải mái. Ngụy Nam: “Hôm nay vui thật, không ngờ Tiểu Cao lại thoát ế trước chúng ta. Cảnh tượng lúc thằng nhóc xấu xa đó vừa mới vào Đội đặc nhiệm cứ như ngày hôm qua vậy, thời gian trôi qua nhanh thật.” Tống Cảnh Du: “Ừm, chờ chúng ta ra khỏi thì sẽ đến lượt cậu ta khiêng cờ lớn. Đây gọi là trường giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bãi cát.” Ngụy Nam khoác vai anh, dè dặt hỏi: “Cậu và Sở Dương... sao rồi? Tôi thấy gần đây tâm trạng cậu không ổn låm.”
Tống Cảnh Du chỉ lắc đầu thở dài chứ không nói câu nào.
Ngụy Nam: “Tôi thấy trong lòng con gái người ta vẫn còn có cậu đấy. Nếu khi đó cậu không chia tay với cô ấy, nói không chừng bây giờ có thể đã có con lớn rồi.”
Tống Cảnh Du nhắm mắt lại, “Anh nói mấy chuyện này làm gì?” Ngụy Nam: “Đây chẳng phải thỉnh thoảng cảm khái một chút ư? Hỏi thật nhé người anh em, sao cậu lại chia tay với người ta vậy?” Tình bạn giữa đàn ông không giống như phụ nữ, đa phần phụ nữ sẽ thổ lộ hết, còn đàn ông sẽ giấu kín trong lòng.
Bọn họ là chiến hữu, là bạn thân nhất, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều ở bên nhau, nhưng bọn họ chưa từng hỏi Tống Cảnh Du chuyện này.
“Tôi có thể nhận ra lúc bà nội nói rằng muốn giới thiệu cô ấy cho chúng tôi thì tên nhóc cậu liền choáng váng, hơn nữa hôm nay cậu cũng uống không ít. Nói thử xem, nói ra để anh đây phân tích giúp cậu.”
“Sao anh hỏi nhiều thế? Chia tay là chia tay, không có lý do gì hết.”
“Không có thật ư?” Ngụy Nam không tin, “Những người làm công việc như chúng ta có thể tìm được một người bạn đã là điều khó khăn cỡ nào. Tên nhóc cậu nhặt được bảo bối mà không gắng sức trân trọng, chắc chắn cậu có lý do buộc phải chia tay đúng không?”
Lúc này, Sở Dương đang từ lầu chính đi qua lầu phụ, nghe thấy bọn họ đang ngồi bên ngoài nói chuyện phiếm. Thế là, cô bất giác thả chậm bước chân, đứng trong góc tối lắng nghe. Gió lạnh trong đêm cuối thu thổi đến làm lá cây xào xạc. Sở Dương nắm chặt lấy quần áo mình, tiếp tục đứng trong góc tối gần đó.
“Không có lý do nào cả.”
“Không có? Vẫn không nói ư?” Ngụy Nam dùng một mánh khóe nhỏ, “Vậy được rồi, dù sao bà nội đã nhiệt tình như thế, tôi sẽ đứng ra nói chuyện với bà vậy. Tôi nói là tôi thích cháu ngoại của bà, muốn theo đuổi cô ấy, được không?”
Tống Cảnh Du giơ nắm đấm, “Anh đừng có mà làm loạn!”
“Ha ha, liên quan gì đến cậu chứ, chẳng phải hai người đã chia tay rồi sao? Chia tay ba năm rồi, vậy tôi theo đuổi cô ấy chắc là không liên quan đến cậu đâu nhỉ? Dù sao tôi cũng không ngại cô ấy đã từng quen cậu.”
“Anh nghiêm túc?” “Đúng vậy, với tuổi của tôi thì ở quê tôi đã thành trai già độc thân rồi. Mỗi lần tôi nói chuyện điện thoại với
Tống Cảnh Du lườm anh ta, nói bằng giọng cảnh cáo, “Ngụy Tử, anh đừng làm loạn! Anh mà làm như thế thật thì chúng ta không còn anh em gì nữa hết!” “Xem dáng vẻ nghiêm túc của cậu kìa, rõ ràng là vẫn chưa quên được người ta. Nói một chút đi người anh em, tôi nghĩ kế giúp cậu.” Dưới sự tra hỏi không ngừng của Ngụy Nam, cuối cùng Tống Cảnh Du cũng mở miệng.
Ba năm, bí mật này đã chôn vùi dưới đáy lòng anh tận ba năm. Mỗi lần nhớ cô đến nỗi chịu không được muốn đi tìm cô, anh sẽ ngẫm lại những lời nói đó, sau đó buộc mình không đi quấy rầy cô nữa.
“Ngụy Tử, anh có nghĩ tới không, những người làm công việc như chúng ta thật sự có thể tìm được đối tượng thích hợp không?”
Trong đêm tối chỉ vang lên tiếng thở dài thật sâu.
“Ai trong chúng ta thấy cảnh ngộ của chị dâu Phạm cũng rất đau lòng. Chẳng lẽ chúng ta lại để cảnh ngộ của chị ấy xảy ra với người chúng ta yêu sao?” “Chuyện này không giống, không thể bởi vì chuyện của gia đình lão Phạm mà những người như chúng ta không thể kết hôn, sinh con.” “Vậy thì người thân của người đó cũng không yên lòng mà giao người cho tôi.”
“Cậu nói là... người nhà của Sở Dương không đồng ý?” Ngụy Nam không hiểu, “Bà nội cũng không có vấn đề mà.”
Bị gió lạnh thổi đến choáng đầu, Tống Cảnh Du nhắm mắt lại, day day thái dương, “Người nhà của cô ấy đâu chỉ có mỗi mình bà nội. Huống chi, bà nội là người của nhà họ Cố, còn cô ấy là người của nhà họ Sở.”
Ngụy Nam bừng hiếu ra, “Cậu nói vậy là... ba mẹ của Sở Dương đã đến tìm cậu?”
“Không có, anh đừng đoán mò.”. Ngụy Nam phân tích cặn kẽ, ba mẹ của Sở Dương tuổi đã cao, đã lui khỏi vị trí lãnh đạo. Gia chủ của nhà họ Sở bây giờ là Sở Hà Châu, anh ruột của Sở Dương, “Là anh trai cô ấy đến tìm cậu à?”
Tổng Cảnh Du cuống lên, chợt đứng bật dậy, “Không có chuyện đó, tôi choáng đầu, đi ngủ đây.” “Này, cậu đừng đi chứ, nói cho tôi biết là lý do gì đi.” “Tôi không muốn nói nhảm với anh nữa, chi bằng đi ngủ.” “Này này này, haizzbỏ đi, chán rồi, ngủ thì ngủ.” Nói đoạn, Ngụy Nam cũng loạng chà loạng choạng đi về phòng mình. Ai cũng uống rất nhiều. Sở Dương run rẩy đứng yên tại chỗ. Ban đầu lòng cô không hề gợn sóng chút, ấy thế mà giờ phút này lại dậy sóng từng cơn.
Sau đó cô mới nghĩ đến, chẳng lẽ... anh cô đã tìm anh nói điều gì sao?
Ba năm, ròng rã ba năm trời cô vẫn không thể quên được anh. Bây giờ đột nhiên biết được tin này, lại liên tưởng đến tấm hình trong ví anh, cô nghĩ cô nhất định phải hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Trở lại phòng dành cho khách, việc đầu tiên cô làm là gọi cho anh mình một cuộc điện thoại. Điện thoại kết nối, hình như bên kia anh cô đang có tiệc xã giao, xung quanh toàn là tiếng ồn.
“Anh Cả, bây giờ anh rảnh không? Em có chuyện muốn hỏi anh.” Sở Hà Châu cưng cô em gái này nhất. Mặc dù cô không thân với ông ta nhưng ông ta vẫn luôn đối đãi với cô như con gái lớn, còn sốt sắng hơn so với đứa con Sở Mặc Phong của mình.
“Em nói đi, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của em cả.”
“Cảm ơn anh, nhưng em mong anh có thể nói thật chi tiết cho em biết, đừng giấu em.” “Được, rốt cuộc là chuyện gì?” Sở Dương hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh cả, anh từng đến tìm Tổng Cảnh Du để nói chuyện gì đó phải không?”
Bên kia, Sở Hà Châu im lặng, xung quanh chỉ có tiếng mời rượu và tiếng nói đùa.
“Anh Cả, anh hãy nói thật cho em biết, ba năm trước rốt cuộc anh đã nói gì với Tống Cảnh Du?” “Dương Dương à, chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại được không? Bây giờ em đang ở đâu? Ba mẹ đều rất nhớ em, khi nào thì em về nhà?”
“Em đang ở Thành Để, bà ngoại cũng đang ở đây.”
“Hả, sức khỏe của bà ngoại vẫn tốt đó chứ?”
“Anh Cả, anh đừng ngắt lời, nói cho em biết được không? Em đã trưởng thành rồi, có vài việc em muốn tự mình làm chủ.”
“Dương Dương, công việc của cậu ta quá nguy hiểm! Chẳng phải chuyện này đã qua lâu rồi sao, nên buông bỏ thì hãy buông bỏ, em đừng tự tìm phiền não nữa.” “Anh cả, em nói thật cho anh biết, mấy năm nay em ra nước ngoài là muốn quên đi anh ấy để làm lại từ đầu, nhưng mà em không quên được... Nếu hôm nay anh không nói thật cho em biết thì ngày mai em sẽ đi.”
“Lại đi nữa sao? Em muốn đi đâu nữa?”
“Dù sao chỉ cần không ở lại nơi này, em đi đến đâu cũng được, không biết ngày về.”
“Anh Cả, nói cho em biết đi, xin anh!” “Haizz, em đấy...”
Lấy Chồng Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Lấy Chồng Quyền Thế
Story
Chương 324: Vì sao lại chia tay?
10.0/10 từ 31 lượt.