Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 307: Vợ lính không dễ làm
69@-Người xung quanh bắt đầu nổi lên trêu đùa: “Xem đi, ánh mắt chú rể nhìn cô dâu cũng phát sáng rồi,
nhìn tới ngẩn người luôn.”. Lâm Tiêu ngượng ngùng cười, càng thêm hài lòng với áo cưới. Thật ra, không ai nhận ra được, ánh mắt Tổng Đình Uy tỏa sáng là vì đang nhìn chằm chằm vào Lâm Du ở phía sau. Chu Mạn Ngọc vừa nắm tay Lâm Tiêu, vừa gọi Tống Đình Uy đến. Bà nắm tay Lâm Tiêu giao cho Tổng Đình Uy, đặt bàn tay hai người lên nhau. “Đã quyết định kết hôn rồi thì hai con bỏ qua mọi khúc mắc trước kia đi. Đình Uy, mẹ giao đứa con gái trân quý nhất của mẹ cho con.”
Tổng Đình Uy có chút hốt hoảng, ánh mắt dừng trên người Lâm Du đành phải dời về phía Lâm Tiêu: “Vâng thưa mẹ.” Sau khi hài lòng với buổi thử đồ, Chu Mạn Ngọc và Lâm Tiêu vui vẻ về nhà. Lâm Du phải về trường học nên sau khi thử đồ xong cũng rời đi. Trên đường trở về, Tống Đình Uy đang lái xe nhưng chẳng thể che giấu được nỗi mất mát.
Chu Mạn Ngọc nhạy bén, hỏi: “Đình Uy, trong lòng có tâm sự?” Tổng Đình Uy đang muốn tìm đại lý do gì đó cho qua thì Chu Mạn Ngọc đã chủ động nói tiếp: “Mẹ thấy cổ phiếu của Quốc tế Lam Thành vẫn tiếp tục xuống giá, có phải con lo lắng chuyện này không?”
“Vâng.” Tống Đình Uy thuận miệng nói tiếp, “Trước giờ cổ phiếu chưa từng xuống giá thảm như vậy, thế mà bây giờ vẫn còn đang xuống tiếp. Ba con định chuẩn bị mở cuộc họp báo, chính thức tuyên bố hôn sự của con và Tiêu Tiêu, đồng thời mời vài bạn bè trong giới truyền thông đến uống rượu mừng. Mẹ, lúc đó làm phiền mọi người phối hợp tuyên truyền một chút được không?”
“Đây là mục đích hôm nay con tới đây à?” “Sao có thể chứ, hôm nay con tới là để thử áo cưới với Tiêu Tiêu. Nếu như mẹ không hỏi thì con cũng không định nói. Thôi thôi, xem như con chưa nói gì.” “Người trẻ tuổi đúng là không có kiên nhẫn. Mẹ cũng chỉ mới hỏi một câu thôi, đầu nói là sẽ không giúp...” Lâm Tiêu rõ ràng nghiêng về phía Tống Đình Uy: “Mẹ, có cách gì khiến cổ phiếu Lam Thành đừng xuống giá nữa không?”
“Ôi con đó, còn chưa gả qua mà đã muốn giúp đỡ nhà họ Tống rồi.”
“Me...”
Chu Mạn Ngọc vỗ vỗ tay con gái, nói cho Lâm Tiêu nghe, đồng thời cũng là nói cho Tổng Đình Uy nghe: “Yên tâm đi, mẹ sẽ không để 10% cổ phần của con đổ sông đổ biển đầu, được chưa?”
“Dạ, cảm ơn mẹ.”
***
Đến lễ Quốc Khánh, Cố Thành Kiêu có nhiệm vụ quan trọng là bảo vệ an ninh. Thế nên sau khi ăn xong cơm tối, anh vội vàng rời đi, bảo rằng ba ngày sau mới trở về.
Quốc Khánh sẽ có duyệt binh lớn, đa phần nguyên thủ quốc gia và chính khách các nước đều đến tham dự. Sau đó, nhiều cuộc hội nghị ngoại giao sẽ được tiến hành.
Cố Thành Kiêu vừa đi, Lâm Thiển lại một mình đối mặt với bà nội. Sáng sớm bà nội đã ngồi canh TV, háo hức chờ đợi nghi thức duyệt binh. Lâm Thiển dụi mắt xuống lầu: “Chào buổi sáng, bà nội.”
“Ai ui, bé con của bà, cháu đi cầu thang phải cẩn thận đấy.”
Bà nội gấp gáp đi đến cầu thang, vịn tay cô: “Cháu dậy sớm thể làm gì? Đang ngáp mà còn đi cầu thang, phải cẩn thận chứ.”
“Có phải mẹ chồng không cho cháu ngủ nướng hay không? Có phải nó sai quản gia Niên giám sát cháu không? Hừ, cháu không cần để ý, chẳng qua nó già cả rồi rảnh rỗi thôi. Bây giờ có người trẻ tuổi nào không ngủ nướng chứ?”
“... Khụ khụ, bà nội, chú Niên không theo dõi cháu, mẹ cũng không yêu cầu như vậy. Chẳng phải hôm nay là Quốc Khánh sao? Cháu dậy sớm để xem TV cùng với bà.”
Bà nội vui mừng, cười tươi: “Ừ, đúng là cháu hiểu chuyện nhất.”
Lâm Thiển im lặng nghe bà nội kể chuyện trước đây. Cô ra đời trong thời đại hòa bình, tất nhiên không thể trải nghiệm được cảnh loạn lạc trong chiến tranh. Nghe bà nội kể lại, cô có cảm giác tự hào vì mình có thể trở thành một thành viên trong gia đình nhà họ Cổ.
“Ông nội các cháu mới thật sự là trải qua mưa bom bão đạn. Cuối cùng chết đi cũng bị đốt thành tro, không chừng trong tro cốt còn có vỏ đạn ấy chứ. Trước đây ông ấy thương nhất là ba chồng cháu, bảo nó dũng mãnh không sợ gì giống ông ấy.”
“Sau này Cố Thành Kiêu, ông ấy nói Thành Kiêu giống ông ấy nhất, suốt ngày khoe giống cái này, giống cái kia, đúng là già không biết xấu hổ. Thế nhưng ba đời ông cháu bọn họ đều vì nước mà kính dâng cả đời người.” “Tiểu Thiển à, làm phụ nữ nhà họ Cố của chúng ta cũng không dễ dàng, đặc biệt là dòng dõi của thằng Hai. Cho nên mẹ chồng cháu mới nhằm vào cháu soi mói suốt. Chính bản thân nó cũng từng trải vậy mà còn gây khó dễ cho cháu làm gì, chẳng lẽ không sợ đuối cháu đi rồi thì con trai nó cô độc cả đời hay sao? Vợ lính không dễ làm.”.
Lâm Thiển bật cười: “Phì... bà nội, người thích Cố Thành Kiêu nhiều lắm. Anh ấy không tìm được cháu thì cũng sẽ không cô độc cả đời đâu ạ.”
“Cháu sai rồi, cháu bà, bà hiểu nhất. Thành Kiêu tốt hết mọi mặt, nhưng tình cảm lại không nhiều. Nó rất lạnh nhạt, nếu chung sống thực sự thì không có bao nhiêu người chịu nổi nó đâu. Bà ở đây một khoảng thời gian, phát hiện ra cháu là nguồn vui của nó. Nếu không phải cháu thì nó chẳng chấp nhận ai cả.”
“Hì hì hì, bà nội, bà nói thể làm cháu vui chết được.”
“...” Sao lại vòng về đề tài này rồi? Bà nội đứng lên, hồ lớn về phía phòng bếp: “Bà Vương, mau đưa bữa sáng dinh dưỡng cho thiếu phu nhân... Tiểu Thiển, hôm nay là cháo táo đỏ A Giao, ngon lắm. Bà đã nếm thử rồi, A Giao là đặc biệt...” “Qe...” Lâm Thiên chẳng biết vì sao vừa nghe đến hai chữ A Giao thì liền liên tưởng đến mùi vị ấy, vừa nghĩ tới mùi vị ấy thì đã không nhịn được mà buồn nôn.
Bà nội ngừng lại, sau đó vỗ tay thật lớn: “Tiểu Thiển, con bé này, cháu buồn nôn hả? Ha ha ha ha ha ha, nhất định là có rồi.”
“...” Nhất định là không có! Lúc này đầu bếp bưng cháo A Giao đến, Lâm Thiển vừa ngửi mùi thì lập tức buồn nôn thêm. “Ợe..” Cô chịu không nổi mùi này, vội vàng chạy vào phòng rửa tay. Cô thật sự muốn nói với bà, cô nôn là vì mùi cháo A Giao. Bà nội cầu thần bái Phật, vừa hô cảm tạ trời đất phù hộ, giống như chắc chắn Lâm Thiển đã mang thai thật vậy.
“Tiểu Thiển à, kinh nguyệt tháng này của cháu đã muộn năm ngày, chắc chắn là có rồi.”
“...” Bà nội, cái này mà bà cũng biết rõ vậy sao? “Tốt quá, quả nhiên công sức ngày ngày nấu canh bổ không uổng phí.” Lâm Thiển ngập ngừng, cố nói một câu: “Bà nội, không có đâu. Cháu không thể mang thai đâu.”
“Thử là biết ngay! Dì Trương, bà ra cửa hàng thuốc mua que thử thai về đây... Một cây không đủ đâu, mua ba cây đi, mau lên!”
“...” Lâm Thiển nhìn dáng vẻ hưng phấn của bà nội, chẳng dám nói thật với bà rằng bọn họ đã dùng biện pháp tránh thai rồi. Cố Thành Kiêu rất cẩn thận, cô không thể nào mang thai được. Chuyện này khiến bà cụ thất vọng rồi, làm sao đây? Phải nghĩ cách dỗ bà vui mới được.
Lấy Chồng Quyền Thế
nhìn tới ngẩn người luôn.”. Lâm Tiêu ngượng ngùng cười, càng thêm hài lòng với áo cưới. Thật ra, không ai nhận ra được, ánh mắt Tổng Đình Uy tỏa sáng là vì đang nhìn chằm chằm vào Lâm Du ở phía sau. Chu Mạn Ngọc vừa nắm tay Lâm Tiêu, vừa gọi Tống Đình Uy đến. Bà nắm tay Lâm Tiêu giao cho Tổng Đình Uy, đặt bàn tay hai người lên nhau. “Đã quyết định kết hôn rồi thì hai con bỏ qua mọi khúc mắc trước kia đi. Đình Uy, mẹ giao đứa con gái trân quý nhất của mẹ cho con.”
Tổng Đình Uy có chút hốt hoảng, ánh mắt dừng trên người Lâm Du đành phải dời về phía Lâm Tiêu: “Vâng thưa mẹ.” Sau khi hài lòng với buổi thử đồ, Chu Mạn Ngọc và Lâm Tiêu vui vẻ về nhà. Lâm Du phải về trường học nên sau khi thử đồ xong cũng rời đi. Trên đường trở về, Tống Đình Uy đang lái xe nhưng chẳng thể che giấu được nỗi mất mát.
Chu Mạn Ngọc nhạy bén, hỏi: “Đình Uy, trong lòng có tâm sự?” Tổng Đình Uy đang muốn tìm đại lý do gì đó cho qua thì Chu Mạn Ngọc đã chủ động nói tiếp: “Mẹ thấy cổ phiếu của Quốc tế Lam Thành vẫn tiếp tục xuống giá, có phải con lo lắng chuyện này không?”
“Vâng.” Tống Đình Uy thuận miệng nói tiếp, “Trước giờ cổ phiếu chưa từng xuống giá thảm như vậy, thế mà bây giờ vẫn còn đang xuống tiếp. Ba con định chuẩn bị mở cuộc họp báo, chính thức tuyên bố hôn sự của con và Tiêu Tiêu, đồng thời mời vài bạn bè trong giới truyền thông đến uống rượu mừng. Mẹ, lúc đó làm phiền mọi người phối hợp tuyên truyền một chút được không?”
“Đây là mục đích hôm nay con tới đây à?” “Sao có thể chứ, hôm nay con tới là để thử áo cưới với Tiêu Tiêu. Nếu như mẹ không hỏi thì con cũng không định nói. Thôi thôi, xem như con chưa nói gì.” “Người trẻ tuổi đúng là không có kiên nhẫn. Mẹ cũng chỉ mới hỏi một câu thôi, đầu nói là sẽ không giúp...” Lâm Tiêu rõ ràng nghiêng về phía Tống Đình Uy: “Mẹ, có cách gì khiến cổ phiếu Lam Thành đừng xuống giá nữa không?”
“Ôi con đó, còn chưa gả qua mà đã muốn giúp đỡ nhà họ Tống rồi.”
“Me...”
Chu Mạn Ngọc vỗ vỗ tay con gái, nói cho Lâm Tiêu nghe, đồng thời cũng là nói cho Tổng Đình Uy nghe: “Yên tâm đi, mẹ sẽ không để 10% cổ phần của con đổ sông đổ biển đầu, được chưa?”
“Dạ, cảm ơn mẹ.”
***
Đến lễ Quốc Khánh, Cố Thành Kiêu có nhiệm vụ quan trọng là bảo vệ an ninh. Thế nên sau khi ăn xong cơm tối, anh vội vàng rời đi, bảo rằng ba ngày sau mới trở về.
Quốc Khánh sẽ có duyệt binh lớn, đa phần nguyên thủ quốc gia và chính khách các nước đều đến tham dự. Sau đó, nhiều cuộc hội nghị ngoại giao sẽ được tiến hành.
Cố Thành Kiêu vừa đi, Lâm Thiển lại một mình đối mặt với bà nội. Sáng sớm bà nội đã ngồi canh TV, háo hức chờ đợi nghi thức duyệt binh. Lâm Thiển dụi mắt xuống lầu: “Chào buổi sáng, bà nội.”
“Ai ui, bé con của bà, cháu đi cầu thang phải cẩn thận đấy.”
Bà nội gấp gáp đi đến cầu thang, vịn tay cô: “Cháu dậy sớm thể làm gì? Đang ngáp mà còn đi cầu thang, phải cẩn thận chứ.”
“Có phải mẹ chồng không cho cháu ngủ nướng hay không? Có phải nó sai quản gia Niên giám sát cháu không? Hừ, cháu không cần để ý, chẳng qua nó già cả rồi rảnh rỗi thôi. Bây giờ có người trẻ tuổi nào không ngủ nướng chứ?”
“... Khụ khụ, bà nội, chú Niên không theo dõi cháu, mẹ cũng không yêu cầu như vậy. Chẳng phải hôm nay là Quốc Khánh sao? Cháu dậy sớm để xem TV cùng với bà.”
Bà nội vui mừng, cười tươi: “Ừ, đúng là cháu hiểu chuyện nhất.”
Lâm Thiển im lặng nghe bà nội kể chuyện trước đây. Cô ra đời trong thời đại hòa bình, tất nhiên không thể trải nghiệm được cảnh loạn lạc trong chiến tranh. Nghe bà nội kể lại, cô có cảm giác tự hào vì mình có thể trở thành một thành viên trong gia đình nhà họ Cổ.
“Ông nội các cháu mới thật sự là trải qua mưa bom bão đạn. Cuối cùng chết đi cũng bị đốt thành tro, không chừng trong tro cốt còn có vỏ đạn ấy chứ. Trước đây ông ấy thương nhất là ba chồng cháu, bảo nó dũng mãnh không sợ gì giống ông ấy.”
“Sau này Cố Thành Kiêu, ông ấy nói Thành Kiêu giống ông ấy nhất, suốt ngày khoe giống cái này, giống cái kia, đúng là già không biết xấu hổ. Thế nhưng ba đời ông cháu bọn họ đều vì nước mà kính dâng cả đời người.” “Tiểu Thiển à, làm phụ nữ nhà họ Cố của chúng ta cũng không dễ dàng, đặc biệt là dòng dõi của thằng Hai. Cho nên mẹ chồng cháu mới nhằm vào cháu soi mói suốt. Chính bản thân nó cũng từng trải vậy mà còn gây khó dễ cho cháu làm gì, chẳng lẽ không sợ đuối cháu đi rồi thì con trai nó cô độc cả đời hay sao? Vợ lính không dễ làm.”.
Lâm Thiển bật cười: “Phì... bà nội, người thích Cố Thành Kiêu nhiều lắm. Anh ấy không tìm được cháu thì cũng sẽ không cô độc cả đời đâu ạ.”
“Cháu sai rồi, cháu bà, bà hiểu nhất. Thành Kiêu tốt hết mọi mặt, nhưng tình cảm lại không nhiều. Nó rất lạnh nhạt, nếu chung sống thực sự thì không có bao nhiêu người chịu nổi nó đâu. Bà ở đây một khoảng thời gian, phát hiện ra cháu là nguồn vui của nó. Nếu không phải cháu thì nó chẳng chấp nhận ai cả.”
“Hì hì hì, bà nội, bà nói thể làm cháu vui chết được.”
“...” Sao lại vòng về đề tài này rồi? Bà nội đứng lên, hồ lớn về phía phòng bếp: “Bà Vương, mau đưa bữa sáng dinh dưỡng cho thiếu phu nhân... Tiểu Thiển, hôm nay là cháo táo đỏ A Giao, ngon lắm. Bà đã nếm thử rồi, A Giao là đặc biệt...” “Qe...” Lâm Thiên chẳng biết vì sao vừa nghe đến hai chữ A Giao thì liền liên tưởng đến mùi vị ấy, vừa nghĩ tới mùi vị ấy thì đã không nhịn được mà buồn nôn.
Bà nội ngừng lại, sau đó vỗ tay thật lớn: “Tiểu Thiển, con bé này, cháu buồn nôn hả? Ha ha ha ha ha ha, nhất định là có rồi.”
“...” Nhất định là không có! Lúc này đầu bếp bưng cháo A Giao đến, Lâm Thiển vừa ngửi mùi thì lập tức buồn nôn thêm. “Ợe..” Cô chịu không nổi mùi này, vội vàng chạy vào phòng rửa tay. Cô thật sự muốn nói với bà, cô nôn là vì mùi cháo A Giao. Bà nội cầu thần bái Phật, vừa hô cảm tạ trời đất phù hộ, giống như chắc chắn Lâm Thiển đã mang thai thật vậy.
“Tiểu Thiển à, kinh nguyệt tháng này của cháu đã muộn năm ngày, chắc chắn là có rồi.”
“...” Bà nội, cái này mà bà cũng biết rõ vậy sao? “Tốt quá, quả nhiên công sức ngày ngày nấu canh bổ không uổng phí.” Lâm Thiển ngập ngừng, cố nói một câu: “Bà nội, không có đâu. Cháu không thể mang thai đâu.”
“Thử là biết ngay! Dì Trương, bà ra cửa hàng thuốc mua que thử thai về đây... Một cây không đủ đâu, mua ba cây đi, mau lên!”
“...” Lâm Thiển nhìn dáng vẻ hưng phấn của bà nội, chẳng dám nói thật với bà rằng bọn họ đã dùng biện pháp tránh thai rồi. Cố Thành Kiêu rất cẩn thận, cô không thể nào mang thai được. Chuyện này khiến bà cụ thất vọng rồi, làm sao đây? Phải nghĩ cách dỗ bà vui mới được.
Lấy Chồng Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Lấy Chồng Quyền Thế
Story
Chương 307: Vợ lính không dễ làm
10.0/10 từ 31 lượt.