Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 229: Người mà cả ba mẹ ruột cũng không cần
91@-Đối mặt với sự chất vấn của Lâm Tiêu, Lâm Du vẫn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Chị, đến giờ chỉ còn chưa tỉnh lại sao? Cho dù hôm nay em không gặp Tổng Đình Uy và Dư Hoan thì nhà họ Tống cũng sẽ đề nghị từ hôn trước khi tổ chức hôn lễ mà thôi.”
“Sao thế được, không thế nào!” “Có thể!”.
Lâm Du gào lên một tiếng, làm cho Lâm Tiêu đang khóc cũng phải im bặt. Cô ta cắn mạnh môi, nước mắt chảy dài.
“Chị, chị tỉnh lại chút đi! Tổng Đình Uy vốn không yêu chị, chị cũng không yêu anh ta, tại sao phải gả chứ?”
Lâm Tiêu nản chí nhưng vẫn muốn cãi lại: “Em thì biết cái gì?”
“Phải, em không biết! Cho dù chị có thể gả qua đó thì sao, bây giờ danh tiếng nhà họ Lâm suy tàn, chị có gả đến nhà họ Tống thì họ cũng sẽ không xem trọng chị đâu. Đến lúc ấy, việc đá chị ra khỏi cửa chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, chị đừng có cứng đầu nữa.”
“Dù có như vậy cũng không cần em lo. Em và Lâm Thiển đều xấu xa như nhau, cả hai đều muốn hủy hoại chị phải không?!”
“Chúng em hủy hoại chị? Chị à, chúng em hủy hoại chị thì có gì tốt cho mình. Chúng em đang giúp chị đó!” Lâm Du thở dài thườn thượt, căm tức nói: “Bên cạnh Tống Đình Uy có vô số phụ nữ, chị cho rằng sau khi kết hôn thì anh ta sẽ quay đầu sao? Được, nếu như chị không quan tâm, vậy em hỏi chị. Giả sử như anh ta bị nhiễm HIV rồi lây cho chị, vậy chị cũng không quan tâm sao?”
“Chị, nhà chúng ta cứ lên lên xuống xuống, nhưng chỉ cần người trong nhà đều yên ổn khỏe mạnh, ở bên cạnh nhau là đủ rồi.”
Lâm Tiêu chảy nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy: “Không, chị không muốn nghèo khổ nữa. Chị đã tốn bao nhiều tâm huyết vì hôn lễ này, cả thành phố đều biết chị sẽ gả vào nhà họ Tống. Đều là tại em, tại em cho họ cơ hội từ hôn, đều tại em hết!”
Cuối cùng tiếng cãi cọ ở lầu dưới đã đánh thức Chu Mạn Ngọc đang ngủ ở lầu trên. Chu Mạn Ngọc mới uống thuốc ngủ vào, còn chưa nắm được năm phút. Từ khi chuyện Lâm Bồi bao nuôi vợ bé ầm ĩ lên, bà ta thường xuyên bị mất ngủ.
Mấy ngày trước Lâm Bồi lại đề nghị ly hôn, bà ta lại càng khó ngủ hơn.
Trước nay Lâm thị chưa từng trải qua nguy cơ lớn thế này. Nhà họ Lâm sụp đổ, vậy mà đúng lúc này nhà họ Tống lại muốn từ hôn. Chỉ trong thời gian ngắn, mọi mong ước của bà ta đều tan thành mây khói.
Mất đi trụ cột tinh thần, bà ta trở thành một cái xác không hồn.
Dù buồn ngủ nhưng Chu Mạn Ngọc vẫn đi xuống lầu hỏi: “Hai đứa cãi nhau gì đó?”
Lâm Du nhìn thấy sắc mặt vàng như nghệ của mẹ thì sốt ruột lo lắng, vội vàng nói: “Mẹ, làm mẹ thức rồi. Chúng con không nói nữa, mẹ ngủ tiếp đi.”
Lâm Tiêu không chịu buông tha. Cô ta hét lên: “Nói đi, nói cho rõ ràng. Sáng sớm ngày mai em tới nhà họ Tống nhận lỗi. Chị sẽ không hủy hôn đầu!”.
Chu Mạn Ngọc lực bất tòng tâm, vừa muốn mở miệng nói thì bông hoa mắt chóng mặt.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Lâm Du chạy lên hai bước, đỡ lấy Chu Mạn Ngọc, quay đầu nói với Lâm Tiêu: “Ngày mai nói sau, để mẹ nghỉ ngơi trước đã.” “Lâm Du, đừng có lấy mẹ làm lá chắn. Nếu như không phải nhà họ Tống đến tận nhà mắng vốn em đánh Tống Đình Uy, lại còn từ hôn thì mẹ cũng đâu tức giận đến nỗi chóng mặt!” “...” Lâm Du vừa áy náy vừa tức giận: “Xin lỗi mẹ, để con đỡ mẹ đi nghỉ.”
“Lâm Du, em không được đi!” Lâm Tiêu giữ chặt cánh tay Lâm Du: “Em phải chịu trách nhiệm, đánh người là sai, em đi xin lỗi đi!”
Lâm Du quật cường quát lên: “Không bao giờ!”
“Em...”
“Chị, cho dù em có xin lỗi thì nhà họ Tống vẫn sẽ từ hôn.” Lâm Tiêu không chấp nhận sự thật, lại bị Lâm Du vạch trần thẳng thừng sự thật tàn nhẫn như vậy, cô ta liền vươn tay kéo Lâm Du từ trên cầu thang xuống.
Lâm Du còn đang dìu Chu Mạn Ngọc, suýt nữa đã kéo Chu Mạn Ngọc ngã theo: “Lâm Tiêu, chị làm gì vậy? Điên rồi hả?”
Lâm Tiêu đứng giữa Chu Mạn Ngọc và Lâm Du, quát tháo: “Tao cứ nghĩ mãi tại sao lúc nào mày cũng đi ngược lại với cả nhà? Thì ra quan hệ huyết thống là một loại lực lượng gắn kết mạnh mẽ chẳng thể lý giải được. Bởi vì trong người mày không chảy dòng máu của người họ Lâm, cho nên mày chưa từng suy nghĩ cho nhà họ Lâm!”
“Câm miệng!” Chu Mạn Ngọc đột nhiên ngắt lời: “Lâm Tiêu, câm miệng!”
“Mẹ, con phải nói. Nó vốn không phải do mẹ sinh ra, mẹ che chở cho nó làm gì?”
Cái gì, cái gì? Đầu óc Lâm Du chợt trống rỗng, vừa rồi chị đã nói cái gì?
Chu Mạn Ngọc sải bước về phía trước, tát thẳng vào mặt cô ta: “Câm miệng cho mẹ, con nói bậy bạ gì đó!”
Lâm Tiêu nghiêng mặt, ôm khuôn mặt đau đớn. Nước mắt cô ta lặn xuống chóp mũi. Mấy năm nay nhà họ Lâm thay đổi liên tục, lúc túng quẫn nhất còn phải chuyển về quê sống. Đến tận bây giờ cô ta cũng không thể nào quên được mùi ẩm mốc trong căn phòng cũ kĩ kia.
Khó khăn lắm cô ta mới trở thành vị hôn thê của Tống Đình Uy, chỉ cần hơn một tháng nữa là cô ta đã có thể trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tống. Chỉ kém một bước nữa thôi là cô ta đã được toại nguyện.
Gia cảnh suy sút, ba mẹ ly hôn, bản thân lại bị từ hôn, Lâm Tiêu này không thể trở thành trò cười cho cả thành phố được.
Những người như Trần Khả Doanh, Quận Thanh Thanh, còn có Dư Hoan bình thường đều là chị em giả mù sa mưa. Không biết đến lúc đó thì bọn họ sẽ giễu cợt cô ta thế nào nữa.
Cô ta không thể chịu đựng nổi chuyện đó!
Cô ta thà làm chim hoàng yến trong lồng son, còn hơn làm chim sẻ dưới bầu trời xanh.
Cô ta cắn răng, nảy ra ý định ác độc, hét lên: “Mẹ, con nói sai chỗ nào? Nó không phải do mẹ sinh ra thì tức là không phải con của mẹ!”
Mắt Lâm Du vô thần, chầm chậm nhìn về phía mẹ mình.
Nhất thời Chu Mạn Ngọc chẳng biết phải giải thích thế nào với cô. Bà ta há miệng vài lần nhưng cũng không thốt lời bác bỏ.
Lâm Tiêu nói tiếp: “Mày là đứa bị ba mẹ vứt bỏ, ở nhà tao hưởng thụ vinh hoa phú quý hết hai mươi năm. Số mày thật quá sung sướng mà! Bây giờ nhà họ Lâm gặp nạn, mày tráo trở, không giúp thì thôi đi, lại còn gây phiền phức! Mày đúng là một con sói mắt trắng, con sói vô lương hơn cả Lâm Thiển!” Chu Mạn Ngọc muốn kéo Lâm Tiêu lại, ý đồ che miệng cô ta: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa...” “Con cứ nói đấy! Cô ta không phải người nhà họ Lâm, cho nên trước giờ không hề muốn hi sinh cái gì cho nhà họ Lâm! Cô ta thật ích kỷ, dựa vào cái gì mà cô ta đảo lộn cuộc đời của con chứ?”
Tim Lâm Du giống như bị tảng đá lớn đè xuống, vừa nặng nề, vừa đau đớn, lại vừa buồn bã. Cô lắc lắc đầu, giật lùi về sau, từng bước rời xa Lâm Tiêu. Lâm Tiêu cứ nói, cứ mắng, xả ra hết bất mãn và oán hận. Ngực Lâm Du nghẹn ứ khó chịu, cô không thể chịu nổi nữa. Cô không lên tiếng, lập tức quay đầu bỏ chạy. “Tiểu Du, Tiểu Du...” Chu Mạn Ngọc luống cuống tay chân, đuổi theo ra ngoài. “Tiểu Du, đã muộn rồi, con còn muốn đi đâu? Tiểu Du, trở về đi, Tiểu Du...”
Trong đêm tối, Lâm Du chạy ra khỏi cửa nhà, khởi công sân vườn, đi dọc theo đường quốc lộ.
Thì ra cô không phải con của nhà họ Lâm.
Thì ra ba mẹ cô gọi hai mươi năm qua không phải ba mẹ ruột. Thì ra cô là một người mà cả ba mẹ ruột cũng không cần.
Trước giờ Lâm Du vẫn luôn sống cuộc sống vô ưu vô lo, ngây thơ, hồn nhiên, lương thiện. Nhưng hôm nay đột nhiên biết được bí mật này, cô không thể tiếp nhận nổi. “Thiếu gia, đó không phải là Lâm Du tiểu thư sao?” Cố Đông Quân nhìn theo hướng tài xế chỉ. Dưới ngọn đèn đường, chiếc đầm trắng in hoa màu hồng nhạt hết sức nổi bật. Đúng thật là Lâm Du.
“Mau đi qua xem.”
“Vâng.”
Lấy Chồng Quyền Thế
“Sao thế được, không thế nào!” “Có thể!”.
Lâm Du gào lên một tiếng, làm cho Lâm Tiêu đang khóc cũng phải im bặt. Cô ta cắn mạnh môi, nước mắt chảy dài.
“Chị, chị tỉnh lại chút đi! Tổng Đình Uy vốn không yêu chị, chị cũng không yêu anh ta, tại sao phải gả chứ?”
Lâm Tiêu nản chí nhưng vẫn muốn cãi lại: “Em thì biết cái gì?”
“Phải, em không biết! Cho dù chị có thể gả qua đó thì sao, bây giờ danh tiếng nhà họ Lâm suy tàn, chị có gả đến nhà họ Tống thì họ cũng sẽ không xem trọng chị đâu. Đến lúc ấy, việc đá chị ra khỏi cửa chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, chị đừng có cứng đầu nữa.”
“Dù có như vậy cũng không cần em lo. Em và Lâm Thiển đều xấu xa như nhau, cả hai đều muốn hủy hoại chị phải không?!”
“Chúng em hủy hoại chị? Chị à, chúng em hủy hoại chị thì có gì tốt cho mình. Chúng em đang giúp chị đó!” Lâm Du thở dài thườn thượt, căm tức nói: “Bên cạnh Tống Đình Uy có vô số phụ nữ, chị cho rằng sau khi kết hôn thì anh ta sẽ quay đầu sao? Được, nếu như chị không quan tâm, vậy em hỏi chị. Giả sử như anh ta bị nhiễm HIV rồi lây cho chị, vậy chị cũng không quan tâm sao?”
“Chị, nhà chúng ta cứ lên lên xuống xuống, nhưng chỉ cần người trong nhà đều yên ổn khỏe mạnh, ở bên cạnh nhau là đủ rồi.”
Lâm Tiêu chảy nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy: “Không, chị không muốn nghèo khổ nữa. Chị đã tốn bao nhiều tâm huyết vì hôn lễ này, cả thành phố đều biết chị sẽ gả vào nhà họ Tống. Đều là tại em, tại em cho họ cơ hội từ hôn, đều tại em hết!”
Cuối cùng tiếng cãi cọ ở lầu dưới đã đánh thức Chu Mạn Ngọc đang ngủ ở lầu trên. Chu Mạn Ngọc mới uống thuốc ngủ vào, còn chưa nắm được năm phút. Từ khi chuyện Lâm Bồi bao nuôi vợ bé ầm ĩ lên, bà ta thường xuyên bị mất ngủ.
Mấy ngày trước Lâm Bồi lại đề nghị ly hôn, bà ta lại càng khó ngủ hơn.
Trước nay Lâm thị chưa từng trải qua nguy cơ lớn thế này. Nhà họ Lâm sụp đổ, vậy mà đúng lúc này nhà họ Tống lại muốn từ hôn. Chỉ trong thời gian ngắn, mọi mong ước của bà ta đều tan thành mây khói.
Mất đi trụ cột tinh thần, bà ta trở thành một cái xác không hồn.
Dù buồn ngủ nhưng Chu Mạn Ngọc vẫn đi xuống lầu hỏi: “Hai đứa cãi nhau gì đó?”
Lâm Du nhìn thấy sắc mặt vàng như nghệ của mẹ thì sốt ruột lo lắng, vội vàng nói: “Mẹ, làm mẹ thức rồi. Chúng con không nói nữa, mẹ ngủ tiếp đi.”
Lâm Tiêu không chịu buông tha. Cô ta hét lên: “Nói đi, nói cho rõ ràng. Sáng sớm ngày mai em tới nhà họ Tống nhận lỗi. Chị sẽ không hủy hôn đầu!”.
Chu Mạn Ngọc lực bất tòng tâm, vừa muốn mở miệng nói thì bông hoa mắt chóng mặt.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Lâm Du chạy lên hai bước, đỡ lấy Chu Mạn Ngọc, quay đầu nói với Lâm Tiêu: “Ngày mai nói sau, để mẹ nghỉ ngơi trước đã.” “Lâm Du, đừng có lấy mẹ làm lá chắn. Nếu như không phải nhà họ Tống đến tận nhà mắng vốn em đánh Tống Đình Uy, lại còn từ hôn thì mẹ cũng đâu tức giận đến nỗi chóng mặt!” “...” Lâm Du vừa áy náy vừa tức giận: “Xin lỗi mẹ, để con đỡ mẹ đi nghỉ.”
“Lâm Du, em không được đi!” Lâm Tiêu giữ chặt cánh tay Lâm Du: “Em phải chịu trách nhiệm, đánh người là sai, em đi xin lỗi đi!”
Lâm Du quật cường quát lên: “Không bao giờ!”
“Em...”
“Chị, cho dù em có xin lỗi thì nhà họ Tống vẫn sẽ từ hôn.” Lâm Tiêu không chấp nhận sự thật, lại bị Lâm Du vạch trần thẳng thừng sự thật tàn nhẫn như vậy, cô ta liền vươn tay kéo Lâm Du từ trên cầu thang xuống.
Lâm Du còn đang dìu Chu Mạn Ngọc, suýt nữa đã kéo Chu Mạn Ngọc ngã theo: “Lâm Tiêu, chị làm gì vậy? Điên rồi hả?”
Lâm Tiêu đứng giữa Chu Mạn Ngọc và Lâm Du, quát tháo: “Tao cứ nghĩ mãi tại sao lúc nào mày cũng đi ngược lại với cả nhà? Thì ra quan hệ huyết thống là một loại lực lượng gắn kết mạnh mẽ chẳng thể lý giải được. Bởi vì trong người mày không chảy dòng máu của người họ Lâm, cho nên mày chưa từng suy nghĩ cho nhà họ Lâm!”
“Câm miệng!” Chu Mạn Ngọc đột nhiên ngắt lời: “Lâm Tiêu, câm miệng!”
“Mẹ, con phải nói. Nó vốn không phải do mẹ sinh ra, mẹ che chở cho nó làm gì?”
Cái gì, cái gì? Đầu óc Lâm Du chợt trống rỗng, vừa rồi chị đã nói cái gì?
Chu Mạn Ngọc sải bước về phía trước, tát thẳng vào mặt cô ta: “Câm miệng cho mẹ, con nói bậy bạ gì đó!”
Lâm Tiêu nghiêng mặt, ôm khuôn mặt đau đớn. Nước mắt cô ta lặn xuống chóp mũi. Mấy năm nay nhà họ Lâm thay đổi liên tục, lúc túng quẫn nhất còn phải chuyển về quê sống. Đến tận bây giờ cô ta cũng không thể nào quên được mùi ẩm mốc trong căn phòng cũ kĩ kia.
Khó khăn lắm cô ta mới trở thành vị hôn thê của Tống Đình Uy, chỉ cần hơn một tháng nữa là cô ta đã có thể trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tống. Chỉ kém một bước nữa thôi là cô ta đã được toại nguyện.
Gia cảnh suy sút, ba mẹ ly hôn, bản thân lại bị từ hôn, Lâm Tiêu này không thể trở thành trò cười cho cả thành phố được.
Những người như Trần Khả Doanh, Quận Thanh Thanh, còn có Dư Hoan bình thường đều là chị em giả mù sa mưa. Không biết đến lúc đó thì bọn họ sẽ giễu cợt cô ta thế nào nữa.
Cô ta không thể chịu đựng nổi chuyện đó!
Cô ta thà làm chim hoàng yến trong lồng son, còn hơn làm chim sẻ dưới bầu trời xanh.
Cô ta cắn răng, nảy ra ý định ác độc, hét lên: “Mẹ, con nói sai chỗ nào? Nó không phải do mẹ sinh ra thì tức là không phải con của mẹ!”
Mắt Lâm Du vô thần, chầm chậm nhìn về phía mẹ mình.
Nhất thời Chu Mạn Ngọc chẳng biết phải giải thích thế nào với cô. Bà ta há miệng vài lần nhưng cũng không thốt lời bác bỏ.
Lâm Tiêu nói tiếp: “Mày là đứa bị ba mẹ vứt bỏ, ở nhà tao hưởng thụ vinh hoa phú quý hết hai mươi năm. Số mày thật quá sung sướng mà! Bây giờ nhà họ Lâm gặp nạn, mày tráo trở, không giúp thì thôi đi, lại còn gây phiền phức! Mày đúng là một con sói mắt trắng, con sói vô lương hơn cả Lâm Thiển!” Chu Mạn Ngọc muốn kéo Lâm Tiêu lại, ý đồ che miệng cô ta: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa...” “Con cứ nói đấy! Cô ta không phải người nhà họ Lâm, cho nên trước giờ không hề muốn hi sinh cái gì cho nhà họ Lâm! Cô ta thật ích kỷ, dựa vào cái gì mà cô ta đảo lộn cuộc đời của con chứ?”
Tim Lâm Du giống như bị tảng đá lớn đè xuống, vừa nặng nề, vừa đau đớn, lại vừa buồn bã. Cô lắc lắc đầu, giật lùi về sau, từng bước rời xa Lâm Tiêu. Lâm Tiêu cứ nói, cứ mắng, xả ra hết bất mãn và oán hận. Ngực Lâm Du nghẹn ứ khó chịu, cô không thể chịu nổi nữa. Cô không lên tiếng, lập tức quay đầu bỏ chạy. “Tiểu Du, Tiểu Du...” Chu Mạn Ngọc luống cuống tay chân, đuổi theo ra ngoài. “Tiểu Du, đã muộn rồi, con còn muốn đi đâu? Tiểu Du, trở về đi, Tiểu Du...”
Trong đêm tối, Lâm Du chạy ra khỏi cửa nhà, khởi công sân vườn, đi dọc theo đường quốc lộ.
Thì ra cô không phải con của nhà họ Lâm.
Thì ra ba mẹ cô gọi hai mươi năm qua không phải ba mẹ ruột. Thì ra cô là một người mà cả ba mẹ ruột cũng không cần.
Trước giờ Lâm Du vẫn luôn sống cuộc sống vô ưu vô lo, ngây thơ, hồn nhiên, lương thiện. Nhưng hôm nay đột nhiên biết được bí mật này, cô không thể tiếp nhận nổi. “Thiếu gia, đó không phải là Lâm Du tiểu thư sao?” Cố Đông Quân nhìn theo hướng tài xế chỉ. Dưới ngọn đèn đường, chiếc đầm trắng in hoa màu hồng nhạt hết sức nổi bật. Đúng thật là Lâm Du.
“Mau đi qua xem.”
“Vâng.”
Lấy Chồng Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Lấy Chồng Quyền Thế
Story
Chương 229: Người mà cả ba mẹ ruột cũng không cần
10.0/10 từ 31 lượt.