Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 149: Về nhà nhảy cho anh xem
105@-Lời của Lâm Thiển đã đánh trúng tư tưởng mơ mộng lại thẹn thùng của các cô gái.
Lâm Thiển nhìn Cố Thành Kiêu hỏi: “Lão Đại, hôm nay họ có thể uống rượu không?”
Cố Thành Kiêu thoáng nhìn các chàng trai không can đảm kia: “Được.”
“Tốt quá, thủ trưởng đại nhân đã đồng ý! Nào, mỗi người một chai trước đi, uống xong thì cái gì cũng dám nói”
Dù sao say rượu thêm can đảm cũng là cách hay.
Có rượu, có thịt, có nam, có nữ, bầu không khí trong phòng sôi nổi hẳn lên.
Thẩm Tự An và Mạnh Tương Tương đã yêu nhau 8 năm. Thẩm Tự An nho nhã nội hàm, Mạnh Tương Tương thì thanh nhã trầm tĩnh, họ rất xứng đôi. Bảy năm qua hai người bọn họ mỗi người một nơi, mãi đến năm ngoái, Mạnh Tương Tương mới kết thúc công việc ở quê nhà, đến phương Bắc đoàn tụ với Thẩm Tự An.
Mặc dù phần lớn thời gian Thẩm Tự An đều ru rú làm trong bộ đội, nhưng vẫn tốt hơn tình cảnh xa nhau ngàn dặm hồi ấy rất nhiều.
Đang ăn cơm thì Lâm Thiển tò mò hỏi: “Chị Tương Tương, sao hai người vẫn chưa kết hôn thế: Nếu hai người nhanh như bọn em, biết đầu giờ con của hai người đã đi nhà trẻ rồi đấy.”
Mạnh Tương Tương là con gái Giang Nam điển hình, tính cách dịu dàng như nước, giọng nói nhẹ như mấy, lúc cười cũng chỉ chúm chím, đáp: “Kết hôn phiền phức lắm, với lại một tờ giấy cũng chẳng chứng minh được gì, nên bọn chị vẫn không để ý đến chuyện kết hôn, chỉ ở bên nhau là được rồi”
Thẩm Tự An vui vẻ ôm vai bạn gái nói: “Cảm ơn em đã nghĩ thế”
Mạnh Tương Tương cười hạnh phúc với anh chàng, nhưng Lâm Thiển lại thấy được sự mất mát thoáng qua gương mặt chị ấy. Chị Tương Tương không để tâm đến việc kết hôn thật sao?
Dù sao cũng là của chuyện người ta, cô không thể tìm hiểu ngọn nguồn được.
Uống xong mấy chai bia là các anh lính nhiệt tình hào sảng hơn nhiều. Trong phòng bao, ngoài ăn uống còn hát karaoke, các anh chàng đáng yêu cùng hát khúc quân ca, tiếng hát hào hùng đầy khí thế.
Vốn là thành viên đội nhảy của trường, các cô nàng chẳng chịu thua kém, ca hát nhảy nhót cũng chẳng dạng vừa. Tiếng hát làm các anh lính nhiệt huyết sôi trào, suýt nữa tung hồ vạn tuế.
Phạn Phạn bước đến, kéo Lâm Thiển vào đội: “Cậu Thiển, cậu đừng đứng đó ngó nhìn, lại đây nào?
“Chị dâu, chị dâu, chị dâu,...” Các anh lính càng nhiệt tình, đồng thanh cổ vũ.
Lúc đầu Lâm Thiển còn cúi đầu, dù sao cô chưa từng nhảy múa trước mặt Cố Thành Kiêu. Nhưng khi tiếng nhạc vừa lên, các chị em đứng vào trị trí, và đương nhiên cô cũng nhảy theo tiết tấu.
Khi lên đại học, trong lúc tình cờ nhìn thấy thành viên đội nhảy nhảy múa ở sân nhỏ của trường, có nam có nữ, vừa đẹp vừa ngầu, cô đã rủ rê bạn cùng phòng gia nhập đội múa ngay.
Sau đó, cô thường cùng bạn bè nhảy múa. Đây là một trong những cách để có giải tỏa áp lực.
Còn Phạn Phạn gia nhập đội múa để giảm béo.
Hơn nữa, cô em mũm mĩm mà nhảy múa ấy hả, rất có phong thái đấy.
m nhạc ngân nga, bước chân nhịp nhàng nhìn rất thích mắt.
Cố Thành Kiêu và bình tĩnh ngồi đó, mắt nhìn Lâm Thiển, thấy cô khẽ gật đầu, tay đặt bên eo, bước nhảy uyển chuyển nhẹ nhàng lưu loát, giống như đang chơi đùa, tiêu sái tự nhiên, mạnh mẽ hoạt bát.
Lúc Lâm Thiển nhảy, hơi mất tự tin khác thường. Cô vừa nhảy vừa nhìn Cố Thành Kiêu bằng ánh mắt nóng rực, luôn quan sát phản ứng của anh.
Đàn ông thối, chẳng phản ứng gì cả, đang giả vờ à? Các cô gái nhảy xong liền tách ra chơi đùa. Mọi người đều rất có thiện cảm với Phạn Phạn, liên tục vây quanh cô nàng. Ai nói con gái béo không được chào đón, ở thời đại nhìn mặt này, gây béo không quan trọng, quan trọng là mặt kia.
Mặc dù Phạn Phạn có cân nặng chẳng muốn ai biết, nhưng gương mặt rất xinh đẹp. Đôi mắt tròn xoe, gương mặt mũm mĩm, cằm nhọn, theo như cô ấy nói thì mặt hạt bí cũng là mặt trái xoan đó.
Hơn nữa, da Phạn Phạn rất trắng, Lâm Thiển đã trắng rồi, Phạn Phạn còn trắng hơn nữa. Các anh lính rất hoan nghênh cô nàng có tướng Phúc này.
Lâm Thiển ngồi xuống bên cạnh Cố Thành Kiêu, nhìn bên Phạn Phạn náo nhiệt, giả vờ buồn bã hỏi: “Có phải em nhảy xấu lắm không?”
Cố Thành Kiêu không nhìn cô, giọng nói cũng hơi cứng nhắc: “Không” Lâm Thiển không vui, dầu miệng hỏi: “Sao anh lại phản ứng thế này?”
Cố Thành Kiêu quay sang, nhìn cô chăm chú. Dưới mặt bàn, anh lén lút kéo tay cố qua, ấn vào nơi ấy, cứng thế này rồi có cần phải nói ra miệng không?
Lâm Thiển vô tội chớp mắt, mím môi khẽ cười, liếc mắt làm lơ.
“May mà anh dẫn đầu chiếm được cơ hội tốt”
“Cái gì?”
“Em đấy! Ông trời không tệ bạc với anh”
Lâm Thiển hiểu ý, cười rạng rỡ với anh. Đôi mắt sáng long lanh đó làm Cố Thành Kiêu càng cứng hơn.
“Sau này đừng nhảy nữa”
“Hả? Tại sao?”
“Anh không muốn có thêm tình địch”
Lâm Thiển khinh thường anh: “Em mới nhảy có mấy cái mà đã làm anh mê mẩn đến mất hồn rồi hả? Hôm nay em mặc hơi nhiều, nếu là mùa hè, mặc ít, lộ eo thì mới thướt tha duyên dáng hơn kìa. Em đâu có lừa anh, em có danh hiệu Eo nhỏ nhất đại học B mà”
Cố Thành Kiêu nheo mắt lại nhìn cô: “Ừ, về nhà cởi hết nhảy cho anh xem”
Chiếm hữu quá cao, độ biến thái!
Lâm Thiển thầm mắng một câu.
Giọng Cố Thành Kiêu hơi uy hiếp: “Lại đang mắng anh hả?”
“...” Còn có thuật đọc tâm nữa?
“Bé cưng không ngoan, càng ngày càng bướng bỉnh”
“...” Amen, sau này làm sao mà giấu bí mật được đây?
Đang trò chuyện thì Trịnh Tử Tuấn bưng ly rượu đến ngồi đối diện với họ. Có lẽ anh ta uống nhiều rượu nên mặt hơi hồng hồng, cả lỗ tại và cổ cũng ủng đỏ. Vừa lên tiếng thì miệng anh ta đã tỏa ra mùi rượu nồng nặc, đúng là đã uống rất nhiều.
Anh ta nói: “Lão Đại, chị dâu, chén rượu này tôi xin kính thay em mình, cũng như xin lỗi thay em ấy. Mong hai người rộng lượng tha thứ cho con bé”
Cố Thành Kiêu chưa kịp nói gì thì Lâm Thiển đã nói trước: “Cậu là anh trai của Trịnh Tử Kỳ, nên tôi phải nói rõ ràng với cậu. Cô em gái của cậu ấy, thật sự quá là... Ôi, thôi, bỏ đi, tôi không nhận xét đầu. Cậu về nói với cô ta, cảm ơn mỗi lần cô ta công kích là tình cảm giữa tôi và Cố Thành Kiêu càng thêm mặn nồng. Ừ, chỉ thế thôi, cậu nói nguyên văn với cô ta như thế. Về phần tha thứ hay không, chưa gây ra tổn thương thực tế nên không cần nói tới tha thứ, mong cô ta chết tâm đi, người đàn ông này là của tôi”
Lâm Thiển nói một hơi dài, tay cô vẫn giữ lấy Cố Thành Kiêu. Cô không giống như bọn đàn ông nhắc đến thể diện, cô chỉ muốn bảo vệ hạnh phúc mà khó khăn lắm cô mới có được mà thôi.
Trịnh Tử Tuấn sửng sốt mấy giây tiếp thu lời cô nói, không ngờ Lâm Thiên lại dứt khoát thế.
“Nhớ rõ chưa? Cần tôi nói lại lần nữa không?”
Lấy Chồng Quyền Thế
Lâm Thiển nhìn Cố Thành Kiêu hỏi: “Lão Đại, hôm nay họ có thể uống rượu không?”
Cố Thành Kiêu thoáng nhìn các chàng trai không can đảm kia: “Được.”
“Tốt quá, thủ trưởng đại nhân đã đồng ý! Nào, mỗi người một chai trước đi, uống xong thì cái gì cũng dám nói”
Dù sao say rượu thêm can đảm cũng là cách hay.
Có rượu, có thịt, có nam, có nữ, bầu không khí trong phòng sôi nổi hẳn lên.
Thẩm Tự An và Mạnh Tương Tương đã yêu nhau 8 năm. Thẩm Tự An nho nhã nội hàm, Mạnh Tương Tương thì thanh nhã trầm tĩnh, họ rất xứng đôi. Bảy năm qua hai người bọn họ mỗi người một nơi, mãi đến năm ngoái, Mạnh Tương Tương mới kết thúc công việc ở quê nhà, đến phương Bắc đoàn tụ với Thẩm Tự An.
Mặc dù phần lớn thời gian Thẩm Tự An đều ru rú làm trong bộ đội, nhưng vẫn tốt hơn tình cảnh xa nhau ngàn dặm hồi ấy rất nhiều.
Đang ăn cơm thì Lâm Thiển tò mò hỏi: “Chị Tương Tương, sao hai người vẫn chưa kết hôn thế: Nếu hai người nhanh như bọn em, biết đầu giờ con của hai người đã đi nhà trẻ rồi đấy.”
Mạnh Tương Tương là con gái Giang Nam điển hình, tính cách dịu dàng như nước, giọng nói nhẹ như mấy, lúc cười cũng chỉ chúm chím, đáp: “Kết hôn phiền phức lắm, với lại một tờ giấy cũng chẳng chứng minh được gì, nên bọn chị vẫn không để ý đến chuyện kết hôn, chỉ ở bên nhau là được rồi”
Thẩm Tự An vui vẻ ôm vai bạn gái nói: “Cảm ơn em đã nghĩ thế”
Mạnh Tương Tương cười hạnh phúc với anh chàng, nhưng Lâm Thiển lại thấy được sự mất mát thoáng qua gương mặt chị ấy. Chị Tương Tương không để tâm đến việc kết hôn thật sao?
Dù sao cũng là của chuyện người ta, cô không thể tìm hiểu ngọn nguồn được.
Uống xong mấy chai bia là các anh lính nhiệt tình hào sảng hơn nhiều. Trong phòng bao, ngoài ăn uống còn hát karaoke, các anh chàng đáng yêu cùng hát khúc quân ca, tiếng hát hào hùng đầy khí thế.
Vốn là thành viên đội nhảy của trường, các cô nàng chẳng chịu thua kém, ca hát nhảy nhót cũng chẳng dạng vừa. Tiếng hát làm các anh lính nhiệt huyết sôi trào, suýt nữa tung hồ vạn tuế.
Phạn Phạn bước đến, kéo Lâm Thiển vào đội: “Cậu Thiển, cậu đừng đứng đó ngó nhìn, lại đây nào?
“Chị dâu, chị dâu, chị dâu,...” Các anh lính càng nhiệt tình, đồng thanh cổ vũ.
Lúc đầu Lâm Thiển còn cúi đầu, dù sao cô chưa từng nhảy múa trước mặt Cố Thành Kiêu. Nhưng khi tiếng nhạc vừa lên, các chị em đứng vào trị trí, và đương nhiên cô cũng nhảy theo tiết tấu.
Khi lên đại học, trong lúc tình cờ nhìn thấy thành viên đội nhảy nhảy múa ở sân nhỏ của trường, có nam có nữ, vừa đẹp vừa ngầu, cô đã rủ rê bạn cùng phòng gia nhập đội múa ngay.
Sau đó, cô thường cùng bạn bè nhảy múa. Đây là một trong những cách để có giải tỏa áp lực.
Còn Phạn Phạn gia nhập đội múa để giảm béo.
Hơn nữa, cô em mũm mĩm mà nhảy múa ấy hả, rất có phong thái đấy.
m nhạc ngân nga, bước chân nhịp nhàng nhìn rất thích mắt.
Cố Thành Kiêu và bình tĩnh ngồi đó, mắt nhìn Lâm Thiển, thấy cô khẽ gật đầu, tay đặt bên eo, bước nhảy uyển chuyển nhẹ nhàng lưu loát, giống như đang chơi đùa, tiêu sái tự nhiên, mạnh mẽ hoạt bát.
Lúc Lâm Thiển nhảy, hơi mất tự tin khác thường. Cô vừa nhảy vừa nhìn Cố Thành Kiêu bằng ánh mắt nóng rực, luôn quan sát phản ứng của anh.
Đàn ông thối, chẳng phản ứng gì cả, đang giả vờ à? Các cô gái nhảy xong liền tách ra chơi đùa. Mọi người đều rất có thiện cảm với Phạn Phạn, liên tục vây quanh cô nàng. Ai nói con gái béo không được chào đón, ở thời đại nhìn mặt này, gây béo không quan trọng, quan trọng là mặt kia.
Mặc dù Phạn Phạn có cân nặng chẳng muốn ai biết, nhưng gương mặt rất xinh đẹp. Đôi mắt tròn xoe, gương mặt mũm mĩm, cằm nhọn, theo như cô ấy nói thì mặt hạt bí cũng là mặt trái xoan đó.
Hơn nữa, da Phạn Phạn rất trắng, Lâm Thiển đã trắng rồi, Phạn Phạn còn trắng hơn nữa. Các anh lính rất hoan nghênh cô nàng có tướng Phúc này.
Lâm Thiển ngồi xuống bên cạnh Cố Thành Kiêu, nhìn bên Phạn Phạn náo nhiệt, giả vờ buồn bã hỏi: “Có phải em nhảy xấu lắm không?”
Cố Thành Kiêu không nhìn cô, giọng nói cũng hơi cứng nhắc: “Không” Lâm Thiển không vui, dầu miệng hỏi: “Sao anh lại phản ứng thế này?”
Cố Thành Kiêu quay sang, nhìn cô chăm chú. Dưới mặt bàn, anh lén lút kéo tay cố qua, ấn vào nơi ấy, cứng thế này rồi có cần phải nói ra miệng không?
Lâm Thiển vô tội chớp mắt, mím môi khẽ cười, liếc mắt làm lơ.
“May mà anh dẫn đầu chiếm được cơ hội tốt”
“Cái gì?”
“Em đấy! Ông trời không tệ bạc với anh”
Lâm Thiển hiểu ý, cười rạng rỡ với anh. Đôi mắt sáng long lanh đó làm Cố Thành Kiêu càng cứng hơn.
“Sau này đừng nhảy nữa”
“Hả? Tại sao?”
“Anh không muốn có thêm tình địch”
Lâm Thiển khinh thường anh: “Em mới nhảy có mấy cái mà đã làm anh mê mẩn đến mất hồn rồi hả? Hôm nay em mặc hơi nhiều, nếu là mùa hè, mặc ít, lộ eo thì mới thướt tha duyên dáng hơn kìa. Em đâu có lừa anh, em có danh hiệu Eo nhỏ nhất đại học B mà”
Cố Thành Kiêu nheo mắt lại nhìn cô: “Ừ, về nhà cởi hết nhảy cho anh xem”
Chiếm hữu quá cao, độ biến thái!
Lâm Thiển thầm mắng một câu.
Giọng Cố Thành Kiêu hơi uy hiếp: “Lại đang mắng anh hả?”
“...” Còn có thuật đọc tâm nữa?
“Bé cưng không ngoan, càng ngày càng bướng bỉnh”
“...” Amen, sau này làm sao mà giấu bí mật được đây?
Đang trò chuyện thì Trịnh Tử Tuấn bưng ly rượu đến ngồi đối diện với họ. Có lẽ anh ta uống nhiều rượu nên mặt hơi hồng hồng, cả lỗ tại và cổ cũng ủng đỏ. Vừa lên tiếng thì miệng anh ta đã tỏa ra mùi rượu nồng nặc, đúng là đã uống rất nhiều.
Anh ta nói: “Lão Đại, chị dâu, chén rượu này tôi xin kính thay em mình, cũng như xin lỗi thay em ấy. Mong hai người rộng lượng tha thứ cho con bé”
Cố Thành Kiêu chưa kịp nói gì thì Lâm Thiển đã nói trước: “Cậu là anh trai của Trịnh Tử Kỳ, nên tôi phải nói rõ ràng với cậu. Cô em gái của cậu ấy, thật sự quá là... Ôi, thôi, bỏ đi, tôi không nhận xét đầu. Cậu về nói với cô ta, cảm ơn mỗi lần cô ta công kích là tình cảm giữa tôi và Cố Thành Kiêu càng thêm mặn nồng. Ừ, chỉ thế thôi, cậu nói nguyên văn với cô ta như thế. Về phần tha thứ hay không, chưa gây ra tổn thương thực tế nên không cần nói tới tha thứ, mong cô ta chết tâm đi, người đàn ông này là của tôi”
Lâm Thiển nói một hơi dài, tay cô vẫn giữ lấy Cố Thành Kiêu. Cô không giống như bọn đàn ông nhắc đến thể diện, cô chỉ muốn bảo vệ hạnh phúc mà khó khăn lắm cô mới có được mà thôi.
Trịnh Tử Tuấn sửng sốt mấy giây tiếp thu lời cô nói, không ngờ Lâm Thiên lại dứt khoát thế.
“Nhớ rõ chưa? Cần tôi nói lại lần nữa không?”
Lấy Chồng Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Lấy Chồng Quyền Thế
Story
Chương 149: Về nhà nhảy cho anh xem
10.0/10 từ 31 lượt.