Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh
Chương 53: 53: Đốt Cháy 53 Lâm Nhiên Muốn Ôm
Sân thi đấu ném tạ.
Sân đấu vốn náo nhiệt giờ phút này lại lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đờ đẫn mà nhìn tay chân mảnh khảnh của Thịnh Thanh Khê suýt nữa đã làm thủng một cái hố lớn trên đất, quả tạ vẽ ra một đường cong thật dài trên không trung, dùng tốc độ không kịp phanh bay về phía trước.
"Ầm!"
Thanh âm nặng nề vang lên.
Tạ Chân nuốt nuốt nước bọt, tiên nữ lại muốn phá kỷ lục rồi...
Giây phút này tâm tình người xem vô cùng phức tạp.
Nhất thời họ không biết nên đồng tình với Lâm Nhiên hay là Thịnh Thanh Khê nữa rồi, nhỡ đâu về sau hai người mà có này đánh nhau thì làm sao đây? Rốt cuộc vì cái gì mà Thịnh Thanh Khê nhìn nhỏ yếu nhu mì lại mạnh như vậy hả??!
Mắt Lâm Yên Yên nhìn Thịnh Thanh Khê đầy ngôi sao nhỏ, cô bé kéo kéo tay áo Hà Mặc: "Mặc ca, chị Thịnh thật là lợi hại.
Sao chị ấy có thể lợi hại như vậy chứ!"
Hà Mặc cương mặt đáp: "Đúng, là thế này không sai."
Thật lo lắng cho an toàn tính mạng sau này của Lâm Nhiên.
Bản thân Thịnh Thanh Khê - tâm điểm của đề tài, cảm giác gì cũng không có, cô ném xong thì đi sang bên cạnh, an an tĩnh tĩnh đứng tại chỗ, nhìn qua ngoan dễ sợ.
Thịnh Thanh Khê giật giật cánh tay, cô cảm giác sức lực của mình vẫn kém khá nhiều so với đời trước.
Sắp tới cô phải điều chỉnh kế hoạch huấn luyện bản thân mới được.
Khi Thịnh Thanh Khê còn đang suy tính kế hoạch sau này, thì một cái áo khoác đồng phục đã chụp lên đầu cô, không đợi cô lấy xuống thì đã bị người kéo vào trong lòng.
Lồng ngực rộng lớn ấm áp, giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu, hơi khàn khàn: "Sáng nay đã bảo cậu mặc áo dài tay rồi mà, không nghe lời phải không?"
Trước mắt vẫn là một vùng tối đen, nhưng Thịnh Thanh Khê lại theo bản năng nở nụ cười: "Lâm Nhiên!"
Lâm Nhiên đưa tay kéo áo của mình xuống một chút, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô gái nhỏ lập tức lộ ra, cô ngước mắt nhìn anh, trong mắt còn mang theo một tia hân hoan.
Lâm Nhiên nhìn chằm chằm cô hồi lâu, bỗng nhiên cười.
Hôm nay cô rất vui vẻ.
Lâm Nhiên búng trán cô: "Mặc áo vào cẩn thận."
Áo khoác của Lâm Nhiên vừa dài vừa rộng, Thịnh Thanh Khê mặc vào giống như mặc váy.
Lâm Yên Yên thấy Lâm Nhiên về rồi thì chạy tới chỗ anh, cô bé có chuyện muốn nói, hơn nữa nói lúc Thịnh Thanh Khê có ở đây thì tương đối an toàn.
Lâm Yên Yên giật nhẹ áo Lâm Nhiên, thì thầm nói: "Anh ơi, hôm nay dì Từ gọi điện cho em, hỏi tối nay anh có thời gian không.
Hình như có việc muốn nói với anh, dì ấy nói không về nhà, mời chúng ta ăn ở ngoài thôi."
Từ Nghi Dung?
Lâm Nhiên nhướng mày, người phụ nữ này không có việc cũng sẽ không tìm tới anh.
Không cần nghĩ đã biết là vì chuyện gì.
Nghe anh họ nói, gần đây Trình Giai Nguyệt rất không an phận.
Lâm Nhiên không nghĩ bước chân vào ngôi nhà đó một lần nữa, nhưng bớt chút thời giờ gặp Từ Nghi Dung thì cũng không khó.
Đúng lúc anh cũng có việc hỏi bà ta.
Sau khi nghe Lâm Yên Yên nói xong, Thịnh Thanh Khê bất động thanh sắc nắm chặt quyền.
Lâm Nhiên rất mẫn cảm với sự biến hóa cảm xúc của Thịnh Thanh Khê, nháy mắt anh đã nhận ra cô đang rất không vui.
Anh gật gật đầu, thản nhiên nói: "Được, nói với bà ta anh sẽ mang theo một người tới."
Lâm Yên Yên: "......"
Không nghĩ cũng biết người Lâm Nhiên nói là ai.
Nhưng này không tốt lắm thì phải? Hiện giờ chị Thịnh người ta không có nửa xu quan hệ gì với anh, vậy mà anh lại dám đem người ta đi ăn cơm với mẹ kế.
Tuy trong lòng Lâm Yên Yên nghĩ vậy, nhưng cũng không ngốc đến mức nói toẹt ra nhé.
Thịnh Thanh Khê ngẩn người một chút, cô nhìn Lâm Nhiên: "Lâm Nhiên, mình không đi."
Đuôi lông mày Lâm Nhiên khẽ nhếch: "Vậy mình đây cũng không đi, vừa nãy đã đồng ý ăn cơm với cậu rồi."
Thịnh Thanh Khê: "......"
Thịnh Thanh Khê bực mình dời đi tầm mắt, lần nào Lâm Nhiên cũng dùng chiêu này để bắt nạt cô.
Nhưng tới tối thì vẫn chỉ có hai anh em nhà Lâm Nhiên đi, bởi vì Thịnh Thanh Khê căng mặt nhỏ không để ý đến anh cả buổi trưa rồi.
Anh sợ sẽ trêu người giận thật mất, lập tức xách theo Lâm Yên Yên chạy biến, đợi về dỗ tiếp vậy.
...
Một phòng ăn riêng.
Từ Nghi Dung rót nước cho Lâm Nhiên và Lâm Yên Yên và đưa thực đơn cho Lâm Yên Yên xong mới ngồi xuống, bà ta mỉm cười nói chuyện phiếm vài câu, Lâm Yên Yên còn phối hợp đáp lại, riêng Lâm Nhiên thì như không nghe thấy gì.
Tính tình này của Lâm Nhiên, từng ấy năm Từ Nghi Dung cũng đã sớm quen.
Từ Nghi Dung cũng không tính quanh co lòng vòng, bà ta miễn cưỡng cười cười với Lâm Nhiên: "Tiểu hỏa, ngày thường dì không có việc gì thì cũng sẽ không phiền đến con.
Nhưng bây giờ, dì...!Thật sự không còn cách nào rồi."
Biết Lâm Nhiên từng ấy năm, Từ Nghi Dung biết đây không phải người hư hỏng, chỉ là anh không thể giải hòa với ba mình mà thôi.
Chuyện của Trình Giai Nguyệt, Lâm Nhiên cũng đã nghe qua, nhưng không để ý quá nhiều.
Từ Nghi Dung uống ngụm trà mới tiếp tục nói: "Ban đầu khi ba con dừng trợ giúp Trình Giai Nguyệt, cô ta cũng không làm gì, chỉ đi thăm dò nguyên nhân.
Lúc đó vẫn còn tính là an phận, nhưng đến khi nghỉ hè lại nộp hồ sơ vào Lâm thị, việc này dì cũng không biết.
Ba con và trợ lý của ông ấy đều giấu dì, sau đó dì Giang của con đi ngang qua Lâm thị tình cờ thấy Trình Giai Nguyệt mới nói với dì."
Có thể có dung mạo giống với Hà Vãn Thu, khi mới lộ ra thì ảnh chụp cô gái đó cũng được lan truyền, các phu nhân trong vòng đi uống trà chiều cũng tám tới chuyện này.
Tay nắm cầm chén trà sứ trắng hơi siết chặt, Từ Nghi Dung cố nén cảm xúc của mình rồi mới nói: "Tiểu Nhiên, ba con vẫn luôn gạt dì, hai tháng nghỉ hè vừa rồi ông ấy vẫn luôn để Trình Giai Nguyệt làm trợ lý thân cận."
Từ Nghi Dung có thể cam chịu Lâm Hữu Thành không yêu mình, nhưng bà ta sẽ không cam chịu việc Lâm Hữu Thành phản bội hôn nhân.
Khi Lâm Nhiên và Lâm Yên Yên còn ở nhà, bất kể Lâm Hữu Thành có bận rộn thế nào thì cũng sẽ về nhà mỗi ngày, nhưng mấy năm nay, ông ta qua đêm ở nhà ngày càng ít, đợt nghỉ hè này thậm chí ông ta không về trong một tuần liền.
Từ Nghi Dung nghĩ rằng công việc bận rộn, nhưng khi biết Trình Giai Nguyệt ở Lâm thị thì bà ta tức đến điên rồi.
Người ngoài ai cũng nói bà ta tính tình tốt, dịu dàng săn sóc.
Mọi đánh giá trong quá khứ, bây giờ đều trở thành gông cùm xiềng xích với bà ta, ở bên ngoài bà ta vẫn phải giữ thể diện, nên không ai biết trong lòng bà ta u uất và cô đơn.
Hai thứ cảm xúc trái ngược không ngừng giằng xé Từ Nghi Dung.
Từ Nghi Dung là một người phụ nữ thông minh.
Bà ta biết việc này không thể tự xé rách mặt với Lâm Hữu Thành, muốn để Lâm Nhiên tới.
Đây là lần đầu Lâm Yên Yên nghe chuyện này, cô bé hoang mang nhìn Lâm Nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, ba ba xảy ra chuyện gì ạ? Trình Giai Nguyệt là ai thế?"
Đêm đó, sau khi rời khỏi nhà, Lâm Nhiên đã không còn ôm bất kỳ ảo tưởng gì với Lâm Hữu Thành nữa.
Dù có làm chồng hay làm ba, Lâm Hữu Thành đều không đủ tiêu chuẩn.
Lâm Nhiên vỗ vỗ đầu Lâm Yên Yên ý bảo cô bé xem thực đơn đi, Lâm Yên Yên đành ngoan ngoãn im lặng.
Lâm Nhiên không còn muốn xen vào chuyện này nữa, nhưng đây cũng là lần đầu Từ Nghi Dung nhờ anh giúp đỡ.
Đầu ngón tay anh khẽ động đậy, tầm mắt rơi lên người phụ nữ đối diện, nhàn nhạt nói: "Dì Từ, chuyện này e là tôi không giúp được dì rồi."
Sắc mặt Từ Nghi Dung khẽ đổi, nhưng không đợi bà ta mở miệng đã nghe Lâm Nhiên tiếp tục nói: "Nhưng tôi biết một người có lẽ có thể giúp được dì.
Biết dì Hà Y Linh của tôi không?"
Từ Nghi Dung hơi sửng sốt.
Hà Y Linh là em gái ruột của Vãn Thu, người này bà ta cũng mới chỉ nghe qua mà thôi, cũng không biết nhiều.
Lâm Nhiên chỉ điểm xong, anh nhìn về phía Lâm Yên Yên: "Xem xong chưa?"
Lâm Yên Yên chỉ lo nghe hai người nói chuyện, tâm tư đâu mà xem thực đơn nữa chứ, cô bé lắc lắc đầu.
Lâm Nhiên cười nhẹ, rút thực đơn trong tay Lâm Yên Yên ra, xách tiểu nha đầu đứng dậy: "Vậy về thôi, việc của chúng ta xong rồi.
Còn phải về dỗ chị Thịnh của em nữa đấy."
Lâm Yên Yên: "......"
Vậy nên cô bé tới đây làm gì.
-
Đại hội thể thao khó có một lần, nên các giáo viên cũng không ép họ học tiết tự học tối.
Nhưng trong khu lớp học vẫn phải duy trì sự yên lặng, vì vậy giáo viên vẫn để học sinh ngồi yên trong lớp xem phim.
Có bài học từ lần trại hè vừa rồi, lần này không cần nói gì cũng không ai dám chạy đi xem phim kinh dị.
Lúc này, trong lớp học tối tăm chỉ còn tiếng từ bộ phim.
Thịnh Thanh Khê có chút phân tâm, tay cô nắm một tờ giấy.
Vào giờ giải lao tiết tự học tối đầu tiên, trong lúc cô đi WC, có một nữ sinh đã nhét vào tay cô, nhét xong thì chạy luôn.
Là giấy Đinh Minh Huy viết.
Cậu ta muốn gặp mặt cô nói mấy câu.
Tình huống như này, dù là đời trước hay đời này Thịnh Thanh Khê đã gặp rất nhiều lần, dù là nơi riêng tư hay ở nơi công cộng cô cũng đều đã gặp qua.
Khi trước cô luôn nói xin lỗi, bởi vì cô không thể nào đáp lại tình cảm của bọn họ.
Nhưng Lâm Nhiên cho cô biết cô không cần phải vậy, cô không cần nói xin lỗi, không thể đáp lại cũng không phải lỗi của cô.
Thịnh Thanh Khê không khỏi siết chặt tờ giấy trong tay.
Năm phút sau, sân thể dục.
Đèn trong đây không sáng lắm, chỉ có vài hình bóng rải rác trên đường băng.
Cách đó không xa, dưới tàng cây cạnh khán đài có một người đứng.
Hình như rất bất an, cậu ta vẫn luôn đi qua đi lại không ngừng, có vẻ như đã đợi rất lâu.
Thịnh Thanh Khê khẽ thở dài, vẫn là một đứa nhóc.
Cô cất bước đi tới chỗ Đinh Minh Huy.
Thời điểm Thịnh Thanh Khê sắp tới gần, Đinh Minh Huy đã phát hiện ra, cậu ta dừng bước chân đứng chờ cô.
Thịnh Thanh Khê đi qua đoạn đường không đèn, khi cô từ trong bóng tối bước ra Đinh Minh Huy chớp mắt đã ngẩn người.
Cậu ta đối với Thịnh Thanh Khê, đúng là nhất kiến chung tình.
Trong cuộc sống ngắn ngủi của cậu ta, câu ta chưa từng biết tới hai chữ "Thích".
Thẳng đến ngày khai giảng ấy, khi nhìn thấy Thịnh Thanh Khê, thậm chí ngay lúc đó cậu ta đã xem nhẹ Lâm Nhiên bên cạnh cô.
Vẻ đẹp của cô rất đặc biệt.
Thuần khiết, sạch sẽ nhưng không mỏng manh, cô như một bông tuyết vậy.
Cậu ta không muốn để bông tuyết này tan đi.
Đinh Minh Huy lấy hết can đảm, đứng yên nói: "Thịnh Thanh Khê, thật xin lỗi vì lần trước đã lỗ mãng như vậy, nhưng em vẫn muốn nghiêm túc nói với chị, em đối với chị nhất kiến chung tình, em...!Em rất thích chị!"
Một câu cuối cùng, Đinh Minh Huy hơi cao giọng.
Sau khi nói xong, Đinh Minh Huy gãi gãi đầu, như thể mọi thứ nghẹn trong lòng đã lâu cuối cùng cũng được giải tỏa.
Đinh Minh Huy đẩy đẩy kính, trạng thái lại quay về như ngày thường.
Cậu ta nghiêm túc nói: "Thịnh Thanh Khê, em đã phân tích qua.
Với thành tích hiện tại, Lâm Nhiên sẽ không thể thi cùng đại học với chị, hơn nữa anh ta...!Tính tình anh ta còn hơi cổ quái.
Tuy rằng bây giờ còn chưa nhìn ra, nhưng theo xác suất toán học, khả năng hai người chia tay lên tới 75%."
Ngoài hàng rào.
Lâm Yên Yên thận trọng lén nhìn Lâm Nhiên, anh vô cảm đứng nhìn hai người đằng kia.
Bọn họ đứng trong bóng tối, người trong kia không hề phát hiện ra.
Khán đài nằm bên trái sân thể dục, Lâm Nhiên và Lâm Yên Yên đang đến gần sân thể dục đã nhìn thấy Thịnh Thanh Khê.
Cho dù trong hoàn cảnh tối đen như mực đó, cô vẫn xinh đẹp như thế.
Lâm Yên Yên cảm thấy lúc nào Lâm Nhiên cũng có khả năng sẽ vọt vào đánh người.
Cùng lúc cô bé tính nói gì đó, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của Thịnh Thanh Khê cũng truyền ra từ trong kia: "Cậu nói tôi đều đã nghe.
Về chuyện cậu thích tôi, tôi không có ý kiến, tôi muốn nói chuyện về Lâm Nhiên."
Đinh Minh Huy thoáng kinh ngạc: "Lâm Nhiên?"
Thịnh Thanh Khê dừng một chút, nói tiếp: "Thành tích của tôi, tương lai của tôi, tất cả đều nằm trong tay tôi, với tôi mà nói, những thứ này đều chỉ là tạm thời, tất cả đều có thể thay đổi vì Lâm Nhiên bất cứ lúc nào."
"Lâm Nhiên, Lâm Nhiên với tôi, là sự lựa chọn ưu tiên duy nhất."
Hai câu này thật ra rất mâu thuẫn lẫn nhau.
Nhưng giờ phút này, nghe câu nói đó, tất cả mọi người đều rõ ý tứ của Thịnh Thanh Khê.
Ở trong thế giới nan đề của cô, Lâm Nhiên là câu trả lời duy nhất.
-
Đồng dạng với câu "Tôi thích cậu", Thịnh Thanh Khê đã nói rất nhiều, nhưng Lâm Nhiên chưa từng mở lời nói thích với cô, dù cho họ đã làm việc còn thân mật hơn.
Lâm Nhiên không muốn nói chăng?
Không, là không dám.
Lâm Nhiên vẫn luôn cho rằng, với anh mà nói vô luận là thích hay yêu, đều quá nặng.
Đi đôi với hai từ này chính là "Trách nhiệm", mà tạm thời anh không thể chắc chắn mình có thể gánh vác được cái trách nhiệm này không.
Nhưng đêm nay, Lâm Nhiên đã hiểu vì sao anh lại luôn không nói.
Bởi vì anh là kẻ hèn nhát, chỉ thế thôi.
Tất cả đều chỉ là lấy cớ.
Lâm Yên Yên nghe Thịnh Thanh Khê nói xong thì cười hi hi, cô bé nhẹ giọng nói: "Anh ơi, em về lớp trước đây.
Đến nơi sẽ gửi tin nhắn cho anh nha."
Lâm Nhiên giơ tay sờ sờ đầu Lâm Yên Yên, thấp giọng nói: "Anh đưa em về."
Hả?
Lâm Yên Yên sửng sốt.
Đến khi đi xa rồi, Lâm Yên Yên vẫn còn chưa phản ứng lại được, sao Lâm Nhiên lại đi cùng cô bé rồi, còn chị Thịnh thì sao đây? Mặc dù cô bé ngây thơ mờ mịt với chuyện tình cảm, cũng không thể lý giải được vì sao Lâm Nhiên lại chọn rời đi.
...
Anh đứng bên cửa sổ chăm chú nhìn cô hồi lâu mới mở cửa đi vào.
Lâm Nhiên vẫn như thường, cầm theo bánh kem và trà sữa về.
Thịnh Thanh Khê giơ tay muốn nhận lấy, lại đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Lâm Nhiên nắm tay.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Nhiên lại không nhìn cô, khi mở miệng còn mang theo âm nghẹn ngào: "Sao tay lại lạnh như vậy?"
Lòng bàn tay Lâm Nhiên rất ấm áp, như một túi giữ nhiệt nóng hầm hập.
Thịnh Thanh Khê cọ sát tay Lâm Nhiên, nhỏ giọng nói: "Lâm Nhiên, mình vừa tới sân thể dục.
Đinh Minh Huy về sau sẽ không tới quấy rầy mình nữa, cậu đừng tức giận nhé."
Lâm Nhiên buông tay cô ra, chọc trà sữa nhét vào tay cô: "Cầm lấy."
Thịnh Thanh Khê vừa hút trà sữa vừa lén nhìn Lâm Nhiên, vẻ mặt này không rõ là có tức giận hay không nữa, giây lát cô không thể hiểu được anh nghĩ gì.
Lâm Nhiên đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Thịnh Thanh Khê, anh giơ tay gõ vào trán cô, giọng nói trầm trầm đáp: "Không giận, ngoan ngoãn uống đi, Uống xong ấm người, buổi tối đừng chạy lung tung nữa."
Cô gái bên cạnh nghe anh nói vậy mới cong môi mỉm cười.
Tim Lâm Nhiên như bị mèo nhỏ lông xù xù nhẹ nhàng cào cào.
Trước đó, anh từng tự hỏi mười năm đó Thịnh Thanh Khê có từng có người mình thích không, nhưng đêm nay, từ lời cô nói với Đinh Minh Huy, mọi nghi hoặc của anh đã có lời giải.
Từ sau khi anh chết, cô chưa từng từng yêu người khác.
Tình huống này hoàn toàn không giống đời trước.
Đời trước, Lâm Nhiên thậm chí còn không nhớ rõ cô, gương mặt cô ra sao, tên cô là gì anh đều không nhớ.
Hai người là hai đường thẳng song song không thể giao nhau, và đêm đó trước nay chưa từng là giao điểm của hai người.
Tâm tình Lâm Nhiên rất khó tả được.
Anh đã sớm biết rằng, Thịnh Thanh Khê tính tình quật cường bướng bỉnh, nhưng không dám nghĩ cô lại quật cường tới mức ấy.
Anh lặng lẽ thở dài một hơi.
Cô gái ngốc.
...
Không biết có phải vì đã tới thôn Thanh Thủy hay không, mà đêm nay Lâm Nhiên không mơ thấy giấc mơ trước đó nữa, lần này cảnh trong mơ như kính vạn hoa vậy.
Từng khung cảnh biến ảo chớp nhoáng, nhưng vẫn luôn là cô gái kia.
Hình ảnh cô ấy chạy vội trong mưa, thân ảnh linh hoạt xuyên qua rừng rậm tăm tối chênh vênh, cả người dính máu ngồi trong bệnh viện trắng lóa u buồn, cuối cùng, là cô ấy đang cuộn tròn trên chiếc giường bệnh.
Giữa cơn hoảng hốt, Lâm Nhiên thấy trong lòng cô hình như có ôm gì đó, đợi khi anh muốn nhìn rõ hơn, thì giấc mơ đã biến mất.
Trời đã dần sáng.
Ánh sáng thấp thoáng chen vào phòng từ tấm rèm kéo kín, trên sàn như có một khe nứt lớn.
Lâm Nhiên nhăn mi xuống giường kéo rèm ra, 2018 đang chổng vó ngủ ngon ở chân giường, ánh sáng phiền phức cũng không quấy rầy tới hạnh phúc của mèo con.
Lâm Nhiên trầm mặc nhìn mây thư thả trôi trên bầu trời.
Giấc mơ của anh càng ngày càng quái lạ.
Từ thôn Thanh Thủy, Lâm Nhiên ý thức được chuyện xảy ra trong mơ có thể là thật sự tồn tại.
Nhưng quá rõ ràng, đây không phải chuyện đời này, mà mọi chuyện là việc ở đời trước sau khi anh chết.
Điều khiến Lâm Nhiên nghi hoặc chính là, cô gái trong đó có quan hệ gì với mình.
Rõ là anh không biết cô ấy.
Lâm Nhiên không phải chưa từng nghĩ tới người đó có thể là Thịnh Thanh Khê.
Nhưng quen nhau hơn nửa năm, anh cũng coi như hiểu rõ Thịnh Thanh Khê, cô gái nhỏ này ngày thường yêu sạch sẽ yêu xinh đẹp, mái tóc dài kia chính là bảo bối của cô.
Tống Thi Mạn tặng cho cô rất nhiều kẹp tóc, chắc anh phải thấy qua mấy chục cái khác nhau rồi ấy.
Mà người trong mơ để tóc ngắn, từ những hình cảnh hỗn loạn đó, nghề nghiệp cũng rất đặc thù.
Lâm Nhiên nhắm nghiền mắt, nặng nề thở hắt.
Anh có linh cảm, anh sẽ còn mơ thấy rất nhiều việc liên quan tới cô gái đó.
-
Biệt thự lưng chừng núi.
Từ Nghi Dung ngồi trong căn phòng xa hoa rộng lớn, vô lực nắm điện thoại di động.
Tối hôm qua Lâm Hữu Thành lại không về, ngôi biệt thự to lớn này chỉ còn lại bà ta và người hầu.
Trong một khoảnh khắc, bà ta không biết nên nói đây là cái khách sạn nghỉ tạm hay là nhà.
Dường như bà ta không có nhà.
Vị trí "Lâm phu nhân" thùng rỗng kêu to, hai đứa con chồng không thân thiết lắm.
Ba mẹ Từ Nghi Dung đã sớm qua đời, một thoáng này bà ta chợt ý thức được, trên đời này không còn một ai huyết mạch tương liên với bà ta nữa rồi.
Từ Nghi Dung rũ mắt nhìn màn hình điện thoại, trên đó có số điện thoại của Hà Y Linh.
Bà ta do dự một lát, cuối cùng bấm vào gọi đi, bà ta không thể trơ mắt nhìn gia đình của mình tan tành được.
...
Đại hội thể thao kết thúc, học sinh liền phải bước vào kỳ kiểm tra giữa kỳ, lần kiểm tra này rất quan trọng với ba người Lâm Nhiên, bởi vì nó quan hệ trực tiếp tới việc vừa chạy quanh sân thể dục vừa gọi ba.
Lâm Nhiên vốn cho rằng mình thắng chắc, nhưng hai đứa kia không quản ngày đêm điên cuồng học tập, ngay cả tiết Thể dục cũng không chơi.
Hiếm khi anh lại có cảm giác nguy hiểm cận kề này.
Hai tiết Thể dục một tuần của khối đã được thay đổi dưới sự ngấm ngầm của các giáo viên, một tiết Thể dục trong tuần là vô cùng quý giá.
Hết giờ nghỉ trưa chính là tiết Thể dục, Lâm Nhiên nghiêng đầu nhìn Thịnh Thanh Khê đang ngả lên bàn, trên người cô khoác đồng phục của anh, nhìn có vẻ còn chưa tỉnh.
Lâm Nhiên lấy tay sờ trán của cô.
Độ ấm bình thường.
Thông thường Thịnh Thanh Khê đều không ngủ trưa, nhưng mỗi tháng sẽ có vài ngày như vậy.
Lâm Nhiên bất giác phát hiện tháng nào cũng là mấy ngày đó nhỉ, anh mở điện thoại ra nhìn, đầu tháng, ngày 4 tháng 11.
Vài phút sau, Thịnh Thanh Khê đã tự mình tỉnh dậy, chậm rì rì bò dậy từ trên bàn, quấn chặt đồng phục của Lâm Nhiên ở trên người mình.
Lâm Nhiên duỗi tay nắm cằm cô, xoay mặt cô qua nhìn vài lần, sắc mặt tái nhợt hơn ngày thường, nhưng không giống bị ốm cho lắm.
Cúi người dán dát vào cô, lần nữa xác nhận lại độ ấm giữa trán cô, "Lạnh?"
Thịnh Thanh Khê gật gật đầu, lại lắc đầu.
Lâm Nhiên nắm tay cô cảm nhận một chút, ấm áp, không lạnh.
Lâm Nhiên nhéo ngón tay cô: "Đi học thể dục chứ? Chạy bộ hay xem mình chơi bóng?"
Thịnh Thanh Khê mấp máy môi không nói, chỉ là đầu ngón tay hơi cong lại gãi gãi nhẹ nơi lòng bàn tay Lâm Nhiên, ra hiệu Lâm Nhiên là mình muốn đi xem anh chơi bóng rổ.
Kiếp trước, việc đau khi tới kỳ là sau khi đi làm mới có, nhưng năm nay, từ lần đuối nước kia, cơ thể cô đã không tốt như trước, hơn nữa còn có một đoạn thời gian ăn không ngon ngủ không yên, vài lần đến kỳ bụng đều sẽ đau.
Thuốc trong cặp đã hết, chưa kịp đi mua.
Thịnh Thanh Khê mệt mỏi lôi kéo áo của Lâm Nhiên, theo anh xuống dưới, rũ đầu buồn bã ỉu xìu.
Lâm Nhiên rất ít thấy dáng vẻ này của Thịnh Thanh Khê, anh dừng chân xoa xoa đầu cô, khom lưng dịu giọng hỏi: "Khó chịu ở đâu à? Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta về nhé."
Thật sự Thịnh Thanh Khê rất sợ đau, nhưng cô có thể chịu đựng.
Không thể kìm chế cảm xúc khi tới kỳ, cô mặt buồn lắc đầu, lí nhí nói: "Lâm Nhiên, cậu tới sân thể dục trước đi, mình tới tìm cậu sau."
Tất nhiên lúc này Lâm Nhiên không có khả năng để cô đi một mình, cũng kệ đây có phải ở trường hay không, duỗi tay ôm Thịnh Thanh Khê lên.
Anh híp mắt lại, uy hiếp nói: "Còn không nói mình liền ôm cậu từ đây về lớp."
Thịnh Thanh Khê: "......"
Vẫn đang trong giờ giải lao, hành lang người đến người đi.
Thịnh Thanh Khê đành phải bám vào cổ anh, nói nhỏ bên tai anh mấy câu.
Lúc đầu Lâm Nhiên chưa phản ứng lại, chờ nghe hiểu Thịnh Thanh Khê đang nói gì thì chớp mắt anh đã cứng đờ.
Lâm Yên Yên chưa từng nói với anh chuyện này, nên đối với bà dì của con gái anh không biết gì cả.
Trong lòng Lâm Nhiên có chút bối rối, nhưng anh không bỏ Thịnh Thanh Khê xuống, mà ôm cô xoay người sải bước nhanh đi lên cầu thang.
Anh ôm Thịnh Thanh Khê về thẳng lớp học.
Hà Mặc và Tạ Chân thấy Thịnh Thanh Khê bị ôm về còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi phát hiện Thịnh Thanh Khê vẫn còn tốt thì không khỏi chửi thầm trong lòng, Lâm Nhiên đúng là càng ngày càng vô lại.
Lâm Nhiên đặt Thịnh Thanh Khê lên ghế, mới trầm giọng nói nói mấy câu thì đã như cơn gió vút ra khỏi lớp.
Thậm chí Thịnh Thanh Khê còn chưa kịp nói chữ nào đã không thấy tăm hơi anh đâu.
Khoảng chừng hai phút, Lâm Nhiên xách theo một cái túi nilon hấp tấp chạy về.
Các bạn học phần lớn đã đi học Thể dục, người xin nghỉ ở lại tự học nghe thấy động tĩnh lớn thì không khỏi quay nhìn ngó.
Thấy người tới là Lâm Nhiên, họ mới yên lặng mà thu hồi tầm mắt.
Giây phút Lâm Nhiên chạy đến trên chỗ ngồi, Thịnh Thanh Khê đã héo quay ngủ gục trên bàn, ý thức mơ màng, nghe thấy động tĩnh cũng chỉ thong thả xốc mí mắt lên nhìn lướt qua.
Lâm Nhiên lấy cốc của Thịnh Thanh Khê, cho cô uống thuốc xong, lại dán miếng giữ nhiệt lên bụng cô, không có tí nhận thức nam nữ thụ thụ bất thân nào cả.
Hà Mặc bên cạnh đã nhìn đến choáng váng, tay Nhiên ca sờ chỗ nào đấy?
Tạ Chân đã sớm bị Lâm Nhiên ném cái túi chườm nóng ở ngay cửa, giờ đây cũng cầm túi chườm về.
Cậu còn tò mò thò lại gần hỏi: "Nhiên ca, tiên nữ làm sao thế?"
Lâm Nhiên vô tình nói: "Đi làm bài tập của cậu đi."
Tạ Chân: "......"
Tra nam! Trở mặt liền không nhận người!
Thịnh Thanh Khê cả người ấm áp, làm cho cô dễ chịu hơn chút.
Cô nằm bò trên bàn nhìn Lâm Nhiên tràn ngập lo lắng ngồi cạnh, nhỏ giọng nói: "Lâm Nhiên, lát nữa là không đau ngay ấy mà."
Lâm Nhiên trầm mặt sờ sờ đầu cô, trước kia anh không nhận ra cô khó chịu như vậy, là lỗi của anh.
Lâm Nhiên nhớ kỹ lời bác sĩ nói, anh hỏi Thịnh Thanh Khê: "Trước kia có đau không?"
Có lẽ do bị cảm xúc của bà dì quấy phá, hoặc có lẽ lực độ ôn nhu trên đỉnh đầu cho cô cảm giác an toàn quá lớn, Thịnh Thanh Khê nhịn không được mà nhỏ giọng nói: "Lâm Nhiên, muốn ôm ôm."
Lâm Nhiên: "......"
Mẹ nó, sao lại đang ở trong lớp học chứ!.
Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh