Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh

Chương 17: 17: Đốt Cháy 17 Lâm Nhiên Cậu Có Đau Không

488@-


~~~
Khi bảo vệ của Nhất trung chạy theo đến nơi, thì trong ngõ nhỏ người đã nằm rạp đầy đất, bên trong có hai người mặc đồng phục, áo cậu nam sinh còn dính máu.
Bảo vệ vội vàng gọi 120.
Trong ngõ nhỏ.
Tên đầu trọc đã bị Lâm Nhiên đánh hôn mê bất tỉnh.
Lúc này anh đang gắt gao cầm chặt tay Thịnh Thanh Khê, thiếu nữ trước mặt hơi nhíu mày, đau cũng không biết kêu lên một tiếng.
Đôi mắt Lâm Nhiên tối lại, anh không nhịn được kéo gần khoảng cách giữa hai người họ, nhìn chằm chằm đôi mắt khẽ run của cô, lạnh giọng hỏi: "Cậu có còn là một đứa con gái hay không? Nhìn tính huống hỗn loạn như vậy còn dám chạy tới góp vui?"
Toàn bộ tay phải của Thịnh Thanh Khê giờ này đã đau đến chết lặng.
Cô như không nghe thấy câu hỏi của Lâm Nhiên, mà còn nói thêm một câu làm lửa giận của Lâm Nhiên bốc lên vùn vụt: "Lâm Nhiên, trên người cậu có máu, có phải là bị thương rồi không?"
Rõ ràng tay đã đau đến mức giọng nói thì thào không rõ, nhưng lại rất lo lắng nhìn anh.
Trong ánh mắt chỉ có anh, không quản đến chính mình.
"Mẹ nó."
Lâm Nhiên cúi người bế ngang Thịnh Thanh Khê lên, anh mặc kệ hoàn cảnh hỗn loạn này, lướt qua hai bảo vệ ở đầu ngõ đi ra ngoài.

Hai người bảo vệ này đều nhận ra Lâm Nhiên, nên cũng không ngăn anh lại.
Lâm Yên Yên không chạy nhanh bằng bảo vệ, chờ đến lúc cô bé chạy tới nơi đã gấp phát khóc.
Tiểu nha đầu nhìn đến vết máu trên người Lâm Nhiên nước mắt đã không nín được nữa, cô bé thút tha thút thít hỏi: "Anh ơi, anh sao rồi? Chị ấy làm sao thế ạ?"
Lâm Nhiên muốn đưa tay lau nước mắt cho Lâm Yên Yên, nhưng anh vẫn còn ôm Thịnh Thanh Khê trong lòng.
Lâm Nhiên nhìn Thịnh Thanh Khê mặt trắng bệch trong lòng, giọng ôn hòa nói: "Yên Yên, đi nhặt balo về đây.

Gọi đến cửa hàng xe, nhờ họ lái hai chiếc xe tới đây, chúng ta phải đi bệnh viện gấp."
Lâm Yên Yên vội vàng lôi điện thoại ra gọi người, gọi xong cô bé mới đi nhặt balo nhỏ về.
Thịnh Thanh Khê dùng tay không bị thương kéo kéo áo Lâm Nhiên, cô nhỏ giọng nói: "Lâm Nhiên, cậu thả tôi xuống đi.

Vẫn đang ở cổng trường, tôi có thể tự mình đi được."
Cô có kinh nghiệm, hẳn là không thương đến xương cốt.
Lâm Nhiên cúi xuống cùng cô đối mắt, phớt lờ cô.
Thịnh Thanh Khê: "......"
Cô không quen tiếp xúc thân mật với người khác như vậy, tuy rằng ở đời trước thời điểm Lâm Nhiên cứu cô cũng ôm cô lên như vậy.

Nhưng cảm giác so với hiện tại hoàn toàn khác nhau.
Mặt cô dán vào lồng ngực ấm áp của Lâm Nhiên, cô lại bắt đầu khẩn trương.
Xe tới rất nhanh, năm phút sau Lâm Nhiên ôm Thịnh Thanh Khê lên xe, Lâm Yên Yên theo sau trèo lên.
Bấy giờ bình tĩnh lại, Lâm Yên Yên mới nhận ra vết máu trên người Lâm Nhiên là của người khác, người bị thương là người trong ngực anh.

Lâm Yên Yên bất giác nhớ ra đây chính là chị gái nhỏ mà Lâm Nhiên nhìn ở cổng trường ngày đó.
Đôi mắt thỏ của cô bé đỏ hoe, thút thít hỏi: "Chị ơi, chị có đau lắm không?"
Bây giờ Lâm Nhiên mới lo lắng nhìn tới tiểu nha đầu.
Nước mắt Lâm Yên Yên như thác đổ chảy dọc xuống cằm rơi lạch cạch, nhưng lúc này trên tay anh dính đầy bùn đất và vết máu.
Thịnh Thanh Khê nhìn Lâm Yên Yên khóc thút thít mà có chút hoảng hốt.
Lâm Yên Yên hiện tại hoàn toàn bất đồng so với cô gái yếu ớt và xanh xao kia.
Cô như quay về thời điểm ngay sau hôm Lâm Nhiên qua đời.
-
Ngày đó cô ôm con gấu bông nhỏ bị cháy xém tai đến bệnh viện thăm Lâm Yên Yên, khi ấy Lâm Hữu Thành- ba Lâm Nhiên cũng ở đó.
Người đàn ông trung niên nhìn qua vô cùng tiều tụy, ông trầm mặc ngồi trước giường bệnh nhìn cô con gái an tĩnh trên giường.
Ông đã mất đi con trai, không muốn tiếp tục mất đi con gái.
Khi thấy Thịnh Thanh Khê xuất hiện Lâm Yên Yên cũng không có phản ứng gì, chỉ có Lâm Hữu Thành ra ngoài cửa hỏi cô mấy câu, cô nói mình là bạn của Lâm Nhiên, đến đây thăm Lâm Yên Yên.
Lâm Yên Yên, người vốn không có phản ứng gì, nhưng khi nhìn thấy gấu bông nhỏ trong tay Thịnh Thanh Khê cảm xúc bỗng trở nên suy sụp.
Ngày hôm qua là Tết Thiếu nhi, Lâm Yên Yên quấn lấy Lâm Nhiên đòi quà ngày lễ.

Nên ngay buổi tối hôm đó Lâm Nhiên mới đi ra ngoài mua gấu nhỏ cho cô bé, khi anh quay về ngọn lửa trong biệt thự đã bùng lên.
Nguyên nhân của vụ cháy là do không khóa gas lại cẩn thận sau khi sử dụng, nhưng Lâm Yên Yên khẳng định hôm đó cả cô bé và Lâm Nhiên đều không dùng đến phòng bếp.
Lâm Hữu Thành lại cho rằng cô bé nhất thời không chấp nhận được chuyện Lâm Nhiên đã qua đời, nên cũng không nghĩ quá nhiều.
Vụ cháy này tất cả chỉ là việc ngoài ý muốn.
Có người vô tâm, nhưng lại có người để ý.
Thịnh Thanh Khê bởi vì một câu nói của Lâm Yên Yên mà cố gắng mười năm.
-
"Chị ơi?"
Suy nghĩ rối ren của Thịnh Thanh Khê bị tiếng khóc nức nở của Lâm Yên Yên kéo trở về, cô giống lúc đó đưa tay lên chạm vào gương mặt ướt nhẹp của Lâm Yên Yên, dịu dàng nói: "Đừng khóc."
Lâm Yên Yên nhìn thẳng vào đôi mắt Thịnh Thanh Khê.
Lâm Yên Yên bỗng nhiên ngơ ngẩn, đôi mắt này ẩn chứa một nguồn sức mạnh mà cô bé không thể hiểu được.
Kiên định mà mạnh mẽ.
Thịnh Thanh Khê hơi cử động tay trái, nhưng cô chỉ vừa mới động đã bị tay Lâm Nhiên giữ chặt.

Bàn tay to lớn của anh giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, không cho cô cử động.
Thịnh Thanh Khê nhìn về phía Lâm Nhiên, thầm nói: "Lâm Nhiên, trong túi áo của tôi có khăn giấy, cậu lấy cho con bé lau nước mắt đi."
Lâm Nhiên lại không đi lấy, anh sợ động tới tay cô.
Anh lướt qua Thịnh Thanh Khê, nhìn về phía Lâm Yên Yên đang khóc thút thít: "Yên Yên, tự mình lau nước mắt đi.

Sau đó giúp chị gái lau mặt một chút, em làm được không?"
Lâm Yên Yên nghẹn ngào gật đầu.
Trên mặt Thịnh Thanh Khê cũng dính máu, bị dính khi dựa vào trước ngực anh.
Chờ bọn họ lăn lộn xong thì xe cũng chạy đến bệnh viện.
Lâm Nhiên vội vã bế Thịnh Thanh Khê chạy vào bệnh viện, trước tiên anh gọi một cuộc điện thoại, vừa vào đến cửa đã có người đón Thịnh Thanh Khê.
Thừa dịp lúc Thịnh Thanh Khê còn đang làm kiểm tra, Lâm Nhiên mới nhỏ giọng dỗ dành Lâm Yên Yên, tiểu nha đầu hôm nay đã rất kinh hoảng rồi, lần cuối cùng cô bé khóc như vậy là khi hai người còn ở Lâm gia.
Sự việc này kinh động không ít người.
Chưa đến nửa giờ, Lâm Hữu Thành đã vội vã chạy tới bệnh viện.
Lâm Yên Yên nhìn Lâm Hữu Thành một lúc, cuối cùng nhịn không được nhào tới gọi một tiếng ba ba.
Dường như Lâm Hữu Thành từ công ty chạy vội tới đây, ông vẫn còn mặc một thân tây trang, hai trợ lý đi theo ở phía sau.

Ông ôm Lâm Yên Yên vào lòng rồi mới ngước mắt nhìn về phía Lâm Nhiên.
Hai năm nay, đứa nhỏ này cao lên không ít.
Lâm Hữu Thành đã gần 40 tuổi, mơ hồ vẫn có thể nhìn ra tướng mạo tuấn tú khi còn trẻ.
Lâm Nhiên lớn lên rất giống Lâm Hữu Thành, còn Lâm Yên Yên trông giống mẹ.
Trong ánh mắt Lâm Hữu Thành hiện lên một chút lo lắng, ông nhìn thiếu niên đứng thẳng trước mắt gọi: "Lâm Nhiên, lại đây với ba."
Lâm Nhiên đứng lặng không nhúc nhích, vẻ mặt anh phức tạp nhìn Lâm Yên Yên ỷ lại vào Lâm Hữu Thành như vậy, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.

Là anh đem Lâm Yên Yên rời khỏi Lâm gia, nhưng cuối cùng lại để Lâm Yên Yên suýt chút nữa bị người ta ức hiếp, sau đó lại sống chết không rõ ở vụ hỏa hoạn kia.
Tất cả việc này đều do anh tạo thành, nếu Lâm Yên Yên vẫn cứ ở lại Lâm gia, có lẽ những chuyện như vậy sẽ không xảy ra?
Lâm Nhiên đứng trầm ngâm tại chỗ một lúc, sau đó xoay người chạy đến phòng bác sĩ, anh không thể để một mình Thịnh Thanh Khê ở lại đó.


Khi anh đến nơi, kết quả kiểm tra của Thịnh Thanh Khê cũng vừa mới có.
Y tá ở bên cạnh cẩn thận cầm tay khử trùng cho cô, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc lên.
Lúc trước cô còn mặc áo khoác, Lâm Nhiên không rõ cô có làm sao không.


Bây giờ mới nhìn thấy tay cô, cánh tay phải đã sưng to lên, đỏ tím một khối, trên đó còn rớm máu.
Cô y tá này vẫn còn là thực tập sinh, lúc bôi thuốc cho cô tay cô ấy còn hơi run rẩy, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên hỏi: "Lực như vậy có quá mạnh không?"
Khuôn mặt cô gái nhỏ vốn đã tái nhợt, hiện tại lại vẫn còn tâm tư an ủi người khác, cô nhìn y tá kia cười cười nhẹ nhàng nói: "Em không sao."
Lâm Nhiên đang nghe bác sĩ nói về thương tích của Thịnh Thanh Khê: "Nhìn phim chụp thì không có ảnh hưởng đến xương cốt.

Chỉ bị thương ngoài da, nhìn thì rất đáng sợ, nhưng thực chất miệng vết thương không sâu, nên không cần khâu lại.

Tuy nhiên mấy ngày nay cần hạn chế sử dụng tay phải, nếu đã tiêu sưng mà vẫn còn đau thì đến đây kiểm tra lại lần nữa."
Lâm Nhiên đáp lại một câu rồi đi đến mép giường bệnh.
Thịnh Thanh Khê ngồi bôi thuốc trên chiếc giường nhỏ trong văn phòng của bác sĩ, thấy Lâm Nhiên đi tới liền nghiêng đầu sang nhìn anh.
Cô thì thầm nói: "Lâm Nhiên, tôi không sao đâu, cậu mau đi chăm sóc em gái cậu đi."
Lâm Nhiên không đáp lại cô, nói với y tá kia: "Để tôi làm."
Y tá thoáng nhìn qua bác sĩ, thấy bác sĩ không ngăn cản thì đứng sang một bên.
Lâm Nhiên đỡ tay Thịnh Thanh Khê từ tay y tá, nhiệt độ tay cô rất lạnh, anh nhẹ nhàng khống chế lực đạo của mình.

Động tác của anh dần trở nên thành thạo.
Anh hơi ngập ngừng khi tăm bông sắp chạm đến vết thương của cô, nhưng sau đó anh nhanh chóng xử lí miệng vết thương cho Thịnh Thanh Khê.
Ngay sau đó y tá nhanh tay cẩn thận băng lại vết thương của Thịnh Thanh Khê.
Thịnh Thanh Khê thở phào nhẹ nhõm, với cô mà nói lúc côn sắt đập vào thì có hơi đau đớn, sau đó thì đã tốt hơn rất nhiều.

Đời trước cô cũng bị thương không ít lần, nên cái này đối với cô chỉ là vết thương nhỏ.
Cô chớp chớp mắt nhìn: "Lâm Nhiên, ngày mai tôi trả tiền lại cho cậu nhé?"
Trong lúc nhất thời Lâm Nhiên không thể tiêu hóa được những gì mình nghe thấy, anh quả thực bị cô gái nhỏ này chọc cho tức cười.

Anh nhìn lướt qua những người trong văn phòng, lạnh lùng nói: "Cậu đi ra đây, tôi có lời muốn nói với cậu."
Giường bệnh trong văn phòng hơi cao, Thịnh Thanh Khê ngồi trên đó hai chân lơ lửng.

Cô nghe Lâm Nhiên nói vậy thì cầm đồng phục định nhảy xuống, nhưng ý định vừa lóe lên đã bị Lâm Nhiên phát hiện.
Lâm Nhiên cau mày lại, ôm eo xách cô từ trên giường xuống.
Thịnh Thanh Khê đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đụng phải ngực Lâm Nhiên, nhưng chỉ trong chớp mắt anh đã buông cô ra.
Anh duỗi tay cầm lấy áo trong tay Thịnh Thanh Khê, khoác lên người cô, sau đó cầm lấy cổ tay trái của cô kéo ra ngoài, tránh cho cô nhảy nhót khắp nơi.
Đèn ở hành lang bệnh viện rất sáng, ánh sáng lạnh chiếu lên bề mặt kim loại của ghế dựa, trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng, người đi người đến nườm nượp nhưng không có ai dừng lại, làm nơi này càng trở nên lạnh băng cô độc.
Lâm Nhiên đặc biệt thả chậm bước chân, chờ đến khu nghỉ ngơi bên ngoài anh mới buông tay cô ra.

Anh chỉ chỉ ghế dựa trống không nói với Thịnh Thanh Khê: "Cậu ngồi xuống trước đi."
Thịnh Thanh Khê cảm thấy trường hợp này giống như đã gặp ở đâu, buổi tối hôm đó anh cũng như vậy, để cô ngồi xuống trạm dừng.

Sau đó nói với cô phải học tập thật tốt mỗi ngày tiến bộ.
Vì thế lúc này đây Thịnh Thanh Khê nhanh trí, không đợi Lâm Nhiên mở miệng cô đã nói: "Lâm Nhiên, tôi sẽ học tập thật tốt."
Lâm Nhiên: "......?"
Hôm nay Lâm Nhiên không từ trên cao nhìn xuống cô, mà là ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Tầm mắt hai người lập tức thay đổi, cô rũ mắt xuống nhìn anh, trong mắt cô có chút ánh sáng nhỏ vụn.
Không biết có phải ảo giác của Lâm Nhiên hay không, nhưng anh cảm thấy hiện tại Thịnh Thanh Khê rất vui.
Lâm Nhiên gọi tên cô: "Thịnh Thanh Khê."
Thịnh Thanh Khê: "Ừ?"
Lâm Nhiên trầm giọng hỏi: "Cậu vui vẻ cái gì?"
Thịnh Thanh Khê ngẩn ra, cô không nghĩ Lâm Nhiên sẽ phát hiện ra tâm trạng cô lúc này, Cô mím môi lại, nhỏ giọng nói: "Cậu và Yên Yên đều không sao, cho nên tôi mới vui vẻ đó."
Hầu kết Lâm Nhiên lăn lăn, đôi mắt trầm xuống, lần đầu tiên anh dùng giọng lạnh tanh như vậy để nói chuyện với Thịnh Thanh Khê: "Thịnh Thanh Khê, tôi và Lâm yên Yên không có quan hệ gì với cậu.

Chúng ta là người xa lạ, cậu biết không?"
Bọn họ là người xa lạ sao?
Thịnh Thanh Khê nhéo đầu ngón tay lạnh băng của mình nghĩ nghĩ, đúng vậy, bọn họ chỉ là người xa lạ.
Trước giờ luôn là cô đơn phương thích, tự mình không buông được.
Lâm Nhiên không biết về sau sẽ xảy ra những chuyện kia, trong mắt anh, bọn họ chính là người xa lạ.

Là cô tự tiện xen vào cuộc sống của anh, khiến anh không vui.
Thịnh Thanh Khê khàn giọng xin lỗi: "Thành thật xin lỗi."
Một lời khó nghe Lâm Nhiên cũng không nói được, cô cái gì cũng không hiểu, ngay cả lúc anh nói lời tổn thương cô đến như vậy, cô cũng xin lỗi ngược lại.

Một chút tức giận cũng không có.
Anh khẽ nhắm mắt để nguôi ngoai đi cảm xúc mãnh liệt sâu trong nội tâm trước, sau đó mới lý luận với cô: "Thịnh Thanh Khê.

Ý của tôi là chúng ta không quá thân thiết, bất luận dưới tình huống nào đi nữa, việc đầu tiên cậu cần làm, là nên đảm bảo cho an toàn cho chính mình."
Lâm Nhiên nhìn cô gằn từng chữ: "Vì tôi, không đáng chút nào."
Tính cách của Thịnh Thanh Khê thật ra cũng không yếu đuối như vậy, cô quật cường mà cố chấp.

Từ nhỏ tới giờ, những việc cô đã quyết định thì không ai có thể thay đổi.

Bất luận là đời trước đăng kí vào trường cảnh sát, hay là việc chuyển trường ở đời này.
Mà tất thảy bắt đầu, là vì Lâm Nhiên.
Vậy nên đối với cô, thích một người cũng chính là như vậy.
Nếu chỉ mới bắt đầu, có khả năng cô sẽ thích một người khác.

Nhưng hiện giờ đối với Thịnh Thanh Khê mà nói, thích Lâm Nhiên đã sớm trở thành một loại thói quen, trong những năm tháng đó, chính Lâm Nhiên đã làm động lực cho cô.
Thịnh Thanh Khê vươn tay trái khẽ chạm vào sườn mặt Lâm Nhiên, Lâm Nhiên cũng không né tránh, để mặc cô chạm vào mặt anh.
Trên mặt Lâm Nhiên có vết thương, anh không tự xử lí vết thương của chính mình, mà lại ở trong văn phòng bôi thuốc cho cô.
Thịnh Thanh Khê nhẹ nhàng lau đi vết máu dính trên mặt anh, cô cẩn thận ngắm nhìn gương mặt Lâm Nhiên, đầu ngón tay khẽ chạm lên khóe mắt anh.

Cô nhỏ giọng nói: "Lâm Nhiên, rất xin lỗi, cậu đối với tôi mà nói rất quan trọng.

Nếu cậu cảm thấy phiền phức, tôi có thể cách cậu xa một chút, và một năm tới tôi sẽ không đến phiền cậu nữa."
Hiện giờ Lâm Yên Yên đã bình an vô sự, cô tin tưởng Lâm Hữu Thanh sẽ xử lí tốt những chuyện còn lại.
Đối với Thịnh Thanh Khê mà nói, chuyện duy nhất mà cô cần làm khi trở về lần này, chỉ có vụ hỏa hạn vào tháng sáu năm tới kia.

Cô hiểu rõ, một năm tới Lâm Nhiên sẽ bình an cho đến lúc anh thành niên.
Lâm Nhiên nghe đến câu nói "Cậu đối với tôi mà nói rất quan trọng", trái tim bỗng nhiên thắt lại.
Anh chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Không phiền phức, một chút phiền phức cũng không có."

Lâm Nhiên lặng lẽ thở dài một hơi.
Thịnh Thanh Khê không hề giống với những người khác, cô gái nhỏ đơn thuần còn cố chấp, hết cố chấp lại có một loại nông nổi.
Bây giờ đã là 6 giờ tối, Lâm Nhiên giơ tay xoa đầu cô một cái, sau đó đứng dậy cầm lấy cổ tay kéo cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Tôi mang cậu đi ăn cơm trước, cậu muốn ăn gì?"
Thịnh Thanh Khê nghiêng đầu hỏi: "Em gái cậu đâu?"
Lâm Nhiên trầm giọng đáp: "Ba tôi tới, ông ta sẽ đưa Lâm Yên Yên đi.

Mấy người kia ông ta sẽ xử lý sạch sẽ, tạm thời họ sẽ không đến làm phiền con bé, nhưng cậu phải chú ý an toàn."
Lâm Nhiên biết, chuyện nháo lớn đến như vậy, sau này Lâm Hữu Thành khẳng định sẽ sắp xếp người đưa đón Lâm Yên Yên.

Hoặc là sẽ đưa Lâm Yên Yên về lại Lâm gia một thời gian.
Anh nở một nụ cười trào phúng, chuyện này vốn là do anh gây nên.
Kỳ thật mâu thuẫn giữa hai anh em họ với Lâm Hữu Thành cũng không quá lớn, bọn họ là có mâu thuẫn với cái gia đình đó.
Thời điểm mẹ của Lâm Yên Yên và Lâm Nhiên qua đời, hai người họ đều còn nhỏ, khi đó Lâm Nhiên mới bảy tuổi, Lâm Yên Yên bốn tuổi, đều là độ tuổi cần người chăm sóc.

Lâm Hữu Thành suy xét rất lâu mới quyết định tái hôn, nhưng ông không nghĩ đến hai đứa nhỏ lại có mâu thuẫn đến vậy.
Bọn họ không có biện pháp chung sống hòa thuận dưới một mái nhà.

Lúc này sắc trời đã tối.
Lâm Nhiên không lái xe tới đây, đành phải tìm một quán cháo ở gần bệnh viện.
Khi Thịnh Thanh Khê dùng tay trái khập khiễng cầm thìa ăn cháo, Lâm Nhiên mới phát hiện ra vấn đề này, tay phải của Thịnh Thanh Khê tạm thời không thể động đậy, nên cô phải dùng tay trái chầm chậm ăn.
Chờ cô ăn được nửa bát có khi cháo đã nguội ngắt.
Nội tâm Lâm Nhiên đấu tranh nửa ngày, khuôn mặt lạnh lùng để lộ ra một chút mất tự nhiên.
Anh khẽ ho một tiếng, thấy Thịnh Thanh Khê ngẩng đầu lên anh mới nói: "Cậu ăn cơm có phải không được tiện lắm hay không?"
Thịnh Thanh Khê cúi đầu nhìn thoáng qua bát cháo cá trước mặt mình, lại nhìn lướt qua cái tay đang cầm thìa, nhỏ giọng nói với anh: "Không, không có gì không tiện cả."
Lâm Nhiên: "......"
Vì thế Lâm Nhiên khó xử ngồi nhìn Thịnh Thanh Khê ăn hết hơn nửa bát cháo, anh nhạy bén phát hiện cô không động đến chút thịt cá nào trong bát.
Khi Thịnh Thanh Khê buông thìa trong tay xuống, anh liền nhăn mày, không vui nói: "Cậu ăn xong rồi?"
Thịnh Thanh Khê nhấp nhấp môi, cô không đói, hơn nữa cô cũng không thích mùi vị cháo này.

Nhưng lãng phí không tốt, vì vậy cô lại cầm cái thìa lên.
Lâm Nhiên thấy thế sắc mặt càng xấu, anh đứng dậy nắm tay cô, rút cái thìa trong tay cô ra.
Bị Lâm Nhiên kéo ra ngoài cửa, Thịnh Thanh Khê cảm thấy mình như lại chọc Lâm Nhiên không vui rồi.
Dưới bóng đêm, Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê cùng ngồi xuống ven đường.
Thịnh Thanh Khê nhìn màn đêm trước mặt, khẽ xoa xoa cái tay bị thương của mình, vẻ mặt cô trầm tĩnh, sự tình phát sinh đêm nay cho cô cảm giác nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Chuyện này có ý nghĩa rất lớn, rằng những việc xảy ra ở đời trước còn có thể thay đổi.
Lâm Nhiên Nhiên đang gọi điện cho Lâm Yên Yên, nghe thấy giọng nói vui vẻ của tiểu nha đầu, cảm xúc của anh cũng tốt lên không ít, cô bé ríu rít nói chuyện: "Anh ơi, em cùng ba ba ăn cơm ở bên ngoài.

Vừa rồi ba ba bảo gọi anh đến, em nói anh muốn bồi chị gái nhỏ, anh à, có phải em rất thông minh hay không?"
Lâm Nhiên yên lặng cười nhẹ một cái: "Đúng vậy, Yên Yên rất thông minh."
Lâm Yên Yên hạ thấp giọng lén lút nói: "Anh trai, ba ba muốn đưa em về nhà.

Ba nói nếu em về anh cũng sẽ trở về, nhưng em không đồng ý với ông ấy, em muốn ở cùng anh nha."
Nói xong cô bé lại có chút buồn rầu: "Ba ba đã tạm thời đồng ý, nhưng ông nói về sau mỗi ngày đi học sẽ để vệ sĩ và xe riêng đưa đón em."
Việc này đều trong dự kiến của Lâm Nhiên, bây giờ một mình anh chăm sóc Lâm Yên Yên quả thực khó khăn, Lâm Hữu Thành sắp xếp như vậy cũng làm anh yên tâm hơn rất nhiều.

Vì thế anh nói: "Như vậy cũng tốt.

Em nói với dì Trần một tiếng, bà ấy sẽ biết điều chỉnh thời gian."
Dì Trần là người ngày thường nấu cơm cho Lâm Nhiên và Lâm Yên Yên, cuối tuần bà sẽ đến dọn vệ sinh một lần.

Từ khi Lâm Nhiên và Lâm Yên Yên dọn ra ngoài đến giờ, dì Trần vẫn luôn đi cùng họ.
Thịnh Thanh Khê ngồi bên cạnh nghe Lâm Nhiên nói như vậy, tay trái không khỏi nắm chặt thành quyền.
Lúc này Lâm Nhiên còn đang ở đây, cô không thể để cảm xúc lộ ra ngoài.
Sau khi Lâm Nhiên tắt điện thoại, anh nghiêng đầu nhìn Thịnh Thanh Khê vẫn luôn im lặng, sườn mặt cô trắng nõn, từ góc độ của anh, mặt cô chỉ bé bằng nửa lòng bàn tay anh.
Hàng mi dài cong vút hơi rũ xuống, chóp mũi cao thẳng tinh xảo, đôi môi đỏ mọng, chiếc cằm nhỏ nhắn.
Lâm Nhiên không thể phủ nhận, Thịnh Thanh Khê thật sự rất xinh đẹp.
Đầu ngón tay anh khẽ nhúc nhích, thanh âm trầm thấp: "Đưa cậu về nhà?"
Thịnh Thanh Khê lắc lắc đầu nói: "Về trường học, Thi Mạn còn đang chờ tôi."
Lâm Nhiên không đáp lại, anh nhăn mày nhìn chằm chằm cô, muốn biết trong đầu cô rốt cuộc chứa cái gì.

Lúc này mà còn nhớ đến Tống Thi Mạn quăng tám sào không tới kia.
Anh lấy di động ra nhắn cho Hà Mặc một tin, ngữ khí bá đạo không cho phép từ chối: "Tôi tìm người đi báo với Tống Thi Mạn, nói buổi tối nay cậu xin nghỉ, để cô ấy không cần chờ cậu."
Anh dừng một lát, ánh mắt mang theo cảm giác đáng tin cậy: "Cho nên hiện tại cậu mau về nhà đi."
Thịnh Thanh Khê cúi đầu, anh không thấy được đôi mắt cô, cô hơi chần chờ nói: "Nếu hiện tại tôi quay về, mẹ Thịnh sẽ biết tôi bị thương, tôi không muốn để mẹ lo lắng."
Bình thường Thịnh Thanh Khê về đúng giờ chỉ cần chào Thịnh Lan một câu, thông thường Thịnh Lan sẽ vội vàng giữ đám nhỏ ở đó, chỉ cần cô cẩn thận một chút thì Thịnh Lan sẽ không thể phát hiện được.
Lâm Nhiên khẽ hừ một tiếng, cô gái nhỏ thật khó chiều.
-
Mười phút sau, xe Lâm Nhiên gọi đã tới.
Lâm Nhiên đi đến một bên mở cửa xe ra, anh nghiêng đầu nhìn Thịnh Thanh Khê ý bảo cô lên xe.

Cô cũng không hỏi đi đâu mà lập tức lên xe.
Lâm Nhiên nhướng mày, nếu cô ở trước mặt anh luôn ngoan ngoãn như vậy, anh sẽ nhịn không được mà bắt nạt cô.
Sau khi lên xe chạm đến ghế dựa mềm mại, cơ thể Thịnh Thanh Khê dần dần thả lỏng, mấy ngày nay đầu óc cô vẫn luôn căng thẳng, cho đến buổi tối nay mới có thể buông xuống.
Bên trong xe không bật đèn, ánh sáng bên ngoài chiếu vào mờ mờ ảo ảo.
Lâm Nhiên ngồi bên cạnh cô.
Thịnh Thanh Khê chậm rãi khép mi mắt.
Lâm Nhiên cúi đầu nhìn tin nhắn trả lời của Hà Mặc và Tạ Chân, không chú ý đến người bên cạnh.

Bỗng nhiên, một khối mềm mại ngả vào vai anh, rất nhẹ nhàng, giống như một loài vật nhỏ vậy.
Thân thể Lâm Nhiên cứng đờ, ngay sau đó anh nghiêng đầu nhìn sang.
Thịnh Thanh Khê ngủ gục trên vai anh, ánh sáng mờ ảo lướt qua hàng mi ngoan ngoãn rũ xuống của cô, bộ dáng cô lúc ngủ càng thêm ngoan ngoãn so với ngày thường.
Lâm Nhiên không biết tại sao trong xe lại có chút khô nóng, anh kéo cửa sổ xe ra một khe nhỏ.

Động tác nhắn tin cũng dừng lại, cuối cùng anh ấn tắt di động.
Bóng cây ven đường lướt qua ghế sau xe, mang hai người dựa sát bên nhau ẩn vào trong bóng tối.

Ánh trăng cũng không cách nào chiếu đến cảnh tượng bên trong xe.

Lâm Yên Yên được Lâm Hữu Thành đưa về nhà, cô bé vừa về đến nơi đang định gọi anh trai, thì Lâm Nhiên ngồi ở trong phòng khách tối tăm đã ra hiệu cho cô bé im lặng.

Lâm Yên Yên lập tức im lặng.
Cho đến khi cô bé đi vào phòng khách mới phát hiện ra Thịnh Thanh Khê đang ngủ trên sô pha, một khối nho nhỏ rúc ở một góc.
Lâm Yên Yên ngẩng đầu nhìn quanh, trong phòng khách chỉ mở mấy cái đèn nhỏ.
Lúc Lâm Yên Yên vào cửa không đi lập tức lên phòng, Lâm Nhiên liền biết Lâm Hữu Thành vẫn còn ở bên ngoài, Lâm Nhiên đứng dậy đi ra ngoài cửa, lúc đi qua Lâm Yên Yên anh nhỏ tiếng nhắc nhở: "Yên Yên, đừng đánh thức chị gái."
Lâm Yên Yên đổi giày xong không ngừng gật đầu.
Lâm Nhiên ra ngoài đóng của lại, Lâm Yên Yên lén lút chạy đến cửa sổ phòng khách nhìn một cái, thấy hai người đứng chung một chỗ không đánh nhau mới yên tâm.
Trong sân.
Đèn trong sân không mở, nhờ đèn đường bên ngoài chiếu một ít ánh sáng vào đây, Lâm Hữu Thành mới có thể nhìn rõ Lâm Nhiên, ông ôn hòa nói: "Tiểu Nhiên, con lại cao lên rồi, so với tết năm đó đã cao lên không ít."
Lâm Nhiên thấp giọng gọi một tiếng ba.
Lâm Hữu Thành thở dài một hơi: "Chuyện lớn như vậy mà con cũng không nói với ba.

Yên Yên nói trong khoảng thời gian này con vẫn luôn theo sát con bé, có phải con biết chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra đúng không?"
"Nói ba biết tại sao lại bất hòa?"
Trên mặt Lâm Hữu Thành lộ ra một chút khổ sở: "Lúc ấy con mang Yên Yên rời khỏi nhà, ba nghĩ hai con ở nhà không vui vẻ, nên mới để hai đứa ra ngoài sống."
"Ba biết hai đứa và dì Từ ở chung không tốt, nhưng ba vẫn là ba của hai đứa.


Chuyện hai năm trước con cũng không thể tha thứ cho ba sao? Việc kia là ba làm sai."
Chuyện hai năm trước chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng Lâm Nhiên và Lâm Yên Yên đều đã bị tổn thương.

Cho nên Lâm Hữu Thành vẫn luôn áy náy, là ông không thể cho con mình cảm giác tin tưởng.
Lâm Nhiên không trả lời vấn đề của ông ấy, chỉ nói: "Yên Yên đã nói với tôi về sau ba sẽ sắp xếp người đưa đón con bé, việc này tôi đồng ý, ít nhất...!Ít nhất cho đến tháng sáu năm sau."
Hiện tại Lâm Hữu Thành cũng không quá để ý đến thời gian này có gì đặt biệt, ông chỉ nghĩ sang năm Lâm Nhiên thi đại học xong sẽ đi ngay, không có thời gian quan tâm nhiều như vậy.
Vậy nên ông vỗ vỗ bả vai rắn chắc của Lâm Nhiên, nói: "Đám người và đoàn xe kia ba sẽ xử lí tốt, về sau bọn họ sẽ không đến làm phiền con nữa."
Lâm Hữu Thành lại cười: "Lúc ăn tết A Chân nói với ba con rất thích xe moto.

Nếu con muốn, ba có thể thành lập cho con một câu lạc bộ, con sẽ có câu lạc bộ của riêng mình."
Đáy mắt Lâm Nhiên hiện lên một tia trào phúng, câu lạc bộ của riêng mình?
Chính anh còn không biết mình có thể sống qua năm sau hay không.
Lâm Nhiên rũ mắt, che đi cảm xúc nơi đáy mắt: "Tạm thời tôi còn chưa nghĩ đến chuyện này, ngài trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Lâm Hữu Thanh Nghe Lâm Nhiên nói vậy liền hiểu rõ, không hỏi thêm gì nữa.

Ông quay đầu nhìn thoáng qua ánh đèn lấp ló trong phòng khách, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Nhiên, con giúp ba nói một tiếng ngủ ngon với Yên Yên.

Ba đi đây."
Lâm Nhiên im lặng nhìn theo Lâm Hữu Thành từng bước rời khỏi biệt thự.
Ở trong mắt Lâm Nhiên, vụ hỏa hoạn kia là ngoài ý muốn.
Anh không biết chuyện ngoài ý muốn như vậy có xảy ra lần nữa hay không, nhưng anh không thể đưa Lâm Yên Yên trở về Lâm gia, ít nhất để tránh thoát khỏi vụ hỏa hoạn này.
Chờ Lâm Hữu Thành rời đi, trong bóng đêm, Lâm Nhiên mới chật vật nhắm mắt lại.
Suy nghĩ lúc này của anh giống với suy nghĩ vừa rồi của Thịnh Thanh Khê.
Ít nhất, tương lai còn có thể thay đổi, như hôm nay vậy.
...
Trong phòng khách.
Lâm Yên Yên xếp bằng ngồi trên thảm làm bài tập, cô bé rất nhẹ nhàng, cơ hồ không phát ra âm thanh nào.

Mỗi khi viết xong vài đề, cô bé lại ngẩng đầu lén nhìn Thịnh Thanh Khê đang ngủ một cái.
Không biết vì sao, cô bé nhìn Thịnh Thanh Khê luôn có một cảm giác rất quen thuộc.

Thậm chí cảnh tượng trước mặt cũng rất quen thuộc, giống như một ngày nào đó Thịnh Thanh Khê cũng như thế này, nằm ngủ trên sô pha nhà bọn họ.
Nhưng rõ ràng bọn họ chưa từng gặp nhau.
Thịnh Thanh Khê nằm trên sô pha ngủ rất sâu, không biết có phải vì cô đang ngủ ở nhà Lâm Nhiên hay không.

Cô lại mơ đến sự việc xảy ra đời trước, mơ đến lần đầu tiên cô và Lâm Nhiên gặp nhau.
Đó là một Đêm Giáng Sinh.
Tiết trời tháng mười hai mang theo hơi thở lạnh lẽo của mùa đông, Thịnh Thanh Khê mặc một chiếc áo len cùng áo khoác lông dê ôm một đống kẹo đường đi trên đường.

Trong Viện tổ chức Đêm Giáng Sinh, đám nhỏ đều chơi đến vui vẻ, Thịnh Lan đã chuẩn bị tốt đồ ăn vặt rồi, vì thế Thịnh Thanh Khê ra ngoài mua thêm kẹo đường cho đám nhỏ ăn.
Tây thành rất hẻo lánh, rất nhiều cửa hàng đã sớm đóng cửa trong đêm mùa đông giá lạnh như vậy.

Thịnh Thanh Khê phải đi qua rất nhiều khu dân cư mới thấy được một hộp kẹo đóng gói đẹp mắt trong siêu thị.
Một đêm tuyết rơi dày, những bông tuyết nhỏ bay bay theo gió rơi xuống mặt đất.
Thịnh Thanh Khê rùng mình, bước chân không khỏi đi nhanh về phía trước.
Đi lướt qua những bức tranh mỹ thực được vẽ ở đầu hẻm nhỏ.
Đây là nét đặc trưng của Tây thành.
Cô vừa đi nhanh hơn, đã nghe thấy một tràng bước chân đi nhanh theo phía sau cô, Thịnh Thanh Khê hơi dừng lại, cô nghiêng đầu liếc nhìn về phía sau, có ba người đàn ông trẻ tuổi đang đi theo cô.
Một người trong số đó còn cầm chai rượu trong tay, bọn họ đang cười ngả ngớn.
Thịnh Thanh Khê mím môi, cô bất an nhìn cảnh tượng trước mặt.

Màn đêm đen tối chỉ có ngọn đèn đường sáng lên, cửa hàng hai bên đường đều đã đóng cửa, xe cộ đi lại cũng rất ít.
Thịnh Thanh Khê hoảng sợ, dứt khoát chạy nhanh về phía trước.
Cô vừa mới bắt đầu chạy, tiếng chân phía sau cô cũng bắt đầu hỗn độn, dồn dập.
Giọng nói mang theo men say của người phía sau cợt nhả vang lên: "Em gái, chạy nhanh lên nữa đi.

Bằng không chút nữa là tụi này có thể đuổi kịp rồi."
Hai người còn lại cười ác ý phụ họa.
Đúng lúc đó, cuối phố vang lên tiếng động cơ xe máy.
Nhưng giờ phút này Thịnh Thanh Khê không có thời gian bận tâm đến, cô càng tăng tốc chạy nhanh hơn, kẹo đường trong lồng ngực vương vãi rơi đầy đất.

Nhưng tiếng bước chân phía sau ngày càng đến gần chỗ cô.

Hô hấp của cô ngày càng trở nên nặng nề.
Khi đó cô chỉ là một cô gái tay yếu chân mềm không biết võ.
Ba tên đàn ông say rượu kia vẫn đuổi theo Thịnh Thanh Khê, cô bị dồn vào một hẻm nhỏ.

Con hẻm vô cùng tối tăm, cô vùng vẫy không ngừng, mặc kệ túm được cái gì đều ném về hướng bọn họ.
Nhưng điều này làm cho những người trước mặt càng trở nên hưng phấn.
Thịnh Thanh Khê nhịn không khóc, mà cầm lấy đồ vật trong tay hung hăng ném vào người bọn họ, cô lạnh giọng quát: "Cút đi!"
Khi vừa mới đến nhà trẻ cô cũng từng bị bạn bè bắt nạt, bởi vì cô không có ba mẹ, bọn họ chê cười cô là đứa trẻ không ai cần.

Khi đó Thịnh Thanh Khê cũng như lúc này, cầm cục đá trong tay ném về phía bọn họ, đuổi bọn họ đi ngay.
Thịnh Thanh Khê khi còn nhỏ, rất ngoan nhưng cũng rất hung dữ.
Từ nhỏ tới lớn cô rất ít khi khóc.
Đây là một con hẻm cụt, rất nhanh Thịnh Thanh Khê đã bị dồn đến góc.

Trong lúc hỗn loạn, cô cảm giác có người sờ soạng lung tung trên mặt mình, cô không nhịn được hét lên một tiếng.
Mấy tên này càng cười lớn hơn nữa.
Thịnh Thanh Khê chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như bây giờ, cô nhìn những ánh mắt dơ bẩn và gương mặt vặn vẹo trước mắt, bên tai là những lời nói ti tiện của những người kia.
Cô vẫn luôn nắm chặt mảnh thủy tinh sắc nhọn trong lòng bàn tay.
Hiển nhiên cô đã tính toán hết thảy.
Bàn tay lạnh lẽo vươn đến cổ cô, có người đè chặt chân cô lại.

Thịnh Thanh Khê cắn môi, cô giơ mảnh thủy tinh trong tay lên muốn đâm vào tên đàn ông trước mặt.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tiếng động cơ xe lại lần nữa vang lên, lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.

Có người dừng xe ở đầu hẻm.
Mọi động tác đều dừng lại.

Tên đàn ông say rượu không vui quay đầu nhìn xem ai quấy rầy chuyện tốt của bọn họ, một tên trực tiếp đập chai rượu trên tay xuống đất, giọng nói hung tợn: "Thằng nào không có mắt?"
Người ở đầu hẻm tối tăm nhìn lướt qua bên trong, dựa trên thân xe lười biếng nói: "Nếu không muốn ăn Tết, chi bằng đến Cục Cảnh Sát ngồi một chút, chặn đường người khác là các người không đúng rồi."
Nghe giọng nói này tựa hồ vẫn là một thiếu niên.
Mấy tên này như bị chọc giận, buông Thịnh Thanh Khê ra đi đến đầu hẻm.
Chờ đám đàn ông đi đến đầu hẻm, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt ghê tởm của bọn hắn chiếu rõ.


"Tao xxx mẹ mày!"
"Thằng chó, đây là mày tự tìm chết!"
Lâm Nhiên khởi động khớp cổ một chút, hơi hơi vặn vặn đốt tay.

Sau đó nhẹ nhàng lao vào đám người kia, giơ tay đánh tới.
Theo động tác của người đó, áo khoác gió màu đen hơi vén lên.
Trong hẻm nhỏ, Thịnh Thanh Khê ngơ ngẩn nhìn thiếu niên ở đầu hẻm, cô biết lúc này mình nên đứng dậy và chạy ra bên ngoài, nhưng cô không còn chút sức lực nào.
Chỉ có thể ngồi im một chỗ trên mặt đất bẩn thỉu.
Không biết qua bao lâu, tiếng đánh nhau ngoài hẻm mới dừng lại.
Thịnh Thanh Khê hoảng hốt nhìn thiếu niên đang ngược sáng đi đến, anh tùy ý cởi áo khoác trên người xuống ném sang một bên.

Anh từng bước đi về phía cô, cuối cùng ngồi xổm xuống trước mặt cô.
"Tôi đã báo cảnh sát rồi, nhà cô ở đâu? Để tôi đưa cô về."
Thanh âm của anh mát lạnh lại sạch sẽ, thanh khiết như tuyết vậy.
Ý thức của Thịnh Thanh Khê ngày càng mơ hồ, về nhà? Cô không thể về nhà, cô không thể để Thịnh Lan nhìn thấy bộ dạng này của mình, vì thế cô theo bản năng mà lắc lắc đầu.

Sau đó cô đã hôn mê bất tỉnh.
Trước khi hoàn toàn hôn mê, cô ngửi được mùi hương dễ ngửi trên người thiếu niên, hương vị mang theo vị ngọt nồng mát lạnh.
Quan trọng nhất chính là, rất ấm áp, khác biệt hoàn toàn với đôi tay dơ bẩn lạnh băng vừa rồi chạm đến cô.
...
Trên sô pha.
Thịnh Thanh Khê chậm rãi mở mắt, cô nhất thời không rõ đây là mơ hay thực.

Bởi vì đêm đó, lúc cô mở mắt ra cũng là cảnh tượng như vậy, phòng khách hơi tối với trần nhà sáng màu.
Cô không tự giác mà thấp giọng gọi ——
"Lâm Nhiên."
"Lâm Nhiên."
"Lâm Nhiên."
...
Cô không ý thức được gọi vài tiếng, nhưng làm Lâm Nhiên và Lâm Yên Yên trong phòng khách đồng thời ngơ ngẩn.

Lâm Yên Yên lén lút nhìn Lâm Nhiên đang ngồi bên cạnh, anh đang gắt gao mà nhìn chằm chằm người ở trên sô pha.
Lâm Yên Yên đếm số ở trong đầu, xem anh trai cô có thể nhịn bao lâu, ba...
Lâm Yên Yên: "......"
Số ba trong đầu cô bé còn chưa kịp đếm, Lâm Nhiên đã nhịn không được mà đứng dậy đi tới chỗ Thịnh Thanh Khê.
Lâm Yên Yên ưu sầu thở dài một hơi, anh trai cô vậy mà cũng có ngày này.

Nhưng anh trai cô tính xấu như vậy, có cô gái nào có thể chịu đựng anh lâu được sao?
Lâm Yên Yên không chỉ một lần nghĩ đến khả năng Lâm Nhiên sẽ sống cô độc hết đời, dù cho người theo đuổi anh rất nhiều.
Ánh sáng mờ mờ trước mặt bị người khác chặn lại, khi Thịnh Thanh Khê mở mắt nhìn rõ, cô nhìn thấy Lâm Nhiên cúi người nhìn cô.

Trong ánh mắt thiếu niên mang theo một tia khẩn trương nho nhỏ rất khó phát hiện.
Lâm Nhiên thấy Thịnh Thanh Khê cuối cùng cũng nhìn về phía mình, anh mới thở ra nhẹ nhõm, anh nhíu mày hỏi: "Có phải còn chỗ nào bị thương hay không? Hay không thoải mái ở đâu?"
Thịnh Thanh Khê nhìn hình dáng mông lung của anh, gọi nhỏ một câu: "Lâm Nhiên."
Lâm Nhiên đáp lại cô: "Tôi đây."
Lâm Nhiên bất lực mà nhìn Thịnh Thanh Khê sắc mặt tái nhợt nằm trên sô pha bỗng nhiên đỏ bừng hốc mặt, đôi mắt xinh đẹp trong phút chốc sương mù đã giăng đầy.

Cô nghẹn ngào hỏi anh: "Lâm Nhiên, cậu có đau không?"
Lâm Nhiên nghe không hiểu cô đang hỏi gì, nhưng vẫn nhẫn nại trả lời cô: "Tôi không đau.

Cậu đau sao?"
Cô gái nhỏ bỗng không phân phải trái, cô bướng bỉnh nhìn anh, gằn từng chữ nói: "Tôi không đau, là cậu đau."
Lâm Nhiên thở dài, đây không phải là ngủ đến ngốc rồi chứ?
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Yên Yên với vẻ mặt tò mò đang mở to mắt như chuông đồng, lúc tiểu nha đầu này bắt gặp ánh mắt anh, còn chột dạ mà cúi đầu.

Anh hừ cười một tiếng: "Yên Yên, em lại đây đánh thức chị gái dậy."
Lâm Yên Yên lập tức buông bút chạy tới, không chờ Lâm Nhiên tránh ra, cô bé đã cúi người chắn trước mặt Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên lùi sang một bên xoay người đi đến phòng bếp.

Tối nay Thịnh Thanh Khê không ăn được gì nhiều, anh chuẩn bị vào phòng bếp nấu cho cô bát mì, nhà bọn họ lúc nào cũng sẵn nguyên liệu nấu ăn.
Chờ Lâm Nhiên ló mặt ra ngoài, Thịnh Thanh Khê đã hoàn toàn tỉnh táo, cô khoác chăn nhỏ cùng Lâm Yên Yên ngồi trên thảm, hình như đang chỉ cô bé làm bài tập.
Lâm Nhiên vừa mới đặt bát xuống, liền nghe thấy giọng nói mang theo kinh ngạc của Lâm Yên Yên, cảm thán và vô cùng sùng bái nói: "Chị ơi, chị thật lợi hại.

Anh trai em kiểm tra còn chưa từng đạt tiêu chuẩn, từ nhỏ đến lớn em đều phải tự mình làm bài tập."
Lâm Nhiên: "......"
Ngay sau đó anh thấy Thịnh Thanh Khê chậm rãi chớp mắt: "Thành tích của Lâm Nhiên rất tệ sao?"
Lâm Yên Yên nặng nề gật đầu: "Vâng ạ!"
Sắc mặt Lâm Nhiên càng đen.
Lâm Nhiên dùng tay gõ gõ nhẹ lên bàn, hai cô gái đang nhỏ giọng thì thầm đều nhìn về phía anh.

Anh không mấy vui vẻ lạnh mặt, môi hơi căng ra: "Thịnh Thanh Khê, lại đây ăn mì.

Lâm Yên Yên, em mau làm bài tập, lấy đâu ra nhiều lời như vậy."
Lâm Yên Yên kéo kéo chăn của Thịnh Thanh Khê, sau đó yên lặng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, chị mau đi ăn mì đi.

Anh trai em nấu ăn rất ngon đó."
Thịnh Thanh Khê bỏ chăn ra đi đến bàn ăn, có lẽ tính đến sức ăn của cô, Lâm Nhiên chỉ nấu một bát nhỏ, chỉ là một bát mì chay đơn giản, bên trong không có một miếng thịt nào.
Trước đó Lâm Nhiên đã để ý cô không ăn thịt cá, lúc nấu mì do dự chốc lát vẫn không thêm thịt vào.
Thịnh Thanh Khê thử cử động tay phải, cô chỉ cần không dùng lực quá mạnh thì sẽ không đau.
Trong lúc Thịnh Thanh Khê chậm rì rì ăn mì, Lâm Nhiên ra ngoài phòng khách cầm lấy chăn cô để lại vừa rồi, anh cũng không quan tâm Thịnh Thanh Khê, liền lấy chăn đắp lên trên đùi cô.
Động tác ăn mì của Thịnh Thanh Khê ngừng lại, cô ngước mắt nhìn Lâm Nhiên qua hơi nóng mờ mịt bốc lên từ bát mì.
Không đợi cô mở miệng nói lời cảm ơn, Lâm Nhiên đã lạnh lùng nói: "Ăn mì đi, không được nói chuyện."
Sau khi Thịnh Thanh Khê ăn xong, cô lại đến ngồi bên cạnh Lâm Yên Yên thảo luận bài tập.
Lúc này mới 9 giờ, Lâm Nhiên tính một lát nữa sẽ đưa cô về nhà.

Anh thấy hai người ghé đầu thì thầm thảo luận sôi nổi liền lên phòng tắm rửa, đối với ba người họ, một ngày chật vật cuối cùng cũng kết thúc.
Lâm Nhiên đứng dưới vòi hoa sen tùy ý để dòng nước ấm trút xuống người, rất nhanh trong phòng tắm đã bốc lên một làn sương mù, hơi nước ướt át lan tràn, hình ảnh bỗng chốc trở nên mơ hồ.
Không biết sao, bên tai Lâm Nhiên lại đột nhiên vang lên một câu nói kia của Thịnh Thanh Khê.
Cô hỏi ——
Lâm Nhiên, cậu có đau không?
Lâm Nhiên bỗng dừng lại, tiếng nước cũng như ngừng chảy.
Trong đầu anh dâng đến một ý nghĩ không thể tưởng tượng.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai lại càng nhiều chữ!
~Hết đốt cháy 17~.



Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh Truyện Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh Story Chương 17: 17: Đốt Cháy 17 Lâm Nhiên Cậu Có Đau Không
10.0/10 từ 19 lượt.
loading...