Lão Đại Đều Yêu Ta
Chương 69: (6)
167@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Bắc Chỉ.
Tam Thất phát hiện, mấy ngày nay đốc chủ không vui vẻ lắm, hơn nữa nguyên nhân chắc chắn có quan hệ với Thái Hậu nương nương.
Kỳ thật tư tâm cậu trộm bình phán (bình luận + phán xét), cũng không ủng hộ cách làm của đốc chủ.
Mấy ngày nay, Thái Hậu nương nương dạy bệ hạ đọc sách biết chữ, bọn hắn hầu hạ ở bên cạnh nghe, cảm thấy nương nương dạy khá tốt, ít nhất người không biết một cái chữ to đều nghe hiểu. Có khi nhìn nương nương bồi bệ hạ chơi xếp hình, hoặc là khóa Lỗ Ban*, cậu cũng cảm thấy rất thú vị, nhìn đến tay ngứa ngáy.
*Khóa Lỗ Ban: hay còn gọi là Khóa Khổng Minh, đồ chơi bằng gỗ, dùng để luyện trí thông minh và sự khéo léo.
Nhưng không biết vì sao đốc chủ đối với cách dạy của nương nương rất không ủng hộ, thường phun ra một câu giội nước lã, chọc bệ hạ đến nước mắt lưng tròng, cũng chọc nương nương đến sắc mặt không tốt, mấy ngày không thèm nhìn hắn.
Xong, hắn lại không cao hứng, trên mặt cười càng thêm khiếp người. Tam Thất muốn nói, đây là do đốc chủ tự tìm.
Đáng tiếc cậu không dám nói, chỉ có thể nhìn đốc chủ âm trầm tươi cười, chân run rẩy nghe sai bảo.
Phương pháp Khương Nhuế dạy tiểu hoàng đế, không giống cách dạy của thầy giáo trên trường, cô thiên hướng giáo dục như mấy cái thế giới trước, tiểu hoàng đế mới năm tuổi sắp tới là sáu tuổi, nếu ở đời sau, tuổi này còn đang ở nhà trẻ nghịch đất ấy.
Thế nên cho dù nhóc là hoàng đế, Khương Nhuế cũng không muốn dạy nhóc cái gọi là tư tưởng đế vương, huống chi Lục Hành Chu sẽ không cho phép cô dạy. Mỗi buổi chiều cô chỉ tốn một canh giờ (2 tiếng) dạy học, một canh giờ còn lại chơi vài trò có tính trí tuệ.
Hôm nay, cô sai người nâng cái bàn cát lớn đến điện Sùng Chính, bàn cát được làm rất tinh xảo, vùng núi bình nguyên (bình nguyên: miền đất bằng phẳng), rừng cây thảo nguyên đều ở trên này.
Tiểu hoàng đế vừa thấy liền không rời mắt được, muốn đi chạm vào lại sợ chạm hỏng, mắt trông mong nhìn Khương Nhuế: "Mẫu hậu, nhiều cát như vậy để làm gì vậy ạ?"
Khương Nhuế cười nói: "Hôm nay mẫu hậu muốn chơi trò truy tìm kho báu với Thụy Nhi, mảnh đất trên bàn cát này, có vài nơi cất giấu bảo vật trân quý, chỉ cần Thụy Nhi đáp đúng vấn đề mẫu hậu hỏi, liền có thể có được bảo đồ kho báu."
Lời này vừa nói ra, chẳng những làm mắt tiểu hoàng đế lóe sáng, thúc giục cô mau hỏi, đến cung nữ thái giám chung quanh cũng duỗi dài cổ nhìn sang bên này.
Khương Nhuế bắt đầu ra đề, nội dung cô hỏi đều là Tam Tự Kinh, đã dạy tiểu hoàng đế.
Ví dụ tùy tiện lấy ra một câu, để tiểu hoàng đế đối ra câu trước hoặc câu sau, hoặc để nhóc giải thích ý này.
Có lúc tiểu hoàng đế đáp rất thuận lợi, có lúc phỉa vắt hết óc nghĩ lại hồi lâu.
Mỗi khi nhóc không đáp được, nhóm tiểu thái giám bên cạnh còn sốt ruột hơn nhóc, mấy ngày nay bọn họ để ý nghe, có trí nhớ tốt cũng nhớ được không ít, mắt thấy đồng hồ cát sắp hết thời gian, bệ hạ còn không đáp được, một đám vò đầu bứt tai tìm mọi cách trộm nhắc bé.
Khương Nhuế cũng chú ý đến, nhưng chỉ làm như không biết.
Vì thế nhóm tiểu thái giám lá gan dần dần lớn, lúc tiểu hoàng đế đối không ra câu tiếp theo "Viêm Tống hưng, chịu chu thiền", có một tiểu thái giám khoa tay múa chân nhắc mười tám.
"Mười tám truyền, nam bắc hỗn!" Tiểu hoàng đế được gợi ý, vội nói.
Khương Nhuế nhìn tiểu thái giám kia liếc mắt một cái.
Tiểu thái giám sắc mặt trắng nhợt, vội quỳ xuống, lại nghe Thái Hậu nương nương nói: "Trộm nhắc nhở thì cũng thôi, trắng trợn táo bạo như vậy, chẳng phải làm ta khó xử sao? Tốt xấu gì thì cũng giấu diếm một tý, nếu lại để ta bắt được, phạt ngươi chép sách cùng bệ hạ đấy."
Trên miệng cô nói phạt, lời nói lại hàm chứa ý cười, hiển nhiên là vui đùa.
Gánh nặng trong lòng tiểu thái giám kia được giải tỏa, đánh bạo nhìn cô, thấy nương nương ý cười không ngớt, lập tức đỏ mặt.
Thời tiết dần dần nóng bức, nội điện và ngoại điện vẫn chưa buông mành, ngoại điện không những có thể nghe được động tĩnh bên trong, còn có thể mơ hồ nhìn thấy.
Lục Hành Chu nghe được tiểu thái giám bên cạnh nói câu nương nương thật tốt, ngẩng đầu lên nhìn lại nội điện, vừa lúc nhìn đến ý cười trên mặt cô còn chưa tiêu tán, còn có tiểu thái giám kia mặt đỏ tai hồng.
Hắn ý vị không rõ mà cười nhạo.
Thu mua nhân tâm ở chỗ hắn.
Nhìn thấy hắn thì một bộ mặt lạnh cao cao tại thượng, với người khác lại không keo kiệt tươi cười chút nào, mấy đứa tiểu thái giám mà thôi, cũng đáng cố sức thu mua như vậy?
Tam Thất cũng nhón mũi chân nhìn xung quanh, bỗng nhiên nghe được một tiếng cười lạnh lẽo, sau cổ lạnh cả người, nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn lại, quả thật là đốc chủ của bọn họ.
Trong lòng cậu thở dài, lúc trước sao hắn không phát hiện, đốc chủ có điểm như vậy, có điểm đần như thế.
Lão nhân gia ngài coi trọng Thái Hậu nương nương, không đi dỗ người vui vẻ, ngược lại cả ngày phá đám giội nước lã, người ta nói đông ngươi càng muốn nói tây, bộ dáng này ai có thể cao hứng?
Bây giờ Thái Hậu nương nương cũng chỉ nói câu vui đùa với người ta, ngài lại âm trầm trầm cười lạnh như vậy, do ai hả?
Chơi được một lúc, tiểu hoàng đế đều trả lời hết câu hỏi, Khương Nhuế đưa một tấm bản đồ kho báu cho nhóc.
"Điểm đỏ trên đó chính là nơi cất chứa kho báu, con tìm xem, chỗ đó là nơi nào trên bàn cát này."
Tiểu hoàng đế bảo đồ kho báu tả điên hữu đảo (xoay trái xoay phải), nhìn không rõ đường cong trên bản đồ.
Trải qua chuyện vừa rồi, không khí nội điện thả lỏng không ít, hai tiểu thái giám đánh bạo dựa lại gần cùng tìm kiếm cùng nhóc.
"Quanh co khúc khuỷu này chính là đường sông sao? A, trên bàn cát có con sông."
"Bờ sông một ngọn núi... đây là một tòa nhà!"
"Còn có rừng cây, kho báu chắc chắn ở trong rừng cây, bệ hạ ngài cẩn thận tìm xem."
Tiểu hoàng đế cẩn thận nhìn kỹ mảnh nhỏ rừng cây kia, bỗng nhiên phát hiện có một khối cát ướt hơn bên cạnh một chút, lập tức hưng phấn nói: "Mẫu hậu, có phải ở chỗ này không ạ!"
Khương Nhuế sai người đưa cho nhóc cái xẻng nhỏ: "Chính con đào xem có phải hay không."
Tổ hợp cát và xẻng, đối với trẻ con quả thực có ma tính hấp dẫn, cho dù bé là hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Tiểu hoàng đế hưng phấn đến mặt đều đỏ, cẩn thận dùng xẻng đào vài nhát, rất nhanh buông ra, đào bớt móc thay phiên lên sân khấu, không bao lâu liền đào ra cái rương nhỏ.
"Kho báu! Thật sự có kho báu!"
Vài tên tiểu thái giám nghển cổ duỗi thân, gấp không chờ nổi muốn nhìn xem trong rương có cái gì.
Khương Nhuế cười nói: "Kho báu các ngươi đã tìm được rồi, nhưng chìa khóa còn ở trên tay ta, lại trả lời được câu đố ta sẽ đưa cho con."
"Mẫu hậu mau hỏi đi!" Tiểu hoàng đế vội vàng nói.
"Lưng còng cong cong, lực lớn vô cùng, thích cõng mọi thứ, ngựa xe như nước. Là cái gì." Khương Nhuế chậm rãi nói.
Tiểu hoàng đế ngây người một chút, nhăn mày nhỏ dùng sức nghĩ nghĩ, không nghĩ ra được.
Kỳ thật đáp án không khó, chỉ là tiểu hoàng đế từ nhỏ ở trong cung lớn lên, cảnh tượng ngựa xe như nước cũng chưa gặp qua, chẳng trách nhất thời đoán không được.
Khương Nhuế nhìn bộ dáng nhóc đáng thương vô cùng, đang định gợi ý, chợt nghe tiếng nói, "Là cây cầu."
Tiểu hoàng đế quay đầu nhìn lại, thì ra là Lục Hành Chu không biết đứng ở cạnh cửa khi nào, nhóc nhất thời bất chấp không sợ Lục công công, hưng phấn nói với Khương Nhuế: "Mẫu hậu, là cây cầu!"
Khương Nhuế cười đem chìa khóa cho nhóc, tiểu hoàng đế hoan hô một tiếng, cùng mấy tiểu thái giám đầu chạm trán mở rương kho báu.
Lục Hành Chu vòng qua bàn cát, không mời tự ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Khương Nhuế, trên mặt lại cười nói: "Ta cũng nhắc nhở bệ hạ, nương nương có phải muốn phạt ta chép sách hay không?"
Khương Nhuế khóe miệng mang cười nhìn tiểu hoàng đế, nghe thấy lời này, ý cười thu lại, nâng trà lên uống một ngụm, sau đó mới nhàn nhạt nói: "Trên đời này nào có ai dám phạt công công."
Lục Hành Chu ý cười không đổi: "Nương nương cần gì chế nhạo hạ thần?"
"Công công nói đùa, một lời nói thật mà thôi, sao gọi là chế nhạo được?"
Lục Hành Chu nhìn thần sắc cô nhạt nhẽo, từ lần hắn không đồng ý để tiểu hoàng đế nhập học, mỗi khi nhìn hắn vẫn luôn là dáng vẻ này, lãnh lãnh đạm đạm, thậm chí nếu hắn không mở miệng, cô coi như chẳng có gì.
Bởi vì không đồng ý yêu cầu của cô, cho nên không có giá trị sao?
Lục Hành Chu rũ mắt, không biết suy tư cái gì.
"Mẫu hậu, bên trong có thật nhiều hạt châu xinh đẹp!" Tiểu hoàng đế cầm lấy một nắm hạt châu lưu li, bổ nhào vào trong lòng Khương Nhuế.
Khương Nhuế dùng khăn lau mồ hôi cho bé. Ở trong rương cô bỏ vào không ít đồ, có châu chấu, hạt châu lưu li, còn có dế mèn trẻ con yêu thích, cũng có một ít vàng bạc quả tử.
"Kho báu vừa rồi là do nhiều người bồi con tìm được, bây giờ kho báu này, có phải Thụy Nhi cũng nên lấy ra chia cho mọi người không?" Cô nói với tiểu hoàng đế.
"Được ạ!" Tiểu hoàng đế cũng không keo kiệt, đem rương ôm lên, nhóc không hiếm lạ vàng bạc quả tử phân cho vài tên thái giám cung nữ.
Nhóc lại không biết, với nhóc mà nói là đồ vật không hiếm lạ, nhưng lại là đồ người khác yêu thích, nhất thời thanh âm cảm ơn nương nương cảm ơn bệ hạ không ngừng.
Lục Hành Chu vừa thấy vật phẩm trong rương, liền biết Khương Nhuế sớm đã dự đoán được cảnh tượng trước mắt, không khỏi nói: "Nương nương thủ đoạn cao tay."
So với trực tiếp lấy vàng bạc thu mua, hiển nhiên chuyện trước mắt này càng có thể được lòng người.
"Lời công công nói hôm nay, sao ta một câu cũng nghe không hiểu?" Khương Nhuế vén lên mi mắt, không chút để ý liếc mắt một cái, đem lời mấy ngày trước hắn nói với mình, nguyên vẹn trả về.
Lục Hành Chu kéo kéo khóe miệng, đang muốn mở miệng, tiểu hoàng đế lại chạy tới, bé nhớ rõ lúc nãy Lục Hành Chu cũng giúp mình giải câu đố, sợ hãi nói: "Lục công công, cái này cho ngươi."
Lục Hành Chu nhìn vật phẩm trong tay nhóc, là một miếng ngọc bội, vừa muốn cự tuyệt, lại cảm thấy ngọc bội này hơi quen mắt, cầm lấy kỹ xem, bỗng nhiên cười nói: "Đây chính là ngọc bội của nương nương?"
Khương Nhuế cũng nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra vài phần ngoài ý muốn, "Chắc là cung nữ lấy sai rồi, mời công công không tiếc trả về."
Trên thực tế, ngọc bội đấy là cô cố ý bỏ vào.
Lục Hành Chu thong thả ung dung thưởng thức một hồi, còn đem ngọc bội thu vào trong tay áo, "Nếu là nương nương tặng cho, tiểu tâm thần tự nhiên trân quý, không phụ ý tốt của nương nương."
"Ngươi ——" Khương Nhuế tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
Lục Hành Chu lại cười nói: "Nương nương yên tâm, thần chắc chắn lúc nào cũng thưởng thức, không quên nương nương ung dung chi tư."
"Đồ vô sỉ!" Khương Nhuế vỗ tay áo mà đi.
Lục Hành Chu cười càng thêm sung sướng.
Tam Thất xem ở trong mắt, lại thở dài. Người ta chỉ là mắng ngươi một chút, hay là trừng ngươi, đã cao hứng như vậy, đốc chủ aiz...
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
25/06/2019 – Hoàn thành.
Lão Đại Đều Yêu Ta
Editor: Bắc Chỉ.
Tam Thất phát hiện, mấy ngày nay đốc chủ không vui vẻ lắm, hơn nữa nguyên nhân chắc chắn có quan hệ với Thái Hậu nương nương.
Kỳ thật tư tâm cậu trộm bình phán (bình luận + phán xét), cũng không ủng hộ cách làm của đốc chủ.
Mấy ngày nay, Thái Hậu nương nương dạy bệ hạ đọc sách biết chữ, bọn hắn hầu hạ ở bên cạnh nghe, cảm thấy nương nương dạy khá tốt, ít nhất người không biết một cái chữ to đều nghe hiểu. Có khi nhìn nương nương bồi bệ hạ chơi xếp hình, hoặc là khóa Lỗ Ban*, cậu cũng cảm thấy rất thú vị, nhìn đến tay ngứa ngáy.
*Khóa Lỗ Ban: hay còn gọi là Khóa Khổng Minh, đồ chơi bằng gỗ, dùng để luyện trí thông minh và sự khéo léo.
Nhưng không biết vì sao đốc chủ đối với cách dạy của nương nương rất không ủng hộ, thường phun ra một câu giội nước lã, chọc bệ hạ đến nước mắt lưng tròng, cũng chọc nương nương đến sắc mặt không tốt, mấy ngày không thèm nhìn hắn.
Xong, hắn lại không cao hứng, trên mặt cười càng thêm khiếp người. Tam Thất muốn nói, đây là do đốc chủ tự tìm.
Đáng tiếc cậu không dám nói, chỉ có thể nhìn đốc chủ âm trầm tươi cười, chân run rẩy nghe sai bảo.
Phương pháp Khương Nhuế dạy tiểu hoàng đế, không giống cách dạy của thầy giáo trên trường, cô thiên hướng giáo dục như mấy cái thế giới trước, tiểu hoàng đế mới năm tuổi sắp tới là sáu tuổi, nếu ở đời sau, tuổi này còn đang ở nhà trẻ nghịch đất ấy.
Thế nên cho dù nhóc là hoàng đế, Khương Nhuế cũng không muốn dạy nhóc cái gọi là tư tưởng đế vương, huống chi Lục Hành Chu sẽ không cho phép cô dạy. Mỗi buổi chiều cô chỉ tốn một canh giờ (2 tiếng) dạy học, một canh giờ còn lại chơi vài trò có tính trí tuệ.
Hôm nay, cô sai người nâng cái bàn cát lớn đến điện Sùng Chính, bàn cát được làm rất tinh xảo, vùng núi bình nguyên (bình nguyên: miền đất bằng phẳng), rừng cây thảo nguyên đều ở trên này.
Tiểu hoàng đế vừa thấy liền không rời mắt được, muốn đi chạm vào lại sợ chạm hỏng, mắt trông mong nhìn Khương Nhuế: "Mẫu hậu, nhiều cát như vậy để làm gì vậy ạ?"
Khương Nhuế cười nói: "Hôm nay mẫu hậu muốn chơi trò truy tìm kho báu với Thụy Nhi, mảnh đất trên bàn cát này, có vài nơi cất giấu bảo vật trân quý, chỉ cần Thụy Nhi đáp đúng vấn đề mẫu hậu hỏi, liền có thể có được bảo đồ kho báu."
Lời này vừa nói ra, chẳng những làm mắt tiểu hoàng đế lóe sáng, thúc giục cô mau hỏi, đến cung nữ thái giám chung quanh cũng duỗi dài cổ nhìn sang bên này.
Khương Nhuế bắt đầu ra đề, nội dung cô hỏi đều là Tam Tự Kinh, đã dạy tiểu hoàng đế.
Ví dụ tùy tiện lấy ra một câu, để tiểu hoàng đế đối ra câu trước hoặc câu sau, hoặc để nhóc giải thích ý này.
Có lúc tiểu hoàng đế đáp rất thuận lợi, có lúc phỉa vắt hết óc nghĩ lại hồi lâu.
Mỗi khi nhóc không đáp được, nhóm tiểu thái giám bên cạnh còn sốt ruột hơn nhóc, mấy ngày nay bọn họ để ý nghe, có trí nhớ tốt cũng nhớ được không ít, mắt thấy đồng hồ cát sắp hết thời gian, bệ hạ còn không đáp được, một đám vò đầu bứt tai tìm mọi cách trộm nhắc bé.
Khương Nhuế cũng chú ý đến, nhưng chỉ làm như không biết.
Vì thế nhóm tiểu thái giám lá gan dần dần lớn, lúc tiểu hoàng đế đối không ra câu tiếp theo "Viêm Tống hưng, chịu chu thiền", có một tiểu thái giám khoa tay múa chân nhắc mười tám.
"Mười tám truyền, nam bắc hỗn!" Tiểu hoàng đế được gợi ý, vội nói.
Khương Nhuế nhìn tiểu thái giám kia liếc mắt một cái.
Tiểu thái giám sắc mặt trắng nhợt, vội quỳ xuống, lại nghe Thái Hậu nương nương nói: "Trộm nhắc nhở thì cũng thôi, trắng trợn táo bạo như vậy, chẳng phải làm ta khó xử sao? Tốt xấu gì thì cũng giấu diếm một tý, nếu lại để ta bắt được, phạt ngươi chép sách cùng bệ hạ đấy."
Trên miệng cô nói phạt, lời nói lại hàm chứa ý cười, hiển nhiên là vui đùa.
Gánh nặng trong lòng tiểu thái giám kia được giải tỏa, đánh bạo nhìn cô, thấy nương nương ý cười không ngớt, lập tức đỏ mặt.
Thời tiết dần dần nóng bức, nội điện và ngoại điện vẫn chưa buông mành, ngoại điện không những có thể nghe được động tĩnh bên trong, còn có thể mơ hồ nhìn thấy.
Lục Hành Chu nghe được tiểu thái giám bên cạnh nói câu nương nương thật tốt, ngẩng đầu lên nhìn lại nội điện, vừa lúc nhìn đến ý cười trên mặt cô còn chưa tiêu tán, còn có tiểu thái giám kia mặt đỏ tai hồng.
Hắn ý vị không rõ mà cười nhạo.
Thu mua nhân tâm ở chỗ hắn.
Nhìn thấy hắn thì một bộ mặt lạnh cao cao tại thượng, với người khác lại không keo kiệt tươi cười chút nào, mấy đứa tiểu thái giám mà thôi, cũng đáng cố sức thu mua như vậy?
Tam Thất cũng nhón mũi chân nhìn xung quanh, bỗng nhiên nghe được một tiếng cười lạnh lẽo, sau cổ lạnh cả người, nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn lại, quả thật là đốc chủ của bọn họ.
Trong lòng cậu thở dài, lúc trước sao hắn không phát hiện, đốc chủ có điểm như vậy, có điểm đần như thế.
Lão nhân gia ngài coi trọng Thái Hậu nương nương, không đi dỗ người vui vẻ, ngược lại cả ngày phá đám giội nước lã, người ta nói đông ngươi càng muốn nói tây, bộ dáng này ai có thể cao hứng?
Bây giờ Thái Hậu nương nương cũng chỉ nói câu vui đùa với người ta, ngài lại âm trầm trầm cười lạnh như vậy, do ai hả?
Chơi được một lúc, tiểu hoàng đế đều trả lời hết câu hỏi, Khương Nhuế đưa một tấm bản đồ kho báu cho nhóc.
"Điểm đỏ trên đó chính là nơi cất chứa kho báu, con tìm xem, chỗ đó là nơi nào trên bàn cát này."
Tiểu hoàng đế bảo đồ kho báu tả điên hữu đảo (xoay trái xoay phải), nhìn không rõ đường cong trên bản đồ.
Trải qua chuyện vừa rồi, không khí nội điện thả lỏng không ít, hai tiểu thái giám đánh bạo dựa lại gần cùng tìm kiếm cùng nhóc.
"Quanh co khúc khuỷu này chính là đường sông sao? A, trên bàn cát có con sông."
"Bờ sông một ngọn núi... đây là một tòa nhà!"
"Còn có rừng cây, kho báu chắc chắn ở trong rừng cây, bệ hạ ngài cẩn thận tìm xem."
Tiểu hoàng đế cẩn thận nhìn kỹ mảnh nhỏ rừng cây kia, bỗng nhiên phát hiện có một khối cát ướt hơn bên cạnh một chút, lập tức hưng phấn nói: "Mẫu hậu, có phải ở chỗ này không ạ!"
Khương Nhuế sai người đưa cho nhóc cái xẻng nhỏ: "Chính con đào xem có phải hay không."
Tổ hợp cát và xẻng, đối với trẻ con quả thực có ma tính hấp dẫn, cho dù bé là hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Tiểu hoàng đế hưng phấn đến mặt đều đỏ, cẩn thận dùng xẻng đào vài nhát, rất nhanh buông ra, đào bớt móc thay phiên lên sân khấu, không bao lâu liền đào ra cái rương nhỏ.
"Kho báu! Thật sự có kho báu!"
Vài tên tiểu thái giám nghển cổ duỗi thân, gấp không chờ nổi muốn nhìn xem trong rương có cái gì.
Khương Nhuế cười nói: "Kho báu các ngươi đã tìm được rồi, nhưng chìa khóa còn ở trên tay ta, lại trả lời được câu đố ta sẽ đưa cho con."
"Mẫu hậu mau hỏi đi!" Tiểu hoàng đế vội vàng nói.
"Lưng còng cong cong, lực lớn vô cùng, thích cõng mọi thứ, ngựa xe như nước. Là cái gì." Khương Nhuế chậm rãi nói.
Tiểu hoàng đế ngây người một chút, nhăn mày nhỏ dùng sức nghĩ nghĩ, không nghĩ ra được.
Kỳ thật đáp án không khó, chỉ là tiểu hoàng đế từ nhỏ ở trong cung lớn lên, cảnh tượng ngựa xe như nước cũng chưa gặp qua, chẳng trách nhất thời đoán không được.
Khương Nhuế nhìn bộ dáng nhóc đáng thương vô cùng, đang định gợi ý, chợt nghe tiếng nói, "Là cây cầu."
Tiểu hoàng đế quay đầu nhìn lại, thì ra là Lục Hành Chu không biết đứng ở cạnh cửa khi nào, nhóc nhất thời bất chấp không sợ Lục công công, hưng phấn nói với Khương Nhuế: "Mẫu hậu, là cây cầu!"
Khương Nhuế cười đem chìa khóa cho nhóc, tiểu hoàng đế hoan hô một tiếng, cùng mấy tiểu thái giám đầu chạm trán mở rương kho báu.
Lục Hành Chu vòng qua bàn cát, không mời tự ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Khương Nhuế, trên mặt lại cười nói: "Ta cũng nhắc nhở bệ hạ, nương nương có phải muốn phạt ta chép sách hay không?"
Khương Nhuế khóe miệng mang cười nhìn tiểu hoàng đế, nghe thấy lời này, ý cười thu lại, nâng trà lên uống một ngụm, sau đó mới nhàn nhạt nói: "Trên đời này nào có ai dám phạt công công."
Lục Hành Chu ý cười không đổi: "Nương nương cần gì chế nhạo hạ thần?"
"Công công nói đùa, một lời nói thật mà thôi, sao gọi là chế nhạo được?"
Lục Hành Chu nhìn thần sắc cô nhạt nhẽo, từ lần hắn không đồng ý để tiểu hoàng đế nhập học, mỗi khi nhìn hắn vẫn luôn là dáng vẻ này, lãnh lãnh đạm đạm, thậm chí nếu hắn không mở miệng, cô coi như chẳng có gì.
Bởi vì không đồng ý yêu cầu của cô, cho nên không có giá trị sao?
Lục Hành Chu rũ mắt, không biết suy tư cái gì.
"Mẫu hậu, bên trong có thật nhiều hạt châu xinh đẹp!" Tiểu hoàng đế cầm lấy một nắm hạt châu lưu li, bổ nhào vào trong lòng Khương Nhuế.
Khương Nhuế dùng khăn lau mồ hôi cho bé. Ở trong rương cô bỏ vào không ít đồ, có châu chấu, hạt châu lưu li, còn có dế mèn trẻ con yêu thích, cũng có một ít vàng bạc quả tử.
"Kho báu vừa rồi là do nhiều người bồi con tìm được, bây giờ kho báu này, có phải Thụy Nhi cũng nên lấy ra chia cho mọi người không?" Cô nói với tiểu hoàng đế.
"Được ạ!" Tiểu hoàng đế cũng không keo kiệt, đem rương ôm lên, nhóc không hiếm lạ vàng bạc quả tử phân cho vài tên thái giám cung nữ.
Nhóc lại không biết, với nhóc mà nói là đồ vật không hiếm lạ, nhưng lại là đồ người khác yêu thích, nhất thời thanh âm cảm ơn nương nương cảm ơn bệ hạ không ngừng.
Lục Hành Chu vừa thấy vật phẩm trong rương, liền biết Khương Nhuế sớm đã dự đoán được cảnh tượng trước mắt, không khỏi nói: "Nương nương thủ đoạn cao tay."
So với trực tiếp lấy vàng bạc thu mua, hiển nhiên chuyện trước mắt này càng có thể được lòng người.
"Lời công công nói hôm nay, sao ta một câu cũng nghe không hiểu?" Khương Nhuế vén lên mi mắt, không chút để ý liếc mắt một cái, đem lời mấy ngày trước hắn nói với mình, nguyên vẹn trả về.
Lục Hành Chu kéo kéo khóe miệng, đang muốn mở miệng, tiểu hoàng đế lại chạy tới, bé nhớ rõ lúc nãy Lục Hành Chu cũng giúp mình giải câu đố, sợ hãi nói: "Lục công công, cái này cho ngươi."
Lục Hành Chu nhìn vật phẩm trong tay nhóc, là một miếng ngọc bội, vừa muốn cự tuyệt, lại cảm thấy ngọc bội này hơi quen mắt, cầm lấy kỹ xem, bỗng nhiên cười nói: "Đây chính là ngọc bội của nương nương?"
Khương Nhuế cũng nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra vài phần ngoài ý muốn, "Chắc là cung nữ lấy sai rồi, mời công công không tiếc trả về."
Trên thực tế, ngọc bội đấy là cô cố ý bỏ vào.
Lục Hành Chu thong thả ung dung thưởng thức một hồi, còn đem ngọc bội thu vào trong tay áo, "Nếu là nương nương tặng cho, tiểu tâm thần tự nhiên trân quý, không phụ ý tốt của nương nương."
"Ngươi ——" Khương Nhuế tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
Lục Hành Chu lại cười nói: "Nương nương yên tâm, thần chắc chắn lúc nào cũng thưởng thức, không quên nương nương ung dung chi tư."
"Đồ vô sỉ!" Khương Nhuế vỗ tay áo mà đi.
Lục Hành Chu cười càng thêm sung sướng.
Tam Thất xem ở trong mắt, lại thở dài. Người ta chỉ là mắng ngươi một chút, hay là trừng ngươi, đã cao hứng như vậy, đốc chủ aiz...
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
25/06/2019 – Hoàn thành.
Lão Đại Đều Yêu Ta
Đánh giá:
Truyện Lão Đại Đều Yêu Ta
Story
Chương 69: (6)
10.0/10 từ 38 lượt.