Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 169: Lão Cửu Cửu Uyên Thần Tôn 8

119@-
Đảo mắt đã đến sinh nhật của Long thái hậu, Thiên Đế mở tiệc, Cửu Uyên thần tôn khoan thai tới muộn, nhưng thật ra, tiệc mừng thọ Long thái hậu hắn đã đến thăm trước.

Đây là lần đầu Khương Nhuế đến Đông Hải, khác với tiên cung mây mù mờ mịt, ở dưới đáy biển Long Cung giống như ảo mộng, một đường đi tới, cảnh sắc mỹ lệ, cung điện tráng lệ, tuy cô tự thấy mình kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi âm thầm tán thưởng.

Thế nhưng không chỉ có cô, trong lòng đám tiên nga dẫn đường còn kinh ngạc cảm thán hơn cô nhiều.

Thần giới không ai không biết Cửu Uyên thần tôn, cho dù là tiểu tiên mới từ hạ giới đi lên, cũng biết có một vị thượng thần như vậy, xuất thân tôn quý, từng lấy bản thân ngăn cản muôn vàn ma vật, hoàn toàn xứng đáng là chiến thần, mà nổi danh cùng với danh hiệu chiến thần đó, chính là sát khí lạnh băng không thể tới gần, bao nhiêu trái tim tiên nữ đều tan nát vì hắn, đã thế, khí thế thần tôn quá mạnh mẽ, nhìn nhiều thêm một cái thôi cũng sợ bị thương.

Nhưng giờ đây, thần tôn cao quý như vậy cao lãnh như thế, lại sóng vai cùng với một vị tiên tử vô danh, còn săn sóc có thừa, bảo sao chúng tiên nga không rớt cằm? Chỉ tiếc tò mò đến tim gan cồn cào, lại không dám hỏi nhiều nửa câu, thực sự nhịn đến vất vả, chỉ đành âm thầm nhìn tới ngó lui đánh giá vị tiên tử bí ẩn này, ngay cả chuyện trông ngóng thần tôn gì đó cũng mặc kệ bất chấp nhìn.

Những tầm mắt đó đương nhiên Khương Nhuế có phát hiện, từ khi cô quyết định tới mừng thọ cùng hắn, đã đoán trước được việc này, vì vậy cũng không để ở trong lòng. Cô và Cửu Uyên đến trước đám khách khứa, lúc này được giới thiệu riêng, hiện giờ cô đang nghĩ tới cảnh tượng lát nữa gặp mặt Long thái hậu.

Trong khoảng thời gian này, do Cửu Uyên thần tôn quy vị, cũng vì sinh nhật của Long thái hậu, hai vị này luôn xuất hiện trong câu chuyện tán gẫu của mọi người ở Tiên giới, trùng hợp hai người thân phận tôn quý, còn là tỷ đệ, nhưng nội dung người ta lén đàm luận càng lúc càng nhiều, Khương Nhuế không khỏi nghe ngóng một chút.

Cửu Uyên thần tôn, Long thái hậu và Thiên Đế cùng tộc, thuộc dòng dõi thiên long, nghe đồn Tộc Thiên Long bất luận nam hay nữ thì đều kiêu dũng thiện chiến, Long thái hậu cũng không ngoại lệ, mấy vạn năm trước cũng từng vì Thiên giới mà lập nên chiến công hiển hách, cho đến khi chiến sự bình ổn, người cùng thế hệ đã ra đi hơn nửa, bà mới quy ẩn không xuất hiện, thậm chí trước đó Thiên Đế mở tiệc cho Cửu Uyên thần tôn, cũng không thấy bà tới tham dự.

Hôm nay người có tư cách có thể tới mừng thọ bà cũng không nhiều, trước đây Thù Nguyên Tiên Quân đã đề cập danh sách khách khứa với cô, bất cứ ai trong đó cũng là nhân vật nổi danh trên Tiên giới, Thiên Đế thì khó có thể rời khỏi Thiên Đình, nên phái Thái Tử đến dâng lễ với cáo tội, bởi vậy có thể thấy được địa vị tôn sùng của Long thái hậu.

Trong lòng Khương Nhuế khắc hoạ ra một vị vương hậu ung dung hoa quý, uy nghiêm trang trọng.

Đang miên man suy nghĩ, bàn tay đang buông thõng bên người cô đột nhiên bị ai đó nắm chặt, quay đầu nhìn lại, người nắm tay cô mắt nhìn thẳng, sườn mặt sắc sảo vừa nghiêm túc lại đứng đắn, giống như hoàn toàn không phát hiện động tác này của hắn khiến cho tiếng xôn xao thì thào nổi lên.

Cô khẽ nhếch khóe miệng, ngón út khẽ cào lòng bàn tay đối phương, bàn tay lập tức siết chặt, sau đó mới làm như không có việc gì buông ra một chút, thay vào đó, mỗi ngón tay chen vào trong từng ngón, lòng bàn tay khề sát, năm ngón tay đan xen, nắm càng chặt hơn trước.


Sau khi làm xong, đoàn người đi qua hoa viên, tiến vào một cung điện, người dẫn đường cũng thay đổi.

Ban đầu vài vị tiên nga cúi đầu đứng tại chỗ, cung kính nhìn theo khách quý đi xa, cho đến khi không nhìn thấy hình bóng hai người, mới thì thầm qua lại với nhau.

“Vị kia tiên tử là ai? Trước nay sao chưa từng thấy vậy?”

“Thần tôn thế mà lại nắm tay nàng ấy!”

Lại có một người lộ ra ánh mắt khao khát, “Nếu đổi lại thành ta, có thể để thần tôn nắm tay, thế thì chết cũng có thể nhắm mắt.”

Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, đồng thời chê cười: “Đừng có mà mạnh miệng, uy áp trên người thần tôn toát ra vừa nãy là ai phát run, suýt nữa còn lộ cả đuôi ra? Đừng nói là thần tôn nắm tay ngươi, ngài ấy chỉ cần đến gần ngươi thôi, có khi ngươi lại chết ngất ấy chứ!”

Tiên nga phía trước ngượng ngùng đỏ mặt, vẫn không ngăn được tò mò, “Vị tiên tử vừa nãy không bị chút ảnh hưởng nào sao? Rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

“Quả thật không phải tiên tử bình thường mà ta thường gặp, chẳng lẽ là công chúa Phượng tộc mới rời núi?”

“Cũng có khả năng là thần nữ tộc nào đó, chắc chắn không phải là người mới từ hạ giới thăng tiên.”

Mấy người đè thấp tiếng nói, lại không biết lấy tu vi hai người Khương Nhuế, đã sớm nghe rõ mọi chuyện.

Cô quay đầu thong thả ung dung đánh giá trên dưới người bên cạnh, nhẹ giọng trêu chọc: “Thì ra đồng hành cùng thần tôn lại có vinh hạnh lớn lao như vậy, đáng tiếc tại hạ vừa không phải là công chúa Phượng tộc, cũng không phải là thần nữ tộc nào cả, kẻ hèn cũng mới vừa lên thiên giới, thật sự làm người ta thụ sủng nhược kinh.”



Khương Nhuế trừng mắt, “Không được giả vờ đáng thương, chiêu này vô dụng.”

Nói là thế, nhưng tầm mắt lại quét mặt thần tôn không dưới bốn năm lần, lời giễu cợt vốn định nói cũng nuốt lại vào bụng. Nói thật, trước đây cô thật không biết mình có cái tật nhìn mặt nghiêm trọng như vậy, vốn chỉ bị sắc đẹp của ngân long mê hoặc, hiện giờ hình người càng nhìn càng cảm thấy không tệ, đặc biệt là cặp mắt màu xanh băng sóng nước lóng lánh khi sương tuyết hòa tan kia.

Khương Nhuế không khỏi chửi thầm, đường đường là thần tôn mà càng ngày càng không có điểm mấu chốt, ngân long giả vờ tỏ vẻ đáng thương thì cũng thôi đi, hóa hình người mà cũng dùng cái chiêu này, không biết học được cái thói xấu ấy ở đâu, cố tình cô lại thích kiểu này, thực sự không ổn chút nào.

Ở chỗ không ai nhìn thấy, thần tôn đại nhân khẽ nhếch khóe miệng, nếu Khương Nhuế có thể thấy, sẽ phát hiện cái biểu cảm này giống ngân long như đúc.

Thủ đoạn giả bộ đáng thương, đương nhiên là thần tôn học của ngân long rồi, thấy quả nhiên hữu dụng, không khỏi âm thầm đắc ý.

Nhưng ngay sau đó lại không nhịn được mà nghĩ, cô thích hình người của mình, hay là thích hình rồng hơn? Đáp án dường như rất rõ ràng, rốt cuộc cho tới bây giờ, chỉ khi hắn hóa thành hình rồng thì mới được ngủ lại ở tiên phủ.

Nghĩ như thế, rõ ràng hình người hình rồng đều là cùng một người, rõ ràng thần tôn đại nhân cao lớn đĩnh bạt cao lãnh uy nghiêm, bỗng nhiên lòng dạ hẹp hòi mặt vô cảm so đo lên.

Cuối cùng đã tới tẩm điện của Long thái hậu, trước đó Khương Nhuế tưởng tượng rất nhiều, nào nghĩ tới việc thấy người thật, vị ngồi trên cùng lại là một vị nữ tử ôn nhu dễ gần, tươi cười đầy mặt, hoàn toàn không giống như người ngoài đồn thổi là diệt ma như diệt bệnh dịch tả.

Không đợi hai người chào hỏi, Long thái hậu đã từ địa vị cao thượng xuống nghênh đón, không chút khách khí nào mà đỡ lấy tay Khương Nhuế nhìn cô kỹ càng.

Loại chuyện gặp mặt gia trưởng này, Khương Nhuế không biết đã trải qua bao nhiêu lần, dù cho thân phận của Long thái hậu không bình thường, cô cũng không cảm thấy luống cuống, thoáng mỉm cười tùy ý bà đánh giá.

Ngược lại là thần tôn, đang chuẩn bị tiến lên một bước giải vây, lại bị Long thái hậu bất động thanh sắc trừng mắt lườm một cái, chớp mắt bà liền cười khanh khách nói: “Vị này chắc là Nhuế Nhuế trong miệng tiểu ngũ nhi nhỉ.”



“Không cần khách khí.” Long thái hậu cười ha hả nắm tay cô, xoay người kéo thêm cả thần tôn, hai bên trái phải hai người, như trưởng tỷ trong nhà bình thường, hỏi thăm xem hai người ở đây có thích hợp hay không, có làm trễ nải công việc hay không, không thì để Khương Nhuế ở lại Long Cung thêm hai ngày.

Khương Nhuế trả lời từng câu một, như thể hai người họ mới là tỷ muội ruột.

Sau khi uống trà, Long thái hậu mới nhìn về phía đứa em trai chưa từng mở miệng nói chuyện của mình, “Long Cung này của ta, tiểu ngũ nhi cũng quen thuộc, hai ngày này rảnh rỗi thì dẫn Nhuế Nhuế đi tham quan một chút, tuy rằng cảnh trí không thể sánh với tiên cung, nhưng ít ra cũng có vài thứ thú vị.”

Thần tôn buông chung trà, gật gật đầu.

Long thái hậu hình như có chút ghét bỏ, “Ngươi như cái hũ nút ấy, làm khó Nhuế Nhuế chịu được ngươi.”

Thần tôn không nói chuyện, lại thầm để ý vẻ mặt của Khương Nhuế, thấy cô vẫn mỉm cười, mới thu hồi tầm mắt.

Chứng kiến màn biểu diễn của hai người, Long thái hậu lại nói một vài câu, tiên nga Long Cung nhắc nhở khách khứa đã đến, mới bảo Khương Nhuế chờ một lát, để mình đứng dậy thay quần áo.

Vừa mới ra khỏi đại điện, con trai độc nhất của Long thái hậu, hiện là Đông Hải Long Vương tới chào đón, “Mẫu hậu đã thấy tiểu tiên mà tiểu cữu cữu ái mộ chưa?”

“Rồi.” Long thái hậu chân bước không ngừng.

Long Vương theo sát ngay phía sau, “Vừa nãy con ở bên ngoài tiếp khách, chỉ vội nói thăm tiểu cữu cữu hai câu, vị tiên tử kia đứng ở bên cạnh cữu cữu, trông thật ôn hòa nhu thuận, thì ra cữu cữu thích kiểu người như thế.”

Một chân Long thái hậu vốn đã bước vào nội điện, nghe xong lời này lại quay đầu, nhìn về phía con trai cao to, “Ngươi nói ai nhu thuận?”



Long thái hậu nhìn hắn ta hồi lâu, trong lòng thở dài, thằng con trai ngốc này, cháu ngoại giống cữu cữu quả thực không sai, còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không nhìn xem hai cái đứa kia đứng chung một chỗ, đứa nào mới ngoan!

“Được rồi, đừng đi theo ta, làm chuyện của ngươi đi.”

Long Vương ăn bế môn canh, không dám oán hận câu nào, vội chạy đến đại điện tiếp khách giúp mẫu hậu hắn ta.

Đông Hải bao la này, vốn do Long thái hậu quyết định, cho dù hiện giờ Long thái hậu mặc kệ sự đời, nhưng Long Vương vẫn là đứa con ngoan ngoãn hiếu thuận. Những người không ngoan, thì giống như phụ vương hắn ta vậy, xưa nay phong lưu, uy phong, hồng nhan tri kỷ trải rộng khắp Lục giới, mẫu hậu của hắn ta không thèm để ý đến, cho tới khi lão Long Vương ăn cỏ gần hang trước mặt Long thái hậu, liền bị nắm đuôi ném xuống đài luân hồi, trên Thiên giới dưới Đông Hải không ai dám lắm mồm một câu, khi đó Long Vương vẫn là quả trứng rồng, ở trong lòng mẫu hậu hắn ta run bần bật, vừa sinh ra liền ngoan ngoãn cho tới hôm nay. Đến cả lão Long Vương, trên dưới Thiên giới sớm đã quên có một người như thế.

Ở tẩm điện của Long thái hậu, khi Long thái hậu rời đi, Khương Nhuế một tay chống cằm, trong mắt mang ý cười, “Tiểu ngũ nhi?”

Thần tôn đại nhân tự nhiên mất mặt, mới vừa rồi Long thái hậu một câu hai câu đều là tiểu ngũ nhi, toàn bộ quá trình hắn đều nghiêm mặt, trưng một bộ dáng cao ngạo lạnh nhạt, giờ bị người trong lòng giễu cợt, lại có chút không nghiêm được, lướt qua bàn trà nắm lấy tay người, giải thích: “Trong số huynh đệ tỷ muội ta ở hàng thứ năm.”

Chuyện này rất dễ đoán, Khương Nhuế đã dự đoán được, mà hai người đều chưa từng nhắc tới chính là, tuy rằng hắn là hàng thứ năm, rất nhiều huynh đệ tỷ muội hiện giờ lại chỉ còn mình Long thái hậu, còn lại đều đã chết.

Khương Nhuế cười tủm tỉm nói: “Ta nhớ hình như trong viện mấy cây tiểu hoàn hồn thảo cũng tự đặt cho chàng ở vị trí thứ năm, bọn họ gọi chàng là gì, ngũ bảo bảo?”

Thần tôn đại nhân quy những chuyện ngu xuẩn đó đều là của ngân long, tự phủ định chính mình, duy trì mặt không đổi sắc, mắt trông mong nhìn Khương Nhuế.

Lại tới chiêu này, Khương Nhuế nhẹ chậc một tiếng, “Đừng tưởng rằng có đôi mắt to thì vô pháp vô thiên.”

Vươn tay chuẩn bị véo gương mặt lạnh băng của hắn, nửa đường bị thần tôn chặn đứng, trên mu bàn tay rơi xuống cái hôn ấm áp, lông mi đối phương rũ xuống như nhẹ quét vào trong trái tim cô.

Đám cung nga bị ép nhìn toàn bộ quá trình, mặt mũi rè rặt nín cười, trong lòng sóng thần mãnh liệt: “Cái người dùng mỹ nhân kế da mặt dày dặn này không phải là thần tôn đại nhân cao lãnh của bọn họ!”
Lão Đại Đều Yêu Ta
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lão Đại Đều Yêu Ta Truyện Lão Đại Đều Yêu Ta Story Chương 169: Lão Cửu Cửu Uyên Thần Tôn 8
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...