Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 139: Lão Thất: Lưu manh thổ hào (17)

221@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương này dành tặng cho tiểu tình yêu @nhinezz:3

Editor: Bắc Chỉ.

Beta: Tũm.

Nếu như trước đó nói, Hình Diễn miễn cưỡng được coi là người nho nhã lễ độ, chỉ là có chút cố chấp theo đuổi một người, sau khi Khương Nhuế ngầm thừa nhận về mối quan hệ của hai người, hắn liền bắt đầu lòi ra một ít bản tính.

Trước kia, hắn chưa từng trực tiếp đi đến phòng Khương Nhuế tìm cô, mà lần này sau khi cúp máy xong, liền chạy xuống lầu mua về một đống bữa sáng, đúng lý hợp tình đến gõ cửa phòng Khương Nhuế.

Khương Nhuế mới vừa rửa mặt xong, mặc đồ ở nhà tới mở cửa, nhìn thấy hắn, cũng không thấy bất ngờ tý nào.

Hình Diễn mỉm cười, làm bộ hỏi: "Anh có thể đi vào không?"

Khương Nhuế ở phòng đơn, không có ai khác, không cần lo lắng quấy rầy ai, Hình Diễn vừa vào trong liền nhìn xung quanh một vòng, tuy rằng chỉ là phòng khách sạn đơn giản, nhưng bảo bối của hắn ở chỗ này, đến cả không khí cũng là hương vị làm người ta sung sướng.

"Hôm nay anh cảm thấy thế nào rồi, còn đau đầu không?" Khương Nhuế để hắn đi vào, còn mình ngồi ở trước gương chải đầu. Tóc cô vừa dài vừa mượt, đuôi tóc nhẹ xoăn, trong nắng sớm có vẻ nhu hòa.

"Đã đỡ rồi, bảo bối đặc biệt đến chăm sóc anh, bệnh gì cũng đều khỏi hết." Đặt bữa sáng ở trên bàn, Hình Diễn nhìn cô trong gương, cười nói.

Khương Nhuế mím môi, từ trong gương liếc mắt nhìn hắn.

Nghiêm túc mà nói, sáng hôm nay hai người mới tính là xác định quan hệ, hắn một câu một chữ đều gọi bảo bối, cảm thấy hắn thuận miệng thuần thục phết.

Hình Diễn cũng mặc kệ hết, lúc trước hắn đã nhẫn nại lắm rồi, làm bộ làm tịch gọi cô là Thẩm tiểu thư, đã nghẹn đủ lâu rồi, hiện giờ vất vả lắm mới có danh phận, hắn hận không thể gào lên cho cả thế giới nghe thấy, đây là bảo bối của hắn, đừng hòng nhòm ngó được.

Chải tóc xong, Khương Nhuế dùng dây buộc tóc lên, quay đầu nhìn hắn nói: "Chuyện cảm cúm lần này, hẳn là do hay chạy đi chạy lại khắp nơi, khiến thân thể mệt nhọc, hệ miễn dịch giảm xuống, mới có thể bị virus tấn công. Tiếp theo bọn em còn phải đi thêm 4 thành phố nữa, không thể kết thúc trong thời gian ngắn được, nếu không anh về nhà trước đi nhé?"

"Không được." Hình Diễn lập tức lắc đầu, vất vả lắm mới bắt được tiểu mỹ nhân vào tay, kế tiếp đương nhiên phải rèn sắt khi còn nóng, củng cố tình cảm, sao có thể ở thời khắc mấu chốt buông tay về nhà được chứ.

Huống hồ bảo bối nói vậy, dạo này hắn hay chạy đi chạy lại khắp nơi, hơn nữa trong ban nhạc có nhiều người như vậy, họ thì chẳng bị làm sao, còn hắn thì lại bị cảm, theo như lời tiểu mỹ nhân nói, chẳng lẽ ý là thân thể hắn yếu hơn người khác? Đánh chết Hình Diễn cũng không thừa nhận.

Sao lại có thể để tiểu mỹ nhân hiểu lầm thân thể hắn không tốt, nếu lỡ vì thế mà hoài nghi năng lực của hắn ở phương diện khác, vậy hắn phải đi tìm ai mà ăn vạ đây?

"Anh không mệt, thật đấy, hôm qua bị cảm cúm, đơn giản chỉ là do, là do, ách..."

Da mặt dày như Hình Diễn, cũng không có mặt mũi ở trước mặt tiểu mỹ nhân, nói thật rằng là mình hôm qua tắm xong, không lau khô người, toàn thân chỉ mặc một cái quần lót, lại ngại nóng mà để điều hòa ở chế độ thấp, mới có thể vui quá hóa buồn.

Hắn ho khan hai tiếng, vuốt cái mũi nói: "Bởi vì anh mặc quần áo không tử tế, về sau sẽ không như thế nữa."

Nhìn dáng vẻ của hắn, Khương Nhuế liền biết hắn nhất định che giấu rất nhiều chi tiết, cũng không đi truy cứu, lại nói: "Nhưng anh đi ra ngoài lâu như vậy, công ty thật sự không có vấn đề gì sao?"


"Không có việc gì, bảo bối em không biết chứ, từ lúc anh tốt nghiệp đại học liền tiếp nhận công ty, đến bây giờ đã tầm mười năm, còn chưa nghỉ một ngày nào cả, ba anh thấy thế, liền để cho anh nghỉ dài hạn."

Nghe hắn nói như vậy, Khương Nhuế liền không hỏi nhiều, đứng dậy đi rửa tay, ăn sáng cùng với hắn.

Tuy rằng mới là sáng sớm nhưng nhiệt độ cũng đã cao lên, bên ngoài trời nắng gắt, khiến người ta nâng không nỗi dục vọng đi ra khỏi cửa.

Ăn sáng xong, Khương Nhuế lấy đàn violon ra lau chùi. Cô khoanh chân ngồi ở trên ghế sô pha, chăm chú cúi đầu, vài sợi tóc lả lơi nhẹ nhàng đong đưa trên mặt.

Hình Diễn ngồi ở bên cạnh, một tay để ở trên lưng ghế sofa, nhìn cô không chớp mắt.

"Bảo bối." Hắn bỗng nhiên gọi cô.

"...Hửm?" Khương Nhuế lên tiếng, nhưng vẫn cúi đầu làm chuyện trong tay.

Hình Diễn giống như là gọi chơi, gọi xong lại không nói lời nào, chỉ hết sức chăm chú quan sát cô, nhìn cái trán đầy đặn, hai má trắng nõn, đôi môi đỏ tươi, nhìn cô nghe hắn gọi bảo bối, lông mi hơi hơi rung động.

Hắn biết tiểu mỹ nhân dễ thẹn thùng, da mặt không dày như hắn, há mồm ngậm miệng đều là bảo bối, nhưng nghe hắn gọi như vậy, mà cô cũng không nói gì, vừa không phản bác, cũng không kháng cự, chỉ nhỏ giọng đáp lại.

Đối với Hình Diễn mà nói, tiểu mỹ nhân có thể ngầm thừa nhận cách hắn gọi, đã là một sự dung túng lớn, nếu mà cô còn nguyện ý đáp lại một tiếng, hắn quả thực vui vẻ đến phiêu luôn:vv.

Hắn nhịn không được liền kêu vài tiếng: "Bảo bối, bảo bối, bảo bối..."

Khương Nhuế ngừng tay, ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Đây là anh đang niệm kinh sao?"

Hình Diễn chẳng biết xấu hổ mà cười: "Nếu anh tin phật, thì em chính là Phật Tổ của anh, bảo bối chính là kinh văn niệm của em."

Hắn buồn nôn, có thể xem như tăng lên một trình độ mới.

Khương Nhuế nhẹ lắc đầu: "Cũng may anh không tin Phật, nếu không thì Phật Tổ cũng bị anh chọc cho tức chết rồi."

"Anh không tin Phật, anh chỉ tin em." Hình Diễn xích lại gần, trung ra vẻ mặt tươi cười, hắn thấy Khương Nhuế lau đàn violon xong, đôi tay vẫn đặt trên đàn, liền vươn tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhéo hai cái, da mặt dày để sát lại nhìn, nói: "Ngón tay bảo bối thon mảnh như vậy, khó trách đàn violon hay như thế."

Sau đó hắn xoa nắn vuốt ve, liền không buông ra.

Buổi sáng không có việc gì để làm, thời tiết lại không thích hợp ra cửa, Hình Diễn nằm vật vã ở trong phòng Khương Nhuế không đi, còn tìm gói kênh trả phí trên TV, muốn xem phim điện ảnh với cô.

Thể loại phim là hắn chọn, tên phim chợt lóe qua, Khương Nhuế không thấy rõ, cũng không biết là cái gì, thế nhưng, phong cách mở đầu có hơi giống phim kinh dị.

Hình Diễn là cố ý chọn bộ phim kinh dị, lúc xem, còn kéo hai tầng rèm cửa lại, tắt đèn đi, ở trong phòng tối đen như mực, xem phim điện ảnh u ám.

Xem đến đoạn cao trào, không khí u ám kinh khủng, hắn liền đúng lý hợp tình ôm bả vai Khương Nhuế, rất là ôn hòa săn sóc nói: "Đừng sợ."

Ờ, toàn là hắn độc diễn đấy.:>>


Khương Nhuế sao lại không biết đây là kịch bản của hắn, cũng không đi vạch trần, hoàn toàn làm theo ý hắn.

Đến khi xem xong bộ phim, cho dù là nắm tay hay là ôm eo, Hình Diễn đều đã làm đến cực kỳ thuần thục.

Tới gần giữa trưa, hai người ra ngoài ăn.

Tay nắm tay đi ra ngoài, mới ra cửa phòng, liền thấy đồng nghiệp trong ban nhạc ở phòng bên cạnh trở về phòng, nhìn thấy Hình Diễn ở đây, đối phương đầu tiên là thấy khó hiểu, rồi sau đó thấy hai người nắm tay nhau, trên mặt tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Con gái có diện mạo xinh đẹp ở trong ban nhạc bọn họ không chỉ có một người, những người khác cũng đã từng được công tử có tiền theo đuổi, nhưng đến nay vẫn chưa thấy ai, theo đuổi lâu giống như vị Hình tiên sinh đây, vừa bỏ thời gian, vừa bỏ tiền, hơn nữ còn rất lãng mạn, huống hồ riêng con người hắn thôi, cho dù là dáng người, diện mạo, hay là gia thế đều cực kỳ xuất chúng, có một người ưu tú như vậy theo đuổi, những người khác sớm đã ở trong tối suy đoán, đóa hoa cao lãnh này khi nào sẽ rơi vào tay giặc.

Nói thật ra, đoàn hoa* có thể kiên trì được đến bây giờ, đã ngoài dự đoán của các cô lắm rồi. Không ít nữ đồng nghiệp khác đều nói, nếu người Hình tiên sinh theo đuổi là các cô, chỉ sợ tại thời điểm nhìn thấy hắn ở sân bay, cũng đã cảm động vô cùng rồi. Lúc trước còn có người nghen tị nói rằng, cô đang cố ý làm dáng, giữ giá.

*Đoàn hoa: Người xinh đẹp nhất trong ban nhạc.

"Hình tiên sinh, Sơ Âm, đi ăn cơm đấy à?" Người tới hỏi hai người họ, tầm mắt cố ý nhìn tới nhìn lui chỗ hai người nắm tay.

Khương Nhuế cười nhẹ, gật đầu với cô ta, xem như chào hỏi.

Hình diễn cười nói: "Phải, đi ăn một chút gì đó."

Hai người đều coi như không thấy ánh mắt chế nhạo của đối phương, bọn họ thản nhiên như vậy, những người khác ngược lại không lắm chuyện được, chỉ đành nói đôi lời khách sáo liền rời ra.

Trong thang máy, Hình Diễn nắm tay Khương Nhuế, lại cẩn thận quan sát sắc mặt cô, rốt cuộc không nhìn được hỏi: "Bảo bối, có phải em cảm thấy không vui hay không?"

Khương Nhuế nghi hoặc ừ một tiếng: "Không vui cái gì?"

"Không vui khi để người ta biết quan hệ của chúng ta." Hình Diễn hận mình không thể chiêu cáo thiên hạ, lại lo lắng tiểu mỹ nhân không muốn khoa trương như vậy.

"Chúng ta hẹn hò cũng không phải là bí mật gì mà phải giấu, em cảm thấy tuy rằng không cần cố ý để cho người ta biết, nhưng cũng không cần thiết giấu diếm." Khương Nhuế nói.

Hình Diễn liên tục gật đầu, vui mừng khôn xiết, "Bảo bối nói phải."

Có những lời này của tiểu mỹ nhân, Hình Diễn như là ăn viên thuốc an thần, lại giống như có được Thượng Phương Bảo Kiếm*, vì Khương Nhuế nói không cần cố tình dấu diếm, cho nên hắn liền thật sự một chút cũng không dấu diếm. Cho dù là ở trước mặt người khác, cũng phải gọi một tiếng bảo bối hai tiếng bảo bối. Lúc trước theo đuổi vô cùng gian nan, hiện giờ theo đuổi được rồi, liền càng giống như keo 502, ngoại trừ buổi tối hắn phải về phòng mình ngủ và khi cô biểu diễn, những thời gian khác đều dính ở bên cạnh Khương Nhuế.

*Thượng phương bảo kiếm: trong tiểu thuyết và phim truyền hình nó đại diện cho quyền lực của vua, vị quan nào có được thanh kiếm này thì có thể tiền trảm hậu tấu (điền hình là phim và truyện Bao Công), còn theo lịch sử thanh kiếm này ko đại diện cho quyền lực của vua, nếu mọi người muốn tìm hiểu thêm trên gg ca ca:v

Lúc trước người trong ban nhạc kinh ngạc cảm thán với cách theo đuổi con gái nhà người ta của hắn, hiện giờ càng tặc lưỡi không thôi, bọn họ cả ngày bôn ba khắp nơi đã mệt như chó, lại còn bị ép ăn một nồi cẩu lương mỗi ngày, hai người này một chút nhân tính cũng không có.

Đầu tám tháng, bọn họ kết thúc tuần diễn ở thành phố cuối cùng, vì là thành phố ven biển, biểu diễn xong ngày hôm sau, tất cả mọi người không hẹn mà cùng ra bờ biển.

Hình Diễn muốn hưởng thụ thế giới hai người nên hắn cùng Khương Nhuế tách khỏi đoàn.

Hắn đặt hai phòng cạnh nhau ở khu resort bên bờ biển, tuy rằng rất muốn đặt một phòng, nhưng sợ dọa đến tiểu mỹ nhân, chung quy có tà tâm mà không có gan làm.


Hai người từng người trở về phòng thay áo tắm, cố ý mua bộ đồ tình nhân, Hình Diễn là một cái quần xà lỏn màu đen, mà Khương Nhuế thì mặc một bộ áo tắm màu trắng, nghĩ lát nữa có thể thấy nhìn thấy đôi chân dài của bảo bối, hắn liền không nhịn được mà sờ cằm.

Hắn thay quần áo xong trước, chờ ở trên hành lang, nơi xa biển và trời xanh thẳm, bãi cát vàng óng, sóng biển không ngừng vỗ vào bờ, đây là phong cảnh đẹp nhất để hòa nhạc.

Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Hình Diễn quay đầu lại, sau đó theo bản năng huýt sáo: "Xinh quá!"

Áo tắm của Khương Nhuế rất kín kẽ, không phải là bikini, mà là liền thân, thuần một màu trắng, hơn nữa không có nơi nào bị hở ra cả, nhưng như thế bộ đồ tắm bó sát người càng phác hoạ rõ nét đường cong hoàn mỹ, giống như trong tưởng tượng của Hình Diễn, đôi chân của cô vừa thon dài lại vừa trắng, tựa hồ từ phần eo thon thả đó, đi xuống tất cả đều là chân.

Trước khi ra cửa, cô đã soi gương rồi, vốn dĩ cảm thấy áo tắm này không có gì đặc sắc, không nghĩ tới mặc lên hiệu quả rất tốt.

Vẻ mặt Hình Diễn tràn ngập sự khen ngợi và thưởng thức, lại nhịn không được đắc chí: Tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy là của hắn.

Thế nhưng, đến khi ở hành lang có một người đàn ông đi qua, hơn nữa đi ra xa lắm rồi, vẫn liên tục quay đầu lại nhìn Khương Nhuế, mặt Hình tiên sinh liền bắt đầu đen lại.

Mà đoạn đường hai người đi từ phòng khách sạn cho đến bờ cát, gặp rất nhiều người khiến mặt hắn càng ngày càng đen.

Hình tiên sinh một bên tức giận những thằng đàn ông ngả ngớn đó, một bên suy nghĩ lại. Hắn không nên dẫn tiểu mỹ nhân tới bờ biển, không nên quên rằng, trên đời này không có thằng đàn ông nào nhã nhặn hàm súc như hắn.

Nhìn cái thằng lùn kia xem, chiều cao còn kém hơn cả quả bí đao, thế mà cũng dám nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân của hắn không chớp mắt, còn có cái thằng mập nào kia, trên người xúc hẳn ba cái phao bơi, thịt trên mặt núc ních đến nỗi không nhìn thấy mắt đâu, còn muốn nhìn nhìn nhìn cái gì, nhìn cái rắm á! Còn có con chó kia, hắn phải móc mắt chó của nó ra!

Cả người hắn tỏa ra oán niệm và áp suất thấp, thật sự khó có thể làm người ta xem nhẹ, Khương Nhuế đung đưa tay hai người đang nắm: "Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"

"Không có." Hình Diễn trong một giây liền bật mode tươi cười, sau đó lại trừng mắt nhìn thằng da đen bên cạnh một cái.

Khương Nhuế hiểu rõ, nhẹ giọng nói: "Cần gì phải để ý đến người khác, chúng ta đến đây để chơi, cho nên bản thân mình chơi vui vẻ mới là quan trọng nhất."

"Bảo bối..." Thấy tiểu mỹ nhân chịu an ủi mình, Hình Diễn lập tức được đà lấn tới, đáng thương vô cùng nói: "Anh không thích người khác nhìn em chút nào cả."

Khương Nhuế nhìn quanh một vòng, ý bảo mấy cô gái nhỏ cách đó không xa, nói: "Anh xem, chỗ đó cũng có người nhìn anh đấy, anh có thấy vui không?"

Hình Diễn chẳng hứng thú mà liếc mắt một cái, còn muốn tiếp tục da mặt dày làm nũng, liền nghe Khương Nhuế nói, "Em có hơi khát."

Hắn lập tức hỏi: "Muốn uống gì? Ở đây chờ anh một chút."

Sau khi hắn thu xếp để mỹ nhân ở ghế nắm dưới cây dù, rồi lại bất chấp sự rối rắm khi người khác nhìn chằm chằm bảo bối của hắn, chạy đi mua nước trái cây.

Đến khi hắn ôm trái dừa, nước chanh xoài quay lại, thì lập tức phát hỏa, thế mà lại có thằng đàn ông to gan lớn mật đứng ở trước mặt bảo bối nhà hắn, sao mày đứng gần thế hả, nhìn bộ dáng hình như là đang bắt chuyện.

Hình tiên sinh giống như một con sư tử bị xâm phạm lãnh địa, hùng hổ đi đi qua.

Còn chưa đến gần, liền nghe thấy người đàn ông kia nói: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn kết bạn với người đẹp thôi."

Bảo bối nhà hắn lạnh nhạt, nói: "Thật ngại quá, tôi đã có bạn trai."


Người đàn ông kia cười một tiếng, lại nói: "Con gái xinh đẹp luôn không thiếu người ưu tú theo đuổi, tôi không ngại cạnh tranh công bằng với người may mắn kia." Xem ra, hắn ta rất tự tin vào bản thân.

"Nhưng mà tôi để ý, anh không cao bằng bạn trai của tôi, cũng không đẹp trai bằng anh ấy, đã vậy còn không nhiều tiền bằng anh ấy, tôi không nghĩ ra lý do gì, để tôi bỏ anh ấy mà chọn anh."

Lúc Hình Diễn nghe được một nửa, liền đứng lại, không dám đi tới, bởi vì hắn sợ bản thân mình đi thêm một bức nào nữa thì bay lên trời mất. Nhưng mà không đi không được, tình địch đang ở trước mắt, cho dù bay lên trời thì cũng phải đuổi được người đi rồi hẵng bay.

Khương Nhuế nghe thấy tiếng động, quay đầu lại: "Anh quay lại rồi đấy à."

Hình Diễn đi lên vài bước, cúi đầu hôn môi Khương Nhuế một cái, sau đó khiêu khích mà hếch cằm với người đàn ông kia: "Này, không nghe thấy lời bạn gái tôi nói sao? Anh muốn so đo với tôi cũng được thôi, nhưng thua thì cũng đừng có khóc thút thít đấy nhé."

Đối phương vốn còn muốn nói thêm cái gì đấy, thấy người bạn trai trong miệng người đẹp nói đã trở về, rồi nhìn vẻ bề ngoài, cảm thấy quả thật mình không so được với người ta, chỉ phải miễn cưỡng cười cười: "Làm phiền rồi."

Hình Diễn xùy một tiếng sau lưng hắn ta: "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."

Rồi quay đầu nói với Khương Nhuế: "Bảo bối, về sau nhìn thấy loại người này không cần nói nhiều, đuổi đi ngay và luôn đi."

Khương Nhuế nói: "Em có đuổi, nhưng mà hắn ta da mặt dày, đuổi cũng không đi, giống như anh vậy."

Nghe nửa câu đầu, Hình Diễn còn gật gù, nhưng khi nói đến câu cuối, hắn lập tức trừng lớn mắt, kêu oan nói: "Oan uổng, bảo bối, sao anh lại giống hắn được chứ?"

"Đúng thật, tuy hắn ta mặt dày, nhưng vẫn còn kém anh nhiều lắm." Khương Nhuế mỉm cười nói.

Hình Diễn vốn còn muốn minh oan cho mình, nhìn thấy khóe miệng cô hơi cong lên, hai mắt mỉm cười, lời muốn nói ra lập tức quên luôn, không tự chủ cúi đầu lẩm bẩm độc thoại: "Vừa rồi hôn nhanh quá, không nếm ra được hương vị, bảo bối, để anh thử lại."

Tuy nói rằng chỉ là thử xem, nhưng hắn thử một lần lại một lần, không dứt.

Cuối cùng là Khương Nhuế thật sự cảm thấy khát nước, kiên quyết đẩy người ra, vuốt lại đầu tóc hơi loạn, sờ sờ đôi môi đỏ có chút sưng, ôm trái dừa quay lưng lại, muốn cho người nào đó bình tĩnh một chút.

Nhưng không quá một phút đồng hồ, liền nghe boy tâm cơ nào đó nói: "Bảo bối, chỉ có một cái ống hút thôi, cho anh uống một ngụm với ~."



Lời editor: T sợ t không ngoi lên thì mọi người sẽ quên t mất... ahaha:>>

Hơn 1 tháng nay? nhìn các nàng cmt và vote lòng t cảm thẩy rất vui vẻ, thậm chí có tiểu tình yêu còn luyện này bộ này những 2 lần, làm lòng ta có chút hư vinh nho nhỏ, không ngờ bộ t chọn để edit lại có nhiều người yêu thích như vậy, trong khi t tự đánh giá bộ này khá là nhẹ nhàng, không ấn tượng lắm:v Hắc hắc...

T vẫn đang cố gắng giành thời gian edit (mà cũng không hẳn là cố gắng lắm đâu:v), thậm chí đã có thể bão chương như nhà người ta nữa... ahaha:vv (nhưng cũng không nhiều lắm -.-). Vì dịch nên mới có nhiều thời gian rảnh rỗi thế này, chứ như bao ngày thường khác chắc 1 tuần, 1 tháng mới được 1 chương ấy:vv ( Các nàng chú ý phòng dịch nha:vv)

Còn... tại sao nói có bão chương mà giờ chỉ update có 1 chương à? Vì beta lão Thất nhà t bận á, t sẽ chăm chọc đýt beta để các nàng được chào đón lão Bát trong một ngày không xa nha:>>

P/s: Các nàng gào đòi chương beta đi, t sẽ đi chuyển lời:>, vì độc giả chắc nàng ấy không thể nhẫn tâm bỏ bơ con t được đâu... Muahaha ~

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

09/03/2020 - Hoàn thành.
Lão Đại Đều Yêu Ta
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lão Đại Đều Yêu Ta Truyện Lão Đại Đều Yêu Ta Story Chương 139: Lão Thất: Lưu manh thổ hào (17)
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...