Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 89: Lăng Thiên chi chí
Trong lúc nhất thời, ánh mắt chúng nữ đều tập trung trên người thiếu nữ kia. Trong lòng thiếu nữ tuyệt không nghĩ đến sự tình này không khỏi luống cuống tay chân.
Vệ Huyên Huyên với bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt ở một bên liền hiểu rõ sự tình trong lòng nàng liền hời hợt nói: "Bức tranh này đặt ở đây cũng khá lâu rồi nên mới bị hơi nước ảnh hưởng. Muội muội, ngươi mau cất bức tranh này đi. Bức tranh quý trọng này vạn nhất bị hơi nước thâm nhập nghiêm trọng sợ rằng..." Nói đến đây thì gương mặt Vệ Huyên Huyên tràn đầy ý cười không nói thêm gì nữa. Nhưng không biết là do nàng cố ý hay vô tình nhấn mạnh 'bức tranh quý trọng này'. Trong lời nói có chút ý chế nhạo.
"Vâng vâng. Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở. Tiểu muội chỉ lo thưởng thức bức tranh nên quên mất điều này." Thiếu nữ mừng rỡ nói, liếc mắt nhìn Vệ Huyên Huyên cảm kích. Đối với khả năng ứng xử của nàng có chút bội phục. Về lời nói có ý chế nhạo của nàng thì căn bản không có tiến vào tai làm cho Vệ Huyên Huyên sử dụng một ánh mắt xem thường đùa giỡn nhìn thiếu nữ kia.
Dưới ánh mắt tiếc hận và hâm mộ của chúng nữ, thiếu nữ rốt cục cũng cẩn thận đem bức họa cất giữ. Nhìn thần sắc không muốn của chúng nữ liền khẽ cười nói: "Nếu mấy vị tỷ tỷ muốn nhìn thì muội sẽ để trong phòng vậy."
Chúng nữ nghe vậy rất cao hứng, ngồi xuống vây quanh bốn người. Trong lúc nhất thời líu ríu, không biết đang nói điều gì, chỉ nghe tiếng cười không vang lên không dứt. Chỉ có Kiều Nguyệt công chúa không có bao nhiêu hứng thú với bức tranh đó mà chỉ chăm chú đánh giá thần thái thiếu nữ kia, mấy lần nàng ta mất tự nhiên đều rơi vào trong mắt nàng. Lúc này trong bụng tràn đầy nghi hoặc. Âm thầm suy đoán nhưng mờ mịt không thấy chút đầu mối nào. Nhưng nếu nói bức tranh này là do Lăng Thiên vẽ ra thì Kiều Nguyệt công chúa sẽ là người thứ nhất nhảy ra phản đối.
Lăng Thiên mang theo chúng hộ vệ đi trên đường lớn chậm rãi trở về Lăng Phủ. Dọc đường đi, tâm tư xoay chuyển rất nhanh. Đem mọi chuyện hôm nay gặp qua, nghe qua, kinh nghiệm qua tỷ mỷ đánh giá lại một lần.
Theo suy đoán của Lăng Thiên thì tiểu công chúa của Ngọc gia xuất ngoại như vậy tất có hộ vệ đi theo bên người; cao thủ trong đội hộ vệ có ít nhất bốn gã. Như vậy có thể che đậy mạng lưới tin tức của mình cũng là chuyện không dễ dàng gì.
Thứ hai, vị tiểu công chúa hôm nay ở trong hoàng cung vẫn có hai hộ vệ ngoài sáng, hai hộ vệ trong bóng tối âm thầm bảo hộ. Hơn nữa trong đó còn có một tuyệt đỉnh cường giả nữa. Từ điểm này mà suy nghĩ thì tuyệt đỉnh cao thủ hộ vệ cho nàng có ít nhất là hai người. Về phần cao thủ thì không dưới mười tên. Lực lượng hộ vệ như vậy sợ rằng chỉ là một góc nhỏ của Ngọc gia mà thôi.
Nếu tiếp tục suy nghĩ như vậy thì thế lực của Ngọc gia quả thực là 'thâm bất khả trắc'! Trong lòng Lăng Thiên âm thầm cảm thấy may mắn không thôi. Chính mình từ đầu đã phát giác có điểm không thích hợp mới không hành động lỗ mãng. Nếu tùy tiện bộc lộ tài năng thì sợ rằng giờ này đã...
Theo suy đoán của Lăng Thiên thì thực lực của hộ vệ ẩn thân kia sợ rằng đã tương đương với Lăng Kiếm.. Cao thủ như vậy nếu có thể nắm giữ trong tay một người thôrất khó rồi. Nhưng hiển nhiên Ngọc gia không chỉ có hai người đó thôi. Về phần những nhân vật cầm quyền của Ngọc gia thì võ công cao như thế nào?
Lấy thực lực của Ngọc gia hiện tại thì trên đại lục này không có lực lượng nào có thể chống đối được. Nhưng Lăng Thiên vẫn nghi hoặc Ngọc gia nếu đã có thực lực cường đại như vậy thì tại sao vẫn ẩn nhẫn? Thậm chí còn có rất ít người biết nữa. Cho dù một đời, hai đời không dám động thì có thể hiểu được. Nhưng Ngọc gia là một gia tộc khổng lồ ẩn nhẫn ngàn năm thì chuyện này quả thực rất quỷ dị.
Một ngàn năm! Ngọc gia chẳng lẽ không có một nhân vật có dã tâm nào sao? Điều này Lăng Thiên tuyệt đối không tin. Nhưng nguyên nhân trong đó là gì?
Trong lúc nhất thời Lăng Thiên cảm thấy nhức đầu vô cùng! Trước giờ vẫn luôn muốn biết thực lực của Ngọc gia nhưng hiện tại căn cứ vào Tiểu công chúa của Ngọc gia này thì Lăng Thiên đã có thể suy đoán được thực lực đại khái rồi. Nhưng một khi hiểu rõ lại lâm vào trong mê hoặc! Có thể nắm giữ lực lượng thật lớn kia nhưng lại ẩn nhẫn bất động thì trừ khi bọn họ có điều cố kỵ lớn hơn nữa! Lăng Thiên thầm nghĩ thế lực có thể khiến cho Ngọc gia cố kỵ như vậy rốt cục là thế lực gì?
Nếu ngay cả thực lực tuyệt đỉnh được tích lũy ngàn năm của Ngọc gia mà vẫn còn cố kỵ ẩn nhẫn như vậy thì thực lực hiện tại trong tay mình có là cái gì? Lăng Thiên không khỏi nở nụ cười khổ. Xem ra mình mưu tính sâu xa nhưng vẫn còn xem thường thế giới này, xem thường thiên hạ anh hùng rồi.
Mấy tên hộ vệ đi theo hắn từ hoàng cung đi ra vẫn thấy thiếu gia luôn cúi đầu trầm tư cau mày dường như không vui vẻ chút nào tưởng rằng hắn trong hoàng cung gặp phải chuyện không thoải mái gì thì bọn chúng lại càng không dám lên tiếng. Đoàn người cứ yên lặng như vậy mà thúc ngựa đi trên đường lớn. Chỉ có tiếng vó ngựa thanh thúy vang lên không ngừng.
Sau khi đi đến đại môn của Lăng Phủ, Lăng Thiên đưa ngựa giao cho một tên hộ vệ rồi đi vào biệt viện của chính mình. Mặc dù chỉ mới suy đoán thôi nhưng cũng có thể thấy được một điểm thực lực của Ngọc Gia. Nhưng trong lòng Lăng Thiên trầm trọng không thôi. Những kế hoạch trước kia cần phải thay đổi ngay lập tức.
"Đứng lại!" Một âm thanh tràn đầy uy nghiêm nhưng có ý tứ khiển trách truyền đến. Mẫu thân Sở Đình Nhi đang đi
Lăng Thiên cười khổ một trận...
Lăng Thiên không phải không nghĩ đến đêm những chuyện mình âm thầm tính toán nói cho mẫu thân biết để nàng ta khỏi phải đau lòng. Nhưng khi Lăng Thiên xúc động muốn mở miệng nói ra liền đè ép tâm tư này xuống. Nguyên nhân không phải sợ mẫu thân tiết lộ bí mật này. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Nhưng vấn đề chính là cảm tình của mẫu thân và phụ thân Lăng Khiếu thật sự quá sâu nặng. Căn bản không có khả năng giấu được phụ thân. Mà phụ thân đối với Thừa Thiên Vương Quốc luôn trung thành và tận tâm, đối với Hoàng Đế bệ hạ lại càng cảm ân vô cùng, lại còn tình cảm huynh đệ nồng đậm nữa! Nếu để cho phụ thân biết được mình làm những chuyện này sợ rằng nỗi giận đem lực lượng của mình đưa cho hoàng đế rồi. Nhưng mà lực lượng của mình khổ cực lắm mới có được ngày như hôm nay lại bị phụ thân sung công. Kết quả này Lăng Thiên không thể nào tiếp nhận được, hắn cũng không dễ dàng đồng ý được.
Từ ngày Lăng Thiên đi đến thế giới này hoàn toàn không để đám quý tộc hay hoàng thất kia vào trong mắt. Hắn vẫn nhớ một câu nói của Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký: "Hoàng đế phải thay phiên nhau. Qua năm đến lượt ta làm!" Nếu đã xuyên việt đến đây nhưng không lưu lại chút gì, không làm một chuyện gì thì ta đến đây để làm gì? Đến để cho người khác vùi đầu đập cổ sao?
Nếu đã chết qua một lần rồi thì đời này không thành công thì cũng chết thêm một lần nữa thôi. Chí hướng tuyệt đối không thể thay đổi được! Lăng Thiên ta đến đây không phải vì người khác mà phải khúm núm, luồng cúi cũng không phải là con ngựa đực đi tìm mấy lão bà. Lăng Thiên ta sẽ uy danh thiên hạ.
Không tạo ra một phen sự nghiệp sẽ thẹn với ông trời để ta đi đến thế giới này một lần! Cũng thẹn với tên Lăng Thiên này.
Uy lăng thiên hạ! Thủ vũ phong vân! Tay nắm quyền uy của khiên hạ, say nằm trên gối mỹ nhân! Đây mới là cuộc sống Lăng Thiên ta muốn! Không có thực lực thì cho dù đưa thiên hạ đệ nhất mỹ nữ cho ngươi ngươi cũng không giữ được.
Mặc kệ kiếp trước kiếp này, mặc kệ thế giới gì. Chỉ có thực lực là trọng yếu nhất. Nếu như ngươi chỉ là một tên khất cái thì ngươi dám yêu công chúa sao? Nhưng nếu là người đứng đầu thiên hạ thì saoLăng Thiên ta sẽ không vứt bỏ điều gì. Thế giới này phải nắm giữ trong tay! Phía trước con đường của ta vô luận có bao nhiêu vật cản...Gặp thần thí thần, gặp phật sát phật
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Vệ Huyên Huyên với bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt ở một bên liền hiểu rõ sự tình trong lòng nàng liền hời hợt nói: "Bức tranh này đặt ở đây cũng khá lâu rồi nên mới bị hơi nước ảnh hưởng. Muội muội, ngươi mau cất bức tranh này đi. Bức tranh quý trọng này vạn nhất bị hơi nước thâm nhập nghiêm trọng sợ rằng..." Nói đến đây thì gương mặt Vệ Huyên Huyên tràn đầy ý cười không nói thêm gì nữa. Nhưng không biết là do nàng cố ý hay vô tình nhấn mạnh 'bức tranh quý trọng này'. Trong lời nói có chút ý chế nhạo.
"Vâng vâng. Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở. Tiểu muội chỉ lo thưởng thức bức tranh nên quên mất điều này." Thiếu nữ mừng rỡ nói, liếc mắt nhìn Vệ Huyên Huyên cảm kích. Đối với khả năng ứng xử của nàng có chút bội phục. Về lời nói có ý chế nhạo của nàng thì căn bản không có tiến vào tai làm cho Vệ Huyên Huyên sử dụng một ánh mắt xem thường đùa giỡn nhìn thiếu nữ kia.
Dưới ánh mắt tiếc hận và hâm mộ của chúng nữ, thiếu nữ rốt cục cũng cẩn thận đem bức họa cất giữ. Nhìn thần sắc không muốn của chúng nữ liền khẽ cười nói: "Nếu mấy vị tỷ tỷ muốn nhìn thì muội sẽ để trong phòng vậy."
Chúng nữ nghe vậy rất cao hứng, ngồi xuống vây quanh bốn người. Trong lúc nhất thời líu ríu, không biết đang nói điều gì, chỉ nghe tiếng cười không vang lên không dứt. Chỉ có Kiều Nguyệt công chúa không có bao nhiêu hứng thú với bức tranh đó mà chỉ chăm chú đánh giá thần thái thiếu nữ kia, mấy lần nàng ta mất tự nhiên đều rơi vào trong mắt nàng. Lúc này trong bụng tràn đầy nghi hoặc. Âm thầm suy đoán nhưng mờ mịt không thấy chút đầu mối nào. Nhưng nếu nói bức tranh này là do Lăng Thiên vẽ ra thì Kiều Nguyệt công chúa sẽ là người thứ nhất nhảy ra phản đối.
Lăng Thiên mang theo chúng hộ vệ đi trên đường lớn chậm rãi trở về Lăng Phủ. Dọc đường đi, tâm tư xoay chuyển rất nhanh. Đem mọi chuyện hôm nay gặp qua, nghe qua, kinh nghiệm qua tỷ mỷ đánh giá lại một lần.
Theo suy đoán của Lăng Thiên thì tiểu công chúa của Ngọc gia xuất ngoại như vậy tất có hộ vệ đi theo bên người; cao thủ trong đội hộ vệ có ít nhất bốn gã. Như vậy có thể che đậy mạng lưới tin tức của mình cũng là chuyện không dễ dàng gì.
Thứ hai, vị tiểu công chúa hôm nay ở trong hoàng cung vẫn có hai hộ vệ ngoài sáng, hai hộ vệ trong bóng tối âm thầm bảo hộ. Hơn nữa trong đó còn có một tuyệt đỉnh cường giả nữa. Từ điểm này mà suy nghĩ thì tuyệt đỉnh cao thủ hộ vệ cho nàng có ít nhất là hai người. Về phần cao thủ thì không dưới mười tên. Lực lượng hộ vệ như vậy sợ rằng chỉ là một góc nhỏ của Ngọc gia mà thôi.
Nếu tiếp tục suy nghĩ như vậy thì thế lực của Ngọc gia quả thực là 'thâm bất khả trắc'! Trong lòng Lăng Thiên âm thầm cảm thấy may mắn không thôi. Chính mình từ đầu đã phát giác có điểm không thích hợp mới không hành động lỗ mãng. Nếu tùy tiện bộc lộ tài năng thì sợ rằng giờ này đã...
Theo suy đoán của Lăng Thiên thì thực lực của hộ vệ ẩn thân kia sợ rằng đã tương đương với Lăng Kiếm.. Cao thủ như vậy nếu có thể nắm giữ trong tay một người thôrất khó rồi. Nhưng hiển nhiên Ngọc gia không chỉ có hai người đó thôi. Về phần những nhân vật cầm quyền của Ngọc gia thì võ công cao như thế nào?
Lấy thực lực của Ngọc gia hiện tại thì trên đại lục này không có lực lượng nào có thể chống đối được. Nhưng Lăng Thiên vẫn nghi hoặc Ngọc gia nếu đã có thực lực cường đại như vậy thì tại sao vẫn ẩn nhẫn? Thậm chí còn có rất ít người biết nữa. Cho dù một đời, hai đời không dám động thì có thể hiểu được. Nhưng Ngọc gia là một gia tộc khổng lồ ẩn nhẫn ngàn năm thì chuyện này quả thực rất quỷ dị.
Một ngàn năm! Ngọc gia chẳng lẽ không có một nhân vật có dã tâm nào sao? Điều này Lăng Thiên tuyệt đối không tin. Nhưng nguyên nhân trong đó là gì?
Trong lúc nhất thời Lăng Thiên cảm thấy nhức đầu vô cùng! Trước giờ vẫn luôn muốn biết thực lực của Ngọc gia nhưng hiện tại căn cứ vào Tiểu công chúa của Ngọc gia này thì Lăng Thiên đã có thể suy đoán được thực lực đại khái rồi. Nhưng một khi hiểu rõ lại lâm vào trong mê hoặc! Có thể nắm giữ lực lượng thật lớn kia nhưng lại ẩn nhẫn bất động thì trừ khi bọn họ có điều cố kỵ lớn hơn nữa! Lăng Thiên thầm nghĩ thế lực có thể khiến cho Ngọc gia cố kỵ như vậy rốt cục là thế lực gì?
Nếu ngay cả thực lực tuyệt đỉnh được tích lũy ngàn năm của Ngọc gia mà vẫn còn cố kỵ ẩn nhẫn như vậy thì thực lực hiện tại trong tay mình có là cái gì? Lăng Thiên không khỏi nở nụ cười khổ. Xem ra mình mưu tính sâu xa nhưng vẫn còn xem thường thế giới này, xem thường thiên hạ anh hùng rồi.
Mấy tên hộ vệ đi theo hắn từ hoàng cung đi ra vẫn thấy thiếu gia luôn cúi đầu trầm tư cau mày dường như không vui vẻ chút nào tưởng rằng hắn trong hoàng cung gặp phải chuyện không thoải mái gì thì bọn chúng lại càng không dám lên tiếng. Đoàn người cứ yên lặng như vậy mà thúc ngựa đi trên đường lớn. Chỉ có tiếng vó ngựa thanh thúy vang lên không ngừng.
Sau khi đi đến đại môn của Lăng Phủ, Lăng Thiên đưa ngựa giao cho một tên hộ vệ rồi đi vào biệt viện của chính mình. Mặc dù chỉ mới suy đoán thôi nhưng cũng có thể thấy được một điểm thực lực của Ngọc Gia. Nhưng trong lòng Lăng Thiên trầm trọng không thôi. Những kế hoạch trước kia cần phải thay đổi ngay lập tức.
"Đứng lại!" Một âm thanh tràn đầy uy nghiêm nhưng có ý tứ khiển trách truyền đến. Mẫu thân Sở Đình Nhi đang đi
Lăng Thiên cười khổ một trận...
Lăng Thiên không phải không nghĩ đến đêm những chuyện mình âm thầm tính toán nói cho mẫu thân biết để nàng ta khỏi phải đau lòng. Nhưng khi Lăng Thiên xúc động muốn mở miệng nói ra liền đè ép tâm tư này xuống. Nguyên nhân không phải sợ mẫu thân tiết lộ bí mật này. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Nhưng vấn đề chính là cảm tình của mẫu thân và phụ thân Lăng Khiếu thật sự quá sâu nặng. Căn bản không có khả năng giấu được phụ thân. Mà phụ thân đối với Thừa Thiên Vương Quốc luôn trung thành và tận tâm, đối với Hoàng Đế bệ hạ lại càng cảm ân vô cùng, lại còn tình cảm huynh đệ nồng đậm nữa! Nếu để cho phụ thân biết được mình làm những chuyện này sợ rằng nỗi giận đem lực lượng của mình đưa cho hoàng đế rồi. Nhưng mà lực lượng của mình khổ cực lắm mới có được ngày như hôm nay lại bị phụ thân sung công. Kết quả này Lăng Thiên không thể nào tiếp nhận được, hắn cũng không dễ dàng đồng ý được.
Từ ngày Lăng Thiên đi đến thế giới này hoàn toàn không để đám quý tộc hay hoàng thất kia vào trong mắt. Hắn vẫn nhớ một câu nói của Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký: "Hoàng đế phải thay phiên nhau. Qua năm đến lượt ta làm!" Nếu đã xuyên việt đến đây nhưng không lưu lại chút gì, không làm một chuyện gì thì ta đến đây để làm gì? Đến để cho người khác vùi đầu đập cổ sao?
Nếu đã chết qua một lần rồi thì đời này không thành công thì cũng chết thêm một lần nữa thôi. Chí hướng tuyệt đối không thể thay đổi được! Lăng Thiên ta đến đây không phải vì người khác mà phải khúm núm, luồng cúi cũng không phải là con ngựa đực đi tìm mấy lão bà. Lăng Thiên ta sẽ uy danh thiên hạ.
Không tạo ra một phen sự nghiệp sẽ thẹn với ông trời để ta đi đến thế giới này một lần! Cũng thẹn với tên Lăng Thiên này.
Uy lăng thiên hạ! Thủ vũ phong vân! Tay nắm quyền uy của khiên hạ, say nằm trên gối mỹ nhân! Đây mới là cuộc sống Lăng Thiên ta muốn! Không có thực lực thì cho dù đưa thiên hạ đệ nhất mỹ nữ cho ngươi ngươi cũng không giữ được.
Mặc kệ kiếp trước kiếp này, mặc kệ thế giới gì. Chỉ có thực lực là trọng yếu nhất. Nếu như ngươi chỉ là một tên khất cái thì ngươi dám yêu công chúa sao? Nhưng nếu là người đứng đầu thiên hạ thì saoLăng Thiên ta sẽ không vứt bỏ điều gì. Thế giới này phải nắm giữ trong tay! Phía trước con đường của ta vô luận có bao nhiêu vật cản...Gặp thần thí thần, gặp phật sát phật
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết
Story
Chương 89: Lăng Thiên chi chí
10.0/10 từ 47 lượt.