Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 793: Trận chiến cuối cùng (cuối)

Tất cả binh lính, đem tất cả sự tin tưởng, đều giao hết cho thống soái Tây Môn Tạp của họ, các tướng sĩ đều là hi vọng hắn sẽ dẫn dắt họ đánh thắng trận, kiến công lập nghiệp, những binh sĩ cùng khổ càng là muốn được dưới sự dẫn dắt anh minh của vị thống soái thiếu niên này, có thể có được cơ hội tiến thân, trước lúc xuất chinh, càng có không ít những phụ mẫu giao con cái của mình vào tay của Tây Môn Tạp, hi vọng hắn chăm sóc tốt cho con cái của mình, đánh thắng nhiều trận.

Nhưng Tây Môn Tạp lại có một thân phận khác __ Lăng Tam Thập.

Lăng Tam Thập lại xem sự tín nhiệm của họ như là một miếng thịt béo bở, hai tay dâng cho kẻ địch của họ, mặc cho kẻ địch cắn xé! Mỗi lần nhìn thấy những vết thương chỉ có đường chết trên người các tướng sĩ Ngọc Gia, sự thất vọng trong mắt họ, nhưng họ vẫn gào thét: "Đại soái, nhanh chạy đi", trong lòng Lăng Tam Thập lại đau như dao cắt, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, hắn đã nhiều lần gặp ác mộng, nhiều lần có ý nghĩ muốn tự sát để tạ tội.

160 vạn đại quân ya! Là những đứa con của biết bao nhiêu những bà mẹ tóc bạc tựa cửa ngóng chờ ngày chúng khải hoàn trở về, là những người chồng của biết bao nhiêu thiếu phụ hồng nhan trông mong ngày trở về, là cha của biết bao nhiêu những đứa trẻ ngây thơ.

Đó là những trụ cột của biết bao nhiêu gia đình ya, đều là nhiệt huyết hán tử, chỉ là…. chọn sai chủ nhân.

Nếu như chỉ là những điều đó, trong lòng Lăng Tam Thập có lẽ sẽ dễ chịu hơn đôi chút, nhưng trong cuộc giao chiến với đế quốc Thần Châu, chắc chắn không thể tránh khỏi có thương vong, mỗi lần nhìn thấy những tướng sĩ mà mình thống lĩnh chém giết những binh sĩ của đế quốc Thần Châu, những tiếng kêu thảm thiết đó, càng là như đâm xuyên vào trong lòng hắn, chọc thẳng vào lục phủ ngũ tạng, rõ ràng có võ công không tầm thường, nhưng hắn vẫn phải giấu diếm.

Lăng Tam Thập, công thần đã vì đế quốc Thần Châu mà bỏ ra tất cả, còn lập được chiến công vô cùng hiển hách, nhưng trong lòng hắn đã là ngập đầy thương tích, kể cả từng là sát thủ siêu cấp, từng là lạnh lùng vô cảm, thì hắn cũng đã không thể chịu đựng được thêm.

Có lẽ chỉ có cái chết, mới là sự giải thoát tốt nhất cho hắn.

Lăng Tam Thập lóe lên một sự kiên quyết, kiếm quang khóa chặt lấy Ngọc Mãn Lâu, vun vút đâm thẳng đến.

"Tam Thập!". Lăng Thiên hét lớn.

"Tam Thập". Lăng Kiếm điên cuồng gào lên.

Dựa vào nhãn lực của hai người họ, sao có thể không nhìn ra nhát kiếm này có Lăng Tam Thập có ý nghĩa là gì, nhưng trong lòng hai người đều là rất rối bời, họ không biết tại sao Lăng Tam Thập lại không lưu luyến với cuộc sống nữa.

Ngọc Mãn Lâu râu tóc phấp phới, giống như cuồng ma giáng thế, cười lớn haha, đột nhiên thân người xoay chuyển như gió lốc, một cước đá trúng eo của Lăng Tam Thập, thân người lao vọt lên không trung, gầm lớn một tiếng trên lưng chừng trời: "Tống Quân Thiên Lí, ngươi cũng đến đây, trốn chui trốn lủi, vinh quang lắm sao? Thiên hạ đệ nhất? Hôm nay ta xem ai mới là thiên hạ đệ nhất?".

Chính tại lúc này, cánh tay thon nhỏ của Lê Tuyết vung lên, 3 viên bi sắt đen sì sì bay ra khỏi tay của nàng, lao về phía Ngọc Mãn Lâu đang ở trên không, tốc độ có lẽ không nhanh, nhưng phạm vi bao phủ của chúng là rất rộng, bất luận Ngọc Mãn Lâu né tránh như thế nào, ít nhất cũng phải tiếp xúc với một viên. Ngọc Mãn Lâu biết chắc chắn có điều gì cổ quái trong đó, cuồng tiếu hai tiếng, phẩy vạt áo một cái, quạt ba viên Tịch Lịch Đan này sang một bên; ba viên Tịch Lịch Đan này khi sắp tiếp cận với Ngọc Mãn Lâu, cũng là lúc nội lực của Ngọc Mãn Lâu sắp tác dụng lên chúng, đột nhiên cuộn tròn đâm vào nhau.

"Uỳnh!". Một tiếng nổ lớn vang lên, những làn khói đen cuồn cuộn bốc ra, Ngọc Mãn Lâu kêu lớn một tiếng dài, rơi xuống như đại bàng gẫy cánh.

Tống Quân Thiên Lí cầm thanh trường kiếm trong tay đang định lao ra nhận lời khiêu chiến của Ngọc Mãn Lâu, nhưng thấy Ngọc Mãn Lâu đã rơi xuống, bất giác thở một hơi nhẹ nhõm, lại quay về vị trí cũ.

Lăng Tam Thập trong mồm bắn ra một vũng máu, nghiêng người rơi xuống, lúc cơ thể hắn còn đang ở trên không, Lăng Thiên đã lao vọt người lên như điện xẹt, thanh trường kiếm xoẹt một tiếng đâm vào vùng eo của Lăng Tam Thập, mũi kiếm xoay một cái, một miếng thịt lớn "bựt" một tiếng bay ra. Phần bụng của Lăng Tam Thập lập tức xuất hiện một ổ máu lớn, máu phun ra như suối, nhát kiếm này cắt khá sâu, gần như đến ngũ tạng trong bụng cũng thấp thoáng có thể nhìn thấy được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Nhưng Lăng Thiên cũng không có cách nào khác, nếu như không cắt đi, chỉ cần hơi chậm một khoảnh khắc, chỉ sợ Lăng Tam Thập đã bước theo gót Thủy Vô Ba, biến thành một vũng nước đen.

Ánh mắt sắc bén của Lăng Thiên có thể nhìn thấy, miếng thịt lớn của Lăng Tam Thập bị hắn cắt đi đó, lúc ở trên không vẫn là màu trắng lẫn màu đỏ, nhưng khi vừa rơi xuống đất liền biến thành màu đen, tiếp đó tan ra bốc lên một đám khói màu đen…..

Tống Quân Thiên Lí phi vọt người ra, ống tay áo vung lên một cái, thổi bay đi đám khói màu đen đó.

Khói đã bay đi, trên mặt đất hiện ra một khoảng đen sì! Loại độc tính này, đến đá sỏi cũng không khỏi thát nạn.

Phía bên cạnh, hai huynh đệ Ngọc Mãn Đường và Ngọc Mãn Thiên thương tích đầy mình, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bất giác há mồm trợn mắt! Tuy từ lâu đã biết môn tà công mà đại ca luyện là cực độc, nhưng cũng không ngờ lại độc đến mức độ này.

Lăng Thiên ôm lấy Lăng Tam Thập, giơ tay ra bắt mạch cho hắn, nội lực vừa chạy xuống, sắc mặt bỗng mừng rỡ, lập tức điểm nhiều huyệt đạo trên người Lăng Tam Thập, ngăn không cho máu chảy ra.


Lăng Tam Thập sắc mặt nhợt nhạt, đờ đẫn nhìn Lăng Thiên, muốn nói gì đó, môi hấp háy, nhưng không nói ra được thành lời, đầu nghiêng sang một bên, ngất đi. Từng thớ cơ trên mặt vẫn đang co giật, giống như chịu một nỗi đau khắc sâu vào trong linh hồn, trong mắt từ từ chảy ra hai hàng lệ thủy.

Lăng Thiên kinh động trong lòng, lập tức hiểu ra nguyên nhân tại sau hắn muốn chết, dặn dò Lăng Phong đưa Lăng Tam Thập xuống dưới, hạ nghiêm lệnh phải trông coi hắn cẩn thận, Lăng Phong nước mắt lưng tròng, thưa vâng rồi đưa Lăng Tam Thập đi.

Trung tâm của vụ nổ, khói đen vẫn nghi ngút, Ngọc Mãn Lâu từ bên trong bay vọt ra, quần áo rách bươm, mặt mũi xám xịt, nhiều chỗ trên người vẫn đang rỉ máu, ba viên Tịch Lịch Đan đồng thời phát nổ, không ngờ cũng không thể nổ chết hắn.

Ngọc Mãn Lâu thân người giống như luồng sét, xoay tròn giống như con bông vụ trên không trung, mang theo hàng ngàn vạn tia kiếm quang màu ánh bạc, vô số những chưởng lực đen ngòm, dường như bao phủ lấy cả khoảng không, rơi xuống đầu Lăng Thiên.

Bọn Lăng Thiên không biết, sau khi luyện thành tà công, lớp da toàn thân của Ngọc Mãn Lâu cứng như thép nguội, ba viên Tịch Lịch Đan này tuy uy lực cực lớn, nhưng hoàn toàn không thể dồn hắn vào chỗ chết.

Chiêu này, đã là không còn có thể tránh né.

Dựa vào công lực hiện tại của Lăng Thiên, quả thực có thể thắng được Ngọc Mãn Lâu, chỉ cần dốc toàn bộ sức lực, tức khắc là có thể giết chết Ngọc Mãn Lâu, nhưng nếu là như vậy, Lăng Thiên chắc chắn sẽ phải tiếp xúc với bàn tay hoặc thanh trường kiếm của Ngọc Mãn Lâu! Bất luận là thế nào, đều là tiếp xúc với tà công tất chết.

Ngọc Mãn Lâu tuy chết, nhưng Lăng Thiên cũng không thể thoát nạn.

Dựa vào khinh công của Lăng Thiên, muốn tránh chiêu đó, cũng không phải là chuyện khó, nhưng bên cạnh hắn vẫn còn ba người Lăng Kiếm, Lê Tuyết và Lăng Trì, Lăng Thiên nếu như lùi thì ba người này chưa chắc đã chịu lùi, chắc chắn sẽ lên, lên thì chắc chắn sẽ chết! Lăng Thiên đã nhìn ra được sự kiên quyết trong mắt họ! Đặc biệt là từ trong mắt của Lê Tuyết, sự ôn hòa dịu dàng như mặt nước biển…

Bọn Lăng Kiếm sở dĩ công thành trước lúc Lăng Thiên đến, chính là vì chuyện này.

Lê Tuyết sở dĩ nằng nặc đòi đi theo Lăng Thiên đến đây, cũng chính là vì thời khắc này.

Lê Tuyết đưa mắt sang nhìn Lăng Thiên, ánh mắt ôn nhu thâm tình, Thiên ca, muội hại huynh một đời, đời này muội trả lại huynh! Vì huynh, muội không có gì phải hối hận cả.

Lăng Thiên gầm lên một tiếng, thanh Liệt Thiên Kiếm được vận vào tất cả nội lực bình sinh của hắn, lập tức sắc mặt hắn biến thành màu trắng như ngọc, thanh trường kiếm vung lên, giống như dải ngân hà đột nhiên rơi xuống, hình thành nên một bức tường kiếm quang rực rỡ phía trước người.

Ngọc Mãn Lâu cười lớn một cách điên cuồng, không né không tránh, lao thẳng vào.

Tống Quân Thiên Lí lần đầu tiên trong đời sắc mặt lo lắng đến vậy, lao vọt đến như sao băng, đâm thẳng mũi kiếm về phía Ngọc Mãn Lâu!

Một chỗ khuất trong bóng tối không xa, một bóng người to lớn đột nhiên lao ra, cơ thể to lớn trong lúc di chuyển còn vang lên những tiếng "pạch, pạch".

Máu tươi bắn tung tóe, Ngọc Mãn Lâu lấy cả thân người hắn phá vỡ bức tường kiếm của Lăng Thiên, hai bàn tay bốc lên những hơi máu đen ngòm, hung tợn đánh về phía Lăng Thiên.

Lăng Thiên nghiến chặt răng, không tránh không né, hai bàn tay lập tức ngưng tụ công lực bình sinh cả đời của hắn, sẵn sàng nghênh chiến.

Lăng Thiên đã quyết định, sau lần đọ chưởng này, chuyện đầu tiên chính là chặt đứt ngay hai cánh tay của mình, nếu như vẫn không thể ngăn cản được độc tính, vậy thì cũng chỉ biết trách số mình không may, tiếp tục một lần luân hồi nữa là xong.

"Công tử thận trọng!". Lăng Kiếm Lăng Trì cùng lúc hét lớn, giống như là đang cáo từ với Lăng Thiên, thân người vọt lên một cái, chặn ngay phía trước Lăng Thiên, gầm lên một tiếng long trời lở đất, lao về phía Ngọc Mãn Lâu.

Lăng Thiên đại kinh thất sắc, lập tức hai tay mỗi tay tóm lấy một tên, ném sang hai bên mình, phía trước ngực liền trở lên trống trải; hắc chưởng của Ngọc Mãn Lâu đã chỉ còn cách Lăng Thiên không đến 3 thước.

Một thân người mảnh khảnh giống như lạc thần xuất thủy, nhẹ như phù vân, đột nhiên xuất hiện ở giữa Lăng Thiên và Ngọc Mãn Lâu.



Lê Tuyết trên mặt tràn đầy sự kiên quyết, đôi tay ngọc nhỏ nhắn vận ngưng công lực toàn thân của nàng, thần tốc đánh về phía Ngọc Mãn Lâu, khắc này, nàng không hề nhìn Ngọc Mãn Lâu ở trước mặt, nàng biết chắc chắn, hai chưởng này của nàng sẽ đánh ngay chính diện với chưởng của Ngọc Mãn Lâu! Bởi vì chưởng thế của Ngọc Mãn Lâu trong thời gian và cự li ngắn như này đã không còn có thể thay đổi.

Cho nên Lê Tuyết không nhìn hắn, nàng cố gắng ngoảnh đầu lại, dùng ánh mắt hiền dịu ôn nhu vô hạn nhìn Lăng Thiên, nhìn khuôn mặt của Lăng Thiên, dường như nàng muốn khắc ghi hình ảnh của Lăng Thiên vào thật sâu trong trái tim mình, khắc sâu vào trong tận linh hồn.

Ngọc Mãn Lâu cười gằn lên một tiếng: "Lăng Thiên, kể cả ta không giết được ngươi, cũng phải để ngươi đau khổ cả đời, hahaha".

"Phập". Nhát kiếm với tốc độ và sự phẫn hận cực độ của Tống Quân Thiên Lí, phá hủy chân khí phòng thân của Ngọc Mãn Lâu, cắm sâu vào lồng ngực của hắn.

Nhưng, dù là như vậy cũng đã là không thể thay đổi được thế tiến của song chưởng của Ngọc Mãn Lâu, hai bàn tay bốc khói đen ngùn ngụt đó, sắp chạm đến đôi bàn nay trắng nõn như ngọc của Lê Tuyết.

"Tuyết nhi". Lăng Thiên gào một tiếng xé gan xé phổi, hai mắt hắn là màu đỏ của máu, hắn đột nhiên cảm thấy đau đớn vô cùng, trước mắt mọi thứ lập tức trở nên mờ đi.

Đời trước kiếp này, chẳng nhẽ ta vẫn là không thể nào có được nàng sao?

Chính lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người với tốc độ nhanh đến cực điểm đột nhiên bay vọt đến, sừng sững chen vào vị trí trung tâm của vòng chiến, hai chưởng của Ngọc Mãn Lâu uỳnh uỳnh đánh vào ngực của người này, crac crac toàn bộ xương ngực vỡ vụn! Lê Tuyết đang quay đầu lại nhìn Lăng Thiên, hai bàn tay cũng là không kịp thu về, đánh trúng vào lưng của người này, toàn bộ phần lưng to lớn lập tức sụp xuống hoàn toàn…..

Người đến này hự một tiếng, quay đầu lại nhìn Lăng Thiên, Lăng Kiếm, trên mặt nở một nụ cười tươi vui, khuôn mặt béo béo này, nhìn sao lại thấy quen thuộc như vậy… ngay sau đó, liền toàn thân mềm nhũn, ngã xuống.

Người đến chính là người cuối cùng trong các thiếu niên họ Lăng không được bố trí nhiệm vụ, Lăng Ngũ Linh.

Tất cả mọi người đều biết thực lực của Lăng Ngũ Linh là yếu nhất trong số tất cả các thiếu niên họ Lăng, ngay đến tuyệt chiêu người kiếm hợp nhất cũng chưa luyện thành, cho nên Lăng Thiên tập trung tất cả các thiếu niên họ Lăng, chỉ duy nhất không triệu tập hắn, nhưng hoàn toàn không có ai biết, trình độ khinh công của hắn lại chính là cao nhất trong các thiếu niên họ Lăng, thậm chí là không dưới Lăng Kiếm! Lấy thể hình của hắn mà nói, có thể đạt đến được trình độ khinh công như vậy, hắn cần phải trả một cái giá như thế nào.

Tên gọi của chiêu khinh công của hắn nghe vô cùng hay "Bạch câu quá khích, cao sở bất thắng hàn".

Chính là chiêu bạch câu quá khích vừa nãy mà hắn đã làm được điều mà người khác không làm được, ngay trong khoảnh khắc cuối cùng đã kịp chen người vào giữa Ngọc Mãn Lâu và Lê Tuyết.

"Ngũ Linh! Huynh đệ". Lăng Thiên đại kinh thất sắc, gào lên một tiếng.

"Ngũ Linh! Người huynh đệ của ta". Lăng Kiếm gầm lên một tiếng, lòng đau như cắt, phụt một tiếng phun ra một vũng máu, đột nhiên ngẩng mặt lên trời cười như phát điên: " Hahaha….được lắm Ngũ Linh! Không hổ danh là huynh đệ của ta! 56 huynh đệ vĩnh viễn tự hào vì đệ!". Trong mồm là tiếng cười lớn, nhưng trong mắt là lệ thủy ào ào tuôn rơi.

Ngọc Mãn Lâu bị Tống Quân Thiên Lí đâm một nhát kiếm chí mệnh ngay giữa tim, gắng gượng đánh ra chưởng lực cuối cùng, trên mặt hắn là khoái ý tà ác, đang đợi nhìn thấy thần sắc đau đớn sống không bằng chết của Lăng Thiên, đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy, nét mặt của hắn lập tức biến thành sự kinh ngạc vô cùng vô tận.

"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?". Ngọc Mãn Lâu đột nhiên lại trở nên hung tợn, vụt một cái lại nhảy lên, gầm thét: "Lăng Thiên, ta muốn ngươi bồi táng với ta". Nhưng khi vẫn còn đang ở trên không trung, trước ngực, sau lưng, mắt mũi tai mồm đồng thời máu tươi phun ra, thân người rơi xuống ngay phía trên người của Lăng Ngũ Linh. Trong miệng hắn vẫn lẩm bẩm: "Ngươi may mắn lắm, ngươi may mắn lắm". Khí số đã tuyệt, hai mắt hắn vẫn là trợn tròn, trong đó là sự phẫn uất không cam tâm.

Gần như là trong chớp mắt, thi thể của Ngọc Mãn Lâu và Lăng Ngũ Linh đã biến thành một vũng nước đen, từ từ thấm vào mặt đất, một đám khói đen bốc lên trong ánh sáng lúc bình minh, lập lờ trôi nổi. Giống như là linh hồn của Lăng Ngũ Linh không nỡ rời xa thế giới này, rời xa huynh đệ của mình, không nỡ rời xa Lăng Thiên, như đang lưu luyến cõi trần gian, không chịu tan biến đi, cao sở bất thắng hàn, nhưng nguyện thường lưu nhân gian….

Lăng Thiên trong lòng chua xót, lệ thủy ào ào tuôn rơi….

Lê Tuyết quay người lại, lao vào trong lòng Lăng Thiên, khóc nấc lên từng hồi.

Bọn Lăng Kiếm nước mắt ròng ròng, đau đớn vô cùng, tất cả giơ kiếm hành lễ trước anh linh của Lăng Ngũ Linh. 56 huynh đệ, từ nhỏ đã bầu bạn với nhau, sống chết vì nhau, chinh chiến thiên hạ, chưa từng có ai bị tổn hại! Không ngờ trong trận chiến cuối cùng này, lại mất đi người huynh đệ nhỏ tuổi nhất.

160 vạn đại quân của Ngọc Gia đã tan thành mây khói, thành Minh Ngọc đã bị đế quốc Thần Châu công phá, Ngọc Mãn Lâu chết trong sự vây đánh của Lăng Thiên, Tống Quân Thiên Lí, Lăng Kiếm, Lê Tuyết….



Lăng Thiên xoa dịu nỗi đau của Ngọc Mãn Đường và Ngọc Mãn Thiên, đồng thời đón họ đến thành Thừa Thiên, tương phùng cùng với Ngọc Băng Nhan, hai người tuy bị Lăng Kiếm đánh trọng thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, cộng thêm việc hai người vốn dĩ là cao thủ cấp kim ngọc, tốc độ hồi phục cũng nhanh, chỉ là hai người khó tránh có sự đau buồn về cái chết của Ngọc Mãn Lâu. Nhưng Lăng Thiên cũng không có lời nào để nói cả, tin chắc rằng họ có thể hồi phục lại được tâm cảnh bình thường.

Thiên Tinh được nhất thống, Lăng Thiên đại xá thiên hạ, thực thi chính sách mới, miễn thuế ba năm, nhằm giúp cho bách tính được nghỉ ngơi tăng gia sản xuất.

Lăng Thiên hạ một thánh chỉ, để cho bọn Lăng Kiếm ai nấy quay trở lại họ vốn có của mình, sau đó luận công ban thưởng, phong quan chức tước vị, những ai không muốn được phong thưởng thì có thể làm việc dưới chướng của Lăng Kiếm.

Lăng Tam Thập phần bụng bị mất một mảng lớn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nguyên khí bị tổn thương nặng, Lăng Thiên dùng hết các loại linh đan thần dược cũng không có cách nào trị khỏi, không thể vận công; Lăng Thiên bèn để Lăng Tam Thập xuống dưới chướng của Lăng Kiếm, đảm nhiệm vai trò quân sư, cố gắng tĩnh dưỡng.

Lăng Thiên làm đại đế 5 năm, Lăng Trì dẫn đại quân tiến đánh Trùng Dương, hội hợp với bọn Lăng Nhất, Thủy Mạn Không, nhất thống đại lục Thiên Phong. Thủy Mạn Không tuyên bố giải tán gia tộc Thủy thị, sát nhập vào đế quốc Thần Châu, Lăng Trì cũng do đó trở thành công tước thứ hai của đế quốc Thần Châu.

Trong cùng một năm, Lăng Kiếm và Tiêu Phong Dương dẫn đại quân viễn chinh đại lục, những chỗ đi qua, quét sạch đường đi, đến nay, ba đại lục của cả thiên hạ, đều là đất đai dưới sự thống trị của đế quốc Thần Châu.

Trong chính năm mà Lăng Thiên thống nhất thiên hạ này, võ công của hắn cũng đã đạt đến cảnh giới cao nhất của võ học, một ngày đang ngồi trong cung, Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lí đột nhiên xuất hiện, đứng trước Tử Cấm Thành, khiêu chiến với Lăng Thiên.

Lăng Thiên vui vẻ nhận lời, đi mà không mang theo vũ khí.

7 ngày sau, Lăng Thiên bình an vô sự trở về, nhưng thế nhân từ nay không còn trông thấy Tống Quân Thiên Lí nữa! Giang Sơn Lệnh Chủ, giờ đây đã trở thành một truyền thuyết vĩnh hằng, một thần thoại trong giới võ học.

Vô Thượng Thiên cũng theo đó mà giải tán.

Chỉ đến khi tất cả các huynh đệ Lăng Thiên, Lăng Kiếm và những người khác tụ tập lại uống rượu với nhau, Lăng Kiếm lúc này võ công đã không hề thua kém Tống Quân Thiên Lí năm đó, hắn đã đặt ra một câu hỏi: đỉnh cao võ học, rốt cuộc là như thế nào?

Lúc đó Lăng Thiên cười lớn haha, nói: "Sau trận chiến với Thiên Lí, ta mới thật sự biết được, cái được gọi là đỉnh cao võ học, thực ra cả hai thế giới này đều là giống nhau, cũng chỉ là lấy võ mà nhập đạo, khó tránh phá vỡ hư không. Có điều, chỉ cần trong tim có đỉnh cao nhất, thì đâu đâu cũng là đỉnh cao nhất, không cần thiết phải tìm hiểu quá sâu, tâm hữu sở luyến, hà tất phải theo đuổi cái đỉnh cao?".

Lăng Kiếm không hiểu gì cả, hai thế giới mà Lăng Thiên nói hắn cũng không cách nào hiểu được, lúc truy hỏi thì Lăng Thiên vừa cười vừa nói, phật bảo không thể nói, không thể nói, chỉ cần biết quý trọng những gì mình đang có, chính là đã đạt đến cảnh giới cao nhất của việc làm người.

Chỉ cần biết quý trọng những gì mình đang có, chính là đã đạt đến cảnh giới cao nhất của việc làm người.

Bọn Lăng Kiếm cảm thấy cực kì hiếu kì về trận chiến cuối cùng giữa Lăng Thiên và Tống Quân Thiên Lí, nhưng Lăng Thiên thì cứ ngậm miệng không nói gì; lúc hỏi đến tung tích của Tống Quân Thiên Lí, Lăng Thiên đột nhiên cười lớn, nói ra một câu vô cùng khó hiểu: "Dựa vào cái thiên chất vượt xa người thường của thằng cha đó, hiện giờ chắc đang học đại học rồi cũng nên? Thật muốn xem xem thằng cha này ở trường đại học như thế nào, aizz…., những người đẹp của quê hương ta ya, đều là bắp cải non xanh, đáng tiếc!".

Tất cả mọi người như rơi vào trong đám mây đám khói, ai nấy nghĩ đến đau đầu cũng không biết ý nghĩa của lời mà Lăng Thiên nói. "Trường đại học" là vật gì? Người đẹp sao lại có liên quan gì đến bắp cải? Tại sao lại cảm thấy đáng tiếc?

Vô số sự nghi vấn, Lăng Thiên càng nói, đám đông càng không hiểu gì.

Chỉ có duy nhất người ngồi bên cạnh Lăng Thiên là Lê Tuyết cứ cười khúc khích, đám đông trợn tròn mắt nhìn nàng, không biết nàng đang cười cái gì.

Lăng Thiên lúc say mềm rồi mới nói: "Ta xây dựng đế quốc Thần Châu là vì ta là con cháu Viêm Hoàng (Viêm Hoàng: Viêm Đế Thần Nông Thị và Hoàng Đế Hữu Hùng Thị, đại biểu cho tổ tiên của dân tộc Trung Hoa, đời sau của Viêm Đế và Hoàng Đế chính là chỉ đời sau của dân tộc Trung Hoa), từ nay về sau, con cháu đời đời, đều lấy họ là Viêm Hoàng, không được phép thay đổi, ba đại lục hợp lại với nhau, lấy tên là đại lục Viêm Hoàng".

10 năm sau, Lăng Thiên đại đế truyền ngôi cho con trưởng của mình, là con trai mà Lăng Thần sinh ra – Lăng Mộng Dương, sau đó đem theo mấy vị hồng nhan tri kỉ và vợ chồng Lăng Kiếm biệt tích mà đi, từ đó không ai còn biết tung tích của họ. Lưu lại trên đại lục Viêm Hoàng một truyền thuyết vĩnh hằng, Lăng Thiên truyền thuyết! Được thế nhân đời đời truyền tụng, thiên thu vạn đời, không thay đổi sắc màu.

Tất cả mọi người đều không biết, trong một khoảng không gian thời gian khác, Lăng Kiếm hoàn toàn mất đi phong độ của một nhân vật truyền kì đỉnh cao võ học, càng không có phong thái của kẻ sát thủ máu lạnh, bám theo phía sau Lăng Thiên đang mặc một bộ đồ tây, ra sức hỏi:

"Công tử, đây là vật gì vậy? Tại sao toàn thân là da sắt mà vẫn có thể chạy nhanh như vậy?....".



"Công tử, phụ nữ ở đây đúng là không biết xấu hổ, không ngờ dám để hở cả đùi mà ra đường….".

"Công tử, đây là rượu sao? Sao lại có mùi vị như nước đái ngựa thế này? Công tử sao lại có thể uống một cách ngon lành như vậy?....".

"Công tử….?".

"Công tử….?????".

"…..?????".

Phía sau hai người họ.

"Tuyết tỉ, nơi này lạ thật đấy…..".

"Tuyết tỉ, tỉ xem cái này này…..".

"Tuyết tỉ, mĩ phẩm là cái gì vậy?....".

"Tuyết tỉ……….????????".

Cuối cùng Lăng Kiếm phát hiện ra một người, người này tay trái ôm một mĩ nữ, tay phải ôm một mĩ nữ, phía sau còn có một cô, sắc mặt gió xuân phấp phới, vừa nhìn đã biết ngay là công tử ăn chơi du thủ du thực.

Phổ toẹt một bãi nước bọt, Lăng Kiếm nói: "Tên đó thật đáng ghét, vừa nhìn đã biết ngay không phải là thứ tốt đẹp gì, nếu như là ở chỗ chúng ta, ta từ sớm đã chém hắn thành 7, 8 khúc".

Người đó dường như phát giác ra bọn Lăng Thiên, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt sắc nhọn vô cùng, lúc nhìn thấy bọn Lăng Thiên liền đột nhiên ngớ người một lúc, tiếp đó bỗng hét lớn một tiếng: "Ô cái đ…., là hai người các ngươi?".

Lăng Kiếm cũng ngớ người: "Tống Quân….".

Người đó ho khục khục hai tiếng: "Tại hạ tên Tống Thiên Lí, khục khục". Nói xong ghé sát đến nói: "Lăng Thiên truyền thuyết đã được xuất bản ở đây rồi, đừng gọi tên vốn có của ta….".

Nhìn thấy phía sau Lăng Thiên một đám vàng anh vàng yến bước đến, trong đó còn có cả vợ của Lăng Kiếm, Tống Thiên Lí há mồm trợn mắt: "Cái c...c gì thế này, đến nhiều như này sao? Ngươi lái xe bus đến à?".

Một chiếc xe Cadillac loại kéo dài lao vụt đến, một người đàn ông trung niên vội vàng bước từ trên xe xuống: "Tống đại sư, ngài nhất định phải cứu con trai tôi, có nhiều tiền hơn nữa tôi cũng bằng lòng! Tôi chỉ có một đứa con trai này, tôi xin ngài".

Lại một chiếc xe vô cùng hoa lệ khác lao đến, lại một người đàn ông trung niên nữa vội vàng bước xuống xe: "Tống đại sư, quẻ của ông quả thực quá chuẩn, xin ông chỉ điểm thêm vài câu, tiền tuyệt đối không thành vấn đề".

Lại một chiếc xe nữa….

Hóa ra thằng cha này làm thầy bói.

"Lão huynh, xem ra huynh làm ăn cũng khấm khá quá nhỉ, đám người chúng tôi, đến đây chính là ăn của huynh, ở nhà huynh, tiêu tiền của huynh, thế nào, chẳng nhẽ huynh không vui sao?". Lăng Thiên vừa cười vừa ôn tồn nói.

Tống Thiên Lí lập tức biến sắc, không biết làm thế nào.

Những người có mặt đều kinh ngạc, thật là không biết Tống đại sư lại có đám bằng hữu mặt dày xấu tính thế này.

Lăng Thiên Truyền Thuyết
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết Story Chương 793: Trận chiến cuối cùng (cuối)
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...