Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 789: Trận chiến cuối cùng(4)!

Bên phía quận Yên, Lăng Thiên nhìn bức thư vừa được truyền đến, bất giác nổi giận, hạ lệnh quát: "Toàn quân lên ngựa, tức tốc lên đường, không nghỉ ngơi nữa".

"Lăng Kiếm đã bắt đầu công thành từ mấy hôm trước rồi?". Lê Tuyết sắc mặt trầm ngâm, hỏi một câu. Nhìn nét mặt của Lăng Thiên, nàng đã nhìn ra điều đó.

"Tên Lăng Kiếm này". Lăng Thiên tức giận thở dài một hơi: "Đợi lần này kết thúc, ta phải phạt hắn thật nặng mới được".

Lê Tuyết cười một tiếng, chậm dãi nói: "Lăng Kiếm là vì huynh nên mới làm như vậy, cách nghĩ của hắn huynh chẳng nhẽ không biết?".

Lăng Thiên hừm một tiếng, trợn mắt lên, nói: "Nhưng đó là tính mệnh của mười vạn đại quân ya, có mạng của ai là không quan trọng?".

Lê Tuyết im lặng, trong lòng nàng nghĩ: "Nếu như là muội, chỉ sợ cũng sẽ làm giống Lăng Kiếm! Muội thà rằng người trong thiên hạ đều chết cả, kể cả là dùng tính mạng của muội để liều chết, cũng tuyệt đối không để huynh bị hại! Vì huynh, hi sinh tất cả đều là xứng đáng, chỉ cần huynh được an toàn, thiên hạ có là gì?".

Câu nói này Lê Tuyết tuy không nói ra, nhưng Lăng Thiên khi nhìn vào đôi mắt của Lê Tuyết thì hắn đã có thể nhìn ra, bất giác hắn cảm thấy trong lòng ấm áp, vỗ nhẹ vào vai nàng, dịu dàng nói: "Yên tâm!".


Không biết tại sao, khi nghe được câu nói này của Lăng Thiên, Lê Tuyết bỗng cảm giác thấy trái tim lúc nào cũng đập mạnh vì lo lắng của nàng đột nhiên như được yên tĩnh trở lại, nàng cảm giác được sự tự tin đó của Lăng Thiên, bất giác cảm thấy yên tâm trong lòng, nàng khẽ cười.

Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời đã dần tối, Lăng Thiên khẽ than một hơi, nói: "Muốn toàn quân đến đó chắc chắn là không kịp nữa rồi, chúng ta cần bỏ lại quân đội, tức tốc lên đường, mới có thể đến được thành Minh Ngọc trước nửa đêm, nếu như chúng ta đến muộn, với môn tà công hiểm độc đó của Ngọc Mãn Lâu, bọn Lăng Kiếm chắc chắn sẽ có thương vong rất lớn".

Lê Tuyết gật gật đầu, mỉm cười nói: "Nếu như không phải là nghiêm lệnh trước đó của huynh, Lăng Kiếm tuyệt đối không thể nhẫn nhịn đến tận bây giờ, muội tin chắc hắn đã vô cùng khắc chế bản thân rồi, nếu là muội, chỉ sợ từ lâu đã động thủ rồi". Nguồn: http://truyenfull.vn

Xắp xếp một chút công việc xong, Lê Tuyết và Lăng Thiên lập tức bỏ lại đoàn quân phía sau, lên ngựa tức tốc phóng về phía thành Minh Ngọc.

Màn đêm dần dần tối mịt, thành Minh Ngọc vẫn đang chiến hỏa ngập trời.

Trong hoàng cung.


Một tướng lĩnh vội vã bước vào: "Khởi bẩm hoàng thượng, thế tấn công của đế quốc Thần Châu vẫn là vô cùng mãnh liệt, từ buổi chiều đến giờ, chưa từng có chút gián đoạn, có nên đưa đội quân dự bị ra để phòng tránh ngộ nhỡ?".

Ngọc Mãn Lâu sắc mặt u ám nhìn hắn, hồi lâu mới nói: "Cứ làm theo kiến nghị của ngươi đi! Các thống soái của đế quốc Thần Châu trước giờ đều rất cẩn trọng, lần này lại không giống với bình thường, ra sức công thành, hoàn toàn không cần biết đến tổn thất, vốn đã là chuyện nằm ngoài dự đoán của người khác, thông báo cho các tướng lĩnh, toàn lực phòng thủ, không được để xảy ra bất kì sai sót nào".

"Tuân lệnh". Tướng lĩnh đó cúi người hành lễ, bước vội ra ngoài.

"Thế tấn công càng ngày các ác liệt ư? Cố tình tạo thanh thế mà thôi, chỉ là dùng trăm vạn đại quân để thu hút sự chú ý của ta, xem ra đêm nay vị Đệ Nhất Lâu chủ đó có hành động đây". Ngọc Mãn Lâu chậm rãi nói: "Chắc chắn là đội quân hùng hậu lắm đây, nếu không thì sao có thể giết được Ngọc Mãn Lâu ra? Được, trẫm đợi các ngươi đến".

"Đại ca, ý của huynh là…Đệ Nhất Lâu chủ đêm nay sẽ đến hành thích huynh?". Ngọc Mãn Đường hỏi.

"Nhị đệ, đệ cũng là đại gia binh pháp đương thế, sao có thể không biết, mấy ngày này chúng không ngừng công thành, nhìn thiên thời lúc này thì là bất lợi cho bên tấn công, từ sớm đã cần tạm thời ngừng chiến rồi, mà đêm nay chúng hoàn toàn không có ý ngừng lại, mà là càng công càng mạnh, đệ không cảm thấy chuyện này rất là không bình thường sao?". Ngọc Mãn Lâu nhìn nhị đệ của hắn một cái, nói tiếp: "Nếu đã không bình thường, thì chắc chắn có nguyên cớ trong đó, một sự bất thường như này chắc chắn tiềm ẩn trong đó một kế hoạch lớn khác, mà hiện nay ở trong thành Minh Ngọc, ngoài ta ra thì còn có ai có tư cách để chúng dùng 100 vạn đại quân làm mành che?".

"Đại ca nói rất đúng". Ngọc Mãn Đường ánh mắt khẽ lóe lên, khí tức toàn thân bỗng trở lên sắc lạnh.

"Nhị đệ!". Ánh mắt Ngọc Mãn Lâu bỗng trở nên hiền hậu, nói: "Đệ Nhất Lâu chủ đích thân ra tay, đêm nay nếu như có hành động, các cao thủ của chúng chắc chắn không ít, đêm nay chắc chắn sẽ là một trận ác chiến, ai thắng ai thua vẫn chưa thể biết được, đệ cần phải ghi nhớ một việc….".

Ngọc Mãn Đường ngẩng đầu lên, tập trung tinh thần lắng nghe, nhưng Ngọc Mãn Lâu nói đến đây đột nhiên lại ngừng lại, ánh mắt thẫn thờ nhìn màn đêm đang dần dần tối tăm, nhìn từ mặt nghiêng, trên mặt của Ngọc Mãn Lâu là một nét thê lương dị thường, một sự chán nản đến cực độ! Hồi lâu, Ngọc Mãn Lâu khẽ than một hơi, bước xuống khỏi ngai vàng, nắm chặt lấy tay của Ngọc Mãn Đường, nói một cách nặng nề: "Nhị đệ, mọi người đều là người hiểu biết, tình hình hiện nay ai cũng có thể nhìn ra, Ngọc Gia của chúng ta, nghìn năm huy hoàng đã đến hồi kết thúc! Kể cả bây giờ vẫn đang cố gắng gượng, cũng chỉ là cố kéo dài thêm chút thời gian mà thôi, thế cục đã được định". Hắn giơ tay ra, chặn lời của Ngọc Mãn Đường, tiếp tục nói tiếp.

"Ngọc Mãn Lâu ta từ bé đã ôm hoài bão lớn lao, thề sẽ đưa Ngọc Gia trở thành thiên hạ đệ nhất gia tộc, làm chủ tể vận mệnh của chúng sinh thiên hạ! Đã nhiều năm như vậy, từng bước từng bước đến nay, đều là quá thuận buồm xuôi gió; ta thậm chí có thể khẳng định, Ngọc Gia đời chúng ta, tuyệt đối hưng thịnh hơn bất kì đời nào trước đó! Cho nên, đại ca ta cũng biến thành cuồng vọng kiêu ngạo, cho rằng trong thiên hạ này không có chuyện gì ta không làm được, tất cả đều nằm trong sự khống chế của ta! Do đó dã tâm cũng ngày càng lớn, càng ngày càng không thể khống chế".

"Ngay từ mười năm trước khi gia tộc lần đầu tiên bị người ta tấn công, ta đã từng phái người ngầm bám theo hai người đó, bí mật bám theo cả quãng đường, cho đến địa phận Thừa Thiên thì hoàn toàn mất dấu vết. Thế nhưng, cũng do đó ta có một phát hiện đặc biệt. Bởi vì lúc đó cũng là lúc mà tiếng xấu của Lăng Thiên là tệ hại nhất, khi ta biết Lăng Thiên lúc đó mới chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, ta đã bắt đầu hoài nghi. Một đứa trẻ mới 11, 12 tuổi, kể cả có thác loạn, có hư đốn hơn đi chăng nữa, cũng không đến nỗi tiếng xấu vang danh khắp thiên hạ như vậy chứ? Hơn nữa, còn truyền đi nhanh như vậy? Thế là ta càng thêm nghi ngờ, cho người đi điều tra Lăng Thiên, cuối cùng cũng phát hiện ra những tin đồn đó đều được truyền đi từ một bang phái tên là Cuồng Phong Bang, mà Cuồng Phong Bang này lại chính là chịu sự chỉ huy của Lăng Thiên! Ngay từ lúc đó ta đã biết, thằng nhóc này chắc chắn không đơn giản".

"Việc Lăng Thiên cố tình thể hiện mình yếu kém, thậm chí là không tiếc tự bêu rếu tiếng tăm của mình, so sánh với ta hồi nhỏ cố ý muốn thể hiện mình, cố ý làm ra vẻ để lấy lòng các bậc trưởng lão và phụ thân, tuy là hoàn toàn khác nhau, nhưng mục đích thì lại là giống nhau, có thể gọi là dị khúc đồng công! Lúc đó, trong tay ta nắm đại quyền, tin chắc rằng chỉ cần lật tay là có thể làm cho tên tiểu quỷ Lăng Thiên này vạn kiếp bất phục, nhưng ta đã không làm như vậy. Đến nay nghĩ lại, vừa thấy hối hận, vừa thấy không hối hận, haha….". Ngọc Mãn Lâu tự cười chế giễu mình: "Bởi vì nhìn Lăng Thiên từng bước trưởng thành, từ từ làm mạnh lực lượng của mình, ta lại giống như được bước lại những ngày tháng năm đó, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ đó, quả thực là ….rất khó hình dung".

Ngọc Mãn Đường thở dài một hơi, cuộc đời này của Ngọc Mãn Lâu, hắn là em trai đương nhiên biết rất rõ, Ngọc Mãn Lâu có tâm thái như vậy đối với Lăng Thiên hoàn toàn không có gì kì lạ.

"Tên tiểu tử Lăng Thiên này, thủ đoạn hành sự của hắn với ta về cơ bản là giống nhau, trên một ý nghĩa nào đó thậm chí là không khác gì ta, cũng là độc ác tàn nhẫn, cũng là con đường tràn đầy bạo lực và máu tanh! Nhưng bước chân đầu tiên của hắn thì đã sớm hơn ta mười năm, tròn chĩnh mười năm! Kể cả là mười năm này, cũng chỉ là sự dự đoán, bởi vì những bộ phận lực lượng của Lăng Thiên ta đều biết cả, nhưng không ngờ hai thế lực thần bí vô cùng là Đệ Nhất Lâu và Thủy Tinh Lâu cũng là lực lượng của Lăng Thiên, chúng ta trước giờ không hề có được thông tin gì về chúng! Cũng tức là nói, trước lúc ta chú ý đến hắn 10 năm trước, hắn đã sáng lập nên hai tổ chức này, sau đó ẩn giấu chúng đi một cách triệt để, để ta không phát giác ra! Ta tin chắc rằng lúc đó, hai thế lực hiện nay động cái là có thể ảnh hưởng đến toàn thiên hạ này vẫn là rất vô cùng nhỏ bé? Mà Lăng Thiên lúc đó chỉ có 8 tuổi".


"8 tuổi, chỉ có 8 tuổi!". Ngọc Mãn Đường trợn mắt há mồm, hắn cảm thấy kinh ngạc đến choáng váng đầu óc. Một đứa bé tám tuổi mà có thể sáng lập lên hai tổ chức có thể nói gần như là trong truyền thuyết là Đệ Nhất Lâu và Thủy Tinh Lâu? Một là tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ, một là mạng lưới tình báo thiên hạ đệ nhất? Nếu như không phải đại ca nói rõ một cách trịnh trọng như vậy, liệu có thể tin được không? Ta là đang nằm mơ sao? Ngọc Mãn Đường lắc mạnh đầu.

Đúng là một nhân vật quái dị!

"Cho đến khi Ngụy Thành Bình mời ra Giang Sơn Lệnh, mời Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lí truy sát Lăng Thiên, lông cánh của Lăng Thiên đã cứng cáp! Nhưng ta vẫn cho rằng, Lăng Thiên chỉ có mấy năm nỗ lực, kể cả là có tư chất trời phú hơn đi chăng nữa, thì cũng có thể giành được bao nhiêu thành quả? Chẳng nhẽ có thể ngang hàng với gia tộc lớn tích lũy cả ngàn năm như Ngọc Gia ta? Càng huống hồ, lúc đó ta không chỉ mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, hữu ý vô ý liền sinh ra cảm giác cuồng ngạo, không ngờ lại khát vọng xuất hiện một đối thủ có thực lực ngang ngửa với mình, để làm cho cuộc đời của mình càng thêm đặc sắc hơn, ít nhất thì không vô vị, cô độc như vậy….".

Ngọc Mãn Lâu cười một cách chua chát: "Từng bước phát triển đến nay, thằng nhóc năm đó không ngờ từng bước từng bước biến thành bá chủ xưng bá thiên hạ, mà hiện nay còn vây khốn cả Ngọc Gia ra ở nơi đây! Đúng là sai một li đi một dặm, thế lực của Lăng Thiên, thật sự đáng sợ nhất không phải là Đệ Nhất Lâu, mà chính là Thủy Tinh Lâu! Đệ Nhất Lâu có thực lực cố nhiên là cường tuyệt, nhưng xét cho cùng thì cũng chỉ là một công cụ giết người sắc nhọn mà thôi. Nhưng thông tin tình báo của Thủy Tinh Lâu, lại là có thể tiêu diệt được cả trăm vạn đại quân! Thủy Tinh Lâu được Lăng Thiên cất giấu trong gần mười năm, đến nay vẫn chưa để lộ ra, nhưng những lợi ích mà hắn có được từ Thủy Tinh Lâu là cực kì lớn! Nếu như không phải do trùng hợp mà ta biết được Thủy Tinh Lâu chính là của Lăng Thiên, thì chúng ta sẽ không thể phát hiện ra, hễ là dùng số tiền lớn để mua tin tức tình báo từ Thủy Tinh Lâu đều là 9 thật 1 giả, nhưng chính cái 1 giả đó đã làm cho cơ nghiệp ngàn năm của Ngọc Gia chúng ta sụp đổ hoàn toàn".

Lăng Thiên Truyền Thuyết

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 7

Lăng Thiên Truyền Thuyết
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết Story Chương 789: Trận chiến cuối cùng(4)!
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...