Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 780: Thần uy sát thủ!
Phía xa, lại có mấy bóng người đột ngột xuất hiện, người tuy không nhiều, nhưng kẻ nào kẻ nấy đều giống như là tử thần xuất hiện vậy, ngay lúc họ vừa xuất hiện, liền lập tức phân tán lao vào các vị trí khác nhau trong đoàn quân của Ngọc Gia! Giống như là những cây cột chống trời, đứng sừng sững trong thế tấn công tức nước vỡ bờ của Ngọc Gia, tiếp đó những ánh kiếm đồng thời lóe lên! Nếu như có mặt trời lúc này, chỉ sợ có lẽ cũng sẽ chịu thua những ánh kiếm sáng rực này!
Bên phía đế quốc Thần Châu lập tức vang lên những tiếng hoan hô ầm trời, còn phía bên Ngọc Gia là sự căng thẳng tột độ!
Chỉ mỗi người xuất một chiêu, mà đã có 7, 8 trăm người đồng thời đứt đầu mất mạng! Sự kinh khủng của nhất kiếm chiêu, làm cho cả trăm vạn binh mã đang giao chiến của Ngọc Gia đồng thời đứng im bất động! Càng có mấy binh lính không cầm được bước chân mình, xông lên vài bước, nhưng liền lập tức hai chân mềm nhũn ngã lăn ra đất! Quá sợ hãi!
Tĩnh lặng! Cả chiến trường một khắc trước còn là biển lớn dậy sóng, khắc sau đã trở lên tĩnh lặng như một vùng đất chết! Hai người áo đen bay vọt lao lên sườn núi, thân kiếm hợp nhất, ánh kiếm cuồn cuộn, choeng choeng vài kiếm đã đánh lui toàn bộ những cao thủ Ngọc Gia đang vây đánh Lăng Vân, Lăng Phong, cứu hai người họ ra. 8 tên cao thủ Ngọc Gia còn lại không tên nào dám chặn lại, trơ mắt nhìn họ được cứu đi, dưới chân như là đã mọc rễ cắm sâu vào lòng đất, đến nhúc nhích cũng không dám! Đối mặt với kiếm khí kinh hồn như vậy, làm liều thì mới đúng là đần độn!
"Các cậu…cuối cùng cũng đến rồi! Tôi biết mà, các cậu nhất định sẽ đến!". Trên khuôn mặt đầy máu của Lăng Phong hiện ra một nụ cười, sau đó gục đầu xuống ngất đi.
Khung cảnh đẫm máu trên chiến trường này làm cho tất cả đám đông trên vách núi đều cảm thấy toàn thân kinh hãi, nhưng những kẻ đến mạng còn khó giữ như chúng, lại không thể ngăn cản được điều gì, bóng dáng của tên ma thần trước mặt, trình độ khinh công kinh thiên động địa đó, đã làm cho tâm trí của chúng bị hút hết về phía này, lúc này tất cả đều đã có thể nhận định chắc chắn rằng __ khó giữ được mạng!
Nhìn bóng dáng tĩnh lặng như không tồn tại đó, trong lòng đám đông đều cùng nhau hiện lên một cái tên đáng sợ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Đệ Nhất…Lâu chủ?". Lão già gầy gò cảm thấy mồm mình khô ráp, lắp bắp nói.
Người mặc áo đen cười một tiếng lạnh lùng, trong lòng đám đông bỗng cảm thấy rùng mình. Nụ cười như này, làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo khó diễn tả bằng lời, chỉ nghe thấy hắn khen ngợi nói: "Nhãn lực khá lắm! Xem như phần thưởng, ta cho ngươi tư cách là kẻ lên đường đầu tiên dưới lưỡi kiếm của ta!".
Đột nhiên một luồng gió mạnh thổi đến, những bông tuyết trên trời, trên mặt đất, trên tán cây, trên thân người…điên cuồng tung trào, lập tức trước mắt đám đông là một màu trắng mịt mờ, không nhìn thấy gì nữa cả, bóng đen đó như là đã hòa vào trong những bông tuyết…. Đám người Ngọc Gia chỉ còn biết nhắm mắt nhắm mũi rút ra binh khí của mình, cấp tốc khua khoắng, giữ được cái mạng đã rồi nói sau.
Đệ Nhất Lâu chủ đã trở thành một cơn các mộng lớn nhất của tất cả mọi người!
Một tiếng hự vang lên, tiếp đó là phụp một tiếng, dường như là có một vật nặng gì đó vừa rơi xuống đất, tiếng gió nghừng lại.
Đám đông mở mắt ra, bên ngoài 5 trượng, người mặc áo đen đó vẫn lặng lẽ đứng đó, đến vị trí đứng và tư thếcũng không hề thay đổi, dường như là chưa hề di chuyển vậy, nhưng phía dưới chân của đám đông, lão già gầy gò vừa nãy còn đang nói đó đã nằm đó một cách yên tĩnh, im lìm, trên cổ hắn, một dòng máu tươi tuôn trào, giống như là quả bóng bay bơm đầy nước bị kim chọc một lỗ vậy, không ngừng tuôn chảy ra ngoài.
Lão già gầy gò này tuổi đã cao, có tư cách khá cao trong Ngọc Gia, tuy tư chất có hạn không được xếp vào danh sách các cao thủ kim ngọc, nhưng cũng được xem là một cao thủ thượng thừa cấp bạch ngọc. Ai có thể ngờ được hắn lại trong lúc trăm con mắt nhìn vào, trăm người đang vây quanh, bị Đệ Nhất Lâu chủ nhất kiếm tất sát, mà còn hoàn toàn không có dù chỉ một chút sự đánh trả!
Người đàn ông mặt chữ điền sắc mặt trang nghiêm, trong ánh mắt hắn thấp thoáng có sự sợ hãi, hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: "Đệ Nhất Lâu chủ? Lăng Công gia?".
Người đàn ông mặt chữ điền cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng, hắn biết, đừng nói là bên mình có mười mấy vạn đại quân trong tay, nhưng tên sát thần này đang ở ngay trước mặt cách chỗ mình không xa, chuyện hôm nay nếu như chỉ cần hơi có chút ứng phó không khéo, thì những người trên sườn núi này, chỉ sợ sẽ không kẻ nào có thể sống sót mà trở về!
Đại quân ở ngay bên ngoài mười mấy trượng, có thể nói là gần trong gang tấc, nhưng đại quân đông nghịt đó lại hoàn toàn không mang đến cho hắn một chút cảm giác an toàn nào!
Ở khoảng cách gần như thế này, tính mạng của mình đã không còn do mình làm chủ nữa rồi!
Đồng thời, Lăng Kiếm lúc này cũng đang cố gắng áp chế hỏa khí và sát tâm của mình, hắn im hơi lặng tiếng đến đây, đối với việc giết chết mấy người này là hoàn toàn có thể nắm chắc tuyệt đối. Nhưng mục đích chủ yếu của lần này không phải là đến để làm một sát thủ! Mà là đến để đàm phán cứu lấy mấy nghìn huynh đệ may mắn sống sót của mình!
Cần phải dùng tính mạng của những người trước mắt này để đổi lấy sự an toàn của những huynh đệ mình! Nếu như chỉ muốn nhanh nhanh mà giết sạch chúng, làm cho mười mấy vạn quân của đối phương mất lí trí điên cuồng tấn công, bản thân mình có thể an toàn thoát thân, nhưng bọn Phùng Mặc chắc chắn sẽ toàn quân bị tiêu diệt ở đây! Thậm chí còn bao gồm cả Lăng Vân và Lăng Phong lúc này đang bị thương!
Lăng Kiếm không thể mạo hiểm, trong mắt hắn, giá trị của một trăm vạn đại quân của Ngọc Gia không bao giờ có thể sánh bằng bất kì ai trong số huynh đệ của hắn!
Sở dĩ phải vắt óc suy nghĩ, đầu tiên để cho bọn Lăng Lôi dùng cách thức tàn khốc nhất để chấn áp đại quân của Ngọc Gia, sau đó bản thân hắn lặng lẽ ra tay, khống chế những người chỉ đạo đại quân Ngọc Gia này, mục đích chỉ có một, đó chính là vì làm sao để huynh đệ mình có thể an toàn trở về!
"Lăng Công gia đã đến đây rồi, chắc không phải chỉ là đến để giết chúng tôi chứ". Người đàn ông mặt chữ điền đó tên là Ngọc Học Cung, cũng là một nhân vật cực kì hiểu biết, thấy Lăng Kiếm không tiếp tục ra tay, lập tức hiểu ra ý của Lăng Kiếm: "Nếu đã như vậy, chúng ta có thể nói đàm phán một chút".
Vẫn là câu nói đó, nhân lực hữu thời cùng (sức người rồi sẽ có lúc cạn), bọn Lăng Kiếm do gấp rút đến đây để cứu viện huynh đệ của mình, thi triển cực hạn khinh công của bản thân, liên tục không ngừng nghỉ mấy ngày mấy đêm liền, lao đi trong bão tuyết ba ngày ba đêm, mới có thể đến đây kịp thời.
Do đó công lực đã bị tiêu hao đi cực nhiều, ngoài Lăng Kiếm ra, những người còn lại do phải thi triển tuyệt chiêu sát thủ của mình để trong một chiêu có thể lấy mạng của cả trăm binh lính Ngọc Gia, cái giá phải trả cũng là không rẻ. Bọn Lăng Lôi, Lăng Điện lúc này tên nào tên nấy đứng sừng sững hiên ngang, nhìn thì uy vũ cực kì, nhưng thực tế thì ai cũng đã mệt mỏi đến kiệt quệ. Họ chỉ là đang dùng nghị lực cực lớn của mình để đè nén cảm giác của cơ thể xuống! Nếu như chủ soái bên Ngọc Gia cam tâm chơi bài ngọc nát thì đá cũng tan, chỉ cần hạ mệnh lệnh, chỉ sợ bọn Lăng Kiếm chưa chắc đã có mấy người toàn thân mà trở về!
Nhưng cái giá phải trả của ngọc nát đá tan chính là dẫn động thiên hạ đệ nhất sát thủ, Lăng Kiếm sẽ toàn lực xuất thủ giết sạch mấy người bọn mình! Cái giá đó đương nhiên là có lợi cho việc công, nhưng lại là thiệt thòi quá lớn cho bản thân, những chủ soái có mặt của Ngọc Gia có ai là không hiểu đạo lí này, đương nhiên là muốn đàm phán rồi!
Kể cả là hiểu rõ ý của Lăng Kiếm, nhưng cứ nghĩ đến là mình đang đàm phán với tên cuồng ma sát nhân đáng sợ nhất đương thế này, đặc biệt là tính mạng còn đang treo trong tay hắn, kẻ nào trong lòng cũng co giật liên hồi. Trên mặt thì có vẻ trấn tĩnh, nhưng trong thời tiết lạnh giá như này, quần áo bên trong đã thấm ướt hết mồ hôi, làm cho từng lớp hơi nước ngùn ngụt bốc lên từ người chúng.
"Không ai bỏ tiền để ta giết ngươi, số ngươi còn may lắm". Lăng Kiếm lạnh nhạt nhìn hắn: "Có điều, có đôi lúc ta cũng sẽ giết người miễn phí, nhất là khi nghe thấy có kẻ định dùng huynh đệ của ta để uy hiếp ta. Hoặc giả trong lúc ta cảm thấy bực tức, cũng sẽ giết vài người để giải sầu".
Trên mặt Ngọc Học Cung toát ra mồ hôi lạnh, hắn cười một cách ngượng ngạo, nói: "Lăng Công gia tuổi trẻ tài cao, dưới một người mà trên vạn người, trong thiên hạ này làm sao có chuyện gì có thể làm Lăng Công gia cảm thấy không thống khoái được?".
Điều này cũng là do có liên quan đến tính mạng của huynh đệ mình, nếu không với tính cách của Lăng Kiếm thì có lẽ đã trực tiếp rút kiếm chém luôn từ đầu rồi.
"Điều này….". Ngọc Học Cung cảm thấy bồn chồn, đàm phán cũng giống như mặc cả kì kèo, anh ra giá cao ngút trời, còn tôi thì mặc cả cho nó rơi xuống đất, có tiến có lui thì mới là đàm phán. Nhưng vị sát thủ lão gia này lại nói cái như đinh đóng cột luôn, rõ ràng là được cũng phải được, không được cũng phải được. Điều này…chẳng khác nào ngươi cứ hạ mệnh lệnh là được rồi, không hạ lệnh thì mất mạng, hạ hay không?!
"Nếu đã như vậy, không biết Lăng Công gia có thể đảm bảo sự an toàn của bọn ta như thế nào?". Ngọc Học Cung cũng không phải là kẻ ngốc, lần này là do báo thù mới đến đây, nhưng hiện giờ lại rơi vào hoàn cảnh không tiến được mà cũng không lùi được, hoàn toàn là bị người ta dắt mũi bước đi. Nhiệm vụ không hoàn thành được chưa nói, còn kiếm được cái danh tiếng tham sống sợ chết, quay về chẳng phải là cũng phải chết sao? Nhưng bất luận thế nào thì cũng phải kéo cả đám sau lưng này vào cùng mới được, để tránh sau khi quay về chúng đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, như vậy thì sẽ là cực kì gay go, chỉ sợ đến lúc đó hoàng thượng sẽ không cần biết động cơ của mình là gì, trực tiếp lăng trì cả nhà cũng nên!
"Nhưng ta chỉ có thể thả một mình ngươi! Còn những người khác, chẳng nhẽ cũng muốn thoát chết sao?". Lăng Kiếm đuôi lông mày khẽ nhếch lên, lạnh lùng nói. Lúc này đương nhiên là hắn phải phối hợp một chút.
Vừa nghe thấy câu nói này, những người khác lập tức mặt mày xám xịt! Tuy chúng đều là cao thủ, nhưng do thời gian dài sống trong nhung lụa, đã mất sạch nhuệ khí, lúc này đối diện với thời khắc sinh tử, lập tức quên cả mối thù đoạn tử tuyệt tôn, trong lòng chỉ nghĩ làm sao để có thể thoát chết, còn những cái khác đều là không quan tâm.
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 7
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Bên phía đế quốc Thần Châu lập tức vang lên những tiếng hoan hô ầm trời, còn phía bên Ngọc Gia là sự căng thẳng tột độ!
Chỉ mỗi người xuất một chiêu, mà đã có 7, 8 trăm người đồng thời đứt đầu mất mạng! Sự kinh khủng của nhất kiếm chiêu, làm cho cả trăm vạn binh mã đang giao chiến của Ngọc Gia đồng thời đứng im bất động! Càng có mấy binh lính không cầm được bước chân mình, xông lên vài bước, nhưng liền lập tức hai chân mềm nhũn ngã lăn ra đất! Quá sợ hãi!
Tĩnh lặng! Cả chiến trường một khắc trước còn là biển lớn dậy sóng, khắc sau đã trở lên tĩnh lặng như một vùng đất chết! Hai người áo đen bay vọt lao lên sườn núi, thân kiếm hợp nhất, ánh kiếm cuồn cuộn, choeng choeng vài kiếm đã đánh lui toàn bộ những cao thủ Ngọc Gia đang vây đánh Lăng Vân, Lăng Phong, cứu hai người họ ra. 8 tên cao thủ Ngọc Gia còn lại không tên nào dám chặn lại, trơ mắt nhìn họ được cứu đi, dưới chân như là đã mọc rễ cắm sâu vào lòng đất, đến nhúc nhích cũng không dám! Đối mặt với kiếm khí kinh hồn như vậy, làm liều thì mới đúng là đần độn!
"Các cậu…cuối cùng cũng đến rồi! Tôi biết mà, các cậu nhất định sẽ đến!". Trên khuôn mặt đầy máu của Lăng Phong hiện ra một nụ cười, sau đó gục đầu xuống ngất đi.
Khung cảnh đẫm máu trên chiến trường này làm cho tất cả đám đông trên vách núi đều cảm thấy toàn thân kinh hãi, nhưng những kẻ đến mạng còn khó giữ như chúng, lại không thể ngăn cản được điều gì, bóng dáng của tên ma thần trước mặt, trình độ khinh công kinh thiên động địa đó, đã làm cho tâm trí của chúng bị hút hết về phía này, lúc này tất cả đều đã có thể nhận định chắc chắn rằng __ khó giữ được mạng!
Nhìn bóng dáng tĩnh lặng như không tồn tại đó, trong lòng đám đông đều cùng nhau hiện lên một cái tên đáng sợ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Đệ Nhất…Lâu chủ?". Lão già gầy gò cảm thấy mồm mình khô ráp, lắp bắp nói.
Người mặc áo đen cười một tiếng lạnh lùng, trong lòng đám đông bỗng cảm thấy rùng mình. Nụ cười như này, làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo khó diễn tả bằng lời, chỉ nghe thấy hắn khen ngợi nói: "Nhãn lực khá lắm! Xem như phần thưởng, ta cho ngươi tư cách là kẻ lên đường đầu tiên dưới lưỡi kiếm của ta!".
Đột nhiên một luồng gió mạnh thổi đến, những bông tuyết trên trời, trên mặt đất, trên tán cây, trên thân người…điên cuồng tung trào, lập tức trước mắt đám đông là một màu trắng mịt mờ, không nhìn thấy gì nữa cả, bóng đen đó như là đã hòa vào trong những bông tuyết…. Đám người Ngọc Gia chỉ còn biết nhắm mắt nhắm mũi rút ra binh khí của mình, cấp tốc khua khoắng, giữ được cái mạng đã rồi nói sau.
Đệ Nhất Lâu chủ đã trở thành một cơn các mộng lớn nhất của tất cả mọi người!
Một tiếng hự vang lên, tiếp đó là phụp một tiếng, dường như là có một vật nặng gì đó vừa rơi xuống đất, tiếng gió nghừng lại.
Đám đông mở mắt ra, bên ngoài 5 trượng, người mặc áo đen đó vẫn lặng lẽ đứng đó, đến vị trí đứng và tư thếcũng không hề thay đổi, dường như là chưa hề di chuyển vậy, nhưng phía dưới chân của đám đông, lão già gầy gò vừa nãy còn đang nói đó đã nằm đó một cách yên tĩnh, im lìm, trên cổ hắn, một dòng máu tươi tuôn trào, giống như là quả bóng bay bơm đầy nước bị kim chọc một lỗ vậy, không ngừng tuôn chảy ra ngoài.
Lão già gầy gò này tuổi đã cao, có tư cách khá cao trong Ngọc Gia, tuy tư chất có hạn không được xếp vào danh sách các cao thủ kim ngọc, nhưng cũng được xem là một cao thủ thượng thừa cấp bạch ngọc. Ai có thể ngờ được hắn lại trong lúc trăm con mắt nhìn vào, trăm người đang vây quanh, bị Đệ Nhất Lâu chủ nhất kiếm tất sát, mà còn hoàn toàn không có dù chỉ một chút sự đánh trả!
Người đàn ông mặt chữ điền sắc mặt trang nghiêm, trong ánh mắt hắn thấp thoáng có sự sợ hãi, hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: "Đệ Nhất Lâu chủ? Lăng Công gia?".
Người đàn ông mặt chữ điền cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng, hắn biết, đừng nói là bên mình có mười mấy vạn đại quân trong tay, nhưng tên sát thần này đang ở ngay trước mặt cách chỗ mình không xa, chuyện hôm nay nếu như chỉ cần hơi có chút ứng phó không khéo, thì những người trên sườn núi này, chỉ sợ sẽ không kẻ nào có thể sống sót mà trở về!
Đại quân ở ngay bên ngoài mười mấy trượng, có thể nói là gần trong gang tấc, nhưng đại quân đông nghịt đó lại hoàn toàn không mang đến cho hắn một chút cảm giác an toàn nào!
Ở khoảng cách gần như thế này, tính mạng của mình đã không còn do mình làm chủ nữa rồi!
Đồng thời, Lăng Kiếm lúc này cũng đang cố gắng áp chế hỏa khí và sát tâm của mình, hắn im hơi lặng tiếng đến đây, đối với việc giết chết mấy người này là hoàn toàn có thể nắm chắc tuyệt đối. Nhưng mục đích chủ yếu của lần này không phải là đến để làm một sát thủ! Mà là đến để đàm phán cứu lấy mấy nghìn huynh đệ may mắn sống sót của mình!
Cần phải dùng tính mạng của những người trước mắt này để đổi lấy sự an toàn của những huynh đệ mình! Nếu như chỉ muốn nhanh nhanh mà giết sạch chúng, làm cho mười mấy vạn quân của đối phương mất lí trí điên cuồng tấn công, bản thân mình có thể an toàn thoát thân, nhưng bọn Phùng Mặc chắc chắn sẽ toàn quân bị tiêu diệt ở đây! Thậm chí còn bao gồm cả Lăng Vân và Lăng Phong lúc này đang bị thương!
Lăng Kiếm không thể mạo hiểm, trong mắt hắn, giá trị của một trăm vạn đại quân của Ngọc Gia không bao giờ có thể sánh bằng bất kì ai trong số huynh đệ của hắn!
Sở dĩ phải vắt óc suy nghĩ, đầu tiên để cho bọn Lăng Lôi dùng cách thức tàn khốc nhất để chấn áp đại quân của Ngọc Gia, sau đó bản thân hắn lặng lẽ ra tay, khống chế những người chỉ đạo đại quân Ngọc Gia này, mục đích chỉ có một, đó chính là vì làm sao để huynh đệ mình có thể an toàn trở về!
"Lăng Công gia đã đến đây rồi, chắc không phải chỉ là đến để giết chúng tôi chứ". Người đàn ông mặt chữ điền đó tên là Ngọc Học Cung, cũng là một nhân vật cực kì hiểu biết, thấy Lăng Kiếm không tiếp tục ra tay, lập tức hiểu ra ý của Lăng Kiếm: "Nếu đã như vậy, chúng ta có thể nói đàm phán một chút".
Vẫn là câu nói đó, nhân lực hữu thời cùng (sức người rồi sẽ có lúc cạn), bọn Lăng Kiếm do gấp rút đến đây để cứu viện huynh đệ của mình, thi triển cực hạn khinh công của bản thân, liên tục không ngừng nghỉ mấy ngày mấy đêm liền, lao đi trong bão tuyết ba ngày ba đêm, mới có thể đến đây kịp thời.
Do đó công lực đã bị tiêu hao đi cực nhiều, ngoài Lăng Kiếm ra, những người còn lại do phải thi triển tuyệt chiêu sát thủ của mình để trong một chiêu có thể lấy mạng của cả trăm binh lính Ngọc Gia, cái giá phải trả cũng là không rẻ. Bọn Lăng Lôi, Lăng Điện lúc này tên nào tên nấy đứng sừng sững hiên ngang, nhìn thì uy vũ cực kì, nhưng thực tế thì ai cũng đã mệt mỏi đến kiệt quệ. Họ chỉ là đang dùng nghị lực cực lớn của mình để đè nén cảm giác của cơ thể xuống! Nếu như chủ soái bên Ngọc Gia cam tâm chơi bài ngọc nát thì đá cũng tan, chỉ cần hạ mệnh lệnh, chỉ sợ bọn Lăng Kiếm chưa chắc đã có mấy người toàn thân mà trở về!
Nhưng cái giá phải trả của ngọc nát đá tan chính là dẫn động thiên hạ đệ nhất sát thủ, Lăng Kiếm sẽ toàn lực xuất thủ giết sạch mấy người bọn mình! Cái giá đó đương nhiên là có lợi cho việc công, nhưng lại là thiệt thòi quá lớn cho bản thân, những chủ soái có mặt của Ngọc Gia có ai là không hiểu đạo lí này, đương nhiên là muốn đàm phán rồi!
Kể cả là hiểu rõ ý của Lăng Kiếm, nhưng cứ nghĩ đến là mình đang đàm phán với tên cuồng ma sát nhân đáng sợ nhất đương thế này, đặc biệt là tính mạng còn đang treo trong tay hắn, kẻ nào trong lòng cũng co giật liên hồi. Trên mặt thì có vẻ trấn tĩnh, nhưng trong thời tiết lạnh giá như này, quần áo bên trong đã thấm ướt hết mồ hôi, làm cho từng lớp hơi nước ngùn ngụt bốc lên từ người chúng.
"Không ai bỏ tiền để ta giết ngươi, số ngươi còn may lắm". Lăng Kiếm lạnh nhạt nhìn hắn: "Có điều, có đôi lúc ta cũng sẽ giết người miễn phí, nhất là khi nghe thấy có kẻ định dùng huynh đệ của ta để uy hiếp ta. Hoặc giả trong lúc ta cảm thấy bực tức, cũng sẽ giết vài người để giải sầu".
Trên mặt Ngọc Học Cung toát ra mồ hôi lạnh, hắn cười một cách ngượng ngạo, nói: "Lăng Công gia tuổi trẻ tài cao, dưới một người mà trên vạn người, trong thiên hạ này làm sao có chuyện gì có thể làm Lăng Công gia cảm thấy không thống khoái được?".
Điều này cũng là do có liên quan đến tính mạng của huynh đệ mình, nếu không với tính cách của Lăng Kiếm thì có lẽ đã trực tiếp rút kiếm chém luôn từ đầu rồi.
"Điều này….". Ngọc Học Cung cảm thấy bồn chồn, đàm phán cũng giống như mặc cả kì kèo, anh ra giá cao ngút trời, còn tôi thì mặc cả cho nó rơi xuống đất, có tiến có lui thì mới là đàm phán. Nhưng vị sát thủ lão gia này lại nói cái như đinh đóng cột luôn, rõ ràng là được cũng phải được, không được cũng phải được. Điều này…chẳng khác nào ngươi cứ hạ mệnh lệnh là được rồi, không hạ lệnh thì mất mạng, hạ hay không?!
"Nếu đã như vậy, không biết Lăng Công gia có thể đảm bảo sự an toàn của bọn ta như thế nào?". Ngọc Học Cung cũng không phải là kẻ ngốc, lần này là do báo thù mới đến đây, nhưng hiện giờ lại rơi vào hoàn cảnh không tiến được mà cũng không lùi được, hoàn toàn là bị người ta dắt mũi bước đi. Nhiệm vụ không hoàn thành được chưa nói, còn kiếm được cái danh tiếng tham sống sợ chết, quay về chẳng phải là cũng phải chết sao? Nhưng bất luận thế nào thì cũng phải kéo cả đám sau lưng này vào cùng mới được, để tránh sau khi quay về chúng đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, như vậy thì sẽ là cực kì gay go, chỉ sợ đến lúc đó hoàng thượng sẽ không cần biết động cơ của mình là gì, trực tiếp lăng trì cả nhà cũng nên!
"Nhưng ta chỉ có thể thả một mình ngươi! Còn những người khác, chẳng nhẽ cũng muốn thoát chết sao?". Lăng Kiếm đuôi lông mày khẽ nhếch lên, lạnh lùng nói. Lúc này đương nhiên là hắn phải phối hợp một chút.
Vừa nghe thấy câu nói này, những người khác lập tức mặt mày xám xịt! Tuy chúng đều là cao thủ, nhưng do thời gian dài sống trong nhung lụa, đã mất sạch nhuệ khí, lúc này đối diện với thời khắc sinh tử, lập tức quên cả mối thù đoạn tử tuyệt tôn, trong lòng chỉ nghĩ làm sao để có thể thoát chết, còn những cái khác đều là không quan tâm.
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 7
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết
Story
Chương 780: Thần uy sát thủ!
10.0/10 từ 47 lượt.