Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 746: Ngôi vị hoàng hậu
Lăng Thiên thở ra một hơi thật sâu, bản thân mình trước sau là xuất thân ngoại môn, chưa bao giờ để ý đến những điểm cần tránh của tâm
pháp. Nếu như Lăng Thần bởi vì nguyên cớ do mình truyền thụ hàn băng thần công cho nàng mà không thể sinh đẻ.
Quả thực khó có thể tưởng tượng ra sẽ là sự đả kích lớn như thế nào đối với nàng, cũng may chuyện này vẫn còn có hi vọng, mà hi vọng
đó hoàn toàn không xa vời lắm.
Trong lòng hắn ngấm ngầm quyết định, quay về sẽ hỏi thăm Lê Tuyết một cách chính xác, lập tức hạ chỉ, mua về tất cả những loại linh
dược cần thiết, kể cả là để cho hai nàng ngày ngày dùng nhân sâm, linh chi để thay cơm, cũng phải làm sao nhanh nhất nâng cao thực lực
của hai người lên, điều này đối với bản thân mình mà nói, có lẽ là không khó mới đúng.
Hai năm? Làm sao mà đợi được, trong vòng một năm, 6 tháng làm cho hai người luyện thành thì mới được, nhanh nhanh sinh con trai cho
ta.
Hiện nay sinh con trai là điều quan trọng nhất, có con trai rồi thì lúc mình chối bỏ khó khăn cũng không phải lo không có người đến gánh
hộ.
"Theo thông tin nhận được, bọn Tiêu Phong Dương đang ở phía trước cách đây khoảng 4, 5 mươi dặm, đi không nhanh không chậm,
giống như đang đợi điều gì đó vậy". Lê Tuyết nhẹ nhàng cười, nàng chuyển sang đề tài nói chuyện khác.
Thật ra chuyện sinh con này, Lê Tuyết từ lâu đã có kế hoạch, đó cũng chính là nguyên nhân trước giờ nàng không chịu làm chuyện đó với
Lăng Thiên, tuy nàng hoàn toàn có thể lặng lẽ âm thầm giải quyết chuyện này trong sự im lặng, nhưng dựa vào tính cách đối nhân xử thế
của nàng, nàng sẽ tuyệt đối không làm như vậy, nàng có sự dự định của riêng mình. Là một người phụ nữ thời hiện đại, Lê Tuyết vững tin
rằng, làm việc tốt gì cũng cần phải để người khác biết được một cách rõ ràng, đặc biệt người này còn là người đàn ông mà nàng yêu
thương nhất.
Càng huống hồ, Lê Tuyết tự biết kiếp trước của nàng bị tổn thương sâu như vậy, tuy hiện nay đã cách hai đời, ân oán đều đã được hóa
hết, nàng từ lâu cũng đã không để ý đến nữa. Nhưng, Lê Tuyết không hi vọng trong lòng Lăng Thiên có lúc lại nhớ lại những chuyện
đó. Nàng không thể chịu đựng được việc ngộ nhỡ có một ngày lại mất đi Lăng Thiên, cho nên, nàng muốn nàng từng bước trở lên quan
trọng trong lòng của Lăng Thiên. Nàng không ham muốn nàng là duy nhất, nàng chỉ muốn nàng là người không ai có thể thay thế được!
Ta không chiếm vị chí ở bên cạnh huynh, tuy nếu như là ta muốn chiếm, thì không ai có thể ngăn cản được, nhưng ta không chiếm, ta
không cạnh tranh với những người phụ nữ khác của huynh, nhưng ta sẽ chiếm một ví trong trái tim huynh.
Kể cả là có một vạn người phụ nữ, ta cũng muốn trong lòng huynh lúc nào cũng có một vị trí thuộc về ta.
"Tiêu Phong Dương? Họ chắc là đang đợi ta". Lăng Thiên mừng rỡ, cười cười, nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta cần phải nhanh lên một
chút, ngộ nhỡ khâm sai của cha đuổi đến, vậy thì hỏng hết chuyện đại sự".
Lê Tuyết như cười mà không phải cười, nhìn hắn: "Trở thành thiên hạ chí tôn lại làm cho huynh sợ hãi đến vậy sao?".
"Nói thừa!" Lăng Thiên trợn mắt nhìn nàng: "Người khác hỏi ta còn được, nàng sao còn hỏi ta làm gì. Lên ngôi hoàng đế tuyệt đối không
phải là chuyện đáng sợ một cách bình thường! Nàng cũng không nghĩ xem Lăng Thiên ta là người như thế nào, sao có thể chịu được sự
trói buộc như vậy?".
"Nói cũng đúng! Cả thiên hạ này, người hiểu huynh chắc cũng chỉ có Lê Tuyết muội!". Lê Tuyết tỏ vẻ đồng cảm, gật gật đầu: "Huynh chính
là một con sói hoang nơi rừng sâu núi cao, để cho huynh tiếu ngạo sơn lâm, khoái ý ân thù, phiêu bạt giang hồ, mới là thù vui lớn nhất. Nếu
như để huynh suố ngày trong hoàng cung, để huynh ngày ngày phải đối mặt với những bản tấu chương, với những lời thuyết giáo của một
đám đại thần bạc râu, đúng là làm khó cho huynh".
Lăng Thiên tối sầm mặt lại, câu nói này của Lê Tuyết rõ ràng là nói thuận theo lời của mình, nhưng khi nghe thì cứ thấy có cái gì đó không
đúng lắm?
Lăng Thần đứng bên cạnh phì cười. Lăng Thần cũng không biết là tại sao, mỗi khi nhìn thấy hai người Lê Tuyết và Lăng Thần ở với nhau,
thì chưa bao giờ thấy hai người sống hòa bình với nhau bao giờ! Lần nào cũng không hiểu sao tự nhiên lại thành đấu võ mồm, thậm chí có
khi còn phát triển thành quyền cước tương gia, sau đó đánh xong thì cũng chả có chuyện gì, lại yên bình như xưa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Trước giờ chưa có lần nào ngoại lệ, xem ra lần này chắc cũng vậy.
"Ta nếu như là con sói nơi thâm sơn cùng cốc, thì nàng là cái gì?". Quả nhiên Lăng Thiên bắt đầu phản công, đả kích lại: "Sói mẹ nơi thâm
sơn cùng cốc? Sói người đẹp?".
Quả nhiên không nằm ngoài dự tính, Lăng Thần liền vô cùng cẩn thận lùi về sau hai bước.
"Có gan, vừa mới giúp huynh, huynh liền mắng muội rồi?". Lê Tuyết dựng đôi lông mày lá liễu lên, trong mắt toát lên sự sắc lạnh.
"Là nàng mắng ta trước!". Lăng Thiên sao có thể tỏ ra yếu kém hơn: "Một nữ tử nhỏ bé mà dám gan to tày trời mắng phu quân của mình,
nàng muốn bị ăn đòn hay sao?".
"Hàn… băng… thần… công….!". Lê Tuyết đỏ hai mắt, giơ tay ra vận ra một luồng khí lạnh.
"Ta sợ nàng chắc!". Lăng Thiên hừm một tiếng, tạo thế chuẩn bị ứng chiến. Lăng Thần ngơ ngác, lại là cái trò này,ường đi đã đánh
đến hai lần rồi, hai người này đúng là thích oan gia.
Có điều Lăng Thần không biết, Lê Tuyết và Lăng Thiên chỉ thuần túy là mượn việc ra chiêu để phát tiết điều gì đó, nếu không, dựa vào
trình độ tu dưỡng của hai người, thì làm sao có thể chỉ mấy câu nói đó mà đã xuất thủ?
Hồi lâu. "Chỉ biết bắt nạt phụ nữ, đúng là mất mặt đàn ông". Lê Tuyết không đối địch nữa, vừa trổ tài ăn nói, vừa tháo chạy. Tuy chỉ là
phát tiết, nhưng Lăng Thiên tuyệt đối không hạ thủ lưu tình, còn không mau chạy, Lăng Thiên tuy sẽ không cái gì đó, cái gì đó với nàng,
nhưng bàn tay của hắn đã tét vào mông nàng những tiếng pa pa lanh lảnh: "Muốn chạy? Nàng chạy không thoát đâu?". Lăng Thiên cười
hihi, vẫy tay gọi Lăng Thần, đuổi theo Lê Tuyết.
Lăng Thần lắc lắc đầu, chỉ biết cách đuổi theo sau. Trong lòng nàng đang nghĩ, lần sau lúc họ lại tiếp tục như vậy, mình có nên cũng tham
gia vào không? Cứ đứng nhìn vậy thấy cũng không có gì thú vị.
Tiêu Phong Dương cưỡi trên lưng ngựa, không nhanh không chậm tiến về phía trước, thần sắc có chút gì đó dửng dưng hững hờ. Nhưng
người nào có óc quan sát tỉ mỉ có thể nhìn ra, giữa đôi lông mày của Tiêu Phong Dương, có thể phát hiện ra sự long lắng ở đó, và một chút
gì đó niềm vui như trút được gánh nặng.
Chuyện đến hiện nay, gia tộc đã hoàn toàn không có con đường nào để quay lại!
6 người của Thiên Thượng Thiên, sau khi phát hiện được thi thể, Tiêu Phong Dương liền biết được một cách rõ ràng sự thực này, một sự
thực không thể chối c
Cũng may, Lăng Thiên rốt cuộc cũng ra tay, không những thế cũng giúp Tiêu Gia thoát khỏi sự kìm kẹp của Thiên Thượng Thiên. Thế
nhưng, những ngày tháng huy hoàng độc bá giang sơn 3000 dặm Đông Nam của Tiêu Gia cũng giống như cánh hoa rụng một khi rớt
xuống, vĩnh viễn không bao giờ có thể tươi đẹp tỏa hương được nữa. Từ nay về sau, sẽ chỉ là thần dân của đế quốc Thần Châu, tất cả sẽ
đều là dưới trướng của Lăng Gia.
Điều này đối với Tiêu Gia mà nói, rốt cuộc là tốt hay là không tốt đây?
Từ nay không cần làm con rối cho kẻ khác nữa, cuộc sống được tự chủ, nhưng cơ ngiệp ngàn năm của tổ tông cũng chấm dứt từ đây!
Tiêu Phong Dương thở một hơi thật dài, bất luận là tốt hay là không tốt, sự việc đã đến nước này, nếu như hiện nay quay đầu lại, thì Tiêu
Gia sẽ thật sự là vạn kiếp không thể khôi phục! Bất luận là Thiên Thượng Thiên hay là Lăng Gia, đều sẽ không tha thứ cho gia tộc của
mình, cả hai đều không phải là những đối thủ mà Tiêu Gia có thể đối phó được. Sự khác biệt giữa cả hai chỉ là, một bên thì rất mạnh, còn
bên kia thì càng mạnh hơn mà thôi!
Lần này gặp được Lăng lão gia tử, Tiêu Phong Dương vốn nghĩ sẽ phải trổ hết tài ăn nói mới được, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thuận
lợi như vậy. Trong đó chắc chắn có duyên cớ của việc Tiêu Phong Hàn và Lăng Chiến kết bái huynh đệ, nhưng tình huynh đệ đó sau khi
trải qua nhiều chuyện như vậy, liệu còn giữ lại được bao nhiêu, đã là rất khó nói, nhưng chắc chắn đã là không còn bao nhiêu. Ít nhất thì
Tiêu Phong Dương lấy lòng hắn để so lòng người, hắn không tin trên đời này sẽ có người xem trọng mối tình kết giao đến mức như vậy, k
cả là có, thì cũng sẽ không xuất hiện trong nhà của bậc đế vương!
Mà Lăng Gia hiện nay chính là nhà đế vương một cách tiêu chuẩn, mà lão đại ca của đại ca mình, còn là quốc chủ của quốc gia này!
Điều có thể làm Tiêu Phong Dương tin được, chính là hắn có thể cảm giác ra được một cách rõ ràng, Lăng Gia sở dĩ có thể tin tưởng mình,
nhận lời mình dễ dàng như vậy, có một bộ phận nguyên nhân tương đối lớn, chính là do Tiêu Nhạn Tuyết.
Bởi vì Tiêu Nhạn Tuyết là người phụ nữ "được chấp nhận" của Lăng Thiên, Lăng Thiên không muốn làm khó Tiêu Nhạn Tuyết, không
muốn để Tiêu Nhạn Tuyết đau lòng; cho nên Tiêu Gia mới có cơ hội lần này, cái cơ hội mà Tiêu Phong Dương vốn dĩ cho rằng rất mịt mù!
Thực lực của Thiên Thượng Thiên tuy trong cuộc đụng độ với Lăng Thiên đã bị tổn hại đi không ít, nhưng thực lực còn lại, đều là lực
lượng chủ lực thật sự của Thiên Thượng Thiên, tin chắc rằng bất luận là gia tộc nào, kể cả là Ngọc Gia khi đối phó với đối thủ như Thiên
Thượng Thiên, cũng sẽ phải cân nhắc một hai!
Nhưng Lăng Thiên đã không hề do dự mà nhận lời với mình, thậm chí hắn còn làm ra lời hứa!
Nghĩ đến thái độ của gia tộc đối với Lăng Thiên, còn cả thái độ đối với Tiêu Nhạn Tuyết, Tiêu Phong Dương ngẩng mặt nhìn trời thở dài
một hơi, là hổ thẹn? Là áy náy?
Thật không ngờ hiện nay khi chuẩn bị cùng được mạt lộ, lại chính là nhờ vào đứa cháu gái bị cả gia tộc ruồng bỏ, đã cứu lấy cả gia tộc!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, trước mặt xuất hiện ba người, là Lăng Thiên, Lăng Thần và Lê Tuyết.Tiêu Phong Dương vội vàng xuống ngựa: "Thái tử điện hạ đích thân đến tận đây, quả thực là thụ sủng nhược kinh (tức được sủng ái mà
thấy hoảng sợ), lão đây xin bái kiến thái tử điện hạ".
Việc Lăng Chiến truyền ngôi cho Lăng Tiếu đã được truyền ra ngoài, Tiêu Phong Dương tự nhiên cũng biết được, hắn cũng biết chỉ trong
thời gian cực ngắn Lăng Thiên từ hoàng trưởng tôn đã thăng cấp thành thái tử. Điều mà Tiêu Phong Dương không biết là, hiện nay thánh
chỉ của Lăng Tiếu đang được ủ men, có lẽ rất nhanh sẽ được ra lò.
Đến lúc đó, vị Lăng công tử của nửa tháng trước, hoàng trưởng tôn của ba ngày trước, thái tử của hiện nay này, có lẽ ngày mai, cũng có
thể là ngày kia, sẽ khoác áo long bào lên ngôi hoàng đế.
"Tiêu nhị gia, xin miễn lễ". Lăng Thiên mỉm cười, hắn ngiêng mặt ra chỗ khác, không có cách nào khác, một thái tử phi nào đó đã đánh
một quyền vào mặt của vị thái tử gia này, hiện giờ vẫn còn chút tím tím, thái tử điện hạ của một nước dung mạo không chỉnh tề, xét cho
cùng dễ nói không dễ nghe cộng thêm không dễ nhìn, kể cả là Lăng Thiên không cần sĩ diện, thì đế quốc Thần Châu cũng phải cần.
Tiêu Phong Dương vội vàng hạ lệnh dừng ngựa cắm trại, phái người đi cảnh giới, sau đó mời bọn Lăng Thiên vào trong lều. Lăng Thiên
xuất hiện ở đây, chắc chắn có chuyện gì đó muốn nghiên cứu với mình, Tiêu Phong Dương hiểu rất rõ, chắc chắn không thể cưỡi trên ngựa
vừa đi vừa nói được?
"Tiêu nhị gia, ta đã từng hứa với ông, sẽ giải quyết Thiên Thượng Thiên giúp Tiêu Gia, cho nên ta muốn từ chỗ nhị gia nghe ngóng tình hình
của Mộng Phan Vân; còn cả mấy vị tông môn trưởng lão khác của Thiên Thượng Thiên như nhị gia biết được điều gì, xin cứ nói ra
hết". Lăng Thiên cười, ngồi lên trên một cái cẩm đôn, Lê Tuyết và Lăng Thần ngồi hai bên cạnh hắn.
Tiêu Phong Dương ánh mắt chợt lóe lên, nhìn vị trí ngồi của hai nàng, trong lòng hắn lập tức như ngỡ ra điều gì.
Lăng Thần vô cùng tự nhiên ngồi về phía bên trái của Lăng Thiên. Hoàn toàn không có chút gì miễn cưỡng cả, dường như hoàn toàn là vô
tâm, lại giống như một động tác mang tính thói quen. Mà nghe nói cô gái này tuy là xuất thân thị nữ, nhưng lại từ nhỏ cùng nhau lớn lên
cùng với Lăng Thiên, điều này cũng có thể nói rõ một điểm, từ nhỏ lúc cô ta ở bên cạnh Lăng Thiên, cũng chính là ngồi như vậy.
Mà Lăng Thiên tại sao lại sắp xếp như vậy? Điểm này cũng rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn!
Vị trí của thái tử phi, từ lâu đã được định sẵn! Chỉ cần nhìn từ động tác rất nhỏ đó thôi cũng có thể nhìn ra, ngôi vị hoàng hậu sau này của
người thiếu nữ trước mặt, là không ai có thể thay thế được!
Từng là thị nữ thì làm sao, chỉ cần Lăng Thiên muốn là được!
Tiêu Phong Dương khẽ than thở trong lòng một tiếng, triệt để mất đi ý nghĩ hi vọng Tiêu Nhạn Tuyết có thể ngồi lên được vị trí hoàng hậu,
tuyệt đối không có khả năng. Ngôi vị vốn dĩ đã được định sẵn, chỉ vì nhất thời tính toán sai lầm, đã hoàn toàn bị mất đi. (ý ở đây là nói đến
chuyện đính ước năm xưa giữa Lăng Thiên và Tiêu Nhạn Tuyết)
Quyển 7
Lăng Thiên Truyền Thuyết
pháp. Nếu như Lăng Thần bởi vì nguyên cớ do mình truyền thụ hàn băng thần công cho nàng mà không thể sinh đẻ.
Quả thực khó có thể tưởng tượng ra sẽ là sự đả kích lớn như thế nào đối với nàng, cũng may chuyện này vẫn còn có hi vọng, mà hi vọng
đó hoàn toàn không xa vời lắm.
Trong lòng hắn ngấm ngầm quyết định, quay về sẽ hỏi thăm Lê Tuyết một cách chính xác, lập tức hạ chỉ, mua về tất cả những loại linh
dược cần thiết, kể cả là để cho hai nàng ngày ngày dùng nhân sâm, linh chi để thay cơm, cũng phải làm sao nhanh nhất nâng cao thực lực
của hai người lên, điều này đối với bản thân mình mà nói, có lẽ là không khó mới đúng.
Hai năm? Làm sao mà đợi được, trong vòng một năm, 6 tháng làm cho hai người luyện thành thì mới được, nhanh nhanh sinh con trai cho
ta.
Hiện nay sinh con trai là điều quan trọng nhất, có con trai rồi thì lúc mình chối bỏ khó khăn cũng không phải lo không có người đến gánh
hộ.
"Theo thông tin nhận được, bọn Tiêu Phong Dương đang ở phía trước cách đây khoảng 4, 5 mươi dặm, đi không nhanh không chậm,
giống như đang đợi điều gì đó vậy". Lê Tuyết nhẹ nhàng cười, nàng chuyển sang đề tài nói chuyện khác.
Thật ra chuyện sinh con này, Lê Tuyết từ lâu đã có kế hoạch, đó cũng chính là nguyên nhân trước giờ nàng không chịu làm chuyện đó với
Lăng Thiên, tuy nàng hoàn toàn có thể lặng lẽ âm thầm giải quyết chuyện này trong sự im lặng, nhưng dựa vào tính cách đối nhân xử thế
của nàng, nàng sẽ tuyệt đối không làm như vậy, nàng có sự dự định của riêng mình. Là một người phụ nữ thời hiện đại, Lê Tuyết vững tin
rằng, làm việc tốt gì cũng cần phải để người khác biết được một cách rõ ràng, đặc biệt người này còn là người đàn ông mà nàng yêu
thương nhất.
Càng huống hồ, Lê Tuyết tự biết kiếp trước của nàng bị tổn thương sâu như vậy, tuy hiện nay đã cách hai đời, ân oán đều đã được hóa
hết, nàng từ lâu cũng đã không để ý đến nữa. Nhưng, Lê Tuyết không hi vọng trong lòng Lăng Thiên có lúc lại nhớ lại những chuyện
đó. Nàng không thể chịu đựng được việc ngộ nhỡ có một ngày lại mất đi Lăng Thiên, cho nên, nàng muốn nàng từng bước trở lên quan
trọng trong lòng của Lăng Thiên. Nàng không ham muốn nàng là duy nhất, nàng chỉ muốn nàng là người không ai có thể thay thế được!
Ta không chiếm vị chí ở bên cạnh huynh, tuy nếu như là ta muốn chiếm, thì không ai có thể ngăn cản được, nhưng ta không chiếm, ta
không cạnh tranh với những người phụ nữ khác của huynh, nhưng ta sẽ chiếm một ví trong trái tim huynh.
Kể cả là có một vạn người phụ nữ, ta cũng muốn trong lòng huynh lúc nào cũng có một vị trí thuộc về ta.
"Tiêu Phong Dương? Họ chắc là đang đợi ta". Lăng Thiên mừng rỡ, cười cười, nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta cần phải nhanh lên một
chút, ngộ nhỡ khâm sai của cha đuổi đến, vậy thì hỏng hết chuyện đại sự".
Lê Tuyết như cười mà không phải cười, nhìn hắn: "Trở thành thiên hạ chí tôn lại làm cho huynh sợ hãi đến vậy sao?".
"Nói thừa!" Lăng Thiên trợn mắt nhìn nàng: "Người khác hỏi ta còn được, nàng sao còn hỏi ta làm gì. Lên ngôi hoàng đế tuyệt đối không
phải là chuyện đáng sợ một cách bình thường! Nàng cũng không nghĩ xem Lăng Thiên ta là người như thế nào, sao có thể chịu được sự
trói buộc như vậy?".
"Nói cũng đúng! Cả thiên hạ này, người hiểu huynh chắc cũng chỉ có Lê Tuyết muội!". Lê Tuyết tỏ vẻ đồng cảm, gật gật đầu: "Huynh chính
là một con sói hoang nơi rừng sâu núi cao, để cho huynh tiếu ngạo sơn lâm, khoái ý ân thù, phiêu bạt giang hồ, mới là thù vui lớn nhất. Nếu
như để huynh suố ngày trong hoàng cung, để huynh ngày ngày phải đối mặt với những bản tấu chương, với những lời thuyết giáo của một
đám đại thần bạc râu, đúng là làm khó cho huynh".
Lăng Thiên tối sầm mặt lại, câu nói này của Lê Tuyết rõ ràng là nói thuận theo lời của mình, nhưng khi nghe thì cứ thấy có cái gì đó không
đúng lắm?
Lăng Thần đứng bên cạnh phì cười. Lăng Thần cũng không biết là tại sao, mỗi khi nhìn thấy hai người Lê Tuyết và Lăng Thần ở với nhau,
thì chưa bao giờ thấy hai người sống hòa bình với nhau bao giờ! Lần nào cũng không hiểu sao tự nhiên lại thành đấu võ mồm, thậm chí có
khi còn phát triển thành quyền cước tương gia, sau đó đánh xong thì cũng chả có chuyện gì, lại yên bình như xưa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Trước giờ chưa có lần nào ngoại lệ, xem ra lần này chắc cũng vậy.
"Ta nếu như là con sói nơi thâm sơn cùng cốc, thì nàng là cái gì?". Quả nhiên Lăng Thiên bắt đầu phản công, đả kích lại: "Sói mẹ nơi thâm
sơn cùng cốc? Sói người đẹp?".
Quả nhiên không nằm ngoài dự tính, Lăng Thần liền vô cùng cẩn thận lùi về sau hai bước.
"Có gan, vừa mới giúp huynh, huynh liền mắng muội rồi?". Lê Tuyết dựng đôi lông mày lá liễu lên, trong mắt toát lên sự sắc lạnh.
"Là nàng mắng ta trước!". Lăng Thiên sao có thể tỏ ra yếu kém hơn: "Một nữ tử nhỏ bé mà dám gan to tày trời mắng phu quân của mình,
nàng muốn bị ăn đòn hay sao?".
"Hàn… băng… thần… công….!". Lê Tuyết đỏ hai mắt, giơ tay ra vận ra một luồng khí lạnh.
"Ta sợ nàng chắc!". Lăng Thiên hừm một tiếng, tạo thế chuẩn bị ứng chiến. Lăng Thần ngơ ngác, lại là cái trò này,ường đi đã đánh
đến hai lần rồi, hai người này đúng là thích oan gia.
Có điều Lăng Thần không biết, Lê Tuyết và Lăng Thiên chỉ thuần túy là mượn việc ra chiêu để phát tiết điều gì đó, nếu không, dựa vào
trình độ tu dưỡng của hai người, thì làm sao có thể chỉ mấy câu nói đó mà đã xuất thủ?
Hồi lâu. "Chỉ biết bắt nạt phụ nữ, đúng là mất mặt đàn ông". Lê Tuyết không đối địch nữa, vừa trổ tài ăn nói, vừa tháo chạy. Tuy chỉ là
phát tiết, nhưng Lăng Thiên tuyệt đối không hạ thủ lưu tình, còn không mau chạy, Lăng Thiên tuy sẽ không cái gì đó, cái gì đó với nàng,
nhưng bàn tay của hắn đã tét vào mông nàng những tiếng pa pa lanh lảnh: "Muốn chạy? Nàng chạy không thoát đâu?". Lăng Thiên cười
hihi, vẫy tay gọi Lăng Thần, đuổi theo Lê Tuyết.
Lăng Thần lắc lắc đầu, chỉ biết cách đuổi theo sau. Trong lòng nàng đang nghĩ, lần sau lúc họ lại tiếp tục như vậy, mình có nên cũng tham
gia vào không? Cứ đứng nhìn vậy thấy cũng không có gì thú vị.
Tiêu Phong Dương cưỡi trên lưng ngựa, không nhanh không chậm tiến về phía trước, thần sắc có chút gì đó dửng dưng hững hờ. Nhưng
người nào có óc quan sát tỉ mỉ có thể nhìn ra, giữa đôi lông mày của Tiêu Phong Dương, có thể phát hiện ra sự long lắng ở đó, và một chút
gì đó niềm vui như trút được gánh nặng.
Chuyện đến hiện nay, gia tộc đã hoàn toàn không có con đường nào để quay lại!
6 người của Thiên Thượng Thiên, sau khi phát hiện được thi thể, Tiêu Phong Dương liền biết được một cách rõ ràng sự thực này, một sự
thực không thể chối c
Cũng may, Lăng Thiên rốt cuộc cũng ra tay, không những thế cũng giúp Tiêu Gia thoát khỏi sự kìm kẹp của Thiên Thượng Thiên. Thế
nhưng, những ngày tháng huy hoàng độc bá giang sơn 3000 dặm Đông Nam của Tiêu Gia cũng giống như cánh hoa rụng một khi rớt
xuống, vĩnh viễn không bao giờ có thể tươi đẹp tỏa hương được nữa. Từ nay về sau, sẽ chỉ là thần dân của đế quốc Thần Châu, tất cả sẽ
đều là dưới trướng của Lăng Gia.
Điều này đối với Tiêu Gia mà nói, rốt cuộc là tốt hay là không tốt đây?
Từ nay không cần làm con rối cho kẻ khác nữa, cuộc sống được tự chủ, nhưng cơ ngiệp ngàn năm của tổ tông cũng chấm dứt từ đây!
Tiêu Phong Dương thở một hơi thật dài, bất luận là tốt hay là không tốt, sự việc đã đến nước này, nếu như hiện nay quay đầu lại, thì Tiêu
Gia sẽ thật sự là vạn kiếp không thể khôi phục! Bất luận là Thiên Thượng Thiên hay là Lăng Gia, đều sẽ không tha thứ cho gia tộc của
mình, cả hai đều không phải là những đối thủ mà Tiêu Gia có thể đối phó được. Sự khác biệt giữa cả hai chỉ là, một bên thì rất mạnh, còn
bên kia thì càng mạnh hơn mà thôi!
Lần này gặp được Lăng lão gia tử, Tiêu Phong Dương vốn nghĩ sẽ phải trổ hết tài ăn nói mới được, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thuận
lợi như vậy. Trong đó chắc chắn có duyên cớ của việc Tiêu Phong Hàn và Lăng Chiến kết bái huynh đệ, nhưng tình huynh đệ đó sau khi
trải qua nhiều chuyện như vậy, liệu còn giữ lại được bao nhiêu, đã là rất khó nói, nhưng chắc chắn đã là không còn bao nhiêu. Ít nhất thì
Tiêu Phong Dương lấy lòng hắn để so lòng người, hắn không tin trên đời này sẽ có người xem trọng mối tình kết giao đến mức như vậy, k
cả là có, thì cũng sẽ không xuất hiện trong nhà của bậc đế vương!
Mà Lăng Gia hiện nay chính là nhà đế vương một cách tiêu chuẩn, mà lão đại ca của đại ca mình, còn là quốc chủ của quốc gia này!
Điều có thể làm Tiêu Phong Dương tin được, chính là hắn có thể cảm giác ra được một cách rõ ràng, Lăng Gia sở dĩ có thể tin tưởng mình,
nhận lời mình dễ dàng như vậy, có một bộ phận nguyên nhân tương đối lớn, chính là do Tiêu Nhạn Tuyết.
Bởi vì Tiêu Nhạn Tuyết là người phụ nữ "được chấp nhận" của Lăng Thiên, Lăng Thiên không muốn làm khó Tiêu Nhạn Tuyết, không
muốn để Tiêu Nhạn Tuyết đau lòng; cho nên Tiêu Gia mới có cơ hội lần này, cái cơ hội mà Tiêu Phong Dương vốn dĩ cho rằng rất mịt mù!
Thực lực của Thiên Thượng Thiên tuy trong cuộc đụng độ với Lăng Thiên đã bị tổn hại đi không ít, nhưng thực lực còn lại, đều là lực
lượng chủ lực thật sự của Thiên Thượng Thiên, tin chắc rằng bất luận là gia tộc nào, kể cả là Ngọc Gia khi đối phó với đối thủ như Thiên
Thượng Thiên, cũng sẽ phải cân nhắc một hai!
Nhưng Lăng Thiên đã không hề do dự mà nhận lời với mình, thậm chí hắn còn làm ra lời hứa!
Nghĩ đến thái độ của gia tộc đối với Lăng Thiên, còn cả thái độ đối với Tiêu Nhạn Tuyết, Tiêu Phong Dương ngẩng mặt nhìn trời thở dài
một hơi, là hổ thẹn? Là áy náy?
Thật không ngờ hiện nay khi chuẩn bị cùng được mạt lộ, lại chính là nhờ vào đứa cháu gái bị cả gia tộc ruồng bỏ, đã cứu lấy cả gia tộc!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, trước mặt xuất hiện ba người, là Lăng Thiên, Lăng Thần và Lê Tuyết.Tiêu Phong Dương vội vàng xuống ngựa: "Thái tử điện hạ đích thân đến tận đây, quả thực là thụ sủng nhược kinh (tức được sủng ái mà
thấy hoảng sợ), lão đây xin bái kiến thái tử điện hạ".
Việc Lăng Chiến truyền ngôi cho Lăng Tiếu đã được truyền ra ngoài, Tiêu Phong Dương tự nhiên cũng biết được, hắn cũng biết chỉ trong
thời gian cực ngắn Lăng Thiên từ hoàng trưởng tôn đã thăng cấp thành thái tử. Điều mà Tiêu Phong Dương không biết là, hiện nay thánh
chỉ của Lăng Tiếu đang được ủ men, có lẽ rất nhanh sẽ được ra lò.
Đến lúc đó, vị Lăng công tử của nửa tháng trước, hoàng trưởng tôn của ba ngày trước, thái tử của hiện nay này, có lẽ ngày mai, cũng có
thể là ngày kia, sẽ khoác áo long bào lên ngôi hoàng đế.
"Tiêu nhị gia, xin miễn lễ". Lăng Thiên mỉm cười, hắn ngiêng mặt ra chỗ khác, không có cách nào khác, một thái tử phi nào đó đã đánh
một quyền vào mặt của vị thái tử gia này, hiện giờ vẫn còn chút tím tím, thái tử điện hạ của một nước dung mạo không chỉnh tề, xét cho
cùng dễ nói không dễ nghe cộng thêm không dễ nhìn, kể cả là Lăng Thiên không cần sĩ diện, thì đế quốc Thần Châu cũng phải cần.
Tiêu Phong Dương vội vàng hạ lệnh dừng ngựa cắm trại, phái người đi cảnh giới, sau đó mời bọn Lăng Thiên vào trong lều. Lăng Thiên
xuất hiện ở đây, chắc chắn có chuyện gì đó muốn nghiên cứu với mình, Tiêu Phong Dương hiểu rất rõ, chắc chắn không thể cưỡi trên ngựa
vừa đi vừa nói được?
"Tiêu nhị gia, ta đã từng hứa với ông, sẽ giải quyết Thiên Thượng Thiên giúp Tiêu Gia, cho nên ta muốn từ chỗ nhị gia nghe ngóng tình hình
của Mộng Phan Vân; còn cả mấy vị tông môn trưởng lão khác của Thiên Thượng Thiên như nhị gia biết được điều gì, xin cứ nói ra
hết". Lăng Thiên cười, ngồi lên trên một cái cẩm đôn, Lê Tuyết và Lăng Thần ngồi hai bên cạnh hắn.
Tiêu Phong Dương ánh mắt chợt lóe lên, nhìn vị trí ngồi của hai nàng, trong lòng hắn lập tức như ngỡ ra điều gì.
Lăng Thần vô cùng tự nhiên ngồi về phía bên trái của Lăng Thiên. Hoàn toàn không có chút gì miễn cưỡng cả, dường như hoàn toàn là vô
tâm, lại giống như một động tác mang tính thói quen. Mà nghe nói cô gái này tuy là xuất thân thị nữ, nhưng lại từ nhỏ cùng nhau lớn lên
cùng với Lăng Thiên, điều này cũng có thể nói rõ một điểm, từ nhỏ lúc cô ta ở bên cạnh Lăng Thiên, cũng chính là ngồi như vậy.
Mà Lăng Thiên tại sao lại sắp xếp như vậy? Điểm này cũng rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn!
Vị trí của thái tử phi, từ lâu đã được định sẵn! Chỉ cần nhìn từ động tác rất nhỏ đó thôi cũng có thể nhìn ra, ngôi vị hoàng hậu sau này của
người thiếu nữ trước mặt, là không ai có thể thay thế được!
Từng là thị nữ thì làm sao, chỉ cần Lăng Thiên muốn là được!
Tiêu Phong Dương khẽ than thở trong lòng một tiếng, triệt để mất đi ý nghĩ hi vọng Tiêu Nhạn Tuyết có thể ngồi lên được vị trí hoàng hậu,
tuyệt đối không có khả năng. Ngôi vị vốn dĩ đã được định sẵn, chỉ vì nhất thời tính toán sai lầm, đã hoàn toàn bị mất đi. (ý ở đây là nói đến
chuyện đính ước năm xưa giữa Lăng Thiên và Tiêu Nhạn Tuyết)
Quyển 7
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết
Story
Chương 746: Ngôi vị hoàng hậu
10.0/10 từ 47 lượt.