Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 571: Lê Tuyết chi kế

Ba động tác này của Lăng Kiếm, người ta có thể thấy rõ ràng, trong mỗi động tác Lăng Kiếm đều dụng lực. Đường vân ở ống tay áo phiêu động. Đây rõ ràng là phải chậm tới cực điểm mới có khả năng xuất hiện tình huống như vậy. Nhưng sự thực lại là. Mỗi động tác ấy của Lăng Kiếm lại thực sự nhanh đến cực điểm.

Lăng Thiên nheo mắt. Khẽ than thở. Nếu như một kiếm này của Lăng Kiếm khi hạ xuống ngang bằng vai, động tác chậm thêm một chút. Trận đấu này cho dù không thắng. Nhưng cũng không bị thua quá thảm. Nhưng cứ như thế này tiếp tục về sau. Trình độ còn rất kém.

Đây cũng là do cảnh giới thực lực của bản thân Lăng Kiếm chưa đủ.

Lại nói. Hai luồng sóng bụi vốn đang cuồn cuộn lao về phía trước, chỉ một thoáng đã va vào nhau. Đột nhiên bị kìm hãm. Tiếp đó xoáy tròn. Nhất thời hình thành hai cột cát bụi màu vàng đất. Giống như gió xoáy. "Vút" một tiếng liền bắn ra hai bên. Một đạo bay sát qua mặt Lăng Kiếm. Bắn thẳng đi sáu trượng. Nhẹ nhàng lặng lẽ rơi vào góc tường của tiểu viện. Vẫn là chút bụi như lúc đầu. Một đạo khác uốn lượn xẹt qua bên người Lê Tuyết. Cũng giống như vậy, bắn vào góc tường. Nhưng lại đánh lên trên tường. Phát ra một tiếng "phốc" nhỏ.

Ở khả năng khống chế, Lăng

Kiếm rõ ràng kém hơn một chút.

Theo hai đạo bụi bay đi. Khu vực nằm giữa tiểu viện tử nhất thời trở nên sạch sẽ như là một trăm người ra sức quét dọn một trăm lần. Chỉ sợ một người mặc quần áo trắng như tuyết có lăn lộn trên mặt đất vài cái. Cũng sẽ không nhiễm một hạt bụi nào, sạch sẽ như lúc ban đầu.

Vào khoảnh khắc khi hai đạo thổ long tách ra bắn đi. Hai người Lê Tuyết Lăng Kiếm cùng lúc hành động. Lăng Kiếm toàn thân hắc y vù một tiếng. Một bước vượt qua khoảng cách hai trượng. Kiếm như sấm đánh chớp giật. Không chút lưu tình chém thẳng xuống đầu đối thủ. Lê Tuyết một thân bạch y lay động. Tựa như là phối hợp cùng với kiếm. Vào phút chốc khi Lăng Kiếm huy kiếm, bóng nàng liền rơi dưới trường kiếm của Lăng Kiếm. Mười ngón tay ngọc mảnh khảnh tựa như hoa lan tách ra một nửa. Từ dưới mà lên, ôn nhu nghênh kích. Nửa đường. Dường như biến thành thiên thủ quan âm. Vô cùng hấp dẫn. Tất cả đều là ngón tay ngọc trắng như tuyết. Dĩ nhiên lại giống như hình thành một bức tường dày tới cực điểm chắn ở trước mặt. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Không trung chi chít những thanh âm rất nhỏ không ngừng vang lên, tựa như trời mưa xối xả đánh lên trên những tán lá rộng thùng thình. Trong giờ khắc này, thanh âm dường như tập trung hết vào trong tiểu viện tử. Bỗng nhiên bạch y chợt lóe. Lê Tuyết tung người. Xông qua khoảng không mà lên. Lăng Kiếm một thân hắc y như mực, trường kiếm cực nhanh đuổi theo. Lê Tuyết lao thẳng lên trời, thân hình chợt gập lại. Xoay ngược lại lao xuống. Hai người một lần nữa lấy cứng chọi cứng. Va chạm vào nhau.


"Hê hê. Thật lôi thôi." Lăng Thiên chép miệng. Nhìn lên. Tiếc hận: "Hai người kia không làm người vệ sinh đường phố. Thực sự là lãng phí hai khối tài liệu mà."

Lăng Thần cười nghiêng ngả hỏi: "Công tử. Đường phố là cái gì?"

"Ách. Đường phố. Kỳ thực là đường dành cho ngựa chạy." Lăng Thiên khó khăn giải thích.

"Thì ra là thế. Nói như vậy quả nhiên là đơn giản. Công tử quả nhiên là đại tài." Lăng Thần theo lẽ đương nhiên gật gật đầu.

Lăng Thiên đầy đầu xấu xa.

Cuộc chiến giữa sân. Phong vân lại biến. Liên tục hắc bạch hai đạo nhân ảnh không biết tự lúc nào đã quấn vào nhau. Bay lên bay xuống. Những tiếng va chạm rất nhỏ không ngừng vang lên. Hai người này không ngờ lại cứng đối cứng, chiến cùng một chỗ. Chỉ là hai người đều chú ý không đánh ra ngoài. Nội lực vững vàng không chế công kích chỉ phát sinh tác dụng lên đối phương trong phạm vi nhỏ nhất. Tuyệt không ra khỏi phạm vi nhỏ này.

Nếu như không phải như vậy mà nói. Với công lực của hai người. Sợ rằng vừa mới khai chiến liền trực tiếp pháp hủy tiểu viện tử này. Đâu còn giống như lúc này. Đống lửa của Lăng Trì vẫn như cũ cháy lên mạnh mẽ. Không có nửa điểm bị ảnh hưởng.

Nhìn hai người quyết chiến giữa sân. Ba người Lăng Trì, Lăng Lôi, Lăng Điện không hẹn mà cùng toát mồ hôi lạnh khắp thân. Ba gã gia hỏa đều thật sự không ngờ. Nữ nhân có tên gọi là Lê Tuyết kia vậy mà có thể cường hãn đến mức như vậy. Lấy thân nữ tử yếu đuối lại thêm tay không tấc sắt cứng đối cứng với Lăng Kiếm mà không có chút nào liều mạng. Vậy mà không chút nào rơi vào thế hạ phong. Ba người nghĩ đến đoạn thời gian bởi vì Lăng Kiếm bị bệnh mà Lê Tuyết quan tâm chăm sóc. Trong lòng không khỏi đều lạnh xuống. Ba người nhìn nhau. Không hẹn mà cùng đưa ống tay áo lên. Lau mồ hôi lạnh



Lăng Lôi lại lau mồ hôi. Vẻ mặt sợ hãi nhìn bóng trắng bay lượn giữa sân. Lời nói xuất tự đáy lòng: "Tiểu cẩu đản. Ta rất kính phục đảm lượng của ngươi." Tiểu cẩu đản là biệt hiệu lúc nhỏ của Lăng Trì. Ngày xưa chỉ cần có người trêu đến. Lăng Trì liền muốn phát hỏa. Nhưng hôm nay tuy rằng nghe được rõ ràng Lăng Lôi đang nói hắn. Nhưng tâm tư không tập trung vào đó. Không ngờ đã quên cả tức giận.

Đôi mắt đẹp của Lăng Thần nhìn hai người chiến đấu ở giữa sân. Có chút nghi hoặc nói: "Lê Tuyết tỷ tỷ vì sao lại bỏ sở trường dùng sở đoản? Không dùng công pháp mình am hiểu nhất. Cũng không dùng khinh công nhẹ nhàng linh hoạt của minh. Lại liều mạng cứng đối cứng với Lăng Kiếm? Như vậy chẳng phải là quá mức bất lợi ư?"

Lăng Thiên hì hì cười: "Một nguyên nhân là vì Lăng Kiếm cũng đồng dạng không sử dụng toàn lực. Cho nên Lê Tuyết đương nhiên phải bảo lưu. Thói quen thông thường của cô nàng này bao giờ cũng lưu lại dăm ba con bài tẩy. Còn một nguyên nhân khác chính là. Lê Tuyết tỷ tỷ của nàng tức giận. Nói cách khác. Lăng Kiếm sợ rằng muốn xui xẻo rồi."

"Thế là thế nào? Lăng Kiếm muốn cái gì?" Lăng Thần có chút khó hiểu. Tròn mắt hỏi.

Lăng Thiên mỉm cười. Nhẹ nhàng nhéo mũi nàng. Nói: "Nếu là một tên nam tử.Nếu như sử dụng thứ mình tối am hiểu mà bại bởi một nữ tử yếu đuối hoặc nói là bất phân thắng bại. Hơn nữa nữ tử lại không dùng đến công phu sở trường. Có phải là phi thường mất mặt hay không?"

Lăng Thần bừng tỉnh đại ngộ. Không ngừng cười khánh khách. Nói: "Thì ra là thế. Lê Tuyết tỷ tỷ thật là đủ xấu xa nha."

Lăng Thiên bĩu môi. Thầm nghĩ: nàng đâu biết Lê Tuyết tỷ tỷ của nàng xấu xa chỗ nào. Sự xấu xa chân chính của cô ta còn chưa có bắt đầu đấy. Tiểu nha đầu. Nàng cứ chờ xem. Tuyệt đối có thể khiến nàng há to miệng mà không nói nổi một câu. Chỉ biết đổ mồ hôi lạnh ướt lưng.

Giữa sân vang lên một tiếng lớn. Một đen một trắng, hai đạo nhân ảnh vụt bay về hai phía ngược nhau. Thân thể ở giữa không trung còn chưa hạ xuống. Một cỗ sát khí trùng thiên lạnh thấu xương đã bừng lên. Ầm ầm phủ xuống. Tựa như cửa địa ngục đột nhiên mở ra. Hàng ngàn hàng vạn lệ quỷ gào thét xông ra ngoài. Trong không khí.Tức thì tràn ngập mùi máu tươi.



Lăng Kiếm rốt cục không chịu nôi sự nhục nhã khi liều mạng với một nữ tử lại ngang tài ngang sức. Tức thì lộ ra công phu thật sự.

Khóe miệng Lê Tuyết xuất ra một tia cười mỉm, thân thể phiêu hốt hạ xuống. Bạch y phiêu động. Tay áo dài thong thả nhẹ nhàng. Đột nhiên một luồng lạnh thấu xương bốc lên. Mạnh mẽ bạo phát mà xuất ra.

Trên mặt hai người lúc đó. Tức thì phủ lên một luồng sương trong tuyết trắng bàng bạc. Dưới ánh mặt trời nóng bức, băng sương quỷ quái lấp lóe tựa như đôi mắt ngang bướng không ngừng nhấp nháy. Khí trời nóng bức như vậy. Nhưng băng sương tích tụ càng kết càng dày, chỉ trong phút chốc công phu, thế mà đã biến thành một tầng băng ngưng kết.

Hàn Băng Thần Công.

Cực đồ băng hàn tựa hồ đóng băng toàn bộ không gian của cuộc chiến. Trong cảm giác của mọi người. Lạnh cực độ thế này quả thực có thể đóng băng bất kỳ đồ vật nào. Thậm chí bao gồm cả sát khí của Lăng Kiếm. Thậm chí là đống lửa đang bùng cháy mạnh mẽ kia.

Hàn khí như triều dâng, từng sợi từng mảnh không chỗ nào không có, phô thiên cái địa lao về phía Lăng Kiếm. Tựa như một băng long thời viễn cổ. Nhe nanh múa vuốt đánh về phía địch nhân như vận mệnh của nó. Mang theo dày đặc lạnh lẽo như muốn đóng băng toàn bộ thế giới.

Không ra tay thì thôi. Một khi đã quyết xuất thủ liền vận dụng thực lực tối chân thực. Thế tiến công của Lê Tuyết không ngờ lại mạnh mẽ như vậy. Bá đạo như vậy. Chí đại công kích như muốn đẩy Lăng Kiếm vào tuyệt lộ. Nếu Lăng Kiếm không thể đột phá khí thế hàn băng của Lê Tuyết. Điều đầu tiên là tất bại không thể nghi ngờ. Hơn nữa sẽ kết thúc trong nháy mắt.

Đám Lăng Trì ở bên sườn cực kỳ sợ hãi. Đây rõ ràng là Hàn Băng Thần Công, là độc hữu của Lăng Thần tỷ tỷ. Vì sao lại được xuất ra từ trên tay nữ tử này? Hơn nữa nhìn thoáng qua. Cơ hồ công lực so với Thần tỷ còn muốn cao thâm hơn nhiều. Đây là chuyện gì chứ?



Ba người đám Lăng Trì nhìn nhau. Trong lòng cùng toát ra một cái ý nghĩ: Kiếm ca lần này chỉ sợ lần này gặp khó khăn rồi.

Lăng Trì sốt ruột nhìn chảo sắt đang đặt trên đống lửa. Trên mặt vừa mới bắt đầu toát ra nhiệt khí. Không khỏi nóng lòng như lửa đốt. Hiện tại mau mở nắp ra. Phán định bất phân thắng bại cũng tốt mà.

Lăng Lôi thấy Lăng Trì sốt ruột như vậy. Không khỏi khuyên giải an ủi nói: "Không cần lo lắng. Võ công của Kiếm ca ngươi còn không biết sao? Công tử tuy rằng cho phép quyết đấu trận này. Thủy chung vẫn là người một nhà. Không thể dồn nhau vào chỗ chết. Nếu Kiếm ca động sát khí. Nhất định sẽ bình phản cục diện. Không gặp thất bại đầu."

Lăng Trì trừng mắt liếc nhìn hắn: "Chính là sợ Kiếm ca động sát khí. Ngươi chẳng lẽ không biết? Sau khi Kiếm ca động sát khí xuất thủ thì chính hắn cũng không thể khống chế được sức mạnh. Vạn nhất xử lý nữ tử này thì sao?"

Lăng Lôi, Lăng Điện cùng lúc suy nghĩ đến điểm này. Không khỏi cùng lúc đột nhiên biến sắc. Nếu thực sự là vậy. Thế này đã có thể là chân chính không ổn rồi.

"Nguy rồi." Lăng Trì lùi dài một bước. Vội kêu lên. Lăng Lôi, Lăng Điện nhìn qua. Không khỏi cùng lúc biến sắc. Chuyện lo lắng nhất, trong khoảnh khắc này bất chợt trở thành sự thực.

Giữa sân. Lăng Kiếm tức giận hừ một tiếng. Mũi kiếm chỉ xuống đất. Kiếm khí điên cuồng mạnh mẽ đến cực điểm không chút kiêng nể xông ra không ngừng khuếch trương. Tại trong sự che phủ của hàn khí dày đặc, cứng rắn không ngừng mở ra một con đường rộng thênh thang. Kiếm phong bắn ra, sát khí trùng thiên tuôn trào. Thân thể khẽ búng lên. Phảng phất như lui lại một tấc đã xuất hiện trước mặt Lê Tuyết. Trường kiếm vừa nhấc. Đã chỉ thẳng đến yết hầu Lê Tuyết. Dưới áp lực kinh khủng của Lê Tuyết. Cuối cùng Lăng Kiếm đã toàn diện bạo phát. Cũng không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Hết sức hạ sát thủ. Trong khoảnh khắc này. Trong mắt hắn chỉ có địch nhân.

Tốc độ cao nhất của trường kiếm hầu như vượt qua suy nghĩ của bất kỳ người nào. Còn chưa nhìn thấy động tác của Lăng Kiếm. Trường kiếm đã chỉ còn cách yết hầu Lê Tuyết vài tấc. Từ khi Lăng Kiếm xuất đạo tới nay. Một kiếm lúc này. Đã là một kiếm kiệt xuất nhất của hắn. Một kiếm hoàn mỹ nhất. Giết không tha. Quyết trảm, nhất kiếm tất sát.

Quyển 6

Lăng Thiên Truyền Thuyết
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết Story Chương 571: Lê Tuyết chi kế
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...