Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 565: Tống quân Tây hành
Ra khỏi cửa phòng, Lăng Thiên thở ra một hơi thật dài, chẳng biết tại sao cảm thấy tâm tình, tựa hồ không biết tự lúc nào nặng trĩu như Thái Sơn.
Bạch y chợt lóe, Lê Tuyết cười dài, xuất hiện trước mặt hắt: "Đối phó thế nào rồi? Người gặp người thích Lăng đại thiếu gia?"
Lăng Thiên tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng: "Kiếm của Lăng Kiếm đã kề đến cổ, mà muội còn có thể nhàn nhã đi dạo chơi sao? Cẩn thận hắn hủy dung muội đó! Diện mạo nhỏ của muội nếu bị hủy đi; thật sự là danh xứng với tên: mẫu dạ xoa rồi!"
"Muội sợ lắm nha! Hừ!" Cái cổ thon dài kiêu ngạo như thiên nga của Lê Tuyết, khẽ ngửa lên, khinh thường không chút lo nghĩ: "Chỉ bằng hắn? Luyện mười năm nữa may ra có thể được. Đến lúc đó huynh cứ chờ mà nhìn bản cô nương đánh một đống cát đi. Huynh nói bản cô nương là mẫu dạ xoa, nếu không có chút thủ đoạn của mẫu dạ xao, sao mà xứng với tên gọi chứ!"
Lăng Thiên phiền muộn khoát tay chặn lại:"Này đại tỷ, ngài đi tìm một tiểu hắc ốc YYY đi, tâm tình của bản công tử lúc này bất hảo, sẽ không phụng bồi." Xoay người đã nghĩ muốn trốn đi.
"Hà; Lăng công tử tán gái thành công vội vã trở về chỉnh lý tâm đắc sao?" Lê Tuyết cười hì hì ngăn cản lối đi của hắn, "Muội phát hiện một việc, lại vô cùng thú vị. Huynh có muốn nghe một chút không?"
"Không muốn?" Lăng Thiên thiếu chút nữa muốn bưng đầu mà kêu lên: "Huynh màn trời chiếu đất quá nhiều ngày rồi đại tỷ ạ, bây giờ thứ huynh muốn duy nhất, chính là trở về ngủ một giấc thật yên ổn."
Lê Tuyết cười tinh ranh, tự biên tự diễn nói: "Đều nói nữ nhân thông qua chinh phục nam nhân mà chinh phục ca thế giới; nhưng hiện tại muội đột nhiên phát hiện, Lăng đại công tử lại trái ngược với điều này." Lê Tuyết cười, nói từng từ từng chữ: "Lăng đại thiếu gia của chúng không ngờ lại thông qua chinh phục nữ nhân để chinh phục thế giới
Lăng Thiên một đầu độc địa, cắn răng nói: "Thật là cực kỳ thú vị. Cho tới bây giờ huynh mới phát hiện, Lê đại tiểu thư không ngờ cũng là một nữ nhân, muội muốn chinh phục, hay là bị chinh phục đây!?"
Lê Tuyết hừ một tiếng: "Thế là cái kiểu gì? Huynh chinh phục được sao? Muội lại vô cùng hoan nghênh mà!" Nói xong không ngờ lại ném sáng một ánh mắt quyến rũ.
Có điều là đại tiểu thư Lê Tuyết không quá tinh thông liếc mắt đưa tình. Nhìn thoáng qua như là đang trừng mắt nhìn sang. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Toàn thân run rẩy một trận. Sắc mặt không kìm được trắng bệch. Vội vã thi triển khinh công tuyệt đỉnh. Chạy trối chết. Nếu như không phải gần đây khinh công đại tiến. Chỉ sợ có muốn chạy cũng không chạy được. Lê Tuyết là nữ nhân duy nhất mà Lăng Thiên không dám "theo đuổi"...
*****************
Màn đêm từ từ buông xuống. Cùng với thời gian trôi đi. Dần dần trở nên thâm trầm.
Thân thể Lăng Thiên bắn đi như điện trong biệt viện. Vòng qua một ngã rẽ. Tựa như một con chim ưng nhảy lên không trung. Tựa như một chiếc lá rơi trên một thân cổ thụ cao vút. Cẩn thận tra xét trước sau, bên phải, bên trái. Cũng không phát hiện có gì dị thường. Thỏa mãn gật gật đầu. Thân thể từ trên cây nhẹ nhàng cất lên. Tưởng chậm mà thực nhanh lưu lại trong bầu trời đêm từng chuỗi tàn ảnh. Biến mất trong bóng đêm!
Vào buổi tối hôm nay. Thủy gia từ xa xôi ngàn dặm đến nơi này. Đã xảy ra vài kiện đại sự. Vài chuyện này. Khiến cho người Thủy gia họa vô đơn chí thương vong thảm trọng. Càng đủ cả lo sợ lẫn nghi hoặc không ngớt.
Đường xa đến nơi này, công tử Thủy gia, Thủy Thiên Giang, Thủy Thiên Hải được người ta phát hiện ở bên ngoài thành, trần như nhộng bị treo ngược trên cây, mặt mũi bầm dập, toàn thân thâm tím, thương tích đầy mình, thoi thóp hơi thở, được đưa đến trong viện tử Thủy gia đang thuê trọ.
Thủy gia công tử Thủy Thiên Hồ tại Mính Yên Lâu cùng một võ sĩ không biết từ đâu đến tranh giành tình nhân, bị giết tại chỗ, thi thể vô cùng thê thảm. Có người nói việc này có hơn trăm người thấy tận mắt làm chứng
Thủy gia tiểu công chúa Thủy Thiên Nhu lấy một gốc Thiên Niên Huyết Tham, hai quả Băng Chi quả cùng với bốn rương hồng ngọc trăm năm làm chi phí, rốt cục thuyết phục được Vô Thượng Thiên Diệp Khinh Trần, thay mặt mình đứng ra du thuyết đệ nhất thiên hạ cao thủ cũng là thần y đệ nhất thiên hạ thần y Tống Quân Thiên Lý xuất thủ cứu trị cho Thủy gia thiếu chủ Thủy Thiên Huyễn tính mạng đang bị đe dọa, do hộ vệ Lăng gia hộ tống Thủy Thiên Huyễn đi trước để khám bệnh, Thủy Thiên Nhu đồng thời cũng đi theo...
Vị Thủy Thiên Huyễn này nhất định là chết không được!
Tin tức này cũng làm cho một ít người có dã tâm chán nản không ngớt.
Ngoài thành, trong màn đêm thâm trầm, một chiếc xe ngựa đen kịt lẳng lựng đứng trên quan đạo. Trong xe ngựa tựa hồ chở đầy bất hạnh. Từ nơi ấy, mơ hồ truyền ra tiếng khóc cực kỳ bí thống của nữ từ, thanh âm tuy rất nhỏ, nhưng tràn ngập đau thương sinh ly tử biệt.
Dưới ngọn đèn mờ nhạt, tử tôn chi trưởng Thủy gia, người con trai duy nhất- Thủy Thiên Huyễn, toàn ngực biến thành màu đen chết chóc, hắn dùng chút khí lực còn lại, vươn tay phải, vuốt ve mái tóc óng mềm của muội muội mình, trên mặt, lộ vẻ vui mừng sắp được giải thoát, còn mơ hồ mang theo thêm một phần thỏa mãn. Nhớ tới lúc mình tự tay dùng trường kiếm đưa vào trái tim Thủy Thiên Hồ, Thủy Thiên Huyễn có chút kiêu ngạo. Chết thì có sao? Nhưng trước khi mình chết, dù sao cũng đã tự tay giết chết kẻ đã hại chết mình! Thủy Thiên Huyễn mỉm cười, nghĩ.
"Nhu nhi... Đáp ứng ca ca... Sống thật tốt, thay ca ca chăm sóc cho cha mẹ..." Môi Thủy Thiên Huyễn mấp máy, ánh mắt nhu hòa nhìn khuôn mặt của muội muội. "Ca ca không được, nhưng huyết mạch chi trưởng của Thủy gia cũng không thể từ đây xuống dốc! Cho dù phải dùng đến hơi thở cuối cùng, cũng quyết không thể để Thủy gia rơi vào tay bọn tiểu nhân đê tiện! Đáp ứng ca ca!" Thủy Thiên Huyễn kịch liệt ho khan, nhãn thần lại gắt gào đặt trên Thủy Thiên Nhu, ho đến mức gần như không thể thở nổi, tức thì sặc mạnh, phun ra một ngụm máu màu đen ngòm.
Thủy Thiên Nhu nước mắt lã chã, không ngừng ra sức gật đầu, nước mắt như trân châu khan hiếm, không ngừng tí tách rơi trên người Thủy Thiên Huyễn.
Thủy Thiên Huyễn cố sứ thở hổn hên một hơi, đột nhiễn nhãn thần trở nên ôn nhu, giọng nói cũng nhu hòa như đang nói mê: "Không biết Lăng cô nương nàng... Chỉ mong nàn có thể vẫn... Hạnh phúc về sau... Hạnh phúc suốt đời... Nếu có kiếp sau... Khụ khụ khụ..."
Bóng người chợt lóe, ngọn đèn nhanh chóng tối sầm lại, một thanh âm vang lên: "Thiên Huyễn huynh, tiểu đệ ta tới tiễn huynh đoạn đường cuối cùng." Lăng Thiên một thân hắc ý, tựa như một làn khói xanh chui vào trong thùng xe. Nhìn Thủy Thiên Huyễn, ôn hòa nói: "Ta biết, huynh hẳn là cũng có chuyện muốn dặn dò ta phải không?"
Thủy Thiên Huyễn chậm rãi ngẩng đầu, nhãn thần đột nhiên trở nên sắc bén: "Là ngươi! Lăng Thiên, không ngờ ngươi không chết! Không ngờ ngươi có bản lĩnh thoát ra khỏi sụ truy sát của Giang Sơn Lệnh, ta thật nên viết phục tự cho ngươi!"
Lăng Thiên cười rất ôn hòa: "Hai người chúng ta, chung quy phải có một người sống, không phải sao?"
Thủy Thiên Huyễn nghe xong, đột nhiên sặc ho rồi nở nụ cười: "Không sai." Hắn chăm chú nhìn Lăng Thiên: "Ngày hôm nay có thể nhìn thấy ngươi, ta thật cao hứng."
Lăng Thiên trầm lắng, chậm rãi gật đầu, tựa hồ đã minh bạch ý tứ của hắn.
Tinh thần Thủy Thiên Huyễn trỗi dậy, mạnh mẽ tự chống đỡ, giãy dụa nói: "Lăng Thiên, ngươi biết không; từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng phục ai, cũng chưa từng sợ ai, ngay cả cha ta hoặc là đại trưởng lão Thủy Vô Ba cũng không ngoại lệ, bởi vì ta tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày ta có thể giỏi hơn bọn họ. Mà Lăng Thiên ngươi, là người thứ nhất và cũng là người duy nhất! Từ khi ngươi đánh tan bốn mươi vạn đại quân của ta, ta cũng đã biết, ta kém ngươi rất nhiều. Ta rất tiếc nuối, ta vốn tưởng rằng, chúng ta còn có hội giao thủ lần thứ hai. Hiện tại xem ra, ta không có cơ hội ấy nữa rồi."
Lăng Thiên ngồi ở trước mặt hắn, trầm giọng nói:"Ta cũng tiếc nuối như vậy; đối thủ như các ngươi thực sự quá ít, mà trẻ tuổi ngoài ngươi ra càng chỉ có một, đối với ngươi là tiếc nuối, với ta sao lại không phải là tiếc nuối, đáng tiếc!"
Nhãn tình Thủy Thiên Huyễn sáng lên, hô hấp đột nhiên càng trở nên gấp gáp: "Ngươi... Nói thật sao? Ngươi coi đối thủ?"
Lăng Thiên cười cười: "Lẽ nào ngươii hi vọng ta coi đám rác rưởi Thủy Thiên Hồ, Thủy Thiên Giang kia là đối thủ?"
"Không! Bọn chúng không xứng! Bọn chúng xứng thế nào được!?" Thủy Thiên Nhu lắc đầu, đột nhiên nhìn Lăng Thiên, chân thành nói: "Lăng Thiên, cảm ơn ngươi! Cảm ơn ngươi đã coi ta là đối thủ."
Lăng Thiên chăm chú nói: "Hôm nay ta vốn phải về thành, đột nhiên nhớ tới ngươi, liền tới tiễn người đoạn đường cuối cùng. Mặc kệ thế nào, Hoàng Tuyền Lộ dẫu xa, thuận buồm xuôi gió, tạm biệt mãi mãi rồi!"
Khóe miệng Thủy Thiên Huyễn lộ ra một tia tiếu ý hài lòng, ôn thanh nói: "Ta vốn dĩ có rất nhiều chuyện lo lắng, còn chưa an bài tốt, thời gian không đợi ta, nhưng hôm nay ngươi đến đây rồi, ta cũng an tâm." Hắn thu liễm dáng tươi cười, nghiêm túc nhìn Lăng Thiên: "Lăng Thiên, xin thứ cho Thiên Huyễn giao tình ít mà lời thân thiết, xin nhờ ngươi hai việc, hi vọng đừng từ chối khẩn cầu của người chết."
Lăng Thiên nhìn thoáng qua Thủy Thiên Nhu ở bên cạnh, lại cười nói: "Kỳ thực ngươi muốn nhờ ta chuyện gì, ta đều đã biết cả. Ngươi không cần phải nói ra nữa!"
Thủy Thiên Huyễn khăng khăng ngắc ngứ cái đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Thiên: "Lăng Thiên, xin chiếu cố muội muội của ta thật tốt, muội muội duy nhất của ta!" Thủy Thiên Huyễn cũng không biết lấy khí lực từ đâu, đột nhiên động thân ngồi dậy, cánh tay phải khẳng khiu nắm lấy cổ tay Lăng Thiên. Cặp mắt phát quang sáng quắc, giống như ma trơi lóe lên bất định, mơ hồ lộ ra một tia đố kị: "Còn có... Còn có Lăng Thần cô nương... Ngươi... Hãy cho nằng hạnh phúc, suốt đời bình an hỉ nhạc!"
Lăng Thần! Mắt Lăng Thiên khẽ nheo lại, trong dáng tươi cười ôn hòa chứa thêm một tia chết chóc đìu hiu: "Nữ nhân của ta, đương nhiên sẽ chăm sóc nàng thật tốt, thần nhi đương nhiên sẽ bình an hỉ nhạc suốt đời; điểm này, không nhọc Thủy thiếu chủ quan tâm quá nhiều."
Thủy Thiên Huyễn buồn bã cười, cô đơn cúi đầu, tựa hồ đã dùng hết khí lực cuối cùng, thân thể lần thứ hai ngã xuống. Lăng Thiên bỗng nhiên phát hiện, trước ngực Thủy Thiên Huyễn, da bị Hàn Băng Thần Công đông lại đã biến thành màu đen. Lúc này bên ngoài đang cực kỳ chậm rãi chảy ra một tầng bọt nước tinh mịn, mà mặt Thủy Thiên Huyễn, cơ nhục bắt đầu ịch liệt co quắp. Đau đớn vô tận, vào khoảnh khắc này lại ào đến tập kích hắn!
Bảy ngày!
Thời hạn hiệu lực của Hàn Băng Thần Công, vào giây phút này đã qua đi!
Ngày diệt vong của Thủy Thiên Huyễn đã đến gần!
Thủy Thiên Nhu ở bên cạnh hiển nhiên cũng phát hiện ra điểm này, từ hai tròng mắt xinh đẹp bắn ra vẻ thất kinh, nhìn ca ca của mình, lại nhìn Lăng Thiên, đột nhiên điên cuồng nắm lấy vạt áo của Lăng Thiên, cố sức lay động: "Lăng Thiên, ngươi cứu cứu huynh ấy... Ngươi cứu cứu ca ca ta... Ngươi cứu cứu ca ca ta... Van cầu ngươi.... Ngươi muốn ta làm gì cũng được, van cầu ngươi cứu cứu ca ca của ta mà!" Nói đến lời cuối cùng, Thủy Thiên Nhu hầu như đã dùng hết toàn thân khí lực la lên.
Lăng Thiên đờ đẫn đứng thẳng, trên mặt không chút biểu tình. Hiện tượng của Thủy Thiên Huyễn, đã tới bước giai đoạn cuối cùng vùng vẫy giành giật sự sống. Đừng nói Lăng Thiên, cho dù là Tống Quân Thiên Lý đến đây, cho dù là đại la thần tiên hạ phàm, cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Trong cổ họng Thủy Thiên Huyễn phát ra tiếng khách khách quái dị, tiếng thở dốc thì như tiếng bễ lò rèn, hầu như không khống chế nổi cảm giác đau đớn như cuồng triều đang kéo đến phía hắn, hầu như dùng hết khí lực toàn thân mới kêu lên được một tiếng đau đớn: "Như nhi, tống... Ta... Một..."
Thân thể Thủy Thiên Nhu kịch liệt run lên, mờ mịt buông vạt áo của Lăng Thiên ra, lui ra phía sau một bước, đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất. Ngay cả nàng có kiên cường cỡ nào, nhưng nếu muốn nàng giết chết chính ca ca thân sinh của mình, thì cho dù có nói thế nào cũng không thể làm được! Ngay cả nàng biết rõ ca ca mình không còn hi vọng, sóng chỉ chịu thêm nhiều thống khổ, nàng cũng thể nào hạ thủ được!
Ánh mắt Thủy Thiên Huyễn nhìn về phía Lăng Thiên, trong mắt đầy khẩn cầu, "Lăng... Thiên... Giúp ta... Ta... Không... Muốn...Kêu lên nữa..." Toàn thân hắn run rẩy, đau đớn như cuồng triều nộ lãng không ngừng xông tới thần kinh của hắn. Mồ hôi lạnh trên đầu trên mặt Thủy Thiên Huyễn xối xả rơi như mưa, nhưng lại mạnh mẽ chống cự, như thế nào cũng không rên rỉ. Trong ánh mắt nhìn về Lăng Thiên, tràn đầy cấp bách.
"Keng!" Sắc mặt Lăng Thiên lãnh ngạnh, trở tay r kiếm ra khỏi vỏ, tựa như trong đêm tối tăm đột nhiên xuất hiện một đạo thiểm điện.
"Tạ ơn... Tạ ơn..." Thủy Thiên Huyễn gắt gao ngậm chặt miệng lại, hắn sợ, chỉ cần hé miệng ra, sẽ phun ra thanh âm rên rỉ.
"Kiếm tên liệt thiên, tống quân tây hành!" Lăng Thiên chăm chú nhìn Thủy Thiên Huyễn: "Vĩnh biệt, lên đường bình an!" Sau môt khắc, Liệt Thiên kiếm đã chuẩn xác đâm vào trái tim của Thủy Thiên Huyễn! Lăng Thiên chấn động nội lực, triệt để đoạn tuyệt một tia sinh cơ cuối cùng của Thủy Thiên Huyễn!
Thủy Thiên Huyễn chấn động toàn thân, trong mắt hiện lên một tia cảm kích, bình yên khép hai mắt lại. Sắc mặt dần dn bình tĩnh, cuối cùng đọng lại trên mặt hắn, là một tia giải thoát, vài phần kiêu ngạo, nơi khóe mắt, lưu lại vài phần tịch mịch...
Tử tôn chi trưởng Thủy gia, Thủy Thiên Huyễn, chết!
"A!..." Hai tay Thủy Thiên Nhu kịch liệt run rẩy, che một nửa miệng mìn nhìn ca ca, đột nhiên thét lên một tiếng chói tai thê lương, thét được phân nửa, đột nhiên nín lặng, toàn bộ động tác thoáng chốc đình chỉ, ngay cả nhãn cầu cũng đình chỉ chuyển động, trong nháy mắt tựa như đang u mê.
Lăng Thiên thở dài một tiếng, thu kiếm vào vỏ. Khẽ duỗi ngón tay, điểm đến hắc điềm huyệt của Thủy Thiên Nhu. Huyệt này vô hại với thân thể, nhưng có thể làm cho người ta trong nháy mắt tiến vào giấc ngủ say. Lúc này Thủy Thiên Nhu sớm đã không buồn né tránh, không kêu một tiếng, mềm gục trên mặt đất, chìm vào mê man.
Lăng Thiên lắc mình ra khỏi thùng xe, phân phó: "Đưa xe ngựa về Lăng phủ biệt viện, giao cho Lăng Thần. Nàng sẽ biết nên làm thế nào." Nói rồi ngửa đầu nhìn trời, trong lòng thở dài, hiện tại, có thể khuyên nhủ được Thủy Thiên Nhu, khắp cả đại lục Thiên Tinh có lẽ cũng chỉ có Lăng Thần và chính mình! Kỳ thực ngẫm lại Lăng Thiên đều cảm thấy Thủy Thiên Nhu thực sự có chút đáng thương. Đại lục Thiên Tinh ngàn vạn nhân khẩu, Thủy Thiên Nhu có thể tín nhiệm, dám tin tưởng, cũng chỉ có hai người mà thôi. Mà mình theo ý nghĩa ban đầu giữa hai người, vẫn là địch nhân của nàng. Thân ca ca thân tử, hung thủ chính là tộc nhân của mình, người của gia tộc mình cuối cùng lại không thể tín nhiệm...
Bi ai, thật sự là rất bi aihuyện này đối với một thiếu nữ mà nói, vô luận nàng có bao nhiêu kiên cường, đều là thống khổ mà sinh mạng khó có thể tiếp nhận!
Hơi nghiêng người, Lăng Thiên kính cẩn đáp ứng một tiếng, vài tiếng quát nhẹ, xe ngựa quay đầu, chạy về phía Lăng phủ biệt viện. Thân Lăng Thiên nhẹ như một làn khói chạy một vòng, vẫn chưa phát hiện có gì dị thường, hoặc là những kẻ theo dõi xe ngựa, không khỏi yên lòng. Nhìn xe ngựa chậm rãi biến mất trong màn đêm, thân thể Lăng Thiên chợt lóe, lặng lặng biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Quyển 6
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Bạch y chợt lóe, Lê Tuyết cười dài, xuất hiện trước mặt hắt: "Đối phó thế nào rồi? Người gặp người thích Lăng đại thiếu gia?"
Lăng Thiên tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng: "Kiếm của Lăng Kiếm đã kề đến cổ, mà muội còn có thể nhàn nhã đi dạo chơi sao? Cẩn thận hắn hủy dung muội đó! Diện mạo nhỏ của muội nếu bị hủy đi; thật sự là danh xứng với tên: mẫu dạ xoa rồi!"
"Muội sợ lắm nha! Hừ!" Cái cổ thon dài kiêu ngạo như thiên nga của Lê Tuyết, khẽ ngửa lên, khinh thường không chút lo nghĩ: "Chỉ bằng hắn? Luyện mười năm nữa may ra có thể được. Đến lúc đó huynh cứ chờ mà nhìn bản cô nương đánh một đống cát đi. Huynh nói bản cô nương là mẫu dạ xoa, nếu không có chút thủ đoạn của mẫu dạ xao, sao mà xứng với tên gọi chứ!"
Lăng Thiên phiền muộn khoát tay chặn lại:"Này đại tỷ, ngài đi tìm một tiểu hắc ốc YYY đi, tâm tình của bản công tử lúc này bất hảo, sẽ không phụng bồi." Xoay người đã nghĩ muốn trốn đi.
"Hà; Lăng công tử tán gái thành công vội vã trở về chỉnh lý tâm đắc sao?" Lê Tuyết cười hì hì ngăn cản lối đi của hắn, "Muội phát hiện một việc, lại vô cùng thú vị. Huynh có muốn nghe một chút không?"
"Không muốn?" Lăng Thiên thiếu chút nữa muốn bưng đầu mà kêu lên: "Huynh màn trời chiếu đất quá nhiều ngày rồi đại tỷ ạ, bây giờ thứ huynh muốn duy nhất, chính là trở về ngủ một giấc thật yên ổn."
Lê Tuyết cười tinh ranh, tự biên tự diễn nói: "Đều nói nữ nhân thông qua chinh phục nam nhân mà chinh phục ca thế giới; nhưng hiện tại muội đột nhiên phát hiện, Lăng đại công tử lại trái ngược với điều này." Lê Tuyết cười, nói từng từ từng chữ: "Lăng đại thiếu gia của chúng không ngờ lại thông qua chinh phục nữ nhân để chinh phục thế giới
Lăng Thiên một đầu độc địa, cắn răng nói: "Thật là cực kỳ thú vị. Cho tới bây giờ huynh mới phát hiện, Lê đại tiểu thư không ngờ cũng là một nữ nhân, muội muốn chinh phục, hay là bị chinh phục đây!?"
Lê Tuyết hừ một tiếng: "Thế là cái kiểu gì? Huynh chinh phục được sao? Muội lại vô cùng hoan nghênh mà!" Nói xong không ngờ lại ném sáng một ánh mắt quyến rũ.
Có điều là đại tiểu thư Lê Tuyết không quá tinh thông liếc mắt đưa tình. Nhìn thoáng qua như là đang trừng mắt nhìn sang. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Toàn thân run rẩy một trận. Sắc mặt không kìm được trắng bệch. Vội vã thi triển khinh công tuyệt đỉnh. Chạy trối chết. Nếu như không phải gần đây khinh công đại tiến. Chỉ sợ có muốn chạy cũng không chạy được. Lê Tuyết là nữ nhân duy nhất mà Lăng Thiên không dám "theo đuổi"...
*****************
Màn đêm từ từ buông xuống. Cùng với thời gian trôi đi. Dần dần trở nên thâm trầm.
Thân thể Lăng Thiên bắn đi như điện trong biệt viện. Vòng qua một ngã rẽ. Tựa như một con chim ưng nhảy lên không trung. Tựa như một chiếc lá rơi trên một thân cổ thụ cao vút. Cẩn thận tra xét trước sau, bên phải, bên trái. Cũng không phát hiện có gì dị thường. Thỏa mãn gật gật đầu. Thân thể từ trên cây nhẹ nhàng cất lên. Tưởng chậm mà thực nhanh lưu lại trong bầu trời đêm từng chuỗi tàn ảnh. Biến mất trong bóng đêm!
Vào buổi tối hôm nay. Thủy gia từ xa xôi ngàn dặm đến nơi này. Đã xảy ra vài kiện đại sự. Vài chuyện này. Khiến cho người Thủy gia họa vô đơn chí thương vong thảm trọng. Càng đủ cả lo sợ lẫn nghi hoặc không ngớt.
Đường xa đến nơi này, công tử Thủy gia, Thủy Thiên Giang, Thủy Thiên Hải được người ta phát hiện ở bên ngoài thành, trần như nhộng bị treo ngược trên cây, mặt mũi bầm dập, toàn thân thâm tím, thương tích đầy mình, thoi thóp hơi thở, được đưa đến trong viện tử Thủy gia đang thuê trọ.
Thủy gia công tử Thủy Thiên Hồ tại Mính Yên Lâu cùng một võ sĩ không biết từ đâu đến tranh giành tình nhân, bị giết tại chỗ, thi thể vô cùng thê thảm. Có người nói việc này có hơn trăm người thấy tận mắt làm chứng
Thủy gia tiểu công chúa Thủy Thiên Nhu lấy một gốc Thiên Niên Huyết Tham, hai quả Băng Chi quả cùng với bốn rương hồng ngọc trăm năm làm chi phí, rốt cục thuyết phục được Vô Thượng Thiên Diệp Khinh Trần, thay mặt mình đứng ra du thuyết đệ nhất thiên hạ cao thủ cũng là thần y đệ nhất thiên hạ thần y Tống Quân Thiên Lý xuất thủ cứu trị cho Thủy gia thiếu chủ Thủy Thiên Huyễn tính mạng đang bị đe dọa, do hộ vệ Lăng gia hộ tống Thủy Thiên Huyễn đi trước để khám bệnh, Thủy Thiên Nhu đồng thời cũng đi theo...
Vị Thủy Thiên Huyễn này nhất định là chết không được!
Tin tức này cũng làm cho một ít người có dã tâm chán nản không ngớt.
Ngoài thành, trong màn đêm thâm trầm, một chiếc xe ngựa đen kịt lẳng lựng đứng trên quan đạo. Trong xe ngựa tựa hồ chở đầy bất hạnh. Từ nơi ấy, mơ hồ truyền ra tiếng khóc cực kỳ bí thống của nữ từ, thanh âm tuy rất nhỏ, nhưng tràn ngập đau thương sinh ly tử biệt.
Dưới ngọn đèn mờ nhạt, tử tôn chi trưởng Thủy gia, người con trai duy nhất- Thủy Thiên Huyễn, toàn ngực biến thành màu đen chết chóc, hắn dùng chút khí lực còn lại, vươn tay phải, vuốt ve mái tóc óng mềm của muội muội mình, trên mặt, lộ vẻ vui mừng sắp được giải thoát, còn mơ hồ mang theo thêm một phần thỏa mãn. Nhớ tới lúc mình tự tay dùng trường kiếm đưa vào trái tim Thủy Thiên Hồ, Thủy Thiên Huyễn có chút kiêu ngạo. Chết thì có sao? Nhưng trước khi mình chết, dù sao cũng đã tự tay giết chết kẻ đã hại chết mình! Thủy Thiên Huyễn mỉm cười, nghĩ.
"Nhu nhi... Đáp ứng ca ca... Sống thật tốt, thay ca ca chăm sóc cho cha mẹ..." Môi Thủy Thiên Huyễn mấp máy, ánh mắt nhu hòa nhìn khuôn mặt của muội muội. "Ca ca không được, nhưng huyết mạch chi trưởng của Thủy gia cũng không thể từ đây xuống dốc! Cho dù phải dùng đến hơi thở cuối cùng, cũng quyết không thể để Thủy gia rơi vào tay bọn tiểu nhân đê tiện! Đáp ứng ca ca!" Thủy Thiên Huyễn kịch liệt ho khan, nhãn thần lại gắt gào đặt trên Thủy Thiên Nhu, ho đến mức gần như không thể thở nổi, tức thì sặc mạnh, phun ra một ngụm máu màu đen ngòm.
Thủy Thiên Nhu nước mắt lã chã, không ngừng ra sức gật đầu, nước mắt như trân châu khan hiếm, không ngừng tí tách rơi trên người Thủy Thiên Huyễn.
Thủy Thiên Huyễn cố sứ thở hổn hên một hơi, đột nhiễn nhãn thần trở nên ôn nhu, giọng nói cũng nhu hòa như đang nói mê: "Không biết Lăng cô nương nàng... Chỉ mong nàn có thể vẫn... Hạnh phúc về sau... Hạnh phúc suốt đời... Nếu có kiếp sau... Khụ khụ khụ..."
Bóng người chợt lóe, ngọn đèn nhanh chóng tối sầm lại, một thanh âm vang lên: "Thiên Huyễn huynh, tiểu đệ ta tới tiễn huynh đoạn đường cuối cùng." Lăng Thiên một thân hắc ý, tựa như một làn khói xanh chui vào trong thùng xe. Nhìn Thủy Thiên Huyễn, ôn hòa nói: "Ta biết, huynh hẳn là cũng có chuyện muốn dặn dò ta phải không?"
Thủy Thiên Huyễn chậm rãi ngẩng đầu, nhãn thần đột nhiên trở nên sắc bén: "Là ngươi! Lăng Thiên, không ngờ ngươi không chết! Không ngờ ngươi có bản lĩnh thoát ra khỏi sụ truy sát của Giang Sơn Lệnh, ta thật nên viết phục tự cho ngươi!"
Lăng Thiên cười rất ôn hòa: "Hai người chúng ta, chung quy phải có một người sống, không phải sao?"
Thủy Thiên Huyễn nghe xong, đột nhiên sặc ho rồi nở nụ cười: "Không sai." Hắn chăm chú nhìn Lăng Thiên: "Ngày hôm nay có thể nhìn thấy ngươi, ta thật cao hứng."
Lăng Thiên trầm lắng, chậm rãi gật đầu, tựa hồ đã minh bạch ý tứ của hắn.
Tinh thần Thủy Thiên Huyễn trỗi dậy, mạnh mẽ tự chống đỡ, giãy dụa nói: "Lăng Thiên, ngươi biết không; từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng phục ai, cũng chưa từng sợ ai, ngay cả cha ta hoặc là đại trưởng lão Thủy Vô Ba cũng không ngoại lệ, bởi vì ta tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày ta có thể giỏi hơn bọn họ. Mà Lăng Thiên ngươi, là người thứ nhất và cũng là người duy nhất! Từ khi ngươi đánh tan bốn mươi vạn đại quân của ta, ta cũng đã biết, ta kém ngươi rất nhiều. Ta rất tiếc nuối, ta vốn tưởng rằng, chúng ta còn có hội giao thủ lần thứ hai. Hiện tại xem ra, ta không có cơ hội ấy nữa rồi."
Lăng Thiên ngồi ở trước mặt hắn, trầm giọng nói:"Ta cũng tiếc nuối như vậy; đối thủ như các ngươi thực sự quá ít, mà trẻ tuổi ngoài ngươi ra càng chỉ có một, đối với ngươi là tiếc nuối, với ta sao lại không phải là tiếc nuối, đáng tiếc!"
Nhãn tình Thủy Thiên Huyễn sáng lên, hô hấp đột nhiên càng trở nên gấp gáp: "Ngươi... Nói thật sao? Ngươi coi đối thủ?"
Lăng Thiên cười cười: "Lẽ nào ngươii hi vọng ta coi đám rác rưởi Thủy Thiên Hồ, Thủy Thiên Giang kia là đối thủ?"
"Không! Bọn chúng không xứng! Bọn chúng xứng thế nào được!?" Thủy Thiên Nhu lắc đầu, đột nhiên nhìn Lăng Thiên, chân thành nói: "Lăng Thiên, cảm ơn ngươi! Cảm ơn ngươi đã coi ta là đối thủ."
Lăng Thiên chăm chú nói: "Hôm nay ta vốn phải về thành, đột nhiên nhớ tới ngươi, liền tới tiễn người đoạn đường cuối cùng. Mặc kệ thế nào, Hoàng Tuyền Lộ dẫu xa, thuận buồm xuôi gió, tạm biệt mãi mãi rồi!"
Khóe miệng Thủy Thiên Huyễn lộ ra một tia tiếu ý hài lòng, ôn thanh nói: "Ta vốn dĩ có rất nhiều chuyện lo lắng, còn chưa an bài tốt, thời gian không đợi ta, nhưng hôm nay ngươi đến đây rồi, ta cũng an tâm." Hắn thu liễm dáng tươi cười, nghiêm túc nhìn Lăng Thiên: "Lăng Thiên, xin thứ cho Thiên Huyễn giao tình ít mà lời thân thiết, xin nhờ ngươi hai việc, hi vọng đừng từ chối khẩn cầu của người chết."
Lăng Thiên nhìn thoáng qua Thủy Thiên Nhu ở bên cạnh, lại cười nói: "Kỳ thực ngươi muốn nhờ ta chuyện gì, ta đều đã biết cả. Ngươi không cần phải nói ra nữa!"
Thủy Thiên Huyễn khăng khăng ngắc ngứ cái đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Thiên: "Lăng Thiên, xin chiếu cố muội muội của ta thật tốt, muội muội duy nhất của ta!" Thủy Thiên Huyễn cũng không biết lấy khí lực từ đâu, đột nhiên động thân ngồi dậy, cánh tay phải khẳng khiu nắm lấy cổ tay Lăng Thiên. Cặp mắt phát quang sáng quắc, giống như ma trơi lóe lên bất định, mơ hồ lộ ra một tia đố kị: "Còn có... Còn có Lăng Thần cô nương... Ngươi... Hãy cho nằng hạnh phúc, suốt đời bình an hỉ nhạc!"
Lăng Thần! Mắt Lăng Thiên khẽ nheo lại, trong dáng tươi cười ôn hòa chứa thêm một tia chết chóc đìu hiu: "Nữ nhân của ta, đương nhiên sẽ chăm sóc nàng thật tốt, thần nhi đương nhiên sẽ bình an hỉ nhạc suốt đời; điểm này, không nhọc Thủy thiếu chủ quan tâm quá nhiều."
Thủy Thiên Huyễn buồn bã cười, cô đơn cúi đầu, tựa hồ đã dùng hết khí lực cuối cùng, thân thể lần thứ hai ngã xuống. Lăng Thiên bỗng nhiên phát hiện, trước ngực Thủy Thiên Huyễn, da bị Hàn Băng Thần Công đông lại đã biến thành màu đen. Lúc này bên ngoài đang cực kỳ chậm rãi chảy ra một tầng bọt nước tinh mịn, mà mặt Thủy Thiên Huyễn, cơ nhục bắt đầu ịch liệt co quắp. Đau đớn vô tận, vào khoảnh khắc này lại ào đến tập kích hắn!
Bảy ngày!
Thời hạn hiệu lực của Hàn Băng Thần Công, vào giây phút này đã qua đi!
Ngày diệt vong của Thủy Thiên Huyễn đã đến gần!
Thủy Thiên Nhu ở bên cạnh hiển nhiên cũng phát hiện ra điểm này, từ hai tròng mắt xinh đẹp bắn ra vẻ thất kinh, nhìn ca ca của mình, lại nhìn Lăng Thiên, đột nhiên điên cuồng nắm lấy vạt áo của Lăng Thiên, cố sức lay động: "Lăng Thiên, ngươi cứu cứu huynh ấy... Ngươi cứu cứu ca ca ta... Ngươi cứu cứu ca ca ta... Van cầu ngươi.... Ngươi muốn ta làm gì cũng được, van cầu ngươi cứu cứu ca ca của ta mà!" Nói đến lời cuối cùng, Thủy Thiên Nhu hầu như đã dùng hết toàn thân khí lực la lên.
Lăng Thiên đờ đẫn đứng thẳng, trên mặt không chút biểu tình. Hiện tượng của Thủy Thiên Huyễn, đã tới bước giai đoạn cuối cùng vùng vẫy giành giật sự sống. Đừng nói Lăng Thiên, cho dù là Tống Quân Thiên Lý đến đây, cho dù là đại la thần tiên hạ phàm, cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Trong cổ họng Thủy Thiên Huyễn phát ra tiếng khách khách quái dị, tiếng thở dốc thì như tiếng bễ lò rèn, hầu như không khống chế nổi cảm giác đau đớn như cuồng triều đang kéo đến phía hắn, hầu như dùng hết khí lực toàn thân mới kêu lên được một tiếng đau đớn: "Như nhi, tống... Ta... Một..."
Thân thể Thủy Thiên Nhu kịch liệt run lên, mờ mịt buông vạt áo của Lăng Thiên ra, lui ra phía sau một bước, đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất. Ngay cả nàng có kiên cường cỡ nào, nhưng nếu muốn nàng giết chết chính ca ca thân sinh của mình, thì cho dù có nói thế nào cũng không thể làm được! Ngay cả nàng biết rõ ca ca mình không còn hi vọng, sóng chỉ chịu thêm nhiều thống khổ, nàng cũng thể nào hạ thủ được!
Ánh mắt Thủy Thiên Huyễn nhìn về phía Lăng Thiên, trong mắt đầy khẩn cầu, "Lăng... Thiên... Giúp ta... Ta... Không... Muốn...Kêu lên nữa..." Toàn thân hắn run rẩy, đau đớn như cuồng triều nộ lãng không ngừng xông tới thần kinh của hắn. Mồ hôi lạnh trên đầu trên mặt Thủy Thiên Huyễn xối xả rơi như mưa, nhưng lại mạnh mẽ chống cự, như thế nào cũng không rên rỉ. Trong ánh mắt nhìn về Lăng Thiên, tràn đầy cấp bách.
"Keng!" Sắc mặt Lăng Thiên lãnh ngạnh, trở tay r kiếm ra khỏi vỏ, tựa như trong đêm tối tăm đột nhiên xuất hiện một đạo thiểm điện.
"Tạ ơn... Tạ ơn..." Thủy Thiên Huyễn gắt gao ngậm chặt miệng lại, hắn sợ, chỉ cần hé miệng ra, sẽ phun ra thanh âm rên rỉ.
"Kiếm tên liệt thiên, tống quân tây hành!" Lăng Thiên chăm chú nhìn Thủy Thiên Huyễn: "Vĩnh biệt, lên đường bình an!" Sau môt khắc, Liệt Thiên kiếm đã chuẩn xác đâm vào trái tim của Thủy Thiên Huyễn! Lăng Thiên chấn động nội lực, triệt để đoạn tuyệt một tia sinh cơ cuối cùng của Thủy Thiên Huyễn!
Thủy Thiên Huyễn chấn động toàn thân, trong mắt hiện lên một tia cảm kích, bình yên khép hai mắt lại. Sắc mặt dần dn bình tĩnh, cuối cùng đọng lại trên mặt hắn, là một tia giải thoát, vài phần kiêu ngạo, nơi khóe mắt, lưu lại vài phần tịch mịch...
Tử tôn chi trưởng Thủy gia, Thủy Thiên Huyễn, chết!
"A!..." Hai tay Thủy Thiên Nhu kịch liệt run rẩy, che một nửa miệng mìn nhìn ca ca, đột nhiên thét lên một tiếng chói tai thê lương, thét được phân nửa, đột nhiên nín lặng, toàn bộ động tác thoáng chốc đình chỉ, ngay cả nhãn cầu cũng đình chỉ chuyển động, trong nháy mắt tựa như đang u mê.
Lăng Thiên thở dài một tiếng, thu kiếm vào vỏ. Khẽ duỗi ngón tay, điểm đến hắc điềm huyệt của Thủy Thiên Nhu. Huyệt này vô hại với thân thể, nhưng có thể làm cho người ta trong nháy mắt tiến vào giấc ngủ say. Lúc này Thủy Thiên Nhu sớm đã không buồn né tránh, không kêu một tiếng, mềm gục trên mặt đất, chìm vào mê man.
Lăng Thiên lắc mình ra khỏi thùng xe, phân phó: "Đưa xe ngựa về Lăng phủ biệt viện, giao cho Lăng Thần. Nàng sẽ biết nên làm thế nào." Nói rồi ngửa đầu nhìn trời, trong lòng thở dài, hiện tại, có thể khuyên nhủ được Thủy Thiên Nhu, khắp cả đại lục Thiên Tinh có lẽ cũng chỉ có Lăng Thần và chính mình! Kỳ thực ngẫm lại Lăng Thiên đều cảm thấy Thủy Thiên Nhu thực sự có chút đáng thương. Đại lục Thiên Tinh ngàn vạn nhân khẩu, Thủy Thiên Nhu có thể tín nhiệm, dám tin tưởng, cũng chỉ có hai người mà thôi. Mà mình theo ý nghĩa ban đầu giữa hai người, vẫn là địch nhân của nàng. Thân ca ca thân tử, hung thủ chính là tộc nhân của mình, người của gia tộc mình cuối cùng lại không thể tín nhiệm...
Bi ai, thật sự là rất bi aihuyện này đối với một thiếu nữ mà nói, vô luận nàng có bao nhiêu kiên cường, đều là thống khổ mà sinh mạng khó có thể tiếp nhận!
Hơi nghiêng người, Lăng Thiên kính cẩn đáp ứng một tiếng, vài tiếng quát nhẹ, xe ngựa quay đầu, chạy về phía Lăng phủ biệt viện. Thân Lăng Thiên nhẹ như một làn khói chạy một vòng, vẫn chưa phát hiện có gì dị thường, hoặc là những kẻ theo dõi xe ngựa, không khỏi yên lòng. Nhìn xe ngựa chậm rãi biến mất trong màn đêm, thân thể Lăng Thiên chợt lóe, lặng lặng biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Quyển 6
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết
Story
Chương 565: Tống quân Tây hành
10.0/10 từ 47 lượt.