Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 557: Bố trí thêm lần nữa
Đôi lông mày của Lăng Thiên hơi nhíu lại. Ừ một tiếng. Nhưng không nói chuyện. Trầm ngâm một lát, nói: "Với tin tức từ phương Bắc, mức độ bố trí cần phải mạnh thêm chút nữa. Chung quy ta vẫn cảm thấy chuyện hai người Ngọc Mãn Đương, Ngọc Mãn Thiên đi ra ngoài lần không phải đơn giản như vậy. Hơn nữa có đủ bản lĩnh thoát khỏi mạng lưới tình báo của chúng ta. Việc này quả thật không tầm thường chút nào."
Lê Tuyết dạ một tiếng, nói tiếp: "Còn về phía Đông Triệu. Gia chủ Đông Phương thế gia Đông Phương Kinh Thiên bị một thích khách thần bí ám sát bỏ mạng. Võ công của thích khách này rất bí hiểm. Chỉ trong vài hơi thở đã đánh chết đệ nhất cao thủ của Đông Phương thế gia! Bên ngoài đồn đại rằng có thể chuyện này do lâu chủ của Đệ Nhất Lâu thần bí gây nên. Lăng Kiếm đã xác nhận. Không phải người của chúng ta hạ thủ. Lăng Kiếm đã từng nhìn thấy thân thủ của Đông Phương Kinh Lôi. Nếu như thực lực anh trai Đông Phương Kinh Lôi và hắn tương đương nhau. Bên trong Đệ Nhất Lâu bao gồm cả Lăng Kiếm, không ai có thể đánh chết Đông Phương Kinh Thiên một cách đơn giản như vậy; mà bảy ngàytrải qua một phen thanh trừ đầy máu tanh, Đông Phương Kinh Lôi đã lên tiếng tiếp chưởng vị trí gia chủ của Đông Phương thế gia. Nhưng không biết vì sao. Hoàng đế Đông Triệu, Đông Phương Nhật vài lần truyền gọi Đông Phương Kinh Lôi, Đông Phương Kinh Lôi đều nói trong người có trọng bệnh, trốn tránh không gặp mặt. Theo tin tức từ Đông Triệu truyền đến. Không rõ nguyên do vì sao Đông Phương Nhật hận Đông Phương Kinh Lôi thấu xương. Có ý định diệt trừ Đông Phương Kinh Lôi. Điểm này. Ngược lại chúng ta không thể không đề phòng."
Nói rồi. Lê Tuyết liếc nhìn Lăng Thiên với một ánh mắt thâm thúy. Tuy rằng không biết vì sao Đông Triệu loạn đến mức này. Cũng không nghe thấy Lăng Thiên nhắc đến. Nhưng trong suy nghĩ của nàng. Nhất định có quan hệ đến Lăng Thiên. Dù sao thực lực của thích khách kia thực sự rất cao. Hiện tại khắp cả thế gian quả thực không có mấy người có thực lực như vậy. Mà Lăng Thiên vừa vặn là một trong số đó. Lại nói. Tiếp nhận chức vị gia chủ của Đông Phương thế gia là Đông Phương Kinh Lôi, lại không phải là người khác. Hơn nữa Đông Phương Kinh Lôi đã từng đạt thành hiệp nghị với Lăng Thiên.
Lăng Thiên nhìn thấy ánh mắt của nàng. Đương nhiên biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Mỉm cười, nói: "Truyền lệnh cho Trầm Như Hổ. Thời gian tới hắn có thể dụng quân phô trương thanh thế, nhất thiết phải phối hợp với hành động của Đông Phương Kinh Lôi; nhưng vô luận tình huống có thế nào. Tạm thời cũng không thể chân chính tham dự vào. Mặt khác truyền lệnh cho Lăng Tam. Nói hắn phối hợp với Đông Phương Kinh Lôi. Đồng thời. Cẩn phải giúp cho Đông Phương Kinh Lôi mau chóng nắm giữ hoàn toàn Đông Phương thế gia. Hơn nữa thúc đẩy mâu thuẫn giữa Đông Phương thế gia và hoàng thất Đông Triệu, khiến nó càng ngày càng lớn, càng ngày càng thể hiện ra ngoài. Tốt nhất là nghĩ biện pháp khiến cho bọn bọ chân chính sống mái với nhau. Biện pháp cụ thể, hắn phải tự mình tìm lấy. Không cần báo lại."
Lê Tuyết lại dạ một tiếng rồi ghi lại.
"Về chuyện Thủy gia." Lăng Thiên nhìn về phía Lăng Thần.
Lăng Thần tức thì hiểu ý. Liền lần lượt kể ra toàn bộ những hoạt động của Thủy gia trong khoảng thời gian này, cùng với hiệu quả mà đám người mình làm ra. Vừa nghe Lăng Thiên đã lắc đầu cười khổ, càng nghe thì nụ cười càng quái dị. Hận không thể kéo nha đầu Lăng Thần kia đặt lên đùi mình hung hăng đánh cho một trận! Vừa nghĩ vừa nghiến răng nghiến lợi. Đột nhiên mạch suy nghĩ chuyển sang một khía cạnh khác. Tưởng tượng ra hình dạng Lăng Thần bị mình đặt trên đùi đánh đòn. Bàn tay của Lăng Thiên tựa hồ lại cảm thấy mềm mại đầy ắp. Trong lòng không khỏi bùng lên một trận nhiệt hỏa. Có lẽ là nửa năm Lăng tiểu công tử chưa được "ăn cơm", cho nên buổi tối hôm nay thế nào cũng phải "ăn" cho đã chăng?
Những cử động này của Lăng Thần trong mắt người ta tựa hồ là có hàm nghĩa khác. Nhưng hiểu rõ dự định của Lăng Thần nên làm gì có chuyện Lăng Thiên không nhìn ra chủ ý thực sự của nàng.
Nha đầu kia rõ ràng là muốn mình ăn sạch uống cạn Thủy Thiên Nhu đây mà! Ý nghĩ của nha đầu này cũng quá mức kỳ lạ đi. Không ngờ lại muốn chơi đùa Thủy gia, không cần đánh cũng thắng. Thủy gia này cùng với Ngọc gia đều là thế gia ngàn năm. Ngay cả khi người kế vị đã chết sạch rồi vẫn còn một đám lão ngoan cố tồn tại. Trừ phi giết chết cả những lão ngoan cố này, mới có khả năng đạt được mục đích của Lăng Thần. Có điều là. Người của Thủy gia chết hết thì liệu còn có tác dụng gì nữa?
Bất quá chỉ từ điều này cũng có thể thấy được một chuyện khác. Đó chính là hảo cảm của Lăng Thần dành cho Thủy Thiên Nhu quả thật không phải là một chút một ít. Nhưng nếu chuyện đã tới bước này rồi. Cũng chỉ còn cách đi một bước tính một bước, dù sao hiện tại Thủy gia tại đại lục Thiên Tinh cũng không thể gắng gượng trong cơn sóng to gió lớn nữa rồi.
Lăng Thần thấp thỏm bất an lén nhìn vẻ mặt Lăng Thiên. Thấy hắn mặt vô biểu tình dường như đang nghĩ đến cái gì, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Cho rằng hắn không chấp nhận mình tự ý chủ trương; nào ngờ tiếp đó khóe miệng của Lăng Thiên khẽ nhếch lên. Lộ ra vẻ mặt cực kỳ dâm đãng. Nàng hiểu rất rõ Lăng Thiên, sao lại không biết vị công tử này đang suy nghĩ cái gì trong đầu? Mặt không khỏi đỏ bừng lên, đột nhiên xấu hổ cúi đầu xuống...
Trong mật thất nhất thời lặng ngắt như tờ, mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Không biết vì sao công tử đột nhiên lại không tập trung tinh thần. Hơn nữa vẻ mặt tươi cười lại... hèn mọn như vậy. Đang nghĩ đến chuyện tốt nào hay sao?
Lăng Thiên đang nghĩ đến buổi tối mây mưa. Đột nhiên bên hông đau nhói. Hóa ra là Lê Tuyết lăng lẽ vươn tay qua, hung hăng nhéo một cái trên cạnh sườn hắn. Lăng Thiên đau đớn nhe răng nhếch miệng trợn mắt. Nhất thời giật mình bừng tỉnh. Nhìn mọi người. Lăng Kiếm vẫn như cũ mặt vô biểu tình. Mặt mũi nghiêm nghị mà ngồi. Mạnh Ly Ca thì hơi mỉm cười. Chỉ có Phùng Mặc. Lăng Thiên giận tím mặt phát hiện. Người này thậm chí còn cười hèn mọn hơn cả mình. Hiển nhiên. Phỏng đoán từ biểu tình trên mặt Lăng Thiên. Là nam nhân lão luyện từng trải, Phùng Mặc sâu sắc hiểu rõ công tử nhà mình đang nghĩ gì. Khó trách i miệng rộng của hắn cố mím lại, khuôn mặt đầy râu cười cười như là đã ngấm ngầm hiểu ra mọi chuyện. Bộ râu quai nón cứng như thép tựa hồ đang lay động.
"Khụ khụ. Phùng Mặc. Vì sao ngươi lại cười quỷ dị như vậy? Cơ mặt sao lại co giật thế kia? Có cần bản công tử tới giúp ngươi điều trị một chút không? Y thuật của bản công tử rất không tệ đó."
Lăng Thiên trừng mắt hung hăng liếc nhìn hắn. Nghiêm trang hỏi.
"A? Ách. Thuộc hạ. Đây là... Ách. Không..." Phùng Mặc líu lưỡi sững sờ tại chỗ. Không ngờ bị bắt "lúc đang phạm tội". Nhất thời nói không nên lời. Đối mặt với biểu tình tàn bạo của công tử gia, ngay cả chân tay cũng không biết để chỗ nào.
"Không phải sao? Ta thấy ngươi lắc lắc mông như đuôi con tê tê vậy. Ngay cả râu trên mặt cũng rất khó nhìn. Ta còn tưởng cơ mặt ngươi bị chuột rút. Đang muốn giúp ngươi chữa cho khỏi hẳn." Mặt Lăng Thiên hiện ra vẻ tiếc hận nói. Ánh mắt hung ác nhìn Phùng Mặc. Lúc này hắn phi thường muốn giúp Phùng Mặc "trị liệu" một chút.
"Thật sự là không sao cả. Đa tạ công tử quan tâm!" Phùng Mặc giật mình một cái thật mạnh. Nhất thời toàn thân ướt mồ hôi lạnh. Vội vã ngẩng cao đầu đầy khí phách oai hùng nói: "Thân thể thuộc hạ vẫn khỏe mạnh như một ngưu đầu. Bất cứ lúc nào cũng có thể giúp công tử vào sinh ra tử, núi đao biển lửa, phấn thân toái cốt, vạn tử bất từ!" Biểu tình tràn ngập vẻ một lòng trung trinh, sẵn sàng coi cái chết nhẹ tựa lông hồng; khiến người ta khi thấy biểu tình như vậy đều tán thưởng một câu tự đáy lòng: quả là kẻ sĩ chân chính!
Lăng Thiên thản nhiên a một tiếng. Trên mặt có chút thất vọng nói: "Đã vậy thì lần sau nếu như cơ mặt còn bị chuột rút, không nên quên thông tri cho bản công tử. Bản công tử nhất định sẽ tự mình khám và chữa cho ngươi. Quyết không nuốt lời."
Sắc mặt của Phùng Mặc như biến thành quả mướp đắng: "Dạ. Không dám phiền công tử." Nhớ năm đó mọi người đều chưa thành thục, có một gia hỏa cảm thấy mình không cần huấn luyện, liền giả bộ bị bệnh, nói là bị bong gân. Kết quả là Lăng Thiên đã tự mình "khám và chữa". Kết quả toàn thân tên kia quả thật bị trật gân. Có vết xe đổ như vậy. Thì dù cấp cho Phùng Mặc một trăm lá gan. Cũng tuyệt không dám nói mình bị bong gân trước mặt Lăng Thiên!
Lăng Thiên hừ một tiếng. Thờ ơ nói: "Lần sau khi muốn cười nhớ há to miệng ra mà cười. Đừng cố sửa mình thành bộ dạng thống khổ như buồn đánh rắm nhưng không dặn ra được như thế. Vạn nhất ta hiểu lầm ngươi bị chuột rút. Sẽ không hay lắm."
Vẻ mặt đau khổ. Phùng Mặc thành khẩn dạ một tiếng. Cũng không dám nói gì nữa. Bộ dạng rất tội nghiệp.
Ba người Mạnh Ly Ca, Lăng Thần, Lê Tuyết phục ở trên bàn. Vai kịch liệt run rẩy. Lăng Kiếm cũng lần đầu tiên lộ ra bộ mặt tươi cười nhìn Phùng Mặc một cách đồng cảm.
Lăng Thiên khụ một tiếng: "Trở lại vấn đề chính. Thần nhi. Nàng vừa nói đến đâu rồi?"
Lăng Thần ngẩn ra. Dùng khí lực lớn nhất nhịn cười. Sau đó mới có thể tiếp tục nói.
Lăng Thiên nghe được những hành vi của ba người Thủy Thiên Hồ. Không khỏi thở dài thườn thượt. Thầm nghĩ, những đệ tử của thế gia, kẻ nào cũng đều là loại như vậy sao? Lẽ nào ông trời chỉ truyền thừa cho bọn họ tính ương nghạnh cùng với thâm hiểm tự đắc? Ngẫm lại toàn bộ những thế gia đệ tử mình từng gặp cho đến lúc này, tựa hồ cũng chỉ có Đông Phương Kinh Lôi và Thủy Thiên Huyễn coi như có chút tài năng. Nhưng hiện tại Thủy Thiên Huyễn lại có thể chết bất cứ lúc nào.
"Lợi dụng Thủy gia ra khỏi thành, chúng ta liền phục kích ngay lúc đó. Lăng Trì tự mình xuất thủ. Đã bắt được ba người Thủy Thiên Hồ, Thủy Thiên Giang, Thủy Thiên Hải. Hiện đang tạm giam. Có nên giao cho Thủy Thiên Nhu xử trí không hay là bọn chúng còn có tác dụng khác. Thỉnh công tử hạ lệnh."
Lăng Thiên suy nghĩ một chút, liền nói: "Giao cho Thủy Thiên Nhu xử trí đi. Dù sao Lăng Trì cũng đã hứa hẹn với Thủy Thiên Huyễn. Bất quá ta nghĩ rằng Thủy Thiên Nhu tối đa cũng chỉ xử lý một mình Thủy Thiên Hồ. Còn hai người kia. Chắc chắn sẽ không việc gì. Như vậy cũng tốt. Nếu thiếu hai người như thế. Có phần rất không thú vị."
Mạnh Ly Ca cười ha hả nói: "Không sai. Hai người kia với chúng ta mà nói chính là bảo bối. Nếu có bọn họ nhảy chồm chồm tại Thủy gia. So với việc chúng ta dùng kế ly gián còn hữu dụng hơn nhiều. Cái này đối với bước tiếp theo mưu tính Thiên Phong, có khi đem lại lợi ích to lớn cũng chưa biết chừng."
Lê Tuyết bĩu môi: "Nam nhân các ngươi dụng tâm thật hiểm ác đáng sợ. Cả ngày chỉ trông mong nội viện nhà người khác hỏa hoạn để thêm dầu vào lửa kiếm tiện nghi. Hai người các ngươi tụ họp với nhau, thực sự là càng thêm âm hiểm."
Mạnh Ly Ca cười ha hả.
"Còn vấn đề nữa, đó chính là chuyện cô nương Thủy Thiên Nhu. Sau khi muội mang nàng trở về. Đã từng tỉnh lại. Nhưng tâm tình lại cực kỳ kích động. Thậm chí lâm vào cảnh tuyệt vọng. Vài lần tự sát tìm đến cái chết. Tựa như đã rơi vào đường cùng. Muội cho nàng dùng một ít thuốc an thần. Hiện tại đang ngủ."
Lăng Thiên nhắm mắt lại. Thở dài. Sau một lúc lâu mới nói: "Chờ nàng tỉnh lại. Huynh sẽ đi thăm nàng. Nàng cũng là một người đáng thương." Nói xong trừng mắt liếc nhìn Lăng Thiên: "Kế hoạch của muội đã đến bước này rồi. Nếu huynh không phối hợp. Muội có thể tha cho huynh sao? "
Lăng Thần chính là đang chờ câu nói này của hắn. Vui vẻ đáp ứng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Thấy người khác cũng không có chuyện gì quan trọng cần hồi báo. Lăng Thần tiếp tục nói: "Có điều khi muội truy tưng mấy hắc y nhân kia. Đã xảy ra một việc rất kỳ quái." Nói xong thì nhíu đôi mi thanh tú, vẻ mặt khổ não.
"Hả? Chuyện gì?"
"Võ công của mấy hắc y nhân đó đều rất cao minh. Nếu như không phải ba họ tách ra bỏ chạy. Muội quả thực chưa chắc có thể đoạt lại Nhu muội muội. Nhưng không biết vì sao. Khi muội và một tên hắc y nhân động thủ. Lại luôn luôn có một loại cảm giác là hắn có sức mà không xuất ra được. Tuyệt không phải bởi vì Nhu muội muội ở trên lưng mà sợ ném chuốt vỡ bình. Thật không biết là tại vì sao nữa." Lăng Thần dịu dàng ngồi ở bên cạnh. Đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.
"Có phải là cảm giác thực lực của hắn không tệ, nhưng chiêu số lại có phần không hoàn chỉnh hay không? Mỗi một chiêu tựa hồ chỉ dùng chưa đến một nửa sức mạnh là không thể hơn được nữa?" Lăng Thiên nở nụ cười thâm sâu đầy ý vị.
Quyển 6
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Lê Tuyết dạ một tiếng, nói tiếp: "Còn về phía Đông Triệu. Gia chủ Đông Phương thế gia Đông Phương Kinh Thiên bị một thích khách thần bí ám sát bỏ mạng. Võ công của thích khách này rất bí hiểm. Chỉ trong vài hơi thở đã đánh chết đệ nhất cao thủ của Đông Phương thế gia! Bên ngoài đồn đại rằng có thể chuyện này do lâu chủ của Đệ Nhất Lâu thần bí gây nên. Lăng Kiếm đã xác nhận. Không phải người của chúng ta hạ thủ. Lăng Kiếm đã từng nhìn thấy thân thủ của Đông Phương Kinh Lôi. Nếu như thực lực anh trai Đông Phương Kinh Lôi và hắn tương đương nhau. Bên trong Đệ Nhất Lâu bao gồm cả Lăng Kiếm, không ai có thể đánh chết Đông Phương Kinh Thiên một cách đơn giản như vậy; mà bảy ngàytrải qua một phen thanh trừ đầy máu tanh, Đông Phương Kinh Lôi đã lên tiếng tiếp chưởng vị trí gia chủ của Đông Phương thế gia. Nhưng không biết vì sao. Hoàng đế Đông Triệu, Đông Phương Nhật vài lần truyền gọi Đông Phương Kinh Lôi, Đông Phương Kinh Lôi đều nói trong người có trọng bệnh, trốn tránh không gặp mặt. Theo tin tức từ Đông Triệu truyền đến. Không rõ nguyên do vì sao Đông Phương Nhật hận Đông Phương Kinh Lôi thấu xương. Có ý định diệt trừ Đông Phương Kinh Lôi. Điểm này. Ngược lại chúng ta không thể không đề phòng."
Nói rồi. Lê Tuyết liếc nhìn Lăng Thiên với một ánh mắt thâm thúy. Tuy rằng không biết vì sao Đông Triệu loạn đến mức này. Cũng không nghe thấy Lăng Thiên nhắc đến. Nhưng trong suy nghĩ của nàng. Nhất định có quan hệ đến Lăng Thiên. Dù sao thực lực của thích khách kia thực sự rất cao. Hiện tại khắp cả thế gian quả thực không có mấy người có thực lực như vậy. Mà Lăng Thiên vừa vặn là một trong số đó. Lại nói. Tiếp nhận chức vị gia chủ của Đông Phương thế gia là Đông Phương Kinh Lôi, lại không phải là người khác. Hơn nữa Đông Phương Kinh Lôi đã từng đạt thành hiệp nghị với Lăng Thiên.
Lăng Thiên nhìn thấy ánh mắt của nàng. Đương nhiên biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Mỉm cười, nói: "Truyền lệnh cho Trầm Như Hổ. Thời gian tới hắn có thể dụng quân phô trương thanh thế, nhất thiết phải phối hợp với hành động của Đông Phương Kinh Lôi; nhưng vô luận tình huống có thế nào. Tạm thời cũng không thể chân chính tham dự vào. Mặt khác truyền lệnh cho Lăng Tam. Nói hắn phối hợp với Đông Phương Kinh Lôi. Đồng thời. Cẩn phải giúp cho Đông Phương Kinh Lôi mau chóng nắm giữ hoàn toàn Đông Phương thế gia. Hơn nữa thúc đẩy mâu thuẫn giữa Đông Phương thế gia và hoàng thất Đông Triệu, khiến nó càng ngày càng lớn, càng ngày càng thể hiện ra ngoài. Tốt nhất là nghĩ biện pháp khiến cho bọn bọ chân chính sống mái với nhau. Biện pháp cụ thể, hắn phải tự mình tìm lấy. Không cần báo lại."
Lê Tuyết lại dạ một tiếng rồi ghi lại.
"Về chuyện Thủy gia." Lăng Thiên nhìn về phía Lăng Thần.
Lăng Thần tức thì hiểu ý. Liền lần lượt kể ra toàn bộ những hoạt động của Thủy gia trong khoảng thời gian này, cùng với hiệu quả mà đám người mình làm ra. Vừa nghe Lăng Thiên đã lắc đầu cười khổ, càng nghe thì nụ cười càng quái dị. Hận không thể kéo nha đầu Lăng Thần kia đặt lên đùi mình hung hăng đánh cho một trận! Vừa nghĩ vừa nghiến răng nghiến lợi. Đột nhiên mạch suy nghĩ chuyển sang một khía cạnh khác. Tưởng tượng ra hình dạng Lăng Thần bị mình đặt trên đùi đánh đòn. Bàn tay của Lăng Thiên tựa hồ lại cảm thấy mềm mại đầy ắp. Trong lòng không khỏi bùng lên một trận nhiệt hỏa. Có lẽ là nửa năm Lăng tiểu công tử chưa được "ăn cơm", cho nên buổi tối hôm nay thế nào cũng phải "ăn" cho đã chăng?
Những cử động này của Lăng Thần trong mắt người ta tựa hồ là có hàm nghĩa khác. Nhưng hiểu rõ dự định của Lăng Thần nên làm gì có chuyện Lăng Thiên không nhìn ra chủ ý thực sự của nàng.
Nha đầu kia rõ ràng là muốn mình ăn sạch uống cạn Thủy Thiên Nhu đây mà! Ý nghĩ của nha đầu này cũng quá mức kỳ lạ đi. Không ngờ lại muốn chơi đùa Thủy gia, không cần đánh cũng thắng. Thủy gia này cùng với Ngọc gia đều là thế gia ngàn năm. Ngay cả khi người kế vị đã chết sạch rồi vẫn còn một đám lão ngoan cố tồn tại. Trừ phi giết chết cả những lão ngoan cố này, mới có khả năng đạt được mục đích của Lăng Thần. Có điều là. Người của Thủy gia chết hết thì liệu còn có tác dụng gì nữa?
Bất quá chỉ từ điều này cũng có thể thấy được một chuyện khác. Đó chính là hảo cảm của Lăng Thần dành cho Thủy Thiên Nhu quả thật không phải là một chút một ít. Nhưng nếu chuyện đã tới bước này rồi. Cũng chỉ còn cách đi một bước tính một bước, dù sao hiện tại Thủy gia tại đại lục Thiên Tinh cũng không thể gắng gượng trong cơn sóng to gió lớn nữa rồi.
Lăng Thần thấp thỏm bất an lén nhìn vẻ mặt Lăng Thiên. Thấy hắn mặt vô biểu tình dường như đang nghĩ đến cái gì, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Cho rằng hắn không chấp nhận mình tự ý chủ trương; nào ngờ tiếp đó khóe miệng của Lăng Thiên khẽ nhếch lên. Lộ ra vẻ mặt cực kỳ dâm đãng. Nàng hiểu rất rõ Lăng Thiên, sao lại không biết vị công tử này đang suy nghĩ cái gì trong đầu? Mặt không khỏi đỏ bừng lên, đột nhiên xấu hổ cúi đầu xuống...
Trong mật thất nhất thời lặng ngắt như tờ, mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Không biết vì sao công tử đột nhiên lại không tập trung tinh thần. Hơn nữa vẻ mặt tươi cười lại... hèn mọn như vậy. Đang nghĩ đến chuyện tốt nào hay sao?
Lăng Thiên đang nghĩ đến buổi tối mây mưa. Đột nhiên bên hông đau nhói. Hóa ra là Lê Tuyết lăng lẽ vươn tay qua, hung hăng nhéo một cái trên cạnh sườn hắn. Lăng Thiên đau đớn nhe răng nhếch miệng trợn mắt. Nhất thời giật mình bừng tỉnh. Nhìn mọi người. Lăng Kiếm vẫn như cũ mặt vô biểu tình. Mặt mũi nghiêm nghị mà ngồi. Mạnh Ly Ca thì hơi mỉm cười. Chỉ có Phùng Mặc. Lăng Thiên giận tím mặt phát hiện. Người này thậm chí còn cười hèn mọn hơn cả mình. Hiển nhiên. Phỏng đoán từ biểu tình trên mặt Lăng Thiên. Là nam nhân lão luyện từng trải, Phùng Mặc sâu sắc hiểu rõ công tử nhà mình đang nghĩ gì. Khó trách i miệng rộng của hắn cố mím lại, khuôn mặt đầy râu cười cười như là đã ngấm ngầm hiểu ra mọi chuyện. Bộ râu quai nón cứng như thép tựa hồ đang lay động.
"Khụ khụ. Phùng Mặc. Vì sao ngươi lại cười quỷ dị như vậy? Cơ mặt sao lại co giật thế kia? Có cần bản công tử tới giúp ngươi điều trị một chút không? Y thuật của bản công tử rất không tệ đó."
Lăng Thiên trừng mắt hung hăng liếc nhìn hắn. Nghiêm trang hỏi.
"A? Ách. Thuộc hạ. Đây là... Ách. Không..." Phùng Mặc líu lưỡi sững sờ tại chỗ. Không ngờ bị bắt "lúc đang phạm tội". Nhất thời nói không nên lời. Đối mặt với biểu tình tàn bạo của công tử gia, ngay cả chân tay cũng không biết để chỗ nào.
"Không phải sao? Ta thấy ngươi lắc lắc mông như đuôi con tê tê vậy. Ngay cả râu trên mặt cũng rất khó nhìn. Ta còn tưởng cơ mặt ngươi bị chuột rút. Đang muốn giúp ngươi chữa cho khỏi hẳn." Mặt Lăng Thiên hiện ra vẻ tiếc hận nói. Ánh mắt hung ác nhìn Phùng Mặc. Lúc này hắn phi thường muốn giúp Phùng Mặc "trị liệu" một chút.
"Thật sự là không sao cả. Đa tạ công tử quan tâm!" Phùng Mặc giật mình một cái thật mạnh. Nhất thời toàn thân ướt mồ hôi lạnh. Vội vã ngẩng cao đầu đầy khí phách oai hùng nói: "Thân thể thuộc hạ vẫn khỏe mạnh như một ngưu đầu. Bất cứ lúc nào cũng có thể giúp công tử vào sinh ra tử, núi đao biển lửa, phấn thân toái cốt, vạn tử bất từ!" Biểu tình tràn ngập vẻ một lòng trung trinh, sẵn sàng coi cái chết nhẹ tựa lông hồng; khiến người ta khi thấy biểu tình như vậy đều tán thưởng một câu tự đáy lòng: quả là kẻ sĩ chân chính!
Lăng Thiên thản nhiên a một tiếng. Trên mặt có chút thất vọng nói: "Đã vậy thì lần sau nếu như cơ mặt còn bị chuột rút, không nên quên thông tri cho bản công tử. Bản công tử nhất định sẽ tự mình khám và chữa cho ngươi. Quyết không nuốt lời."
Sắc mặt của Phùng Mặc như biến thành quả mướp đắng: "Dạ. Không dám phiền công tử." Nhớ năm đó mọi người đều chưa thành thục, có một gia hỏa cảm thấy mình không cần huấn luyện, liền giả bộ bị bệnh, nói là bị bong gân. Kết quả là Lăng Thiên đã tự mình "khám và chữa". Kết quả toàn thân tên kia quả thật bị trật gân. Có vết xe đổ như vậy. Thì dù cấp cho Phùng Mặc một trăm lá gan. Cũng tuyệt không dám nói mình bị bong gân trước mặt Lăng Thiên!
Lăng Thiên hừ một tiếng. Thờ ơ nói: "Lần sau khi muốn cười nhớ há to miệng ra mà cười. Đừng cố sửa mình thành bộ dạng thống khổ như buồn đánh rắm nhưng không dặn ra được như thế. Vạn nhất ta hiểu lầm ngươi bị chuột rút. Sẽ không hay lắm."
Vẻ mặt đau khổ. Phùng Mặc thành khẩn dạ một tiếng. Cũng không dám nói gì nữa. Bộ dạng rất tội nghiệp.
Ba người Mạnh Ly Ca, Lăng Thần, Lê Tuyết phục ở trên bàn. Vai kịch liệt run rẩy. Lăng Kiếm cũng lần đầu tiên lộ ra bộ mặt tươi cười nhìn Phùng Mặc một cách đồng cảm.
Lăng Thiên khụ một tiếng: "Trở lại vấn đề chính. Thần nhi. Nàng vừa nói đến đâu rồi?"
Lăng Thần ngẩn ra. Dùng khí lực lớn nhất nhịn cười. Sau đó mới có thể tiếp tục nói.
Lăng Thiên nghe được những hành vi của ba người Thủy Thiên Hồ. Không khỏi thở dài thườn thượt. Thầm nghĩ, những đệ tử của thế gia, kẻ nào cũng đều là loại như vậy sao? Lẽ nào ông trời chỉ truyền thừa cho bọn họ tính ương nghạnh cùng với thâm hiểm tự đắc? Ngẫm lại toàn bộ những thế gia đệ tử mình từng gặp cho đến lúc này, tựa hồ cũng chỉ có Đông Phương Kinh Lôi và Thủy Thiên Huyễn coi như có chút tài năng. Nhưng hiện tại Thủy Thiên Huyễn lại có thể chết bất cứ lúc nào.
"Lợi dụng Thủy gia ra khỏi thành, chúng ta liền phục kích ngay lúc đó. Lăng Trì tự mình xuất thủ. Đã bắt được ba người Thủy Thiên Hồ, Thủy Thiên Giang, Thủy Thiên Hải. Hiện đang tạm giam. Có nên giao cho Thủy Thiên Nhu xử trí không hay là bọn chúng còn có tác dụng khác. Thỉnh công tử hạ lệnh."
Lăng Thiên suy nghĩ một chút, liền nói: "Giao cho Thủy Thiên Nhu xử trí đi. Dù sao Lăng Trì cũng đã hứa hẹn với Thủy Thiên Huyễn. Bất quá ta nghĩ rằng Thủy Thiên Nhu tối đa cũng chỉ xử lý một mình Thủy Thiên Hồ. Còn hai người kia. Chắc chắn sẽ không việc gì. Như vậy cũng tốt. Nếu thiếu hai người như thế. Có phần rất không thú vị."
Mạnh Ly Ca cười ha hả nói: "Không sai. Hai người kia với chúng ta mà nói chính là bảo bối. Nếu có bọn họ nhảy chồm chồm tại Thủy gia. So với việc chúng ta dùng kế ly gián còn hữu dụng hơn nhiều. Cái này đối với bước tiếp theo mưu tính Thiên Phong, có khi đem lại lợi ích to lớn cũng chưa biết chừng."
Lê Tuyết bĩu môi: "Nam nhân các ngươi dụng tâm thật hiểm ác đáng sợ. Cả ngày chỉ trông mong nội viện nhà người khác hỏa hoạn để thêm dầu vào lửa kiếm tiện nghi. Hai người các ngươi tụ họp với nhau, thực sự là càng thêm âm hiểm."
Mạnh Ly Ca cười ha hả.
"Còn vấn đề nữa, đó chính là chuyện cô nương Thủy Thiên Nhu. Sau khi muội mang nàng trở về. Đã từng tỉnh lại. Nhưng tâm tình lại cực kỳ kích động. Thậm chí lâm vào cảnh tuyệt vọng. Vài lần tự sát tìm đến cái chết. Tựa như đã rơi vào đường cùng. Muội cho nàng dùng một ít thuốc an thần. Hiện tại đang ngủ."
Lăng Thiên nhắm mắt lại. Thở dài. Sau một lúc lâu mới nói: "Chờ nàng tỉnh lại. Huynh sẽ đi thăm nàng. Nàng cũng là một người đáng thương." Nói xong trừng mắt liếc nhìn Lăng Thiên: "Kế hoạch của muội đã đến bước này rồi. Nếu huynh không phối hợp. Muội có thể tha cho huynh sao? "
Lăng Thần chính là đang chờ câu nói này của hắn. Vui vẻ đáp ứng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Thấy người khác cũng không có chuyện gì quan trọng cần hồi báo. Lăng Thần tiếp tục nói: "Có điều khi muội truy tưng mấy hắc y nhân kia. Đã xảy ra một việc rất kỳ quái." Nói xong thì nhíu đôi mi thanh tú, vẻ mặt khổ não.
"Hả? Chuyện gì?"
"Võ công của mấy hắc y nhân đó đều rất cao minh. Nếu như không phải ba họ tách ra bỏ chạy. Muội quả thực chưa chắc có thể đoạt lại Nhu muội muội. Nhưng không biết vì sao. Khi muội và một tên hắc y nhân động thủ. Lại luôn luôn có một loại cảm giác là hắn có sức mà không xuất ra được. Tuyệt không phải bởi vì Nhu muội muội ở trên lưng mà sợ ném chuốt vỡ bình. Thật không biết là tại vì sao nữa." Lăng Thần dịu dàng ngồi ở bên cạnh. Đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.
"Có phải là cảm giác thực lực của hắn không tệ, nhưng chiêu số lại có phần không hoàn chỉnh hay không? Mỗi một chiêu tựa hồ chỉ dùng chưa đến một nửa sức mạnh là không thể hơn được nữa?" Lăng Thiên nở nụ cười thâm sâu đầy ý vị.
Quyển 6
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết
Story
Chương 557: Bố trí thêm lần nữa
10.0/10 từ 47 lượt.