Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 551: Cực hạn giết chóc
Lê Tuyết bình tĩnh gật đầu, đột nhiên vung tay lên, một cái ám tiễn rít lên xông thẳng vào giữa không trung!
Vô thanh vô tức, lại là ba thân ảnh hư ảo lao vào giữa trận chiến, nhanh như thiểm điện. Nhưng không phát ra bất cứ thanh âm nào cho dù chỉ là tiếng tay áo phá không, ôn nhu tựa sương mù, sát khí thấu trời xanh!
Ba gã hắc y nhân bịt măt, tay cầm trường kiếm sắc bén, một đường giết vào đám người, thế như chẻ trecó nửa điểm trở ngại; theo ba người đi tới, ba dòng sông máu được mở ra; động tác vừa nhàn thục vừa nhanh gọn, tựa như là quen tay thành thạo thu gặt mạng người. Họ đi đến đâu máu tươi như cầu vồng bắn ra hai bên đến đó.
Nếu như nói Thủy gia và Ngọc gia đang quần đấu chính là nghiệp dư, như một lũ côn đồ rác rưởi đầu đường xó chợ kéo bè kéo lũ đánh nhau, thì, ba hắc y nhân mới gia nhập quả thực chính là quyền vương đẳng cấp thế giới, chuyên nghiệp đến mức không thể chuyên nghiệp hơn; nếu như nói người hai nhà trong võ lâm, trong giới sát thủ là chim non, thì, ba người này chính là nhân vật đỉnh cấp là tông sư nhất lưu của giới sát thủ!
Chênh lệch giữa hai bên thực sự rất lớn, rất rõ ràng!
Mỗi một thanh trường kiếm một khi đâm ra, độc, chuẩn, nhanh, nhất kích, nhất sát, hơn nữa vết thương rất đúng chỗ, vừa vặn giết chết người khác, tuyệt không bằng lòng tốn thêm nửa đểm khí lực, chiếm được là tiến, thân hình nhẹ nhàng đến cực điểm, nhưng ở phía sau mỗi người, đều là một đám người ôm lấy yết hầu của mình rồi chậm rãi ngã xuống! Máu tươi bắn tung tóe ra ngoài, đều là vọt thành từng tia máu, thi thoảng mới có một hai tia to hơn một chút, nhưng đột lớn cũng tuyệt không lớn hơn ngón tay. Hiện tượng đặc biệt chính là thủ pháp của ba người biểu lộ ra rất tỉ mỉ, vị trí vết thương chuẩn xác, lực đạo tinh xác, thực sự đã tới mức cực điểm! Từ khi sát nhập vào trong vòng chiến đến lúc này, máu tươi của người đầu tiên bị giết chết ở bên ngoài vẫn chưa ngừng phun ra tung tóe!
Thủ đoạn giết người thật đáng sợ!
Vô số cỗ thi thể chậm rãi ngã xuống, mặt ngửa lên trời, vô số vòi máu tươi nho nhỏ thẳng tắp phun lên không trung, kéo dài bất tận. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên đột nhiên nhớ tới việc người ta tưới nước bên trong công viên ở bên cạnh quốc lộ,dùng một cái vòng xoay tròn để phun nước lên, tình hình lúc này, cùng với cảnh kia sao lai giống nhau đến thế!
Điều khác biệt duy nhất. Cái trước xem ra là vui tai vui mắt. Còn cái sau lại khiến tâm phách người ta khiếp sợ!
Ba người dường như là ba cơn lốc xoáy cực kỳ hung ác tàn sát bừa bãi giữa nhân gian. Phàm là người ở trước mặt ba người này. Vô luận là Ngọc gia hay là Thủy gia. Đều bị giết chết. Tuyệt không bàn tới hai chữ "Lưu tình". Ba gã sát thủ đứng đầu này chém giết đã lâu đám người kia cho dù liên thủ lại cũng mệt mỏi đến mức không cầm nổi binh khí mà chống lại. Đây đã không phải là chiến đấu nữa rồi. Đây chính là tàn sát nghiêng hẳn về một bên! Thậm chí cũng không gọi là tàn sát. So với việc một hài tử bóp chết một ổ kiến cũng chẳng kém bao nhiêu!
Hoặc giả cũng có thể so sánh như thế này: nông phu đang vui vẻ vung liềm thu gặt lúa mì vàng óng hoặc là mãnh thú đói khát đã lâu hạnh phúc cắn nuốt con mồi không còn chút sức lực phản kháng. Cũng giống như sấm sét ở chín tầng mây hình thành núi lớn cao vạn trượng, dùng thế phô thiên cái địa mà ép xuống một gò đất nhỏ bé!
Trước mắt chính là thu hoạch trong chớp mắt. Người nào bị thu hoạch đương nhiên chỉ đành chấp nhận số mệnh mà thôi!
Trên cây là Tiêu Nhạn Tuyết Tiêu đại tiểu thư, rốt cuộc vẫn là thiên kim đại tiểu thư sống trong cảnh an nhàn sung sướng. Chưa từng gặp cảnh máu tanh kinh khủng như ở đây. Trước đây nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy cảnh dăm ba người báo thù mà thôi. Ban nãy mặc dù Thủy gia và Ngọc gia tranh đấu kịch liệt, nhưng cũng chưa thể tính là cảnh huyết tinh. Lại có Lăng Thiên và Lê Tuyết phân tích sự kiện, tuy rằng khó chịu, nhưng vẫn còn chịu được. Nhưng từ khi ba hắc y nhân hiện thân tham chiến. Bầu không khí đột nhiên biến đổi. Mùi máu tanh tàn ngược tăng lên rất nhiều. Nhìn cảnh "Vạn huyết bắn lên trời" như suối phun, Tiêu Nhạn Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy. Hai chân như nhũn ra. "A" một tiếng liền chui vào trong lòng Lăng Thiên. Nhắm chặt hai mắt lại. Cũng không dám nhìn thêm chút nào nữa. Nhưng mùi máu tanh tới cực điểm đâm vào mũi vẫn làm cho nàng có một loại cảm giác muốn nôn mửa cường liệt!
Vô số tiếng kêu kinh khủng không ngừng vang lên. Với ba nhân vật thần bí đột nhiên xuất hiện này, cả Thủy gia và Ngọc gia đều biểu thị ra sự kinh hoàng cực đại. Vốn dĩ bọn họ đều cho rằng ba người này chính là trợ lực của đối phương, nhưng lúc này mới biết, ba người này công kích không phân biệt, vô luận là người Thủy gia hay là Ngọc gia, chỉ cần trong phạm vi công kích của ba người, lập tức không có một ai may mắn còn tồn tại! Từ lúc ba hắc y nhân bịt mặt này xuất hiện cho đến bây giờ, số người chết của hai nhà Thủy,Ngọc chết dưới tay họ đã vượt quá trăm người! Tốc độ ba người cực nhanh, thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ độc ác, đều đủ để khiến cho bất kỳ người nào ở đây vừa nhìn thấy sẽ phải mình!
Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi sao?
Chỉ là, ngư ông này là nhân vật phương nào?
Đáo để là thế lực phương nào, lại có can đảm tham gia vào trong trận sống mái của hai đại thế gia đương đại?!
"Đinh đinh " hai tiếng, Ngọc Trảm Không huy kiếm tách ra khỏi công kích của hai gã võ sĩ Thủy gia, xoay người thật mạnh một cái, liền bắn đi ba trượng, lớn tiếng quát tháo: "Bằng hữu là nhân vật phương nào? Vì sao không phân biệt tốt xấu đột nhiên đã hạ sát thủ? Lão phu là trưởng lão Ngọc gia Ngọc Trảm Không, nếu có chút hiểu làm mà xuống tay, chỉ cần bằng hữu dừng tay lúc này, lão phu có thể đảm bảo Ngọc gia sẽ không truy cứu!"
Ngọc Trảm Không báo ra danh tính của mình, hơn nữa nói ra sự nhượng bộ cực lớn, điều kiện có thể nói là hậu đãi. Dù sao người chết dưới tay hắc y nhân có một nửa là đệ tử của Ngọc gia, từ lúc khai chiến đến bây giờ, có thể may mắn sống sót đương nhiên đều là cao thủ thực lực không kém. Chỉ trong chốc lát, đã có nhiều đệ tử như vậy bị hắc y nhân tàn sát, mà Ngọc Trảm Không hứa hẹn sau này không truy cứu, thực sự là nhượng bộ cực lớn!
Nhưng trả lời hắn, lại là một thanh lợi kiếm lạnh buốt, đâm thẳng vào yết hầu của hắn! Tốc độ cực nhanh, tựa như lôi oanh điện thiểm!
Ngọc Trảm Không thất kinh, lúc này muốn đón đỡ đã không còn kịp, vô cùng vội vàng chuyển thân lóe qua phía bên trái, nghiêng nghiêng bay ra. Chỉ là lần này né tránh quá mức vội vàng, chân khí gần như nghịch chuyển, khí huyết cuồn cuộn kịch liệt, cuối cùng nhờ công lực của hắn tinh thuần, mới không có gì đáng ngại nữa! Ngọc Trảm Không kinh hồn chưa ổn định, khí chưa kịp hồi, thì trước mặt ngân quang đã lóe lên, hàn khí thấu xương tựa hồ đã tập kích đến yết hầu; thanh trường kiếm kia dĩ nhiên như bóng với hình giết đến, mục tiêu chỉ có một, chính là yết hầu của hắn!
Sắc mặt Ngọc Trảm Không đại biến, lúc này thân thể của hắn còn chưa hạ xuống đất, cấp bách thi triển thiên cân trụy, "xoát", cấp tốc hạ xuống, đồng thời, vút một tiếng, chân phải đá ra, nhắm vào hắc y nhân nọ, bất chấp tất cả đá văng người dưới chân mình ra ngoài, chỉ cầu ngăn cản được một chút; sau một tiếng kêu thảm, Ngọc Trảm Không mới đột nhiên phát hiện, một cước mình đá ra, không ngờ lại là người của Ngọc gia mình
Những tiếng "xoát xoát" vang lên kịch liệt, người của Ngọc gia vừa bị đá ra còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, trong nháy mắt thanh trường kiếm tối như mực kia đã chém hắn thành trăm ngàn khối. Chỉ trong chớp mắt một thân huyết nhục đã biến thành máu vụn khắp trời! Cho tới hôm nay hắn mới thấy duy nhất có hắc y nhân này không lưu lại thi thể người chết!
Thân ảnh hắc y nhân tựa như ma quỷ, từ trong huyết vụ phân liệt lao thẳng ra, quang hoa của trường kiếm chớp động, một lần nữa nhắm thẳng tới yết hầu của Ngọc Trảm Không! Rất nhanh mà lại rất cứng nhắc, tựa hồ sứ mạng duy nhất của thanh kiếm này chính là đâm thủng yết hầu của Ngọc Trảm Không, không đạt được mục đích quyết không bỏ qua!
Ở phía sau mặt nạ màu đen, một đôi trong mắt lạnh lẽo nhìn Ngọc Trảm Không như nhìn một người chết, không hề có nửa điểm cảm tình ba động, tựa như một cái hồ sau muôn trượng tràn ngập tĩnh mịch!
Nhưng sách lược mượn người dưới chân cản trở địch nhân của Ngọc Trảm Không không thể nghi ngờ đã thực hiện được. Hắn đã đạt được một chút thời gian, đối với những cao thủ ở cấp độ hắn, miễn cưỡng đủ dùng, chỉ một tia ngăn chặn như thế cũng đã mang đến cho hắn một đường sinh cơ!
Ngọc Trảm Không đột nhiên hét lớn một tiếng, vận khởi một đời công lực, bất chấp tất cả tránh về phía sau. Những chỗ hắn xuyên qua, toàn bộ những người bị lưng của Ngọc Trảm Không đụng phải đều bị chân lực mạnh mẽ của hắn đánh bay ra ngoài, trong lúc nhất thời thanh âm "binh binh bịch" không ngừng phát sinh! Dĩ nhiên khai mở ra một con đường giữa đoàn người! Dưới tình huống bực này, Ngọc Trảm Không đã không kịp lo lắng có ngộ thương người nhà mình hay không, tâm niệm duy nhất của hắn lúc này, đó là bảo trụ tính mệnh của mình, chỉ cần trốn thoát khỏi kiếm của hắc y nhân kia, hắn đã cảm thấy hài lòng rồi, cũng không dám suy nghĩ những thứ sâu xa nào khác!
Hắc y nhân vĩnh viễn lãnh tĩnh, cầm kiếm gắt gao đuổi theo, mũi kiếm thủy chung cách phía trước yết hầu của Ngọc Trảm Không ba tấc, như bóng với hình. Tay phải của Ngọc Trảm Không vẫn đang nắm trường kiếm, nhưng chỉ một cự ly nhỏ như vậy, khiến cho Ngọc Trảm Không không có thời gian để thu hồi trường kiếm của mình. Tuy rằng tay nắm kiếm, nhưng lại không thể làm được gì khác! Chỉ cần có bất luận một động tác trì hoãn không phải là đào mệnh, đều sẽ làm cho thanh trường kiếm ma quỷ kia đâm xuyên vào yết hầ
Lúc này Ngọc Trảm Không thậm chí không có nửa điểm thời gian để hít thở, toàn thân nhễ nhại mồ hôi, trên đầu từng giọt mồ hôi to như hạt đậu tương không ngừng rớt xuống, thậm chí tí tách rơi vào mắt, cũng không dám chớp mắt, toàn bị tâm linh đã bị sợ hãi nồng đậm bao phủ, đột nhiên cảm thấy linh hồn mình đang bay lên giữa không trung vô lực thu lại!
Dùng tính mạng của một người trong nhà đổi lấy một đường sinh cơ, không ngờ lại gian nan như vậy, có lẽ còn không bằng chết một cách thống khoái!
Cứ như vậy một đuổi một chạy, thân thể hai người trong vòng vài hơi thở, liền đã vượt qua toàn bộ chiến trường. Trong lòng Ngọc Trảm Không sợ hãi đã lên đến cực điểm, gần như đến lúc muốn vỡ nát. Đột nhiên. Kiếm quang như ruồi nhặng bám xác chết đột nhiên thu liễm. Tên hắc y nhân bịt mặt nọ nhìn Ngọc Trảm Không với ánh mắt đùa cợt cùng với khinh miệt nồng đậm. Đột nhiên thu kiếm, xoay người, tiếp đó lại là một loạt những tiếng kêu thảm thiết vang lên, thế như chẻ tre, dĩ nhiên giết ngược trở lại!
Hắn đã buông tha sự chống cự của một địch nhân, nhưng lại giết ngược trở lại như thế?!
Ngọc Trảm Không quả thực rất may mắn, trở thành người duy nhất sống sót từ lúc hắn xuất thủ cho đến lúc này!
Ngọc Trảm Không vừa đưa tay vuốt vuốt cổ mình, vừa thở hổn hển từng ngụm lớn, ánh mắt tán loạn, thân thể gần như hư thoát, trong mắt tràn đầy sự kinh hãi, hắn sống chết cũng không hiểu, mình đã tới mạt lộ, vì sao đối phương lại buông tha mình? Hạ thủ lưu tình sao? Nếu hắn có thể dùng thủ đoản độc ác vô tình giết chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ buông tha một mình mình? Ngọc Trảm Không vừa nghĩ đến đây, thân thể đã nhũn ra, ngồi xuống đất, toàn thân, mệt mỏi, thậm chí ngay cả khí lực để cử động ngón tay út cũng không có!
Quyển 6
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Vô thanh vô tức, lại là ba thân ảnh hư ảo lao vào giữa trận chiến, nhanh như thiểm điện. Nhưng không phát ra bất cứ thanh âm nào cho dù chỉ là tiếng tay áo phá không, ôn nhu tựa sương mù, sát khí thấu trời xanh!
Ba gã hắc y nhân bịt măt, tay cầm trường kiếm sắc bén, một đường giết vào đám người, thế như chẻ trecó nửa điểm trở ngại; theo ba người đi tới, ba dòng sông máu được mở ra; động tác vừa nhàn thục vừa nhanh gọn, tựa như là quen tay thành thạo thu gặt mạng người. Họ đi đến đâu máu tươi như cầu vồng bắn ra hai bên đến đó.
Nếu như nói Thủy gia và Ngọc gia đang quần đấu chính là nghiệp dư, như một lũ côn đồ rác rưởi đầu đường xó chợ kéo bè kéo lũ đánh nhau, thì, ba hắc y nhân mới gia nhập quả thực chính là quyền vương đẳng cấp thế giới, chuyên nghiệp đến mức không thể chuyên nghiệp hơn; nếu như nói người hai nhà trong võ lâm, trong giới sát thủ là chim non, thì, ba người này chính là nhân vật đỉnh cấp là tông sư nhất lưu của giới sát thủ!
Chênh lệch giữa hai bên thực sự rất lớn, rất rõ ràng!
Mỗi một thanh trường kiếm một khi đâm ra, độc, chuẩn, nhanh, nhất kích, nhất sát, hơn nữa vết thương rất đúng chỗ, vừa vặn giết chết người khác, tuyệt không bằng lòng tốn thêm nửa đểm khí lực, chiếm được là tiến, thân hình nhẹ nhàng đến cực điểm, nhưng ở phía sau mỗi người, đều là một đám người ôm lấy yết hầu của mình rồi chậm rãi ngã xuống! Máu tươi bắn tung tóe ra ngoài, đều là vọt thành từng tia máu, thi thoảng mới có một hai tia to hơn một chút, nhưng đột lớn cũng tuyệt không lớn hơn ngón tay. Hiện tượng đặc biệt chính là thủ pháp của ba người biểu lộ ra rất tỉ mỉ, vị trí vết thương chuẩn xác, lực đạo tinh xác, thực sự đã tới mức cực điểm! Từ khi sát nhập vào trong vòng chiến đến lúc này, máu tươi của người đầu tiên bị giết chết ở bên ngoài vẫn chưa ngừng phun ra tung tóe!
Thủ đoạn giết người thật đáng sợ!
Vô số cỗ thi thể chậm rãi ngã xuống, mặt ngửa lên trời, vô số vòi máu tươi nho nhỏ thẳng tắp phun lên không trung, kéo dài bất tận. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên đột nhiên nhớ tới việc người ta tưới nước bên trong công viên ở bên cạnh quốc lộ,dùng một cái vòng xoay tròn để phun nước lên, tình hình lúc này, cùng với cảnh kia sao lai giống nhau đến thế!
Điều khác biệt duy nhất. Cái trước xem ra là vui tai vui mắt. Còn cái sau lại khiến tâm phách người ta khiếp sợ!
Ba người dường như là ba cơn lốc xoáy cực kỳ hung ác tàn sát bừa bãi giữa nhân gian. Phàm là người ở trước mặt ba người này. Vô luận là Ngọc gia hay là Thủy gia. Đều bị giết chết. Tuyệt không bàn tới hai chữ "Lưu tình". Ba gã sát thủ đứng đầu này chém giết đã lâu đám người kia cho dù liên thủ lại cũng mệt mỏi đến mức không cầm nổi binh khí mà chống lại. Đây đã không phải là chiến đấu nữa rồi. Đây chính là tàn sát nghiêng hẳn về một bên! Thậm chí cũng không gọi là tàn sát. So với việc một hài tử bóp chết một ổ kiến cũng chẳng kém bao nhiêu!
Hoặc giả cũng có thể so sánh như thế này: nông phu đang vui vẻ vung liềm thu gặt lúa mì vàng óng hoặc là mãnh thú đói khát đã lâu hạnh phúc cắn nuốt con mồi không còn chút sức lực phản kháng. Cũng giống như sấm sét ở chín tầng mây hình thành núi lớn cao vạn trượng, dùng thế phô thiên cái địa mà ép xuống một gò đất nhỏ bé!
Trước mắt chính là thu hoạch trong chớp mắt. Người nào bị thu hoạch đương nhiên chỉ đành chấp nhận số mệnh mà thôi!
Trên cây là Tiêu Nhạn Tuyết Tiêu đại tiểu thư, rốt cuộc vẫn là thiên kim đại tiểu thư sống trong cảnh an nhàn sung sướng. Chưa từng gặp cảnh máu tanh kinh khủng như ở đây. Trước đây nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy cảnh dăm ba người báo thù mà thôi. Ban nãy mặc dù Thủy gia và Ngọc gia tranh đấu kịch liệt, nhưng cũng chưa thể tính là cảnh huyết tinh. Lại có Lăng Thiên và Lê Tuyết phân tích sự kiện, tuy rằng khó chịu, nhưng vẫn còn chịu được. Nhưng từ khi ba hắc y nhân hiện thân tham chiến. Bầu không khí đột nhiên biến đổi. Mùi máu tanh tàn ngược tăng lên rất nhiều. Nhìn cảnh "Vạn huyết bắn lên trời" như suối phun, Tiêu Nhạn Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy. Hai chân như nhũn ra. "A" một tiếng liền chui vào trong lòng Lăng Thiên. Nhắm chặt hai mắt lại. Cũng không dám nhìn thêm chút nào nữa. Nhưng mùi máu tanh tới cực điểm đâm vào mũi vẫn làm cho nàng có một loại cảm giác muốn nôn mửa cường liệt!
Vô số tiếng kêu kinh khủng không ngừng vang lên. Với ba nhân vật thần bí đột nhiên xuất hiện này, cả Thủy gia và Ngọc gia đều biểu thị ra sự kinh hoàng cực đại. Vốn dĩ bọn họ đều cho rằng ba người này chính là trợ lực của đối phương, nhưng lúc này mới biết, ba người này công kích không phân biệt, vô luận là người Thủy gia hay là Ngọc gia, chỉ cần trong phạm vi công kích của ba người, lập tức không có một ai may mắn còn tồn tại! Từ lúc ba hắc y nhân bịt mặt này xuất hiện cho đến bây giờ, số người chết của hai nhà Thủy,Ngọc chết dưới tay họ đã vượt quá trăm người! Tốc độ ba người cực nhanh, thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ độc ác, đều đủ để khiến cho bất kỳ người nào ở đây vừa nhìn thấy sẽ phải mình!
Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi sao?
Chỉ là, ngư ông này là nhân vật phương nào?
Đáo để là thế lực phương nào, lại có can đảm tham gia vào trong trận sống mái của hai đại thế gia đương đại?!
"Đinh đinh " hai tiếng, Ngọc Trảm Không huy kiếm tách ra khỏi công kích của hai gã võ sĩ Thủy gia, xoay người thật mạnh một cái, liền bắn đi ba trượng, lớn tiếng quát tháo: "Bằng hữu là nhân vật phương nào? Vì sao không phân biệt tốt xấu đột nhiên đã hạ sát thủ? Lão phu là trưởng lão Ngọc gia Ngọc Trảm Không, nếu có chút hiểu làm mà xuống tay, chỉ cần bằng hữu dừng tay lúc này, lão phu có thể đảm bảo Ngọc gia sẽ không truy cứu!"
Ngọc Trảm Không báo ra danh tính của mình, hơn nữa nói ra sự nhượng bộ cực lớn, điều kiện có thể nói là hậu đãi. Dù sao người chết dưới tay hắc y nhân có một nửa là đệ tử của Ngọc gia, từ lúc khai chiến đến bây giờ, có thể may mắn sống sót đương nhiên đều là cao thủ thực lực không kém. Chỉ trong chốc lát, đã có nhiều đệ tử như vậy bị hắc y nhân tàn sát, mà Ngọc Trảm Không hứa hẹn sau này không truy cứu, thực sự là nhượng bộ cực lớn!
Nhưng trả lời hắn, lại là một thanh lợi kiếm lạnh buốt, đâm thẳng vào yết hầu của hắn! Tốc độ cực nhanh, tựa như lôi oanh điện thiểm!
Ngọc Trảm Không thất kinh, lúc này muốn đón đỡ đã không còn kịp, vô cùng vội vàng chuyển thân lóe qua phía bên trái, nghiêng nghiêng bay ra. Chỉ là lần này né tránh quá mức vội vàng, chân khí gần như nghịch chuyển, khí huyết cuồn cuộn kịch liệt, cuối cùng nhờ công lực của hắn tinh thuần, mới không có gì đáng ngại nữa! Ngọc Trảm Không kinh hồn chưa ổn định, khí chưa kịp hồi, thì trước mặt ngân quang đã lóe lên, hàn khí thấu xương tựa hồ đã tập kích đến yết hầu; thanh trường kiếm kia dĩ nhiên như bóng với hình giết đến, mục tiêu chỉ có một, chính là yết hầu của hắn!
Sắc mặt Ngọc Trảm Không đại biến, lúc này thân thể của hắn còn chưa hạ xuống đất, cấp bách thi triển thiên cân trụy, "xoát", cấp tốc hạ xuống, đồng thời, vút một tiếng, chân phải đá ra, nhắm vào hắc y nhân nọ, bất chấp tất cả đá văng người dưới chân mình ra ngoài, chỉ cầu ngăn cản được một chút; sau một tiếng kêu thảm, Ngọc Trảm Không mới đột nhiên phát hiện, một cước mình đá ra, không ngờ lại là người của Ngọc gia mình
Những tiếng "xoát xoát" vang lên kịch liệt, người của Ngọc gia vừa bị đá ra còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, trong nháy mắt thanh trường kiếm tối như mực kia đã chém hắn thành trăm ngàn khối. Chỉ trong chớp mắt một thân huyết nhục đã biến thành máu vụn khắp trời! Cho tới hôm nay hắn mới thấy duy nhất có hắc y nhân này không lưu lại thi thể người chết!
Thân ảnh hắc y nhân tựa như ma quỷ, từ trong huyết vụ phân liệt lao thẳng ra, quang hoa của trường kiếm chớp động, một lần nữa nhắm thẳng tới yết hầu của Ngọc Trảm Không! Rất nhanh mà lại rất cứng nhắc, tựa hồ sứ mạng duy nhất của thanh kiếm này chính là đâm thủng yết hầu của Ngọc Trảm Không, không đạt được mục đích quyết không bỏ qua!
Ở phía sau mặt nạ màu đen, một đôi trong mắt lạnh lẽo nhìn Ngọc Trảm Không như nhìn một người chết, không hề có nửa điểm cảm tình ba động, tựa như một cái hồ sau muôn trượng tràn ngập tĩnh mịch!
Nhưng sách lược mượn người dưới chân cản trở địch nhân của Ngọc Trảm Không không thể nghi ngờ đã thực hiện được. Hắn đã đạt được một chút thời gian, đối với những cao thủ ở cấp độ hắn, miễn cưỡng đủ dùng, chỉ một tia ngăn chặn như thế cũng đã mang đến cho hắn một đường sinh cơ!
Ngọc Trảm Không đột nhiên hét lớn một tiếng, vận khởi một đời công lực, bất chấp tất cả tránh về phía sau. Những chỗ hắn xuyên qua, toàn bộ những người bị lưng của Ngọc Trảm Không đụng phải đều bị chân lực mạnh mẽ của hắn đánh bay ra ngoài, trong lúc nhất thời thanh âm "binh binh bịch" không ngừng phát sinh! Dĩ nhiên khai mở ra một con đường giữa đoàn người! Dưới tình huống bực này, Ngọc Trảm Không đã không kịp lo lắng có ngộ thương người nhà mình hay không, tâm niệm duy nhất của hắn lúc này, đó là bảo trụ tính mệnh của mình, chỉ cần trốn thoát khỏi kiếm của hắc y nhân kia, hắn đã cảm thấy hài lòng rồi, cũng không dám suy nghĩ những thứ sâu xa nào khác!
Hắc y nhân vĩnh viễn lãnh tĩnh, cầm kiếm gắt gao đuổi theo, mũi kiếm thủy chung cách phía trước yết hầu của Ngọc Trảm Không ba tấc, như bóng với hình. Tay phải của Ngọc Trảm Không vẫn đang nắm trường kiếm, nhưng chỉ một cự ly nhỏ như vậy, khiến cho Ngọc Trảm Không không có thời gian để thu hồi trường kiếm của mình. Tuy rằng tay nắm kiếm, nhưng lại không thể làm được gì khác! Chỉ cần có bất luận một động tác trì hoãn không phải là đào mệnh, đều sẽ làm cho thanh trường kiếm ma quỷ kia đâm xuyên vào yết hầ
Lúc này Ngọc Trảm Không thậm chí không có nửa điểm thời gian để hít thở, toàn thân nhễ nhại mồ hôi, trên đầu từng giọt mồ hôi to như hạt đậu tương không ngừng rớt xuống, thậm chí tí tách rơi vào mắt, cũng không dám chớp mắt, toàn bị tâm linh đã bị sợ hãi nồng đậm bao phủ, đột nhiên cảm thấy linh hồn mình đang bay lên giữa không trung vô lực thu lại!
Dùng tính mạng của một người trong nhà đổi lấy một đường sinh cơ, không ngờ lại gian nan như vậy, có lẽ còn không bằng chết một cách thống khoái!
Cứ như vậy một đuổi một chạy, thân thể hai người trong vòng vài hơi thở, liền đã vượt qua toàn bộ chiến trường. Trong lòng Ngọc Trảm Không sợ hãi đã lên đến cực điểm, gần như đến lúc muốn vỡ nát. Đột nhiên. Kiếm quang như ruồi nhặng bám xác chết đột nhiên thu liễm. Tên hắc y nhân bịt mặt nọ nhìn Ngọc Trảm Không với ánh mắt đùa cợt cùng với khinh miệt nồng đậm. Đột nhiên thu kiếm, xoay người, tiếp đó lại là một loạt những tiếng kêu thảm thiết vang lên, thế như chẻ tre, dĩ nhiên giết ngược trở lại!
Hắn đã buông tha sự chống cự của một địch nhân, nhưng lại giết ngược trở lại như thế?!
Ngọc Trảm Không quả thực rất may mắn, trở thành người duy nhất sống sót từ lúc hắn xuất thủ cho đến lúc này!
Ngọc Trảm Không vừa đưa tay vuốt vuốt cổ mình, vừa thở hổn hển từng ngụm lớn, ánh mắt tán loạn, thân thể gần như hư thoát, trong mắt tràn đầy sự kinh hãi, hắn sống chết cũng không hiểu, mình đã tới mạt lộ, vì sao đối phương lại buông tha mình? Hạ thủ lưu tình sao? Nếu hắn có thể dùng thủ đoản độc ác vô tình giết chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ buông tha một mình mình? Ngọc Trảm Không vừa nghĩ đến đây, thân thể đã nhũn ra, ngồi xuống đất, toàn thân, mệt mỏi, thậm chí ngay cả khí lực để cử động ngón tay út cũng không có!
Quyển 6
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết
Story
Chương 551: Cực hạn giết chóc
10.0/10 từ 47 lượt.