Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 510: Mây gió nổi lên
Thủy Thiên Nhu không biết có việc gì phát sinh mà đám cao thủ của Thủy Gia đến Thừa Thiên trong giai đoạn này cơ hồ ngày nào cũng xảy ra xung đột với các thế lực ở Thừa Thiên, không trận lớn thì trận nhỏ, thậm chí là cùng người của Ngọc Gia làm nên náo loạn vài trận. Nhất là ngay thời điểm khẩn yếu quan đầu này Lăng Thần lại đột nhiên mất đi tung tích hay là tránh không gặp mặt!
Trước kia còn coi mình là hảo tỷ muội mà nay sao lại không thèm gặp mặt. Điều này làm cho khóe miệng của Thủy Thiên Nhu như nhệch ra.
Nhưng việc này không khéo như thế lại tốt. Lúc này tranh đấu với Ngọc Gia cơ hồ là sẽ diễn ra ngay lập tức, nếu tại lúc này Lăng Gia đột nhiên không có người cầm đầu mà chính mình đều là người từ bên ngòai đến cho dù lạ nước lạ cái nhưng vẫn có thể có cơ hội kiếm được chén canh đối với phần Ngọc Gia không ăn hết. Nên biết là đám người này đều cơ bản là dạng mắt mù, nếu chân chánh có nguy cơ thì sợ rằng ngay cả chạy trốn đi đâu cũng không biết.
Không chỉ có vậy, trong giai đoạn này một vài vị đường huynh đệ bắt đầu thay đổi phương pháp đi tìm Thủy Thiên Huyễn để gây phiền tóai. Có thể nói cuộc sống mấy ngày nay quả thực là dài như một năm, khổ không thể nói hết được. Lăng Thần mặc dù phái Lăng Trì đến đây đồng thời cam đoan rằng Thủy Thiên Huyễn sẽ không bị bất kỳ thương tổn gì nhưng những lời châm chọc ác độc, chửi rủa hạ lưu, cười nhạo thì không tránh khỏi. Ba huynh đệ Thủy Thiên Giang cũng không phải là kẻ ngu, cho dù Thủy Thiên Huyễn trước đây có lỗi lầm lớn nhưng dù sao hắn vẫn là con trai độc nhất của gia chủ nên bọn hắn cũng không có dũng khí trực tiếp hạ độc thủ đối với Thủy Thiên Huyễn nhưng việc trào phúng thì lại không ngần ngại. Ba huynh đệ cơ hồ là thay nhau thượng trận, đùa giỡn, lấy Thủy Thiên Huyễn ra làm trò, vũ nhục hắn. Sự tình này khiến cho Thủy Thiên Huyễn vốn đang bị nội thương nay tâm thần lại càng chấn động, tinh thần héo hon, thương thế vốn có thể hồi phục thì lúc này lại bị ác hóa, một ngày nôn ra máu mấy lần, thân thể gầy như que củi, tính mệnh xem như nguy to rồi…
Trước khi được Lăng Thần thụ ý Thủy Thiên Nhu hiển nhiên không có dũng khí mang người trong gia tộc tùy tiện đi tìm Lăng Thần. Mấy ngày nay, ngày nào nàng cũng tự mình đi vào Lăng Phủ biệt viện một lần nhưng đừng nói Lăng Thần mà ngay cả Lê Tuyết cũng không thấy được một lần. Mỗi lần nàng đến, người bồi tiếp nàng lại là một người khác, đó chính là cừu địch số mệnh của nàng, vị tỷ muội mới kết bái gần đây, Ngọc Băng Nhan!
Thủy Thiên Nhu cảm giác chính mình sắp điên đến nơi!
Nếu như Lăng Thần không xuất hiện thì ca ca Thủy Thiên Huyễn của mình sợ rằng sẽ bị mấy người kia làm cho tức chết, chơi đùa đến chết, chà đạp đến chết.
Hơn nữa mấy người của Ngọc Gia trong mấy ngày này hành tung cũng quỷ bí khác thường, tựa hồ như đang chuẩn bị cái gì, mà lại để lại dấu tích rất rõ ràng, không kiêng nể gì, tựa hồ có ý tứ như sau khi kiếm được chỗ tốt thì buông tay bỏ đi. Nhưng đám người này tại Thừa Thiên lại là một bộ phận thực lực trọng yếu của Ngọc gia, song phương đều ở tại khách trận, lúc này mà dùng thế lực làm suy yếu thực lực của Ngọc Gia ở đây chính là cơ hội tốt, há có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn hắn như vậy?
Nhưng Lăng Thần không ra mặt, Thủy Thiên Nhu hiển nhiên không có dũng khí đơn độc một phương định ra kế hoạch. Ngay cả vài vị trưởng lão đều cho rằng cường long nan áp địa đầu xà nên cầu ổn thỏa là được đồng thời mấy vị lão thành này cũng đề nghị chờ đàm phán xong với Lăng Thần rồi hẵng nói nhưng nếu cứ phải chờ như thế này mà nói thì sợ rằng vịt nấu săp chín lại bay mất
Hôm nay là ngày thứ mười một nàng đến Lăng Phủ biệt viện!
Cũng là ngày thứ mười một Thủy Gia suất lĩnh đông đảo cao thủ đến Thừa Thiên.
Thủy Thiên Nhu bưng một chén trà thơm nhưng trong lòng lại không yên ngồi trên ghế, thần hồn ở đâu đâu. Từ ngày Thủy Thiên Nhu xuất thế đến nay chưa từng gặp việc nào như thế. Trong lòng không ngừng tự hỏi đến cuối cùng vấn đề là ở chỗ nào. Tại sao Lăng Thần lại trốn tránh không gặp, chẳng lẽ tình báo của Lăng gia có tin, số người của Thủy gia nên đến chỉ là năm trăm người nhưng số thực đến lại hơn một ngàn người. Liệu điều này có khiến cho Lăng Thần bất mãn hoặc giả là thái độ của đại ca gần đây đã chọc giận Lăng Thần? Vô luận là như thế nào cũng cũng không phải là chuyện tốt.
Do trong lòng lo lắng nên Ngọc Băng Nhan ngồi đối diện nói cái gì nàng cũng không rõ, chỉ tùy thời hừ hừ cáp mà đáp lời.
Ngọc Băng Nhan vốn chính là không muốn nói nay thấy Thủy Thiên Nhu giống như có nhiều tâm sự, nói chuyện với mình mà cơ hồ là ông nói gà bà nói vịt. Sau khi cười khổ một tiếng thì ngậm miệng lại không nói gì nữa. Lúc này trong phòng hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi hai mắt trợn to nhìn nhau đến phát ngốc. Hoặc giả có thể nói là Ngọc Băng Nhan nhìn Thủy Thiên Nhu đang ngẩn người ra vì Thủy Thiên Nhu bản thân đang suy nghĩ gì sợ rằng ngay chính nàng cũng không biết rõ ràng.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ như không vang lên tiếp theo liền có thanh âm của Lăng Thần cất tiếng xin lỗi nói " thực sự xin lỗi Nhu muội muội, vài hôm nay ta có rất nhiều sự tình phải xử lý nên phải đi ra ngoài hơn nữa lại bị thương. Mấy ngày nay có chút bất hảo. Nhu muội muội chờ ta chắc là sốt ruột ba?"
Thủy Thiên Nhu bỗng nhiên như nghe thấy ngọc chỉ luân âm vội đứng lên cười nói: " không sao mà. Tỷ tỷ quay về là tốt rồi. Thân thể tỷ tỷ có ổn không…" rồi quay đầu nhìn lại rồi không ngăn được tỏ vẻ cả kinh.
Lăng Thần trước mắt mặc dù tinh thần kiện vượng, bước chân nhanh nhẹ nhưng Thủy Thiên Nhu nhìn ra, Lăng Thần hôm nay so với mười ngày trước thật sự là rất tiều tụy. Khuôn mặt xinh xắn giờ đây cơ hồ lộ ra xương gò má cao gầy, hai con mắt cũng như to ra, trong mắt có nhiều tia máu mơ hồ. Nàng nguyên bổn trông đã yếu đuối mong manh lúc này lại càng nhu nhược đáng thương tựa hồ như một trận gió đ có thể thổi ngã.
"Tỷ tỷ ngươi làm sao vậy". Thủy Thiên Nhu vốn hoài nghi Lăng Thần nói sạo với mình nhưng khi thấy bộ dáng Lăng Thần như thế thì trong lòng lại thấy đau đớn, khiếp sợ dị thường nhìn Lăng Thần vẻ mặt quan tâm nói " đến tột cùng là xảy ra sự tình gì vậy. Sao lại tiều tụy đến vậy" đồng thời trong lòng đột nhiên trầm xuống: chẳng lẽ là hắn. Hắn cư nhiên xảy ra chuyện gì sao? Mới nghĩ đến đây thì nàng đã cảm thấy trong tâm hồn thiếu nữ một trận đau đớn, như thể bị người ta dùng đại chuỳ tàn nhẫn đánh cho một kích, khuôn mặt xinh xắn đột nhiên trắng bệch lui ra sau hai bước, nhãn thần cũng có chút trống rỗng.
"Oh, cũng không có sự tình gì." Lăng Thần mỉm cười nói: "cũng không có gì nghiêm trọng nhưng cần đích thân ta phải đi xử lý, nhưng trên đường đi lại lọt vào phục kích của Nam Cung thế gia với thực lực tinh nhuệ nhất nên suýt nữa không còn mạng mà quay về. Do vậy nên chậm trễ đại sự muội muội, muội muội không trách ta chứ."
"Lần này gặp Lăng Thần, Thủy Thiên Nhu mơ hồ cảm giác được Lăng Thần trước mặt mình bây giờ mặc dù vẫn là Lăng Thần mình vẫn quen thuộc nhưng trên người lại tựa hồ như có thêm hoặc bớt chút khí chất gì đó mà không thể nói rõ ràng được. Tựa hồ trong vài ngày này trên người Lăng Thần đã phát sinh biến hóa như lột xác, Thủy Thiên Nhu lại nhiên đột nhiên cảm giác được sự lạ lẫm.
"Không sao." Lăng Thần ôn nhu cười ngồi xuống nói " không biết Nhu muội muội hôm nay đến là có chuyện trọng yếu gì a?"
Thủy Thiên Nhu cười khổ một tiếng, thần sắc lo lắng phiền não nói: " bọn Thủy Thiên Hồ bọn hắn thật sự là rất quá phận, vài ngày nay..."
Lăng Thần kinh ngạc nói: "trước đây không phải ta đã phái Lăng Trì đến sao? Sao? Bọn hắn lại cư nhiên không cấp mặt mũi cho Lăng Gia ta sao.
Có dũng khí làm khó lệnh huynh?!" Ngữ khí của Lăng Thần hơi trầm xuống nhưng đột nhiên có một luồng khí thế âm sâm phát ra, trong đó có mang theo vài phần khí tức máu tanh.
Thủy Thiên Nhu đột nhiên cảm giác thở không thông gian nan hô hấp hai hơi mới mạnh mẽ cười nói: " tỷ tỷ nói cũng quá lời rồi, hàn gia đang ở Thừa Thiên hiển nhiên là phải cung kính với Lăng Gia rồi, bất quá lời nói của bọn hắn lại thật sự là rất khó nghe, mà ca ca ta thì lại là người tâm cao khí ngạo khiến cho nội thương cứ lặp đi lặp lại, nguyên nhân vì lời nói của bọn hắn mà làm ảnh hưởng đến tâm tình..." Vừa nói mà trong lòng Thủy Thiên Nhu cảm thấy hoảng sợ, mới ngắn ngủn vài ngày không gặp mà thấy Lăng Thần đã hoàn toàn khác. Lời nói cử chỉ hoặc giả là không khác lúc trước nhưng khí thế lại như thể có đại biến hóa long trời lở đất. Luồng khí tức khiến mình run sợ vừa rồi thì ngay cả thiết huyết tử sĩ bách chiến sa trường sợ cũng bất quá cũng chỉ như thế, thực sự là cực kỳ đáng sựo!
Lăng Thần oh một tiếng mỉm cười nói: "bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, Mai hoa hương tự khổ hàn lai". Thủy thiếu chủ sau khi trải qua việc này, vô luận là như thế nào cũng có thêm một tầng nhận thức, cái này lại chưa nhất định là chuyện xấu".
Thủy Thiên Nhu cười khổ, ngay cả là chuyện tốt thì cũng phải qua khỏi lần này đã mà lúc này nhìn bộ dáng ca ca mình thì sợ là không chống giữ được bao lâu nữa.
"Thêm nữa là, Ngọc Gia gia chủ Ngọc Mãn Lâu ba ngày trước đột nhiên tiến hành nạp thiếp mà trong mấy ngày này đại quân của Ngọc Gia không biết vì nguyên nhân gì mà lại cấp bách tập kết, tựa hồ như chuẩn bị muốn phát động sự tình gì". Thủy Thiên Nhu trầm lắng nói, trong giọng nói mang theo sự lo lắng: " mà ngay lúc này tại Thừa Thiên thành, người của Ngọc Gia hình như nghe được phong thanh gì mà ai nấy đều vội vàng thu thập hành lý, lục soát thu lượm vàng bạc đồ tế nhuyễn mà bộ dáng như thể sẽ lập tức rút lui. Nếu chúng ta hành động chậm chạp thì sợ rằng…"
Trên mặt Thủy Thiên Nhu đỏ bừng, lúc này mới nghĩ ra Ngọc Băng Nhan là Ngọc Gia Tiểu công chúa, mà chính mình lại ngay trước mặt nàng đàm luận về việc làm như thế nào để đối phó với Ngọc Gia. Chẳng lẽ chính mình đang bị hôn mê sao? Tại sao lại không có nghĩ đến một điểm này?
Vốn lấy trí tuệ và trình độ hàm dưỡng của Thủy Thiên Nhu thì vô luận như thế nào cũng không thể sơ hốt này. Đại để nguyên nhân vì gần đây có quá nhiều việc phiền lòng, sầu tràng trăm kết, khó miễn được sơ sót mà về một phương diện khác lại là do Thủy Thiên Nhu chân chánh coi Ngọc Băng Nhan là tỷ muội của mình, toàn bộ không có tâm tư đề phòng nào nên mới có một màn này.
Nói đến cũng kỳ quái, Ngọc Băng Nhan và Thủy Thiên Nhu, hai người từ sau lúc kết bái đến nay, nếu nói về mức độ cảm tình thì hai nàng này vốn là cừu địch sinh tử quyết đấu cuối cùng lại thỏa hiệp mà cùng với Lăng Thần kết nghĩa kim lan. Lúc đó tựa hồ hai người cũng không có lo lắng về thân phận của đối phương, nhưng về một điểm này lại làm cho Lăng Thần cùng Lê Tuyết cũng rất là kinh ngạc. Mà ngay lúc đó Thủy Thiên Nhu cũng không chút cố kỵ nào nói ra tâm tư của mình, ở sâu trong trái tim nàng thật sự không có một điểm cố kỵ nào với Ngọc Băng Nhan. Ngay cả bản thân Thủy Thiên Nhu cũng không biết tại sao khi đó lại có chuyển biến to lớn như thế, thực sự là không hiểu.
Một điểm này, Thủy Thiên Nhu rõ ràng mà Ngọc Băng Nhan cũng rất rõ ràng nhưng nàng lại bị kẹp ở chính giữa, thủy chung là rất mẫu thuẫn.
Hơn nữa mới vừa rồi nói đến chuyện Ngọc Mãn Lâu nạp thiếp, trên mặt tam nữ mặt cũng có chút dị dạng, Ngọc Băng Nhan lại càng có chút không thoải mái cho nên mới khẩn trương đi ra ngoài.
Bên trong phòng chỉ còn lại Lăng Thần cùng Thủy Thiên Nhu, hai người quay mặt nhìn nhau dò xét, một lúc lâu sau Lăng Thần che miệng cười chỉ vào Thủy Thiên Nhu đang xấu hổ nói: " ngươi à ngươi à. Ha ha. Thật sự là. Một đôi oán gia!"
Thủy Thiên Nhu xấu hổ mở miệng nhưng lại cũng không có nói gì, không biết làm sao đành thở dài một tiếng.
"Về vấn đề Ngọc Gia ta đã biết rõ ràng. Bất quá gần đây tình hình có biến mà Lăng Gia chúng ta lại không thích hợp để ra mặt. Chúng ta cuối cùng cũng là nữ nhân thân gia, cho dù ôm tâm tư này thì cũng không nên ra mặt quá lộ liễu", Lăng Thần chậm rãi nói.
"Tình huống có biến? Nhi nữ thân gia. Chẳng lẽ Lăng Gia các ngươi muốn giảng hòa với Ngọc Gia sao?" Thủy Thiên Nhu cấp bách hỏi nói.
Thủy Thiên Nhu ồ một tiếng, an tâm hơn một chút. Nàng muốn hỏi Lăng Gia cùng Ngọc Gia liệu có liên thủ hay không, cho dù là ngầm hay ra mặt thì bất quá cũng chỉ là một hình thức hỏi mà thôi. Cái này cũng không ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác giữa hai bên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lăng Thần trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên nói: " Theo ta tính toán, trong vài ngày này, người của Ngọc Gia sẽ rút lui với quy mô lớn khỏi Thừa Thiên, mà cơ hội của các ngươi không biết chừng chính là lúc này".
Thủy Thiên Nhu hai mắt phát sáng nói: " nguyện được nghe cao kiến."
Lăng Thần chớp chớp mắt cười nói: " vài ngày nay ta đã an bài xuống, nếu như người của Ngọc Gia muốn mang đi đồ vật gì đi thì cho dù là người nào cũng không được ngăn trở. Ai thích cầm cái gì thì cho cầm thật nhiều cho nên đội ngũ của Ngọc Gia khi ly khai nhất định sẽ khổng lồ mà lại vừa thong thả. Ha ha..."
"Tỷ tỷ ngươi thực sự cũng bại hoại ghê!" Thủy Thiên Nhu ha ha cười lên, thần thái bỗng nhiên bay bổng nói " dùng loại phương pháp này để trì hoãn tốc độ của bọn hắn mà lại có thể làm giảm võ lực của bọn hắn không ít. Thực sự là diệu kế!"
Lăng Thần mỉm cười lãnh đạm nói: "tư tâm của con người có bao giờ là đủ, hơn nữa một chút tiểu nhân vật, một chút vàng bạc này trong mắt Ngọc Mãn Lâu cũng chẳng khác gì hòn đá nhưng đối với gia tộc cao bậc trung thì lại tương đương với khoản vốn lớn để an thân lập mệnh. Cho nên, ngay cả khi Ngọc Mãn Lâu đã có lệnh thì đám người này cũng sẽ muốn đi vơ vét một phen rồi mới đi." Lăng Thần quay đầu, trên mặt thoáng có tia trào phúng nói: " vì tư tâm một khi nổi lên, vì lợi mà mất trí khôn thì lúc đó chính là cơ hội của chúng ta. Chờ đến lúc bọn hắn ly khai Thừa Thiên thành được một khắc, chúng ta sẽ giáng cho chúng một đòn sấm sét".
Thủy Thiên Nhu hô hấp có chút cấp bách, trong mắt có ánh sáng kỳ lạ phóng ra trầm trọng nói: " Thủy Gia chúng ta trên đường chặn đánh, cấp cho đám người này lễ vật tốt nhất mà mang về Ngọc Gia đi, hảo hảo quay về hồi báo, Trả lại món nợ lần trước cho bọn hắn"
Lăng Thần nhìn Thủy Thiên Nhu nói: " chúng ta sẽ cung cấp cho các ngươi đầy đủ thông tin về Ngọc Gia, lộ tuyến tường tận nhất, các xác thực nhất! Thậm chí có đầy đủ tin tức tình báo về việc Ngọc Gia có bao nhiêu cao thủ dẫn đội, võ công sở trường là gì, chiến lực rồi trên người mang theo bao nhiêu châu báu, những gì có ảnh hưởng…, nói chung là xác thực đến từng chi tiết nhưng chúng ta lại không có thể trực tiếp tham dự vào lần tập kích này. Một khi công kích, cũng chỉ có các ngươi làm chủ, chúng ta không có can thiệp gì vào. Có vấn đề gì hỏi nữa không".
"Hoàn toàn không có vấn đề". Thủy Thiên Nhu đầy tín tâm nói " Nếu như thế mà chúng ta vẫn không có thể cấp cho Ngọc Gia một đòn trọng kích thì Thủy Gia cũng thật sự không có tư cách cùng tồn tại với Ngọc Gia".
Quyển 6
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Trước kia còn coi mình là hảo tỷ muội mà nay sao lại không thèm gặp mặt. Điều này làm cho khóe miệng của Thủy Thiên Nhu như nhệch ra.
Nhưng việc này không khéo như thế lại tốt. Lúc này tranh đấu với Ngọc Gia cơ hồ là sẽ diễn ra ngay lập tức, nếu tại lúc này Lăng Gia đột nhiên không có người cầm đầu mà chính mình đều là người từ bên ngòai đến cho dù lạ nước lạ cái nhưng vẫn có thể có cơ hội kiếm được chén canh đối với phần Ngọc Gia không ăn hết. Nên biết là đám người này đều cơ bản là dạng mắt mù, nếu chân chánh có nguy cơ thì sợ rằng ngay cả chạy trốn đi đâu cũng không biết.
Không chỉ có vậy, trong giai đoạn này một vài vị đường huynh đệ bắt đầu thay đổi phương pháp đi tìm Thủy Thiên Huyễn để gây phiền tóai. Có thể nói cuộc sống mấy ngày nay quả thực là dài như một năm, khổ không thể nói hết được. Lăng Thần mặc dù phái Lăng Trì đến đây đồng thời cam đoan rằng Thủy Thiên Huyễn sẽ không bị bất kỳ thương tổn gì nhưng những lời châm chọc ác độc, chửi rủa hạ lưu, cười nhạo thì không tránh khỏi. Ba huynh đệ Thủy Thiên Giang cũng không phải là kẻ ngu, cho dù Thủy Thiên Huyễn trước đây có lỗi lầm lớn nhưng dù sao hắn vẫn là con trai độc nhất của gia chủ nên bọn hắn cũng không có dũng khí trực tiếp hạ độc thủ đối với Thủy Thiên Huyễn nhưng việc trào phúng thì lại không ngần ngại. Ba huynh đệ cơ hồ là thay nhau thượng trận, đùa giỡn, lấy Thủy Thiên Huyễn ra làm trò, vũ nhục hắn. Sự tình này khiến cho Thủy Thiên Huyễn vốn đang bị nội thương nay tâm thần lại càng chấn động, tinh thần héo hon, thương thế vốn có thể hồi phục thì lúc này lại bị ác hóa, một ngày nôn ra máu mấy lần, thân thể gầy như que củi, tính mệnh xem như nguy to rồi…
Trước khi được Lăng Thần thụ ý Thủy Thiên Nhu hiển nhiên không có dũng khí mang người trong gia tộc tùy tiện đi tìm Lăng Thần. Mấy ngày nay, ngày nào nàng cũng tự mình đi vào Lăng Phủ biệt viện một lần nhưng đừng nói Lăng Thần mà ngay cả Lê Tuyết cũng không thấy được một lần. Mỗi lần nàng đến, người bồi tiếp nàng lại là một người khác, đó chính là cừu địch số mệnh của nàng, vị tỷ muội mới kết bái gần đây, Ngọc Băng Nhan!
Thủy Thiên Nhu cảm giác chính mình sắp điên đến nơi!
Nếu như Lăng Thần không xuất hiện thì ca ca Thủy Thiên Huyễn của mình sợ rằng sẽ bị mấy người kia làm cho tức chết, chơi đùa đến chết, chà đạp đến chết.
Hơn nữa mấy người của Ngọc Gia trong mấy ngày này hành tung cũng quỷ bí khác thường, tựa hồ như đang chuẩn bị cái gì, mà lại để lại dấu tích rất rõ ràng, không kiêng nể gì, tựa hồ có ý tứ như sau khi kiếm được chỗ tốt thì buông tay bỏ đi. Nhưng đám người này tại Thừa Thiên lại là một bộ phận thực lực trọng yếu của Ngọc gia, song phương đều ở tại khách trận, lúc này mà dùng thế lực làm suy yếu thực lực của Ngọc Gia ở đây chính là cơ hội tốt, há có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn hắn như vậy?
Nhưng Lăng Thần không ra mặt, Thủy Thiên Nhu hiển nhiên không có dũng khí đơn độc một phương định ra kế hoạch. Ngay cả vài vị trưởng lão đều cho rằng cường long nan áp địa đầu xà nên cầu ổn thỏa là được đồng thời mấy vị lão thành này cũng đề nghị chờ đàm phán xong với Lăng Thần rồi hẵng nói nhưng nếu cứ phải chờ như thế này mà nói thì sợ rằng vịt nấu săp chín lại bay mất
Hôm nay là ngày thứ mười một nàng đến Lăng Phủ biệt viện!
Cũng là ngày thứ mười một Thủy Gia suất lĩnh đông đảo cao thủ đến Thừa Thiên.
Thủy Thiên Nhu bưng một chén trà thơm nhưng trong lòng lại không yên ngồi trên ghế, thần hồn ở đâu đâu. Từ ngày Thủy Thiên Nhu xuất thế đến nay chưa từng gặp việc nào như thế. Trong lòng không ngừng tự hỏi đến cuối cùng vấn đề là ở chỗ nào. Tại sao Lăng Thần lại trốn tránh không gặp, chẳng lẽ tình báo của Lăng gia có tin, số người của Thủy gia nên đến chỉ là năm trăm người nhưng số thực đến lại hơn một ngàn người. Liệu điều này có khiến cho Lăng Thần bất mãn hoặc giả là thái độ của đại ca gần đây đã chọc giận Lăng Thần? Vô luận là như thế nào cũng cũng không phải là chuyện tốt.
Do trong lòng lo lắng nên Ngọc Băng Nhan ngồi đối diện nói cái gì nàng cũng không rõ, chỉ tùy thời hừ hừ cáp mà đáp lời.
Ngọc Băng Nhan vốn chính là không muốn nói nay thấy Thủy Thiên Nhu giống như có nhiều tâm sự, nói chuyện với mình mà cơ hồ là ông nói gà bà nói vịt. Sau khi cười khổ một tiếng thì ngậm miệng lại không nói gì nữa. Lúc này trong phòng hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi hai mắt trợn to nhìn nhau đến phát ngốc. Hoặc giả có thể nói là Ngọc Băng Nhan nhìn Thủy Thiên Nhu đang ngẩn người ra vì Thủy Thiên Nhu bản thân đang suy nghĩ gì sợ rằng ngay chính nàng cũng không biết rõ ràng.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ như không vang lên tiếp theo liền có thanh âm của Lăng Thần cất tiếng xin lỗi nói " thực sự xin lỗi Nhu muội muội, vài hôm nay ta có rất nhiều sự tình phải xử lý nên phải đi ra ngoài hơn nữa lại bị thương. Mấy ngày nay có chút bất hảo. Nhu muội muội chờ ta chắc là sốt ruột ba?"
Thủy Thiên Nhu bỗng nhiên như nghe thấy ngọc chỉ luân âm vội đứng lên cười nói: " không sao mà. Tỷ tỷ quay về là tốt rồi. Thân thể tỷ tỷ có ổn không…" rồi quay đầu nhìn lại rồi không ngăn được tỏ vẻ cả kinh.
Lăng Thần trước mắt mặc dù tinh thần kiện vượng, bước chân nhanh nhẹ nhưng Thủy Thiên Nhu nhìn ra, Lăng Thần hôm nay so với mười ngày trước thật sự là rất tiều tụy. Khuôn mặt xinh xắn giờ đây cơ hồ lộ ra xương gò má cao gầy, hai con mắt cũng như to ra, trong mắt có nhiều tia máu mơ hồ. Nàng nguyên bổn trông đã yếu đuối mong manh lúc này lại càng nhu nhược đáng thương tựa hồ như một trận gió đ có thể thổi ngã.
"Tỷ tỷ ngươi làm sao vậy". Thủy Thiên Nhu vốn hoài nghi Lăng Thần nói sạo với mình nhưng khi thấy bộ dáng Lăng Thần như thế thì trong lòng lại thấy đau đớn, khiếp sợ dị thường nhìn Lăng Thần vẻ mặt quan tâm nói " đến tột cùng là xảy ra sự tình gì vậy. Sao lại tiều tụy đến vậy" đồng thời trong lòng đột nhiên trầm xuống: chẳng lẽ là hắn. Hắn cư nhiên xảy ra chuyện gì sao? Mới nghĩ đến đây thì nàng đã cảm thấy trong tâm hồn thiếu nữ một trận đau đớn, như thể bị người ta dùng đại chuỳ tàn nhẫn đánh cho một kích, khuôn mặt xinh xắn đột nhiên trắng bệch lui ra sau hai bước, nhãn thần cũng có chút trống rỗng.
"Oh, cũng không có sự tình gì." Lăng Thần mỉm cười nói: "cũng không có gì nghiêm trọng nhưng cần đích thân ta phải đi xử lý, nhưng trên đường đi lại lọt vào phục kích của Nam Cung thế gia với thực lực tinh nhuệ nhất nên suýt nữa không còn mạng mà quay về. Do vậy nên chậm trễ đại sự muội muội, muội muội không trách ta chứ."
"Lần này gặp Lăng Thần, Thủy Thiên Nhu mơ hồ cảm giác được Lăng Thần trước mặt mình bây giờ mặc dù vẫn là Lăng Thần mình vẫn quen thuộc nhưng trên người lại tựa hồ như có thêm hoặc bớt chút khí chất gì đó mà không thể nói rõ ràng được. Tựa hồ trong vài ngày này trên người Lăng Thần đã phát sinh biến hóa như lột xác, Thủy Thiên Nhu lại nhiên đột nhiên cảm giác được sự lạ lẫm.
"Không sao." Lăng Thần ôn nhu cười ngồi xuống nói " không biết Nhu muội muội hôm nay đến là có chuyện trọng yếu gì a?"
Thủy Thiên Nhu cười khổ một tiếng, thần sắc lo lắng phiền não nói: " bọn Thủy Thiên Hồ bọn hắn thật sự là rất quá phận, vài ngày nay..."
Lăng Thần kinh ngạc nói: "trước đây không phải ta đã phái Lăng Trì đến sao? Sao? Bọn hắn lại cư nhiên không cấp mặt mũi cho Lăng Gia ta sao.
Có dũng khí làm khó lệnh huynh?!" Ngữ khí của Lăng Thần hơi trầm xuống nhưng đột nhiên có một luồng khí thế âm sâm phát ra, trong đó có mang theo vài phần khí tức máu tanh.
Thủy Thiên Nhu đột nhiên cảm giác thở không thông gian nan hô hấp hai hơi mới mạnh mẽ cười nói: " tỷ tỷ nói cũng quá lời rồi, hàn gia đang ở Thừa Thiên hiển nhiên là phải cung kính với Lăng Gia rồi, bất quá lời nói của bọn hắn lại thật sự là rất khó nghe, mà ca ca ta thì lại là người tâm cao khí ngạo khiến cho nội thương cứ lặp đi lặp lại, nguyên nhân vì lời nói của bọn hắn mà làm ảnh hưởng đến tâm tình..." Vừa nói mà trong lòng Thủy Thiên Nhu cảm thấy hoảng sợ, mới ngắn ngủn vài ngày không gặp mà thấy Lăng Thần đã hoàn toàn khác. Lời nói cử chỉ hoặc giả là không khác lúc trước nhưng khí thế lại như thể có đại biến hóa long trời lở đất. Luồng khí tức khiến mình run sợ vừa rồi thì ngay cả thiết huyết tử sĩ bách chiến sa trường sợ cũng bất quá cũng chỉ như thế, thực sự là cực kỳ đáng sựo!
Lăng Thần oh một tiếng mỉm cười nói: "bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, Mai hoa hương tự khổ hàn lai". Thủy thiếu chủ sau khi trải qua việc này, vô luận là như thế nào cũng có thêm một tầng nhận thức, cái này lại chưa nhất định là chuyện xấu".
Thủy Thiên Nhu cười khổ, ngay cả là chuyện tốt thì cũng phải qua khỏi lần này đã mà lúc này nhìn bộ dáng ca ca mình thì sợ là không chống giữ được bao lâu nữa.
"Thêm nữa là, Ngọc Gia gia chủ Ngọc Mãn Lâu ba ngày trước đột nhiên tiến hành nạp thiếp mà trong mấy ngày này đại quân của Ngọc Gia không biết vì nguyên nhân gì mà lại cấp bách tập kết, tựa hồ như chuẩn bị muốn phát động sự tình gì". Thủy Thiên Nhu trầm lắng nói, trong giọng nói mang theo sự lo lắng: " mà ngay lúc này tại Thừa Thiên thành, người của Ngọc Gia hình như nghe được phong thanh gì mà ai nấy đều vội vàng thu thập hành lý, lục soát thu lượm vàng bạc đồ tế nhuyễn mà bộ dáng như thể sẽ lập tức rút lui. Nếu chúng ta hành động chậm chạp thì sợ rằng…"
Trên mặt Thủy Thiên Nhu đỏ bừng, lúc này mới nghĩ ra Ngọc Băng Nhan là Ngọc Gia Tiểu công chúa, mà chính mình lại ngay trước mặt nàng đàm luận về việc làm như thế nào để đối phó với Ngọc Gia. Chẳng lẽ chính mình đang bị hôn mê sao? Tại sao lại không có nghĩ đến một điểm này?
Vốn lấy trí tuệ và trình độ hàm dưỡng của Thủy Thiên Nhu thì vô luận như thế nào cũng không thể sơ hốt này. Đại để nguyên nhân vì gần đây có quá nhiều việc phiền lòng, sầu tràng trăm kết, khó miễn được sơ sót mà về một phương diện khác lại là do Thủy Thiên Nhu chân chánh coi Ngọc Băng Nhan là tỷ muội của mình, toàn bộ không có tâm tư đề phòng nào nên mới có một màn này.
Nói đến cũng kỳ quái, Ngọc Băng Nhan và Thủy Thiên Nhu, hai người từ sau lúc kết bái đến nay, nếu nói về mức độ cảm tình thì hai nàng này vốn là cừu địch sinh tử quyết đấu cuối cùng lại thỏa hiệp mà cùng với Lăng Thần kết nghĩa kim lan. Lúc đó tựa hồ hai người cũng không có lo lắng về thân phận của đối phương, nhưng về một điểm này lại làm cho Lăng Thần cùng Lê Tuyết cũng rất là kinh ngạc. Mà ngay lúc đó Thủy Thiên Nhu cũng không chút cố kỵ nào nói ra tâm tư của mình, ở sâu trong trái tim nàng thật sự không có một điểm cố kỵ nào với Ngọc Băng Nhan. Ngay cả bản thân Thủy Thiên Nhu cũng không biết tại sao khi đó lại có chuyển biến to lớn như thế, thực sự là không hiểu.
Một điểm này, Thủy Thiên Nhu rõ ràng mà Ngọc Băng Nhan cũng rất rõ ràng nhưng nàng lại bị kẹp ở chính giữa, thủy chung là rất mẫu thuẫn.
Hơn nữa mới vừa rồi nói đến chuyện Ngọc Mãn Lâu nạp thiếp, trên mặt tam nữ mặt cũng có chút dị dạng, Ngọc Băng Nhan lại càng có chút không thoải mái cho nên mới khẩn trương đi ra ngoài.
Bên trong phòng chỉ còn lại Lăng Thần cùng Thủy Thiên Nhu, hai người quay mặt nhìn nhau dò xét, một lúc lâu sau Lăng Thần che miệng cười chỉ vào Thủy Thiên Nhu đang xấu hổ nói: " ngươi à ngươi à. Ha ha. Thật sự là. Một đôi oán gia!"
Thủy Thiên Nhu xấu hổ mở miệng nhưng lại cũng không có nói gì, không biết làm sao đành thở dài một tiếng.
"Về vấn đề Ngọc Gia ta đã biết rõ ràng. Bất quá gần đây tình hình có biến mà Lăng Gia chúng ta lại không thích hợp để ra mặt. Chúng ta cuối cùng cũng là nữ nhân thân gia, cho dù ôm tâm tư này thì cũng không nên ra mặt quá lộ liễu", Lăng Thần chậm rãi nói.
"Tình huống có biến? Nhi nữ thân gia. Chẳng lẽ Lăng Gia các ngươi muốn giảng hòa với Ngọc Gia sao?" Thủy Thiên Nhu cấp bách hỏi nói.
Thủy Thiên Nhu ồ một tiếng, an tâm hơn một chút. Nàng muốn hỏi Lăng Gia cùng Ngọc Gia liệu có liên thủ hay không, cho dù là ngầm hay ra mặt thì bất quá cũng chỉ là một hình thức hỏi mà thôi. Cái này cũng không ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác giữa hai bên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lăng Thần trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên nói: " Theo ta tính toán, trong vài ngày này, người của Ngọc Gia sẽ rút lui với quy mô lớn khỏi Thừa Thiên, mà cơ hội của các ngươi không biết chừng chính là lúc này".
Thủy Thiên Nhu hai mắt phát sáng nói: " nguyện được nghe cao kiến."
Lăng Thần chớp chớp mắt cười nói: " vài ngày nay ta đã an bài xuống, nếu như người của Ngọc Gia muốn mang đi đồ vật gì đi thì cho dù là người nào cũng không được ngăn trở. Ai thích cầm cái gì thì cho cầm thật nhiều cho nên đội ngũ của Ngọc Gia khi ly khai nhất định sẽ khổng lồ mà lại vừa thong thả. Ha ha..."
"Tỷ tỷ ngươi thực sự cũng bại hoại ghê!" Thủy Thiên Nhu ha ha cười lên, thần thái bỗng nhiên bay bổng nói " dùng loại phương pháp này để trì hoãn tốc độ của bọn hắn mà lại có thể làm giảm võ lực của bọn hắn không ít. Thực sự là diệu kế!"
Lăng Thần mỉm cười lãnh đạm nói: "tư tâm của con người có bao giờ là đủ, hơn nữa một chút tiểu nhân vật, một chút vàng bạc này trong mắt Ngọc Mãn Lâu cũng chẳng khác gì hòn đá nhưng đối với gia tộc cao bậc trung thì lại tương đương với khoản vốn lớn để an thân lập mệnh. Cho nên, ngay cả khi Ngọc Mãn Lâu đã có lệnh thì đám người này cũng sẽ muốn đi vơ vét một phen rồi mới đi." Lăng Thần quay đầu, trên mặt thoáng có tia trào phúng nói: " vì tư tâm một khi nổi lên, vì lợi mà mất trí khôn thì lúc đó chính là cơ hội của chúng ta. Chờ đến lúc bọn hắn ly khai Thừa Thiên thành được một khắc, chúng ta sẽ giáng cho chúng một đòn sấm sét".
Thủy Thiên Nhu hô hấp có chút cấp bách, trong mắt có ánh sáng kỳ lạ phóng ra trầm trọng nói: " Thủy Gia chúng ta trên đường chặn đánh, cấp cho đám người này lễ vật tốt nhất mà mang về Ngọc Gia đi, hảo hảo quay về hồi báo, Trả lại món nợ lần trước cho bọn hắn"
Lăng Thần nhìn Thủy Thiên Nhu nói: " chúng ta sẽ cung cấp cho các ngươi đầy đủ thông tin về Ngọc Gia, lộ tuyến tường tận nhất, các xác thực nhất! Thậm chí có đầy đủ tin tức tình báo về việc Ngọc Gia có bao nhiêu cao thủ dẫn đội, võ công sở trường là gì, chiến lực rồi trên người mang theo bao nhiêu châu báu, những gì có ảnh hưởng…, nói chung là xác thực đến từng chi tiết nhưng chúng ta lại không có thể trực tiếp tham dự vào lần tập kích này. Một khi công kích, cũng chỉ có các ngươi làm chủ, chúng ta không có can thiệp gì vào. Có vấn đề gì hỏi nữa không".
"Hoàn toàn không có vấn đề". Thủy Thiên Nhu đầy tín tâm nói " Nếu như thế mà chúng ta vẫn không có thể cấp cho Ngọc Gia một đòn trọng kích thì Thủy Gia cũng thật sự không có tư cách cùng tồn tại với Ngọc Gia".
Quyển 6
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết
Story
Chương 510: Mây gió nổi lên
10.0/10 từ 47 lượt.