Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 496: Rời thành ra đi
Thấy Tiêu Nhạn Tuyết vẫn không hiểu gì cả. Lăng Thiên thở dài một hơi, giải thích nói: "Ngọc Mãn Lâu hiện nay đã có sự xắp xếp cho thống nhất thiên hạ sau này của hắn. Hắn tại sao lại bắt buộc phải lấy tiểu thư của một đại gia tộc? Chỉ bởi vì hắn muốn đứa con được sinh ra sau này lúc đăng cơ, có đủ thân phận và nguồn gốc. Bao gồm mẫu tộc có thực lực không yếu! Nàng đã hiểu chưa? Hắn càng là lựa chọn tiểu thư của gia tộc lớn như vậy, thì càng chứng minh một điều rằng hai đứa con trai kia của hắn càng không có chút hi vọng gì! Sự vội vã hiện nay của hắn, chính là đang chứng minh sự xem trọng cực kì của hắn đối với chuyện này. Thậm chí là đã không đợi được nữa; những điều này, chẳng phải là đều cho thấy sự hài lòng và xem trọng của Ngọc Mãn Lâu với gia tộc của vị tể tướng này? Hắn ta sao lại không vui được chứ? Tương lai nếu như Ngọc Mãn Lâu thống nhất thiên hạ, thì cháu ngoại hắn chả phải sau này sẽ là thiên hạ chí tôn, gia tộc của ông ta cũng theo đó mà được tôn vinh, trở thành đệ nhất gia tộc! Chẳng nhẽ thu hoạch được nhiều như vậy, vẫn không bằng một đứa con gái ruột sao? ".
Lăng Thiên cười mỉa mai một tiếng: "Càng huống hồ, con gái thì sớm muộn cũng phải đi lấy chồng; nếu như là nàng, nàng sẽ để con gái của mình làm hoàng hậu, thậm chí là hoàng thái hậu? Hay là gả con gái mình cho một tên thư sinh nghèo kiết xác? Mà chỉ cần Ngọc Mãn Lâu thống nhất được thiên hạ, thì ngôi vị đó chắc chắn là không chạy đi đâu được!".
"Thiên hạ hiện nay, còn có thực lực của nhà nào có thể cao hơn Ngọc Gia của Ngọc Mãn Lâu?". Lăng Thiên vẫn cười một cách mỉa mai.
"Hóa ra … là như vậy". Tiêu Nhạn Tuyết có chút lạc lõng cúi đầu xuống, khi vừa nghĩ thông điểm này, đồng thời nàng cũng bất giác nhớ đến sự bức ép của gia tộc đối với mình, lập tức cảm thấy đau xót trong lòng.
Nhìn thấy thần sắc của Tiêu Nhạn Tuyết. Lăng Thiên tất nhiên là đoán được nha đầu này đang nghĩ cái gì. Bất giác thở dài một hơi. Cười nói: "Sao vậy? Thấy Ngọc Mãn Lâu trâu già ăn cỏ non, Tiêu đại tiểu thư chẳng nhẽ có sự cảm khái gì sao? Chẳng nhẽ cũng không đợi được muốn đi lấy chồng rồi? Có cần ta đến nói chuyện với Ngọc Mãn Lâu không, tiểu công chúa của Tiêu Gia, nói thế nào thì cũng cao sang hơn so với con gái của lão tể tướng hết thời ấy chứ nhẩy? Ta tin chắc là Ngọc Mãn Lâu sẽ thay đổi chủ ý, ý kiến của ta nói chung là hắn vẫn dám tiếp thu!".
"Lăng Thiên huynh…. Huynh…sao huynh không đi chết đi!". Câu nói của Lăng Thiên làm cho Tiêu Nhạn Tuyết còn không kịp tự đau tự buồn, trong khoảnh khắc tinh thần thương cảm biến thành e lệ vừa xấu hổ vừa tức giận. Nàng đỏ mặt trợn mắt, thò tay vớ lấy cốc trà ném về phía Lăng Thiên.
Lăng Thiên cười lớn, né người sang bên tránh.
"Nếu như là huynh cướp tân nương tử của Ngọc Mãn Lâu….". Tiêu Nhạn Tuyết đột nhiên có ý nghĩ kì quái, hai tay đặt lên má mơ màng.
"Oạch!" Lăng Thiên giật mình: "Đại tỉ, chuyện này nói một chút là được rồi, người đừng có hi vọng ta điên cuồng như vậy".
Tiêu Nhạn Tuyết cười ngặt ngẽo. Thể hiện ra sự phong tình vô hạn, Lăng Thiên mắt nhìn chằm chằm, thẳng băng, suýt chút nữa chìm đắm vào trong mĩ nhân kế này.
Ba ngày sau, thông tin gia chủ Ngọc Gia làm hỉ sự được truyền khắp thiên hạ. Không nằm ngoài dự tính của Lăng Thiên, cả nhà vị tể tướng Tô Kiến Ngôn đó, vui mừng khôn siết đem con gái mang đến "tặng". Cả gia tộc đều đang mừng thầm với nhau. Trong thời buổi mưa gió bão bùng như thế này, cuối cùng cũng bám víu vào được cái đùi to đến mức không thể to hơn!
Chính tại lúc kiệu hoa của cô dâu được khiêng vào trong sân lớn nhà Ngọc Gia, Lăng Thiên mặc một bộ đồ trắng, hồi phục khuôn mặt vốn có, kéo theo Tiêu Nhạn Tuyết, hai người ung dung đi ra khỏi thành Minh Ngọc.
Ai cũng không thể biết được, tại sao Lăng Thiên đến bây giờ mới rời đi. Trong ba ngày này hắn rốt cuộc đã làm những gì. Bí mật này, đã từng làm cho Ngọc Mãn Lâu sau khi biết được hành tung của Lăng Thiên đã bồn chồn rất lâu. Cho đến nhiều năm sau, Ngọc Mãn Lâu mới biết được Lăng Thiên trong ba ngày này đã chôn xuống cái gì. Những việc mà Lăng Thiên làm trong ba ngày này, phục bút được chôn xuống (phục bút: đoạn văn đầu dẫn ý cho đoạn văn sau, câu nói này có nghĩa là những việc mà Lăng Thiên đã bí mật làm trong ba ngày này), dường như làm cho Ngọc Gia trong một đêm mất hết tất cả không bao giờ khôi phục lại được! Nhưng đến lúc đó, tất cả đã khác, cũng càng là không kịp nữa rồi…
Sắc trời từ từ tối dần. Khắp nơi sương mù đã lờ mờ hiện ra. Hai người cưỡi ngựa vẫn đi trên con đường, mà hai người cưỡi ngựa dường như không chút lo lắng gì đến việc đêm nay sẽ nghỉ chân ở đâu, vô cùng nhàn nhã thong dong.
"Chúng ta đang đi đâu đây? Huynh đừng cứ lấp liếm muội như vậy!". Một giọng nữ thanh thoát vang lên.
"Ta nói đại tiểu thư, nàng đã hỏi câu này đến lần thứ 7 rồi đấy". Một giọng nam khác vang lên.
"Nếu như huynh không phải lúc nào cũng cười ha ha, cũng không nói rõ ràng là đi đâu thì muội phải hỏi huynh sao? Huynh không nói, thì muội đương nhiên là phải hỏi. Hỏi bao nhiêu lần thì cũng là chính đáng cả". Thiếu nữ chỉ trích một cách rất bất mãn.
"Ha ha…"
"Lại thế nữa rồi!".
"Hahahaha……"
"Cười, cười cái đầu huynh ý. Chỉ biết mỗi haha…. Trước đây muội từng nghe huynh nói, huynh dường như muốn đến bên Đông Phương thế gia một chuyến?" Thiếu nữ nói với giọng hồ nghi: "Hình như là có ước hẹn gì với Đông Phương Kinh Lôi thì phải? Dựa theo tuyến đường mà chúng ta đi, căn cứ vào phương hướng của Đông Phương Thế Gia thì sẽ không thể nào sai được".
"Ờ… Tiêu tiểu thư quả nhiên là thông minh. Đoán tuy không trúng nhưng cũng không sai nhiều!". Giọng nam vừa cười vừa nói: "Nghe nói thái tử của Đông Triệu cầu thân với Tiêu Gia. Ta lại chuẩn bị đem tiểu công chúa quý giá nhất của Tiêu Gia đem đến để thành thân, cũng tốt, có thể đổi lấy cơ hội để tiến thân. Dự định này của ta cũng không tồi phải không!?".
"Huynh…đáng ghét! Huynh là đồ đáng ghét, đồ xấu xa! Huynh xấu xa quá!". Thiếu nữ hờn dỗi nũng nịu. Cuối cùng thì cũng bị đề tài của hắn làm cho mất tập trung, không những thế còn tức một cục trong bụng.
"Huynh đang nghĩ gì vậy?". Đột nhiên thấy người thiếu niên bên cạnh mình dừng ngựa lại, thiếu nữ hỏi.
Trong cảnh chiều tối mênh mang, sắc mặt của thiếu niên thể hiện ra thần sắc hết sức là gian xảo. Cười. uhm … thậm chí còn có chút thô tục.
"Ta chỉ là đang nghĩ…." Lăng Thiên một tay vuốt hàm, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư suy nghĩ. Trong mắt bỗng lóe ra một sự tinh quái: "Ta đang nghĩ. Đêm nay… Ngọc Mãn Lâu đang làm gì…. Đúng là đáng để người ta miên man suy nghĩ". Lăng Thiên cười hề hề.
"Ngọc Mãn Lâu đang làm gì? Huynh sao tự nhiên lại nghĩ đến điều này….Á___ Lăng Thiên huynh là đồ xấu xa! Huynh không thể nghiêm chỉnh một chút được sao?!". Tiêu Nhạn Tuyết lập tức mặt đỏ gay, toàn thân cứ như là đang bốc hỏa.
Lăng Thiên trông giống cười mà không phải là cười, hắn nhìn Tiêu Nhạn Tuyết, nhìn trên ngó dưới một lượt, đột nhiên cười một cách quái đản hai tiếng. Sau đó lại tiếp tục nhìn nàng, lại tiếp một trận cười quái đản.
Ngọc Mãn Lâu đang làm gì? Ngọc Mãn Lâu còn có thể đang làm gì chứ? Đêm tân hôn, đêm động phòng hoa chúc. Chẳng nhẽ lại đi trồng rau cải sao? Chỉ cần hắn vẫn còn tâm còn lực, chắc chắn là đi…làm cái chuyện ấy với tân nương. Đương nhiên nếu như Ngọc Mãn Lâu hữu tâm vô lực, thì lại càng cái đó… chả trách Lăng Thiên cười một cách quái dị như vậy.
Nhưng Tiêu Nhạn Tuyết lại bị ánh mắt quái dị này của Lăng Thiên nhìn cho toàn thân mềm nhũn. Trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận. Nghĩ thầm, nghĩ cái gì không nghĩ, lại đi nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc của người ta…Đột nhiên nghĩ ra…. Tiểu tử này đang nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc của Ngọc Mãn Lâu, nhưng hai con mắt thì lại cứ lượn đi lượn lại trên người mình!
Tiêu Nhạn Tuyết lập tức hiểu được dụng tâm hiểm ác của Lăng Thiên. Đột nhiên mặt đỏ má hồng, hai mắt như muốn bốc lửa, bị suy nghĩ bỉ ổi của Lăng Thiên làm cho tức đến dựng lông mày. Lập tức quất roi ngựa đuổi theo truy sát.
Lăng Thiên cười lớn, thúc ngựa chạy như bay, vừa chạy, vừa cười nói: "Thật sự ta vẫn quên mất một chuyện. Lão đồ cổ giống như Ngọc Mãn Lâu, có thể hiểu được gì chứ? Kể cả là vẫn còn tâm lực, cũng chưa chắc đã chiều được tân nương tử. Nếu như có thể phụ đạo trước cho hắn một chút. Xem vài bộ phim XXX. Thì chắc là sẽ có ích lắm đây…." Lăng Thiên nói một cách vô cùng đáng tiếc. "Nếu như lão già đến lúc lâm trận mới phát hiện ra hỏa lực của mình không được mạnh, không có cách nào công thành, đột phá vòng vây, vậy thì…he he he…." Suy nghĩ độc địa của Lăng Thiên lúc này được bộc lộ ra một cách rõ nét.
"Huynh…huynh…Lưu manh! Huynh huynh…huynh vô lại!". Tiêu Nhạn Tuyết mặc dù không biết phim XXX là thứ gì? Nhưng nàng biết một cách chắc chắn những lời được nói ra lúc này của Lăng Thiên tuyệt đối không có câu nào là tử tế cả. Đỏ ửng mặt đuổi theo. Tiếng roi thúc ngựa vun vút vang lên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Lăng Thiên vừa thúc ngựa tháo chạy, vừa cười một cách nhìn rất là khốn nạn. Đột nhiên hắn nghĩ: Nếu như mang tiếng roi quất ngựa vun vút phối âm ở bên ngoài độngNgọc Mãn Lâu…chắc là thú vị lắm đây? Hahaha….
Một nam một nữ đuổi nhau, hai người từ từ biến mất trong màn đêm mênh mông, rốt cuộc là họ đi đến nơi nào, thì đến giờ vẫn chưa nói…
Nam Trịnh!
Thành Kim Bích.
Nam Cung Thế Gia. Tiếng khóc làm chấn động cả bầu trời, cờ trắng bay phấp phới. Một khung cảnh cực kì bi thảm. Tin về cái chết của gia chủ Nam Cung Thiên Long. Dường như trong khoảnh khắc làm cho tất cả những người của Nam Cung Thế Gia cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ xuống.
"Nhẫn nhịn! Còn phải nhẫn nhịn đến khi nào? Tính mạng của đại ca cũng đã nhẫn nhịn đến không còn nữa rồi. Ngươi vẫn còn muốn ta nhẫn nhịn sao?". Nam Cung Thiên Hổ ở trong đại sảnh bước tới bước lui trong lòng nóng như lửa đốt. Giống như một con hổ bỗng đột ngột bị nhốt vào trong lồng. Gào thét hét hò. Trong mắt toàn những tia máu đỏ au: "Ta quả thật là không thể nhẫn nhịn thêm được nữa! Không thể nhẫn nhịn thêm được nữa!". Hắn vung tay một cách hằn học, nước bọt bắn khắp nơi, thần sắc kích động đến cực điểm.
"Cháu cũng có phải là muốn nhẫn nhịn đâu. Nhưng chúng ta bắt buộc phải nhẫn nhịn! Nhẫn nhịn những thứ mà người khác không thể nhẫn nhịn! Không nhẫn nhịn thì phải chết! Cả gia tộc thế là xong đời! Chết thúc, chết cháu, đều có được xem là gì. Nhưng những người khác của Nam Cung Gia, cả lớn cả nhỏ đến hơn 1000 mạng người. Nhị thúc thật sự là không quan tâm sao?". Một giọng nói lành lạnh được phát ra từ một cơ thể gầy yếu mỏng manh đứng ở bên cạnh. Nam Cung Ngọc hai mắt hơi đỏ: "Nhị thúc, lúc này tuyệt đối không phải là lúc làm bừa, động một cái chính là họa chết cả nhà đó".
"Hừm hừm. Ngọc Nhi, ngươi vẫn bình tĩnh quá nhỉ". Nam Cung Thiên Hổ hét lớn: "Cha ngươi chết rồi, ca ca ngươi cũng chết rồi. Hiện nay Nam Cung Thế Gia ngươi nắm quyền trong tay rồi, ngươi chắc chắn là không quan tâm rồi. Thậm chí chắc còn có chút vui mừng trong lòng nhỉ? Có khi còn cảm kích hung thủ đã giết cha của ngươi, có đúng vậy không? Hiện nay đến mối thù giết phụ thân thân sinh ngươi cũng không muốn báo nữa! Được! Được! Được!" Nam Cung Thiên Hổ gật đầu liên tiếp. Sắc mặt cực kì phẫn nộ nói: "Đúng là một đứa con gái hiếu thuận. Đúng là một đứa con gái hiếu thuận! Đáng tiếc đại ca đến lúc sắp chết cũng không phát hiện ra. Con gái ruột của huynh ấy lại hiếu thuận như thế này!
"Nhị thúc! Thúc đang nói lung tung gì vậy?". Nam Cung Ngọc toàn thân run rẩy đứng dậy: "Mối thù giết cha, không đội trời chung. Cháu có thể tha cho Lăng Thiên sao? Nhưng hiên giờ, chúng ta có năng lực để đi truy cứu sao? Có năng lực để báo thù sao? Kể cả là đem toàn bộ lực lượng của Nam Cung Thế Gia cùng nhau mang ra, chúng ta cũng có thể là đối thủ của Lăng Thiên sao? Trận hỗn chiến ở thành Thừa Thiên đó, chẳng nhẽ thúc vẫn còn nhìn chưa rõ thực lực của Lăng Thiên sao? Chẳng nhẽ cháu phải để cho cả Nam Cung Thế Gia đều chết sạch c, thì chú mới thôi cái ý nghĩ báo thù này ư?".
"Khốn kiếp! Lăng Thiên thì có thực lực cái gì? Ta không biết, cũng không nhìn thấy!". Nam Cung Thiên Hổ kích động nói: "Nhưng thù của đại ca, bắt buộc phải báo! Kể cả là cả gia tộc tuyệt diệt, cũng phải để cho tên cẩu tạp chủng Lăng Thiên đó chết theo!".
Quyển 6
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Lăng Thiên cười mỉa mai một tiếng: "Càng huống hồ, con gái thì sớm muộn cũng phải đi lấy chồng; nếu như là nàng, nàng sẽ để con gái của mình làm hoàng hậu, thậm chí là hoàng thái hậu? Hay là gả con gái mình cho một tên thư sinh nghèo kiết xác? Mà chỉ cần Ngọc Mãn Lâu thống nhất được thiên hạ, thì ngôi vị đó chắc chắn là không chạy đi đâu được!".
"Thiên hạ hiện nay, còn có thực lực của nhà nào có thể cao hơn Ngọc Gia của Ngọc Mãn Lâu?". Lăng Thiên vẫn cười một cách mỉa mai.
"Hóa ra … là như vậy". Tiêu Nhạn Tuyết có chút lạc lõng cúi đầu xuống, khi vừa nghĩ thông điểm này, đồng thời nàng cũng bất giác nhớ đến sự bức ép của gia tộc đối với mình, lập tức cảm thấy đau xót trong lòng.
Nhìn thấy thần sắc của Tiêu Nhạn Tuyết. Lăng Thiên tất nhiên là đoán được nha đầu này đang nghĩ cái gì. Bất giác thở dài một hơi. Cười nói: "Sao vậy? Thấy Ngọc Mãn Lâu trâu già ăn cỏ non, Tiêu đại tiểu thư chẳng nhẽ có sự cảm khái gì sao? Chẳng nhẽ cũng không đợi được muốn đi lấy chồng rồi? Có cần ta đến nói chuyện với Ngọc Mãn Lâu không, tiểu công chúa của Tiêu Gia, nói thế nào thì cũng cao sang hơn so với con gái của lão tể tướng hết thời ấy chứ nhẩy? Ta tin chắc là Ngọc Mãn Lâu sẽ thay đổi chủ ý, ý kiến của ta nói chung là hắn vẫn dám tiếp thu!".
"Lăng Thiên huynh…. Huynh…sao huynh không đi chết đi!". Câu nói của Lăng Thiên làm cho Tiêu Nhạn Tuyết còn không kịp tự đau tự buồn, trong khoảnh khắc tinh thần thương cảm biến thành e lệ vừa xấu hổ vừa tức giận. Nàng đỏ mặt trợn mắt, thò tay vớ lấy cốc trà ném về phía Lăng Thiên.
Lăng Thiên cười lớn, né người sang bên tránh.
"Nếu như là huynh cướp tân nương tử của Ngọc Mãn Lâu….". Tiêu Nhạn Tuyết đột nhiên có ý nghĩ kì quái, hai tay đặt lên má mơ màng.
"Oạch!" Lăng Thiên giật mình: "Đại tỉ, chuyện này nói một chút là được rồi, người đừng có hi vọng ta điên cuồng như vậy".
Tiêu Nhạn Tuyết cười ngặt ngẽo. Thể hiện ra sự phong tình vô hạn, Lăng Thiên mắt nhìn chằm chằm, thẳng băng, suýt chút nữa chìm đắm vào trong mĩ nhân kế này.
Ba ngày sau, thông tin gia chủ Ngọc Gia làm hỉ sự được truyền khắp thiên hạ. Không nằm ngoài dự tính của Lăng Thiên, cả nhà vị tể tướng Tô Kiến Ngôn đó, vui mừng khôn siết đem con gái mang đến "tặng". Cả gia tộc đều đang mừng thầm với nhau. Trong thời buổi mưa gió bão bùng như thế này, cuối cùng cũng bám víu vào được cái đùi to đến mức không thể to hơn!
Chính tại lúc kiệu hoa của cô dâu được khiêng vào trong sân lớn nhà Ngọc Gia, Lăng Thiên mặc một bộ đồ trắng, hồi phục khuôn mặt vốn có, kéo theo Tiêu Nhạn Tuyết, hai người ung dung đi ra khỏi thành Minh Ngọc.
Ai cũng không thể biết được, tại sao Lăng Thiên đến bây giờ mới rời đi. Trong ba ngày này hắn rốt cuộc đã làm những gì. Bí mật này, đã từng làm cho Ngọc Mãn Lâu sau khi biết được hành tung của Lăng Thiên đã bồn chồn rất lâu. Cho đến nhiều năm sau, Ngọc Mãn Lâu mới biết được Lăng Thiên trong ba ngày này đã chôn xuống cái gì. Những việc mà Lăng Thiên làm trong ba ngày này, phục bút được chôn xuống (phục bút: đoạn văn đầu dẫn ý cho đoạn văn sau, câu nói này có nghĩa là những việc mà Lăng Thiên đã bí mật làm trong ba ngày này), dường như làm cho Ngọc Gia trong một đêm mất hết tất cả không bao giờ khôi phục lại được! Nhưng đến lúc đó, tất cả đã khác, cũng càng là không kịp nữa rồi…
Sắc trời từ từ tối dần. Khắp nơi sương mù đã lờ mờ hiện ra. Hai người cưỡi ngựa vẫn đi trên con đường, mà hai người cưỡi ngựa dường như không chút lo lắng gì đến việc đêm nay sẽ nghỉ chân ở đâu, vô cùng nhàn nhã thong dong.
"Chúng ta đang đi đâu đây? Huynh đừng cứ lấp liếm muội như vậy!". Một giọng nữ thanh thoát vang lên.
"Ta nói đại tiểu thư, nàng đã hỏi câu này đến lần thứ 7 rồi đấy". Một giọng nam khác vang lên.
"Nếu như huynh không phải lúc nào cũng cười ha ha, cũng không nói rõ ràng là đi đâu thì muội phải hỏi huynh sao? Huynh không nói, thì muội đương nhiên là phải hỏi. Hỏi bao nhiêu lần thì cũng là chính đáng cả". Thiếu nữ chỉ trích một cách rất bất mãn.
"Ha ha…"
"Lại thế nữa rồi!".
"Hahahaha……"
"Cười, cười cái đầu huynh ý. Chỉ biết mỗi haha…. Trước đây muội từng nghe huynh nói, huynh dường như muốn đến bên Đông Phương thế gia một chuyến?" Thiếu nữ nói với giọng hồ nghi: "Hình như là có ước hẹn gì với Đông Phương Kinh Lôi thì phải? Dựa theo tuyến đường mà chúng ta đi, căn cứ vào phương hướng của Đông Phương Thế Gia thì sẽ không thể nào sai được".
"Ờ… Tiêu tiểu thư quả nhiên là thông minh. Đoán tuy không trúng nhưng cũng không sai nhiều!". Giọng nam vừa cười vừa nói: "Nghe nói thái tử của Đông Triệu cầu thân với Tiêu Gia. Ta lại chuẩn bị đem tiểu công chúa quý giá nhất của Tiêu Gia đem đến để thành thân, cũng tốt, có thể đổi lấy cơ hội để tiến thân. Dự định này của ta cũng không tồi phải không!?".
"Huynh…đáng ghét! Huynh là đồ đáng ghét, đồ xấu xa! Huynh xấu xa quá!". Thiếu nữ hờn dỗi nũng nịu. Cuối cùng thì cũng bị đề tài của hắn làm cho mất tập trung, không những thế còn tức một cục trong bụng.
"Huynh đang nghĩ gì vậy?". Đột nhiên thấy người thiếu niên bên cạnh mình dừng ngựa lại, thiếu nữ hỏi.
Trong cảnh chiều tối mênh mang, sắc mặt của thiếu niên thể hiện ra thần sắc hết sức là gian xảo. Cười. uhm … thậm chí còn có chút thô tục.
"Ta chỉ là đang nghĩ…." Lăng Thiên một tay vuốt hàm, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư suy nghĩ. Trong mắt bỗng lóe ra một sự tinh quái: "Ta đang nghĩ. Đêm nay… Ngọc Mãn Lâu đang làm gì…. Đúng là đáng để người ta miên man suy nghĩ". Lăng Thiên cười hề hề.
"Ngọc Mãn Lâu đang làm gì? Huynh sao tự nhiên lại nghĩ đến điều này….Á___ Lăng Thiên huynh là đồ xấu xa! Huynh không thể nghiêm chỉnh một chút được sao?!". Tiêu Nhạn Tuyết lập tức mặt đỏ gay, toàn thân cứ như là đang bốc hỏa.
Lăng Thiên trông giống cười mà không phải là cười, hắn nhìn Tiêu Nhạn Tuyết, nhìn trên ngó dưới một lượt, đột nhiên cười một cách quái đản hai tiếng. Sau đó lại tiếp tục nhìn nàng, lại tiếp một trận cười quái đản.
Ngọc Mãn Lâu đang làm gì? Ngọc Mãn Lâu còn có thể đang làm gì chứ? Đêm tân hôn, đêm động phòng hoa chúc. Chẳng nhẽ lại đi trồng rau cải sao? Chỉ cần hắn vẫn còn tâm còn lực, chắc chắn là đi…làm cái chuyện ấy với tân nương. Đương nhiên nếu như Ngọc Mãn Lâu hữu tâm vô lực, thì lại càng cái đó… chả trách Lăng Thiên cười một cách quái dị như vậy.
Nhưng Tiêu Nhạn Tuyết lại bị ánh mắt quái dị này của Lăng Thiên nhìn cho toàn thân mềm nhũn. Trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận. Nghĩ thầm, nghĩ cái gì không nghĩ, lại đi nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc của người ta…Đột nhiên nghĩ ra…. Tiểu tử này đang nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc của Ngọc Mãn Lâu, nhưng hai con mắt thì lại cứ lượn đi lượn lại trên người mình!
Tiêu Nhạn Tuyết lập tức hiểu được dụng tâm hiểm ác của Lăng Thiên. Đột nhiên mặt đỏ má hồng, hai mắt như muốn bốc lửa, bị suy nghĩ bỉ ổi của Lăng Thiên làm cho tức đến dựng lông mày. Lập tức quất roi ngựa đuổi theo truy sát.
Lăng Thiên cười lớn, thúc ngựa chạy như bay, vừa chạy, vừa cười nói: "Thật sự ta vẫn quên mất một chuyện. Lão đồ cổ giống như Ngọc Mãn Lâu, có thể hiểu được gì chứ? Kể cả là vẫn còn tâm lực, cũng chưa chắc đã chiều được tân nương tử. Nếu như có thể phụ đạo trước cho hắn một chút. Xem vài bộ phim XXX. Thì chắc là sẽ có ích lắm đây…." Lăng Thiên nói một cách vô cùng đáng tiếc. "Nếu như lão già đến lúc lâm trận mới phát hiện ra hỏa lực của mình không được mạnh, không có cách nào công thành, đột phá vòng vây, vậy thì…he he he…." Suy nghĩ độc địa của Lăng Thiên lúc này được bộc lộ ra một cách rõ nét.
"Huynh…huynh…Lưu manh! Huynh huynh…huynh vô lại!". Tiêu Nhạn Tuyết mặc dù không biết phim XXX là thứ gì? Nhưng nàng biết một cách chắc chắn những lời được nói ra lúc này của Lăng Thiên tuyệt đối không có câu nào là tử tế cả. Đỏ ửng mặt đuổi theo. Tiếng roi thúc ngựa vun vút vang lên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Lăng Thiên vừa thúc ngựa tháo chạy, vừa cười một cách nhìn rất là khốn nạn. Đột nhiên hắn nghĩ: Nếu như mang tiếng roi quất ngựa vun vút phối âm ở bên ngoài độngNgọc Mãn Lâu…chắc là thú vị lắm đây? Hahaha….
Một nam một nữ đuổi nhau, hai người từ từ biến mất trong màn đêm mênh mông, rốt cuộc là họ đi đến nơi nào, thì đến giờ vẫn chưa nói…
Nam Trịnh!
Thành Kim Bích.
Nam Cung Thế Gia. Tiếng khóc làm chấn động cả bầu trời, cờ trắng bay phấp phới. Một khung cảnh cực kì bi thảm. Tin về cái chết của gia chủ Nam Cung Thiên Long. Dường như trong khoảnh khắc làm cho tất cả những người của Nam Cung Thế Gia cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ xuống.
"Nhẫn nhịn! Còn phải nhẫn nhịn đến khi nào? Tính mạng của đại ca cũng đã nhẫn nhịn đến không còn nữa rồi. Ngươi vẫn còn muốn ta nhẫn nhịn sao?". Nam Cung Thiên Hổ ở trong đại sảnh bước tới bước lui trong lòng nóng như lửa đốt. Giống như một con hổ bỗng đột ngột bị nhốt vào trong lồng. Gào thét hét hò. Trong mắt toàn những tia máu đỏ au: "Ta quả thật là không thể nhẫn nhịn thêm được nữa! Không thể nhẫn nhịn thêm được nữa!". Hắn vung tay một cách hằn học, nước bọt bắn khắp nơi, thần sắc kích động đến cực điểm.
"Cháu cũng có phải là muốn nhẫn nhịn đâu. Nhưng chúng ta bắt buộc phải nhẫn nhịn! Nhẫn nhịn những thứ mà người khác không thể nhẫn nhịn! Không nhẫn nhịn thì phải chết! Cả gia tộc thế là xong đời! Chết thúc, chết cháu, đều có được xem là gì. Nhưng những người khác của Nam Cung Gia, cả lớn cả nhỏ đến hơn 1000 mạng người. Nhị thúc thật sự là không quan tâm sao?". Một giọng nói lành lạnh được phát ra từ một cơ thể gầy yếu mỏng manh đứng ở bên cạnh. Nam Cung Ngọc hai mắt hơi đỏ: "Nhị thúc, lúc này tuyệt đối không phải là lúc làm bừa, động một cái chính là họa chết cả nhà đó".
"Hừm hừm. Ngọc Nhi, ngươi vẫn bình tĩnh quá nhỉ". Nam Cung Thiên Hổ hét lớn: "Cha ngươi chết rồi, ca ca ngươi cũng chết rồi. Hiện nay Nam Cung Thế Gia ngươi nắm quyền trong tay rồi, ngươi chắc chắn là không quan tâm rồi. Thậm chí chắc còn có chút vui mừng trong lòng nhỉ? Có khi còn cảm kích hung thủ đã giết cha của ngươi, có đúng vậy không? Hiện nay đến mối thù giết phụ thân thân sinh ngươi cũng không muốn báo nữa! Được! Được! Được!" Nam Cung Thiên Hổ gật đầu liên tiếp. Sắc mặt cực kì phẫn nộ nói: "Đúng là một đứa con gái hiếu thuận. Đúng là một đứa con gái hiếu thuận! Đáng tiếc đại ca đến lúc sắp chết cũng không phát hiện ra. Con gái ruột của huynh ấy lại hiếu thuận như thế này!
"Nhị thúc! Thúc đang nói lung tung gì vậy?". Nam Cung Ngọc toàn thân run rẩy đứng dậy: "Mối thù giết cha, không đội trời chung. Cháu có thể tha cho Lăng Thiên sao? Nhưng hiên giờ, chúng ta có năng lực để đi truy cứu sao? Có năng lực để báo thù sao? Kể cả là đem toàn bộ lực lượng của Nam Cung Thế Gia cùng nhau mang ra, chúng ta cũng có thể là đối thủ của Lăng Thiên sao? Trận hỗn chiến ở thành Thừa Thiên đó, chẳng nhẽ thúc vẫn còn nhìn chưa rõ thực lực của Lăng Thiên sao? Chẳng nhẽ cháu phải để cho cả Nam Cung Thế Gia đều chết sạch c, thì chú mới thôi cái ý nghĩ báo thù này ư?".
"Khốn kiếp! Lăng Thiên thì có thực lực cái gì? Ta không biết, cũng không nhìn thấy!". Nam Cung Thiên Hổ kích động nói: "Nhưng thù của đại ca, bắt buộc phải báo! Kể cả là cả gia tộc tuyệt diệt, cũng phải để cho tên cẩu tạp chủng Lăng Thiên đó chết theo!".
Quyển 6
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết
Story
Chương 496: Rời thành ra đi
10.0/10 từ 47 lượt.