Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 370: Bạo nộ truy tung!
Thiên Lý ồ lên một tiếng rồi vùi đầu xuống ăn. Nhưng không biết vì sao trong lòng hắn càng ngày càng xúc động. Nhất thời hắn bỗng có cảm giác nuốt không trôi. Trong mơ hồ hắn cảm giác có một điều gì đó không đúng, dường như đã sáng tỏ rồi, chỉ cần mở nốt một cửa sổ cuối cùng thôi là mọi việc sẽ rõ ràng nhưng mãi mà không thể làm được, bất giác trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Lúc này hắn liền nghe được âm thanh của lão nhân Hoắc Nguyên Giáp kia: "Lão đệ từ từ dùng bữa. Lão hủ phải đi mời đại phu cho phu nhân mới được. Đa tạ lão đệ đã giúp đỡ!"
Thiên Lý cố gắng đè xuống sự phiền muộn trong lòng mà mỉm cười: "Đi đi. Việc này không thể trì hoãn được. Mong rằng lão ca sớm tìm được đại phu về để trị khỏi bệnh cho phu nhân. Mong phu nhân nhanh mau lành bệnh!"
"Đa tạ lời chúc của lão đệ!" Lão giả kia cười ha ha nhưng trông nụ cười đó có vẻ thật quỷ dị xoay người đi ra khỏi cửa.
Thiên Lý gắp một miếng thịt bò lên bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai, rồi bất giác thở dài một tiếng than: "Người trong thiên hạ rất nhiều, cho dù là thánh nhân cũng không có thể cứu được hết chúng sanh!"
Thấy tiểu nhị nhìn chính mình cười ha ha thì hắn cũng tự nở một nụ cười giễu bản thân mình. Trong lòng thầm nghĩ tiểu nhị nơi hương thôn này sao hiểu được lời ta nói. Vẫy vẫy tay hỏi: "Tiểu nhị! Nơi này cách Tiên La Thành xa không?"
Tiểu nhị nhìn hắn với một ánh mắt xem thường mà vẫn trả lời: "Đúng là không xa lắm. Chỉ còn khoảng bốn năm trăm dặm thôi. Khách quan, ngài muốn đi Tiên La Thành sao? Ta đây khuyên ngài tốt nhất nên mang theo một ít thức ăn đi. Vài trăm dặm đó không một bóng người chứ đừng nói là tửu quán. Hay là nên chuẩn bị cho thật tốt đi!"
Thiên Lý đang muốn nói gì thì đột nhiên sắc mặt đại biến: "Không một bóng người? Vậy cách đây có thôn xóm nào không?"
Tiểu nhị kia thở dài: "Vị khách quan này, ta nói là mấy trăm dặm không có một bóng người thì sao có thôn xóm nào được?" Vừa nói vừa nghiêng mắt nhìn Thiên Lý, khó trách người này ra tay hào phóng như vậy. Thì ra là một tên ngốc mà.
Thiên Lý ngẩn người. Một lúc lâu sau mới nở nụ cười khổ: "Vậy lão nhân kia... Trước đây ngươi có gặp qua chưa?"
Tiểu nhị đảo đôi mắt nói: "Vị đại gia này nói đùa. Nhiều năm trôi qua cho dù người đi qua đây thì tiểu nhị ta sẽ gặp qua, nhưng mà lão nhân này ta chưa gặp qua bao giờ. Người đi đường ở đây rất thưa thớt..."
Bịch! Cái bàn bằng gỗ biến thành những tấm gỗ vụn. Tiếp theo tiểu nhị thấy trước mắt mình hoa lên một cái, nhìn lại thì thấy người mặc áo xanh đã biến mất bóng dáng, giống như gặp quỷ trong truyền thuyết vậy.
Mẹ ơi. Tiểu nhị thở phù phù quỳ xuống đất cuống quít dập dầu mà cả người run rẩy. Trách không được thầy tướng số nói tướng ta sẽ gặp phải tà ma. Việc hôm nay không phải gặp tà ma thì là gặp gì?
Còn chưa bò lên thì một âm thanh vù vù vang lên, một thỏi bạc trắng từ xa xa bay đến rơi xuống trước người. Hắn vừa mừng vừa sợ hãi hét lên một tiếng. Lần này chắc không phải đụng tà ma mà là đụng thần tài rồi.
Gương mặt của Thiên Lý như muốn hóa thành màu đen, lửa giận từ trong con mắt như muốn đốt cháy cả thân thể hắn. Bây giờ hắn đã biết Hoắc Nguyên Giáp kia căn bản là do Lăng Thiên hóa trang mà thành. Nghĩ thông suốt điểm này rồi thì những điều hắn cảm giác không đúng trước kia cũng rõ ràng. Thì ra tên tiểu tử kia ở trước mặt mình mà còn dám lừa mình một thỏi bạc nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Hay cho một Lăng Thiên. Ngươi có dụng khí hóa trang để trêu chọc ta sao?
Nghĩ đến mục tiêu bản thân mình cực khổ để truy tung vậy mà hắn ngồi trước mặt mà không nhận ra, còn bị hắn gọi là lão đệ nữa chứ! Thiên Lý hận không thể rút đầu lưỡi của Lăng Thiên ra. Một tiểu hài tử mười sáu mười bảy tuổi mà dám gọi Lão Tử đây bằng lão đệ. Mà ta... ta lại gọi hắn là "lão ca".
Hỗn đản. Tiểu quỷ đáng chết. Thiên Lý nổi giận như điên, cả đời hắn chưa bao giờ tức giận như hôm nay cả. Bây giờ Thiên Lý có ý nghĩ nếu bản thân mình bắt được Lăng Thiên thì nhất định phải nuốt sống hắn vào bụng, hắn sớm đã quên mất chính mình trước kia luôn nói là phải tỉnh táo.
Khinh công của Thiên Lý siêu diệu vô cùng, dưới sự vận công chạy toàn lực của hắn khiến cho người ta sợ hãi không thôi. Nháy mắt đã vượt qua trăm trượng rồi, đi qua ngã rẽ kia là một khu rừng rậm hoang vu, càng nghĩ lại khiến hắn càng tức hộc máu. Nghĩ đến Lăng Thiên đóng giả bộ dáng già cả như cười như không, nhìn đến điểm đen ở đằng trước đang chạy như điên Thiên Lý cũng biết đó là Hoắc Nguyên Giáp. Không, phải nói là Lăng Thiên. Một lão nhân sáu bảy mươi tuổi đang chạy như bay.Thiên Lý hét lớn một tiếng: "Lăng Thiên. Tên ranh con ngươi sao không đi diễn kịch đi?"
Lăng Thiên vẫn trong bộ dạng lão già khốn khổ, xoay người nhìn lại thấy Thiên Lý đang đuổi theo phía xa xa, cất tiếng cười dài:"Lão đệ à, lão ca ca phải đi mời đại phu, ngươi cũng đi tìm đại phu sao?"
Hai huyệt thái dương của Thiên Lý gồ lên, hai mắt cũng đỏ lên, quát lớn:"Lăng Thiên! Ta muốn chôn sống ngươi! Có giỏi thì đừng có chạy!"
Lăng Thiên cười lớn một tiếng, đột nhiên chuyển thân, tà tà chạy vào trong khu rừng rậm rạp bên cạnh đường, âm thanh từ xa xa truyền lại:"Lão đệ à, lão ca ca ta ở trong rừng chờ ngươi nhé!"
Thiên Lý hét lớn, theo sát phía sau và cũng chạy ngoặt vào trong rừng. Cây lớn cây nhỏ nhất thời kêu lên răng rắc, tất cả mọi thứ cản đường đều bị chém bay, một đường hùng hổ đuổi theo Lăng Thiên.
Vào trong rừng cây chừng hơn 10 trượng, tung tích Lăng Thiên lại một lần nữa biến mất tăm. Thiên Lý thở một hơi rồi tìm tòi xung quanh. Khuynh đảo giang hồ bao năm, hôm nay chịu nhiều sự nhục nhã như vậy, còn nhiều hơn tất cả sự sỉ nhục trong đời từ trước đến giờ, điều này làm sao có thể chịu được? Thần trí của Thiên Lý đã gần như phát cuồng!
Trong rừng không ngừng có chim kinh sợ bay lên. Một lúc lâu sau, Thiên Lý rốt cuộc trầm tĩnh lại. Bốn phía, trừ các loại thú nhỏ hoảng sợ đang điên cuồng chạy trốn, không còn động tĩnh nào hết. Lẳng lặng đứng ở trong rừng, một lúc sau bỗng nhiên Thiên Lý nở nụ cười, nhưng không phải là nụ cười giận dữ như trước, ngược lại Thiên Lý bỗng nhận ra, hôm trước vừa mới tự cảnh cáo mình không nên nổi giận vì tiểu tử này, vậy mà sao lại không nhịn được? Tiểu tử này có bản lĩnh …chọc cho người ta phát điên, chính mình cũng đã lĩnh giáo nhiều lần rồi, vậy mà vẫn rơi vào trong tính toán của hắn. Kỳ thực lúc hắn cùng mình nói chuyện rõ ràng có rất nhiều sơ hở, bản năng võ giả của mình cũng đã tự cảnh báo mình nhiều lần, nhưng chính mình lại không phát hiện ra, không phải tính cảnh giác của mình thấp mà là mình giờ luôn đề phòng Lăng Thiên đánh lén, ám toán…Nhưng không thể ngờ được là hắn còn dám ngang nhiên hóa trang đứng trước mặt mình! Nếu là mình lúc bình thường, Lăng Thiên quyết không thể dễ dàng qua mặt mình như vậy được! Hôm nay quả thực là Lăng Thiên hắn gặp may!
Nhưng vận may có thể mãi đi theo một người sao
Sắc trời đã tối, bóng đêm vô tận phủ xuống sau khi một chút ánh sáng cuối cùng biến mất. Giờ ở trong khu rừng u tĩnh này, quả thực là giơ bàn tay lên không nhìn rõ 5 ngón!
Trong lòng Thiên Lý bỗng động: Tại hoàn cảnh bóng đêm u ám này, nội lực tu vi của Lăng Thiên không bằng mình, mà khả năng nhìn rõ trong đêm tối có liên quan trực tiếp đến công lực, như vậy đối với mình là vô cùng có lợi!
Bốn phía không có nửa điểm động tĩnh nào, Lăng Thiên rõ ràng vẫn ở trong khu rừng rậm này. Mình chạy theo ngay sau hắn, với khinh công của hắn quyết không thể chạy xa được, rõ ràng là đã tìm một nơi bí mật, nhịn thở ẩn nấp!
Nên nhớ, muốn tránh khỏi lục thức dò xét của mình thì hắn buộc phải nhịn thở, phong bế lỗ chân lông toàn thân, tránh cho bất cứ khí tức gì trên người phát ra thì mới được. Nhưng mà làm như vậy phải có tu vi nội lực cực cao chống đỡ mới được. Kể cả là Thiên Lý cũng không nhất định có thể kiên trì được cả một buổi tối, huống gì là Lăng Thiên tu vi còn kém xa Thiên Lý!
Thiên Lý mỉm cười, khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một hơi, chậm rãi vận chuyển nội lực điều tức, thần thức tựa như dòng nước lan tỏa, từ mặt đất dưới chân lấy làm trung tâm, nhè nhẹ phóng ra ngoài. Thần thức không ngừng hướng ra xa, tựa hồ có thể tìm dò xét không giới hạn vậy…
Chỉ cần Lăng Thiên còn ở trong rừng này, chỉ cần hắn hơi động một chút, dù chỉ là tim hắn khẽ nhảy lên một chút, chính mình liền có thể lập tức bắt được hắn, dưới bóng đêm đen kịt này, nội lực mạnh yếu chính là mấu chốt quyết định thắng bại!
Xem ai kiên nhẫn hơn!
Lăng Thiên quả thật sự đang trốn ở dưới một gốc cây đại thụ, sống lưng dựa thụ thân không hề nhúc nhích, tựa như cùng là cùng với đại thụ, với rừng rậm, với bóng đêm hòa hợp thành một.
1 canh giờ trôi qua….
2 canh giờ trôi qua…
Một lúc lâu sau, hai người không ai có chút động tác nào, trong rừng tĩnh lặng vô cùng, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu râm ran
Lăng Thiên âm thầm kêu khổ, vốn tính toán rất kỹ, tự tin phương pháp ẩn nấp của mình rất hoàn mỹ, chỉ cần Thiên Lý một lúc lâu không gặp mình hắn sẽ dao động, sợ mình đã chạy ra nơi đây liền sẽ đuổi tiếp về phía trước. Lúc đó mình có thể thoải mái mà hành động tiếp. Bất ngờ Thiên Lý tâm chí kiên nghị, bị mình trêu cợt nhiều lần mà vẫn có thể bất động như núi ngồi im một chỗ chờ đợi, tuy nhất thời chưa thể tìm ra mình nhưng việc hao phí nội lực của mình càng ngày càng nhiều, đến lúc đó sẽ lộ tung tích. Lúc đấy mà còn muốn thoát khỏi tay của Thiên Lý, quả thực chính là nằm mộng!
Nhưng bây giờ nếu như đứng dậy chạy trốn, trong bóng tối nếu lấy tốc độ của Thiên Lý, đuổi theo mình là việc lại càng dễ dàng! Tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, bất giác hắn âm thầm kêu khổ. Mình có lẽ là đã khinh thường thiên hạ đệ nhất cao thủ rồi sao?! Lăng Thiên không khỏi trong lòng cấp tốc tính toán, còn có cách nào có thể giải trừ khốn cảnh trước mắt này bây giờ?
Lăng Thiên còn chưa nghĩ ra biện pháp, bên kia Thiên Lý cũng đã có hành động, dù sao bây giờ quyền chủ động đã ở trong tay Thiên Lý.
Nguyên lai Thiên Lý trong lúc vô tình sờ tay vào ngực, đột nhiên chạm đến một vật gì đó nho nhỏ, không khỏi trong lòng mừng rỡ. Có thứ này sợ gì không bức được Lăng Thiên hiện thân! Mà thứ này, lại chính là Lăng Thiên "tặng" hắn. Tại giờ khắc này, Thiên Lý gần như bật cười: "Lăng Thiên ơi là Lăng Thiên, ngươi thật đúng là tự làm bậy không thể sống mà!" Lần đầu tiên cảm thấy mình không ngờ cũng có thể "tính kế" chơi xỏ Lăng Thiên, hắn không khỏi thấy trong lòng tràn trề khoái ý.
Thứ Thiên Lý sờ thấy chính là Xà Tiên Nhị mà Lăng Thiên dùng để đối phó hắn trong rừng lần trước!
Quyển 4
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Lúc này hắn liền nghe được âm thanh của lão nhân Hoắc Nguyên Giáp kia: "Lão đệ từ từ dùng bữa. Lão hủ phải đi mời đại phu cho phu nhân mới được. Đa tạ lão đệ đã giúp đỡ!"
Thiên Lý cố gắng đè xuống sự phiền muộn trong lòng mà mỉm cười: "Đi đi. Việc này không thể trì hoãn được. Mong rằng lão ca sớm tìm được đại phu về để trị khỏi bệnh cho phu nhân. Mong phu nhân nhanh mau lành bệnh!"
"Đa tạ lời chúc của lão đệ!" Lão giả kia cười ha ha nhưng trông nụ cười đó có vẻ thật quỷ dị xoay người đi ra khỏi cửa.
Thiên Lý gắp một miếng thịt bò lên bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai, rồi bất giác thở dài một tiếng than: "Người trong thiên hạ rất nhiều, cho dù là thánh nhân cũng không có thể cứu được hết chúng sanh!"
Thấy tiểu nhị nhìn chính mình cười ha ha thì hắn cũng tự nở một nụ cười giễu bản thân mình. Trong lòng thầm nghĩ tiểu nhị nơi hương thôn này sao hiểu được lời ta nói. Vẫy vẫy tay hỏi: "Tiểu nhị! Nơi này cách Tiên La Thành xa không?"
Tiểu nhị nhìn hắn với một ánh mắt xem thường mà vẫn trả lời: "Đúng là không xa lắm. Chỉ còn khoảng bốn năm trăm dặm thôi. Khách quan, ngài muốn đi Tiên La Thành sao? Ta đây khuyên ngài tốt nhất nên mang theo một ít thức ăn đi. Vài trăm dặm đó không một bóng người chứ đừng nói là tửu quán. Hay là nên chuẩn bị cho thật tốt đi!"
Thiên Lý đang muốn nói gì thì đột nhiên sắc mặt đại biến: "Không một bóng người? Vậy cách đây có thôn xóm nào không?"
Tiểu nhị kia thở dài: "Vị khách quan này, ta nói là mấy trăm dặm không có một bóng người thì sao có thôn xóm nào được?" Vừa nói vừa nghiêng mắt nhìn Thiên Lý, khó trách người này ra tay hào phóng như vậy. Thì ra là một tên ngốc mà.
Thiên Lý ngẩn người. Một lúc lâu sau mới nở nụ cười khổ: "Vậy lão nhân kia... Trước đây ngươi có gặp qua chưa?"
Tiểu nhị đảo đôi mắt nói: "Vị đại gia này nói đùa. Nhiều năm trôi qua cho dù người đi qua đây thì tiểu nhị ta sẽ gặp qua, nhưng mà lão nhân này ta chưa gặp qua bao giờ. Người đi đường ở đây rất thưa thớt..."
Bịch! Cái bàn bằng gỗ biến thành những tấm gỗ vụn. Tiếp theo tiểu nhị thấy trước mắt mình hoa lên một cái, nhìn lại thì thấy người mặc áo xanh đã biến mất bóng dáng, giống như gặp quỷ trong truyền thuyết vậy.
Mẹ ơi. Tiểu nhị thở phù phù quỳ xuống đất cuống quít dập dầu mà cả người run rẩy. Trách không được thầy tướng số nói tướng ta sẽ gặp phải tà ma. Việc hôm nay không phải gặp tà ma thì là gặp gì?
Còn chưa bò lên thì một âm thanh vù vù vang lên, một thỏi bạc trắng từ xa xa bay đến rơi xuống trước người. Hắn vừa mừng vừa sợ hãi hét lên một tiếng. Lần này chắc không phải đụng tà ma mà là đụng thần tài rồi.
Gương mặt của Thiên Lý như muốn hóa thành màu đen, lửa giận từ trong con mắt như muốn đốt cháy cả thân thể hắn. Bây giờ hắn đã biết Hoắc Nguyên Giáp kia căn bản là do Lăng Thiên hóa trang mà thành. Nghĩ thông suốt điểm này rồi thì những điều hắn cảm giác không đúng trước kia cũng rõ ràng. Thì ra tên tiểu tử kia ở trước mặt mình mà còn dám lừa mình một thỏi bạc nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Hay cho một Lăng Thiên. Ngươi có dụng khí hóa trang để trêu chọc ta sao?
Nghĩ đến mục tiêu bản thân mình cực khổ để truy tung vậy mà hắn ngồi trước mặt mà không nhận ra, còn bị hắn gọi là lão đệ nữa chứ! Thiên Lý hận không thể rút đầu lưỡi của Lăng Thiên ra. Một tiểu hài tử mười sáu mười bảy tuổi mà dám gọi Lão Tử đây bằng lão đệ. Mà ta... ta lại gọi hắn là "lão ca".
Hỗn đản. Tiểu quỷ đáng chết. Thiên Lý nổi giận như điên, cả đời hắn chưa bao giờ tức giận như hôm nay cả. Bây giờ Thiên Lý có ý nghĩ nếu bản thân mình bắt được Lăng Thiên thì nhất định phải nuốt sống hắn vào bụng, hắn sớm đã quên mất chính mình trước kia luôn nói là phải tỉnh táo.
Khinh công của Thiên Lý siêu diệu vô cùng, dưới sự vận công chạy toàn lực của hắn khiến cho người ta sợ hãi không thôi. Nháy mắt đã vượt qua trăm trượng rồi, đi qua ngã rẽ kia là một khu rừng rậm hoang vu, càng nghĩ lại khiến hắn càng tức hộc máu. Nghĩ đến Lăng Thiên đóng giả bộ dáng già cả như cười như không, nhìn đến điểm đen ở đằng trước đang chạy như điên Thiên Lý cũng biết đó là Hoắc Nguyên Giáp. Không, phải nói là Lăng Thiên. Một lão nhân sáu bảy mươi tuổi đang chạy như bay.Thiên Lý hét lớn một tiếng: "Lăng Thiên. Tên ranh con ngươi sao không đi diễn kịch đi?"
Lăng Thiên vẫn trong bộ dạng lão già khốn khổ, xoay người nhìn lại thấy Thiên Lý đang đuổi theo phía xa xa, cất tiếng cười dài:"Lão đệ à, lão ca ca phải đi mời đại phu, ngươi cũng đi tìm đại phu sao?"
Hai huyệt thái dương của Thiên Lý gồ lên, hai mắt cũng đỏ lên, quát lớn:"Lăng Thiên! Ta muốn chôn sống ngươi! Có giỏi thì đừng có chạy!"
Lăng Thiên cười lớn một tiếng, đột nhiên chuyển thân, tà tà chạy vào trong khu rừng rậm rạp bên cạnh đường, âm thanh từ xa xa truyền lại:"Lão đệ à, lão ca ca ta ở trong rừng chờ ngươi nhé!"
Thiên Lý hét lớn, theo sát phía sau và cũng chạy ngoặt vào trong rừng. Cây lớn cây nhỏ nhất thời kêu lên răng rắc, tất cả mọi thứ cản đường đều bị chém bay, một đường hùng hổ đuổi theo Lăng Thiên.
Vào trong rừng cây chừng hơn 10 trượng, tung tích Lăng Thiên lại một lần nữa biến mất tăm. Thiên Lý thở một hơi rồi tìm tòi xung quanh. Khuynh đảo giang hồ bao năm, hôm nay chịu nhiều sự nhục nhã như vậy, còn nhiều hơn tất cả sự sỉ nhục trong đời từ trước đến giờ, điều này làm sao có thể chịu được? Thần trí của Thiên Lý đã gần như phát cuồng!
Trong rừng không ngừng có chim kinh sợ bay lên. Một lúc lâu sau, Thiên Lý rốt cuộc trầm tĩnh lại. Bốn phía, trừ các loại thú nhỏ hoảng sợ đang điên cuồng chạy trốn, không còn động tĩnh nào hết. Lẳng lặng đứng ở trong rừng, một lúc sau bỗng nhiên Thiên Lý nở nụ cười, nhưng không phải là nụ cười giận dữ như trước, ngược lại Thiên Lý bỗng nhận ra, hôm trước vừa mới tự cảnh cáo mình không nên nổi giận vì tiểu tử này, vậy mà sao lại không nhịn được? Tiểu tử này có bản lĩnh …chọc cho người ta phát điên, chính mình cũng đã lĩnh giáo nhiều lần rồi, vậy mà vẫn rơi vào trong tính toán của hắn. Kỳ thực lúc hắn cùng mình nói chuyện rõ ràng có rất nhiều sơ hở, bản năng võ giả của mình cũng đã tự cảnh báo mình nhiều lần, nhưng chính mình lại không phát hiện ra, không phải tính cảnh giác của mình thấp mà là mình giờ luôn đề phòng Lăng Thiên đánh lén, ám toán…Nhưng không thể ngờ được là hắn còn dám ngang nhiên hóa trang đứng trước mặt mình! Nếu là mình lúc bình thường, Lăng Thiên quyết không thể dễ dàng qua mặt mình như vậy được! Hôm nay quả thực là Lăng Thiên hắn gặp may!
Nhưng vận may có thể mãi đi theo một người sao
Sắc trời đã tối, bóng đêm vô tận phủ xuống sau khi một chút ánh sáng cuối cùng biến mất. Giờ ở trong khu rừng u tĩnh này, quả thực là giơ bàn tay lên không nhìn rõ 5 ngón!
Trong lòng Thiên Lý bỗng động: Tại hoàn cảnh bóng đêm u ám này, nội lực tu vi của Lăng Thiên không bằng mình, mà khả năng nhìn rõ trong đêm tối có liên quan trực tiếp đến công lực, như vậy đối với mình là vô cùng có lợi!
Bốn phía không có nửa điểm động tĩnh nào, Lăng Thiên rõ ràng vẫn ở trong khu rừng rậm này. Mình chạy theo ngay sau hắn, với khinh công của hắn quyết không thể chạy xa được, rõ ràng là đã tìm một nơi bí mật, nhịn thở ẩn nấp!
Nên nhớ, muốn tránh khỏi lục thức dò xét của mình thì hắn buộc phải nhịn thở, phong bế lỗ chân lông toàn thân, tránh cho bất cứ khí tức gì trên người phát ra thì mới được. Nhưng mà làm như vậy phải có tu vi nội lực cực cao chống đỡ mới được. Kể cả là Thiên Lý cũng không nhất định có thể kiên trì được cả một buổi tối, huống gì là Lăng Thiên tu vi còn kém xa Thiên Lý!
Thiên Lý mỉm cười, khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một hơi, chậm rãi vận chuyển nội lực điều tức, thần thức tựa như dòng nước lan tỏa, từ mặt đất dưới chân lấy làm trung tâm, nhè nhẹ phóng ra ngoài. Thần thức không ngừng hướng ra xa, tựa hồ có thể tìm dò xét không giới hạn vậy…
Chỉ cần Lăng Thiên còn ở trong rừng này, chỉ cần hắn hơi động một chút, dù chỉ là tim hắn khẽ nhảy lên một chút, chính mình liền có thể lập tức bắt được hắn, dưới bóng đêm đen kịt này, nội lực mạnh yếu chính là mấu chốt quyết định thắng bại!
Xem ai kiên nhẫn hơn!
Lăng Thiên quả thật sự đang trốn ở dưới một gốc cây đại thụ, sống lưng dựa thụ thân không hề nhúc nhích, tựa như cùng là cùng với đại thụ, với rừng rậm, với bóng đêm hòa hợp thành một.
1 canh giờ trôi qua….
2 canh giờ trôi qua…
Một lúc lâu sau, hai người không ai có chút động tác nào, trong rừng tĩnh lặng vô cùng, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu râm ran
Lăng Thiên âm thầm kêu khổ, vốn tính toán rất kỹ, tự tin phương pháp ẩn nấp của mình rất hoàn mỹ, chỉ cần Thiên Lý một lúc lâu không gặp mình hắn sẽ dao động, sợ mình đã chạy ra nơi đây liền sẽ đuổi tiếp về phía trước. Lúc đó mình có thể thoải mái mà hành động tiếp. Bất ngờ Thiên Lý tâm chí kiên nghị, bị mình trêu cợt nhiều lần mà vẫn có thể bất động như núi ngồi im một chỗ chờ đợi, tuy nhất thời chưa thể tìm ra mình nhưng việc hao phí nội lực của mình càng ngày càng nhiều, đến lúc đó sẽ lộ tung tích. Lúc đấy mà còn muốn thoát khỏi tay của Thiên Lý, quả thực chính là nằm mộng!
Nhưng bây giờ nếu như đứng dậy chạy trốn, trong bóng tối nếu lấy tốc độ của Thiên Lý, đuổi theo mình là việc lại càng dễ dàng! Tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, bất giác hắn âm thầm kêu khổ. Mình có lẽ là đã khinh thường thiên hạ đệ nhất cao thủ rồi sao?! Lăng Thiên không khỏi trong lòng cấp tốc tính toán, còn có cách nào có thể giải trừ khốn cảnh trước mắt này bây giờ?
Lăng Thiên còn chưa nghĩ ra biện pháp, bên kia Thiên Lý cũng đã có hành động, dù sao bây giờ quyền chủ động đã ở trong tay Thiên Lý.
Nguyên lai Thiên Lý trong lúc vô tình sờ tay vào ngực, đột nhiên chạm đến một vật gì đó nho nhỏ, không khỏi trong lòng mừng rỡ. Có thứ này sợ gì không bức được Lăng Thiên hiện thân! Mà thứ này, lại chính là Lăng Thiên "tặng" hắn. Tại giờ khắc này, Thiên Lý gần như bật cười: "Lăng Thiên ơi là Lăng Thiên, ngươi thật đúng là tự làm bậy không thể sống mà!" Lần đầu tiên cảm thấy mình không ngờ cũng có thể "tính kế" chơi xỏ Lăng Thiên, hắn không khỏi thấy trong lòng tràn trề khoái ý.
Thứ Thiên Lý sờ thấy chính là Xà Tiên Nhị mà Lăng Thiên dùng để đối phó hắn trong rừng lần trước!
Quyển 4
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết
Story
Chương 370: Bạo nộ truy tung!
10.0/10 từ 47 lượt.