Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 305: Thanh long thất tinh
Khuôn mặt màu đỏ tía trường kỳ phải phô ra trước lò rèn của Lăng Ngũ nóng rực lên, trong mắt bắn ra thần sắc sùng kính, nói: "Đều là nhờ có công tử chỉ đạo, nếu không có công tử truyền cho bí pháp, chỉ dựa vào đám người thuộc hạ, e rằng không thế ứng phó được với mặc sắc huyền thiết đó!"
Lăng Thiên cười ha hả, đưa tay ra vỗ vỗ vai hắn, khen ngợi: "Chỉ một năm thời gian, một vạn bội kiếm, một vạn trường đao, cung tiễn chất lượng tốt hơn mười vạn. Lăng Ngũ, ngươi đã hoàn thành sớm nhiệm vụ ngươi mà ta giao cho ngươi! Đại sự nếu thành công, công của ngươi và các huynh đệ của ngươi không nhỏ đâu! Chuyện này quả thực là rất khó thực hiện, ngươi cũng đừng khiêm tốn nữa! Quay về nói với các huynh đệ của ngươi rằng các ngươi đã lập được đại công rồi! Lăng Thiên ta phi thường hài lòng, ta cảm tạ các ngươi.." Nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt của Lăng Thiên rất trịnh trọng, giọng nói nghiêm túc, cảm tình chân thành!
Giọng nói của Lăng Ngũ trở nên nghẹn ngào, một năm liều mạng rèn binh khí, bất kể là ngày hè nắng nôi hay là mùa đông lạnh căm, thậm chí ngay ở cạnh lò rèn, phải chịu không ít khổ cực, phải đổ biết bao mồ hôi! Thực sự là khó có thể tưởng tượng được, thậm chí không ít huynh đệ một phút trước còn đang vung chùy lớn, một phút sau đã toàn thân mất nước mà hôn mê bất tỉnh.
Thế nhưng, vào chính lúc này, khi câu nói đó của Lăng Thiên thoát ra khỏi miệng, Lăng Ngũ lập tức cảm thấy tất cả những khổ cực trong một năm qua thực sự rất đáng. Tất cả đều chỉ như là mây mờ gió thoảng! Lập tức trong lòng cảm thấy thoải mái, nhớ tới những ngày mồ hôi chảy như mưa trước đây, khóe mắt của Lăng Ngũ nóng lên, nhịn không được mà bật khóc.
Lăng Thiên lau nước mắt ch hắn, nói: "Quay về nói với các huynh đệ của ngươi, có thời gian ta sẽ tới thăm họ. Lần này quay về, nhớ mang theo nhiều đồ bổ vào, cái gì cần thì cứ lấy thật nhiều, không cần phải tiết kiệm cho ta đâu, sức khỏe của các huynh đệ là quan trọng nhất!"
"Vâng! Lăng Ngũ thay mắt các huynh đệ cảm ơn sự quan tâm của công tử!" Lăng Ngũ toàn thân đứng thẳng như bút, cung kính hành một lễ.
"Các ngươi, lập tức đi phân phát toàn bộ binh khí, từ đại đội trưởng trở lên, mỗi người đều được một thanh cương đao thượng phẩm! Những người khác, các ngươi cứ xem tình hình mà phân phối. Còn những thanh đao kiếm hạng tốt nhất còn lại thì để thưởng cho người có công!" Lăng Thiên quay đầu lại phân phó cho bọn Phùng Mặc: "Bắt đầu từ bây giờ, tất cả binh mã toàn quân giới bị, áo không được cởi thắt lưng, giáp không được rời khỏi người. Chỉ cần có lệnh, toàn quân phải lập tức xuất động, không được có sai sót!"
"Dạ!" Phùng Mặc và phó thủ Vương Hàn đồng thanh vâng mệnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trong một cỗ xe ngựa, một vật được che kín bằng vải đen rơi vào trong tầm mắt của Lăng Thiên, Lăng Thiên hai mắt sáng rực, chậm rãi bước đến, hơi dùng sức rút ra.
Lăng Thiên cánh tay khẽ chấn động, bỗng nhiên một tiếng rồng ngâm vang lên, tấm vải đen trùm bên ngoài lập tức rách ra thành những sợi chỉ màu đen bay đầy trời rồi lác đác rơi xuống đất.
Mọi người chăm chú nhìn vào tay Lăng Thiên, ai ai cũng không nhịn được mà hít vào môt hơi lạnh. Binh khí quá bá đạo!
Đây chính là một thanh trường đao, nhưng lại không phải là đại đao chiến trận bình thường, đây là thanh đao mà Lăng Thiên dựa theo bản vẽ trong ký ức, được chế tạo đặc biệt, phỏng theo Thanh Long Yển Nguyệt đao của Võ Thánh Quan Vũ Quan Vân Trường trong thời kỳ Tam Quốc, người mà Lăng Thiên bội phục nhất ở kiếp trước. Nhưng so với Thanh Long Yển Nguyệt đao cơ bản thì rút ngắn đi gần một nửa. Tổng độ dài là gần hai trượng, chuôi đao được làm bằng đồng, cầm rất chắc tay, bên trên khắc một con hoàng kim long đang bay lượn trên chín tầng trời, thân rồng dạng xoắn ốc, cầm vào trong tay sẽ cảm thấy rất thuận tay. Thân đao dài ba xích, hàn ý dày đặc, trên thân đao điêu khắc bảy ngôi sao, mỗi một ngôi sao đều giống như một đôi mắt quỷ đang lấp lánh trong địa ngục, nhiếp hồn người khác! Sống đao dày nửa xích, cứng rắn vô cùng, cả thân đao được rèn đặc ruột, cho nên nặng vô cùng. Nhưng nếu là trênường, lấy mạng người khác sẽ giống như gió quấn mây tan.
Thanh đao này, Lăng Thiên đặt tên là "Thanh Long Thất Tinh đao"
Nhìn thấy thanh đao này, trong lòng mọi người đều nghĩ tới cảnh Lăng Thiên cầm thanh tuyệt thế hung khí này tung hoành trên chiến trận, trước mặt hiện ra chân tay gãy lìa, máu chảy khắp nơi. Ai cũng không nhịn được mà rùng mình ớn lạnh.
Lăng Thiên nhẹ nhàng vung vẩy mấy cái, cảm thấy rất hợp tay, trong lòng không khỏi mừng rỡ, có thanh Thanh Long đao này trong tay để tung hoành chiến trường, Lăng Thiên nắm chắc có thể quét ngang thiên hạ.
Thu trường đao lại, Lăng Thiên quay đầu nhìn về phía Lăng Thần: "Người đã đến đủ chưa?"
Lăng Thần tiến lên trước một bước: "Toàn bộ đã đến đông đủ rồi! Tất cả đều được an bài đóng quân tạm thời tại biệt viện, đợi công tử hạ lệnh?"
Gần một trăm người yên lặng đứng trong mật thất, mật thất vốn rất rộng rãi giờ lại thành chật cứng, thậm chí lưng của những người đứng ở rìa ngoài còn tiếp xúc với những tủ tư liệu cực lớn ở sau lưng. Nhưng không hề có một tiếng động nào, càng không có ai dám nói chuyện, thậm chí tất cả mọi người đều đặc biệt giảm nhẹ hô hấp, trong mất thất là một nơi tĩnh lặng.
Ai cũng biết rằng, gian mật thất này chính là nơi bí mật nhất, và là hạch tâm chân chính của thực lực của Lăng Thiên. Hầu như tất cả quyết định trọng đại đều lấy nơi này làm khởi điểm rồi phát ra ngoài. Gian mật thất nho nhỏ này không biết đã có bao nhiêu lần khiến cho thiên hạ này máu chảy thành sông, thây chất thành núi.
Thật sự là một nơi tầm thường nhất nhưng cũng lại là nơi không tầm thường nhất.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết nơi này, trong lòng mọi người, nơi này sớm đã là thánh địa! Cũng chính là nơi mà mọi người hi vọng có thể tiến vào nhất! Nhưng tuyệt đại bộ phận có mặt ở đây đều là lần đầu tiên được tới nơi thần bí này! Tâm tình họ kích động như thế nào thì không cần nghĩ cũng biết.
Trong mật thất, xung quanh bàn đá tuy còn có mấy chỗ ngồi, nhưng tất cả mọi người đều đứng thẳng như bút, không một ai dám tự tiện ngồi xuống! Lăng Kiếm đứng trang nghiêm như một cây lao, mắt nhìn thẳng! Trước khi chưa có sự cho phép của Lăng Thiên cho dù là Lăng Kiếm cũng quyết không dám tự tiện ngồi xuống.
Cửa mật thất vô thanh vô tức được mở ra, Lăng Thiên dẫn theo Lăng Thần xuất hiện trước mặt mọi người! Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Lăng Thiên, trên mặt hiện lên vẻ sùng kính, hơi cúi đầu rồi khom người, tự động tránh ra tạo thành một con đường, không ai nói gì, tất cả đều im lặng.
Lăng Thiên mặt trầm như nước, chậm rãi đi qua còn đường mà mọi người vừa tránh ra tạo thành, Lăng Thần theo sát hắn, trên khuôn mặt tuyệt mỹ cũng là một vẻ trang nghiêm.
Lăng Thiên vén vạt áo, ngồi lên ghế. Mắt chậm rãi quét qua mặt tất cả mọi người, trong mắt không có bất kỳ một biểu cảm nào. Cuối cùng, Lăng Thiên chỉ vào vị trí bên trái mình, hờ hững nói: "Lăng Thần, ngồi xuống đi!"
Lăng Thiên chỉ vào địa vị bên phải mình, cũng hờ hững nói: "Lăng kiếm! Ngồi xuống!"
Trên mặt Lăng Kiếm lóe lên một tia kích động, vâng lời ngồi xuống.
Chỉ định chỗ ngồi cho hai người xong, Lăng Thiên không hề bảo bất cứ ai ngồi xuống nữa, mọi người có mặt ở đây không còn ai có tư cách được ngồi. Mọi người đều cảm thấy bầu không khí vô cùng nặng nề và nghiêm túc, lập tức ai ai trong lòng cũng có gắng xốc lại mười hai phần tinh thần.
Lăng Thiên híp mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói: "Hôm nay triệu tập mọi người đến đây, chính là bởi vì bản công tử phát hiện giữa chúng ta có tồn tại một vấn đề rất lớn! Vấn đề này nếu không giải quyết kịp thời, chúng ta sẽ vĩnh viễn không thành đại
Một lời làm kinh động mọi người!
Mọi người trên mặt đều lộ ra vẻ kinh hãi, không biết rốt cuộc là vấn đề nào mà lại nghiêm trọng như vậy, không ngờ khiến cho Lăng Thiên phải quan tâm đến mức triệu tập tất cả đầu não tới đây để căn dặn. Tuy không rõ, nhưng ai ai cũng biết rằng, vấn đề có thế khiến cho công tử phải phản ứng như thế này, chắc chắn là không nhỏ, hơn nữa còn rất khó giải quyết. Lập tức trong lòng ai cũng trở nên khẩn trương.
"Lăng Lục!" Lăng Thiên mắt sắc như mũi đao: "Các ngươi do ta trực tiếp quản lý, ta hỏi ngươi. Nếu ngươi biết được một tin tức trọng yếu, mà lúc đó ta không có mặt ở Thừa Thiên, vậy ngươi nên làm thế nào?"
Lăng Lục run bắn cả người, bước lên trước một bước, trong đầu khẩn trương suy nghĩ một lượt, sau đó đáp: "Thuộc hạ tất nhiên sẽ nghĩ hết mọi cách để liên hệ với công tử, cung kính chờ đợi quyết định của công tử!"
Ba người nhìn nhau, đồng thanh nói: "Bọn thuộc hạ nhất trí với ý kiến của Lục ca, kính cẩn chờ đợi quyết định của công tử, không dám tự tiện hành động!"
Lăng Thiên mặt trầm như nước: "Nếu như bằng vào năng lực của các ngươi mà vẫn có thể xử lý thỏa đáng chuyện này thì sao?"
Bốn người nhìn nhau, ai ai cũng cảm thấy nỗi sợ hãi chưa từng có, Lăng Lục nói: "Công tử trí tuệ hơn người, bọn thuộc hạ sao có thể sánh bằng, tự thấy mình còn thua xa công tử, nếu tự tiện xử trí, việc nhỏ thì còn được, nhưng nếu là chuyện lớn, chỉ sợ sẽ làm hỏng bố cục tổng thể của công tử, do đó..."
"Hỗn trướng!" Lăng Thiên giận dữ quát: "Bốn thằng đầu heo! Các ngươi không thể tự mình quyết định cái gì à? Chuyện gì cũng đều đợi ta tới quyết định, vậy thì ta cần các ngươi làm gì? Nuôi báo cô các ngươi hả?"
Bị Lăng Thiên mắng té tát, bốn người đều cúi gằm mặt xuống, ai ai cũng lộ ra vẻ hổ thẹn. Trong những người có mặt cũng có không ít người lặng lẽ cúi đầu xuống theo. Bởi vì chủ ý cũng giống như bốn người bọn Lăng Lục.
Lăng Thiên thở hắt ra, chậm rãi nói: "Vấn đề lớn mà ta nói vừa rồi, chính là chuyện này. Nếu không thể giải quyết, ngày sau có lẽ nó sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất của ta. Thiên hạ hiện tại khói lửa mịt mù, các vị đang ngồi đây tất sẽ phải chiến đấu khắp thiên hạ, mỗi người đều sẽ lập được công trạng cái thế bất hủ. Bản công tử đương nhiên cũng muốn dấn thân vào trong đó để tranh giành thiên hạ! Tất nhiên không thể chỉ ngồi đợi ở nơi này mà ra chỉ thị cho các ngươi. Cho nên, đối với mỗi sự tình phát sinh đột ngột, dưới tình không thể liên hệ được với biệt viện, và không làm trái với nguyên tắc của biệt viện chúng ta, tất cả cứ tự mình quyết đoán! Lệnh này, tức khắc phải chấp hành!"
Mọi người dạ một tiếng thật to.
Lăng Thiên nói tiếp: "Từ ngày hôm nay, phàm là những ai thuộc về Lăng Thiên biệt viện, sẽ thực hành thay thế và bổ sung chế độ. Mỗi cấp đều phải chấp hành nghiêm ngặt, không có bất kỳ ai với bất kỳ lý do nào được phép làm trái. Nếu bản công tử có một ngày không ở đây, tất cả mọi chuyện đều có Lăng Thần quyết định. Tất cả mọi người phải đối với nàng giống như đối với bản công tử! Nếu có người làm trái, lập tức chém chết không tha! Lăng Kiếm, ngươi phụ trách giám sát, nếu ta không có mặt ở đây, ai có gan làm phản hoặc là chất vấn Lăng Thần, bất luận là đúng hay sai, giết chết không tha! Nghe rõ chưa!"
Quyển 4
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Lăng Thiên cười ha hả, đưa tay ra vỗ vỗ vai hắn, khen ngợi: "Chỉ một năm thời gian, một vạn bội kiếm, một vạn trường đao, cung tiễn chất lượng tốt hơn mười vạn. Lăng Ngũ, ngươi đã hoàn thành sớm nhiệm vụ ngươi mà ta giao cho ngươi! Đại sự nếu thành công, công của ngươi và các huynh đệ của ngươi không nhỏ đâu! Chuyện này quả thực là rất khó thực hiện, ngươi cũng đừng khiêm tốn nữa! Quay về nói với các huynh đệ của ngươi rằng các ngươi đã lập được đại công rồi! Lăng Thiên ta phi thường hài lòng, ta cảm tạ các ngươi.." Nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt của Lăng Thiên rất trịnh trọng, giọng nói nghiêm túc, cảm tình chân thành!
Giọng nói của Lăng Ngũ trở nên nghẹn ngào, một năm liều mạng rèn binh khí, bất kể là ngày hè nắng nôi hay là mùa đông lạnh căm, thậm chí ngay ở cạnh lò rèn, phải chịu không ít khổ cực, phải đổ biết bao mồ hôi! Thực sự là khó có thể tưởng tượng được, thậm chí không ít huynh đệ một phút trước còn đang vung chùy lớn, một phút sau đã toàn thân mất nước mà hôn mê bất tỉnh.
Thế nhưng, vào chính lúc này, khi câu nói đó của Lăng Thiên thoát ra khỏi miệng, Lăng Ngũ lập tức cảm thấy tất cả những khổ cực trong một năm qua thực sự rất đáng. Tất cả đều chỉ như là mây mờ gió thoảng! Lập tức trong lòng cảm thấy thoải mái, nhớ tới những ngày mồ hôi chảy như mưa trước đây, khóe mắt của Lăng Ngũ nóng lên, nhịn không được mà bật khóc.
Lăng Thiên lau nước mắt ch hắn, nói: "Quay về nói với các huynh đệ của ngươi, có thời gian ta sẽ tới thăm họ. Lần này quay về, nhớ mang theo nhiều đồ bổ vào, cái gì cần thì cứ lấy thật nhiều, không cần phải tiết kiệm cho ta đâu, sức khỏe của các huynh đệ là quan trọng nhất!"
"Vâng! Lăng Ngũ thay mắt các huynh đệ cảm ơn sự quan tâm của công tử!" Lăng Ngũ toàn thân đứng thẳng như bút, cung kính hành một lễ.
"Các ngươi, lập tức đi phân phát toàn bộ binh khí, từ đại đội trưởng trở lên, mỗi người đều được một thanh cương đao thượng phẩm! Những người khác, các ngươi cứ xem tình hình mà phân phối. Còn những thanh đao kiếm hạng tốt nhất còn lại thì để thưởng cho người có công!" Lăng Thiên quay đầu lại phân phó cho bọn Phùng Mặc: "Bắt đầu từ bây giờ, tất cả binh mã toàn quân giới bị, áo không được cởi thắt lưng, giáp không được rời khỏi người. Chỉ cần có lệnh, toàn quân phải lập tức xuất động, không được có sai sót!"
"Dạ!" Phùng Mặc và phó thủ Vương Hàn đồng thanh vâng mệnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trong một cỗ xe ngựa, một vật được che kín bằng vải đen rơi vào trong tầm mắt của Lăng Thiên, Lăng Thiên hai mắt sáng rực, chậm rãi bước đến, hơi dùng sức rút ra.
Lăng Thiên cánh tay khẽ chấn động, bỗng nhiên một tiếng rồng ngâm vang lên, tấm vải đen trùm bên ngoài lập tức rách ra thành những sợi chỉ màu đen bay đầy trời rồi lác đác rơi xuống đất.
Mọi người chăm chú nhìn vào tay Lăng Thiên, ai ai cũng không nhịn được mà hít vào môt hơi lạnh. Binh khí quá bá đạo!
Đây chính là một thanh trường đao, nhưng lại không phải là đại đao chiến trận bình thường, đây là thanh đao mà Lăng Thiên dựa theo bản vẽ trong ký ức, được chế tạo đặc biệt, phỏng theo Thanh Long Yển Nguyệt đao của Võ Thánh Quan Vũ Quan Vân Trường trong thời kỳ Tam Quốc, người mà Lăng Thiên bội phục nhất ở kiếp trước. Nhưng so với Thanh Long Yển Nguyệt đao cơ bản thì rút ngắn đi gần một nửa. Tổng độ dài là gần hai trượng, chuôi đao được làm bằng đồng, cầm rất chắc tay, bên trên khắc một con hoàng kim long đang bay lượn trên chín tầng trời, thân rồng dạng xoắn ốc, cầm vào trong tay sẽ cảm thấy rất thuận tay. Thân đao dài ba xích, hàn ý dày đặc, trên thân đao điêu khắc bảy ngôi sao, mỗi một ngôi sao đều giống như một đôi mắt quỷ đang lấp lánh trong địa ngục, nhiếp hồn người khác! Sống đao dày nửa xích, cứng rắn vô cùng, cả thân đao được rèn đặc ruột, cho nên nặng vô cùng. Nhưng nếu là trênường, lấy mạng người khác sẽ giống như gió quấn mây tan.
Thanh đao này, Lăng Thiên đặt tên là "Thanh Long Thất Tinh đao"
Nhìn thấy thanh đao này, trong lòng mọi người đều nghĩ tới cảnh Lăng Thiên cầm thanh tuyệt thế hung khí này tung hoành trên chiến trận, trước mặt hiện ra chân tay gãy lìa, máu chảy khắp nơi. Ai cũng không nhịn được mà rùng mình ớn lạnh.
Lăng Thiên nhẹ nhàng vung vẩy mấy cái, cảm thấy rất hợp tay, trong lòng không khỏi mừng rỡ, có thanh Thanh Long đao này trong tay để tung hoành chiến trường, Lăng Thiên nắm chắc có thể quét ngang thiên hạ.
Thu trường đao lại, Lăng Thiên quay đầu nhìn về phía Lăng Thần: "Người đã đến đủ chưa?"
Lăng Thần tiến lên trước một bước: "Toàn bộ đã đến đông đủ rồi! Tất cả đều được an bài đóng quân tạm thời tại biệt viện, đợi công tử hạ lệnh?"
Gần một trăm người yên lặng đứng trong mật thất, mật thất vốn rất rộng rãi giờ lại thành chật cứng, thậm chí lưng của những người đứng ở rìa ngoài còn tiếp xúc với những tủ tư liệu cực lớn ở sau lưng. Nhưng không hề có một tiếng động nào, càng không có ai dám nói chuyện, thậm chí tất cả mọi người đều đặc biệt giảm nhẹ hô hấp, trong mất thất là một nơi tĩnh lặng.
Ai cũng biết rằng, gian mật thất này chính là nơi bí mật nhất, và là hạch tâm chân chính của thực lực của Lăng Thiên. Hầu như tất cả quyết định trọng đại đều lấy nơi này làm khởi điểm rồi phát ra ngoài. Gian mật thất nho nhỏ này không biết đã có bao nhiêu lần khiến cho thiên hạ này máu chảy thành sông, thây chất thành núi.
Thật sự là một nơi tầm thường nhất nhưng cũng lại là nơi không tầm thường nhất.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết nơi này, trong lòng mọi người, nơi này sớm đã là thánh địa! Cũng chính là nơi mà mọi người hi vọng có thể tiến vào nhất! Nhưng tuyệt đại bộ phận có mặt ở đây đều là lần đầu tiên được tới nơi thần bí này! Tâm tình họ kích động như thế nào thì không cần nghĩ cũng biết.
Trong mật thất, xung quanh bàn đá tuy còn có mấy chỗ ngồi, nhưng tất cả mọi người đều đứng thẳng như bút, không một ai dám tự tiện ngồi xuống! Lăng Kiếm đứng trang nghiêm như một cây lao, mắt nhìn thẳng! Trước khi chưa có sự cho phép của Lăng Thiên cho dù là Lăng Kiếm cũng quyết không dám tự tiện ngồi xuống.
Cửa mật thất vô thanh vô tức được mở ra, Lăng Thiên dẫn theo Lăng Thần xuất hiện trước mặt mọi người! Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Lăng Thiên, trên mặt hiện lên vẻ sùng kính, hơi cúi đầu rồi khom người, tự động tránh ra tạo thành một con đường, không ai nói gì, tất cả đều im lặng.
Lăng Thiên mặt trầm như nước, chậm rãi đi qua còn đường mà mọi người vừa tránh ra tạo thành, Lăng Thần theo sát hắn, trên khuôn mặt tuyệt mỹ cũng là một vẻ trang nghiêm.
Lăng Thiên vén vạt áo, ngồi lên ghế. Mắt chậm rãi quét qua mặt tất cả mọi người, trong mắt không có bất kỳ một biểu cảm nào. Cuối cùng, Lăng Thiên chỉ vào vị trí bên trái mình, hờ hững nói: "Lăng Thần, ngồi xuống đi!"
Lăng Thiên chỉ vào địa vị bên phải mình, cũng hờ hững nói: "Lăng kiếm! Ngồi xuống!"
Trên mặt Lăng Kiếm lóe lên một tia kích động, vâng lời ngồi xuống.
Chỉ định chỗ ngồi cho hai người xong, Lăng Thiên không hề bảo bất cứ ai ngồi xuống nữa, mọi người có mặt ở đây không còn ai có tư cách được ngồi. Mọi người đều cảm thấy bầu không khí vô cùng nặng nề và nghiêm túc, lập tức ai ai trong lòng cũng có gắng xốc lại mười hai phần tinh thần.
Lăng Thiên híp mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói: "Hôm nay triệu tập mọi người đến đây, chính là bởi vì bản công tử phát hiện giữa chúng ta có tồn tại một vấn đề rất lớn! Vấn đề này nếu không giải quyết kịp thời, chúng ta sẽ vĩnh viễn không thành đại
Một lời làm kinh động mọi người!
Mọi người trên mặt đều lộ ra vẻ kinh hãi, không biết rốt cuộc là vấn đề nào mà lại nghiêm trọng như vậy, không ngờ khiến cho Lăng Thiên phải quan tâm đến mức triệu tập tất cả đầu não tới đây để căn dặn. Tuy không rõ, nhưng ai ai cũng biết rằng, vấn đề có thế khiến cho công tử phải phản ứng như thế này, chắc chắn là không nhỏ, hơn nữa còn rất khó giải quyết. Lập tức trong lòng ai cũng trở nên khẩn trương.
"Lăng Lục!" Lăng Thiên mắt sắc như mũi đao: "Các ngươi do ta trực tiếp quản lý, ta hỏi ngươi. Nếu ngươi biết được một tin tức trọng yếu, mà lúc đó ta không có mặt ở Thừa Thiên, vậy ngươi nên làm thế nào?"
Lăng Lục run bắn cả người, bước lên trước một bước, trong đầu khẩn trương suy nghĩ một lượt, sau đó đáp: "Thuộc hạ tất nhiên sẽ nghĩ hết mọi cách để liên hệ với công tử, cung kính chờ đợi quyết định của công tử!"
Ba người nhìn nhau, đồng thanh nói: "Bọn thuộc hạ nhất trí với ý kiến của Lục ca, kính cẩn chờ đợi quyết định của công tử, không dám tự tiện hành động!"
Lăng Thiên mặt trầm như nước: "Nếu như bằng vào năng lực của các ngươi mà vẫn có thể xử lý thỏa đáng chuyện này thì sao?"
Bốn người nhìn nhau, ai ai cũng cảm thấy nỗi sợ hãi chưa từng có, Lăng Lục nói: "Công tử trí tuệ hơn người, bọn thuộc hạ sao có thể sánh bằng, tự thấy mình còn thua xa công tử, nếu tự tiện xử trí, việc nhỏ thì còn được, nhưng nếu là chuyện lớn, chỉ sợ sẽ làm hỏng bố cục tổng thể của công tử, do đó..."
"Hỗn trướng!" Lăng Thiên giận dữ quát: "Bốn thằng đầu heo! Các ngươi không thể tự mình quyết định cái gì à? Chuyện gì cũng đều đợi ta tới quyết định, vậy thì ta cần các ngươi làm gì? Nuôi báo cô các ngươi hả?"
Bị Lăng Thiên mắng té tát, bốn người đều cúi gằm mặt xuống, ai ai cũng lộ ra vẻ hổ thẹn. Trong những người có mặt cũng có không ít người lặng lẽ cúi đầu xuống theo. Bởi vì chủ ý cũng giống như bốn người bọn Lăng Lục.
Lăng Thiên thở hắt ra, chậm rãi nói: "Vấn đề lớn mà ta nói vừa rồi, chính là chuyện này. Nếu không thể giải quyết, ngày sau có lẽ nó sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất của ta. Thiên hạ hiện tại khói lửa mịt mù, các vị đang ngồi đây tất sẽ phải chiến đấu khắp thiên hạ, mỗi người đều sẽ lập được công trạng cái thế bất hủ. Bản công tử đương nhiên cũng muốn dấn thân vào trong đó để tranh giành thiên hạ! Tất nhiên không thể chỉ ngồi đợi ở nơi này mà ra chỉ thị cho các ngươi. Cho nên, đối với mỗi sự tình phát sinh đột ngột, dưới tình không thể liên hệ được với biệt viện, và không làm trái với nguyên tắc của biệt viện chúng ta, tất cả cứ tự mình quyết đoán! Lệnh này, tức khắc phải chấp hành!"
Mọi người dạ một tiếng thật to.
Lăng Thiên nói tiếp: "Từ ngày hôm nay, phàm là những ai thuộc về Lăng Thiên biệt viện, sẽ thực hành thay thế và bổ sung chế độ. Mỗi cấp đều phải chấp hành nghiêm ngặt, không có bất kỳ ai với bất kỳ lý do nào được phép làm trái. Nếu bản công tử có một ngày không ở đây, tất cả mọi chuyện đều có Lăng Thần quyết định. Tất cả mọi người phải đối với nàng giống như đối với bản công tử! Nếu có người làm trái, lập tức chém chết không tha! Lăng Kiếm, ngươi phụ trách giám sát, nếu ta không có mặt ở đây, ai có gan làm phản hoặc là chất vấn Lăng Thần, bất luận là đúng hay sai, giết chết không tha! Nghe rõ chưa!"
Quyển 4
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết
Story
Chương 305: Thanh long thất tinh
10.0/10 từ 47 lượt.