Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 299: Coi thường sống chết
Nhìn thẳng vào Diệp Bạch Phi, Lăng Thiên thẳng thắn nói:"Không phải! Là thủ hạ tự hành động, nếu là ta, ra sẽ hạ lệnh giết ngươi ngay tại trận, tuyệt đối không bắt! Diệp huynh, ta sẽ không bắt sống ngươi!" Ánh mắt Lăng Thiên càng sáng hơn:"Đối với thân phận như chúng ta mà nói, bắt sống là một loại sỉ nhục! Ta sẽ không sỉ nhục một đối thủ đáng được tôn kính!" Nói rồi quay sang nhìn Lăng Thần, Lăng Thần mặt hơi đỏ, khẽ cúi đầu..
Diệp Bạch Phi vui vẻ cười to: " Cảm ơn, cảm ơn!"
Lăng Thiên trầm mặc một lúc, cuối cùng nói:"Không cần cảm ơn! Nguyên nhân bởi vì ngươi là Diệp Bạch Phi! Kim Diệp Bạch Phi!"
Diệp Bạch Phi thỏa mãn cười lớn, mang theo chút kiêu ngạo:"Không sai, ta là Kim Diệp Bạch Phi, Diệp Bạch Phi! Cũng như ngươi là Lăng Thiên. Lăng Thiên, kẻ muốn "Lăng Thiên" – bay tận trời cao!" Hắn nhìn về phía Lăng Thiên, trong ánh mắt cũng đầy vẻ tán thưởng! Đây cũng là lần đầu tiên từ lúc Lăng Thiên vào đây, Diệp Bạch Phi dùng ánh mắt này nhìn hắn! "Ta không như ngươi, nhưng có một điểm mà ta không hề thua kém ai cả"
Lăng Thiên chậm rãi gật đầu:"Không sai! Diệp huynh khí độ phi phàm, kẻ khác phải khâm phục!"
Diệp Bạch Phi lạnh lùng nói:"Cho nên câu nói sau cùng của ngươi, thực sự là không cần phải hỏi"
Lăng Thiên thở dài một tiếng, nói:"Đúng vậy! Mặc dù biết rõ là phí công, nhưng vẫn muốn hỏi. Bởi vì nếu không hỏi, ta sẽ cảm thấy vô cùng tiếc nuối!"
Diệp Bạch Phi quay lưng xoay người đi, giọng nói bình tĩnh thản nhiên: "Như vậy thì Diệp mỗ sẽ không tiễn Lăng công tử nữa!"
Lăng Thiên cười ha hả nói:"Vậy ta gửi một câu nói đến Diệp huynh nhé: Nếu còn có kiếp sau, chúng ta lại làm kẻ địch nhé! Đường xuống suối vàng xa, Lăng Thiên không tiễn nữa!"
"Nếu còn kiếp sau, chúng ta lại là kẻ địch!" Diệp Bạch Phi lẩm nhẩm đọc lại một lần, đột nhiên ha hả cười to, quát:"Hiểu ta lắm, đúng là Lăng Thiên!"
Đột nhiên thân thể chấn động, Diệp Bạch Phi cảm giác cấm chế công lực của mình bỗng được phá giải, toàn thân công lực lập tức sung mãn. Trong mắt thoáng hiện vẻ tán thưởng cùng cảm kích, đến khi xoay người lại thì Lăng Thiên cùng Lăng Thần vốn đứng trong thạch thất đã đi mất
Nhìn cánh cửa mật thất mở rộng không hề có người canh giữ, Diệp Bạch Phi thấp giọng chân thành nói: "Cảm tạ! Lăng Thiên! Nếu như quả có kiếp sau, nếu chúng ta không làm kẻ địch, ta thực muốn thành bằng hữu tri kỷ!..."
Lăng Thiên cùng Lăng Thần đi trên đường, vẻ mặt có vẻ trầm tư. Lăng Thần mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được hỏi:"Công tử, mới vừa rồi huynh cùng với Diệp Bạch Phi nói chuyện, Thần nhi không hiểu lắm!"
Lăng Thiên dừng bước, thở dài nói:"Thần nhi, Diệp Bạch Phi không phải là người tốt, hoặc không hẳn là một sát thủ đệ nhất, nhưng người này là một anh hùng!"
Lăng Thần có chút hồ đồ, không phải là người tốt, vậy sao lại là một anh hùng?
"Không phải chỉ có người tốt mới là anh hùng" Lăng Thiên trầm tư nói:"Người xấu, cũng có thể là anh hùng! Cũng có thể là bậc đại trượng phu đội trời đạp đất! Mà anh hùng và đại trượng phu, đều có ngạo khí, cho dù ai cũng không thể vũ nhục họ khinh nhờn họ được!"
Đột nhiên có tiếng bước chân tiến nhanh đến từ phía sau, Lăng Thiên cảm giác thấy điều gì đó, sắc mặt hơi đổi, dừng thân đứng lại.
Một đại hán mặc áo đen, người đầy mồ hôi vội đuổi đến, quỳ một chân xuống nói:"Khởi bẩm công tử, thuộc hạ mới vừa dò xét mật thất phát hiện cánh cửa giam Diệp Bạch Phi mở tung, bên trong Diệp Bạch Phi đã tự đoạn kinh mạch toàn thân mà chết!"
Lăng Thần sửng sốt kêu lên một tiếng, có chút không hiểu!
Mặt Lăng Thiên đột nhiên lạnh băng, xoay người hướng về phía Tây, đưa mắt nhìn trời cao phía xa xa, giống như đang hoài niệm gì đó. Nhìn phương xa trên bầu trời, từng đám mây trắng nhẹ trôi thản nhiên, Lăng Thiên trầm trọng thốt ra hai chữ:"Hậu táng!" sau đó xoay người đi luôn, Lăng Thần theo sát phía sau…
"Vâng!" Đại hán áo đen cung kính nói, đứng dậy đi.
"Cổn cổn trường giang đông thệ thủy
Lãng hoa đào tẫn
Thị phi thành bại chuyển đầu không
Thanh sơn y cựu tại
Kỷ độ tịch dương hồng " (*)
Thần thái Lăng Thiên có chút tiếc thương, đột nhiên ngâm ra bài "Bán khuyết từ" đó, sau đó bỗng cười, lắc đầu nói:"Khắc bải từ này, tặng cho Diệp Bạch Phi đi!"
Lăng Thần nhỏ giọng ngâm lại, chỉ cảm thấy bài "bán khuyết từ" này khí thế mặc dù to lớn, nhưng lại có vài phần ý vị tang thương, không khỏi có chút giật mình, đôi mắt đẹp nhìn Lăng Thiên, trong mắt có một chút lo lắng. Đây là lần đầu tiên từ 10 năm trờ lại đây, Lăng Thần bỗng có cảm giác không thể hiểu rõ được tâm cảnh của Lăng Thiên…"
Lăng Thiên để ý đến ánh mắt Lăng Thần, bỗng xoa đầu nàng, cười cười vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhẹ nhàng nói:"Muội không hiểu được điều này chỉ có một lý do, đó là muội là phụ nữ, còn huynh và Diệp Bạch Phi là nam nhân! Nam nhân có những chuyện phụ nữ không hiểu được, mà nam nhân cũng không muốn người phụ nữ mình yêu vướng bận những chuyện đó!"
Ách! Lăng Thần có chút sửng sốt nhớ ra, vốn các huynh là nam nhân, mà muội là nữ nhân, đương nhiên có chuyện không hiểu rõ rồi. Nhưng chỉ cần nghe được Lăng Thiên nói mình là người phụ nữ hắn yêu, trong tim nàng đã tràn đầy mật ngọt trong chớp mắt, chút nghi vấn vừa rồi đã bay biến đi đâu mất!"
Nhìn vẻ khả ái của Lăng Thần, Lăng Thiên cười ha ha, tâm trạng nặng nề khi nãy trong nháy mắt cũng biến mất, đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại của Lăng Thần vào lòng cười nói:"Cô bé ngốc này, cùng huynh đi xem vị tiểu tỷ Thủy gia kia giờ thế nào rồi.."
Thủy Thiên Nhu ngồi nhắm mắt trong mật thất, dung nhan có chút tiều tụy. từ khi đến đây, có vài vị lang trung thay phiên nhau chẩn trị vết thương cho nàng, hơn nữa còn ép nàng phải dùng thuốc. Nàng có thể cảm giác thấy rõ ràng nội thương đã chuyển biến tốt, chỗ xương gãy cũng đã không còn đau nhức nhiều nữa. Điệp nhi ngồi yên bên cạnh nàng, lo lắng nhìn sắc mặt của thủy thiên nhu, không nói một lời nào, cặp mắt chớp động, giống như đang suy nghĩ cái gì đó. Từ khi bị Lăng Thiên giáo huấn lần nọ, nàng này cuối cùng cũng không dám "già mồm"
Trong mật thất cũng có đủ giường tủ quần áo, thậm chí còn chuẩn bị thêm cả một hồ nước nóng..Rõ ràng Lăng gia đối xử với hai vị "tiểu thư" này xem ra cũng khách khí, tử tế mười phần!
Nhưng trong lòng thủy thiên nhu giờ lại như sóng gió dâng trào, bão tố nổi lên. Những lời nói hôm nọ của Lăng Thiên như dao cắt cứ ám ảnh trong tim nàng! Mình đã sai rồi sao? Chẳng lẽ mình đã làm sai? Không! Mình không sai, mình làm tất cả cũng vì lợi ích của gia tộc, sao lại sai được? Không, mình đã sai rồi, mình đã quên mất bản thân mình, từ xưa đến nay không làm gì cho bản thân cả, chưa từng làm đúng điều mình thực sự muốn làm!
Trong lòng thủy thiên nhu giống như có hai linh hồn đối lập nhau đang chiến đấu kịch liệt. Giằng co nhau không ngừng, hành hạ chính bản thân nàng vô cùng mệt mỏi. Nàng mơ mơ hồ hồ, cuối cùng cũng không hiểu nổi mình đang suy nghĩ cái gì nữa!
Đã một ngày một đêm trôi qua, nàng ngồi đó giống như một cái xác vậy, để mặc cho thầy thuốc chẩn trị cho mình, xử lý vết thương, để mặc cho Điệp nhi đút thức ăn và nước uống cho mình. Nàng chưa hề chủ động làm chuyện gì cả, bị động ngồi đó, phức tạp và khó hiểu…
"Thủy cô nương, ở chỗ này có quen không? Hạ nhân có chiêu đãi tử tế không?" Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên đã đem suy nghĩ của thủy thiên nhu đang vẩn vơ tận nơi xa xăm nào đó quay về thực tại. thủy thiên nhu mở bừng hai mắt! Giọng nói thật..ác độc! Chủ nhân của giọng nói "độc ác" đó – Lăng Thiên! Tên hỗn đản này, ngươi cuối cùng cũng đã đến!
"Lăng Thiên!" thủy thiên nhu nghiến răng nghiến lợi nói:"Ta đã làm sai điều gì? Dựa vào đâu mà hôm qua ngươi mắng ta như vậy? Ngươi nghĩ ngươi là ai hả? Bổn cô nương đây không làm chuyện mờ ám, ta thừa nhận, thủy thiên nhu ta thích ngươi! Nhưng thích chỉ là một chuyện, lập trường của một người và của gia tộc là hai chuyện khác nhau! Nếu là địch, vậy thì phải giết! Ngươi dựa vào cái gì mà dám giáo huấn ta? Sinh mạng của ta đã sớm hiến dâng cho gia tộc, hi sinh việc nhỏ để hoàn thành việc lớn, ta không sai!"
Thủy Thiên Nhu kích động đến nỗi mặt đỏ bừng:"Ngươi nghĩ mình là cao thượng lắm sao? Đừng có mang chuyện tình cảm ra mà nói! Lăng Thiên, ta hỏi ngươi, nếu như ngươi thích một nữ nhân, liệu ngươi có vì nữ nhân này mà quay lưng phản lại cả gia tộc không? Ngươi làm được sao? Nếu như không thì đừng có mà dạy dỗ người khác! Ngươi là đồ …ngụy quân tử!
Lăng Thiên sững người, nha đầu này..bị sao thế? Mới một ngày không thấy mặt, giờ tự dưng lửa giận ngất trời! Chẳng lẽ đám thầy thuốc cho nàng ta …uống nhầm thuốc sao?!
Lăng Thiên thế nhưng không hề biết, một ngày một đêm này, thủy thiên nhu không uống nhầm thuốc, nhưng trong óc nàng quanh đi quẩn lại vẫn mấy câu nói đó! Mấy câu nói này đấu tranh dai dẳng trong đầu với những lời khiển trách của Lăng Thiên hôm trước! Nàng càng nghĩ càng thấy mình không làm sai, nhưng khi nhìn thấy Lăng Thiên, liền giống như núi lửa phun trào vậy, nàng "tuôn" hết ra. Nói hết rồi nàng cảm thấy thật là thoải mái, cả người giống như dùng hết sức lực vậy, ngã xuống giường.
"Ngươi không sai!" Lăng Thiên lạnh lùng nói:"Theo lập trường của ngươi, ngươi không có chút sai lầm nào! Ngươi cam tâm tình nguyện hiến mình cho gia tộc, tận tâm tận lực làm mọi chuyện vì gia tộc, sao lại sai được? Ít nhất đối với gia tộc ngươi mà nói, ngươi hoàn toàn đúng! Ngươi cũng là người ưu tú nhất, gia tộc có được truyền nhân như ngươi thật là đáng kiêu hãnh! Ta chưa từng nói ở lập trường đó ngươi sai!" Lăng Thiên bỗng nhiên lạnh lạnh nói:"Nhưng mà đứng trên lập trường của ta, ngươi sai, sai nghiêm trọng! Ngươi biết sao không?"
"Các ngươi Thiên Phong chi Thủy, ở tận Thiên Phong đại lục xa xôi, vậy mà vượt vạn dặm đến đây! Trừ có ân oán ngàn năm với Ngọc gia, các ngươi không hề có cừu oán gì với Thiên Tinh đại lục, ta nói có đúng không?" Lăng Thiên lạnh lùng hỏi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Thủy Thiên Nhu quật cường ngẩng đầu lên:"Vậy thì sao?"
"Sao à? " Lăng Thiên cười rộ:"Vậy mà các ngươi lần này tiến vào Thiên Tinh đại lục, nhưng không phải chỉ vì chuyện với Ngọc gia! Đó là sai lầm đầu tiên của các ngươi, và cũng là sai lầm lớn nhất, đó là không nên trêu chọc Lăng Thiên ta! Các ngươi cùng ta vốn không thù không oán, nhưng lại đi cấu kết với Bắc Ngụy và hoàng thất Thừa Thiên, âm mưu hãm hại phụ thân của ta! Thủy Thiên Nhu, mưu hại một người không có thù oán, không quen biết, đó không phải là sai sao?"
(*) Đây là mấy câu trong bài từ của Dương Thận theo điệu Lâm giang tiên thuộc đoạn thứ 3 của Thuyết Tần Hán khai trường từ trong Nhị thập nhất sử đàn từ (cũng chính là bài từ mở đầu Tam quốc diễn nghĩa):
Cổn cổn trường giang đông thệ thu
Lãng hoa đào tận anh hùng.
Thị phi thành bại chuyển đầu không
Thanh sơn y cựu tại,
Kỉ độ tịch dương hồng.
Bạch phát ngư tiều giang chử thượng,
Quán khan thu nguyệt xuân phong.
Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng
Cổ kim đa thiếu sự,
Đô phó tiếu đàm trung.
DỊCH THƠ:
Điệu Lâm Giang Tiên
Nước Trường Giang về đông chảy xiết
Sóng cuốn trôi đi hết anh hùng
Đúng sai thành bại hóa không
Thanh sơn một dãy hoài cùng tháng năm.
Trãi mấy độ tà dương nguyệt khuyết
Bạc trắng ngư tiều, đảo trên sông
Gió trăng thu lại xuân nồng
Một bầu rượu đục tương phùng hỉ hoan
Xưa nay muôn sự hợp tan,
Không ngoài cuộc rượu nhân gian tiếu đàm.
Quyển 4
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Diệp Bạch Phi vui vẻ cười to: " Cảm ơn, cảm ơn!"
Lăng Thiên trầm mặc một lúc, cuối cùng nói:"Không cần cảm ơn! Nguyên nhân bởi vì ngươi là Diệp Bạch Phi! Kim Diệp Bạch Phi!"
Diệp Bạch Phi thỏa mãn cười lớn, mang theo chút kiêu ngạo:"Không sai, ta là Kim Diệp Bạch Phi, Diệp Bạch Phi! Cũng như ngươi là Lăng Thiên. Lăng Thiên, kẻ muốn "Lăng Thiên" – bay tận trời cao!" Hắn nhìn về phía Lăng Thiên, trong ánh mắt cũng đầy vẻ tán thưởng! Đây cũng là lần đầu tiên từ lúc Lăng Thiên vào đây, Diệp Bạch Phi dùng ánh mắt này nhìn hắn! "Ta không như ngươi, nhưng có một điểm mà ta không hề thua kém ai cả"
Lăng Thiên chậm rãi gật đầu:"Không sai! Diệp huynh khí độ phi phàm, kẻ khác phải khâm phục!"
Diệp Bạch Phi lạnh lùng nói:"Cho nên câu nói sau cùng của ngươi, thực sự là không cần phải hỏi"
Lăng Thiên thở dài một tiếng, nói:"Đúng vậy! Mặc dù biết rõ là phí công, nhưng vẫn muốn hỏi. Bởi vì nếu không hỏi, ta sẽ cảm thấy vô cùng tiếc nuối!"
Diệp Bạch Phi quay lưng xoay người đi, giọng nói bình tĩnh thản nhiên: "Như vậy thì Diệp mỗ sẽ không tiễn Lăng công tử nữa!"
Lăng Thiên cười ha hả nói:"Vậy ta gửi một câu nói đến Diệp huynh nhé: Nếu còn có kiếp sau, chúng ta lại làm kẻ địch nhé! Đường xuống suối vàng xa, Lăng Thiên không tiễn nữa!"
"Nếu còn kiếp sau, chúng ta lại là kẻ địch!" Diệp Bạch Phi lẩm nhẩm đọc lại một lần, đột nhiên ha hả cười to, quát:"Hiểu ta lắm, đúng là Lăng Thiên!"
Đột nhiên thân thể chấn động, Diệp Bạch Phi cảm giác cấm chế công lực của mình bỗng được phá giải, toàn thân công lực lập tức sung mãn. Trong mắt thoáng hiện vẻ tán thưởng cùng cảm kích, đến khi xoay người lại thì Lăng Thiên cùng Lăng Thần vốn đứng trong thạch thất đã đi mất
Nhìn cánh cửa mật thất mở rộng không hề có người canh giữ, Diệp Bạch Phi thấp giọng chân thành nói: "Cảm tạ! Lăng Thiên! Nếu như quả có kiếp sau, nếu chúng ta không làm kẻ địch, ta thực muốn thành bằng hữu tri kỷ!..."
Lăng Thiên cùng Lăng Thần đi trên đường, vẻ mặt có vẻ trầm tư. Lăng Thần mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được hỏi:"Công tử, mới vừa rồi huynh cùng với Diệp Bạch Phi nói chuyện, Thần nhi không hiểu lắm!"
Lăng Thiên dừng bước, thở dài nói:"Thần nhi, Diệp Bạch Phi không phải là người tốt, hoặc không hẳn là một sát thủ đệ nhất, nhưng người này là một anh hùng!"
Lăng Thần có chút hồ đồ, không phải là người tốt, vậy sao lại là một anh hùng?
"Không phải chỉ có người tốt mới là anh hùng" Lăng Thiên trầm tư nói:"Người xấu, cũng có thể là anh hùng! Cũng có thể là bậc đại trượng phu đội trời đạp đất! Mà anh hùng và đại trượng phu, đều có ngạo khí, cho dù ai cũng không thể vũ nhục họ khinh nhờn họ được!"
Đột nhiên có tiếng bước chân tiến nhanh đến từ phía sau, Lăng Thiên cảm giác thấy điều gì đó, sắc mặt hơi đổi, dừng thân đứng lại.
Một đại hán mặc áo đen, người đầy mồ hôi vội đuổi đến, quỳ một chân xuống nói:"Khởi bẩm công tử, thuộc hạ mới vừa dò xét mật thất phát hiện cánh cửa giam Diệp Bạch Phi mở tung, bên trong Diệp Bạch Phi đã tự đoạn kinh mạch toàn thân mà chết!"
Lăng Thần sửng sốt kêu lên một tiếng, có chút không hiểu!
Mặt Lăng Thiên đột nhiên lạnh băng, xoay người hướng về phía Tây, đưa mắt nhìn trời cao phía xa xa, giống như đang hoài niệm gì đó. Nhìn phương xa trên bầu trời, từng đám mây trắng nhẹ trôi thản nhiên, Lăng Thiên trầm trọng thốt ra hai chữ:"Hậu táng!" sau đó xoay người đi luôn, Lăng Thần theo sát phía sau…
"Vâng!" Đại hán áo đen cung kính nói, đứng dậy đi.
"Cổn cổn trường giang đông thệ thủy
Lãng hoa đào tẫn
Thị phi thành bại chuyển đầu không
Thanh sơn y cựu tại
Kỷ độ tịch dương hồng " (*)
Thần thái Lăng Thiên có chút tiếc thương, đột nhiên ngâm ra bài "Bán khuyết từ" đó, sau đó bỗng cười, lắc đầu nói:"Khắc bải từ này, tặng cho Diệp Bạch Phi đi!"
Lăng Thần nhỏ giọng ngâm lại, chỉ cảm thấy bài "bán khuyết từ" này khí thế mặc dù to lớn, nhưng lại có vài phần ý vị tang thương, không khỏi có chút giật mình, đôi mắt đẹp nhìn Lăng Thiên, trong mắt có một chút lo lắng. Đây là lần đầu tiên từ 10 năm trờ lại đây, Lăng Thần bỗng có cảm giác không thể hiểu rõ được tâm cảnh của Lăng Thiên…"
Lăng Thiên để ý đến ánh mắt Lăng Thần, bỗng xoa đầu nàng, cười cười vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhẹ nhàng nói:"Muội không hiểu được điều này chỉ có một lý do, đó là muội là phụ nữ, còn huynh và Diệp Bạch Phi là nam nhân! Nam nhân có những chuyện phụ nữ không hiểu được, mà nam nhân cũng không muốn người phụ nữ mình yêu vướng bận những chuyện đó!"
Ách! Lăng Thần có chút sửng sốt nhớ ra, vốn các huynh là nam nhân, mà muội là nữ nhân, đương nhiên có chuyện không hiểu rõ rồi. Nhưng chỉ cần nghe được Lăng Thiên nói mình là người phụ nữ hắn yêu, trong tim nàng đã tràn đầy mật ngọt trong chớp mắt, chút nghi vấn vừa rồi đã bay biến đi đâu mất!"
Nhìn vẻ khả ái của Lăng Thần, Lăng Thiên cười ha ha, tâm trạng nặng nề khi nãy trong nháy mắt cũng biến mất, đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại của Lăng Thần vào lòng cười nói:"Cô bé ngốc này, cùng huynh đi xem vị tiểu tỷ Thủy gia kia giờ thế nào rồi.."
Thủy Thiên Nhu ngồi nhắm mắt trong mật thất, dung nhan có chút tiều tụy. từ khi đến đây, có vài vị lang trung thay phiên nhau chẩn trị vết thương cho nàng, hơn nữa còn ép nàng phải dùng thuốc. Nàng có thể cảm giác thấy rõ ràng nội thương đã chuyển biến tốt, chỗ xương gãy cũng đã không còn đau nhức nhiều nữa. Điệp nhi ngồi yên bên cạnh nàng, lo lắng nhìn sắc mặt của thủy thiên nhu, không nói một lời nào, cặp mắt chớp động, giống như đang suy nghĩ cái gì đó. Từ khi bị Lăng Thiên giáo huấn lần nọ, nàng này cuối cùng cũng không dám "già mồm"
Trong mật thất cũng có đủ giường tủ quần áo, thậm chí còn chuẩn bị thêm cả một hồ nước nóng..Rõ ràng Lăng gia đối xử với hai vị "tiểu thư" này xem ra cũng khách khí, tử tế mười phần!
Nhưng trong lòng thủy thiên nhu giờ lại như sóng gió dâng trào, bão tố nổi lên. Những lời nói hôm nọ của Lăng Thiên như dao cắt cứ ám ảnh trong tim nàng! Mình đã sai rồi sao? Chẳng lẽ mình đã làm sai? Không! Mình không sai, mình làm tất cả cũng vì lợi ích của gia tộc, sao lại sai được? Không, mình đã sai rồi, mình đã quên mất bản thân mình, từ xưa đến nay không làm gì cho bản thân cả, chưa từng làm đúng điều mình thực sự muốn làm!
Trong lòng thủy thiên nhu giống như có hai linh hồn đối lập nhau đang chiến đấu kịch liệt. Giằng co nhau không ngừng, hành hạ chính bản thân nàng vô cùng mệt mỏi. Nàng mơ mơ hồ hồ, cuối cùng cũng không hiểu nổi mình đang suy nghĩ cái gì nữa!
Đã một ngày một đêm trôi qua, nàng ngồi đó giống như một cái xác vậy, để mặc cho thầy thuốc chẩn trị cho mình, xử lý vết thương, để mặc cho Điệp nhi đút thức ăn và nước uống cho mình. Nàng chưa hề chủ động làm chuyện gì cả, bị động ngồi đó, phức tạp và khó hiểu…
"Thủy cô nương, ở chỗ này có quen không? Hạ nhân có chiêu đãi tử tế không?" Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên đã đem suy nghĩ của thủy thiên nhu đang vẩn vơ tận nơi xa xăm nào đó quay về thực tại. thủy thiên nhu mở bừng hai mắt! Giọng nói thật..ác độc! Chủ nhân của giọng nói "độc ác" đó – Lăng Thiên! Tên hỗn đản này, ngươi cuối cùng cũng đã đến!
"Lăng Thiên!" thủy thiên nhu nghiến răng nghiến lợi nói:"Ta đã làm sai điều gì? Dựa vào đâu mà hôm qua ngươi mắng ta như vậy? Ngươi nghĩ ngươi là ai hả? Bổn cô nương đây không làm chuyện mờ ám, ta thừa nhận, thủy thiên nhu ta thích ngươi! Nhưng thích chỉ là một chuyện, lập trường của một người và của gia tộc là hai chuyện khác nhau! Nếu là địch, vậy thì phải giết! Ngươi dựa vào cái gì mà dám giáo huấn ta? Sinh mạng của ta đã sớm hiến dâng cho gia tộc, hi sinh việc nhỏ để hoàn thành việc lớn, ta không sai!"
Thủy Thiên Nhu kích động đến nỗi mặt đỏ bừng:"Ngươi nghĩ mình là cao thượng lắm sao? Đừng có mang chuyện tình cảm ra mà nói! Lăng Thiên, ta hỏi ngươi, nếu như ngươi thích một nữ nhân, liệu ngươi có vì nữ nhân này mà quay lưng phản lại cả gia tộc không? Ngươi làm được sao? Nếu như không thì đừng có mà dạy dỗ người khác! Ngươi là đồ …ngụy quân tử!
Lăng Thiên sững người, nha đầu này..bị sao thế? Mới một ngày không thấy mặt, giờ tự dưng lửa giận ngất trời! Chẳng lẽ đám thầy thuốc cho nàng ta …uống nhầm thuốc sao?!
Lăng Thiên thế nhưng không hề biết, một ngày một đêm này, thủy thiên nhu không uống nhầm thuốc, nhưng trong óc nàng quanh đi quẩn lại vẫn mấy câu nói đó! Mấy câu nói này đấu tranh dai dẳng trong đầu với những lời khiển trách của Lăng Thiên hôm trước! Nàng càng nghĩ càng thấy mình không làm sai, nhưng khi nhìn thấy Lăng Thiên, liền giống như núi lửa phun trào vậy, nàng "tuôn" hết ra. Nói hết rồi nàng cảm thấy thật là thoải mái, cả người giống như dùng hết sức lực vậy, ngã xuống giường.
"Ngươi không sai!" Lăng Thiên lạnh lùng nói:"Theo lập trường của ngươi, ngươi không có chút sai lầm nào! Ngươi cam tâm tình nguyện hiến mình cho gia tộc, tận tâm tận lực làm mọi chuyện vì gia tộc, sao lại sai được? Ít nhất đối với gia tộc ngươi mà nói, ngươi hoàn toàn đúng! Ngươi cũng là người ưu tú nhất, gia tộc có được truyền nhân như ngươi thật là đáng kiêu hãnh! Ta chưa từng nói ở lập trường đó ngươi sai!" Lăng Thiên bỗng nhiên lạnh lạnh nói:"Nhưng mà đứng trên lập trường của ta, ngươi sai, sai nghiêm trọng! Ngươi biết sao không?"
"Các ngươi Thiên Phong chi Thủy, ở tận Thiên Phong đại lục xa xôi, vậy mà vượt vạn dặm đến đây! Trừ có ân oán ngàn năm với Ngọc gia, các ngươi không hề có cừu oán gì với Thiên Tinh đại lục, ta nói có đúng không?" Lăng Thiên lạnh lùng hỏi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Thủy Thiên Nhu quật cường ngẩng đầu lên:"Vậy thì sao?"
"Sao à? " Lăng Thiên cười rộ:"Vậy mà các ngươi lần này tiến vào Thiên Tinh đại lục, nhưng không phải chỉ vì chuyện với Ngọc gia! Đó là sai lầm đầu tiên của các ngươi, và cũng là sai lầm lớn nhất, đó là không nên trêu chọc Lăng Thiên ta! Các ngươi cùng ta vốn không thù không oán, nhưng lại đi cấu kết với Bắc Ngụy và hoàng thất Thừa Thiên, âm mưu hãm hại phụ thân của ta! Thủy Thiên Nhu, mưu hại một người không có thù oán, không quen biết, đó không phải là sai sao?"
(*) Đây là mấy câu trong bài từ của Dương Thận theo điệu Lâm giang tiên thuộc đoạn thứ 3 của Thuyết Tần Hán khai trường từ trong Nhị thập nhất sử đàn từ (cũng chính là bài từ mở đầu Tam quốc diễn nghĩa):
Cổn cổn trường giang đông thệ thu
Lãng hoa đào tận anh hùng.
Thị phi thành bại chuyển đầu không
Thanh sơn y cựu tại,
Kỉ độ tịch dương hồng.
Bạch phát ngư tiều giang chử thượng,
Quán khan thu nguyệt xuân phong.
Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng
Cổ kim đa thiếu sự,
Đô phó tiếu đàm trung.
DỊCH THƠ:
Điệu Lâm Giang Tiên
Nước Trường Giang về đông chảy xiết
Sóng cuốn trôi đi hết anh hùng
Đúng sai thành bại hóa không
Thanh sơn một dãy hoài cùng tháng năm.
Trãi mấy độ tà dương nguyệt khuyết
Bạc trắng ngư tiều, đảo trên sông
Gió trăng thu lại xuân nồng
Một bầu rượu đục tương phùng hỉ hoan
Xưa nay muôn sự hợp tan,
Không ngoài cuộc rượu nhân gian tiếu đàm.
Quyển 4
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết
Story
Chương 299: Coi thường sống chết
10.0/10 từ 47 lượt.