Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 283: Một đường giết chóc
Di chuyển tốc độ cao, thân thể Lăng Thiên giống như một u linh vô hình vô ảnh, như làn gió nhẹ lướt đi trong rừng tiến sâu vào rừng cây.
Đi không xa đột nhiên tựa hồ như có một loại khí vị dị dạng truyền đến, Lăng Thiên dừng cước bộ khẽ ngửi một hơi. Là mùi máu tanh. Mà người chết có mùi máu tanh đặc biệt! Lăng Thiên trong lòng phán định.
Ở ngoài năm trượng sáu bảy cái thi thể nằm ngang dọc trong đám cây cỏ rậm rạp.
Cái này là sao. Chẳng lẽ người bọn chúng muốn phục kích cũng không phải là ta mà lại phục kích bất thành?
Lăng Thiên không dám chậm trễ, dị thường cảnh giác điều tra bốn phía nhưng cũng không có phát hiện ra dị trạng gì, lúc này mới cẩn thận nhảy lên, mũi chân điểm nhẹ lên cây cỏ trên mặt đất mà đi. Cái này là thói quen động tác tại thế giới trước của Lăng Thiên, mục địch là không để lưu lại dấu chân mình cho người khác điều tra. Mặc dù thế giới này cũng chưa có công nghệ cao đến vậy nhưng Lăng Thiên vẫn kiên trì, cẩn tắc vô áy náy.
Nhìn lại Lăng Thiên không khỏi cả kinh. Bảy người này Lăng Thiên đã thấy qua!
Mấy người này cũng là người trong Bắc Ngụy sứ giả đoàn, tại Nhã văn hội lúc Lăng Thiên mời Mạnh Ly Ca đi thì mấy người này đã từng ngăn cản hắn. Không nghĩ tới cư nhiên lại chết ở đây. Là ai
Chẳng lẽ thị Bắc Ngụy đoàn cùng Tiền Thủy Nhu phát sinh xung đột. Không có thể!
Từ vẻ ngoài mà xem thì bảy người này trên người cũng không có ngoại thương, mặt sắc bình tĩnh, có vài phần như đang ngủ say. Lăng Thiên sau khi hơi trầm ngâm thì liền cởi áo ngoài của một người nhìn xem, hắn gật gật đầu lầm bầm nói "Quả nhiên là như thế." Tiếp theo lục tục cởi áo của mấy người còn lại, tình hình cũng đồng dạng.
Ở giữa ngực có một ấn ký mờ mờ lõm xuống nhưng không sưng đỏ mà phía trong xương không gãy. Nếu không xem cẩn thận thì không nghĩ trên người lại có loại vết thương này. Lăng Thiên liếc mắt liền nhận ra, cái này rõ ràng là bị nội gia công phu thượng thừa nhất chưởng đánh trúng. Dưới sự công kích của nội lực, tâm mạch lập tức đứt đoạn, hô hấp đình chỉ! Nhưng biểu hiện bên ngoài lại không xuất hiện thương tích.
Người hạ thủ là một hoặc vài vị siêu cường công lực nội gia cao thủ! Người này võ công cho dù không bằng mình thì cũng không kém là mấy. Cao thủ cấp bậc thế này sao lại có nhiều như vậy.
Lăng Thiên mỉm cười đứng lên. Cao thủ bậc này nếu như xác thực không chỉ có một vị thì cũng không phải là chuyện gì rất kinh người. Dù sao võ công mặc dù cao thâm nhưng đại để lấy Ngọc Mãn Thiên làm tiêu chuẩn so sánh thì lấy võ công của mình vẫn thừa sức đối phó. Lăng Thiên trong lòng hưng phấn muốn đi, nhưng vừa mới xoay người đi được hai bước thì đột nhiên cả người run rẩy, sắc mặt sắc đại biến quay ngoắt đầu lại, trong mắt lộ ra thần sắc không thể tin được.
Lăng Thiên đột nhiên nghĩ đến việc bảy người này vẻ mặt phi thường giống nhau! Bình tĩnh! Toàn bộ bộ rất bình tĩnh như đang ngủ. Vẻ mặt giống nhau như thế chứng tỏ hung thủ chỉ có một người!
Một chưởng đã đến cảnh giới như thế, giết người trong cõi vô hình vốn chính là thủ đoạn của Lăng Thiên. Nhưng bảy khối thi thể trước mắt này vẻ mặt lại không sai biệt, rõ ràng là không phân trước sau đồng thời ngộ hại! Không thì, bảy người này gần nhau đến vậy, cho dù là vào buổi tối, nếu phát hiện một người bị trúng độc thủ thì trên mặt nhất định phải tỏ vẻ kinh hãi. Nhưng lại không có vẻ như vậy!
Cái này nói lên điều gì? Nội lực kinh thế hãi tục, khinh công như khoái du thiểm điện cùng tâm tràng tàn nhẫn ngoan lạt lãnh huyết vô tình vô bì
Kết luận này thật đáng sợ, ngay lập tức trong lúc đó đồng thời đánh chết bảy người, mà bảy người lúc chết không kịp có biểu hiện gì. Thủ đoạn này cho là hắn sau khi đột phá cũng không làm được. Chẳng lẽ là người này?
Lăng Thiên lòng bàn tay lạnh lẽo. Chẳng lẽ là 'hắn'.
"Ta xuất ra năm mươi hai! Rất xin lỗi, trên người ta chỉ còn có năm mươi hai lạng bạc nhưng Nam Hải tử đàn châu này ta muốn". Trong đầu Lăng Thiên đột nhiên vang lên thanh âm lãnh đạm cùng vẻ mặt lúc nói của người áo xanh, tất cả bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Lăng Thiên.
"Hỏng bét! Nguyên lai là như vậy. Quả nhiên bảo vật chính là họa căn! Quả nhiên là thất phu vô tội, hoài bảo mà kỳ tội. Miệng lưỡi của Dương Vĩ khiến cho người thực lực mạnh mẽ khác thường như Tiền Thủy Nhu cũng không là ngoại lệ!" Lăng Thiên mặt sắc đại biến.
Trách không được Tiền Thủy Nhu bỏ đường lớn mà chui vào trong hắc tùng lâm hơn trăm dặm này! Nguyên lai là bị người áo xanh nọ truy sát đến cửa!
Lăng Thiên thân thể lướt đi cũng không cố che đậy hành tích nữa, như cuồng phong, như lợi tiễn tiến về phía trước, bay thẳng xuyên vào sâu trong hắc tùng lâm.
Tiền Thủy Nhu ơi Tiền Thủy Nhu, ngươi thực sự thông minh nhưng lại là thông minh lầm! Một ngàn tám trăm vạn lẻ hai lạng bạc trắng, ngươi cuối cùng mua được một cái Diêm vương thiếp! Bất quá ngươi ngàn vạn lần không thể chết được.... Ít nhất trước khi chết phải nói cho ta âm mưu của ngươi đã, ngàn vạn lần đừng chết nha.
Trên đường đi thi thoảng lại gặp thi thể, càng đi về phía trước dấu vết càng rõ ràng. Hiển nhiên Tiền Thủy Nhu vì trốn chạy khỏi người áo xanh mà trước sau đã bảy tám lần thay đổi phương hướng nhưng mỗi lần đều bị người áo xanh nọ truy kịp. Mỗi một chỗ xảy ra giao đấu đều lưu lại vài cái thi thể, mà bất kỳ thi thể nào từ tình huống mà xem thì thân thủ không tầm thường nhưng bọn chúng đều lộ ra vẻ sợ hãi nhưng nói đến sợ hãi thì đến ngay cả Lăng Thiên khi nhìn thấy cũng có chút
Thực sự không đơn giản a. Tiền Thủy Nhu Tiểu nha đầu này lại có thể quyết định như thế, nhẹ nhàng từ bỏ như thế!
Lăng Thiên vừa bay đi vừa thầm tán thưởng. Dưới loại tình huống này, bỏ xe cứu tướng là lựa chọn tốt nhất! Hiển nhiên, Tiền Thủy Nhu cũng biết cho dù tập hợp toàn bộ thực lực cũng chưa nhất định may mắn chống lại được nên trong nháy mắt quyết định áp dụng phương pháp này! Mỗi lần chỉ lưu lại vài người quấn đấu sau đó đại đội nhân mã chạy đi mà bảo tồn thực lực.
Thi thể càng lúc càng nhiều và cũng càng dày đặc. Khoảng cách cũng càng lúc càng ngắn mà tử trạng của mỗi người cùng bi thảm bất nhẫn. Trong nhất lộ truy đuổi này, Lăng Thiên cũng biết người áo xanh nọ bị Tiền Thủy Nhu xuất ra tầng tầng quỷ kế thì đã lộ vẻ động chân nộ! Hạ thủ cũng không còn chừng mực như lúc ban đầu.
Lăng Thiên cước bộ dừng lại nhìn hai cái thi thể trước mắt có chút tiếc hận thở thật sâu hai hơi khẩu khí. Hai người này Lăng Thiên đã thấy qua một lần nhưng cũng nhớ rõ dung mạo, chỉ vì còn nhớ hai người này đều là đương kim thiên hạ nhất lưu cao thủ hiếm có!
Chính là hai trong số bát đại hộ vệ của Tiền Thủy Nhu! Tử trạng của hai người này cũng thê thảm vô bì. Một người bị đánh nát thiên linh cái, thất khiếu máu tươi vẫn không ngừng chảy ra mà người thì sớm đã khí tuyệt thân vong. Một người khác thì nửa thân trên bị gập lại một cách quỷ dị thành tư thế song song với hai chân, rõ ràng là bị nghạnh công đập bể xương sống.
Ngay cả loại cao thủ gần đến tiên thiên này cũng không thể may mắn thoát chết mà khi đánh gục hai vị cao thủ này hiển nhiên người áo xanh thậm chí không dùng đến binh khí! Như vậy võ công người áo xanh này cao hơn rất nhiều. Trên đường đi hắn đã thấy không dưới một trăm thi thể chứng tỏ người áo xanh sát tâm đã nặng, sợ rằng còn hơn cả Lăng Kiếm nhưng sát thủ như thế lại chưa từng nghe thấy!
Xa xa, mơ hồ truyền đến vài tiếng quát mắng cùng tiếng âm thanh đối chưởng. Lăng Thiên nhận rõ phương hướng rồi trường thân lướt tới, thân hình như kinh thiên trường hồng thiểm điện chạy
Lại chậm một bước!
Trong rừng rậm hiển nhiên có người vừa kịch liệt giao đấu để lại một khoảng trống, trên mặt đất tràn hoàng thổ, cây cỏ nguyên bổn dày vài thước nay lại không còn thấy bóng dáng. Mà đất so với chỗ khác thì thấp đi phải đến hai tấc, chính là bị chưởng phong ép nén xuống.
Bốn thi thể phân ra bốn phương hướng ngã trên mặt đất. Chính là bốn cao thủ trong bát đại hộ vệ của Tiền Thủy Nhu. Trong nháy mắt, Lăng Thiên cả người lạnh lẽo!
Lấy lực một mình ngàn dặm truy sát, tru lục trăm người cùng sáu đại cao thủ. Người áo xanh thần bí nọ công lực cao, võ công mạnh, tâm tràng lại càng tàn nhẫn, thủ đoạn cay độc không thể nghi ngờ!
Lăng Thiên tự tin, nếu mình đơn độc đấu với bốn cao thủ này, chỉ cần một đoạn thời gian là cũng có thể đem bốn người giết chết mà mình không bị tổn hại! Nhưng nếu như người áo xanh này đã chạy gần ngàn dặm, sau khi tàn sát hơn trăm người mà vẫn nhẹ nhàng đem bốn người này trong thời gian cực ngắn một hơi giết chết thì Lăng Thiên tự hỏi chính mình tuyệt đối không làm được! Thân thể có mạnh mẽ đi nữa thì dù sao cũng là thân thể huyết nhục sao có thể chống giữ được sự tiêu hao này.
Sau lưng chợt có gió nhẹ lay động, Lăng Thiên trong nháy mắt cảnh giác, trong tâm nhất chấn biết sau lưng có người xuất hiện. Lăng Thiên kinh dị vì người này khinh công siêu tuyệt hơn hắn nhưng lại không xoay người lại. Hắn không thể xoay người, cũng không có dũng khí xoay người!
Sau khi tiếng gió nhẹ, Lăng Thiên cả kinh đề phòng. Lúc này Lăng Thiên mặc dù quay lưng lại với đối phương nhưng lại ngộ hiểm bất loạn, toàn thân công lực súc tích chờ phát động, chân như uyên đình nhạc trì vững như thái sơn! Một khi xoay người thân thể di động, liền để lộ ra không môn cho địch nhân công kích mà bị hãm vào thế bị động. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Đối mặt với cao thủ như thế, chỉ cần sơ hốt một chút cũng lập tức rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
"Nguyên lai là ngươi", không ngoài sở liệu của Lăng Thiên, sau lưng hắn chính là người áo xanh thần bí nhưng Lăng Thiên không ngờ duy nhất là ngữ khí của hắn có vẻ rất hóa khí "Sao ngươi cũng đến đây. Cũng là vì Nam Hải tử đàn châu sao. Ta biết ngươi cũng rất có hứng thú!"
Nghe khẩu khí của hắn mặc dù có ý vấn tội nhưng không giống như có ý muốn động thủ. Lăng Thiên thở phào một hơi chậm rãi xoay người lại "Tiên sinh vì bảo vật mà đến, cái này rất rõ ràng Lăng Thiên há có dũng khí lỗ mãng, ta chỉ vì một người mà đến." Cuối cùng xoay người lại đối mặt với người áo xanh thần bí khó lường này! Nhưng là một nhất tôn cái thế sát thần, tại một khắc này Lăng Thiên đột nhiên cảm giác tâm tình đột nhiên nhiên bình tĩnh xuống, tâm linh liền như một hồ nước xanh tĩnh lặng phản chiếu thế giới chung quanh, lẳng lặng mà dung nạp thiên địa huyền bí!
"Vì bảo vật mà đến, ha ha, hay cho câu vì bảo vật mà đến! Ngươi sở liệu không sai, ta vốn vì bảo vật mà đến!" người áo xanh tựa hồ tâm tình khá tốt "Thiên kim chi tử không ngồi dưới mái hiên nhà người khác, ngươi cô thân một người đuổi đến đây chẳng lẽ không sợ ta đột nhiên nổi sát tâm mà giết ngươi ư? Nên biết trong lòng ngươi muốn cấp bách giết ta để tuyệt hậu hoạn mà ta giết ngươi, về lý cũng là như vậy"
Quyển 4
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đi không xa đột nhiên tựa hồ như có một loại khí vị dị dạng truyền đến, Lăng Thiên dừng cước bộ khẽ ngửi một hơi. Là mùi máu tanh. Mà người chết có mùi máu tanh đặc biệt! Lăng Thiên trong lòng phán định.
Ở ngoài năm trượng sáu bảy cái thi thể nằm ngang dọc trong đám cây cỏ rậm rạp.
Cái này là sao. Chẳng lẽ người bọn chúng muốn phục kích cũng không phải là ta mà lại phục kích bất thành?
Lăng Thiên không dám chậm trễ, dị thường cảnh giác điều tra bốn phía nhưng cũng không có phát hiện ra dị trạng gì, lúc này mới cẩn thận nhảy lên, mũi chân điểm nhẹ lên cây cỏ trên mặt đất mà đi. Cái này là thói quen động tác tại thế giới trước của Lăng Thiên, mục địch là không để lưu lại dấu chân mình cho người khác điều tra. Mặc dù thế giới này cũng chưa có công nghệ cao đến vậy nhưng Lăng Thiên vẫn kiên trì, cẩn tắc vô áy náy.
Nhìn lại Lăng Thiên không khỏi cả kinh. Bảy người này Lăng Thiên đã thấy qua!
Mấy người này cũng là người trong Bắc Ngụy sứ giả đoàn, tại Nhã văn hội lúc Lăng Thiên mời Mạnh Ly Ca đi thì mấy người này đã từng ngăn cản hắn. Không nghĩ tới cư nhiên lại chết ở đây. Là ai
Chẳng lẽ thị Bắc Ngụy đoàn cùng Tiền Thủy Nhu phát sinh xung đột. Không có thể!
Từ vẻ ngoài mà xem thì bảy người này trên người cũng không có ngoại thương, mặt sắc bình tĩnh, có vài phần như đang ngủ say. Lăng Thiên sau khi hơi trầm ngâm thì liền cởi áo ngoài của một người nhìn xem, hắn gật gật đầu lầm bầm nói "Quả nhiên là như thế." Tiếp theo lục tục cởi áo của mấy người còn lại, tình hình cũng đồng dạng.
Ở giữa ngực có một ấn ký mờ mờ lõm xuống nhưng không sưng đỏ mà phía trong xương không gãy. Nếu không xem cẩn thận thì không nghĩ trên người lại có loại vết thương này. Lăng Thiên liếc mắt liền nhận ra, cái này rõ ràng là bị nội gia công phu thượng thừa nhất chưởng đánh trúng. Dưới sự công kích của nội lực, tâm mạch lập tức đứt đoạn, hô hấp đình chỉ! Nhưng biểu hiện bên ngoài lại không xuất hiện thương tích.
Người hạ thủ là một hoặc vài vị siêu cường công lực nội gia cao thủ! Người này võ công cho dù không bằng mình thì cũng không kém là mấy. Cao thủ cấp bậc thế này sao lại có nhiều như vậy.
Lăng Thiên mỉm cười đứng lên. Cao thủ bậc này nếu như xác thực không chỉ có một vị thì cũng không phải là chuyện gì rất kinh người. Dù sao võ công mặc dù cao thâm nhưng đại để lấy Ngọc Mãn Thiên làm tiêu chuẩn so sánh thì lấy võ công của mình vẫn thừa sức đối phó. Lăng Thiên trong lòng hưng phấn muốn đi, nhưng vừa mới xoay người đi được hai bước thì đột nhiên cả người run rẩy, sắc mặt sắc đại biến quay ngoắt đầu lại, trong mắt lộ ra thần sắc không thể tin được.
Lăng Thiên đột nhiên nghĩ đến việc bảy người này vẻ mặt phi thường giống nhau! Bình tĩnh! Toàn bộ bộ rất bình tĩnh như đang ngủ. Vẻ mặt giống nhau như thế chứng tỏ hung thủ chỉ có một người!
Một chưởng đã đến cảnh giới như thế, giết người trong cõi vô hình vốn chính là thủ đoạn của Lăng Thiên. Nhưng bảy khối thi thể trước mắt này vẻ mặt lại không sai biệt, rõ ràng là không phân trước sau đồng thời ngộ hại! Không thì, bảy người này gần nhau đến vậy, cho dù là vào buổi tối, nếu phát hiện một người bị trúng độc thủ thì trên mặt nhất định phải tỏ vẻ kinh hãi. Nhưng lại không có vẻ như vậy!
Cái này nói lên điều gì? Nội lực kinh thế hãi tục, khinh công như khoái du thiểm điện cùng tâm tràng tàn nhẫn ngoan lạt lãnh huyết vô tình vô bì
Kết luận này thật đáng sợ, ngay lập tức trong lúc đó đồng thời đánh chết bảy người, mà bảy người lúc chết không kịp có biểu hiện gì. Thủ đoạn này cho là hắn sau khi đột phá cũng không làm được. Chẳng lẽ là người này?
Lăng Thiên lòng bàn tay lạnh lẽo. Chẳng lẽ là 'hắn'.
"Ta xuất ra năm mươi hai! Rất xin lỗi, trên người ta chỉ còn có năm mươi hai lạng bạc nhưng Nam Hải tử đàn châu này ta muốn". Trong đầu Lăng Thiên đột nhiên vang lên thanh âm lãnh đạm cùng vẻ mặt lúc nói của người áo xanh, tất cả bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Lăng Thiên.
"Hỏng bét! Nguyên lai là như vậy. Quả nhiên bảo vật chính là họa căn! Quả nhiên là thất phu vô tội, hoài bảo mà kỳ tội. Miệng lưỡi của Dương Vĩ khiến cho người thực lực mạnh mẽ khác thường như Tiền Thủy Nhu cũng không là ngoại lệ!" Lăng Thiên mặt sắc đại biến.
Trách không được Tiền Thủy Nhu bỏ đường lớn mà chui vào trong hắc tùng lâm hơn trăm dặm này! Nguyên lai là bị người áo xanh nọ truy sát đến cửa!
Lăng Thiên thân thể lướt đi cũng không cố che đậy hành tích nữa, như cuồng phong, như lợi tiễn tiến về phía trước, bay thẳng xuyên vào sâu trong hắc tùng lâm.
Tiền Thủy Nhu ơi Tiền Thủy Nhu, ngươi thực sự thông minh nhưng lại là thông minh lầm! Một ngàn tám trăm vạn lẻ hai lạng bạc trắng, ngươi cuối cùng mua được một cái Diêm vương thiếp! Bất quá ngươi ngàn vạn lần không thể chết được.... Ít nhất trước khi chết phải nói cho ta âm mưu của ngươi đã, ngàn vạn lần đừng chết nha.
Trên đường đi thi thoảng lại gặp thi thể, càng đi về phía trước dấu vết càng rõ ràng. Hiển nhiên Tiền Thủy Nhu vì trốn chạy khỏi người áo xanh mà trước sau đã bảy tám lần thay đổi phương hướng nhưng mỗi lần đều bị người áo xanh nọ truy kịp. Mỗi một chỗ xảy ra giao đấu đều lưu lại vài cái thi thể, mà bất kỳ thi thể nào từ tình huống mà xem thì thân thủ không tầm thường nhưng bọn chúng đều lộ ra vẻ sợ hãi nhưng nói đến sợ hãi thì đến ngay cả Lăng Thiên khi nhìn thấy cũng có chút
Thực sự không đơn giản a. Tiền Thủy Nhu Tiểu nha đầu này lại có thể quyết định như thế, nhẹ nhàng từ bỏ như thế!
Lăng Thiên vừa bay đi vừa thầm tán thưởng. Dưới loại tình huống này, bỏ xe cứu tướng là lựa chọn tốt nhất! Hiển nhiên, Tiền Thủy Nhu cũng biết cho dù tập hợp toàn bộ thực lực cũng chưa nhất định may mắn chống lại được nên trong nháy mắt quyết định áp dụng phương pháp này! Mỗi lần chỉ lưu lại vài người quấn đấu sau đó đại đội nhân mã chạy đi mà bảo tồn thực lực.
Thi thể càng lúc càng nhiều và cũng càng dày đặc. Khoảng cách cũng càng lúc càng ngắn mà tử trạng của mỗi người cùng bi thảm bất nhẫn. Trong nhất lộ truy đuổi này, Lăng Thiên cũng biết người áo xanh nọ bị Tiền Thủy Nhu xuất ra tầng tầng quỷ kế thì đã lộ vẻ động chân nộ! Hạ thủ cũng không còn chừng mực như lúc ban đầu.
Lăng Thiên cước bộ dừng lại nhìn hai cái thi thể trước mắt có chút tiếc hận thở thật sâu hai hơi khẩu khí. Hai người này Lăng Thiên đã thấy qua một lần nhưng cũng nhớ rõ dung mạo, chỉ vì còn nhớ hai người này đều là đương kim thiên hạ nhất lưu cao thủ hiếm có!
Chính là hai trong số bát đại hộ vệ của Tiền Thủy Nhu! Tử trạng của hai người này cũng thê thảm vô bì. Một người bị đánh nát thiên linh cái, thất khiếu máu tươi vẫn không ngừng chảy ra mà người thì sớm đã khí tuyệt thân vong. Một người khác thì nửa thân trên bị gập lại một cách quỷ dị thành tư thế song song với hai chân, rõ ràng là bị nghạnh công đập bể xương sống.
Ngay cả loại cao thủ gần đến tiên thiên này cũng không thể may mắn thoát chết mà khi đánh gục hai vị cao thủ này hiển nhiên người áo xanh thậm chí không dùng đến binh khí! Như vậy võ công người áo xanh này cao hơn rất nhiều. Trên đường đi hắn đã thấy không dưới một trăm thi thể chứng tỏ người áo xanh sát tâm đã nặng, sợ rằng còn hơn cả Lăng Kiếm nhưng sát thủ như thế lại chưa từng nghe thấy!
Xa xa, mơ hồ truyền đến vài tiếng quát mắng cùng tiếng âm thanh đối chưởng. Lăng Thiên nhận rõ phương hướng rồi trường thân lướt tới, thân hình như kinh thiên trường hồng thiểm điện chạy
Lại chậm một bước!
Trong rừng rậm hiển nhiên có người vừa kịch liệt giao đấu để lại một khoảng trống, trên mặt đất tràn hoàng thổ, cây cỏ nguyên bổn dày vài thước nay lại không còn thấy bóng dáng. Mà đất so với chỗ khác thì thấp đi phải đến hai tấc, chính là bị chưởng phong ép nén xuống.
Bốn thi thể phân ra bốn phương hướng ngã trên mặt đất. Chính là bốn cao thủ trong bát đại hộ vệ của Tiền Thủy Nhu. Trong nháy mắt, Lăng Thiên cả người lạnh lẽo!
Lấy lực một mình ngàn dặm truy sát, tru lục trăm người cùng sáu đại cao thủ. Người áo xanh thần bí nọ công lực cao, võ công mạnh, tâm tràng lại càng tàn nhẫn, thủ đoạn cay độc không thể nghi ngờ!
Lăng Thiên tự tin, nếu mình đơn độc đấu với bốn cao thủ này, chỉ cần một đoạn thời gian là cũng có thể đem bốn người giết chết mà mình không bị tổn hại! Nhưng nếu như người áo xanh này đã chạy gần ngàn dặm, sau khi tàn sát hơn trăm người mà vẫn nhẹ nhàng đem bốn người này trong thời gian cực ngắn một hơi giết chết thì Lăng Thiên tự hỏi chính mình tuyệt đối không làm được! Thân thể có mạnh mẽ đi nữa thì dù sao cũng là thân thể huyết nhục sao có thể chống giữ được sự tiêu hao này.
Sau lưng chợt có gió nhẹ lay động, Lăng Thiên trong nháy mắt cảnh giác, trong tâm nhất chấn biết sau lưng có người xuất hiện. Lăng Thiên kinh dị vì người này khinh công siêu tuyệt hơn hắn nhưng lại không xoay người lại. Hắn không thể xoay người, cũng không có dũng khí xoay người!
Sau khi tiếng gió nhẹ, Lăng Thiên cả kinh đề phòng. Lúc này Lăng Thiên mặc dù quay lưng lại với đối phương nhưng lại ngộ hiểm bất loạn, toàn thân công lực súc tích chờ phát động, chân như uyên đình nhạc trì vững như thái sơn! Một khi xoay người thân thể di động, liền để lộ ra không môn cho địch nhân công kích mà bị hãm vào thế bị động. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Đối mặt với cao thủ như thế, chỉ cần sơ hốt một chút cũng lập tức rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
"Nguyên lai là ngươi", không ngoài sở liệu của Lăng Thiên, sau lưng hắn chính là người áo xanh thần bí nhưng Lăng Thiên không ngờ duy nhất là ngữ khí của hắn có vẻ rất hóa khí "Sao ngươi cũng đến đây. Cũng là vì Nam Hải tử đàn châu sao. Ta biết ngươi cũng rất có hứng thú!"
Nghe khẩu khí của hắn mặc dù có ý vấn tội nhưng không giống như có ý muốn động thủ. Lăng Thiên thở phào một hơi chậm rãi xoay người lại "Tiên sinh vì bảo vật mà đến, cái này rất rõ ràng Lăng Thiên há có dũng khí lỗ mãng, ta chỉ vì một người mà đến." Cuối cùng xoay người lại đối mặt với người áo xanh thần bí khó lường này! Nhưng là một nhất tôn cái thế sát thần, tại một khắc này Lăng Thiên đột nhiên cảm giác tâm tình đột nhiên nhiên bình tĩnh xuống, tâm linh liền như một hồ nước xanh tĩnh lặng phản chiếu thế giới chung quanh, lẳng lặng mà dung nạp thiên địa huyền bí!
"Vì bảo vật mà đến, ha ha, hay cho câu vì bảo vật mà đến! Ngươi sở liệu không sai, ta vốn vì bảo vật mà đến!" người áo xanh tựa hồ tâm tình khá tốt "Thiên kim chi tử không ngồi dưới mái hiên nhà người khác, ngươi cô thân một người đuổi đến đây chẳng lẽ không sợ ta đột nhiên nổi sát tâm mà giết ngươi ư? Nên biết trong lòng ngươi muốn cấp bách giết ta để tuyệt hậu hoạn mà ta giết ngươi, về lý cũng là như vậy"
Quyển 4
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết
Story
Chương 283: Một đường giết chóc
10.0/10 từ 47 lượt.