Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 274: Bảo mệnh - Thôi mệnh!

Lăng Thiên thở dài một hơi, âm thầm đáng tiếc cho Dương Gia. Thiên Lam U Nhật hôm nay quả thật là trân bảo của thế gia, nói có giá trị liên thành cũng không quá đáng nhưng trong lòng Lăng Thiên thì nó chỉ là một hòn đá biết phát sáng mà thôi, hoặc là nói là một viên kim cương chói mắt chắc đúng hơn một chút. Đáng tiếc, cho dù là kim cương hay là hòn đá cũng vậy, Lăng Thiên không chút hứng thú nào. Trong lòng Lăng Thiên thì Thiên Lam Y Nhật kia còn kém hơn cả một cái bánh bao. Ách... Ít nhất cũng phải được như một cái bánh bao thịt. Mà Thiên Lam U nhật ngoại trừ đặt trong nhà để chủ nhà còn canh chừng kẻ trộm thì không còn một tác dụng nào cả. Như vậy mà tên tiểu tử Dương Vĩ này lại coi như là một bảo khố mà không hề biết hắn đang mang về nhà một đống thuốc nổ. Còn Lăng Thần dưới sự dạy dỗ của lăng đại công tử thì trong lòng nàng không có bóng dáng một vật 'quý giá' như vậy.

"Bảo vật thứ năm chính là một viên Nam Hải Tử Đàn Châu lớn khoảng nắm tay!" Tiêu Nhạn Tuyết cười tươi như hoa, có thể thấy được khối Thiên Lam U Nhật kia bán được giá một ngàn hai trăm vạn lượng khiến nàng vô cùng hài lòng, tâm tình cũng thoải mái rất nhiều.

"Ta xuất năm mươi lượng." Không đợi Tiêu Nhạn Tuyết nói ra giá khởi điểm của Nam Hải Tử Đàn Chân thì đã có một âm thanh bình tĩnh vang lên. Một người bận áo xanh chậm rãi đứng lên mà mặt không chút thay đổi nói: "Không có ý tứ. Trên người ta cũng chỉ có năm mươi vạn lượng thôi nhưng khối Nam Hải Tử Đàn Châu này ta phải có."

Người này có tướng mạo rất bình thường, không cao không thấp, không mập không gầy, gương mặt không có điểm gì khiến cho người khác vừa nhìn thấy liền nhớ rõ, trông có vẻ rất bình thường nhưng khi nhìn kỹ lại cảm giác được tuổi của người này rất bất thường khiến cho người khác cảm thấy rất kỳ dị. Nhìn gương mặt hắn nói hắn hai mươi cũng được, ba mươi cũng t nhưng bốn mươi lại có vẻ không có gì không ổn, năm mươi cũng rất bình thường.

Lăng Thiên hút một ngụm không khí. Vốn định lấy luôn Nam Hải Tử Đàn Châu vào tay nhưng hắn liền bỏ đi chủ ý này. Hắn nhận ra được người này, đây là người bận áo xanh có võ công thần bí vô cùng mà hắn gặp ở Nhã Văn Hội tại Mính Yên Lâu.

Bực thế ngoại cao nhân này lại muốn Nam Hải Tử Đàn Châu tất nhiên hắn có lý do của hắn. Hơn nữa biểu hiện của hắn có vẻ rất quyết tâm. Lăng Thiên đã đoán trước rằng mặc kệ là ai mua được Nam Hải Tử Đàn Châu này sợ rằng sẽ không giữ lâu được. Bởi vì người áo xanh này đã nói trên người hắn chỉ có năm mươi lượng bạc nhưng lại muốn khối Nam Hải Tử Đàn Châu này. Ngoại trừ cướp lại thì căn bản không có biện pháp nào cả.

Sao Lăng Thiên ngu ngốc đi mua khối Tử Đàn Châu này để dắt một sát tinh bên người chứ? Cho nên hắn mới lựa chọn yên lặng.


"Ha ha... Là ai nghèo như vậy hả? Lấy năm mươi lượng bạc đi mua Nam Hải Tử Đàn Châu? Mơ à?" Một âm thanh vui mừng khi người khác gặp họa vang lên như cảm giác chuyện này có vẻ lạ vô cùng: "Ta xuất một trăm vạn lượng!"

Lăng Thiên không cần xem thâm chỉ nghe cũng không cần nghe mà chỉ cần dùng đầu gối cũng có thể đoán được ngoại trừ tên siêu cấp ngu ngốc Dương Vĩ ra thì không còn ai nữa. Người khác căn bản không dám lên tiếng với người này thế mà... Trong lòng Lăng Thiên âm thầm than một tiếng: Người này là tai tinh của Dương Gia à? Sao cái phiền toái gì cũng từ hắn mà ra vậy? Sợ rằng người này bổn công tử không dám trêu và mà ngay cả Dương Gia các ngươi cũng không dám đụng đến. Chán sống rồi sao mà chọc hắn?

Đột nhiên âm thanh của Tiêu Nhạn Tuyết lạnh lùng hơn rất nhiều: "Giá khởi điểm của Nam Hải Tử Đàn Châu là một trăm năm mươi vạn lượng. Mong Dương công tử cẩn thận từ ngữ, bất kỳ một vị khách nhân nào ở đây đều là khách quý của Tiêu Gia chúng ta nên không một ai có thể vũ nhục. Còn vị khách nhân này, đấu giá có quy củ của đấu giá. Nếu như trong người ngài không đủ bạc mà cần vật ấy nhưng thứ lỗi cho Tiêu Nhạn Tuyết bất lực. Chỉ có thể xin lỗi ngài thôi..."

Người áo xanh có vẻ ngoài ý muốn nhìn Tiêu Nhạn Tuyết một lúc rồi liếc Dương Vĩ một cái. Trong miệng phát ra 'ừm' một tiếng rồi ngồi xuống không lên tiếng

Lăng Thiên thầm than trong lòng. Đáng tiếc rằng nhãn lực của Tiêu Nhạn Tuyết không đủ. Nếu như nàng có thể bán cho người áo xanh kia với giá năm mươi lượng bạc sẽ khiến cho hắn có hảo cảm với Tiêu Gia thật tốt. Nhưng mà chuyện tốt ngàn năm một thuở... Đáng tiếc đáng tiếc...

Hắn dùng ánh mắt thương xót nhìn Dương Vĩ một cái, trong lòng vì Dương đại công tử mà sớm dâng lên vòng hoa tang..



Lăng Thiên nhìn Tiền Thủy Nhu nở một nụ cười. Nha đầu kia cũng có ánh mắt à. Hễ là vật bổn công tử nhìn trúng thì nha đầu kia đều nhúng tay vào tranh đoạt. Riêng phần nhãn lực này thôi cũng đáng để cho Lăng Thiên có một cái nhìn mới.

Giá cả ngày càng cao nhưng Dương Gia mở miệng đầu tiên đã sớm rời khỏi tranh đấu, hiện tại chỉ còn lại Đông Phương Kinh Lôi và Tiền Thủy Nhu vẫn đang không ngừng lên giá. Lăng Thiên thờ ơ lạnh nhạt vô cùng, hắn biết cả hai đều biết được giá trị chính thức của Nam Hải Tử Đàn Châu nên không một ai nguyện ý buông tay. Nguyên nhân là vì có nó trong tay chẳng khác nào có một tấm phù bảo vệ tính mạng. Hơn nữa tấm phù còn có thể sử dụng nhiều lần. Khỏi bệnh trầm kha, trị liệu tuyệt chúng, chữa khỏi nội thương. Khối Nam Hải Tử Đàn Châu này có vô tận diệu dụng.

Nhưng hai người kia nào biết bảo mệnh mạng phù mà họ đang tranh đoạt điên cuồng kia sớm đã trở thành bùa đòi mạng của diêm vương. Vô luận là ai mua được nó thì chẳng khác nào đã bước một chân vào diêm vương điện. Một cao thủ đứng ở đỉnh võ học có thể đối phó sao?

Từ khi người áo xanh nói ra câu kia thì Nam Hải Tử Đàn Châu ở trong mắt Lăng Thiên như một bùa đòi mạng. Nhìn Tiền Thủy Nhu và Đông Phương Kinh Lôi hăng hái tranh đấu nhau giống như hai con gà đá. Giá cả hiện tại đã tăng lên đến một ngàn năm trăm vạn khiến Lăng Thiên âm thầm lắc đầu thở dài thật sâu.

Rốt cuộc Tiền Thủy Nhu lấy một ngàn tám trăm vạn mua được nó. Khi có nó vào tay Tiền Thủy Nhu thở dài một hơi rồi nở một nụ cười thật tươi khiến cho Lăng Thiên lc lắc đầu. Một ngàn tám trăm vạn lượng bạc trắng để mua một diêm vương gia có đáng để cao hứng không

"Kiện bảo vật thứ sáu là một khối Huyền Thiết nặng một trăm bảy mươi lăm cân!" Tiêu Nhạn Tuyết cười tươi như hoa: "Giá bắt đầu là một trăm vạn lượng. Tất cả mọi người đều biết huyền thiết chính là chí bảo trong thần binh. Chỉ cần trên đao kiếm khi chế tạo trộn lẫn nó vào một ít thôi là có thể trở thành thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn."



Tất cả mọi người điều biết huyền thiết là thứ tốt, lời của Tiêu Nhạn Tuyết nói không hề phóng đại nhưng mọi người đều hiểu rõ khối huyền thiết thượng thừa này khó có thể hòa tan bởi vì phương pháp luyện chế đã thất truyền hơn trăm năm rồi thì sao có thể chế tạo thần binh lợi khí? Nếu như không thể sử dụng thì tốn hơn một trăm vạn lượng bạc để mua một khối sắt vô dụng về nhà để gối đầu sao?

Một lúc lâu sau không một ai lên tiếng làm cho gương mặt Tiêu Nhạn Tuyết lộ ra vẻ lo lắng. Làm nhà tổ chức đấu giá nếu kiện vật phẩm không ai mua sẽ khiến cho danh tiếng đấu giá giảm xuống thê thảm, hơn nữa còn trở thành một chuyện cười đồn đại khắp thiên hạ. Bản thân mình coi là trân bảo mới đem ra đấu giá nhưng không một ai ra giá thì thật đáng chê cười.

Ánh mắt của Tiêu Nhạn Tuyết nhìn Lăng Thiên, trong lòng nàng rất rõ ràng khối mặc sắc huyền thiết này tồn tại là để thử dò xét Lăng Thiên nhưng lại thấy hắn đang lột nho bỏ vào miệng Lăng Thần thật nhu tình mật ý, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn. Rất rõ ràng khối mặc sắc huyền thiết này Lăng công tử không chút hứng thú gì.

Trái tim Tiêu Nhạn Tuyết trầm xuống. Lần này khó nuốt à! Trong lòng âm thầm oán giận gia gia Tiêu Phong Hàn không lý do gì bảo mình mang thứ này đến Thừa Thiên để làm gì chứ? Tiểu tử Lăng Thiên nào có được bản lãnh đó?

Trong lòng âm thầm thở dài một hơi, thấy mọi người vẫn không lên tiếng lên muốn giơ búa lên đánh xuống nhưng đột nhiên có một âm thanh nhu mị vang lên: "Thứ tốt này sao có thể xem thường được. Tiện thiếp ra giá một trăm mười vạn lượng."

Trong lòng Tiêu Nhạn Tuyết thoải mái như vừa buông xuống một hòn đá thật lớn. Rốt cục cũng có người ra giá rồi.



Tiêu Nhạn Tuyết nhìn nàng một cái cảm kích, trong lòng kích động không thôi. Cố Tịch Nhan là một lão bản tửu lâu thì mua khối huyền thiết này để làm gì chứ? Nhưng nàng không tiếc hơn một trăm vạn lượng bạc để giải vây cho mình nên trong lòng cảm động không thôi. Nàng hận thể đưa khối huyền thiết này đưa liền cho Cố Tịch Nhan. Là một lão bản tửu lâu nhưng dựa vào lời ăn tiếng nói vừa có thể cấp thể diện cho tất cả mọi người ở đây nhưng lại vừa giúp cho Tiêu Gia một bàn thua trông thấy.

"Kiện bảo vật cuối cùng giá một lượng bạc. Hơn nữa không giới hạn tăng giá!" Thấy Cố Tịch Nhan nhận huyền thiết rồi Tiêu Nhạn Tuyết nói một câu khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

"Một lượng bạc? Không giới hạn tăng giá bao nhiêu? Đó là cái gì?" Một người cất tiếng hỏi tò mò.

Lăng Thiên nhìn lại liền thấy người lên tiếng là kẻ phụ họa giúp Tiêu Nhạn Tuyết lúc đầu kia nên khóe miệng của hắn khẻ nhếch lên. Không ngoài dự đoán của ta à, quả nhiên là bày ra mà. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Tiêu Nhạn Tuyết mỉm cười nói: "Bảo vậy này chính là vật của ngàn năm trước. Đây là bội kiếm của một vị võ lâm tông sư, một tuyệt đỉnh cao thủ - Môn chủ của đệ nhất môn phái tại Thiên Dương đại lục - Âm Tuyệt Không - Liệt Thiên Kiếm. Ngàn năm trước có truyền thuyết huyết nhuộm ba đại lục có thanh Liệt Thiên Kiếm tham gia trong đó. Trong chuôi Liệt Thiên Kiếm này cất giấu một bí mật kinh thiên động địa! Ai có được Liệt Thiên Kiếm rồi tìm hiểu thấu bí mật này là có thể trở thành chủ nhân khắp thiên hạ."

'Ầm' một tiếng. Mọi người đều bị tin tức này khiến cho đầu choáng mắt hoa! Còn có rất nhiều người đứng bật lên...

Quyển 4

Lăng Thiên Truyền Thuyết
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết Story Chương 274: Bảo mệnh - Thôi mệnh!
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...