Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 216: Nữ nhi tâm sự

Lăng Thần trong mắt hiện lên một tia minh ngộ, tâm phục khẩu phục nói:" Công tử, cái này muội thật sự đã rõ ràng. Đa tạ công tử chỉ điểm."

Lăng Thiên ha ha cười, nói:" Chúng ta là vợ chồng, đối với người yêu của mình không cần nói cảm ơn". Lăng Thần không khỏi đỏ mặt nhưng trong lòng lại ngọt ngào. Lăng Thiên lại nói tiếp:" Thần Nhi, huynh muốn muội vì huynh mà sống. Muội phải biết rằng, cả đời này đi theo huynh, muốn trên tay không nhiễm máu tanh, đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Nhưng muội phải nhớ kỹ, một khi muội bởi vì không đành lòng mà giết người mà cảm thấy tự thân có điều thương tổn, như vậy, muội làm cho huynh phải làm sao bây giờ? Phải biết rằng, trong lòng huynh, muội sớm đã là người ta yêu nhất. Chẳng lẽ muội muốn huynh...".

Hắn còn chưa nói hết, ngoài miệng đã bị một bàn tay mềm mại trắng như ngọc mang theo mùi hương tươi mát bịt lại. Lăng Thần thâm tình nhìn Lăng Thiên, ngữ khí tùy theo thong thả nhưng cực kỳ kiên quyết: "Muội biết rồi, công tử, Thần Nhi tuyệt sẽ không làm cho công tử bởi vì Thần Nhi mà thương tâ

Lăng Thiên hài lòng cười. Hiểu được khúc mắc trong lòng Lăng Thần rốt cục do mình lấy tình mà động, rốt cục đã hoàn toàn thể ngộ. Đây cũng là chuyện không thể tránh được. Nếu bây giờ là tràng diện đại nhất thống hòa bình gì đó thì Lăng Thiên dù có hùng tâm bằng trời cũng sẽ tự động bỏ đi ý niệm trong đầu. Mà Lăng Thần là loại người lương thiện, Lăng Thiên cũng sẽ không cố gắng thay đổi, ngược lại còn cực lực cổ vũ. Nhưng sinh trong loạn thế, ta không giết ngươi thì ngươi giết ta, tích cách thiện lương của Lăng Thần lại trở thành vết thương trí mệnh của nàng. Hôm nay nếu để nàng hiểu được, Lăng Thiên trong lòng đang suy nghĩ, sao không tìm cơ hội để Lăng Thần thấy máu ma luyện một chút.

Chỉ một lúc sau, Diêu ưng mới vừa bay đi nọ đã bay trở về, chỉ là thư phi thường khó đọc. Hiển nhiên người viết thư sau khi nhận được tin tức thì không dám chậm trễ, lập tức viết hồi đáp.

Trên thư chỉ có ngắn ngủn mười ba chữ: Con thứ tư của Tây Môn thế gia gia chủ, Tây Môn Chương.


Lăng Thiên cười hắc hắc, hai tay chà xát, bức thư nọ đã hóa thành vô số mảnh vụn rồi tự nhủ:" Tây Môn thế gia, ha ha. Tây Môn thế gia.. Thú vị, thú vị." Giết thế gia công tử nhà người ta mà bộ dáng không chút lo lắng, trong thiên hạ người có 'phong độ' như vậy phỏng chừng cũng chỉ có Lăng Đại công tử nhà mình.

Lăng Thần thản nhiên cười, nói: "
Nguyên lai là người của Tây Môn thế gia. Ha ha, xem ra lần này công tử lại được hoạt động một phen rồi. Tây Môn thế gia không có khả năng không tra ra là công tử." Tuy nói như vậy nhưng Lăng Thần vô luận trên mặt hay trong lòng tuyệt không có nửa điểm lo lắng. Cái này cũng không phải là Lăng Thần quá mức mê tín thực lực của Lăng Thiên. Nên biết năng lực của Lăng Thiên thân mình năng lực thế nào, hơn nữa dù sao đây cũng là địa bàn của chính mình, với nhân thủ của Tây Môn thế gia ở Thừa Thiên bây giờ muốn thượng môn trả thù, vậy quả thực chính là tự tìm tử lộ. Cho nên Lăng Thần thật sự một điểm cũng không lo lắng.

Lo lắng. Chính thức nên lo lắng chính là Tây Môn thế gia, trên phố dám đùa giỡn với nữ nhân của Lăng Thiên Lăng Đại công tử. Việc này vẫn còn chưa kết liễu xong.

Lăng Thiên cười ngạo nghễ, nhìn về phương xa:" Tây Môn thế gia tứ công tử. Hắc hắc, nếu bọn hắn đủ thông minh đem việc này đè nén xuống, sau này hẵng tính đến thì bổn công tử lúc này tạm thời cũng không có rảnh mà để ý đến bọn hắn. Nếuđủ thông minh, ha ha ha, sợ rằng Tây Môn Khánh sẽ vào địa ngục mà thôi." Dừng một chút, tự nhủ nói:" Dám ở Thừa Thiên ngăn đón ta. Đùa giỡn nữ nhân của ta, ta thật đúng là không muốn chờ bọn hắn đến mà ta muốn liền tìm tới bọn chúng, để nói cho chúng biết thế gia công tử ta làm việc như thế nào."

Lăng Thần mặt đỏ lên nhưng trong miệng lại không tự chủ được mà phì một tiếng rồi bật cười.



Mặt trời đã dần dần ngả về tây. Tại Lăng Phủ.

Trong tiểu viện của Lăng Thiên. Ba cô gái ngồi dưỡi giàn nho đang thì thầm nói cái gì đó. Thỉnh thoảng lại phát ra một trận cười duyên dáng, hiển nhiên ở chung với nhau cũng khá hòa hợp.

Dĩ nhiên đó là Ngọc Băng Nhan, Vệ Huyên Huyên cùng Kiểu Nguyệt Công Chúa.

Kiểu Nguyệt Công Chúa bổn ý muốn ở lại trong phòng chiếu cố mẫu thân nhưng nàng là một hoàng hoa khuê nữ, đâu hiểu những chuyện như thế này. Chỉ một hồi sau đã bị Lăng Lão phu nhân cùng Sở Đình Nhi thấy vướng chân vướng tay mà trực tiếp trục xuất, đuổi ra ngoài. Trong lòng đầy tâm sự mà lại không có việc gì liền đi dạo loanh quanh trong Lăng Phủ. Bất ngờ không biết cố ý hay vô tình lại đi tới tiểu viện của Lăng Thiên.

Nàng si ngốc đứng ở cửa, nhất thời trong lòng lại hiện lên hình ảnh Lăng Thiên trước kia, không nói không rằng bá đạo ôm lấy mình trực tiếp ra cửa lên ngựa. Đó là một đoạn thời gian ấm áp ngọt ngào. Nào là thanh âm giọng nói sang sảng, khí tức nam tử nồng đậm, bờ vai lồng ngực rộng rãi, cánh tay nam nhi ôn nhu mà hữu lực. Hết thảy từng chút từng chi tiết như một đoạn phim tua chậm hiện lên khiến lòng nàng ngọt ngào. Sau lúc nhớ lại thì trong lòng không khỏi vừa nổi lên một trận cay đắng, vừa một trận mê man. Cay đắng chính là tại vì trong lòng vị tiểu biểu đệ kia cuối cùng chính mình không chiếm cứ được chút vị trí nào. Mê man chính là tâm tình chính mình, không biết vì sao hôm nay dĩ nhiên lại thích suy nghĩ miên man như thế, sao một cô nương chưa xuất môn lại suy hơn tính thiệt như vậy. Nàng kinh ngạc đứng ở nơi đó, tâm thần sớm đã không biết bay đến nơi nào. Mãi đến khi Vệ Huyên Huyên bên trong phát hiện nàng, hô gọi vài tiếng thì mới hồi phục tinh thần.



Ba cô gái đều vốn là nữ trung tài tử, hồng phấn trạng nguyên. Một khi mở ra đề tài liền không thể dừng lại. Nguyên bổn Kiểu Nguyệt Công Chúa nghe nói Ngọc Gia tiểu thư Ngọc Băng Nhan và Lăng Thiên vừa thấy đã yêu mà ở lại Lăng Gia, trong lòng không khỏi có chút ý khinh thị. Có chút cảm giác được vị Ngọc Gia tiểu thư này không khỏi không biết tự trọng nhưng mới lúc mới gặp gỡ Ngọc Băng Nhan thì thấy nữ nhân này tướng mạo rất kém, không bằng chính mình nên địch ý giảm đi vài phần, thậm chí còn vì Lăng Thiên mà nổi lên bất bình chi tâm. Tâm sự nữ nhi thật sự là khó có thể miêu tả được.

Nhưng sau một phen nói chuyện, những quan điểm trước nhất thời không cánh mà bay, chỉ cảm thấy vị Ngọc Gia Tiểu công chúa này vô luận là cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, bách gia chư tử, thiên văn địa lý dĩ nhiên đều đã đọc lướt qua. Hiểu biết rộng rãi, học vấn rộng lớn, sở thông chi tinh, nói đã biết thuở nhỏ đã tiếp nhận giáo dục nghiêm khắc, ngay cả công chúa hoàng thất cũng không bằng. Nhất thời ý khinh và địch ý trong lòng cũng tùy theo giảm đi vài phần, lúc này mới thành tâm thành ý đàm luận. Càng nói chuyện, tam nữ dĩ nhiên đã khuê trung hảo hữu, không có gì phải giấu nhau. Ngay cả tâm sự ứ đọng từ trong hoàng cung của Kiểu Nguyệt Công Chúa cũng vì vậy mà tan biến lúc nào không biết.

"Huyên Huyên muội tử" Kiểu Nguyệt Công Chúa so với Vệ Huyên Huyên lớn hơn mấy tháng, bởi vậy cũng không chút khách khí gọi muội muội: "Nghe nói ngươi đối với vị biểu đệ Lăng Thiên này của ta ấn tượng rất tốt, nhưng không biết là tốt đến mức nào hả?" Ngữ khí của Kiểu Nguyệt Công Chúa mang vẻ trêu chọc hỏi. Cái này cũng là do lòng dạ phụ nữ hẹp hòi vừa lại thật sự không có ý tứ nói thẳng ra chuyện mình đã bị phụ hoàng tứ hôn nên Kiểu Nguyệt Công Chúa bắt đầu nói bóng nói gió. Nhưng lời nàng vừa nói ra, ngay cả Ngọc Băng Nhan cũng e sợ thiên hạ bất loạn nên liền lớn tiếng ồn ào, nhất thời tam nữ nháo thành nhất đoàn.

"
Nào có việc này.." Vệ Huyên Huyên mặt đỏ lên, vội vàng giải thích nói:" Ta bất quá là bồi tiếp Ngọc Gia muội muội đến thăm người trong lòng của nàng thôi, làm sao mà đổ lên trên đầu ta"

Ngọc Băng Nhan vừa nghe chiến hỏa đột nhiên đố tới trên người mình thì không khỏi thẹn thùng một trận, trả lời lại một cách mỉa mai nói:"
Huyên Huyên tỷ tỷ là như thế này, chưa bao giờ nói thật, rõ ràng tâm lý thích Thiên ca muốn chết nhưng ngoài miệng lại hết lần này tới lần khác không thừa nhận."



Kiểu Nguyệt Công Chúa cùng Ngọc Băng Nhan không khỏi có chút nhìn nhau ngạc nhiên, nghe ý tứ Vệ Huyên Huyên không giống là bị người nói trúng tâm sự mà thẹn quá hóa giận. Ngược lại như là từ đáy lòng nói ra thì không khỏi hồ đồ. Trải qua một ngày hôm nay, Kiểu Nguyệt Công Chúa sớm đã rõ ràng, vị biểu đệ này của mình cũng không phải hoàn khố như hắn biểu hiện ra ngoài, lại càng không phải như lời đồn đại mà là một người tâm cơ thâm trầm, ẩn nhẫn nhiều năm, là nhân vật phi phàm. Chỉ bằng việc buổi sáng nay lộ ra việc xuất thủ, võ nghệ cao thâm như thế nào có thể thấy được.

Ngọc Băng Nhan cùng Vệ Huyên Huyên, nhị nữ này vốn là thiên chi kiêu nữ thân cận với Lăng Thiên đã lâu, tất nhiên đã sớm phát hiện ra chỗ bất phàm của Lăng Thiên. Tuổi trẻ anh tuấn, tài trí hơn người lại kiêm võ nghệ siêu quần, có nói là nhân trung long phượng cũng không quá đáng. Nhân vật như vậy chẳng phải là như ý lang quân trong mộng của mỗi một nữ hài tử hay sao. Vì sao Vệ Huyên Huyên còn muốn nói như vậy. Chẳng lẽ Lăng Thiên còn chưa đủ tiêu chuẩn?

"Nhưng không biết Huyên Huyên muội tử thích như ý lang quân là mẫu người như thế nào." Kiểu Nguyệt Công Chúa hỏi dò.

Ngọc nhan đỏ lên, trong mắt Vệ Huyên Huyên lóe ra sắc thái mộng ảo nhưng rất nhanh khôi phục:"
Cái này. Ta cũng không biết, bất quá Lăng công tử văn võ song toàn, thi họa song tuyệt, Huyên Huyên trong lòng tất nhiên là vô cùng bội phục nhưng cũng chỉ là khâm phục kính phục mà thôi. Nhưng nếu là nói đến nam nữ chi tư thì lại là không thể."

Kiểu Nguyệt Công Chúa cùng Ngọc Băng Nhan hai mặt nhìn nhau, hai nàng cũng nghe ra, một câu trước của Vệ Huyên Huyên rõ ràng là có vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo, bất quá là con gái da mặt mỏng nên không có ý tứ nói ra thôi. Nhưng câu sau nói về Lăng Thiên thì lại không chút nào chần chờ, rõ ràng là không nói dối.

Quyển 3

Lăng Thiên Truyền Thuyết
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết Story Chương 216: Nữ nhi tâm sự
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...