Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 206: Lật át chủ bài
Khuôn mặt đang tơi cười của Nam Cung Ngọc trở nên tái xanh, ai nói tên Lăng Thiên đáng chết này là đồ bất học vô thuật, chỉ vài câu thôi đã khiến mình nghẹn lời không thể đối lại, hiện tại ai cũng biết nhà mình và Dương gia thế bất lưỡng lập, nhưng trên danh nghĩa, hai nhà vẫn là quan hệ thông gia, tử quỷ ca ca của mình chính là nữ tế của Dương gia, mình lớn tiếng nói cái gì là thế bất lưỡng lập, há không phải là khiến người ta cảm thấy vô lý!
Nam Cung Ngọc đăm chiêu suy nghĩ, một hồi lâu vẫn không nói gì, ả có cảm giác rất mẫn duệ, Lăng Thiên tuyết đối không phải là hoàn khố tử như trong lời đồn, mà là một đối thủ cực kỳ lợi hại, ả cũng là người thông tuệ, tâm tư nhanh nhạy, cúi người làm một lễ: "Ở trước mặt người thông minh không nói lời giả dối, không ngờ Thừa Thiên đệ nhất hoàn khố lại là cao sĩ! Người trong thiên hạ đều ngu muội cả! Tiểu muội hôm nay thực sự đã được kiến thức rồi."
Lăng Thiên nhìn xung quanh, nói: "Cao sĩ? Cao sĩ ở đâu? Ai là cao sĩ?"
Nam Cung Ngọc mỉm cười: "Lăng công tử đã để lộ dấu vết rồi, hà tất phải giả vờ nữa, liên minh thì cả hai bên cùng có lợi, phân ra thì cả hai bên đều có hại, với trí tuệ trác tuyệt của công tử, sao có thể không nghĩ ra điều này!"
"Hả? Ta không nghe ra ý tứ của Nam Cung cô nương, thế nào là hợp tác thì hai bên có lợi, phân ra thì hai bên đều có hại? Kết minh cùng Nam Cung gia của cô nương thì lợi ở chỗ nào? Mà ngược lại thì hại ở chỗ nào?" Lăng Thiên ỡm mờ một hồi, cố ý để lại câu tiếp theo cho Nam Cung Ngọc nói. Trong lòng cười lạnh không thôi, Dương gia và Ngọc gia kết minh? Thế chẳng phải là nằm mơ à? Căn bản chính là lão gia hỏa Dương Không Quần đó đụng tay đụng chân, cũng chỉ có Nam Cung gia của các ngươi quan tâm quá sinh loạn, cho nên mới bị chút tiểu kỹ đó làm cho sợ són ra quần?
"Công tử là người thông minh, họ Dương với dã tâm lang sói, tìm trăm phương ngàn kế để đối phó với hai nhà chúng ta, không chỉ Nam Cung nhất môn không đội trời chung với Dương gia, Lăng gia sớm muộn gì cũng phải quyết chiến với Dương gia, tội gì phải tạo ra một cơ hội để lão tặc đó kích phá mỗi nhà, chúng ta sao không kết thành đồng minh, cùng nhau chống lại cường địch? Chỉ cần diệt được Dương gia rồi, công tử ở Thừa Thiên sẽ không còn địch thủ, chẳng phải là thống khoái lắm sao? Mà Nam Cung thế gia cũng có thể báo được cừu của huynh trưởng ta. Đó chẳng phải là hợp lại thì hai bên đều có lợi, phân ra thì hai bên đều có hại sao?" Nam Cung Ngọc hơi cúi về phía trước, thấp giọng nói.ường như phát hiện ra Lăng Thiên không phải là khoàn khố tử như trong tưởng tượng, khiến Nam Cung Ngọc phải bỏ đi hết những tính toán ban đầu, lại còn có chút không biết phải làm sao. Phải biết rằng trong tình huống này, hai nhà bất luận là ai đề xuất thỉnh cầu kết minh trước đều sẽ đứng vào thế bị động. Còn người kia tất nhiên cũng sẽ trở thành phía chủ động. Mà đề xuất trước thì chẳng khác nào đưa cho một đối phương một cây gậy trúc để đánh vào miệng mình! Nhưng cục thế hiện tại, Lăng gia có thể kéo dài, nhưng Nam Cung thế gia thì lại ngàn vạn lần không thể, động một tí là có nguy cơ bị tiêu diệt. Mặc dù để Lăng gia chiếm chút tiện nghi, nhưng cũng chẳng có cách nào khác.
Lăng Thiên đột nhiên ngồi thẳng người dậy, ánh mắt quét qua các lễ vật mà Nam Cung gia đưa tới, cười hờ hững, tựa hồ như đồng ý với lời nói của Nam Cung Ngọc, nói: "Trên đạo lý thì nói như vậy là không sai, nhưng thành ý của Nam Cung thế gia vẫn chưa đủ đâu!"
Nam Cung Ngọc thấy hắn đột nhiên ngồi thẳng, còn cho rằng lời của mình đã đả động được hắn, trong lòng không khỏi mừng rỡ, nào ngờ người này lại lập tức nói ra một câu như thế này. Không khỏi trầm tư suy nghĩ, sau đó nghĩ rằng đối phương thấy mình chủ động kết minh, đương nhiên là muốn nhận được lợi ích thật lớn. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, xem ra tên gia hỏa này tuy có chút đầu óc, nhưng vẫn còn thiếu lòng dạ khoáng đạt, tuy không thể coi thường nhưng vẫn chưa đủ để phải sợ hãi. Miệng xinh không khỏi hé cười, mắt long lanh, có chút phong tình vạn chúng hỏi: "Lời này của công tử có ý gì?"
Lăng Thiên thấy ả không ngờ lại dùng mỹ nhân kế đối với mình, trong lòng không khỏi cười khẩy. Đáng tiếc, chỉ một mình Lăng Thần ở bên cạnh bản công tử cũng đã hơn ngươi mười vạn tạm ngàn dặm rồi. Với chút nhan sắc của người, muốn hồ lộng hạng như Dương Vĩ có lẽ còn được, nhưng đối với bổn công tử thì còn xa lắm. Cười lạnh một tiếng, đứng dậy, chắp tay bước hai bước, nói: "Vào hai ngày trước, Dương gia ngoại ưu nội loạn, nhưng trong hai ngày, cục diện đã thay đổi. Nam Cung cô nương, cô đừng có bắn tiếng đe dọa. Còn chuyện Dương gia muốn đối phó với Lăng gia, đơn thuần chỉ là vô căn cứ! Lý do trong đó, cho dù ta không nói, Nam Cung cô nương chắc cũng biết rõ. Dù cho Dương Không Quần mượn một trăm lá gan, vào lúc này lão cũng tuyệt đối không dám hạ thủ với Lăng gia ta! Không biết Nam Cung cô nương có cho rằng như vậy không?"
"Cho nên, Nam Cung thế gia hôm nay tìm tới Lăng gia, nói dễ nghe một chút thì là kết minh, còn nói khó nghe thì là...." Lăng Thiên cười hắc hắc, "chính là xin giúp đỡ, hoặc có thể nói là tìm kiếm sự bảo hộ! Hắc hắc hắc... đã là xin trợ giúp, vậy... Nam Cung cô nương, chút thành ý thế này, ha ha ha, cô tự nói đi, cô thấy có đủ không?" Lăng Thiên dùng cằm hất hất về phía một chồng lễ phẩm mà Nam Cung Ngọc mang đến, cười cuồng ngạo và khệnh khạng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Mặt Nam Cung Ngọc hết đỏ rồi lại trắng. Ngàn vạn lần không ngờ rằng cái túi rơm trong mắt mình lại có đầu óc như thế này! Không khỏi có chút thẹn quá hóa giận. Nhất thời trong lòng vô cùng phẫn nộ vì sự coi thường và khinh thị của Lăng Thiên đối với mình! Đồng thời cũng cảm thấy có chút bi ai. Không biết từ lúc nào, Nam Cung thế gia vốn được liệt hàng ngũ bát đại thế gia, uy chấn nhất phương lại rơi vào cục diện quẫn bách, tiến thoái lưỡng nan như thế này! Đúng là một bước sai thì sẽ dẫn tới nhiều bước sai.
Không đợi ả nghĩ xong nên mở miệng thế nào, Lăng Thiên đã đột nhiên thay đổi ý tứ, nói tiếp: "Có điều chuyện giúp một tay để đả kích Dương gia, bản công tử cũng rất hứng thú, chỉ là phải xem xem điều kiện của Nam Cung thế gia các ngươi có đủ để khiến ta động tâm không. Hắc hắc hắc."
Nam Cung Ngọc nghe thấy có chút hi vọng, tuy đối phương biểu lộ rõ ràng tư thái lừa đảo, nhưng tình thế hiện tại khiến Nam Cung thế gia bắt buộc phải chấp nhận, thậm chí còn phải chấp nhận một cách vui vẻ! Chỉ hi vọng là Lăng Thiên đừng đề ra điều kiện khiến Nam Cung thế gia khó có thể tiếp nhận! Nghĩ tới đây, ả chỉ đành cố gắng nén lửa giận, nhưng vẫn có chút không cam tâm hỏi: "Nhưng không biết Lăng Thiên công tử muốn điều kiện gì? Chỉ cần Nam Cung thế gia ta làm được, tất cả đều có thể thương lượng."
Hai mắt Lăng Thiên giống như lôi điện quét qua khuôn mặt đang trắng bệch của Nam Cung Ngọc: "Muốn Lăng gia giúp Nam Cung gia các một tay. Được! Vậy thì giao toàn bộ những người đó ra, một người cũng không được giữ lại! Dùng gần một trăm nhân mạng này để tỏ rõ thành ý của Nam Cung thế gia! Vậy thì ta sẽ suy nghĩ thận trọng! Nếu không, tuyệt đối không có bất kỳ cửa nào để thương lượng đâu! Điều kiện này của ta, hình như không hề quá đáng, phải không?" Khóe miệng Lăng Thiên uốn lên, lộ ra đường cong tàn nhẫn, nói một cách hằn học.
Nam Cung Ngọc trong lòng lạnh toát, chuyện liên quan đến việc Nam Cung thế gia sớm đã có mưu đồ với Lăng gia, cho đến tận mấy ngày gần đây Nam Cung Thiên Long sau khi phát hiện nữ nhi của mình không ngờ lại có tài trí không tồi, mới mờ hồ nói với ả một câu. Chuyện này luôn là bí mật lớn nhất của Nam Cung thế gia! Nào ngờ Lăng Thiên không ngờ lại nói ra một cách hời hợt như vậy, sao không khiến cho Nam Cung Ngọc đại kinh thất sắc!
Đặc biệt Lăng Thiên nói một cách rất rõ ràng rằng "dùng gần một trăm nhân mạng đó để biểu lộ thành ý của Nam Cung thế gia!" Câu này chứng tỏ rằng Lăng gia đã nắm rõ một bộ phận tư liệu có thể tin cậy về những người này, chỉ là tạm thời chưa phát động công kích mà thôi! E rằng từ chối chuyện này đã là điều không thể.
Mà ánh mắt lăng lệ của Lăng Thiên tựa hồ như bắn thẳng vào sâu trong tim ả, lập tức khiến ả tâm linh run rẩy! Nhất thời không ngờ lại nói không lên lời, đây là lần đầu tiên trong đời Nam Cung Ngọc rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, không biết phải nói gì.
Hắn đương nhiên không gấp, hiện tại trong cả thành Thừa Thiên, cảnh ngộ khó khăn nhất, thời gian cấp bách nhất không nghi ngờ gì nữa chính là Nam Cung thế gia. Lăng Thiên lúc này đề ra điều kiện, chỉ là thừa nước đục thả câu, không sợ Nam Cung thế gia không đáp ứng, cũng không cho phép Nam Cung thế gia không đáp ứng. Huống chi, dùng một đám gian tế đã bị lộ để đổi được một minh hữu nhất thời mạnh mẽ, bảo vệ cho gần hai trăm nhân vật chủ chốt của Nam Cung đã tiến vào Thừa Thiên có thể bình an quay về, lại có thể đả kích cừu gia Dương Không Quần, chuyện này mà không đồng ý thì còn thế nào nữa?
Khuôn mặt tươi tắn của Nam Cung Ngọc đỏ rực. Vừa rồi mình còn chế giễu Lăng Thiên không thể làm chủ, nào ngờ trong mấy cấu này, người thực sựthể làm chủ lại biến thành chính mình!
"Công tử đã nói vậy, điều kiện này tiểu muội quả thật không thể làm chủ được. Chỉ là gia phụ hiện tại không ở Thừa Thiên, tiểu muội quay về thương lượng với gia thúc đã, rất nhanh sẽ có câu trả lời cho Lăng công tử, thế nào?" Nam Cung Ngọc thập phần cẩn thận, đắn đo từng câu từng chữ rồi mới nói. Ả đã xác nhận tên gia hỏa đang ở trước mặt này phi thường khó đối phó.
Lăng Thiên hơi lắc đầu, cười nhạt, trong lời nói mang theo vẻ trào phúng: "Nam Cung cô nương, người thông minh hà tất phải nói lời giả dối? Lệnh tôn hiện nay rõ ràng đang ở Thừa Thiên, chủ trì đại cục; Chẳng lẽ Nam Cung thế gia các ngươi thật sự cho rằng đây là một bí mật lớn lao lắm sao? Có thể giấu được ai chứ? Ha ha ha, thật là vô cùng đáng cười!"
Quyển 3
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Nam Cung Ngọc đăm chiêu suy nghĩ, một hồi lâu vẫn không nói gì, ả có cảm giác rất mẫn duệ, Lăng Thiên tuyết đối không phải là hoàn khố tử như trong lời đồn, mà là một đối thủ cực kỳ lợi hại, ả cũng là người thông tuệ, tâm tư nhanh nhạy, cúi người làm một lễ: "Ở trước mặt người thông minh không nói lời giả dối, không ngờ Thừa Thiên đệ nhất hoàn khố lại là cao sĩ! Người trong thiên hạ đều ngu muội cả! Tiểu muội hôm nay thực sự đã được kiến thức rồi."
Lăng Thiên nhìn xung quanh, nói: "Cao sĩ? Cao sĩ ở đâu? Ai là cao sĩ?"
Nam Cung Ngọc mỉm cười: "Lăng công tử đã để lộ dấu vết rồi, hà tất phải giả vờ nữa, liên minh thì cả hai bên cùng có lợi, phân ra thì cả hai bên đều có hại, với trí tuệ trác tuyệt của công tử, sao có thể không nghĩ ra điều này!"
"Hả? Ta không nghe ra ý tứ của Nam Cung cô nương, thế nào là hợp tác thì hai bên có lợi, phân ra thì hai bên đều có hại? Kết minh cùng Nam Cung gia của cô nương thì lợi ở chỗ nào? Mà ngược lại thì hại ở chỗ nào?" Lăng Thiên ỡm mờ một hồi, cố ý để lại câu tiếp theo cho Nam Cung Ngọc nói. Trong lòng cười lạnh không thôi, Dương gia và Ngọc gia kết minh? Thế chẳng phải là nằm mơ à? Căn bản chính là lão gia hỏa Dương Không Quần đó đụng tay đụng chân, cũng chỉ có Nam Cung gia của các ngươi quan tâm quá sinh loạn, cho nên mới bị chút tiểu kỹ đó làm cho sợ són ra quần?
"Công tử là người thông minh, họ Dương với dã tâm lang sói, tìm trăm phương ngàn kế để đối phó với hai nhà chúng ta, không chỉ Nam Cung nhất môn không đội trời chung với Dương gia, Lăng gia sớm muộn gì cũng phải quyết chiến với Dương gia, tội gì phải tạo ra một cơ hội để lão tặc đó kích phá mỗi nhà, chúng ta sao không kết thành đồng minh, cùng nhau chống lại cường địch? Chỉ cần diệt được Dương gia rồi, công tử ở Thừa Thiên sẽ không còn địch thủ, chẳng phải là thống khoái lắm sao? Mà Nam Cung thế gia cũng có thể báo được cừu của huynh trưởng ta. Đó chẳng phải là hợp lại thì hai bên đều có lợi, phân ra thì hai bên đều có hại sao?" Nam Cung Ngọc hơi cúi về phía trước, thấp giọng nói.ường như phát hiện ra Lăng Thiên không phải là khoàn khố tử như trong tưởng tượng, khiến Nam Cung Ngọc phải bỏ đi hết những tính toán ban đầu, lại còn có chút không biết phải làm sao. Phải biết rằng trong tình huống này, hai nhà bất luận là ai đề xuất thỉnh cầu kết minh trước đều sẽ đứng vào thế bị động. Còn người kia tất nhiên cũng sẽ trở thành phía chủ động. Mà đề xuất trước thì chẳng khác nào đưa cho một đối phương một cây gậy trúc để đánh vào miệng mình! Nhưng cục thế hiện tại, Lăng gia có thể kéo dài, nhưng Nam Cung thế gia thì lại ngàn vạn lần không thể, động một tí là có nguy cơ bị tiêu diệt. Mặc dù để Lăng gia chiếm chút tiện nghi, nhưng cũng chẳng có cách nào khác.
Lăng Thiên đột nhiên ngồi thẳng người dậy, ánh mắt quét qua các lễ vật mà Nam Cung gia đưa tới, cười hờ hững, tựa hồ như đồng ý với lời nói của Nam Cung Ngọc, nói: "Trên đạo lý thì nói như vậy là không sai, nhưng thành ý của Nam Cung thế gia vẫn chưa đủ đâu!"
Nam Cung Ngọc thấy hắn đột nhiên ngồi thẳng, còn cho rằng lời của mình đã đả động được hắn, trong lòng không khỏi mừng rỡ, nào ngờ người này lại lập tức nói ra một câu như thế này. Không khỏi trầm tư suy nghĩ, sau đó nghĩ rằng đối phương thấy mình chủ động kết minh, đương nhiên là muốn nhận được lợi ích thật lớn. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, xem ra tên gia hỏa này tuy có chút đầu óc, nhưng vẫn còn thiếu lòng dạ khoáng đạt, tuy không thể coi thường nhưng vẫn chưa đủ để phải sợ hãi. Miệng xinh không khỏi hé cười, mắt long lanh, có chút phong tình vạn chúng hỏi: "Lời này của công tử có ý gì?"
Lăng Thiên thấy ả không ngờ lại dùng mỹ nhân kế đối với mình, trong lòng không khỏi cười khẩy. Đáng tiếc, chỉ một mình Lăng Thần ở bên cạnh bản công tử cũng đã hơn ngươi mười vạn tạm ngàn dặm rồi. Với chút nhan sắc của người, muốn hồ lộng hạng như Dương Vĩ có lẽ còn được, nhưng đối với bổn công tử thì còn xa lắm. Cười lạnh một tiếng, đứng dậy, chắp tay bước hai bước, nói: "Vào hai ngày trước, Dương gia ngoại ưu nội loạn, nhưng trong hai ngày, cục diện đã thay đổi. Nam Cung cô nương, cô đừng có bắn tiếng đe dọa. Còn chuyện Dương gia muốn đối phó với Lăng gia, đơn thuần chỉ là vô căn cứ! Lý do trong đó, cho dù ta không nói, Nam Cung cô nương chắc cũng biết rõ. Dù cho Dương Không Quần mượn một trăm lá gan, vào lúc này lão cũng tuyệt đối không dám hạ thủ với Lăng gia ta! Không biết Nam Cung cô nương có cho rằng như vậy không?"
"Cho nên, Nam Cung thế gia hôm nay tìm tới Lăng gia, nói dễ nghe một chút thì là kết minh, còn nói khó nghe thì là...." Lăng Thiên cười hắc hắc, "chính là xin giúp đỡ, hoặc có thể nói là tìm kiếm sự bảo hộ! Hắc hắc hắc... đã là xin trợ giúp, vậy... Nam Cung cô nương, chút thành ý thế này, ha ha ha, cô tự nói đi, cô thấy có đủ không?" Lăng Thiên dùng cằm hất hất về phía một chồng lễ phẩm mà Nam Cung Ngọc mang đến, cười cuồng ngạo và khệnh khạng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Mặt Nam Cung Ngọc hết đỏ rồi lại trắng. Ngàn vạn lần không ngờ rằng cái túi rơm trong mắt mình lại có đầu óc như thế này! Không khỏi có chút thẹn quá hóa giận. Nhất thời trong lòng vô cùng phẫn nộ vì sự coi thường và khinh thị của Lăng Thiên đối với mình! Đồng thời cũng cảm thấy có chút bi ai. Không biết từ lúc nào, Nam Cung thế gia vốn được liệt hàng ngũ bát đại thế gia, uy chấn nhất phương lại rơi vào cục diện quẫn bách, tiến thoái lưỡng nan như thế này! Đúng là một bước sai thì sẽ dẫn tới nhiều bước sai.
Không đợi ả nghĩ xong nên mở miệng thế nào, Lăng Thiên đã đột nhiên thay đổi ý tứ, nói tiếp: "Có điều chuyện giúp một tay để đả kích Dương gia, bản công tử cũng rất hứng thú, chỉ là phải xem xem điều kiện của Nam Cung thế gia các ngươi có đủ để khiến ta động tâm không. Hắc hắc hắc."
Nam Cung Ngọc nghe thấy có chút hi vọng, tuy đối phương biểu lộ rõ ràng tư thái lừa đảo, nhưng tình thế hiện tại khiến Nam Cung thế gia bắt buộc phải chấp nhận, thậm chí còn phải chấp nhận một cách vui vẻ! Chỉ hi vọng là Lăng Thiên đừng đề ra điều kiện khiến Nam Cung thế gia khó có thể tiếp nhận! Nghĩ tới đây, ả chỉ đành cố gắng nén lửa giận, nhưng vẫn có chút không cam tâm hỏi: "Nhưng không biết Lăng Thiên công tử muốn điều kiện gì? Chỉ cần Nam Cung thế gia ta làm được, tất cả đều có thể thương lượng."
Hai mắt Lăng Thiên giống như lôi điện quét qua khuôn mặt đang trắng bệch của Nam Cung Ngọc: "Muốn Lăng gia giúp Nam Cung gia các một tay. Được! Vậy thì giao toàn bộ những người đó ra, một người cũng không được giữ lại! Dùng gần một trăm nhân mạng này để tỏ rõ thành ý của Nam Cung thế gia! Vậy thì ta sẽ suy nghĩ thận trọng! Nếu không, tuyệt đối không có bất kỳ cửa nào để thương lượng đâu! Điều kiện này của ta, hình như không hề quá đáng, phải không?" Khóe miệng Lăng Thiên uốn lên, lộ ra đường cong tàn nhẫn, nói một cách hằn học.
Nam Cung Ngọc trong lòng lạnh toát, chuyện liên quan đến việc Nam Cung thế gia sớm đã có mưu đồ với Lăng gia, cho đến tận mấy ngày gần đây Nam Cung Thiên Long sau khi phát hiện nữ nhi của mình không ngờ lại có tài trí không tồi, mới mờ hồ nói với ả một câu. Chuyện này luôn là bí mật lớn nhất của Nam Cung thế gia! Nào ngờ Lăng Thiên không ngờ lại nói ra một cách hời hợt như vậy, sao không khiến cho Nam Cung Ngọc đại kinh thất sắc!
Đặc biệt Lăng Thiên nói một cách rất rõ ràng rằng "dùng gần một trăm nhân mạng đó để biểu lộ thành ý của Nam Cung thế gia!" Câu này chứng tỏ rằng Lăng gia đã nắm rõ một bộ phận tư liệu có thể tin cậy về những người này, chỉ là tạm thời chưa phát động công kích mà thôi! E rằng từ chối chuyện này đã là điều không thể.
Mà ánh mắt lăng lệ của Lăng Thiên tựa hồ như bắn thẳng vào sâu trong tim ả, lập tức khiến ả tâm linh run rẩy! Nhất thời không ngờ lại nói không lên lời, đây là lần đầu tiên trong đời Nam Cung Ngọc rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, không biết phải nói gì.
Hắn đương nhiên không gấp, hiện tại trong cả thành Thừa Thiên, cảnh ngộ khó khăn nhất, thời gian cấp bách nhất không nghi ngờ gì nữa chính là Nam Cung thế gia. Lăng Thiên lúc này đề ra điều kiện, chỉ là thừa nước đục thả câu, không sợ Nam Cung thế gia không đáp ứng, cũng không cho phép Nam Cung thế gia không đáp ứng. Huống chi, dùng một đám gian tế đã bị lộ để đổi được một minh hữu nhất thời mạnh mẽ, bảo vệ cho gần hai trăm nhân vật chủ chốt của Nam Cung đã tiến vào Thừa Thiên có thể bình an quay về, lại có thể đả kích cừu gia Dương Không Quần, chuyện này mà không đồng ý thì còn thế nào nữa?
Khuôn mặt tươi tắn của Nam Cung Ngọc đỏ rực. Vừa rồi mình còn chế giễu Lăng Thiên không thể làm chủ, nào ngờ trong mấy cấu này, người thực sựthể làm chủ lại biến thành chính mình!
"Công tử đã nói vậy, điều kiện này tiểu muội quả thật không thể làm chủ được. Chỉ là gia phụ hiện tại không ở Thừa Thiên, tiểu muội quay về thương lượng với gia thúc đã, rất nhanh sẽ có câu trả lời cho Lăng công tử, thế nào?" Nam Cung Ngọc thập phần cẩn thận, đắn đo từng câu từng chữ rồi mới nói. Ả đã xác nhận tên gia hỏa đang ở trước mặt này phi thường khó đối phó.
Lăng Thiên hơi lắc đầu, cười nhạt, trong lời nói mang theo vẻ trào phúng: "Nam Cung cô nương, người thông minh hà tất phải nói lời giả dối? Lệnh tôn hiện nay rõ ràng đang ở Thừa Thiên, chủ trì đại cục; Chẳng lẽ Nam Cung thế gia các ngươi thật sự cho rằng đây là một bí mật lớn lao lắm sao? Có thể giấu được ai chứ? Ha ha ha, thật là vô cùng đáng cười!"
Quyển 3
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết
Story
Chương 206: Lật át chủ bài
10.0/10 từ 47 lượt.