Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 198: Điều kiện luận võ
Thấy Nam Cung Thiên Hổ mặt mày sưng như đầu heo nhưng vẫn mạnh mẽ gượng đứng ở trên tiểu lâu nhìn xuống phía mình mà hắc hắc cười không ngừng, Ngọc Tam gia vô cùng buồn bực. Sau khi an bài thỏa đáng mọi chuyện, bất chấp Mính Yên lâu lâu chủ Cố Tịch Nhan nhiệt tình giữ lại, Ngọc Mãn Thiên vẫn lừ lừ đi ra ngoài, vẻ mặt lộ rõ sự chán nản.
Đột nhiên, một cảm giác cực độ nguy hiểm nhưng thập phần quen thuộc tràn đến trong lòng Ngọc Mãn Thiên. Tuy nhiên, cảm giác này không những không lão sợ mà còn lấy làm mừng, giương mắt nhìn tới. Phía trước là một thiếu niên trong bộ hắc y kín mít, hai mắt như ưng nhìn chằm chằm về phía lão!
"A ha! Là tiểu tử ngươi, Tam gia ta tìm ngươi mãi không được." Ngọc Mãn Thiên chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra hắc y thiếu niên trước mặt đúng là Lăng Kiếm. Mặc dù lão không biết tên Lăng Kiếm nhưng ngày đó hai người đánh nhau một trận tơi tả, là một trận hung hiểm nhất nhưng cũng là thống khoái nhất cuộc đời của lão. Chính vì vậy, làm sao lão có thể quên được tướng mạo, vóc dáng người đó đây?
Lão chưa kịp nói tiếp câu nữa đã thấy mắt Lăng Kiếm lóe lên một tia sáng rồi thấp giọng nói: "Đi theo ta!" Rồi xoay người đi liền.
Ngọc Mãn Thiên mừng rỡ, không một chút do dự liền đi theo. Lão thậm chí không buồn nhớ rằng người đối diện mình kia chính là một siêu cấp sát thủ, lại cũng không một chút nghi ngờ hay nghĩ ngợi xem liệu đối phương có an bài một cái bẫy để chờ mình hay không!
Nói hắn là một vị võ si cũng đúng mà là một kẻ ngốc chắc cũng không sai!
Sau một trận đánh ngày hôm đó, Ngọc Mãn Thiên đương nhiên rất bội phục vị bạch y thiếu niên nọ, nhưng chung quy hắn vẫn tự nhận thực lực của mình nhỉnh hơn người kia, chỉ vì lúc đó chiến lực không đầy đủ, nên mặc dù nói là bội phục nhưng không có tâm phục. Tuy nhiên, đối với vị hắc y thiếu niên quật cường mà không sợ chết kia, lão không thể không trào lên một cảm giác ưa thích, cũng từ đó mà sinh ra một sự tiếc nuối vô hạn từ đáy lòng vì hắn lại đi theo con đường của một sát thủ. Ngọc Mãn Thiên chính xác có một cảm giác người này có gì đó rất giống với mình thời còn trẻ.
Lăng Kiếm đi phía trước dẫn đường trong lòng cũng dâng lên một tâm lý tán thưởng, Ngọc Mãn Thiên mặc dù tính cách có chút lỗ mãng, thần kinh nhiều khi không ổn nhưng thật sự vẫn là một hán tử đầy nhiệt huyết! Đối với người như vậy, Lăng Kiếm cũng có một cảm giác thưởng thức ở trong lòng. Đôi khi ngồi nghĩ tới người này, hắn cũng không tránh khỏi ý muốn có được một bằng hữu như vậy! Đây thực sự là một chuyện lạ, lần đầu tiên một kẻ lãnh khốc như Lăng Kiếm lại có ý niệm kết giao bằng hữu ở trong đầu, nếu như Lăng Thiên biết được điều này, khẳng định sẽ rất vui mừng.
Nên biết rằng Lăng Thiên mặc dù từ nhỏ đã thu nhận Lăng Kiếm, cùng hắn lớn lên, bản thân Lăng Kiếm cũng vô cùng trung thành với hắn nhưng Lăng Thiên vẫn một tiếc nuối trong lòng, đó chính là việc Lăng Kiếm không bao giờ biểu đạt tình cảm, nội tâm của mình. Nói một cách bóng bẩy, cái này gọi là quá "lạnh". Cho tới giờ, chưa một ai có thể khiến cho khuôn mặt lạnh như băng của Lăng Kiếm thay đổi, ngay cả bản thân Lăng Thiên cũng không phải ngoại lệ. Giờ phút này nếu Lăng Thiên có mặt ở đây chắc cũng phát sầu, lo lắng cho Lăng Kiếm không thôi, không hiểu hắn bị nội thương hay bị thần kinh gì không mà tự nhiên khuôn mặt lạnh như băng kia lại có vẻ như tan thành nước rồi!
Hai người một trước một sau, chỉ quá thời gian một chén trà nhỏ đã ra khỏi cửa thành. Phía trước, Lăng Kiếm đột nhiên tăng tốc, Ngọc Mãn Thiên mấy lần muốn đuổi kịp hắn để hỏi mấy câu nhưng lại không thể đuổi được. Cứ tới gần bên người hắn thì hắn lại tăng tốc, chạy xa một chút hắn lại chậm lại, thủy chung giữ khoảng cách mười trượng giữa hai người. Điều này khiến Ngọc Mãn Thiên buồn bực chỉ muốn nổi giận! Khinh công của đối phương rõ ràng hơn mình một cấp độ, sao có thể vậy được? Công lực của mình cao hơn hắn nhiều, vậy sao có chuyện lại chạy mãi không đuổi được hắn đây?
Hai người tựa như hai làn khói nhanh nhẹn mà nhàn nhã lao vun vút đi về phía trước. Chạy được hơn nửa canh giờ nữa, phía trước đã hiện ra một rừng cây rậm rạp, Lăng Kiếm quay lại phía sau ra dấu cho Ngọc Mãn Thiên rồi thân thủ như điện xẹt thẳng vào bên trong.
Ngọc Mãn Thiên cũng không có chút do dự nào, tăng tốc chạy theo đúng hướng Lăng Kiếm vừa đi vào. Có thể nói những truyền thuyết giang hồ, những cái gì gọi là âm mưu thủ đoạn rồi gài bẫy hại người giờ này đối với Ngọc Tam gia chỉ như một cái rắm thoảng qua!
"Người mặc đồ trắng lần trước tên là gì?Là công tử của ngươi?" Vào trong rừng không nhìn thấy người mình tìm kiếm bấy lâu nay khiến cho Ngọc Mãn Thiên không khỏi thất vọng, trợn mắt hét lên: "Nếu hắn phái ngươi dẫn Tam gia ta tới đây, tại sao lại không ra gặp ta? Công phu của tiểu tử ngươi cũng khá lắm nhưng dù sao cũng chưa phải đối thủ của
"Công tử nhà ta?" Lăng Kiếm buồn cười mà nhìn Ngọc Mãn Thiên, "Ta nói lúc nào là công tử nhà ta sai ta dẫn ngươi tới đây?"
"Cái gì? Không phải là công tử nhà ngươi cho mời ta tới luận võ sao? Ngươi dù gì cũng không phải là đối thủ của ta mà. Thôi được rồi, lần trước nội thương của ngươi sao rồi? Hình như không bị ác hóa mà còn bình phục rồi đó. Công lực của ngươi rõ ràng khá hơn cái gã Diệp Bạch Phi gì đó kia. Lần trước hắn đánh với ta, đại ca ta nói hắn phải tĩnh dưỡng ít nhất trăm ngày. Mà ngươi lần vừa rồi cũng bị trọng thương còn muốn nặng hơn, làm sao có thể thi triển khinh công mạnh mẽ như vậy?" Ngọc Mãn Thiên rõ ràng có chút khó chịu. Lăng Kiếm mặc dù được bạch y thiếu niên kia dùng nội công chữa thương, nhưng ít nhất cũng phải qua một tháng gì đó, làm sao chỉ có mấy ngày mà công phu đã hồi phục hoàn toàn rồi?
"Làm phiền Tam gia quan tâm, công tử nhà ta bác đại tinh thâm cả về học thức lẫn võ công, thương thế như vậy chỉ cần hai ngày là có thể phục hồi đầy đủ rồi!" Mỗi khi nhắc tới công tử, trên mặt Lăng Kiếm luôn lộ rõ vẻ sùng kính tột độ.
"Như vậy thì cái tên bạch y tiểu tử công tử nhà ngươi kia là cao nhân rồi, ta cũng có cảm giác như vậy. Nhưng mà hôm nay vốn gặp được ngươi tưởng rằng sẽ có thể cùng hắn tái đấu một trận tranh cao thấp, lần trước là ta thua nhưng có chút không phục. Rõ ràng khi đó ta đã cùng ngươi kịch đấu một hồi, chân khí tiêu hao hơn phân nửa, nếu không, công tử ngươi dù có cao minh đến đâu cũng không có khả năng thắng ta trong vòng ba chiêu như vậy!" Giọng Ngọc Mãn Thiên lộ rõ ý tứ, ngày hôm qua mình lão đã đem tứ đại thế gia đánh một vòng, hết người này tới người khác mà toàn thắng hết. Trong lòng lão giờ đây tràn ngập sự tự tin chưa bao giờ có, lão cảm giác lúc này nếu có một ngọn núi chắn trước mặt thì cũng chỉ một quyền là đánh bay ngay. Lúc này vô luận là khí thế hay công lực, trong lòng lão đã sớm tự phong cho mình danh hiệu thiên hạ vô địch, nếu không thì ít nhất cũng là Thừa Thiên vô địch! Trong lúc cảm giác tự tin tràn ngập như thế này chỉ có một mong muốn cháy bỏng là tìm được gã tiểu tử kia đánh nhau với hắn một trận. Chắc chắn mình sẽ đập cho hắn tơi bời như tên Nam Cung Thiên Hổ kia.
Hôm nay nhìn thấy Lăng Kiếm, hắn đương nhiên cho rằng đây là do gã bạch y công tử gì kia phái tới, trên đường đi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, xem phải đánh thế nào, tiếp chiêu hắn ra sao, vân vân, nói chung là rất hưng phấn. Nhưng đột nhiên tới đây lại thấy rằng không phải là hắn, chỉ là tên hắc y kia thôi, cảm giác như đang lơ lửng trên mây bị rơi bịch xuống đất. "Phốc" một c Lăng Kiếm đã nhìn thấy lão ngồi xuống đất, bộ dạng như đứa trẻ hờn giận cha mẹ, giọng đầy ấm ức: "Vậy ngươi gọi ta tới đây làm gì? Ngươi cũng không phải đối thủ của ta, Tam gia ta đã đánh với ngươi một lần rồi, giờ không có hứng thú nữa. Mặc dù nội thương của ngươi đã lành hẳn nhưng nếu chịu thêm một lần nữa, sợ rằng công phu của ngươi sẽ mãi mãi dừng ở đây mà thôi!"
Trong mắt Lăng Kiếm đội nhiên phát lạnh rồi chợt bùng lên như hai ngọn lửa, bắn ra hai tia thần quang về phía Ngọc Mãn Thiên. Những lời này mặc dù xuất phát từ ý tốt của Ngọc Mãn Thiên nhưng dù sao đối với Lăng Kiếm cũng là một sự vũ nhục! Cá tính hắn luôn là một kẻ cao ngạo coi trời bằng vung, làm sao có thể chịu được!
Ngọc Mãn Thiên tuy vậy nhưng chẳng phát hiện chuyện này, bản tính lỗ mãng của lão khiến cho lão không biết rằng mình vừa nói mấy lời hết sức đắc tội với người ta. Tuy nhiên, lão vẫn tỏ vẻ rất thân thiết: "Hắc y tiểu tử, hay là ngươi đi gọi bạch y tiểu tử lại đây đi, Tam gia ta thật sự không muốn đánh với ngươi mà!"
"Muốn giao thủ với công tử nhà ta, nói thật võ công của Tam gia chưa thể coi là đủ tư cách! Lần trước mặc dù chân khí tiêu hao, nhưng công tử nhà ta dù sao cũng chỉ đánh đúng ba chiêu mà thôi!" Lăng Kiếm còn muốn phát tiết nữa nhưng nghĩ lại những gì Lăng Thiên dặn dò nên cố gắng đè ép sự xúc động trong lòng xuống, tuy vậy giọng điệu của hắn cũng đã trở nên băng lạnh hơn nhiều. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Cái gì? Ta không đủ tư cách? Hắn đúng là chỉ ra có ba chiêu, nhưng trước đó ta cùng ngươi giao thủ, cũng vì nương tay cho ngươi, sợ ngươi sẽ không bao giờ phục hồi được nên ta mới mất thời gian lại tổn hao công lực như vậy, nếu không ta đã có thể giết ngươi trong vòng trăm chiêu rồi!" Ngọc Mãn Thiên giãy nảy lên như con mèo bị giẫm vào đuôi, nhảy dựng dậy từ mặt đất, đôi mắt trợn tròn, "ta không đủ tư cách?! Hắn… thì sao? Hắn đúng là! Ngươi cũng là…!" Một chuỗi dài Tam tự kinh được Ngọc Tam gia đọc liên hồi, thao thao bất tuyệt, nhưng rốt cuộc cũng không hiểu nổi ý tứ gì, chỉ thấy lão mặt mày đỏ rần, nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận cực kỳ!
Lại dám xem thường Ngọc Mãn Thiên ta! Không thể nhẫn nại được nữa! Ngọc Tam gia nghiến chặt hàm răng phát ra tiếng kèn kẹt rung động, trên mặt lộ rõ những gân xanh, cảm giác đã tới lúc không kìm nén nổi rồi.
Trong lòng Lăng Kiếm dâng lên một trận khoái ý, nhìn Ngọc Mãn Thiên: "Công tử nhà ta nói, chỉ cần Tam gia thỏa mãn một điều kiện, thì không cần Tam gia phải nhọc công tìm kiếm công tử sẽ chủ động tới cửa nhà Tam gia, cùng Ngọc Tam gia đánh một trận thống khoái! Bất quá, nếu Tam gia không dám đánh nữa thì cũng có thể ngồi đàm đạo uống rượu!"
"Điều kiện gì?" Ngọc Mãn Thiên nhất thời lại nhảy dựng lên, chạy thẳng tới trước mặt Lăng Kiếm, đưa tay muốn nắm lấy vạt áo hắn. Bàn chân Lăng Kiếm khẽ trượt nhẹ về sau, cả người như nước lượn trong bình, vô thanh vô tức lùi ra ba trượng. Đột nhiên tay phải đè vào chuôi kiếm, nhẹ nhàng một cái trường kiếm đã ra khỏi vỏ một nửa.
"Keng!" trường kiếm của Lăng Kiếm vừa ra khỏi vỏ, nội lực tụ nơi thân kiếm khiến nó không ngừng rung lên, phát ra âm thanh lanh lảnh thật lâu không dứt.
Vù! vù! vù! vù! vù!
Theo âm thanh phát ra từ trường kiếm, năm thân ảnh hắc y đồng loạt có mặt, xếp hàng thẳng tắp sau lưng Lăng Kiếm, đồng loạt kính cẩn lên tiếng: "Kiếm ca!"
Lăng Kiếm khẽ gật đầu, nhìn về phía Ngọc Mãn Thiên: "Đây là năm tiểu huynh đệ của ta, Tam gia, chỉ cần người phá được năm bọn họ liên thủ, công tử nhà ta sẽ hiện thân cùng Tam gia đánh một trận!"
"Ha ha ha. Tên tiểu tử kia đúng là quá coi thường ta rồi, năm người này sao? Tiểu quỷ, năm người này..." Ngọc Mãn Thiên ngưng mắt nhìn lại, đối diện với lão là năm cặp mắt sát khí tận trời. Lão vội kìm hãm tiếng cười xé gió chuẩn bị phát ra, cái miệng đang cười cũng ngay lập tức ngậm lại, lông tóc trên người cũng dựng hết lên!
Quyển 3
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đột nhiên, một cảm giác cực độ nguy hiểm nhưng thập phần quen thuộc tràn đến trong lòng Ngọc Mãn Thiên. Tuy nhiên, cảm giác này không những không lão sợ mà còn lấy làm mừng, giương mắt nhìn tới. Phía trước là một thiếu niên trong bộ hắc y kín mít, hai mắt như ưng nhìn chằm chằm về phía lão!
"A ha! Là tiểu tử ngươi, Tam gia ta tìm ngươi mãi không được." Ngọc Mãn Thiên chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra hắc y thiếu niên trước mặt đúng là Lăng Kiếm. Mặc dù lão không biết tên Lăng Kiếm nhưng ngày đó hai người đánh nhau một trận tơi tả, là một trận hung hiểm nhất nhưng cũng là thống khoái nhất cuộc đời của lão. Chính vì vậy, làm sao lão có thể quên được tướng mạo, vóc dáng người đó đây?
Lão chưa kịp nói tiếp câu nữa đã thấy mắt Lăng Kiếm lóe lên một tia sáng rồi thấp giọng nói: "Đi theo ta!" Rồi xoay người đi liền.
Ngọc Mãn Thiên mừng rỡ, không một chút do dự liền đi theo. Lão thậm chí không buồn nhớ rằng người đối diện mình kia chính là một siêu cấp sát thủ, lại cũng không một chút nghi ngờ hay nghĩ ngợi xem liệu đối phương có an bài một cái bẫy để chờ mình hay không!
Nói hắn là một vị võ si cũng đúng mà là một kẻ ngốc chắc cũng không sai!
Sau một trận đánh ngày hôm đó, Ngọc Mãn Thiên đương nhiên rất bội phục vị bạch y thiếu niên nọ, nhưng chung quy hắn vẫn tự nhận thực lực của mình nhỉnh hơn người kia, chỉ vì lúc đó chiến lực không đầy đủ, nên mặc dù nói là bội phục nhưng không có tâm phục. Tuy nhiên, đối với vị hắc y thiếu niên quật cường mà không sợ chết kia, lão không thể không trào lên một cảm giác ưa thích, cũng từ đó mà sinh ra một sự tiếc nuối vô hạn từ đáy lòng vì hắn lại đi theo con đường của một sát thủ. Ngọc Mãn Thiên chính xác có một cảm giác người này có gì đó rất giống với mình thời còn trẻ.
Lăng Kiếm đi phía trước dẫn đường trong lòng cũng dâng lên một tâm lý tán thưởng, Ngọc Mãn Thiên mặc dù tính cách có chút lỗ mãng, thần kinh nhiều khi không ổn nhưng thật sự vẫn là một hán tử đầy nhiệt huyết! Đối với người như vậy, Lăng Kiếm cũng có một cảm giác thưởng thức ở trong lòng. Đôi khi ngồi nghĩ tới người này, hắn cũng không tránh khỏi ý muốn có được một bằng hữu như vậy! Đây thực sự là một chuyện lạ, lần đầu tiên một kẻ lãnh khốc như Lăng Kiếm lại có ý niệm kết giao bằng hữu ở trong đầu, nếu như Lăng Thiên biết được điều này, khẳng định sẽ rất vui mừng.
Nên biết rằng Lăng Thiên mặc dù từ nhỏ đã thu nhận Lăng Kiếm, cùng hắn lớn lên, bản thân Lăng Kiếm cũng vô cùng trung thành với hắn nhưng Lăng Thiên vẫn một tiếc nuối trong lòng, đó chính là việc Lăng Kiếm không bao giờ biểu đạt tình cảm, nội tâm của mình. Nói một cách bóng bẩy, cái này gọi là quá "lạnh". Cho tới giờ, chưa một ai có thể khiến cho khuôn mặt lạnh như băng của Lăng Kiếm thay đổi, ngay cả bản thân Lăng Thiên cũng không phải ngoại lệ. Giờ phút này nếu Lăng Thiên có mặt ở đây chắc cũng phát sầu, lo lắng cho Lăng Kiếm không thôi, không hiểu hắn bị nội thương hay bị thần kinh gì không mà tự nhiên khuôn mặt lạnh như băng kia lại có vẻ như tan thành nước rồi!
Hai người một trước một sau, chỉ quá thời gian một chén trà nhỏ đã ra khỏi cửa thành. Phía trước, Lăng Kiếm đột nhiên tăng tốc, Ngọc Mãn Thiên mấy lần muốn đuổi kịp hắn để hỏi mấy câu nhưng lại không thể đuổi được. Cứ tới gần bên người hắn thì hắn lại tăng tốc, chạy xa một chút hắn lại chậm lại, thủy chung giữ khoảng cách mười trượng giữa hai người. Điều này khiến Ngọc Mãn Thiên buồn bực chỉ muốn nổi giận! Khinh công của đối phương rõ ràng hơn mình một cấp độ, sao có thể vậy được? Công lực của mình cao hơn hắn nhiều, vậy sao có chuyện lại chạy mãi không đuổi được hắn đây?
Hai người tựa như hai làn khói nhanh nhẹn mà nhàn nhã lao vun vút đi về phía trước. Chạy được hơn nửa canh giờ nữa, phía trước đã hiện ra một rừng cây rậm rạp, Lăng Kiếm quay lại phía sau ra dấu cho Ngọc Mãn Thiên rồi thân thủ như điện xẹt thẳng vào bên trong.
Ngọc Mãn Thiên cũng không có chút do dự nào, tăng tốc chạy theo đúng hướng Lăng Kiếm vừa đi vào. Có thể nói những truyền thuyết giang hồ, những cái gì gọi là âm mưu thủ đoạn rồi gài bẫy hại người giờ này đối với Ngọc Tam gia chỉ như một cái rắm thoảng qua!
"Người mặc đồ trắng lần trước tên là gì?Là công tử của ngươi?" Vào trong rừng không nhìn thấy người mình tìm kiếm bấy lâu nay khiến cho Ngọc Mãn Thiên không khỏi thất vọng, trợn mắt hét lên: "Nếu hắn phái ngươi dẫn Tam gia ta tới đây, tại sao lại không ra gặp ta? Công phu của tiểu tử ngươi cũng khá lắm nhưng dù sao cũng chưa phải đối thủ của
"Công tử nhà ta?" Lăng Kiếm buồn cười mà nhìn Ngọc Mãn Thiên, "Ta nói lúc nào là công tử nhà ta sai ta dẫn ngươi tới đây?"
"Cái gì? Không phải là công tử nhà ngươi cho mời ta tới luận võ sao? Ngươi dù gì cũng không phải là đối thủ của ta mà. Thôi được rồi, lần trước nội thương của ngươi sao rồi? Hình như không bị ác hóa mà còn bình phục rồi đó. Công lực của ngươi rõ ràng khá hơn cái gã Diệp Bạch Phi gì đó kia. Lần trước hắn đánh với ta, đại ca ta nói hắn phải tĩnh dưỡng ít nhất trăm ngày. Mà ngươi lần vừa rồi cũng bị trọng thương còn muốn nặng hơn, làm sao có thể thi triển khinh công mạnh mẽ như vậy?" Ngọc Mãn Thiên rõ ràng có chút khó chịu. Lăng Kiếm mặc dù được bạch y thiếu niên kia dùng nội công chữa thương, nhưng ít nhất cũng phải qua một tháng gì đó, làm sao chỉ có mấy ngày mà công phu đã hồi phục hoàn toàn rồi?
"Làm phiền Tam gia quan tâm, công tử nhà ta bác đại tinh thâm cả về học thức lẫn võ công, thương thế như vậy chỉ cần hai ngày là có thể phục hồi đầy đủ rồi!" Mỗi khi nhắc tới công tử, trên mặt Lăng Kiếm luôn lộ rõ vẻ sùng kính tột độ.
"Như vậy thì cái tên bạch y tiểu tử công tử nhà ngươi kia là cao nhân rồi, ta cũng có cảm giác như vậy. Nhưng mà hôm nay vốn gặp được ngươi tưởng rằng sẽ có thể cùng hắn tái đấu một trận tranh cao thấp, lần trước là ta thua nhưng có chút không phục. Rõ ràng khi đó ta đã cùng ngươi kịch đấu một hồi, chân khí tiêu hao hơn phân nửa, nếu không, công tử ngươi dù có cao minh đến đâu cũng không có khả năng thắng ta trong vòng ba chiêu như vậy!" Giọng Ngọc Mãn Thiên lộ rõ ý tứ, ngày hôm qua mình lão đã đem tứ đại thế gia đánh một vòng, hết người này tới người khác mà toàn thắng hết. Trong lòng lão giờ đây tràn ngập sự tự tin chưa bao giờ có, lão cảm giác lúc này nếu có một ngọn núi chắn trước mặt thì cũng chỉ một quyền là đánh bay ngay. Lúc này vô luận là khí thế hay công lực, trong lòng lão đã sớm tự phong cho mình danh hiệu thiên hạ vô địch, nếu không thì ít nhất cũng là Thừa Thiên vô địch! Trong lúc cảm giác tự tin tràn ngập như thế này chỉ có một mong muốn cháy bỏng là tìm được gã tiểu tử kia đánh nhau với hắn một trận. Chắc chắn mình sẽ đập cho hắn tơi bời như tên Nam Cung Thiên Hổ kia.
Hôm nay nhìn thấy Lăng Kiếm, hắn đương nhiên cho rằng đây là do gã bạch y công tử gì kia phái tới, trên đường đi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, xem phải đánh thế nào, tiếp chiêu hắn ra sao, vân vân, nói chung là rất hưng phấn. Nhưng đột nhiên tới đây lại thấy rằng không phải là hắn, chỉ là tên hắc y kia thôi, cảm giác như đang lơ lửng trên mây bị rơi bịch xuống đất. "Phốc" một c Lăng Kiếm đã nhìn thấy lão ngồi xuống đất, bộ dạng như đứa trẻ hờn giận cha mẹ, giọng đầy ấm ức: "Vậy ngươi gọi ta tới đây làm gì? Ngươi cũng không phải đối thủ của ta, Tam gia ta đã đánh với ngươi một lần rồi, giờ không có hứng thú nữa. Mặc dù nội thương của ngươi đã lành hẳn nhưng nếu chịu thêm một lần nữa, sợ rằng công phu của ngươi sẽ mãi mãi dừng ở đây mà thôi!"
Trong mắt Lăng Kiếm đội nhiên phát lạnh rồi chợt bùng lên như hai ngọn lửa, bắn ra hai tia thần quang về phía Ngọc Mãn Thiên. Những lời này mặc dù xuất phát từ ý tốt của Ngọc Mãn Thiên nhưng dù sao đối với Lăng Kiếm cũng là một sự vũ nhục! Cá tính hắn luôn là một kẻ cao ngạo coi trời bằng vung, làm sao có thể chịu được!
Ngọc Mãn Thiên tuy vậy nhưng chẳng phát hiện chuyện này, bản tính lỗ mãng của lão khiến cho lão không biết rằng mình vừa nói mấy lời hết sức đắc tội với người ta. Tuy nhiên, lão vẫn tỏ vẻ rất thân thiết: "Hắc y tiểu tử, hay là ngươi đi gọi bạch y tiểu tử lại đây đi, Tam gia ta thật sự không muốn đánh với ngươi mà!"
"Muốn giao thủ với công tử nhà ta, nói thật võ công của Tam gia chưa thể coi là đủ tư cách! Lần trước mặc dù chân khí tiêu hao, nhưng công tử nhà ta dù sao cũng chỉ đánh đúng ba chiêu mà thôi!" Lăng Kiếm còn muốn phát tiết nữa nhưng nghĩ lại những gì Lăng Thiên dặn dò nên cố gắng đè ép sự xúc động trong lòng xuống, tuy vậy giọng điệu của hắn cũng đã trở nên băng lạnh hơn nhiều. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Cái gì? Ta không đủ tư cách? Hắn đúng là chỉ ra có ba chiêu, nhưng trước đó ta cùng ngươi giao thủ, cũng vì nương tay cho ngươi, sợ ngươi sẽ không bao giờ phục hồi được nên ta mới mất thời gian lại tổn hao công lực như vậy, nếu không ta đã có thể giết ngươi trong vòng trăm chiêu rồi!" Ngọc Mãn Thiên giãy nảy lên như con mèo bị giẫm vào đuôi, nhảy dựng dậy từ mặt đất, đôi mắt trợn tròn, "ta không đủ tư cách?! Hắn… thì sao? Hắn đúng là! Ngươi cũng là…!" Một chuỗi dài Tam tự kinh được Ngọc Tam gia đọc liên hồi, thao thao bất tuyệt, nhưng rốt cuộc cũng không hiểu nổi ý tứ gì, chỉ thấy lão mặt mày đỏ rần, nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận cực kỳ!
Lại dám xem thường Ngọc Mãn Thiên ta! Không thể nhẫn nại được nữa! Ngọc Tam gia nghiến chặt hàm răng phát ra tiếng kèn kẹt rung động, trên mặt lộ rõ những gân xanh, cảm giác đã tới lúc không kìm nén nổi rồi.
Trong lòng Lăng Kiếm dâng lên một trận khoái ý, nhìn Ngọc Mãn Thiên: "Công tử nhà ta nói, chỉ cần Tam gia thỏa mãn một điều kiện, thì không cần Tam gia phải nhọc công tìm kiếm công tử sẽ chủ động tới cửa nhà Tam gia, cùng Ngọc Tam gia đánh một trận thống khoái! Bất quá, nếu Tam gia không dám đánh nữa thì cũng có thể ngồi đàm đạo uống rượu!"
"Điều kiện gì?" Ngọc Mãn Thiên nhất thời lại nhảy dựng lên, chạy thẳng tới trước mặt Lăng Kiếm, đưa tay muốn nắm lấy vạt áo hắn. Bàn chân Lăng Kiếm khẽ trượt nhẹ về sau, cả người như nước lượn trong bình, vô thanh vô tức lùi ra ba trượng. Đột nhiên tay phải đè vào chuôi kiếm, nhẹ nhàng một cái trường kiếm đã ra khỏi vỏ một nửa.
"Keng!" trường kiếm của Lăng Kiếm vừa ra khỏi vỏ, nội lực tụ nơi thân kiếm khiến nó không ngừng rung lên, phát ra âm thanh lanh lảnh thật lâu không dứt.
Vù! vù! vù! vù! vù!
Theo âm thanh phát ra từ trường kiếm, năm thân ảnh hắc y đồng loạt có mặt, xếp hàng thẳng tắp sau lưng Lăng Kiếm, đồng loạt kính cẩn lên tiếng: "Kiếm ca!"
Lăng Kiếm khẽ gật đầu, nhìn về phía Ngọc Mãn Thiên: "Đây là năm tiểu huynh đệ của ta, Tam gia, chỉ cần người phá được năm bọn họ liên thủ, công tử nhà ta sẽ hiện thân cùng Tam gia đánh một trận!"
"Ha ha ha. Tên tiểu tử kia đúng là quá coi thường ta rồi, năm người này sao? Tiểu quỷ, năm người này..." Ngọc Mãn Thiên ngưng mắt nhìn lại, đối diện với lão là năm cặp mắt sát khí tận trời. Lão vội kìm hãm tiếng cười xé gió chuẩn bị phát ra, cái miệng đang cười cũng ngay lập tức ngậm lại, lông tóc trên người cũng dựng hết lên!
Quyển 3
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết
Story
Chương 198: Điều kiện luận võ
10.0/10 từ 47 lượt.