Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 179: Nhu tình sở chúc

Lăng Thiên thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Lăng Thấn, yêu thương hôn nàng một chút mới đặt tay lên 'oản mạch' ở cổ tay nàng thử kiểm tra một lần Lăng Thiên mới biết nội thương trong cơ thể Lăng Thần không hề nhẹ chút nào.

Cứ yêu mến ôm người ngọc vào trong lòng, hai bàn tay Lăng Thiên đặt lên người Lăng Thần tản ra nội lực ấm áp nhu hòa chữa trị từng chút từng chút kinh mạch bị tổn thương của nàng, cẩn thận điều trị nội thương. Dưới uy lực của Kinh Long Thần Công tầng thứ chín lại có công lực bản thân Lăng Thần không hề kém hơn phối hợp nên nội thương của Lăng Thần khỏi rất nhanh. Thậm chí trong quá trình chữa thương Lăng Thiên thậm chí còn chứng kiến hoặc có thể nói là cảm thấy dị trạng mỗi một nơi trong cơ thể Lăng Thần khiến hắn mừng rỡ. Sau khi nội thương của Lăng Thần được chữa hết thì tay của Lăng Thiên vẫn đặt tại chỗ cũ mà không dời đi. Hắn liên tục mở rộng kinh mạch trong cơ thể Lăng Thần một cách ôn nhu và mang theo nội lực của nàng chậm rãi vận hành.

Không biết trải qua bao lâu Lăng Thiên mới ngưng vận công. Mà Hàn Băng Thần Công của Lăng Thần được Lăng Thiên không tiếc tổn hao chân nguyên trợ giúp đã đạt đến tầng thứ sáu đỉnh. Chỉ thiếu một chút cơ duyên là có thể đột phá! Lăng Thiên rốt cục cũng yên lòng.

Tâm thần buông lỏng nên hắn đã phát hiện Lăng Thần đang ở trong lòng có chút không đúng. Làn da Lăng Thần nóng đến dọa người. Gương mặt tuyệt mỹ ửng hồng bất thường, đôi mắt phượng híp lại, hô hấp có chút nặng nề, đôi tay ngọc gắt gao ôm chặt

Lăng Thiên nào biết được khi hắn đưa tay xoa bên ngoài đan điền giúp Lăng Thần chữa thương khiến cho Lăng Thần hiểu nhầm ý của Lăng Thiên. Đến sau đó mặc dù hiểu rõ Lăng Thiên muốn chữa thương cho mình nhưng xuân tình thiếu nữ bị Lăng Thiên trêu chọc không thể áp chế được.

@Vị trí của đan điền chính là vùng bụng dưới rốn.

Hơn nữa hôm nay Lăng Thiên luyện công rất nguy hiểm, bộ dáng kinh khủng khi nãy làm cho Lăng Thần sợ hãi vô cùng. Nghĩ đến thời khắc Lăng Thiên nguy cấp, cả người như tắm máu làm cho Lăng Thần cảm giác tuyệt vọng khi nam nhân mình yêu thương nhất sắp phải rời xa. Loại cảm xúc tuyệt vọng này khiến cho Lăng Thần vứt bỏ sự rụt rè của thiếu nữ. Chuyện hạnh phúc nhất của một phụ nữ đương nhiên đưa thân thể băng thanh ngọc khiết của bản thân cho người nam tử mà mình yêu mến. Lúc này trong lòng Lăng Thần đột nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy.

Còn có... Lăng Thần đối với vị thiếu gia của mình làm cho dở khóc dở cười. Những thiếu gia cùng lứa với hắn ở trong các thế gia khác đừng nói đến việc phá đồng thân xử nam, sợ rằng thê thiếp cũng thành đàn rồi nhưng Lăng Thiên mang danh tiếng đệ nhất hoàn khố tại Thừa Thiên, cả ngày ở tại thanh lâu nhưng nói đến chuyện nam nữ so với đại cô nương còn muốn xấu hổ hơn, so với Liễu Hạ Huệ... Không biết đã bao nhiêu lần Lăng Thần dậm nát chân, cắn răng tức giận. Trong lòng thầm mắng ngàn vạn lần công tử ngốc nghếch. Ngốc cực kỳ.


Trong lòng Lăng Thiên vừa động liền biết rõ tại sao Lăng Thần lại như thế nên hắn cảm thấy có chút khó xử. Việc này phải làm như thế nào đây? Tất nhiên Lăng Thiên không ngại 'ấy ấy' với Lăng Thần. Ở trong lòng hắn Lăng Thần sớm đã trở thành phụ nữ của chính mình, là thê tử mà bản thân mình yêu thương nhất. Chỉ là cần phải thông qua một hình thức mà thôi. Dù sao trái tim hai người tương ấn, linh hồn khế hợp rồi nhưng bây giờ Lăng Thiên lo lắng thần trí của Lăng Thần hiện tại có thanh tỉnh hay không? Nếu dưới tình huống thần trí Lăng Thần không thanh tỉnh lại đi đoạt mất tấm thân xử nữ của nàng thì đối với cả hai mà nói đây chính là một chuyện rất tiếc nuối.

Nhưng một thiếu nữ tuyệt trần, quốc sắc thiên hương đang ở trong lòng mình lại còn đang động tình cực điểm khiến cho một nam nhân như Lăng Thiên không thể khống chế phản ứng mãnh liệt của bản thân.

Đột nhiên vào lúc này Lăng Thần đang ở trong lòng mở mắt. Ánh mắt biểu hiện thâm tình vô cùng vô tậnLăng Thiên nói nhỏ: "Thiếu gia! Yêu ta đi! Thân thể của Thần Nhi sớm ã thuộc về thiếu gia rồi!"

Lăng Thiên liếm liếm môi, âm thanh khàn khàn: "Thần Nhi. Muội sẽ không hối hận chứ?"

Lăng Thần lắc đầu kiên quyết: "Cho dù sau này Thần Nhi bị thiếu gia vứt bỏ một cách vô tình Thần Nhi cũng không hối hận. Sơn vô lăng, thiên địa hợp, đông lôi chấn, hạ vũ tuyết, bất cảm dữ quân tuyệt!"

Lăng Thiên đang muốn nói thì đột nhiên cánh tay ngọc ngà của Lăng Thần ôm cổ hắn, đôi môi đỏ mọng ôn nhu hôn lên môi của Lăng Thiên.

Trong đầu Lăng Thiên 'ầm' một tiếng. Hai thế giới đều là đồng nam, định lực hắn luôn kiêu ngạo xưa kia biến mất vô ảnh vô tung. Cánh tay ôm chặt thân thể mềm mại của Lăng Thần hôn nàng thật sâu.



Đôi mắt phượng của Lăng Thần đóng chặt mặc cho thân thể tuyệt mỹ mà thánh khiết hoàn toàn lộ ra trước mặt người yêu của nàng. Đôi mi thật dài nhẹ nhàng rung động, gương mặt ửng hồng như mộng như ảo, xinh đẹp động lòng người. Nàng cảm thấy đôi môi ngu ngốc kia đang hôn lên mặt lên mũi rồi môi mình sau đó chậm rãi đi...đi...xuống...

Cấm địa thiếu nữ của mình mười bảy năm qua không một người nào nhìn thấy vậy mà hiện tại mỗi một vị trí đều có một bàn tay to lớn nóng bỏng đang vuốt ve thật ôn nhu. Đột nhiên cả người Lăng Thần khẽ cứng lại. Nàng cảm giác rõ ràng hai ngọn núi trước ngực mình lọt vào đôi bàn tay của địch, ấy vậy mà địch nhân còn không thương tiếc chơi đùa khiến nàng còn cảm nhận được địa phương nàng luôn kiêu ngạo đang ở trong lòng bàn tay người ta biến hình liên tục làm nàng hừ một tiếng yêu kiều.

Rốt cục... Một...thân thể ấm áp nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng, đôi tay của kẻ đáng ghét kia đang di chuyển dần xuống dưới. Lăng Thần cảm giác được từng luồng không khí nóng bỏng theo hô hấp của thân thể cường tráng trong lòng nàng không ngừng thổi lên ngực mình khiến cho nàng cảm thấy hơi...ngưa ngứa. Gắt gao nhắm mắt lại nhưng Lăng Thần vươn bàn tay ngọc ngà của mình đặt lên trên lưng người yêu.

Người nằm trong lòng mình dường như đã...phấn khích. Cúi đầu ngậm một hạt anh đào màu phấn hồng của mình nhẹ nhàng...mút...

Một tiếng rên nhẹ đầy...yêu kiều của Lăng Thần hoàn toàn châm ngòi cho dục hỏa trong lòng Lăng Thiên.

$#@$# Xuân triều dào dạt...

Sáng sớm, một vài con chim dưới ánh nắng vàng rực rỡ đang đậu trên cành trúc trước của sổ hót líu lo...



Lăng Thần đang nằm ngủ bên cạnh hắn. Hai...bàn tay trắng như tuyết lộ ra ngoài chiếc chăn bông. Mơ hồ còn có thể nhìn thấy một nửa...bộ ngực trắng mà mềm mại vô cùng kia. Một bàn chân nhỏ bé nghịch ngợm lộ ra ngoài chăn, trên gương mặt hồng nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn mang theo niềm vui và dư âm của đêm qua. Đột nhiên đôi mày khẽ nhíu lại như vẫn còn cảm giác được sự đau đớn đầy hạnh phúc tối qua, khóe miệng vểnh lên một chút toát ra nụ cười thỏa mãn cả thể xác và tinh thần.

Hoa hải đường ngủ xuân! Lăng Thiên nhìn đến ngây dại, khóe miệng lộ ra một nụ cười sủng nịnh. Tiểu nha đầu...

Dường như cảm giác được ánh mắt chăm chú của Lăng Thiên, Lăng Thần hừ nhẹ một tiếng chậm rãi mở mắt ra. Lọt vào tầm mắt chính là khuôn mặt tuấn tú mà thâm tình của Lăng Thiên khiến nàng có chút giật mình như rất kinh ngạc tại sao Lăng Thiên lại ở trong phòng mình? Đột nhiên những chuyện tối qua xuất hiện trong đầu làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng. 'Ưm' một tiếng kéo chăn lên trốn vào trong. Ngay cả bàn chân nhỏ lộ ra ngoài cũng bị kéo vào trong.

Lăng Thiên cười lớn, cố ý trêu đùa nàng: "Nương tử. Hầu hạ cho phu quân mặc quần áo đi nào! Sao lại nằm xuống nữa vậy?"

Thân thể Lăng Thần giấu trong chăn giãy dụa nhẹ vài cái kèm theo một tiếng 'ưm' nho nhỏ. Lăng Thiên cười gian đột nhiên xốc chăn lên chui vào khiến cho Lăng Thần hừ một tiếng không thuận theo nhưng sau đó không còn một tiếng động nào như đã bị người nào chặn miệng lại nhưng không biết người ấy dùng cái gì...để bịt miệng nàng!

Một lúc lâu một l

Lăng Thiên không còn là một đồng nam nữa rốt cục cũng mặc xong quần áo, đôi mắt nhìn Lăng Thần đang nằm trên giường. Lăng Thần hiện tại với một mái tóc tán loạn đặt trên chiếc gối trắng tinh, cả người vô lực. Ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.



Rốt cục hắn cũng lấy định lực mạnh mẽ của bản thân niệm A Di Đà Phật, gian nan mặc quần áo vào. Từ kiếp trước đến kiếp này thì đây chính là lần đầu tiên Lăng Thiên cảm giác mặc quần áo lại là một chuyện thống khổ như thế.

Đi ra cửa phòng duỗi lưng, khóe miệng Lăng Thiên lộ ra một nụ cười mãn nguyện. Đi đến ngồi trên chiếc ghế dưới gốc cây nho như mọi lần, cơn mưa rào đầu mùa, gió nhẹ vào sáng sớm khiến cho tinh thần thật thoải mái. Lá nho xanh mượt bò đầy giàn, từng chuỗi từng chuỗi hoa màu vàng chập chờ đón gió như đang báo hiệu mùa thu. Một vài nụ hoa vài chỗ đã kết trái, lộ ra những trái nho màu xanh nhỏ như hạt đậu. Lăng Thiên vừa nhìn qua nhất thời cảm giác được nước bọt vừa mới tiết ra có chút gì gọi là 'vọng mai chỉ khát'.

@Vọng mai chỉ khát: từ tích quân lính trên đường hành quân rất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn.

Nhắm mắt lại, Lăng Thiên nhớ lại tư vị ôn nhu đêm qua không nhịn được lộ ra một nụ cười vui vẻ, tự giễu: "Hai thế giới cũng là một xử nam bốn mươi tuổi chứ bộ! Bỏ xuống cái mũ xử nam này thật không dễ dàng gì nha."

Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi truyền đến, Lăng Thiên không cần mở mắt cũng nghe ra chủ nhân tiếng bước chân này là một người thanh nhã quá hóa thành kiêu căng. Trong lòng cười một tiếng, chắc là một vị mê nhạc muốn điên kia đến tìm Lăng Thần.

Đột nhiên Lăng Thiên ngẩn cả người. Trong lòng thầm nghĩ thính lực của mình sao lại linh mẫn nhu vậy? Tiếng bước chân vừa rồi rõ ràng còn ở hơn ba mươi trượng ngoài kia mà lại nghe rõ ràng như vậy? Hơn nữa từ trong tiếng bước chân có thể đoán được tính cách, tâm tình... Điều này thật không thể tưởng tượng nổi mà! Chẳng lẽ đây là uy lực của Kinh Long Thần Công tầng thứ chín kia saocảnh giới tiên thiên chính thức của võ giả.

Tiếp theo truyền đến một tiếng ho khan nhẹ nhàng và thân ảnh xinh xắn xuất hiện trước của tiểu viện. Là Tiêu Nhạn Tuyết.

Quyển 3

Lăng Thiên Truyền Thuyết
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết Story Chương 179: Nhu tình sở chúc
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...