Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 173: Sinh tử một đường
"Thiếu niên kia, chỉ cần ngươi đáp ứng ta sau này không tùy tiện giết người nữa, rời khỏi tổ chức sát thủ chó má này thì ta sẽ không giết ngươi, như thế nào." Ngọc Mãn Thiên tiếc hận nói: "Nếu như ngươi sợ sau khi rời khỏi, tổ chức sẽ làm phiền ngươi, ta đây sẽ giúp ngươi. Trên đời này, còn chưa có chuyện gì mà Tam gia ta không làm được. Ta không cần ngươi vì ta mà bán mạng, ngươi từ nay về sau chính là một người tự do. Chỉ cần ngươi mở miệng nói một tiếng, ta đáp ứng." Sau khi đánh một trận này, trong lòng Ngọc Mãn Thiên nổi lên tâm ý tiếc tài, trên người thiếu niên quật cường này Ngọc Mãn Thiên phảng phất thấy được bản thân khi tuổi còn trẻ, đồng dạng không chịu thua, đồng dạng quật cường.
"Ngu ngốc." Lăng Kiếm kịch liệt thở dốc, trong ánh mắt tuyệt không có một tia dao động.
"Ta thật sự không muốn giết ngươi, có lẽ, ngươi có thể cho ta một lý do không nên giết ngươi." Lúc nói những lời này, trên khuôn mặt đầy râu ria của Ngọc Mãn Thiên tràn đầy vẻ nghiêm túc hiếm thấy, hiển nhiên những lời này của hắn là chân tâm chân ý nói ra. "Tỷ như, gã mập kia là cừu nhân của ngươi hoặc là ngươi tùy tiện nói ra một cái lý do nào đó, vô luận là lý do gì ta cũng nguyện ý tin tưởng ngươi. Cũng có thể tin tưởng ngươi."
Lăng Kiếm mím môi, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, trong ngữ khí mang theo vẻ cao ngạo chưa bao giờ biến mất: " Không có lý do gì. Ta muốn giết ai thì liền giết người đó. Cũng không cần người khác phải thương hại ta. Ngươi tính toán cái gì vậy. Ta cùng với ngươi đánh một trận, ngươi cho rằng là bởi vì gã mập kia ư. Ta chỉ là muốn giết chết ngươi. Ta bây giờ vẫn muốn giết chết ngươi."
"Ngươi" Ngọc Mãn Thiên cơ hồ bị hắn chọc tức đến hôn mê bất tỉnh. Mẹ kiếp, lão tử thật sự không muốn giết ngươi, Lão tử nói, vô luận là lý do gì cũng nguyện ý tin tưởng ngươi. Đâu sợ ngươi đặt điều nói dối. Nói gã mập kia là cừu nhân không được sao. Ta cũng đã nhắc nhở ngươi. Lão tử muốn một cái lý do để xuống thang. Muốn một cái lý do để không giết ngươi, cho dù ngươi một câu nói cũng không nói, xoay người chạy trối chết, lão tử cũng tuyệt không truy đuổi ngươi. Nhưng người này hai chân nhưng đóng đinh trên mặt đất, dĩ nhiên vẫn không nhúc nhích. Đừng nói hai chân, mà ánh mắt cũng không hề có nửa điểm muốn lùi bước. Vẫn hiển lộ ra bộ dáng hận mình thấu xương. Ngọc Mãn Thiên hoàn toàn tin tưởng bây giờ mà cấp cho hắc y nhân này một cơ hội, hắn vẫn như cũ không chút do dự một kiếm đâm vào cổ họng mình. Ta quật mồ mả tổ tiên ngươi hay sao mà dùng ánh mắt thâm cừu đại hận như vậy nhìn ta. Ngọc Mãn Thiên trong lòng vô cùng buồn bực.
"Nhìn như là hòn đá ở nhà xí mà."
Ngọc Mãn Thiên oán hận mắng một câu:" Chẳng lẽ ngươi thật sự khiến ta không giết ngươi không được sao. Lấy thân thủ của ngươi, làm cái gì cũng không bị chết đói, không nên ép ta giết ngươi. Ta thật sự không muốn giết ngươi."
Thần kinh căng thẳng cực độ, Ngọc Tam gia đến bây giờ cũng không phát giác ra, mục tiêu của sự việc đã chuyển từ Lăng Kiếm sang bản thân hắn.
"Ha ha ha." Lăng Kiếm ho khụ khụ rồi cười ha ha. Khóe miệng chảy xuống một tia máu hồng:" Lòng dạ đàn bà. Chỉ bằng vào điểm này, ngươi không xứng là một người luyện võ. Ngu ngốc."
Từ lúc hai người gặp mặt tới nay, đây là câu nói dài nhất của Lăng Kiếm.
Lăng Kiếm cười, đột nhiên động thân tiến lên một bước, đối mặt với mũi kiếm, từng bước tiến lên trước. Động tác kiên quyết mà hữu lực, ánh mắt nóng bỏng.
Gân xanh trên cổ tay Ngọc Mãn Thiên nổi vồng lên, theo tiềm thức nhất thời từng bước lui ra sau, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: xem. Không nên ép ta. Ta không muốn giết chết một người luyện võ kỳ tài."
"Ngươi cũng biết thế giới này vốn là mạnh bắt nạt yếu. Vốn là cường giả vi tôn." Lăng Kiếm chân không ngừng bước, từng bước đi tới gần, sống chết trước mắt, tâm tình Lăng Kiếm vẫn giấu sâu trong lòng đột nhiên bạo phát ra. Ánh mắt nanh ác và bạo lệ:" Ngươi có biết ta nguyên vốn là thị một gã tiểu khất cái ở tầng đáy xã hội, chuyên bị người ta khi dễ. Bởi vì ta cố gắng, ta trả giá nhiều cho nên ta mạnh mẽ hơn người khác. Cho nên ta có thể thản nhiên quyết định sanh tử của người khác. Bởi vì bọn họ không cố gắng, không nỗ lực, cho nên bọn họ đáng chết. Người yếu chết dưới tay người mạnh, vốn là chân lý thiên cổ không đổi. Ngươi hỏi ta tại sao. Ha ha ha. Buồn cười. Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngu ngốc."
Lăng Kiếm vừa cười to một trận, ánh mắt trở nên điên cuồng:" Bởi vì ta mạnh mẽ hơn so với bọn hắn. Đây là lý do. Nếu như ta có thể trở nên càng mạnh hơn, ta có thể giết hết người trong thiên hạ. Bọn họ như những con kiến hôi mà thôi. Bọn họ có sống mà nói cũng chỉ là hành hạ. Không bằng sớm tử rồi sớm siêu sinh. Ngươi hài lòng không. Ha ha ha. Một lý do này có đủ hay không. Nói cho ngươi. Ngươi hôm nay không giết ta, ngày mai ta vẫn muốn tiếp tục đi giết người. Buông tha cho ta. Thương hại ta. Buồn cười. Ngươi đúng là một gã ngu ngốc."
Lăng Kiếm cười nhạt:" Ngươi tính toán gì vậy. Ngươi bất quá là một gã ngụy quân tử do một cao môn đại phái sản xuất ra, khoác vẻ bề ngoài suy đồi mà ra vẻ nhân nghĩa đạo đức. Muốn thương xót ta. Ngươi xứng sao. Ngu ngốc."
Lăng Kiếm chưa bao giờ nghĩ qua có một ngày hắn lại một hơi nói nhiều như vậy, có lẽ là đối mặt với tử vong nên trong lòng lại có chút sợ hãi. Lăng Kiếm trong lòng có chút tự giễu nghĩ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lăng Kiếm không tin người của thế gia môn phiệt đi ra, ở trong lòng hắn, quy củ kỳ thật rất đơn giản, thắng chính là sống, bại chính là tử. Không có lựa chọn khác. Về phần người khác dùng trường kiếm uy hiếp bắt hắn nói ra lời nói dối, đưa ra lý do khẩn cầu giữ lại mạng sống, cái loại sự tình này cho dù có chém hắn thành mười bảy mười tám đoạn cũng quyết làm không được.
Ngay cả thật sự có lý do đặc biệt, dưới loại tình huống này, Lăng Kiếm cũng tuyệt đối sẽ không nói ra, tuyệt đối sẽ không tiết lộ. Sự kiêu ngạo của Lăng Kiếm đã xâm nhập vào trong cốt tủy, có thể nói đã đến trình độ còn cao hơn cả Lăng Thiên
Ngọc Mãn Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, hai mắt trợn trừng, râu tóc trên đầu dựng đứng lên. Cơ nhục trên mặt cũng co rút thành một bộ dáng cực kỳ quái dị, giận dữ tới mức không thể kiềm chế được, gầm lên một tiếng:" Ngươi đã muốn chết như thế, Lão tử bây giờ sẽ thành toàn cho ngươi."
Cổ tay run lên, trường kiếm như độc long đâm ra. Mục tiêu gần trong gang tấc là cổ họng Lăng Kiếm.
Lăng Kiếm bị nội thương nghiêm trọng, không có chút lực hoàn thủ nào, hai mắt yên lặng nhìn chăm chú vào trường kiếm đang như tia chớp đâm tới, trên gương mặt tái nhợt vẫn bình tĩnh như nước.
Mũi kiếm đã đâm vào thịt. Máu tươi đã chảy ra.
"Đang." tựa như sao chổi bay ngang bầu trời, một đạo ánh sáng lấy tốc độ khó tin bay vọt tới, kích lên trường kiếm mà Ngọc Mãn Thiên đang toàn lực đâm ra.
Thân hình Ngọc Mãn Thiên chấn động mãnh liệt. Đạo ánh sáng nọ tựa hồ ẩn chứa lực lượng tiên thiên nội gia công lực tối tinh thuần kinh thiên động địa. Đem một kiếm Ngọc Mãn Thiên toàn lực đâm ra đẩy sang một bên. Mũi kiếm vừa đâm vào da thịt liền bị hất văng ra ngoài. Cổ họng Lăng Kiếm có máu tươi chảy ra nhưng yết hầu khí quản chưa đứt, thoạt nhìn có huyết nhục mơ hồ nhưng kì thực cũng không có gì nguy hiểm.
Trường kiếm trong tay Ngọc Mãn Thiên rung lên ông ông tác hưởng, cho đến bây giờ vẫn chưa hết run rẩy. Thanh kiếm này chính là binh khí đắc ý nhất của Ngọc Mãn Thiên, Thu Sầu Kiếm, chính là một thanh thần binh lợi khí Thiên Tinh đại lục đều biết. Nếu không có như thế, sợ rằng mới vừa rồi đã bị chấn động này chấn thành từng mảnh nhỏ.
Ngọc Mãn Thiên bị luồng đại lực trùng kích, luống cuống lảo đảo thối lui bảy tám bước mới ổn định được thân thể. Trong lòng hoảng sợ kinh hãi. Nơi đây lại có cao thủ như thế, người đến là ai.
Công lực như vậy, so với hắc y thiếu niên trước mắt này không chỉ cao hơn một bậc. Sợ rằng so với mình cũng không kém là mấy. Chẳng lẽ, đánh trẻ lại dẫn người lớn ra.. Người đến có thể là người phía sau hắc y thiếu niên.
Bên kia, ánh mắt Lăng Kiếm vốn thâm trầm sâu như nước đột nhiên điên cuồng, ánh mắt như ngọn lửa bốc cháy lên. Tựa như một người trong sa mạc sắp chết khát đột nhiên phát hiện trước mắt có một dòng suối mát. Một tiếng kêu gọi tựa hồ từ đáy lòng phát ra, đầy vẻ kích động:" Công tử."
Ngọc Mãn Thiên quay đầu nhìn lại, một thiếu niên vóc người thon dài, bạch y như tuyết, kim quan lấp loáng, trên mặt che một tấm khăn trắng như tuyết, lẳng lặng đứng dưới một gốc cây đào cách hắn ngoài năm trượng, hai tay trống trơn. Giống như chưa mang theo bất cứ binh khí gì, song mục lạnh lẽo không chút biểu tình nhìn hắn. Loại ánh mắt này tựa hồ như đang nhìn một cái thi thể không còn sự sống.
Vừa mới rồi. Chỗ đạo bạch quang và trường kiếm của hắn giao kích xuất hiện một thanh đoản kiếm lấp lánh đang lẳng lặng nằm dưới đất, phản quang bắn lên bầu trời sáng rực rỡ, tản mát ra ánh sáng như ngọc.
Thân thể Lăng Kiếm vốn đứng thẳng như tùng nhưng nay lại lay động. Vừa mới rồi, cho dù tại khoảnh khắc sanh tử, Lăng Kiếm vẫn đứng thẳng như thương, tuyệt không có một tia dao động, ngang nhiên không sợ hãi. Cười nhìn sanh tử. Nhưng ngay lúc bạch y thiếu niên xuất hiện trong khoảnh khắc tâm lý Lăng Kiếm lại thả lỏng, như buông được tảng đá lớn, toàn thân buông lỏng xuống. Tựa hồ chỉ cần bạch y thiếu niên này còn tồn tại, cho dù trời có sụp xuống chính mình cũng không cần để ý.
Lăng Kiếm chậm rãi ngồi té trên mặt đất, trên mặt cũng không có hưng phấn vì kiếp hậu dư sinh, nhưng lại đầy vẻ cuồng nhiệt như môn đồ hướng về thánh địa.
Bạch y thiếu niên này đúng là Lăng Thiên. Lúc hắn chạy tới bến phà nọ thì nghe thấy trong rừng đào có tiếng gầm rung trời truyền ra, không kịp suy nghĩ liền gia tốc chạy đến đây, vừa vặn tại thời điểm nguy cấp nhất của Lăng Kiếm đỡ được một kiếm trí mạng. Trong lòng không khỏi thầm kêu may mắn đến cực điểm. Nếu chính mình đến chậm một bước, hậu quả thật không thể chịu nổi. Đem hết thảy sự tình thay đổi.
"Ngươi là ai.." Chứng kiến ánh mắt lạnh như băng của Bạch y thiếu niên, Ngọc Mãn Thiên đã biết chuyện hôm nay vô pháp kết liễu dễ dàng, đồng thời trong lòng lại thở dài một hơi. Hai người một đen một trắng này vẻ mặt giống nhau như đúc, như từ một cái khuôn đúc ra, đồng dạng cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm, đồng dạng kiêu ngạo đến cực điểm, đồng dạng mang theo một loại ánh mắt nhìn mạng người trong thiên hạ như cỏ rác, hờ hững mà võ công tựa hồ còn cao hơn so với gã hắc y nhân quái thai kia nhiều lắm. Hắc y tiểu tử kia đã là tuyệt đỉnh sát thủ hiếmBạch y thiếu niên trước mắt này lại cao hơn hắn không chỉ một bậc.
Nếu như hắc y tiểu tử nọ là vua sát thủ, Bạch y thiếu niên trước mắt này lại là vương trung chi hoàng - Sát thần.
Chính mình vừa mới cùng hắc y tiểu tử nọ kịch đấu một hồi, một thân công lực sớm đã tiêu hao bảy phần, giờ phút này lại đối đầu với đại cao thủ hơn xa hắc y thiếu niên kia, tình cảnh nguy hiểm đến cực điểm.
Lăng Thiên giờ phút này trong lòng cũng đã thực sự nổi giận.
Ngay khi hắn chứng kiến thảm trạng của Lăng Kiếm, trong lòng đột nhiên nảy lên một trận bạo ngược nồng đậm, nghĩ đến trường kiếm trong tay đại hán vừa rồi không chút lưu tình đâm vào cổ họng Lăng Kiếm, nhất thời sát ý khôn cùng phóng ra.
Quyển 3
Lăng Thiên Truyền Thuyết
"Ngu ngốc." Lăng Kiếm kịch liệt thở dốc, trong ánh mắt tuyệt không có một tia dao động.
"Ta thật sự không muốn giết ngươi, có lẽ, ngươi có thể cho ta một lý do không nên giết ngươi." Lúc nói những lời này, trên khuôn mặt đầy râu ria của Ngọc Mãn Thiên tràn đầy vẻ nghiêm túc hiếm thấy, hiển nhiên những lời này của hắn là chân tâm chân ý nói ra. "Tỷ như, gã mập kia là cừu nhân của ngươi hoặc là ngươi tùy tiện nói ra một cái lý do nào đó, vô luận là lý do gì ta cũng nguyện ý tin tưởng ngươi. Cũng có thể tin tưởng ngươi."
Lăng Kiếm mím môi, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, trong ngữ khí mang theo vẻ cao ngạo chưa bao giờ biến mất: " Không có lý do gì. Ta muốn giết ai thì liền giết người đó. Cũng không cần người khác phải thương hại ta. Ngươi tính toán cái gì vậy. Ta cùng với ngươi đánh một trận, ngươi cho rằng là bởi vì gã mập kia ư. Ta chỉ là muốn giết chết ngươi. Ta bây giờ vẫn muốn giết chết ngươi."
"Ngươi" Ngọc Mãn Thiên cơ hồ bị hắn chọc tức đến hôn mê bất tỉnh. Mẹ kiếp, lão tử thật sự không muốn giết ngươi, Lão tử nói, vô luận là lý do gì cũng nguyện ý tin tưởng ngươi. Đâu sợ ngươi đặt điều nói dối. Nói gã mập kia là cừu nhân không được sao. Ta cũng đã nhắc nhở ngươi. Lão tử muốn một cái lý do để xuống thang. Muốn một cái lý do để không giết ngươi, cho dù ngươi một câu nói cũng không nói, xoay người chạy trối chết, lão tử cũng tuyệt không truy đuổi ngươi. Nhưng người này hai chân nhưng đóng đinh trên mặt đất, dĩ nhiên vẫn không nhúc nhích. Đừng nói hai chân, mà ánh mắt cũng không hề có nửa điểm muốn lùi bước. Vẫn hiển lộ ra bộ dáng hận mình thấu xương. Ngọc Mãn Thiên hoàn toàn tin tưởng bây giờ mà cấp cho hắc y nhân này một cơ hội, hắn vẫn như cũ không chút do dự một kiếm đâm vào cổ họng mình. Ta quật mồ mả tổ tiên ngươi hay sao mà dùng ánh mắt thâm cừu đại hận như vậy nhìn ta. Ngọc Mãn Thiên trong lòng vô cùng buồn bực.
"Nhìn như là hòn đá ở nhà xí mà."
Ngọc Mãn Thiên oán hận mắng một câu:" Chẳng lẽ ngươi thật sự khiến ta không giết ngươi không được sao. Lấy thân thủ của ngươi, làm cái gì cũng không bị chết đói, không nên ép ta giết ngươi. Ta thật sự không muốn giết ngươi."
Thần kinh căng thẳng cực độ, Ngọc Tam gia đến bây giờ cũng không phát giác ra, mục tiêu của sự việc đã chuyển từ Lăng Kiếm sang bản thân hắn.
"Ha ha ha." Lăng Kiếm ho khụ khụ rồi cười ha ha. Khóe miệng chảy xuống một tia máu hồng:" Lòng dạ đàn bà. Chỉ bằng vào điểm này, ngươi không xứng là một người luyện võ. Ngu ngốc."
Từ lúc hai người gặp mặt tới nay, đây là câu nói dài nhất của Lăng Kiếm.
Lăng Kiếm cười, đột nhiên động thân tiến lên một bước, đối mặt với mũi kiếm, từng bước tiến lên trước. Động tác kiên quyết mà hữu lực, ánh mắt nóng bỏng.
Gân xanh trên cổ tay Ngọc Mãn Thiên nổi vồng lên, theo tiềm thức nhất thời từng bước lui ra sau, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: xem. Không nên ép ta. Ta không muốn giết chết một người luyện võ kỳ tài."
"Ngươi cũng biết thế giới này vốn là mạnh bắt nạt yếu. Vốn là cường giả vi tôn." Lăng Kiếm chân không ngừng bước, từng bước đi tới gần, sống chết trước mắt, tâm tình Lăng Kiếm vẫn giấu sâu trong lòng đột nhiên bạo phát ra. Ánh mắt nanh ác và bạo lệ:" Ngươi có biết ta nguyên vốn là thị một gã tiểu khất cái ở tầng đáy xã hội, chuyên bị người ta khi dễ. Bởi vì ta cố gắng, ta trả giá nhiều cho nên ta mạnh mẽ hơn người khác. Cho nên ta có thể thản nhiên quyết định sanh tử của người khác. Bởi vì bọn họ không cố gắng, không nỗ lực, cho nên bọn họ đáng chết. Người yếu chết dưới tay người mạnh, vốn là chân lý thiên cổ không đổi. Ngươi hỏi ta tại sao. Ha ha ha. Buồn cười. Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngu ngốc."
Lăng Kiếm vừa cười to một trận, ánh mắt trở nên điên cuồng:" Bởi vì ta mạnh mẽ hơn so với bọn hắn. Đây là lý do. Nếu như ta có thể trở nên càng mạnh hơn, ta có thể giết hết người trong thiên hạ. Bọn họ như những con kiến hôi mà thôi. Bọn họ có sống mà nói cũng chỉ là hành hạ. Không bằng sớm tử rồi sớm siêu sinh. Ngươi hài lòng không. Ha ha ha. Một lý do này có đủ hay không. Nói cho ngươi. Ngươi hôm nay không giết ta, ngày mai ta vẫn muốn tiếp tục đi giết người. Buông tha cho ta. Thương hại ta. Buồn cười. Ngươi đúng là một gã ngu ngốc."
Lăng Kiếm cười nhạt:" Ngươi tính toán gì vậy. Ngươi bất quá là một gã ngụy quân tử do một cao môn đại phái sản xuất ra, khoác vẻ bề ngoài suy đồi mà ra vẻ nhân nghĩa đạo đức. Muốn thương xót ta. Ngươi xứng sao. Ngu ngốc."
Lăng Kiếm chưa bao giờ nghĩ qua có một ngày hắn lại một hơi nói nhiều như vậy, có lẽ là đối mặt với tử vong nên trong lòng lại có chút sợ hãi. Lăng Kiếm trong lòng có chút tự giễu nghĩ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lăng Kiếm không tin người của thế gia môn phiệt đi ra, ở trong lòng hắn, quy củ kỳ thật rất đơn giản, thắng chính là sống, bại chính là tử. Không có lựa chọn khác. Về phần người khác dùng trường kiếm uy hiếp bắt hắn nói ra lời nói dối, đưa ra lý do khẩn cầu giữ lại mạng sống, cái loại sự tình này cho dù có chém hắn thành mười bảy mười tám đoạn cũng quyết làm không được.
Ngay cả thật sự có lý do đặc biệt, dưới loại tình huống này, Lăng Kiếm cũng tuyệt đối sẽ không nói ra, tuyệt đối sẽ không tiết lộ. Sự kiêu ngạo của Lăng Kiếm đã xâm nhập vào trong cốt tủy, có thể nói đã đến trình độ còn cao hơn cả Lăng Thiên
Ngọc Mãn Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, hai mắt trợn trừng, râu tóc trên đầu dựng đứng lên. Cơ nhục trên mặt cũng co rút thành một bộ dáng cực kỳ quái dị, giận dữ tới mức không thể kiềm chế được, gầm lên một tiếng:" Ngươi đã muốn chết như thế, Lão tử bây giờ sẽ thành toàn cho ngươi."
Cổ tay run lên, trường kiếm như độc long đâm ra. Mục tiêu gần trong gang tấc là cổ họng Lăng Kiếm.
Lăng Kiếm bị nội thương nghiêm trọng, không có chút lực hoàn thủ nào, hai mắt yên lặng nhìn chăm chú vào trường kiếm đang như tia chớp đâm tới, trên gương mặt tái nhợt vẫn bình tĩnh như nước.
Mũi kiếm đã đâm vào thịt. Máu tươi đã chảy ra.
"Đang." tựa như sao chổi bay ngang bầu trời, một đạo ánh sáng lấy tốc độ khó tin bay vọt tới, kích lên trường kiếm mà Ngọc Mãn Thiên đang toàn lực đâm ra.
Thân hình Ngọc Mãn Thiên chấn động mãnh liệt. Đạo ánh sáng nọ tựa hồ ẩn chứa lực lượng tiên thiên nội gia công lực tối tinh thuần kinh thiên động địa. Đem một kiếm Ngọc Mãn Thiên toàn lực đâm ra đẩy sang một bên. Mũi kiếm vừa đâm vào da thịt liền bị hất văng ra ngoài. Cổ họng Lăng Kiếm có máu tươi chảy ra nhưng yết hầu khí quản chưa đứt, thoạt nhìn có huyết nhục mơ hồ nhưng kì thực cũng không có gì nguy hiểm.
Trường kiếm trong tay Ngọc Mãn Thiên rung lên ông ông tác hưởng, cho đến bây giờ vẫn chưa hết run rẩy. Thanh kiếm này chính là binh khí đắc ý nhất của Ngọc Mãn Thiên, Thu Sầu Kiếm, chính là một thanh thần binh lợi khí Thiên Tinh đại lục đều biết. Nếu không có như thế, sợ rằng mới vừa rồi đã bị chấn động này chấn thành từng mảnh nhỏ.
Ngọc Mãn Thiên bị luồng đại lực trùng kích, luống cuống lảo đảo thối lui bảy tám bước mới ổn định được thân thể. Trong lòng hoảng sợ kinh hãi. Nơi đây lại có cao thủ như thế, người đến là ai.
Công lực như vậy, so với hắc y thiếu niên trước mắt này không chỉ cao hơn một bậc. Sợ rằng so với mình cũng không kém là mấy. Chẳng lẽ, đánh trẻ lại dẫn người lớn ra.. Người đến có thể là người phía sau hắc y thiếu niên.
Bên kia, ánh mắt Lăng Kiếm vốn thâm trầm sâu như nước đột nhiên điên cuồng, ánh mắt như ngọn lửa bốc cháy lên. Tựa như một người trong sa mạc sắp chết khát đột nhiên phát hiện trước mắt có một dòng suối mát. Một tiếng kêu gọi tựa hồ từ đáy lòng phát ra, đầy vẻ kích động:" Công tử."
Ngọc Mãn Thiên quay đầu nhìn lại, một thiếu niên vóc người thon dài, bạch y như tuyết, kim quan lấp loáng, trên mặt che một tấm khăn trắng như tuyết, lẳng lặng đứng dưới một gốc cây đào cách hắn ngoài năm trượng, hai tay trống trơn. Giống như chưa mang theo bất cứ binh khí gì, song mục lạnh lẽo không chút biểu tình nhìn hắn. Loại ánh mắt này tựa hồ như đang nhìn một cái thi thể không còn sự sống.
Vừa mới rồi. Chỗ đạo bạch quang và trường kiếm của hắn giao kích xuất hiện một thanh đoản kiếm lấp lánh đang lẳng lặng nằm dưới đất, phản quang bắn lên bầu trời sáng rực rỡ, tản mát ra ánh sáng như ngọc.
Thân thể Lăng Kiếm vốn đứng thẳng như tùng nhưng nay lại lay động. Vừa mới rồi, cho dù tại khoảnh khắc sanh tử, Lăng Kiếm vẫn đứng thẳng như thương, tuyệt không có một tia dao động, ngang nhiên không sợ hãi. Cười nhìn sanh tử. Nhưng ngay lúc bạch y thiếu niên xuất hiện trong khoảnh khắc tâm lý Lăng Kiếm lại thả lỏng, như buông được tảng đá lớn, toàn thân buông lỏng xuống. Tựa hồ chỉ cần bạch y thiếu niên này còn tồn tại, cho dù trời có sụp xuống chính mình cũng không cần để ý.
Lăng Kiếm chậm rãi ngồi té trên mặt đất, trên mặt cũng không có hưng phấn vì kiếp hậu dư sinh, nhưng lại đầy vẻ cuồng nhiệt như môn đồ hướng về thánh địa.
Bạch y thiếu niên này đúng là Lăng Thiên. Lúc hắn chạy tới bến phà nọ thì nghe thấy trong rừng đào có tiếng gầm rung trời truyền ra, không kịp suy nghĩ liền gia tốc chạy đến đây, vừa vặn tại thời điểm nguy cấp nhất của Lăng Kiếm đỡ được một kiếm trí mạng. Trong lòng không khỏi thầm kêu may mắn đến cực điểm. Nếu chính mình đến chậm một bước, hậu quả thật không thể chịu nổi. Đem hết thảy sự tình thay đổi.
"Ngươi là ai.." Chứng kiến ánh mắt lạnh như băng của Bạch y thiếu niên, Ngọc Mãn Thiên đã biết chuyện hôm nay vô pháp kết liễu dễ dàng, đồng thời trong lòng lại thở dài một hơi. Hai người một đen một trắng này vẻ mặt giống nhau như đúc, như từ một cái khuôn đúc ra, đồng dạng cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm, đồng dạng kiêu ngạo đến cực điểm, đồng dạng mang theo một loại ánh mắt nhìn mạng người trong thiên hạ như cỏ rác, hờ hững mà võ công tựa hồ còn cao hơn so với gã hắc y nhân quái thai kia nhiều lắm. Hắc y tiểu tử kia đã là tuyệt đỉnh sát thủ hiếmBạch y thiếu niên trước mắt này lại cao hơn hắn không chỉ một bậc.
Nếu như hắc y tiểu tử nọ là vua sát thủ, Bạch y thiếu niên trước mắt này lại là vương trung chi hoàng - Sát thần.
Chính mình vừa mới cùng hắc y tiểu tử nọ kịch đấu một hồi, một thân công lực sớm đã tiêu hao bảy phần, giờ phút này lại đối đầu với đại cao thủ hơn xa hắc y thiếu niên kia, tình cảnh nguy hiểm đến cực điểm.
Lăng Thiên giờ phút này trong lòng cũng đã thực sự nổi giận.
Ngay khi hắn chứng kiến thảm trạng của Lăng Kiếm, trong lòng đột nhiên nảy lên một trận bạo ngược nồng đậm, nghĩ đến trường kiếm trong tay đại hán vừa rồi không chút lưu tình đâm vào cổ họng Lăng Kiếm, nhất thời sát ý khôn cùng phóng ra.
Quyển 3
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết
Story
Chương 173: Sinh tử một đường
10.0/10 từ 47 lượt.