Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 147: Đại binh lâm môn

Tuy nhiên đến khi ra cửa cung, Dương Không Quần trong vô ý hỏi một câu lại làm cho tâm tình đang tốt đẹp của hắn ngay lập tức tan biến không còn chút tung tích nào!

Hôm nay Dương Không Quần vừa đến ngự thư phòng. Liền nhận ra tâm tình của hoàng thượng không tệ lắm. Giống như là có chút cao hứng. Đến khi ra cửa cung lại đúng lúc thấy được tiểu thái giám ở ngự thư phòng hầu đọc đang đến trước mắt liền kéo hắn lại, làm như vô tình mà lại cố ý hỏi một câu: "Hôm nay tâm tình Hoàng Thượng không tệ nhỉ?"

Tiểu thái giám kia cười theo, kính cẩn nói: "Bẩm Dương lão đại nhân, tâm tình của Hoàng Thượng hôm nay thật tốt đẹp. Hôm qua trong cung báo lại, Lăng quý phi đã hoài thai. Đang chuẩn bị đại xá thiên hạ vì quý phi nương nương cầu phúc đấy."

Chỉ là một câu nói này, khiến cho Dương Không Quần đang vội vàng đi ra ngoài, bước chân đột nhiên ngừng lại. Trên mặt lão rất là khó coi.

Dương gia cùng Lăng Gia đều là một trong tám đại thế gia, ở Thừa Thiên trong thế chân vạc mà đứng. Con gái Lăng Gia chính là quý phi của hoàng đế mà con gái Dương gia lại là đương kim hoàng hậu; Lăng Nhiên tiến cung đầu tiên sanh ra một vị công chúa. Mà hoàng hậu Dương Tuyết, lại hạ sinh hai vị hoàng tử. Một người trong đó,được lập làm thái tử.

Điều này cũng làm cho Dương Không Quần đang cùng Lăng Gia nhiều lần tranh đấu bất tri bất giác chiếm thượng phong. Ý tứ đó là, tương lai thiên hạ chính là cháu ngoại ta, ta và ngươi tranh đấu thì ngươi được cái gì? Hơn nữa còn có Lăng Không - một cái chuẩn bị thật đắc ý. Cho nên Lăng Gia mấy năm qua thực lực mặc dù đột nhiên tăng mạnh nhưng Dương Không Quần vẫn còn không thèm để ở trong lòng, thậm chí trong lòng còn có một chút ý dung túng. Không để cho mọi chuyện vượt ngoài dự định. "Sẽ không được bao lâu, thế lực Lăng Gia sẽ vềkhống chế của ta Dương gia ". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Lại nói bởi vì Lăng Gia thế lực càng lớn nên hoàng gia đối với Lăng Gia kiêng kị cũng đã tương đối sâu. Đương nhiên, đối với Dương gia cũng sẽ càng ngày càng coi trọng. Có quan hệ thái tử tương lai ở nơi đó tự nhiên quan hệ liền tiến vào một tầng, trong vô hình nước lên thì thuyền lên. Dương gia cũng sẽ sừng sững đứng không ngã.


Dương Không Quần nghĩ một kế hoạch thật lâu dài. Một khi thân thể hoàng thượng có vấn đề, thái tử sắp kế vị lại có Lăng Gia tồn tại thì Long Tường tất nhiên sẽ không yên lòng. trước khi thái tử kế vị sẽ diệt sạch Lăng Gia để bảo vệ giang sơn xã tắc ổn định. Mà muốn diệt sạch Lăng Gia, liền nhất định phải nhờ vào hắn Dương gia!

Cho nên bất kể hai nhà đấu như thế nào đi chăng nữa thì đến cuối cùng người thắng vẫn là Dương gia! Đây cũng là tính toán của Dương Không Quần. Mà trước giờ chuyện này cũng đúng là y theo ké hoạch của hắn phát triển. Nhưng mà ngày hôm nay loại tình thế này hoàn toàn bị đánh vỡ!

Đầu tiên là Tây Bắc Mã Trường chặt đứt liên hệ, Lăng Không đột nhiên không liên lạc. Mà Dương Không Quần những năm gần đây vì bí mật cùng Lăng Không đều là đơn độc liên hệ nên trong gia tộc biết việc này tính luôn cả Dương Không Quần thì cũng chỉ là ba bốn người mà thôi. Nếu muốn một lần nữa chọn lựa một người vô luận trung thành trí tuệ võ công mưu kế... các phương diện này há là chuyện dễ dàng? Dương Không Quần vì điều này mà phiền lòng không thôi.

Hôm nay, ban đầu Dương Không Quần cảm thấy kế sách khéo léo, có thể đem Lăng Gia triệt để kéo vào trung tâm vòng xoáy, tiến thêm một bước tiêu giảm một chút thế lực Lăng Gia đền bù một chút tổn thất ở Tây Bắc nhưng nào ngờ khi đến lại bất ngờ nghe được tin tức quý phi có thai! Tin tức này khiến cho tâm tình của Dương Không Quần trở nên tồi tệ.

Long Tường luôn luôn sủng ái Lăng Nhiên hơn Dương Tuyết rất nhiều, những năm gần đây bởi vì Dương Tuyết tự phụ bản thân là mẫu thân của thái tử, nhất cung chi hậu làm việc càng ngang ngược khiến cho Long Tường càng không vui. Mà hai huynh đệ thái tử ở trong cung không còn người cạnh tranh nên không còn gì hơn đành phải tranh đấu không ngừng. Thái tử muốn giữ vị trí thái tử của chính mình mà Nhị hoàng tử cũng muốn mưu thành hoàng đế nên luôn luân phiên đấm đá lẫn nhau, nhiều lần ồn ào đến Long Tường. Long Tường làm vua của một nước cũng bị hai đứa con trai của chính mình huyên náo sứt đầu mẻ trán. Bởi vậy cũng đối với thái tử huynh đệ hai người dần dần thất vọng cực độ.

Mà bây giờ Lăng Nhiên đột nhiên bất ngờ có thai đủ để lay động một sợi dây đàn mẫn cảm nhất trong lòng Long Tường. Nếu như Lăng Nhiên thuận lợi hạ sinh hoàng tử thì với sự thất vọng của Long Tường đối với Dương Tuyết cùng thái tử và đối với Lăng Nhiên sủng ái mà nói có lẽ hậu cung này liền phải có một lần cực đại thay đổi!

Vốn Dương Gia mình còn có thể ngăn cản nhưng trải qua một trận ồn ào trước kia thì những thế lực ẩn núp to lớn của Dương gia đột nhiên hiện ra càng dẫn tới Long Tường nghi ngờ trong lòng. Nếu tiếp tục chộn rộn đến trong cung đình đấu có lẽ không những không có được cái hiệu quả gì ngược lại càng làm Long Tường nhanh thay đổi quyết tâm! Mà bất kể bất luận cái gì thay đổi đều đối với hoàng hậu Dương Tuyết cùng Dương Không Quần không thể nào tha thứ!



Lần này đi Lăng Gia đuổi bắt thầy tướng áo xanh, Dương Không Quần quyết định muốn tự mình ra tay. Lăng Chiến tính tình hung dữ, Lăng Khiếu tính tình chính trực, Lăng Thiên hung hăng càn quấy ngang ngược, mình nếu là phái những người khác đi, có lẽ ba người này, bất luận một người nào cũng sẽ không chịu thua thiệt, chỉ có thể là rút dây động rừng, mà việc này chính là mấu chốt đối phó Lăng Gia, quyết định không thể có sơ xuất!

Bất kể sau này như thế nào, trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Lăng Thiên bước ra khỏi cửa phòng, đón gió mát, thoải mái hít thở một hơi chỉ cảm giác toàn thân thoải mái. Dưới cây bồ đào trong viện có một người bóng dáng yểu điệu mặc áo choàng trắng như tuyết lẳng lặng mà đứng, chính là Ngọc Băng Nhan.

"Thiên ca. Huynh đến đây." Ngọc Băng Nhan đi tiến tới, bộ dáng có một chút muốn nói lại thôi. Bên kia, Lăng Thần đã bưng một chậu nước rửa mặt đã đi tới. Hôm nay tâm tình Lăng Thiên tốt đẹp. Sờ sờ bọc giấy nho nhỏ trong lòng kia, dường như còn có thể cảm giác được bên trong là một lọn tóc đen mềm mại, không tránh khỏi trong lòng cảm giác trìu mến.

Thấy Ngọc Băng Nhan vẻ mặt xấu hổ, liền chủ động vì nàng khuyên một chút. Bèn trêu ghẹo cười nói: "Ha ha, Nhan nhi muội lời này hỏi thật lạ. Ca ca ta đây chỉnh tề đi tới, cũng không có hở hang gì, đương nhiên là đi lên rồi, ha ha......"

"Huynh...... Chán ghét!" Ngọc Băng Nhan bị hắn cho một câu nói đỏ bừng cả khuôn mặt, ra sức dậm chân, lớn tiếng nói: "Sự việc đêm qua, tiểu muội rất là có lỗi."

Nàng trong lòng nổi giận, câu xin lỗi này khí thế hùng hổ rất giống là khởi binh hỏi tội lại như có chút hờn dỗi. Lời vừa ra khỏi miệng. Liền biết không đúng, nào có ai xin lỗi như vậy? Như vậy quả thực so với cây ngay không sợ chết đứng còn muốn chính trực hơn, nói rõ ý khởi binh hỏi tội? Nhịn không được trên mặt lại là một trận ửng đỏ.


Lăng Thiên lại càng hoảng sợ. Cẩn thận nói: "Ách, Nhan nhi, muội này không phải xin lỗi a. Sáng sớm tới đây khởi binh hỏi tội? Như thế nào rất giống như muốn ăn thịt người vậy?"

Một người cười to nói: "Này cũng không phải xin lỗi, căn bản chính là hỏi tội! Ôi, không, hỏi tội cũng không có hung hăng như vậy. Rõ ràng là muốn ăn thịt người!" Hai người quay đầu nhìn lại, đập vào mắt lại là một bộ đã tẩy trắng thanh y bào, chính là Diệp Khinh Trần.

Ngọc Băng Nhan đang tức tối, sẳng giọng: "Hai người đại nam nhân, trêu ghẹo một cái… nữ tử yếu đuối mà còn cười như vậy nữa. "

Diệp Khinh Trần cười ầm ầm, râu dưới hàm vểnh lên: "Tiểu nữ oa lời này nói có một ít không đúng. Lão phu thấy nếu ta không ra sợ rằng tiểu huynh đệ đáng thương của ta đây có lẽ đã bị ngươi nuốt sống rồi. Điệu bộ vừa rồi thật đáng sợ."

Lăng Thiên liên tục gật đầu, nói: "Đúng nha đúng nha, ít nhiều lão ca ca kịp thời xuất hiện, cứu tiểu đệ một cái tính mạng. Lão ca ca ân cứu mạng, tái tạo chi ân, đại ân đại đức...... tiểu đệ ghi nhớ tâm can, suốt đời khó quên a!"

Ngọc Băng Nhan vừa tức vừa giận, trừng mắt nhìn vào hai người, một câu cũng nói không nên lời. Lăng Thiên cùng Diệp Khinh Trần nhìn nhau cười to, nháy mắt.

Ngoài cửa có âm thanh ầm ầm truyền tới như đại đội kỵ binh đến, nếu không tiếng vang như thế nào có thể truyền đi vào cả đại viện. Tiếp theo tiếng quát mắng vang lên liên tiếp không ngừng. Một gã gia đinh hớt hải chạy vào, thở không ra hơi: "Công tử, đại sự không tốt! Dương gia gia chủương lão thái gia tự mình dẫn đại đội nhân mã giết tới cửa nói là phụng mệnh Hoàng Thượng mời công tử giao ra hung thủ giết hại Nam Cung công tử!"

Lăng Thiên mắt chớp một cái, lão gia hỏa này tin tức lại như vậy linh thông? Tuy nhiên hắn làm sao dám như thế khẳng định nghi hung chính là người Lăng Gia! Bản lĩnh không nhỏ đây! "Hung thủ? Cái gì hung thủ? Hắn còn nói cái gì?"

Gia đinh kia mắt lén nhìn hướng Diệp Khinh Trần, ngập ngừng nói: "Hắn nói...... Nghi hung là một người thoạt nhìn giống là bọn bịp bợm giang hồ xem bói xem tướng mời công tử nhanh chóng giao ra nếu không đại quân sẽ mạnh mẽ giết đi vào bắt người."

Lời vừa nói ra, Lăng Thiên cùng Diệp Khinh Trần đồng thời giật mình, tiếp tục hai người nhìn nhau, đột nhiên đồng thời cười ha ha. Thì ra là thế! Lăng Thiên vừa cười vừa nghĩ còn tưởng Dương Không Quần cao minh cỡ nào có thể đoán được sát thủ là Lăng Gia phái ra nhưng bây giờ xem ra là hắn không cam lòng chính mình một nhà bị hao tổn muốn đem Lăng Gia cũng kéo vào vũng nước đục. Mà một tiếng hú dài của Diệp Khinh Trần đêm qua, thể hiện rõ tuyệt cường công lực. Nếu như bình thường Dương Không Quần tất nhiên không dám trêu chọc cao thủ bậc này nhưng bây giờ thế cuộc tế nhị lại làm cho Diệp Khinh Trần trên người mang hiềm nghi rất lớn! Cũng cho Dương Không Quần quy mô mà đến với cái gọi là "Lấy cớ"!

"Ha ha ha...... Lão ca ca ngươi thật lợi hại, hóa ra ngươi thậm chí có bản lĩnh này. Trong ngày hôm qua đem Nam Cung Nhạc từ chỗ Diêm La Vương kéo trở về, cho sống lại giết một lần! Ha ha...... Buồn cười chết ta!" Lăng Thiên cười ôm bụng, thẳng không nổi thắt lưng, nhìn vào Diệp Khinh Trần sau khi cười ầm ầm hiện biểu tình giận phẫn nộ, Lăng Thiên không nhịn được ở trong lòng đối với Dương Không Quần nói một câu "lão Dương này xong rồi", vị…thầy tướng đại gia này là người dễ trêu trọc được sao?

Mặc dù đến bây giờ Lăng Thiên vẫn không thể đoán được Diệp Khinh Trần thân phận cụ thể nhưng từ Diệp Khinh Trần đối với chuyện xưa trước kia rõ như lòng bàn tay mà xem dễ thấy phải là một nhân vật cấp cao trong một thế lực lớn. Diệp Khinh Trần vừa rõ ràng không thuộc về tám đại thế gia, vậy mà hiển nhiên cũng không thèm đem tám đại thế gia bất kể một nhà nào để vào mắt, ngay cả Ngọc Gia cũng không ngoại lệ. Như vậy Diệp Khinh Trần rốt cuộc là người nào, có thân phận thế nào, sau lưng có bao nhiêu thế lực, đáp án mặc dù mơ hồ nhưng cũng là cao thâm khó dò.

Mà thầy tướng áo xanh Diệp Khinh Trần mỗi lần nó đến "Vô Thượng Thiên", trong mắt dù sao vẫn có thể lộ ra một chút biểu tình kỳ quái khác thường, giống như tưởng nhớ, giống như ngưỡng mộ; Trong lòng Lăng Thiên sớm đã hoài nghi. Kết hợp hắn võ công siêu phàm, học thức uyên bác hơn người, có hùng tâm lại không vào đời; áo vải trúc trượng, trò chơi nhân sinh; không sợ quyền quý, không sợ thế lực; Lăng Thiên cơ bản có thể kết luận Diệp Khinh Trần tám chín mươi phần trăm là môn nhân của võ lâm lãnh tụ tối cao "Vô Thượng Thiên"!

Không hề nghi ngờ, Dương Không Quần lần này, chính là đụng đầu một tổ ong vò vẽ! Hơn nữa là tổ ong vò vẽ độc tính mãnh liệt nhất!

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử

Lăng Thiên Truyền Thuyết
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết Story Chương 147: Đại binh lâm môn
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...