Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 103: Tin tức Lăng Kiếm
Sau một lát trầm tư, Ngọc Mãn Lâu quả quyết hạ xuống một mệnh lệnh: "Thông tri Băng Nhan để cho nàng không nên vội vã trở về. Có thể du lịch lâu một phen. Ha ha…."
Ngọc Mãn Đường vừa nghe nói thế không khỏi do dự một chút. Dù sao cũng là nữ nhi mình đang ở trên địa bàn của đối thủ cường đại như thế, sao có thể không quan tâm?
Ngọc Mãn Lâu thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi cảm giác được nếu như là ta, liệu ta có thể ra tay đối phó với Băng Nhan một tiểu nha đầu không hề có lực uy hiếp như vậy hay không?"
Ngọc Mãn Đường không chút nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên sẽ không!"
Ngọc Mãn Lâu ha ha nở nụ cười: "Như vậy, hắn cũng sẽ không!" Ngữ khi tràn đầy tự tin, cũng tràn đầy sự tôn kính đối với một đối thủ ngang tầm.
"Nhưng là sau ba năm, Băng Nhan nó…" Ngọc Mãn Đường muốn nói nhưng lại thôi.
Sắc mặt Ngọc Mãn Lâu cũng trầm xuống: "Lúc này không cần nói nữa! Đây là số mệnh của Băng Nhan! Không có bất cứ thứ gì sửa đổi được!" Thở dài một tiếng an ủi nói: "Nhị đệ ta rõ ràng ý tứ của ngươi. Nếu trong gia tộc có một nữ đệ tử khác thì ta sẽ không đồng ý cho Băng Nhan đi đâu. Nhưng lần này chỉ có một mình nó là nữ đệ tử trực hệ của Ngọc gia! Việc này không thể không nói là thiên ý! Băng Nhan trên người có bệnh Ngọc gia ta cũng tự biết đã thua thiệt nha đầu kia nhiều lắm. Bình thường tất cả mọi người đều tận lực chiếu cố nó như bảo bối cũng giảm bớt áp lực gia tộc với nó. Nó luôn luôn khiến cho người ta yêu mến mà."
Nói tới đây, Ngọc Mãn Lâu cũng cười cười có chút yêu thương. Dường như đứa con gái xinh đẹp mà chính mình luôn luôn thương yêu kia bây giờ đang đứng ở trước mắt. Ngay sau đó, thần sắc lại trở nên nghiêm túc lên, thanh âm cũng trở nên nghiêm khắc: "Nhưng là cũng tới lúc nàng phải vì gia tộc hy sinh xuất lực, làm Ngọc gia đệ tử, phải có trách nhiệm với gia tộc! Điểm này, mặc kệ là ai cũng không có bất cứ thứ gì thay đổi! Lợi ích của gia tộc, ngàn năm truyền thừa, vĩnh viễn đứng ở vị trí thứ nhất!"
"Thiên Phong Chi Thủy đã chọn người rồi, nghe nói nữ tử này đã rất tài giỏi. Nếu là như thế, kết cục ba năm sau không nghĩ cũng biếtđược." Vẻ mặt Ngọc Mãn Đường buồn bả.
Ngọc Mãn Lâu trầm trọng thở dài một hơi, an ủi nói: " Băng Nhan nó thân mang Thiên Âm Tỏa Mạch. Cho dù không có sự kiện ba năm sau thì nó cũng không thể sống quá ba năm. Nhị đệ, có một số việc phải nghĩ thoáng đi. Đến lúc buông tha rồi thì vô luận là bảo bối gì cũng phải buông. Làm không được điểm này, ngươi vĩnh viễn không thể một mình đảm đương được đại sự!"
Ngọc Mãn Đường hai mắt có chút đỏ lên, như kẻ mất hồn đứng ở nơi đó. Đột nhiên trong lúc đó cảm giác được thân thể già nua đi đôi chút.
Ngọc Mãn Lâu đành thở dài một hơi, chuyển đổi đề tài: "Bọn Thiếu Thu có phải vẫn còn đang ngo ngoe?"
Ngọc Mãn Đường đang suy nghĩ xuất thần, nghe vậy không khỏi tăng thêm vài phần lo lắng: "Ừm, dường như động tác càng lúc càng lớn." Một lời ra khỏi miệng, mới mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại. Nhớ tới chính mình nói gì đó không nhịn được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống!
Ngọc Mãn Lâu hừ mạnh một cái, sắc mặt tại giờ khắc này trở nên băng hàn hẳn lên. Trong mắt bắn ra thần quang dứt khoát: "Nếu là không thể khống chế, như vậy chỉ có thể từ bỏ!
Ngọc Mãn Đường cực kỳ hoảng sợ: "Đại ca! Thiếu Thu là con ruột của đại ca đó!"
Ngọc Mãn Lâu rất lạnh lùng: "Mặc kệ thân phận hắn ra sao nhưng có một số việc nếu làm phải nỗ lực đại giới như vậy! Con mình thì thế nào? Tổ tông ngàn năm truyền thừa quyết không thể hủy trong tay Ngọc Mãn Lâu ta! Nếu hắn muốn làm thì phải chuẩn bị thừa nhận cho tốt! Mãn Đường, ngươi không nên báo cho bọn họ, bọn họ đã có dã tâm như vậy liền quyết không thể dung túng. Chúng ta phải cứng rắn, bây giờ nhất thời mềm lòng lại có thể lưu lại mầm móng diệt tộc trong tương lai! Nhớ lấy nhớ lấy!!" Tay áo phất một cái, bỗng nhiên thân ảnh Ngọc Mãn Lâu đột nhiên biến mất, giống như cho tới bây giờ hắn chưa hề ở tại Phàn Nguyệt Trích Tinh Lâu này lần nào…
Ngọc Mãn Đường thở dài một hơi, " Đại ca nhìn xa trông rộng, làm việc quả quyết. Chính là đệ nhất nhân vật của thiên hạ. Chỉ là tấm lòng có chút lạnh lùng."
Trong lòng không khỏi vừa lại nhớ tới chính con gái của mình, nghĩ đến khuyết điểm, vận mệnh của nó không khỏi lại càng buồn bã hơn. Ánh mắt xuyên thấu qua ngàn dặm tầng mây, xa xa nhìn về phía nam. Băng Nhan, con gái của ta, mạng của ngươi thật là khổ!
Trong rừng rậm, một mảnh huyết quang tận trời.
Mấy thân thể, toàn bộ hoàn toàn không còn là hình người té trên mặt đất. Nhưng lại vẫn còn giữ một hơi, lao lực thở hổn hển. Thần sắc trong ánh mắt đã không còn có ý tứ muốn sống chút nào nữa. Đôi mắt tràn ngập tơ máu đó chỉ có thể nhìn ra tới mong muốn chính là cầu cho được chết sớm hơn!
Trên thân thể bọn họ, cơ hồ đã tìm không được một khối da thịt đầy đủ! Cho dù là một khối thịt nhỏ như đồng tiền cũng không có. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Một bên, mấy cổ thân thể nhìn không ra là cái gì, huyết nhục đầm đìa một đống ở đó, trên người không có nửa cọng lông nào. Dĩ nhiên là đã bị lột da sống! Nhưng ngực vẫn còn có chút phập phồng. Bên người bọn họ, có một cái hố đất, trong hố đất lộ ra đầy đủ da người! Xem điệu bộ này, là đem người trước chôn sống ở trong đất. Sau đó đục một lỗ hổng trên đầu đổ thủy ngân vào….
Một người mặc áo đen sắc mặt lạnh lùng, đối mặt với tràng diện còn kinh khủng hơn cả địa ngục này rất bình thường. Thân thể nhàm chán tà tà tựa vào một thân cây. Tay cầm một tấm gì đó đang dùng máu tươi viết lên. Ánh mắt suy tư như đang xác minh cái gì, nếu là tiếp cận được gần chút, thì tất nhiên có thể phát hiện trên trang giấy này, dùng máu tươi từng bước từng bước viết tên người!
Một lúc lâu, người mặc áo đen hài lòng tại khóe miệng nổi lên một nụ cười, lầm bầm lầu bầu nói: " Hoàn toàn giống nhau, xem ra gia hỏa này nhưng thật ra không có nói sai. Nhiệm vụ của công tử chung quy xem như hoàn thành!" Tựa hồ như trút được gánh nặng thở dài một cái, ánh mắt chuyển hướng trên mặt đất về thân thể không ra hình người, đôi mắt lạnh lùng. Ánh mắt như đang nhìn một bầy heo đang chờ làm thịt, không có bất cứ tình cảm ba động
Một tiếng nói lạnh lùng cất lên: "Tốt lắm! Các ngươi quả nhiên cũng không có gạt ta! Bây giờ ta tuân thủ hứa hẹn, tiễn các ngươi lên đường! Cho các ngươi một cái cảnh báo: nhớ kỹ kiếp sau nên làm một người trung thành. nếu là giống như "ăn cây này rào cây khác" như kiếp này thì kết quả sợ rằng giống nhau!"
Trong hai mắt sát khí hiện ra dữ dội. "Cheng!" Một thanh trường kiếm dài đã bắn ra khỏi bao, người mặc áo đen từng bước một, đạp từng bước tử thần hướng mấy người hấp hối trên mặt đất đi đến. Ánh mắt mỗi người trên mặt đất vẫn còn nhìn được thì toát ra không phải cừu hận, không phải e ngại mà là một loại như trút được gánh nặng giải thoát! Thì ra chết so sánh với cảm giác thống khổ khi sống mà nói, dĩ nhiên cũng là một loại hy vọng xa vời!
Người mặc áo đen lạnh lùng nói vang lên: "Tới địa phủ rồi, nhớ kỹ người giết các ngươi có tên! Ta gọi là Lăng Kiếm!" Trường kiếm như tia chớp chém ra….
Sau một lát, thân ảnh màu đen của Lăng kiếm từ trong rừng đi ra, trực tiếp bay vọt lên trên lưng một con ngựa. Trường kiếm vung lên chặt đứt dây trói ngựa. Con ngựa hí một tiếng, vó ngựa cuồn cuộn chạy nhanh như chớp.
Chịu đắng nuốt cay cả nửa tháng, rốt cuộc cũng đem danh sách công tử muốn bắt được vào tay! Lăng Kiếm khoái trá nghĩ. Bất quá so với mệnh lệnh quay về của công tử sai Lăng Trì truyền đến đã quá vài ngày. Trong lòng lại có chút không yên hẳn lên. Nói vậy lần này trở về, lại cũng bị công tử huấn luyện một phen.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Lăng kiếm hiện lên một tia cười khổ, trong mắt lại bắn ra thần sắc cuồng nhiệt! Công tử mỗi lần huấn luyện đối với thực lực của mình tăng lên bao nhiêu, Lăng Kiếm trong lòng rất rõ ràng! Trong lòng tràn đầy chờ mong! Ta là một thanh kiếm của công tử! Thanh kiếm duy nhất! Lăng Kiếm trong lòng nhất thời tràn đầy kiêu ngạo!
Thiên hạ trừ Lăng Kiếm ta ra, còn có người nào dám xưng là kiếm của công tử nhà ta?!
Vì đại nghiệp của công tử, Lăng kiếm ta có thể giết hết người trong thiên hạ! Chẳng phải chỉ là vào địa ngục thôi sao?! Bất quá là một đời luân hồi thôi!
Phi tinh mang nguyệt, đoạn đường phong tr
Phía trước, …………. lẳng lặng chảy xuôi tại bên ngoài Thừa Thiên Thành! Bờ sông …. cỏ nhỏ chập chờn, một vùng chim hót hoa nở... Đối diện, là một tòa kiến trúc uy nghiêm hãnh diện đứng sừng sững!
Lăng phủ biệt viện!
Lăng Kiếm ngồi trên lưng ngựa thả lỏng thân thể. Khuôn mặt băng hàn, ánh mắt như lợi kiếm dường như lộ ra một tia ấm áp.
Nơi này, có công tử của ta, có huynh đệ của ta, có hy vọng cùng ký thác của ta; vì an toàn của bọn họ, vì đại nghiệp của công tư, Lăng kiếm ta, tình nguyện làm một kẻ đồ phu đầy máu.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Ngọc Mãn Đường vừa nghe nói thế không khỏi do dự một chút. Dù sao cũng là nữ nhi mình đang ở trên địa bàn của đối thủ cường đại như thế, sao có thể không quan tâm?
Ngọc Mãn Lâu thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi cảm giác được nếu như là ta, liệu ta có thể ra tay đối phó với Băng Nhan một tiểu nha đầu không hề có lực uy hiếp như vậy hay không?"
Ngọc Mãn Đường không chút nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên sẽ không!"
Ngọc Mãn Lâu ha ha nở nụ cười: "Như vậy, hắn cũng sẽ không!" Ngữ khi tràn đầy tự tin, cũng tràn đầy sự tôn kính đối với một đối thủ ngang tầm.
"Nhưng là sau ba năm, Băng Nhan nó…" Ngọc Mãn Đường muốn nói nhưng lại thôi.
Sắc mặt Ngọc Mãn Lâu cũng trầm xuống: "Lúc này không cần nói nữa! Đây là số mệnh của Băng Nhan! Không có bất cứ thứ gì sửa đổi được!" Thở dài một tiếng an ủi nói: "Nhị đệ ta rõ ràng ý tứ của ngươi. Nếu trong gia tộc có một nữ đệ tử khác thì ta sẽ không đồng ý cho Băng Nhan đi đâu. Nhưng lần này chỉ có một mình nó là nữ đệ tử trực hệ của Ngọc gia! Việc này không thể không nói là thiên ý! Băng Nhan trên người có bệnh Ngọc gia ta cũng tự biết đã thua thiệt nha đầu kia nhiều lắm. Bình thường tất cả mọi người đều tận lực chiếu cố nó như bảo bối cũng giảm bớt áp lực gia tộc với nó. Nó luôn luôn khiến cho người ta yêu mến mà."
Nói tới đây, Ngọc Mãn Lâu cũng cười cười có chút yêu thương. Dường như đứa con gái xinh đẹp mà chính mình luôn luôn thương yêu kia bây giờ đang đứng ở trước mắt. Ngay sau đó, thần sắc lại trở nên nghiêm túc lên, thanh âm cũng trở nên nghiêm khắc: "Nhưng là cũng tới lúc nàng phải vì gia tộc hy sinh xuất lực, làm Ngọc gia đệ tử, phải có trách nhiệm với gia tộc! Điểm này, mặc kệ là ai cũng không có bất cứ thứ gì thay đổi! Lợi ích của gia tộc, ngàn năm truyền thừa, vĩnh viễn đứng ở vị trí thứ nhất!"
"Thiên Phong Chi Thủy đã chọn người rồi, nghe nói nữ tử này đã rất tài giỏi. Nếu là như thế, kết cục ba năm sau không nghĩ cũng biếtđược." Vẻ mặt Ngọc Mãn Đường buồn bả.
Ngọc Mãn Lâu trầm trọng thở dài một hơi, an ủi nói: " Băng Nhan nó thân mang Thiên Âm Tỏa Mạch. Cho dù không có sự kiện ba năm sau thì nó cũng không thể sống quá ba năm. Nhị đệ, có một số việc phải nghĩ thoáng đi. Đến lúc buông tha rồi thì vô luận là bảo bối gì cũng phải buông. Làm không được điểm này, ngươi vĩnh viễn không thể một mình đảm đương được đại sự!"
Ngọc Mãn Đường hai mắt có chút đỏ lên, như kẻ mất hồn đứng ở nơi đó. Đột nhiên trong lúc đó cảm giác được thân thể già nua đi đôi chút.
Ngọc Mãn Lâu đành thở dài một hơi, chuyển đổi đề tài: "Bọn Thiếu Thu có phải vẫn còn đang ngo ngoe?"
Ngọc Mãn Đường đang suy nghĩ xuất thần, nghe vậy không khỏi tăng thêm vài phần lo lắng: "Ừm, dường như động tác càng lúc càng lớn." Một lời ra khỏi miệng, mới mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại. Nhớ tới chính mình nói gì đó không nhịn được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống!
Ngọc Mãn Lâu hừ mạnh một cái, sắc mặt tại giờ khắc này trở nên băng hàn hẳn lên. Trong mắt bắn ra thần quang dứt khoát: "Nếu là không thể khống chế, như vậy chỉ có thể từ bỏ!
Ngọc Mãn Đường cực kỳ hoảng sợ: "Đại ca! Thiếu Thu là con ruột của đại ca đó!"
Ngọc Mãn Lâu rất lạnh lùng: "Mặc kệ thân phận hắn ra sao nhưng có một số việc nếu làm phải nỗ lực đại giới như vậy! Con mình thì thế nào? Tổ tông ngàn năm truyền thừa quyết không thể hủy trong tay Ngọc Mãn Lâu ta! Nếu hắn muốn làm thì phải chuẩn bị thừa nhận cho tốt! Mãn Đường, ngươi không nên báo cho bọn họ, bọn họ đã có dã tâm như vậy liền quyết không thể dung túng. Chúng ta phải cứng rắn, bây giờ nhất thời mềm lòng lại có thể lưu lại mầm móng diệt tộc trong tương lai! Nhớ lấy nhớ lấy!!" Tay áo phất một cái, bỗng nhiên thân ảnh Ngọc Mãn Lâu đột nhiên biến mất, giống như cho tới bây giờ hắn chưa hề ở tại Phàn Nguyệt Trích Tinh Lâu này lần nào…
Ngọc Mãn Đường thở dài một hơi, " Đại ca nhìn xa trông rộng, làm việc quả quyết. Chính là đệ nhất nhân vật của thiên hạ. Chỉ là tấm lòng có chút lạnh lùng."
Trong lòng không khỏi vừa lại nhớ tới chính con gái của mình, nghĩ đến khuyết điểm, vận mệnh của nó không khỏi lại càng buồn bã hơn. Ánh mắt xuyên thấu qua ngàn dặm tầng mây, xa xa nhìn về phía nam. Băng Nhan, con gái của ta, mạng của ngươi thật là khổ!
Trong rừng rậm, một mảnh huyết quang tận trời.
Mấy thân thể, toàn bộ hoàn toàn không còn là hình người té trên mặt đất. Nhưng lại vẫn còn giữ một hơi, lao lực thở hổn hển. Thần sắc trong ánh mắt đã không còn có ý tứ muốn sống chút nào nữa. Đôi mắt tràn ngập tơ máu đó chỉ có thể nhìn ra tới mong muốn chính là cầu cho được chết sớm hơn!
Trên thân thể bọn họ, cơ hồ đã tìm không được một khối da thịt đầy đủ! Cho dù là một khối thịt nhỏ như đồng tiền cũng không có. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Một bên, mấy cổ thân thể nhìn không ra là cái gì, huyết nhục đầm đìa một đống ở đó, trên người không có nửa cọng lông nào. Dĩ nhiên là đã bị lột da sống! Nhưng ngực vẫn còn có chút phập phồng. Bên người bọn họ, có một cái hố đất, trong hố đất lộ ra đầy đủ da người! Xem điệu bộ này, là đem người trước chôn sống ở trong đất. Sau đó đục một lỗ hổng trên đầu đổ thủy ngân vào….
Một người mặc áo đen sắc mặt lạnh lùng, đối mặt với tràng diện còn kinh khủng hơn cả địa ngục này rất bình thường. Thân thể nhàm chán tà tà tựa vào một thân cây. Tay cầm một tấm gì đó đang dùng máu tươi viết lên. Ánh mắt suy tư như đang xác minh cái gì, nếu là tiếp cận được gần chút, thì tất nhiên có thể phát hiện trên trang giấy này, dùng máu tươi từng bước từng bước viết tên người!
Một lúc lâu, người mặc áo đen hài lòng tại khóe miệng nổi lên một nụ cười, lầm bầm lầu bầu nói: " Hoàn toàn giống nhau, xem ra gia hỏa này nhưng thật ra không có nói sai. Nhiệm vụ của công tử chung quy xem như hoàn thành!" Tựa hồ như trút được gánh nặng thở dài một cái, ánh mắt chuyển hướng trên mặt đất về thân thể không ra hình người, đôi mắt lạnh lùng. Ánh mắt như đang nhìn một bầy heo đang chờ làm thịt, không có bất cứ tình cảm ba động
Một tiếng nói lạnh lùng cất lên: "Tốt lắm! Các ngươi quả nhiên cũng không có gạt ta! Bây giờ ta tuân thủ hứa hẹn, tiễn các ngươi lên đường! Cho các ngươi một cái cảnh báo: nhớ kỹ kiếp sau nên làm một người trung thành. nếu là giống như "ăn cây này rào cây khác" như kiếp này thì kết quả sợ rằng giống nhau!"
Trong hai mắt sát khí hiện ra dữ dội. "Cheng!" Một thanh trường kiếm dài đã bắn ra khỏi bao, người mặc áo đen từng bước một, đạp từng bước tử thần hướng mấy người hấp hối trên mặt đất đi đến. Ánh mắt mỗi người trên mặt đất vẫn còn nhìn được thì toát ra không phải cừu hận, không phải e ngại mà là một loại như trút được gánh nặng giải thoát! Thì ra chết so sánh với cảm giác thống khổ khi sống mà nói, dĩ nhiên cũng là một loại hy vọng xa vời!
Người mặc áo đen lạnh lùng nói vang lên: "Tới địa phủ rồi, nhớ kỹ người giết các ngươi có tên! Ta gọi là Lăng Kiếm!" Trường kiếm như tia chớp chém ra….
Sau một lát, thân ảnh màu đen của Lăng kiếm từ trong rừng đi ra, trực tiếp bay vọt lên trên lưng một con ngựa. Trường kiếm vung lên chặt đứt dây trói ngựa. Con ngựa hí một tiếng, vó ngựa cuồn cuộn chạy nhanh như chớp.
Chịu đắng nuốt cay cả nửa tháng, rốt cuộc cũng đem danh sách công tử muốn bắt được vào tay! Lăng Kiếm khoái trá nghĩ. Bất quá so với mệnh lệnh quay về của công tử sai Lăng Trì truyền đến đã quá vài ngày. Trong lòng lại có chút không yên hẳn lên. Nói vậy lần này trở về, lại cũng bị công tử huấn luyện một phen.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Lăng kiếm hiện lên một tia cười khổ, trong mắt lại bắn ra thần sắc cuồng nhiệt! Công tử mỗi lần huấn luyện đối với thực lực của mình tăng lên bao nhiêu, Lăng Kiếm trong lòng rất rõ ràng! Trong lòng tràn đầy chờ mong! Ta là một thanh kiếm của công tử! Thanh kiếm duy nhất! Lăng Kiếm trong lòng nhất thời tràn đầy kiêu ngạo!
Thiên hạ trừ Lăng Kiếm ta ra, còn có người nào dám xưng là kiếm của công tử nhà ta?!
Vì đại nghiệp của công tử, Lăng kiếm ta có thể giết hết người trong thiên hạ! Chẳng phải chỉ là vào địa ngục thôi sao?! Bất quá là một đời luân hồi thôi!
Phi tinh mang nguyệt, đoạn đường phong tr
Phía trước, …………. lẳng lặng chảy xuôi tại bên ngoài Thừa Thiên Thành! Bờ sông …. cỏ nhỏ chập chờn, một vùng chim hót hoa nở... Đối diện, là một tòa kiến trúc uy nghiêm hãnh diện đứng sừng sững!
Lăng phủ biệt viện!
Lăng Kiếm ngồi trên lưng ngựa thả lỏng thân thể. Khuôn mặt băng hàn, ánh mắt như lợi kiếm dường như lộ ra một tia ấm áp.
Nơi này, có công tử của ta, có huynh đệ của ta, có hy vọng cùng ký thác của ta; vì an toàn của bọn họ, vì đại nghiệp của công tư, Lăng kiếm ta, tình nguyện làm một kẻ đồ phu đầy máu.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Đánh giá:
Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết
Story
Chương 103: Tin tức Lăng Kiếm
10.0/10 từ 47 lượt.