Lãng Mạn Đời Thường
Chương 5: 5: Amber Dream
Dù rằng Tống Dĩ Lạc không hề giục thi công cho kịp mùa du lịch, nhưng các công nhân thì quá thạo nghề và đầy trách nhiệm, các bộ phận lắp đặt cố định trong nhà cũng được gia công nhanh chóng, bất chấp cậu chỉ lo cho vườn hoa ở sân sau của mình, thì nhà trọ cũng đã hoàn thành đâu vào đấy.
Thẩm Vân Hoài đã hỏi Tống Dĩ Lạc quyết định ngày khai trương là khi nào.
Tống Dĩ Lạc cài một cái bút bên tai, trông như rất là nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng vỗ bàn một cái, nói thôi thì chọn ngày 10 tháng 9 đi.
Thẩm Vân Hoài nghe vậy thì thắc mắc, lẽ nào ngày đó là một dịp rất đặc biệt với Tống Dĩ Lạc, nhưng lại vì vấn đề này quá riêng tư nên không tiện hỏi.
Mãi sau này anh nói với Lý Mậu, hắn vừa cau mày vừa cười nói rằng Tống Dĩ Lạc thích ngày Nhà Giáo lắm, Thẩm Vân Hoài mới bừng tỉnh.
Ngày Nhà Giáo 10 tháng 9, đúng là một thanh niên yêu tổ quốc yêu sự nghiệp.
Ngày khai trương cũng không quảng cáo, Tống Dĩ Lạc dường như không hề tiếc thương cho số tiền lớn mình bỏ ra để mua nhà trong khu vực tấc đất tấc vàng này.
Tuy vậy, Tiểu Trần cũng đề nghị nhà trọ tạo một tài khoản Weibo, rồi đăng lên một dòng trạng thái chỉ có bốn chữ đơn giản: Bắt đầu kinh doanh.
Ngoài ra còn có giỏ quà và lẵng hoa do chủ các cửa hàng xung quanh tặng, cửa chính của nhà trọ bị nhồi đầy hết cả.
Thẩm Vân Hoài thay mặt quán bar tặng hoa cho nhà trọ của Tống Dĩ Lạc, hoa tú cầu trắng vây quanh những cành xanh mướt được bọc trong giấy gói nhung tơ, cao quý như vẫn trang nhã.
Tống Dĩ Lạc nói cảm ơn, nhưng không ngờ Thẩm Vân Hoài lại lấy từ sau lưng ra thêm một bó hoa nữa.
Hoa hồng tươi rói còn vương sương sớm, điểm xuyết bằng vài đóa hoa sao, quấn trong dây ruy-băng đen, rất phóng khoáng nhưng cũng khiêm nhường, thật giống người tặng hoa.
“Cái này là của tôi tặng.” Thẩm Vân Hoài hơi lúng túng, dừng một lúc rồi nói: “Chúc ông chủ Tống làm ăn phát tài.”
“Cảm ơn anh Thẩm.” Tống Dĩ Lạc nhận bó hoa, ôm vào lòng: “Tôi rất thích.”
Tống Dĩ Lạc vừa dứt lời, nhóm Tiểu Trần tham qua nhà trọ xong thì tập trung lại.
Lý Mậu cười đúng kiểu dân hóng hớt chuyên nghiệp, co tay khoác lên vai Thẩm Vân Hoài: “Hoa hồng không phải để tặng người yêu à?”
Thẩm Vân Hoài kéo cánh tay trên vai mình xuống: “Thấy loại này đẹp nhất.”
“Với óc thẩm mỹ của anh Thẩm, không cần nghĩ cũng biết là do chủ tiệm hoa giới thiệu.” Tiểu Trần cười hì hì nói, rồi quay sang nhìn Tống Dĩ Lạc: “Anh Lạc, nhà trọ hôm nay khai trương, tối sang quán bar chúc mừng nhé?”
Tống Dĩ Lạc gật đầu: “Được chứ.”
Buổi tụ họp bất ngờ không rõ ý nghĩa được quyết định như thế.
Trời tối, thành phố không ngủ này bắt đầu trở nên rộn ràng, các quán cơm ven đường dần đông đúc lên.
Tống Dĩ Lạc sắp xếp hết hoa được tặng rồi mới sang quán bar.
Lúc này Lý Mậu và Tiểu Trần đã đi mua nguyên liệu để nướng thịt, cậu chỉ cầm hai túi trái cây, bụng nghĩ nơi này và nhà trọ của mình chắc là có kết cấu tương tự nhau, bèn lạch bạch trên đôi dép lê lần theo tiếng động để tìm đến nhà bếp rất kín đáo trong quán bar.
Tống Dĩ Lạc thật lòng không ngờ quán bar trông rất hiện đại này lại ẩn giấu một gian bếp mở ấm cúng như vậy.
“Đến rồi à?” Thẩm Vân Hoài đang làm gì đó với cái nồi đất.
“Ừ, không biết mang gì, chỉ có trái cây thôi.” Tống Dĩ Lạc nâng hai cái túi trong tay lên: “Anh đang làm gì? Không phải nói là ăn đồ nướng à?”
Thẩm Vân Hoài cười: “Cứ để đó đi.
Nấu ít cháo hải sản lót dạ đã, ăn nhiều đồ nướng dễ bị nóng lắm, còn hay đầy bụng.”
Nói rồi, anh đổ ào ào gạo trong túi vào nồi, là gạo trân châu tròn trịa căng đều rất đẹp, tiếp đến là tôm và mực tươi cùng với phi lê cá bơn, sau đó mới quay sang nói với Tống Dĩ Lạc: “Giúp tôi lấy gừng và hành bên kia đi.”
“Ờm.” Tống Dĩ Lạc đáp lời, rồi lại lạch bạch chạy đến cạnh tủ lạnh, lấy cái đĩa đựng hành gừng cho Thẩm Vân Hoài.
Khi nhóm Lý Mậu mua đồ ăn về, nồi cháo Thẩm Vân Hoài đang ninh trên bếp vừa hay bắt đầu sủi bọt lăn tăn.
Tiểu Trần hỏi Tống Dĩ Lạc ở đâu thì thấy cậu thò đầu ra từ sau giá nướng, vẫy tay với cô: “Bên này.”
Thẩm Vân Hoài gọi mọi người vào ăn cháo, hải sản tươi kết hợp với cháo nấu nhừ vừa đủ, một bát cháo vào bụng dù chưa đủ sưởi ấm trái tim, cũng đủ cho dạ dày dễ chịu rồi.
Sau đó Thẩm Vân Hoài ra ngoài quán bar lấy rượu, sẵn mời vài người khách cùng ra ăn đồ nướng.
Tống Dĩ Lạc thì giúp Lý Mậu và Tiểu Trần xiên đồ ăn vào que, rồi đốt than lên.
Tương ướp trên thức ăn chảy tí tách xuống lửa, vang lên tiếng xèo xèo, khói bốc lên ngùn ngụt kèm vài tia lửa.
Thanh niên chơi cùng nhau thì rất nhanh quen thân, lại thêm không khí nóng rực quý báu được đồ nướng và bia hun lên giữa trời thu.
Chỉ qua ba lượt cụng ly, Lý Mậu đã dọn sạch những chia Corona và lon Coca rỗng đi, kéo mọi người cùng đến quầy bar.
Sau khi hắn lấy ra một đống rượu và chai lọ mà Tống Dĩ Lạc không biết là gì, Thẩm Vân Hoài mới thầm cười, nói đây là hoạt động thường ngày của quán bar.
“Cậu bản nhỏ, uống gì?” Lý Mậu cười trêu: “Gọi thoải mái, ông chủ mời đấy.”
Thẩm Vân Hoài gác cánh tay lên lưng ghế của Tống Dĩ Lạc: “Chỗ chúng ta cấm trẻ vị thành niên uống rượu nhé.”
“Tôi thành niên rồi, đã 26 tuổi đấy.” Tống Dĩ Lạc bất mãn liếc Thẩm Vân Hoài.
Tiểu Trần ngồi bên cạnh hô lên: “Trời ơi, đúng là vô địch.”
“Vậy cho cậu ấy một ly Bijou đi.” Thẩm Vân Hoài gật đầu tán thành: “Ít rượu thôi.”
“Bijou là gì?” Tống Dĩ Lạc nhìn Lý Mậu lấy rượu mà cậu chưa từng nhìn thấy ra khỏi tủ, vô thức hỏi.
“Rượu Gin màu trắng đại diện cho kim cương, Absinthe đỏ là hồng ngọc còn Chartreuse màu xanh là ngọc lục bảo, ba loại này pha thành cocktail ba tầng, Bijou nghĩa là đá quý.”
Thẩm Vân Hoài dứt lời thì Lý Mậu cũng đã pha xong, ba tầng màu sắc được thể hiện hoàn hảo trong ly.
Tống Dĩ Lạc còn chưa kịp cảm thán thì Thẩm Vân Hoài đã nhận ly rượu vốn thuộc về cậu, lấy thêm một cái ly khác chứa đá viên.
“Bijou còn một cái tên khác nữa.”
Đến đây, Thẩm Vân Hoài đổ hết rượu vừa pha vào ly đá, không còn những lớp màu được pha trộn tinh tế nữa, sau khi thìa khuấy đảo theo chiều kim đồng hồ, nó đã trở thành màu nâu nhạt, dưới ánh đèn tưởng như đang tỏa ra ánh vàng kim yếu ớt.
Tống Dĩ Lạc vẫn chưa kịp thốt lên là đáng tiếc, thì Thẩm Vân Hoài đã đưa ly rượu hoàn chỉnh đến trước mặt cậu.
“Amber Dream – giấc mơ hổ phách.”
Rượu chưa vào miệng, Tống Dĩ Lạc đã cảm thấy đầu óc mình như được ngâm trong một vò rượu mơ ngọt thanh, vừa chua lại vừa ngọt, chưa đủ để say lòng người, lại khiến ta chuếnh choáng.
–
Amber Dream:
Lãng Mạn Đời Thường