Lãng Mạn Đời Thường
Chương 10: 10: Mẹ Vợ
“Lạc Lạc không nói gì với cô về việc thuê nhà chung với người khác cả.”
Thẩm Vân Hoài cầm ly Americano lạnh mà đá đã tan quá nửa trên tay, những giọt nước lành lạnh chạy dọc theo thành ly, làm ướt lòng bàn tay ấm nóng và chiếc bàn trà bằng gỗ.
Sau khi lơ đãng nhấp vài ngụm anh mới cau mày, Americano lạnh ban đầu chỉ có vị đắng chát rất nồng, hòa lẫn với nước đá tan ra, hương vị biến thành đơn điệu nhạt nhẽo.
Anh vắt chân lên, ngả trọng tâm về phía tường.
Khung cửa sổ kiểu cũ chia lớp kính ra thành từng ô vuông, ánh sáng rọi qua đó như xuyên qua một bàn cờ chiếu lên hàng chân mày người ngồi, rơi xuống những giọt nước trên bàn rồi phản chiếu thành những bóng sáng loang lổ.
“Cũng tự nhiên thôi, thằng bé vốn không thích cô.” Tống Vân bình thản nhìn Thẩm Vân Hoài, sau đó cúi đầu xuống cười tự giễu.
Thẩm Vân Hoài cố cười: “Giáo sư nặng lời rồi, trên đời làm gì có cha mẹ nào không thương con, cũng không có đứa bé nào không yêu cha mẹ.”
“Vậy thì phải kể cho em nghe chút chuyện xưa đã.”
Đó là một câu chuyện không ngắn cũng chẳng dài, mà cho đến thật lâu về sau này, khi mà Thẩm Vân Hoài và Tống Dĩ Lạc đã bên nhau một khoảng thời gian rất dài rồi, anh vẫn nhớ lại chuyện quá khứ mà mẹ của cậu đã kể lại vào buổi chiều này trong những một giấc mộng lúc nửa đêm.
Anh thậm chí còn nhớ rõ mùi hương của trà Darjeeling hòa lẫn với hoa súng mà máy làm ẩm phả ra trong phòng tiếp khách ngày hôm đó, nhàn nhạt như có như không, tựa một áng mây vừa được hái xuống khỏi bầu trời.
Cây xương rồng bên bệ cửa sổ được trồng trong một cái chậu vẽ tay, trên đó còn có chú heo con Peppa xấu xí do chính tay Tống Dĩ Lạc vẽ.
Tống Vân kể bằng giọng giảng bài mà anh rất quen thuộc từ thời đại học, nói rằng Tống Dĩ Lạc mắc chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc, rồi vì sao mà bà không chịu nổi.
Bà đã tàn nhẫn bỏ rơi đứa con trai nhỏ của mình, để khi trở về thì đã mười mấy năm trôi qua.
Tống Dĩ Lạc khi ấy đã trưởng thành, biến thành một hình mẫu mà tất cả mọi người đều ưa thích trong tháng ngày bình an không có tình thương của mẹ, không khóc không phá, nói sao làm vậy, thậm chí đến cả bác sĩ cũng nói rằng bệnh của cậu lành hẳn rồi.
“Sau đó, nó nói muốn đến thành phố khác để sinh sống, không tiếp tục theo nghề kiến trúc nữa.
Cô biết là nó không thích ngành này, không thích lên lớp, thậm chí là không thích cô.” Tống Vân nói rồi nghẹn ngào, nâng tay lên che mặt: “Chỉ vì nó muốn để mọi người yêu thương, nên mới giả vờ là thích thôi.
Vân Hoài, em là người tốt, nhưng cô không biết để nó ỷ lại vào em, hoặc là thích em, thật ra là tốt hay xấu.”
Thẩm Vân Hoài không đáp.
Anh chỉ nghiêng đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh đèn cam ấm áp nhuộm những mái nhà trên sườn núi thành một màu vàng kim huy hoàng tráng lệ.
Nếu lắng nghe, thậm chí vẫn có thể nghe được làn điệu dân ca uyển chuyển mà ca sĩ do quán bar vừa mời về hát lâu dài ngâm nga.
Nhìn về phía tây bắc, nơi mặt trời đang lặn dần, là căn nhà cũ vừa đón người khách mới của nó.
“Cô nói đùa chứ.” Im lặng một lát rồi, Thẩm Vân Hoài mới khẽ cười: “Người ta nói con cháu có phúc của con cháu mà.
Nói như cô thì tốt hay xấu phải do em quyết định.
Tha lỗi cho em nói thẳng, cô là nhà giáo đáng để em tôn kính, nhưng với Tống Dĩ Lạc, cô không phải là một người mẹ đạt tiêu chuẩn.
Tuy nói ra những lời này rất không thỏa đáng, chỉ là đứng trên góc độ của người ngoài chỉ trò chuyện nhà người ta, nhưng em nghĩ mình cần phải thành thật thừa nhận.
Em thích Dĩ Lạc.”
Tình yêu là loại vật chất thần bí, không màu không vị, trôi nổi không để lại dấu vết.
Nhưng nó lại như một hạt giống, vùi mình trong đất chờ một thời cơ thiên thời địa lợi nhân hòa để mọc lên chọc trời, thời gian dù ngắn hay dài cũng chẳng ai biết trước, người ta không thể nào phát hiện ra nó trước khi tự nó hiện diện dưới ánh mặt trời.
Đến một ngày mà Thẩm Vân Hoài ý thức được điều này, cái tên Tống Dĩ Lạc đã biến thành mục được ghim trên hàng đầu của giao diện Wechat, là giấc mơ thường gặp nhất mỗi đêm chìm vào giấc ngủ say, là cành cây kết đầy tinh thể muối như kim cương ở Salzburg, và là gót chân Achilles của anh.
Tống Vân không hề đưa ra nhận xét gì, từ đầu đến cuối đều không phản đối, cũng chẳng chúc phúc.
“Còn một việc nữa mà cô nghĩ em có quyền biết, em là tín ngưỡng của Lạc Lạc thời còn đi học.
Nó ghét cô, ghét kiến trúc và những gì liên quan đến cô, chỉ nhắc đến Phương Hoài của lớp 2, năm tư khoa kiến trúc.” Đây là điều cuối cùng mà Tống Vân nói với Thẩm Vân Hoài trước khi đi.
Sau Halloween là ngày Lập Đông trong năm, mùa thu của thành phố phương nam thoắt ẩn thoắt hiện, những chiếc lá trinh đằng bò đầy trên tường chuyển từ xanh sang vàng tưởng chừng chỉ trong chốc lát.
Tống Dĩ Lạc dọn sang nhà Thẩm Vân Hoài đã nửa tháng mà vẫn không tìm ra dịp nào thích hợp để mở tiệc ăn mừng.
Đến dịp lễ, Tiểu Trần hào hứng tập hợp một nhóm người chạy đến nhà Thẩm Vân Hoài ăn bữa cơm.
Ngày hôm đó, Thẩm Vân Hoài đóng cửa quán bar sớm, dán lên cửa tờ thông báo viết bằng nét chữ phóng khoáng của Tiểu Trần: “Lập Đông ăn gà, bổ từ đông sang xuân”.
Phía dưới còn kèm theo một tờ nữa, viết rằng: Đóng cửa một ngày, về nhà thịt gà.
Nhìn bên ngoài thì nhà của Thẩm Vân Hoài chẳng khác gì một tháng trước, nhưng khi mở cửa ra rồi mới thấy cảnh tượng khác hẳn.
Giàn hoa bên tường đá bày đầy những hoa lan Cattleya và hoa tóc tiên nở rực rỡ, rêu xanh trên ghế đá cũng được dọn sạch, chỉ còn lại bọn sen đá với những chiếc lá mập tròn đang chen chúc nhau.
Lý Mậu từng đến nhà Thẩm Vân Hoài rồi, trước kia hắn còn thấy căn nhà này u ám, thiếu hơi người, trông như nhà ma.
Bây giờ thì khác hoàn toàn rồi, đồ nội thất bị che bằng vài trắng trong phòng khách đã được xuất hiện trước mắt mọi người.
Vào trong nữa là hai căn phòng cạnh nhau, trước cửa mỗi phòng đều có một cái thảm lông đáng yêu vô cùng, là hình một con chó sói và một con mèo trắng nằm bẹp trên mặt đất, bốn mắt nhìn nhau.
“Chúng ta quen nhau bấy lâu nay rồi, sao tôi không biết cậu còn tính trẻ con vậy nhỉ.”
Thẩm Vân Hoài đang bận rửa nội tạng gà trong bếp, anh liếc một cái về phía Lý Mậu khoanh tay đứng dựa tủ lạnh với vẻ mặt hóng hớt, rồi chỉ cười cười cho qua: “Tôi bảo cậu ấy thích trang trí thế nào thì cứ làm.”
“Cũng tốt mà.” Lý Mậu vươn tay chạm vào đồng hồ bấm giờ được dán trên tủ lạnh.
Trong mắt người khác thì tính cách hai người đều rất trầm lắng và khiêm nhường, trong nhà bày thêm vài món đồ trang trí sáng màu, hơi lạc lõng như rất đáng yêu.
“Cô có biết không? Chuyện cậu cho người khác chiếm nhà mà cô chú để dành cho con dâu ấy.”
“Còn chưa biết, nhưng không phải người khác.” Thẩm Vân Hoài chặt gà ra xong thì lau tay.
“Là con dâu tương lai của họ.”
–
Trinh đằng:
Hoa lan Cattleya:
Hoa tóc tiên:
Sen đá:
~*~.
Lãng Mạn Đời Thường