Lãng Mạn Của Anh

Chương 63


 
Chương 64
 
Nói phải đi nhưng thật ra cũng không nhanh như vậy.
 

Thẩm Nam là đi làm việc, dùng lời của đại đội trưởng mà nói thì đó chính là trừng phạt, nhưng trên thực tế, chỉ có người bên trong mới biết, chuyến này đi trở về, chắc là công tác sẽ có điều động.
 
Tóm lại, không xác định.
 
Cô chớp chớp mắt, nhìn về phía Thẩm Nam: "Mới ra liền mang đến cho em tin tốt như vậy?"
 
Thẩm Nam mỉm cười, nhéo má cô: "Xin lỗi, mấy ngày không đến thăm em, bây giờ đã đỡ hơn chưa?"
 
Chu Túy Túy gật đầu, cong môi nói: "Đỡ hơn rất nhiều, anh không đến, bọn họ đều nói cho anh, hơn nữa mỗi ngày mẹ đều đến, giữa trưa và tối rất đúng giờ."
 
Đại khái mẹ Thẩm biết chuyện như nào, mấy ngày nay đối xử với Chu Túy Túy vô cùng tốt.
 
Không phải nói lúc trước không tốt, lúc trước cũng tốt, nhưng mấy ngày nay dịu dàng đến nỗi Chu Túy Túy không nghĩ đến, nếu mẹ Thẩm là mẹ của cô thì thật tốt.
 
Vừa nghĩ như vậy, cô lại không nhịn được mà phi phi mấy tiếng, mẹ Thẩm bây giờ chính là mẹ của cô, nghĩ cái gì vậy.

 
Nhưng không thể nghi ngờ, cô là hâm mộ Thẩm Nam.
 
Giáo dục của Thẩm gia khá nghiêm cẩn, gia môn cũng nghiêm khắc, cô cũng biết từ nhỏ Thẩm Nam chưa từng ngủ nướng, trên cơ bản là hơn 5h bị bắt dậy đi chạy bộ, lúc đó còn nhỏ, là vì tốt cho anh. Ba mẹ và ông nội Thẩm cũng không nghĩ nhiều, bọn họ cũng không bắt con nhỏ phải đi theo hướng nào.
 
Ngoại trừ nghiêm cẩn, đa số thời gian bọn họ đều cho Thẩm Nam tự do phát huy.
 
Anh có thể cùng đám bạn bè chơi đùa, cũng có thể ở nhà nghiên cứu các loại mô hình, thành tích thi kém, họ cũng không nói gì.
 
Tuy rằng thành tích từ nhỏ đến lớn của Thẩm Nam đều rất tốt.
 
Tóm lại là ở phương diện nào, Chu Túy Túy đều hâm mộ. Thật ra cô cũng không muốn cái gì, chỉ cần một gia đình bình thường, cùng với ba mẹ bình thường, hy vọng ba mẹ yêu chính mình.
 
Có đứa bé nào không khát vọng được lớn lên trong tình yêu thương.
 
Cô cũng khát vọng, cho dù bây giờ trưởng thành, thành niên, vẫn khát vọng như cũ.
 
...
 
Thẩm Nam duỗi tay ôm cô, ừ một tiếng: "Đến lúc đó khen thưởng mẹ."
 
Chu Túy Túy bật cười, cong cong môi nhìn anh: "Quá sớm, có muốn ngủ tiếp không?"
 
Lúc này mới hơn 6h.
 
Thẩm Nam hôn má cô, thấp giọng đáp ứng: "Được."
 
"Ngủ trên giường đi."
 
Thẩm Nam nhìn cái giường nhỏ hẹp này, khẽ cười, vẫn nằm lên, ôm người vào trong ngực mình, lúc này mới cảm thấy chân thật.
 
Nhưng mà nói ngủ, trên thực tế hai người cũng không ngủ ngay, vừa ôm liền cảm giác tâm ý viên mãn, Thẩm Nam cúi đầu hôn khóe môi cô, một đường đi xuống, còn bận tâm cánh tay bị thương của cô, không dám xằng bậy.
 
Một hồi lâu sau, Chu Túy Túy thở hổn hển được anh buông ra.
 
Trên mặt cô đỏ bừng, rất cạn lời dùng cánh tay không bị thương nhéo cánh tay anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Nam."
 
Thẩm Nam buồn cười, cọ đầu vào cổ cô: "Sao lại không thở? Hả?"
 
Chu Túy Túy: "....."
 
Cô là bệnh nhân, bây giờ không muốn tính toán với lưu manh.
 
Hừ!
 
"Ngủ." Chu Túy Túy chớp chớp mắt, thật sự có chút buồn ngủ.
 
"Được." Thẩm Nam vỗ lưng cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Ngủ đi."
 
"Ừm."
 
Chu Túy Túy nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở trước mặt, không lâu sau liền nặng nề ngủ.
 
Mấy ngày nay ở bệnh viện, thật ra nằm nhiều, trên cơ bản vẫn không ngủ quá ngon. Bản thân cô đã mất ngủ rất nghiêm trọng, hơn nữa chuyện buồn này, mỗi ngày nhắm mắt lại đều là những cảnh tượng kia, sau đó lại nghĩ đến các loại khả năng.
 
Nghĩ nghĩ, liền càng không ngủ được.
 
Thẩm Nam đối với cô, là thuốc ngủ, cũng là cảm giác an toàn.
 
Có anh ở đây, Chu Túy Túy có thể lập tức ngủ.
 
Thẩm Nam nhìn người trong ngực ngủ, lúc này mới nhắm mắt nghỉ ngơi, mấy ngày nay anh cũng vậy, chưa từng ngủ ngon.
 
***
 
Hôm nay mẹ Thẩm đến rất sớm, tuy rằng bà biết Thẩm Nam hẳn có thể trở lại, nhưng cũng không đoán được sớm như vậy đã đến bệnh viện.
 
Bà đẩy cửa vào, khi nhìn thấy hai người trên giường thì sửng sốt, khẽ mắng một tiếng, mới định rời đi, đã bị Thẩm Nam gọi lại.
 
"Mẹ?"
 
Không lâu sau, Thẩm Nam nhét Chu Túy Túy lại vào chăn, sau khi nhìn thấy cô không tỉnh lại, mới cầm áo khoác ra ngoài.

 
Mẹ Thẩm đang ngồi ở kia chờ anh, khi nhìn thấy người đến thì liếc mắt nhìn anh, cười nói: "Sao không nói với chúng ta một tiếng?"
 


"Quá sớm." Thẩm Nam gãi đầu nói: "Sợ mẹ còn ngủ."
 
Chủ yếu là quên mất.
 
Mẹ Thẩm nhìn anh một cái, cũng không vạch trần.
 
Bà đánh giá Thẩm Nam một cái, cười cười: "Không có chuyện gì chứ?"
 
"Không sao." Thẩm Nam duỗi tay ôm mẹ Thẩm: "Cảm ơn mẹ, vất vả."
 
Mẹ Thẩm trừng mắt nhìn anh: "Không cần cảm ơn, chăm sóc Xuy Xuy là nên làm." Bà nhìn Thẩm Nam thật sự không bị thương chỗ nào, mới yên tâm: "Xuy Xuy còn quan sát hai ngày nữa là có thể xuất viện rồi."
 
Bà suy nghĩ chút, nói: "Con mỗi ngày đều bận rộn trong bộ đội, nếu không để con bé ở nhà, chúng ta chăm sóc?"
 
Thẩm Nam trầm tư một hồi: "Để xem, chủ yếu xem cô ấy."
 
Anh thấp giọng nói: "Nhưng mà sau khi xuất viện con sẽ ở nhà với cô ấy hai ngày."
 
Nghe vậy, mắt mẹ Thẩm sáng lên, vội vàng đồng ý: "Được được được. Vậy chờ xuất viện lại nói."
 
"Vâng."
 
Mẹ Thẩm để lại đồ, sau đó về trước.
 
Có con trai ở, con dâu chắc cũng không cần mình làm bóng đèn, trên phương diện này, mẹ Thẩm rất thoải mái hơn người khác.
 
Thẩm Nam tiễn bà xuống lầu, sau khi nhìn thấy tài xế trong nhà, mới cười cười lên lầu.
 
Sau khi rửa mặt, Chu Túy Túy vẫn chưa tỉnh.
 
Thẩm Nam cũng không nóng nảy, cầm điện thoại ra vừa xem vừa chờ, điện thoại không có nhiều tin nhắn, nhưng Chu Nhiên và Lục Gia Tu nhắn đến, về tình huống của mấy người kia.
 
Anh xem từng cái một, sau đó trả lời tin nhắn Chu Nhiên.
 
Bởi vì chuyện bắt cóc, hơn nữa còn có phần tài liệu trong tay Chu Túy Túy kia, có quá nhiều nghi hoặc, cho nên cảnh sát bắt đầu điều tra, vừa tra, vụ án này còn rất sâu.
 
Gia Việt nhiều năm như vậy, bản thân danh tiếng cũng không quá tốt, tuy rằng thoạt nhìn làm rất lớn, nhưng trên thực tế cũng có rất nhiều vấn đề.
 
Vừa tra, các loại đơn hàng, tình huống vừa xem là hiểu, ngoại trừ bắt cóc, mấy năm trước có một hạng mục hợp tác với chính phủ, bọn họ đã rút không biết bao nhiêu tiền từ bên trong, thậm chí năm đó còn nháo ra một mạng người, chỉ là năm đó ngụy trang thành ngoài ý muốn, đè chuyện này xuống.
 
Lần này, hoàn toàn đào ra.
 
Chu Tế không chỉ có một mình, ông ta thậm chí còn có mấy đồng bọn, cũng đều là những người bị lợi ích che mờ mắt, tất cả đều sa vào cái này.
 
Trong lúc nhất thời, những người hợp tác hạng mục đó, đều bị điều tra.
 
Người xảy ra chuyện không liên quan đến Chu Tế, là do một đối tác làm, năm đó bọn họ đè ép quá mức, làm cho người phản kháng, tìm bọn họ đàm phán, vì thế, ngã từ một tòa nhà chưa làm xong xuống, qua đời.
 
Ngày này, sau khi Chu Túy Túy tỉnh lại, Thẩm Nam nói cho cô, đương nhiên, cũng rất trùng hợp, trên tivi cũng chiếu.
 
Không rõ ràng như Thẩm Nam nói, nhưng đại khái ý tứ đều hiểu, Gia Việt bị niêm phong, tuyên bố phá sản, cổ đông bị bắt, ngoại trừ bắt cóc, còn từng có hành vi trốn thuế, số tiền cụ thể, còn chờ điều tra chi tiết, mà đối tác khác, cũng bị bắt.
 
Khi Chu Túy Túy nhìn TV, biểu tình không có gì biến hóa, giống như không có quan hệ gì với hai người kia.
 
Thẩm Nam quan sát biểu tình của cô một lát, cũng không lên tiếng.
 
Mãi cho đến khi tin tức kết thúc, cô mới hỏi: "Bây giờ còn chưa biết sẽ bị phán xét mấy năm tù đúng không?"
 
"Ừm." Thẩm Nam gật đầu: "Xem mức."
 
Chu Túy Túy gật đầu, nhẹ giọng nói: "Phán đi, người làm sai luôn phải chịu trừng phạt."
 
Không có người nào có thể toàn thân lui ra.
 
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát, khi bọn họ làm, nên nghĩ đến có một ngày như vậy.
 
Thẩm Nam nhéo nhéo lòng bàn tay cô, cũng không nói lời an ủi.
 
Hai ngày sau, Thẩm Nam đều ở bệnh viện cùng cô, vết thương khác trên người cô đã khá tốt, chỉ có cánh tay bị gãy không có cách nào, còn cần thời gian.
 
Bác sĩ kiểm tra đầu cho cô, xác định não chấn động cũng không có vấn đề gì lớn, mới cười gật đầu: "Có thể xuất viện, khi có choáng váng hay là đau đầu, nhớ phải kịp thời quay lại kiểm tra."
 
Chu Túy Túy gật đầu: "Được, cảm ơn bác sĩ."
 
Bác sĩ nhìn Thẩm Nam: "Không cần khách khí, nên làm."
 
Thẩm Nam nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn."
 
Người nọ liếc mắt nhìn anh: "Chăm sóc bà xã cho tốt, bằng không mẹ cậu sẽ tìm cậu liều mạng."
 
Thẩm Nam bất đắc dĩ đồng ý: "Biết, nhất định sẽ."
 
Chu Túy Túy xuất viện, không ít người đến.
 
Hạ Văn, Ngải Trạch Dương, Đường Thịnh.... Đoàn Tử Du và Duy Nhất, còn có mấy người Lục Gia Tu đều đến.
 
Cô dở khóc dở cười nhìn mấy người trước mặt, nhướng mày: "Điều động binh lính như vậy?"
 
Hạ Văn liếc mắt nhìn cô: "Không thì sao, bây giờ cậu chính là nhân vật cấp bậc quốc gia, bọn mình phải bảo vệ thật tốt."
 

Chu Túy Túy cười, nhìn về phía Duy Nhất: "Duy Nhất đỡ hơn chút nào không?"
 
"Khá hơn nhiều." Đoàn Duy Nhất không bị thương nặng, ở bệnh viện hay ngày liền xin Đoàn Tử Du cho về nhà, sau đó thuận lợi xuất viện về nhà.
 
Tuy rằng hành động vẫn bị hạn chế như cũ, nhưng vẫn thoải mái hơn bệnh viện một chút.
 
"Vậy là tốt rồi." 
 

 
Chu Túy Túy dở khóc dở cười: "Được nha."
 
Đoàn người náo nhiệt mà rời khỏi bệnh viện, sau khi rời đi, Thẩm Nam và Chu Túy Túy vẫn đi cùng một xe như cũ, phía sau còn ba chiếc siêu xe mênh mông cuồn cuộn.
 
Chu Túy Túy vừa lên xe liền không nhịn được nhìn về phía sau, hỏi Thẩm Nam: "Hạ Văn và Đường Thịnh đi cùng xe? Vậy Ngải Trạch Dương thì sao?"
 
Thẩm Nam nghẹn lại, khẽ nói: "Đi cùng bọn Hồ Dật."
 
Chu Túy Túy gật đầu, vuốt điện thoại nhắn tin cho Hạ Văn: Tình hình thế nào?
 
Hạ Văn: Không thế nào cả, người này mặt dày mày dạn đòi đi theo, đi với Lục Gia Tu.
 
Chu Túy Túy: Ồ ~~~~ Vậy sao, lát nữa hai người trực tiếp đi siêu thị đi?
 
Hạ Văn: Ừ, mọi người về nhà trước, bọn mình đi mua đồ ăn, đêm nay nhiều người như vậy, chỉ thích hợp ăn lẩu.
 
Chu Túy Túy: Được. Vất vả.
 
***
 
Đoàn người muốn đến nhà họ ăn lẩu chúc mừng.
 
Chu Túy Túy là bệnh nhân đi làm cản trở chứ không giúp được gì, về nhà sớm với Thẩm Nam, còn có Đoàn Tử Du và Đoàn Duy Nhất.
 
Hai người này, cũng không thích hợp đi siêu thị.
 
Có Đoàn Duy Nhất ở đây, Chu Túy Túy liền rất vui vẻ. Tuy rằng chỉ là em gái cùng ba khác mẹ, nhưng với cô mà nói, vẫn như vậy.
 
Cô bé chính là em gái của cô, chính là em gái mà cô tìm rất lâu kia.
 
Đoàn Duy Nhất vừa vào phòng, liền thấy được Cơm Cơm.
 
"A, mèo nuôi đều trắng như vậy sao?"
 
Chu Túy Túy nhìn một cái, cũng rất ngạc nhiên: "Đúng nha, khoảng thời gian chị nằm viện đều là mẹ chăm sóc, không nghĩ đến chăm sóc tốt như vậy."
 
Mẹ Thẩm mang Cơm Cơm về mấy ngày, buổi sáng mới mang lại đây cho hai người, nhân tiện cho dì giúp việc đến quét dọn một phen.
 
Chu Túy Túy cũng không nhịn được mà nhéo lưng Cơm Cơm, vừa vuốt vừa cảm khái: "Cuối cùng chị cũng biết, tại sao mọi người lại thích mèo như vậy, sờ thật sự rất thoải mái."
 
Ánh mắt Duy Nhất sáng lên, ôm Cơm Cơm nói: "Uầy, đáng yêu quá! Nó là mèo Ragdoll nhỉ, cảm giác siêu đáng yêu."
 
Ban đầu khi ở sân không nhìn ra được, lúc đó rất bẩn, lông trắng đều bị bùn đất và tro bụi, thật sự không nhìn ra được là một con mèo nhỏ cao quý như vậy.
 
Chu Túy Túy gật đầu: "Bây giờ có thể nhìn ra một chút, lúc trước thật sự không nhìn ra."
 
Đôi mắt thật sự rất đẹp, đôi mắt của mèo Ragdoll sáng ngời, là màu lam, nhìn qua vô cùng đẹp.
 
Đoàn Tử Du nhìn bộ dáng Đoàn Duy Nhất ôm mèo, nhíu mày, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ lười nhác ngồi ở một bên.
 
Thẩm Nam không quản mấy người, đều là người quen, cũng không cần phải khách khí cái gì.
 
Đầu tiên anh thu dọn đồ đạc vào phòng, sau đó lại xuống bếp nhìn một cái, mở tủ lạnh ra xem.
 
Mẹ Thẩm không hổ là người mẹ tốt nhất thế giới, lại đây một chuyến, còn lấp đầy tủ lạnh cho họ.
 
Thẩm Nam nhoẻn miệng cười, nhìn về phía hai người kia: "Ngoại trừ lẩu, còn muốn ăn cái gì?"
 
Chu Túy Túy chớp chớp mắt: "Cánh gà."
 
Đoàn Duy Nhất: "Đùi gà."
 
Thẩm Nam: "....."
 
Anh khụ một tiếng cười gật đầu: "Được, làm đùi gà và cánh gà cho hai người."
 
Chu Túy Túy trêu mèo một lát, nghĩ nghĩ, vẫn nhường không gian phòng khách cho hai người kia, đi xuống phòng bếp.
 
"Muốn em giúp không?"
 
Thẩm Nam cười, nhìn cánh tay bị thương kia của cô, trêu chọc hỏi: "Bà xã định giúp như nào?"
 
Chu Túy Túy nhướng mày, cong môi cười: "Cổ vũ bằng miệng."
 
Thẩm Nam nghe, trong lòng khẽ động.
 
Mắt anh sáng bừng nhìn Chu Túy Túy, lại nhìn hai người bên ngoài kia, xác định góc hiện tại bọn họ nhìn không thấy, không nhịn được, đè người lại mà hôn.
 

Thẩm Nam mút khóe môi cô, một hồi lâu sau mới rời đi, giọng nói khàn khàn: "Ừm, miệng cổ vũ này cũng không tồi."
 
Chu Túy Túy sắc mặt ửng hồng, rất vô ngữ mà trừng mắt nhìn anh một cái.
 
Tên lưu manh này.
 
"Bọn Duy Nhất đang ở bên ngoài."
 
Thẩm Nam: "Nhìn không được, bọn họ đang trêu mèo."
 
Chu Túy Túy trợn mắt: "Nhanh nấu cơm!" Cô vuốt bụng mình cảm khái: "Em đói lắm nha."
 
Thẩm Nam vuốt đầu cô, vội vàng đồng ý: "Lập tức."
 
Yêu cầu của bà xã sao lại không chấp hành ngay lập tức chứ?
 
Hai người ở trong phòng bếp tình ý miên man, hai người ở bên ngoài cũng khá tốt, Đoàn Duy Nhất và Đoàn Tử Du, bản thân liền có loại quan hệ không rõ ở bên trong, còn về tầng giấy mỏng này bao giờ chọc thủng, Chu Túy Túy không muốn quản, cũng quản không được.
 
Cô khát vọng không nhiều, không bị thương là được.

 
Hơn nữa bây giờ xem ta, Đoàn Duy Nhất cũng không đến mức sẽ bị thương.
 
Không lâu sau, đại đội mua đồ ăn đã về, Đoàn Duy Nhất nhìn tư thế bày biện, nói câu: "Anh hai cũng đến, chị có thể giữ một chỗ chứ ạ?"
 
"Đương nhiên là có thể."
 
Chu Túy Túy cười: "Để cho Đoàn Bác Văn một chỗ."
 
Thẩm Nam hừ lạnh một tiếng, xoay người về phòng bếp.
 
Lục Gia Tu ai một tiếng: "Chu Nhiên cũng đến, cậu ta đã tăng ca mấy hôm, chắc hôm nay có thế đến."
 
"Được."
 
Có điều ngoài ý muốn đó là, Thẩm Nam và Hồ Dật đều biết nấu cơm, hai người đàn ông này đã làm xong cơm tối, tuy rằng nói là chỉ cần ăn lẩu là được, nhưng Thẩm Nam còn làm mấy món khác, bọn họ còn mua không ít đồ ăn chín, lập tức, bầu không khí liền sôi nổi.
 
Chu Nhiên là người đến cuối cùng, anh ta vừa đến liền bị mọi người rót mấy ly rượu, trừng phạt.
 
Chu Nhiên dở khóc dở cười, lúc này thần sắc cũng nhu hòa hơn mấy phần: "Được rồi, nhỡ đâu lát nữa tôi còn có công việc thì sao?"
 
Lục Gia Tu nghẹn nghẹn, rất cạn lời nói: "Cảnh sát nhân dân không dễ dàng gì."
 
Chu Nhiên cười cười, "Vì nhân dân phục vụ."
 
Lập tức, bầu không khí lại náo nhiệt lên.
 
Chu Túy Túy nhìn đám người này, trong mắt tràn đầy ý cười.
 
Cô đã từng cho rằng, chính mình cả đời này chỉ có Hạ Văn và Ngải Trạch Dương là bạn, nhưng không nghĩ đến sau khi về, sẽ thu hoạch được nhiều như vậy.
 
Cô rất cảm kích Thẩm Nam dùng phương pháp của mình để cô dung nhập vào vòng bạn bè của anh, thậm chí cho cô tất cả những cảm giác an toàn.
 
Một đám ghé lại với nhau, náo loạn vô cùng, càng đừng nói có Chu Túy Túy uống rượu lợi hại nhất.
 
Bây giờ Chu Túy Túy đang bị thương, nhưng cũng không đại biểu không thể uống, cô lấy rượu mình tự ủ ra, cho bọn họ uống.
 
Ngải Trạch Dương chép miệng: "Anh thích nhất rượu em tự ủ."
 
Đường Thịnh cũng gật đầu: "Hương vị tinh khiết, lại có chút thơm thơm ngọt ngọt, là rượu ngon." Anh ta nhìn về phía Chu Túy Túy mỉm cười nói: "Chị dâu có muốn ủ nhiều một chút không?"
 
Chu Túy Túy bật cười, còn chưa kịp trả lời, Đoàn Bác Văn liền nói: "Tôi cũng muốn mua, Xuy Xuy nếu không cô trực tiếp làm nhiều một chút để bán cho tôi đi!"
 
Thẩm Nam không thể nhịn được nữa, trực tiếp từ chối: "Không bán!"
 
Nghĩ đẹp, còn muốn bà xã của anh làm riêng bán cho anh ta nữa.
 
Đoàn Bác Văn liếc mắt nhìn anh: "Tôi hỏi bà xã anh, không phải anh, đừng có gia trưởng."
 
Thẩm Nam: "......"
 
Tức giận nha!
 
Chu Túy Túy cười, mi mắt cong cong: "Bán thì không, nhưng mọi người muốn có thể tặng, bên này tôi có không ít đâu.
 
"Có thể, có thể."
 
Mấy người nháy mắt liền hưng phấn.
 
Đoàn Bác Văn vuốt cằm cười: "Ba tôi còn rất thích uống rượu đó."
 
Lục Gia Tu cũng gật đầu: "Ba tôi cũng vậy."
 
Thẩm Nam híp híp mắt, hồi lâu mới nhịn được xúc vọng múc hất mấy người này ra ngoài.
 
Đêm nay, ngoại trừ con gái, còn lại toàn bộ đều say.
 
Chu Túy Túy nhìn một phòng say rượu này, rất cạn lời.
 
Cô và Hạ Văn liếc nhìn nhau, khụ một tiếng: "Bây giờ làm thế nào?"
 
"Nếu không ném toàn bộ bọn họ vào phòng khách ngủ đi?"
 
Chu Túy Túy im lặng một lát, đột nhiên nói: "Nhà mình nghèo, phòng rất nhỏ."
 
Hạ Văn: "Cậu dám nói lại mấy lời này trước mặt đội trưởng Thẩm một lần không?"
 
"Mình không dám." Chu Túy Túy cười ha ha.
 
***
 
Một lát sau, Đoàn Duy Nhất nhìn Đoàn Tử Du say rượu, có chút khó tin: "Chị, anh em vậy mà say rồi?"
 
Đuôi lông mày Chu Túy Túy nhướng mày, ừm một tiếng: "Uống say."
 
Cô nhìn về phía Duy Nhất: "Lúc trước chưa từng say sao?"
 
Đoàn Duy Nhất nghĩ nghĩ nói: "Sức khỏe anh ấy không tốt, rất ít uống rượu."
 

Cho nên chưa bao giờ thấy anh say.
 
Nghe vậy, Hạ Văn ở bên cạnh ý vị thâm trường cười cười, cong môi: "Em có biết anh em say sẽ có biểu hiện gì không?"
 
Đoàn Duy Nhất ngây thơ lắc đầu: "Không biết."
 
Chu Túy Túy và Hạ Văn liếc nhìn nhau, hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, khụ một cái, sau đó nói: "Nếu không thử chút?"
 
Đoàn Duy Nhất: "Được nha."

Cô bé ghé vào bên cạnh Đoàn Tử Du, ngửi ngửi, mùi rượu trên người thật sự hơi nồng.
 
Cô bé duỗi tay nhéo nhéo mặt Đoàn Tử Du, bị anh ta dùng tay đánh.
 
Hạ Văn nhìn, đưa ra ý kiến: "Em hỏi một chút, còn biết em sao?"
 
Đoàn Duy Nhất vừa định hỏi, Chu Túy Túy liền đánh gãy: "Về nhà hỏi."
 
Nhỡ đâu đợi lát nữa thật sự uống say bị họ nghe được, liền có chút ngượng ngùng. Cô đây là suy nghĩ cho Duy Nhất.
 
Hạ Văn cười: "Đúng đúng, gọi tài xế trong nhà đi."
 
Ở nơi này không được, rốt cuộc cũng chỉ có một gian phòng cho khách, ném toàn bộ vào không quản cũng không có khả năng.
 
Không lâu sau, tài xế Đoàn gia liền đến, sau khi đưa tiễn người Đoàn gia, còn lại Lục Gia Tu và Hồ Dật, hai người này cũng có tài xế, nhưng Chu Nhiên thì không có.
 
Nhưng mà còn khá tỉnh táo, tuy rằng nói chuyện chậm một chút, nhưng vẫn bình thường.
 
"Tôi đi về cùng bọn họ."
 
Chu Túy Túy gật đầu: "Được, có chuyện gì gọi điện cho tôi."
 
"Được."
 
Lập tức trong phòng chỉ còn lại Đường Thịnh và Ngải Trạch Dương.
 
Chu Túy Túy khụ tiếng, nhìn Hạ Văn: "Hai người này làm sao bây giờ? Ngải Trạch Dương thì có tài xế đến đón, Đường tổng thì sao, cậu đưa về sao?"
 
Hạ Văn không chút nghĩ ngợi liền muốn từ chối.
 
"Mình không...."
 
"Cho bản thân một cơ hội." Chu Túy Túy ở một bên nhẹ giọng nói: "Hạ Văn, đừng bị trói buộc."
 
Một hồi lâu sau, Hạ Văn mới hít sâu một chút, nhìn người đàn ông đang nằm bò cách đó không xa, đôi mắt lóe lên: "Nói sau, mình đưa người về."
 
Sau khi đưa người đi, Chu Túy Túy nhìn người còn lại, cong môi cười.
 
Thẩm Nam uống say rất thành thật, cô biết rõ.
 
Đầu tiên cô thu dọn rác một lượt, lúc này mới từ phòng bếp đi ra, cô chỉ có một tay, không thuận tiện, cho nên đỡ Thẩm Nam về phòng là không có khả năng.
 
Cô khụ một tiếng, vỗ vỗ mặt Thẩm Nam, nói: "Thẩm Nam."
 
"Hử?" Thẩm Nam mơ hồ đáp một câu: "Nên về phòng."
 
Giây tiếp theo, Thẩm Nam đứng lên từ sô pha, lảo đảo về phòng.
 
Chu Túy Túy cong môi cười, đi theo.
 
Cô nhìn về phía người đàn ông đang lảo đảo, nghĩ nghĩ nói: "Anh ngồi lên giường đi."
 
Thẩm Nam a một tiếng, rất ngoan ngoãn ngồi xuống.
 
Ánh mắt Chu Túy Túy sáng bừng, cúi đầu đến gần: "Bây giờ vẫn tỉnh táo sao?"
 
"Ừ."
 
"Muốn uống ly nước không?"
 
"Muốn."
 
Chu Túy Túy cười, đi rót cho anh ly nước, sau khi đút cho anh uống xong, còn uống hết nửa ly nước còn lại.
 
Có chút khát.
 
Cô đặt ly ở một bên, duỗi tay nhéo mặt Thẩm Nam, "Đội trưởng Thẩm, tửu lượng này của anh lần sau ra ngoài nhớ rõ đừng uống rượu, nhỡ đâu nói ra mấy chuyện trong đội, anh liền xong đời."
 
Giờ phút này đội trưởng Thẩm, cái gì cũng không biết.
 
Anh nằm trên giường, mở mắt ra nhìn Chu Túy Túy, chớp chớp.
 
Chu Túy Túy nhìn bộ dáng này của anh, liền muốn trêu chọc.
 
"Đội trưởng Thẩm, em hỏi anh vấn đề này được không?" Nói, cô lấy điện thoại ra, bắt đầu quay video.
 
Thẩm Nam thành thật, mặc người xâu xé.
 
"Bà xã anh là ai?"
 
"Xuy Xuy."
 
Chu Túy Túy cười: "Bà xã anh đẹp không?"
 
"Đẹp."
 
"Anh có thích bà xã không?"
 
"Thích."
 
"Thích nhiều không?" Ánh mắt cô sáng quắc nhìn Thẩm Nam, chờ mong đáp án.
 
Giây tiếp theo, Chu Túy Túy bị người đè trên giường, người đàn ông đến gần, giọng nói nặng nề sát bên tai cô, "Bây giờ anh nói cho em biết, thích bao nhiêu."


 
 
 




Lãng Mạn Của Anh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lãng Mạn Của Anh Truyện Lãng Mạn Của Anh Story Chương 63
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...