Lần Theo Quỷ Án
Chương 66: Cho Nhau Một Cơ Hội
Lý Quang Bắc sau khi từ trong phòng ra ngoài, liền đi tới một căn phòng khác đón Lý Hưng Quốc.
Mấy người tổ trọng án ở bên ngoài tiến đến bên cạnh Trình Tấn Tùng, dùng ánh mắt dò hỏi kết quả.
Trình Tấn Tùng khẽ gật đầu một cái, ra hiệu để cho Lý Quang Bắc bọn họ rời đi.
Chỉ chốc lát, Lý Quang Bắc giả tạo đỡ Lý Hưng Quốc từ bên trong một căn phòng khác đi ra.
Hai người họ liếc mắt nhìn mọi người tổ trọng án, sau đó quay người xuống tầng.
"Tấn ca, anh cứ thả ông ta đi như vậy à?" Trình Hải Dương bất mãn mà nói.
Trình Tấn Tùng cười nói: "Ông ta cũng chỉ là thuê người chụp mấy tấm hình, cậu muốn giữ ông ta có thể giữ được bao lâu? Quan trọng là...!Làm cho ông ta sau này không tiếp tục làm phiền chúng ta.
Lý Quang Bắc cũng đã đồng ý rồi, các cậu cũng có thể..."
Trình Tấn Tùng nói được nửa câu đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy Thẩm Nghiêm từ trong phòng làm việc đi ra, đang đứng ở phía sau đám người kia nhìn mình.
Ánh mắt kia có cảm kích, có cảm động, còn có luyến ái khó có thể che giấu.
Trình Tấn Tùng trong lòng âm thầm tự giễu, ánh mắt Thẩm Nghiêm rõ ràng như thế, trước đây tại sao hắn chưa từng để ý tới?
"Đội trưởng" Mấy người khác nhìn thấy Thẩm Nghiêm đi ra, đều đi tới, Trình Hải Dương hỏi: "Thế nào rồi?"
"Tiểu Hạo đã thi xong, Lễ Nguyên đang đưa nó về."
"Vậy thì tốt." Mọi người nghe xong cũng cảm thấy yên lòng.
"Chuyện lần này, cảm ơn mọi người." Thẩm Nghiêm nhìn mấy người bên cạnh, chân thành mà nói.
"Khụ, chuyện này có gì đâu!" Tần Khải cười nói: "Với lại, chúng tôi cũng không làm gì, chủ yếu còn phải cảm ơn Giang Lệ và Tấn ca, là hai người bọn họ tìm được tên thám tử tư kia."
Thẩm Nghiêm nhìn về phía Giang Lệ, Giang Lệ mỉm cười mở miệng: "Tôi chỉ là dựa theo Tấn ca dặn dò, anh có muốn cảm ơn thì cảm ơn Tấn ca ấy."
Thẩm Nghiêm quay đầu, nhìn chăm chú Trình Tấn Tùng, một lúc lâu mới mở miệng ——
"Cảm ơn."
Trình Tấn Tùng nhìn lại, đối với Thẩm Nghiêm lộ ra một nụ cười an tâm.
Chuyện Lý Quang Bắc kết thúc, Trình Tấn Tùng mới thở phào nhẹ nhõm, hắn cầm theo valy hành lý, đem một ít đồ ăn vặt hắn tuỳ tiện mua ở sân bay phân phát cho mọi người, sau đó liền đi theo Thẩm Nghiêm vào phòng làm việc của đối phương.
Thẩm Nghiêm nhìn Trình Tấn Tùng hỏi: "Tại sao anh lại biết chuyện ở đây?"
"Chiều hôm qua Duệ Hằng gọi điện thoại cho tôi, nói chuyện bên này có chút vướng tay chân, vừa vặn tôi cũng không có việc gì liền sớm trở về."
Thẩm Nghiêm nghe vậy, gật gật đầu không có lên tiếng.
Từ Australia về đến thành phố S đi máy bay cũng phải mười mấy tiếng đồng hồ, Trình Tấn Tùng chiều hôm qua mới nhận điện thoại, sáng sớm hôm nay đã chạy tới cục cảnh sát, chứng tỏ người này nhận điện thoại xong liền tức tốc lên máy bay.
Anh thấy gương mặt Trình Tấn Tùng có chút mệt mỏi, áy náy mà nói: "Thật không tiện, kỳ thực không có việc lớn gì, tôi có thể xử lý."
"Tôi biết cậu có thể xử lý, thế nhưng tôi muốn trở về giúp cậu một chút." Trình Tấn Tùng nhìn đôi mắt Thẩm Nghiêm, có ý riêng mà nói: "Hai người, dù sao cũng tốt hơn một người, không phải sao?"
Thẩm Nghiêm nghe vậy hơi run run, anh nhìn Trình Tấn Tùng, tựa hồ không quá chắc chắn ý tứ trong lời nói của hắn.
Trình Tấn Tùng mới vừa muốn mở miệng, đột nhiên nghe phía bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, còn không đợi hai người quay đầu lại, cửa phòng làm việc của Thẩm Nghiêm liền bị người đẩy ra, Thẩm Hạo một đầu vọt vào: "Anh!"
"Tiểu Hạo!" Thẩm Nghiêm lập tức đứng dậy, bước nhanh đi tới bên người Thẩm Hạo, anh một bên đánh giá Thẩm Hạo một bên kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, xác định Thẩm Hạo không có vấn đề gì mới buông tay.
Phương Lễ Nguyên cùng những người khác trong tổ trọng án đứng ở cửa, mỉm cười nhìn hai anh em nhà này.
"Anh, anh yên tâm, em không sao." Thẩm Hạo nói: "Cái người đe doạ anh đâu?"
"Yên tâm, người đã đi rồi, " Trình Tấn Tùng ở một bên cười nói: "Ông ta sẽ không tiếp tục tìm hai người gây phiền phức nữa?"
"Thật sao?" Thẩm Hạo nhìn Trình Tấn Tùng, vừa nhìn về phía Thẩm Nghiêm.
"Thằng nhóc này, còn sợ anh gạt cậu sao?" Trình Tấn Tùng cười vỗ Thẩm Hạo một chút.
Thẩm Nghiêm nhìn Thẩm Hạo xác định gật gật đầu.
Sau đó, anh ngẩng đầu nói với tất cả mọi người: "Chuyện ngày hôm nay khổ cực mọi người.
Ngày hôm qua mọi người nhịn một đêm, muốn ngủ cũng không được, tất cả về nhà nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai lại tới."
Mấy người gật gật đầu, ngày hôm qua thức đêm làm thí nghiệm xem video, tất cả mọi người bận đến nửa đêm, sáng nay mọi người lại vì chuyện Thẩm Hạo mà lo lắng, lúc này thật sự mệt mỏi.
Vì vậy mấy người dãn gân cốt một cái, từng người thu dọn đồ đạc về nhà.
Thẩm Hạo đi tới bên người Thẩm Nghiêm, nhẹ giọng hỏi: "Anh, anh thì sao?"
"Anh sắp xếp lại công việc bên này một chút, rồi sẽ trở về." Thẩm Nghiêm nói xong, nhìn về phía Trình Tấn Tùng: "Anh cũng khẩn trương về nhà nghỉ ngơi một chút đi."
Trình Tấn Tùng lắc đầu một cái, nở nụ cười: "Cha mẹ tôi hôm nay ban ngày có việc ra khỏi nhà rồi, tôi không mang chìa khoá nhà, bây giờ đi về cũng không vào được nhà."
Thẩm Nghiêm hơi kinh ngạc: "Ba mẹ anh không biết hôm nay anh trở về sao?"
"À, ngày hôm qua đi quá gấp, quên mất nói cho bọn họ biết." Trình Tấn Tùng cười cười.
Nghe nói như thế, Thẩm Nghiêm lặng lẽ cúi đầu —— Trình Tấn Tùng gấp gáp như vậy trở về là vì ai, trong lòng anh rất rõ ràng.
Nhưng là anh không dám suy nghĩ nhiều, anh sợ suy nghĩ nhiều rồi lại hi vọng, hi vọng rồi lại thất vọng.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Thẩm Hạo lại lên tiếng: "Tấn ca, nếu không như vậy đi, anh không về nhà được thì đến nhà em nghỉ ngơi một chút."
"Hả?!"
Thẩm Nghiêm hoàn toàn không nghĩ tới em trai mình sẽ đưa ra đề nghị này —— Thẩm Hạo cũng không phải không biết anh và Trình Tấn Tùng đang ở vào thế khó xử, làm sao lại nói như vậy? Thẩm Nghiêm giương mắt nhìn Thẩm Hạo, nhưng là Thẩm Hạo cũng không nhìn anh, mà là nhìn Trình Tấn Tùng, dùng giọng điệu đương nhiên nói: "Tấn ca anh gấp gáp trở về như vậy, lại ngồi máy bay thời gian dài, khẳng định rất mệt đúng không? Ở đồn cảnh sát cũng không thoải mái, đi về nhà em nghỉ một lát đi." Nói xong, Thẩm Hạo còn xoay đầu lại nhìn Thẩm Nghiêm: "Anh, anh xem được không?"
Thẩm Nghiêm nhất thời lúng túng một trận, lời này của Thẩm Hạo rất hợp tình hợp lý, nhưng...
Anh theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn về phía Trình Tấn Tùng.
Trong mắt Trình Tấn Tùng cũng có mấy phần bất ngờ, hắn nhìn Thẩm Hạo một chút, lại xoay đầu nhìn Thẩm Nghiêm mấy giây, sau đó cười một cái.
"Được, vậy anh cũng không khách khí."
Ba người rời cục cảnh sát, Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Hạo đi ở phía trước vừa đi vừa tán gẫu, Thẩm Nghiêm đi theo phía sau, lòng tràn đầy thấp thỏm.
Em trai anh hành động như vậy cũng quá to gan rồi, nhưng nhìn phản ứng của Trình Tấn Tùng cũng làm cho anh có chút bất ngờ, hắn chịu tới nhà của bọn họ, không lẽ muốn ám chỉ điều gì?...
Khác với Thẩm Nghiêm đang luống cuống, hai người phía trước ngược lại là trò chuyện rất vui vẻ, Thẩm Nghiêm mơ hồ nghe được một ít, tựa hồ là đang nói chuyện phỏng vấn của Thẩm Hạo.
Đi chỉ chốc lát, Trình Tấn Tùng đột nhiên xoay đầu lại, khá là kinh ngạc hỏi Thẩm Nghiêm: "Cậu còn có thể nấu mì?!"
Thẩm Nghiêm vẫn đang thất thần, nghe nói như thế, hơi sững sờ.
Thẩm Hạo cũng quay đầu lại, mỉm cười nói: "Tấn ca nói anh ấy thèm mì sợi,em mới nói cho anh ấy sáng hôm nay anh mới vừa làm cho em ăn." Nói xong, còn đứng ở góc độ Trình Tấn Tùng không nhìn thấy, nhìn Thẩm Nghiêm nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
Bên kia, Trình Tấn Tùng một mặt tràn đầy phấn khởi: "Ôi chao, em trai cậu bảo cậu nấu mì ăn rất ngon, lát nữa cậu làm cho tôi được không? Tôi ở Úc châu mấy ngày ăn cơm tây sườn bò ăn đến phát ngán rồi, hiện tại thật sự rất thèm một bát mì nóng hổi!"
Đến lúc này, Thẩm Nghiêm mới phản ứng được, anh lại bị em trai của mình bán đứng.
Anh không dấu vết trừng Thẩm Hạo một cái, sau đó nói với Trình Tấn Tùng: "Tôi thật sự không biết nấu ăn đâu, nếu như anh muốn ăn mì, chúng ta đi ra ngoài ăn đi..."
"Ai nha đi ra ngoài quá phiền phức, chung quanh đây không có nơi nào bán đồ ăn ngon cả," Trình Tấn Tùng nói, lại sờ vào áo khoác mỏng của mình: "Lại nói tôi còn ăn mặc ít như vậy, sắp lạnh đến phát cóng rồi đây, cậu còn bảo tôi đi ra ngoài ăn.
Sau đó, hắn cũng không đợi Thẩm Nghiêm trả lời, liền nói "Lạnh quá lạnh quá, mau trở lại thôi", lại lôi kéo Thẩm Hạo bước nhanh chạy đi.
"Ôi!..." Thẩm Nghiêm bị một lớn một nhỏ này làm cho cơ hội nói lời phản đối cũng không có, không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh đi theo.
Ba người cứ như vậy đi bộ tới nhà.
Vừa mở cửa ra, không khí ấm áp liền phả vào mặt.
"Tấn ca anh ngồi trước, em vào phòng cất đồ." Thẩm Hạo nói, đi vào căn phòng của mình.
"A! Quả nhiên vẫn là trong nhà ấm áp hơn nhiều." Trình Tấn Tùng một bên vừa quan sát phòng khách, một bên cảm thán mà nói.
"Phòng vệ sinh có buồng tắm có vòi hoa sen, nếu như anh lạnh, có thể đi tắm nước nóng." Thẩm Nghiêm nói với Trình Tấn Tùng: "Tôi đi phòng bếp nấu mì, chờ anh ra là ăn được rồi.
Thế nhưng tôi phải nói trước tôi nấu ăn thực sự không ngon đâu."
"Được rồi, tôi cũng không bảo cậu phải nấu ngon." Trình Tấn Tùng cười, ôn nhu nói với Thẩm Nghiêm: "Đừng áp lực nhiều như vậy."
Nhu tình trong mắt Tấn Tùng quá mức rõ ràng, Thẩm Nghiêm có chút không biết làm sao.
Anh mang theo hốt hoảng dời đi chỗ khác, nói: "Vậy, anh mau đi tắm đi, tôi đi nấu mì đây." Nói xong, liền nhanh chóng đi tới nhà bếp.
Trình Tấn Tùng nhìn lỗ tai hơi ửng hồng của Thẩm Nghiêm, lộ ra nụ cười thư thái.
Trình Tấn Tùng đi vào buồng tắm, Thẩm Nghiêm thì lại bắt đầu ở trong phòng bếp nấu ăn.
Lúc thường hai anh em cũng không nấu ăn, trong nhà căn bản không có đồ ăn gì, sáng sớm nấu cho Thẩm Hạo cà chua đã dùng hết rồi, Thẩm Nghiêm nhìn chằm chằm trứng gà còn sót lại trong tủ lạnh, suy tính xem có nên ra ngoài mua đồ ăn không."
"Trong tủ còn có nấm rơm."
Bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm, Thẩm Nghiêm quay đầu lại, liền thấy Thẩm Hạo đứng ở cạnh cửa phòng bếp, mang theo chút nghịch ngợm mà nhìn mình.
Thẩm Hạo không xuất hiện hoàn hảo, vừa xuất hiện Thẩm Nghiêm lập tức nhớ lại chuyện vừa rồi, anh thả đồ vật trong tay xuống lườm Thẩm Hạo: "Tại sao vừa nãy em lại gọi anh ấy tới đây?"
"Tấn ca từ xa trở về, còn giúp chúng ta ân tình lớn như vậy, để cho anh ấy đến nhà chúng ta nghỉ ngơi một chút có cái gì không đúng ạ?" Thẩm Hạo giả vờ không hiểu hỏi ngược lại.
"Em đừng giả bộ hồ đồ với anh!" Thẩm Nghiêm trừng cậu: "Em biết anh đang nói cái gì.
Em làm như thế, mọi người sẽ rất lúng túng..."
"Nếu như Tấn ca cảm thấy lúng túng, thì sẽ không đáp ứng." Thẩm Hạo đi tới, cười hì hì đụng vào anh trai mình một cái: "Anh này, em mới vừa nghe được Tấn ca nói là vì anh cho nên anh ấy mới về sớm như vậy, anh thấy sao, có cảm động hay không?"
Thẩm Nghiêm trừng Thẩm Hạo liếc mắt một cái: "Đừng đoán mò!"
"Đoán mò gì chứ?! Lễ Nguyên ca trên đường chở em về đã nói cho em biết!" Thẩm Hạo tranh luận: "Em nghe Lễ Nguyên ca nói, chiều hôm qua Tấn ca nhận được điện thoại, buổi tối liền đáp máy bay chạy về, sáng nay còn mang theo valy trực tiếp chạy tới cục cảnh sát, anh đừng nói với em anh ấy gấp gáp như vậy chỉ là muốn vì nhân dân phục vụ!"
Thẩm Nghiêm nhất thời líu lưỡi.
"Còn có, vừa nãy em đi cùng anh ấy, anh ấy còn chủ động hỏi em, anh gần đây trải qua như thế nào." Thẩm Hạo để sát vào Thẩm Nghiêm: "Em đoán, Tấn ca đại khái là nghĩ thông suốt rồi."
"Em đừng nói lung tung." Thẩm Nghiêm lắc đầu một cái: "Lúc trước anh ấy đã nói với anh, anh ấy chưa từng có loại tâm tư này."
"Nhưng mà bản thân Tấn ca cũng không xác định được đúng không?" Thẩm Hạo hỏi ngược lại.
Nhìn thấy Thẩm Nghiêm không có phản bác, cậu biết mình không có đoán sai."Anh, anh chính là quá cẩn thận từng li từng tí một, rất nhiều chuyện không quá xa vời giống như anh tưởng tượng đâu." Nói xong cậu lại tiến đến bên tai Thẩm Nghiêm, nhẹ giọng nói: "Cho nên, lát nữa, anh phải nhớ nắm lấy cơ hội!"
"Cái gì?" Thẩm Hạo đột nhiên chuyển đổi đề tài làm cho Thẩm Nghiêm sững sờ.
Còn không đợi anh phản ứng lại, bên kia liền truyền đến tiếng cửa mở.
"Hai anh em đang tán gẫu gì đấy?" Trình Tấn Tùng lau tóc đi ra phòng vệ sinh.
"Ồ không có gì, em mới vừa nhận được điện thoại, có một bạn học mới tới đây chơi, muốn hẹn em cùng nhau ăn cơm.
Cho nên em không ăn ở nhà đâu, Tấn ca anh ăn cùng với anh em đi nhé!"
Thẩm Hạo vừa nói, một bên còn nhìn về phía Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm vừa nghe không khỏi kinh ngạc, thế nhưng Thẩm Hạo hiển nhiên không có ý định cho Thẩm Nghiêm cơ hội lùi bước, cậu nói xong câu này liền cùng Trình Tấn Tùng nói tiếng bye bye, sau đó cấp tốc rời khỏi nhà —— lúc này Thẩm Nghiêm mới chú ý tới, Thẩm Hạo sau khi vào nhà vẫn không có cởi áo khoác ra.
Thằng nhóc này, tuyệt đối là sớm có âm mưu!...
Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm biết vậy nên lúng túng, có chút nói lắp mà mở miệng: "À, trong nhà không có cà chua, chỉ có trứng gà và nấm rơm thôi?"
"Được." Trình Tấn Tùng cười.
Hắn mới vừa tắm xong, trên tóc còn nước chảy xuống, mặc trên người một cái áo mỏng, trả lời rất tự nhiên, giống như bọn họ đã nói qua ngàn vạn lần.
Ý nghĩa như vậy chợt loé lên khiến Thẩm Nghiêm có chút hoang mang, anh dời đi ánh mắt sang chỗ khác: "Vậy anh trước đi phòng khách nghỉ một lát đi, chờ tôi một chút."
Trình Tấn Tùng nhìn bóng lưng Thẩm Nghiêm, mỉm cười nói: "Được."
Cũng không biết có phải vì làm cơm cho người khác mà tâm tình căng thẳng hay không, Thẩm Nghiêm chỉ cảm thấy lần này xuống bếp so với sáng sớm còn rối ren hơn nhiều, làm một bát mì đơn giản, cũng phải giằng co một lúc lâu.
Đợi đến khi làm xong, chỉ cảm thấy phía sau lưng đã thấm mồ hôi.
Anh đem mì đổ vào trong bát, lúc này mới thở dài một cái.
Phía sau truyền đến "Hì hì" một tiếng, Thẩm Nghiêm quay đầu lại, phát hiện Trình Tấn Tùng đang đứng ở cửa phòng bếp buồn cười mà nhìn mình.
"Chỉ là là nấu mì mà thôi, có cần mệt như vậy không?" Trình Tấn Tùng một bên mỉm cười một bên tiến vào.
Thẩm Nghiêm lườm hắn một cái: "Nếu không lần sau anh làm đi."
Trình Tấn Tùng cười gật đầu: "Được, lần sau tôi làm cho cậu."
?!!
Thẩm Nghiêm sững sờ —— hắn mới vừa nói cái gì?...
Trình Tấn Tùng tựa hồ không có ý giải thích, hắn cầm lấy bát mì, đi ra nhà bếp.
Hai người ngồi vào bàn ăn, Thẩm Nghiêm đem đũa đưa cho Trình Tấn Tùng.
Trình Tấn Tùng cũng không khách khí, tiếp nhận liền bắt đầu ăn.
"Ừm! Không sai! Em trai cậu nói không sai, cậu làm mì ăn ngon lắm."
Thẩm Nghiêm nhìn tư thế Trình Tấn Tùng ăn như hùm như sói, không nhịn được buồn cười: "Được rồi, đừng khoa trương như vậy.
Tôi tự biết tôi nấu ăn ra sao mà."
"Ha, tôi thực sự không phải khoa trương đâu." Trình Tấn Tùng nuốt xuống thức ăn trong miệng, giải thích với Thẩm Nghiêm: "Cậu không biết, đồ ăn Australia khó ăn như thế nào, hơn nữa lúc tôi trở về, đồ ăn trên máy bay càng không phải nói."
Trình Tấn Tùng lắc đầu một cái, một mặt nghĩ lại chuyện cũ mà kinh.
Thẩm Nghiêm nhìn Trình Tấn Tùng, có chút lo lắng hỏi: "Lần này anh trở về sớm như vậy sẽ không ảnh hưởng gì tới hội nghị chứ?"
"Không, không ảnh hưởng gì, chỉ là tốn thêm chút tiền thôi.
Ngày hôm qua tôi đi đổi vé máy bay, người ta nói khoang phổ thông đã đầy, hết cách rồi, tôi chỉ có thể thăng cấp mua vé hạng thương gia, lúc này mới về tới đây."
"A? Vậy tiền kia thì sao?"
"Tự mình bỏ ra thôi, " Trình Tấn Tùng làm cái mặt quỷ: "Tôi đã dám lấy vé hạng thương gia, về nhà còn đòi tiền sếp Vương, ông ấy không bóp chết tôi mới là lạ."
"Nếu không tôi trả cho anh?" Thẩm Nghiêm nói.
"Được rồi, chút tiền này tôi còn chưa đến mức không trả được." Trình Tấn Tùng vung vung tay, sau đó, hắn đột nhiên rướn người lên, nghiêm túc nói: "Nếu như cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, nên đáp ứng tôi một chuyện."
Nhìn gương mặt Trình Tấn Tùng gần trong gang tấc, trái tim Thẩm Nghiêm đột nhiên đập mạnh một cái.
Anh bình tĩnh một chút, hỏi: "Chuyện gì?"
Trình Tấn Tùng vẫn mang trên mặt nụ cười ấm áp quen thuộc, hắn nháy mắt một cái, nghiêm túc nói: "Cho tôi cơ hội, chúng ta ở bên nhau được không?"
!
Thẩm Nghiêm trợn to hai mắt, không thể tin vào tai của mình.
"Tấn Tùng...!Đừng...!Đừng nói giỡn..."
"Tôi không có nói đùa." Trình Tấn Tùng kéo tay Thẩm Nghiêm, ôn nhu nói: "Thẩm Nghiêm, tôi nghĩ rất kỹ rồi, tôi có tình cảm với em, tôi muốn cùng em thử một lần.
Mặc dù bây giờ tôi không thể bảo đảm có thể đi cùng em bao xa, thế nhưng tôi muốn thử một chút, xem chúng ta ở bên nhau sẽ sống cuộc sống như thế nào."
Nhìn thấy dáng dấp chân thành của Trình Tấn Tùng, Thẩm Nghiêm cũng đổi lại vẻ mặt nghiêm túc: "Tấn Tùng, anh nghĩ kỹ chưa, nếu như anh ở cùng với tôi, tương lai khả năng sẽ gặp phải bao nhiêu vấn đề? Anh muốn nói cho cha mẹ anh thế nào?"
"Tôi biết con đường tương lai khẳng định có rất nhiều khó khăn, nhưng nếu như bởi vì sợ ngay cả tình cảm của mình cũng không thể nói ra, tôi dám khẳng định tương lai tôi nhất định sẽ hối hận." Trình Tấn Tùng nhìn thẳng đôi mắt Thẩm Nghiêm, nhẹ giọng hỏi: "Thẩm Nghiêm, em nguyện ý cùng tôi thử một lần chứ?"
Thẩm Nghiêm nhìn chăm chú người trước mắt —— lông mày anh tuấn, đôi mắt ôn nhu, người này, từ lần thứ nhất gặp mặt liền lưu lại cho anh ấn tượng sâu sắc như vậy.
Mà sau đó sự ấm áp cùng quan tâm của người này dành cho anh, từ lâu đã làm cho anh hãm sâu vào trong đó, không có cách nào tự kiềm chế.
Trong lòng phảng phất có một âm thanh cũng đang nhẹ nhàng hỏi: Nếu quả thật chưa bao giờ bắt đầu, anh có hối hận hay không?...
"Vậy..."Bên trong lồng ngực nhịp tim đập ầm ập, Thẩm Nghiêm nghe thấy âm thanh mình chầm chậm nói rõ ràng: "Chúng ta, liền thử một lần đi..."
Thời điểm nghe được câu này, trên mặt Trình Tấn Tùng phóng ra ý cười mê người.
Hắn kéo Thẩm Nghiêm, đem người kéo vào trong ngực của mình.
Cảm giác ấm áp từ bên trong thân thể của đối phương truyền đến.
Thẩm Nghiêm nghe tiếng tim đập hai người hòa làm một thể, đột nhiên cảm thấy chân thật trước nay chưa từng có.
Như vậy có phải gọi là "Hai bên tình nguyện" hay không?...
Hai người cứ như vậy yên lặng ôm ấp hồi lâu, sau đó, phảng phất có cảm giác trong lòng, hai người đồng thời nhấc mắt nhìn về phía đối phương, sau đó, dưới ánh mắt hấp dẫn của đối phương không ngừng tới gần, tới gần...
Reng! ——
Trong thời khắc trọng yếu này, một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Hai người áp sát quá gần đồng thời mở mắt, nhất thời mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
"Phốc!" Hai người đều nhịn không được cười lên.
"Xin lỗi, em nhận điện thoại." Thẩm Nghiêm cười đứng dậy, Trình Tấn Tùng dựa lưng vào ghế dựa, ôn nhu nhìn động tác Thẩm Nghiêm.
"Alo, là tôi...!Cái gì? Được, tôi lập tức dẫn người tới."
Thẩm Nghiêm cúp điện thoại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
"Bên trong cục điện thoại, lại phát sinh án mạng, em muốn đi qua một chuyến."
Thẩm Nghiêm vừa nói vừa mặc quần áo, thế nhưng quay lại phát hiện Trình Tấn Tùng vẫn như trước ngồi ở chỗ đó, giống như việc này không liên quan tới hắn, Thẩm Nghiêm cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi: "Anh không đi cùng em à?"
"Đi." Trình Tấn Tùng ngoài miệng nói như vậy, thân thể lại không có bất kỳ phản ứng nào, hắn chỉ là ngồi ở chỗ đó, mỉm cười nhìn Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm không hiểu Trình Tấn Tùng đang làm gì, mãi đến tận khi người kia nâng mặt lên, môi lại chu ra, anh mới rốt cục phản ứng lại.
"Được rồi đừng làm rộn, " Thẩm Nghiêm hơi đỏ mặt kéo cánh tay Trình Tấn Tùng: "Chính sự quan trọng."
"Không được, việc này cũng rất quan trọng." Không nghĩ tới, Trình Tấn Tùng còn đang đùa giỡn, ngồi yên ở ghế không thèm không đứng dậy.
Thẩm Nghiêm kéo lần đầu không được, vì vậy lần thứ hai gia tăng khí lực ——
"Ai nha!" Trình Tấn Tùng làm bộ không địch lại mà quát to một tiếng, đột nhiên đứng lên, hắn lập tức nhào tới Thẩm Nghiêm, thuận tiện ở trên má Thẩm Nghiêm hôn một cái.
"Anh!" Thẩm Nghiêm chưa sẵn sàng lại bị đánh lén, mặt nhất thời đỏ ửng.
Trình Tấn Tùng vừa thấy tâm tình rất tốt, phá lên cười ha ha.
"Đi!" Hắn ôm Thẩm Nghiêm, thoải mái mà nói: "Đi phá án!".
Lần Theo Quỷ Án