Lạn Kha Kỳ Duyên
Chương 628-629
Chương 628:
Phật quang chữ “Vạn” này giống như một mặt trời nhỏ có hào quang vạn trượng, nhưng đám cấm quân đang vây quanh cung Phi Hương đều không cảm thấy chói mắt.
Bọn họ chỉ cảm thấy màn sáng rất ấm áp, còn Phật âm của hòa thượng Tuệ Đồng thì mênh mông cuồn cuộn, chỉ nghe thôi đã thấy phấn chấn lòng người.
Thứ ánh sáng này mang đến cảm giác ấm áp ôn hòa cho cấm quân và những người khác trong cung, nhưng Đồ Vận lại cảm thấy giống như có ngàn vạn xung điện đang đánh xuống.
Mỗi một mảnh quang huy đều làm nàng đau đớn, thậm chí trên người còn nổi lên rất nhiều vết lốm đốm loang lổ.
"Trời giáng Phật quang, nhận lấy!"
Phật âm oai nghiêm mênh mông của hòa thượng Tuệ Đồng vang vọng cả hoàng cung.
Ẩn giấu dưới Phật quang, cơ bắp trên người nổi lên gân xanh, dùng sức chống đỡ áp lực để đưa Phật ấn trong tay ra.
Sau một khắc, chữ “Vạn” đột nhiên rơi xuống, Phật quang còn sáng hơn vài phần so với vừa rồi.
Chấn động ở Phi Hương cung, thậm chí là cả hoàng cung cũng mãnh liệt hơn trước.
Nhưng chẳng qua cung điện chỉ hơi rung động một chút mà thôi.
Áp bách cực lớn thực ra lại đến từ trong lòng mọi người.
"Rống ~~~~"
Tiếng gầm của yêu vật từ trong Phi Hương cung truyền ra.
Sáu cái đuôi màu trắng phóng lên trời, vung vẩy trong Phi Hương cung, sau đó cái đuôi khổng lồ đảo qua chung quanh.
Trong phút chốc, mái ngói của cung điện bị quét bay, tường viện sụp đổ.
"Phanh", “Phanh ", “Phanh ", “Phanh "...
Trong tầng khói bụi mù mịt, rốt cuộc một con hồ ly cực lớn cũng đã hiện hình.
Tất cả sáu cái đuôi hồ ly màu trắng khổng lồ đều hướng lên bầu trời, muốn đánh cho chữ “Vạn" rơi xuống.
Tại bề mặt tiếp xúc, một thanh âm “xì xì xì xì” không ngừng vang lên.
Yêu khí vô tận va chạm với Phật quang, sinh ra từng đợt sóng khí như ảo như sương.
"Ken két...!Tạch tạch tạch..."
Bốn móng vuốt của hồ ly hơi cong cong.
Từng khối gạch đá trong hoàng cung bị giẫm nát.
Thân thể yêu quái khổng lồ phải gánh chịu áp lực cực lớn, bị đè xuống mặt đất.
"Đại sư, thiếp thân chính là linh hồ của Ngọc Hồ Động Thiên, có chút quan hệ với Phật môn.
Ta, một không gây họa cho hoàng thất, hai không gây họa cho lê dân bách tính, gả cho hoàng đế Thiên Bảo quốc làm phi chính là phúc của Thiên Bảo quốc.
Đại sư là cao tăng Phật môn, há có thể không biết phân biệt tốt xấu như vậy.”
Đáng tiếc là hòa thượng Tuệ Đồng chưa từng nghe qua về Ngọc Hồ Động Thiên gì đó.
Mà cho dù biết rõ hồ yêu nói ra vào thời điểm này thì Ngọc Hồ Động Thiên kia chắc chắn rất khó lường, nhưng hòa thượng Tuệ Đồng căn bản không chịu nể mặt và cũng không có ý định cho ghi nợ, dù cho cái gọi là Ngọc Hồ Động Thiên thật sự rất khó lường đi chăng nữa.
Sau lưng đại hòa thượng cũng không phải không có người chống lưng, Kế Duyên và Phật Ấn Minh Vương đều ở đây.
Cho nên vào lúc này, bất kể Đồ Vận nói ba hoa chích chòe gì thì Tuệ Đồng vẫn không động đậy y như cũ.
Từng tờ pháp tiền giấu ở trên người đang dần tiêu tán, không ngừng tăng cường Phật pháp của bản thân, chính là dùng hình thức tương tự như chiến đấu để áp chế nàng ta.
Kim quang của chữ “Vạn” càng ngày càng mạnh, áp lực mà Đồ Vận cảm nhận được cũng càng lúc càng lớn.
Ả ta nghiến răng nghiến lợi, không còn tâm trí nói thêm cái gì nữa.
Yêu cốt toàn thân rung lên kẽo kẹt, cảm giác đau đớn trên người cũng càng ngày càng mạnh hơn.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào chữ “Vạn” trên bầu trời đã hóa thành một cái kim bát khổng lồ.
Kim bát: chén vàng
Kim Bát Ấn! Hỏng bét rồi!’
Trong lòng Đồ Vận chấn động, chẳng trách sao lại khó có thể thoát thân như vậy.
Nàng ta lại nhìn cái đuôi của mình, trong sáu cái đuôi hồ ly thì đã có vài cái rơi vào trong kim bát.
"Đại sư, ngài thật sự dứt khoát như thế ư? Không thể tha cho thiếp thân một con đường sống sao?”
Đồ Vận vội vàng suy nghĩ kế sách thoát thân.
Gã hòa thượng này có Phật pháp cao thâm không thể địch nổi, ở bên ngoài hình như cũng có trận pháp cấm chế.
Nơi này cơ hồ đã trở thành một lồng giam, xem ra chỉ có thể bắt đầu từ khoảng vạn người đang ở trong hoàng cung mà thôi.
"Ngã Phật từ bi, bần tăng sẽ siêu độ cho ngươi!”
Nghe được tiếng Phật hiệu này của hòa thượng Tuệ Đồng, Đồ Vận tức giận đến muốn hộc máu, yêu khí như lửa đốt lên, cả người bộc phát yêu lực.
"Rống….
Con lừa trọc đáng chết, muốn siêu độ ta thì ít nhất cũng phải lấy hết người trong tòa thành chôn cùng với ta!”
Ả ta đột ngột rút ra một cái đuôi cáo, đồng thời nâng một cái móng vuốt sắc bén lên.
Đuôi cùng với móng vuốt bén nhọn lần lượt quét tới các gian phòng ở Phi Hương cung.
Cùng lúc đó, từng đợt yêu quang sắc bén cũng quét về phía cấm quân đang bày thế trận sẵn sàng chờ đón quân địch ở chung quanh.
"Ô ô ô..."
Cuồng phong gào thét, khí tức tê liệt.
Khu vực gần Phi Hương cung có ánh sáng mơ hồ hiện ra, yêu quang lợi hại của hồ yêu vặn vẹo.
Có người đụng vào nhau, có người bay lên bầu trời.
Trên mặt đất giống như bị lưỡi dao sắc bén thật lớn cày qua, từng khe rãnh dài hẹp xuất hiện.
Ở bên ngoài, từng bó đuốc của cấm quân bị thổi tắt.
Không ít người đều có vết rách trên áo giáp, trên người cũng xuất hiện từng miệng vết thương.
Có người ngã xuống, có người quay cuồng, tiếng kêu la thảm thiết khắp nơi.
"Đứng dậy, đứng dậy, duy trì trận hình, không ai được lùi bước! Không ai được lùi bước! Người trái lệnh, trảm!”
Thống lĩnh cấm quân giơ cao lợi kiếm, vận đủ chân khí hét thật to trước đại trận.
Rất nhiều cấm quân đỡ nhau đứng dậy.
Ai có thương thế tương đối nặng thì được đưa đến vị trí phía sau, ở đó có người băng bó vết thương và trị liệu.
Tuy rằng cấm quân trong trận đều đẫm máu, nhưng phần lớn chỉ là bị thương.
Sau khi yêu quang sắc bén đụng tới, chỉ có một phần nhỏ đánh vào vòng vây cấm quân, sau đó lại bị sát khí trong quân xông đến thất linh bát lạc.
"Ôi...!Ôi...!Ôi..."
Hồ yêu khẽ thở dốc, hiệu quả này kém quá xa so với tưởng tượng của nàng.
Sau khi luồng sáng sắc bén như kim loại kia bị thay đổi, lại bị sát khí của cấm quân xông lên, lúc ra đến bên ngoài thì quả thực chẳng khác gì một trận gió hơi lớn một chút mà thôi.
Không thể ảnh hưởng đến khu vực bên ngoài Phi Hương cung, chứ đừng nói chi là ảnh hưởng đến toàn bộ hoàng cung.
Tuệ Đồng nhíu mày, lại có mấy đồng pháp tiền tiêu tán, trong miệng không ngừng niệm tụng kinh Phật.
Kim Bát trên bầu trời lại lớn hơn vài phần, tựa như một tòa kim sơn khổng lồ, thong thả mà kiên định đập xuống phía dưới.
"Rống….
Rống..."
Hồ yêu cảm thấy cái đuôi và móng vuốt của mình càng ngày càng nặng.
Ả ta không ngừng bộc phát yêu lực giãy dụa, yêu quang và cuồng phong liên tục quét về phía chung quanh Phi Hương cung.
Tuy rằng cấm quân nhiều lần bị quật ngã, nhưng lại càng cảm thấy can đảm hơn.
Vị thống lĩnh ở phía trước đôn đốc, người bị thương thì đứng dựa vào phía sau, hơn nữa không ngừng hội tụ từng đợt thanh âm tràn ngập sát khí.
"Giết!” “Giết!" “Giết!” ......
Theo tiếng hô giết cùng nhau xuất hiện, còn có tiếng cấm quân cầm binh khí có chuôi dài đập xuống đất.
Hơn hai ngàn cây trường thương, trường kích cùng nhau nện xuống, bộc phát ra sóng âm hòa chung với Phật âm của Tuệ Đồng.
"Phanh" "Phanh" "Phanh" "Phanh" ...
Phật môn tường hòa, Phật quang chiếu rọi, quân đạo sát khí vậy mà được tăng cường từng đợt.
Trong vòng vây của cấm quân, hầu như hơn phân nửa binh sĩ mặc áo giáp nhuốm máu có khí diễm tăng vọt.
Toàn bộ quân lính trong trận đều hình thành nên một loại cảm giác cứng rắn như sắt thép, tựa như từng ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực.
"Giết!” “Giết!" “Giết!” “Giết!”......
Kế Duyên đứng ở trên nóc cung điện phụ cận, đón làn gió khẽ thổi qua trong bóng đêm.
Hắn nhìn cảnh tượng Phật quang chân chính, sát khí trùng thiên cách đó không xa.
Yêu khí của Lục vĩ yêu hồ Đồ Vận giờ phút này đã hoàn toàn bị áp chế.
"Ta có chết cũng sẽ không để các ngươi được sống dễ chịu!”
Giờ này khắc này, dù Đồ Vận trong lòng sợ hãi nhưng thanh âm gào thét có chút điên cuồng.
Sau đó trong miệng yêu hồ khổng lồ phun ra một viên châu tràn ngập bạch quang.
Chỉ là viên châu này vừa mới xuất hiện, một đạo ngân quang chợt lóe lên đánh vào viên châu, ép viên châu quay trở lại trong bụng hồ yêu.
"Ách a~”
Một khắc sau, tiếng kêu thê lương thảm thiết của Đồ Vận vang vọng, khí lực toàn thân giống như bị một kích này rút đi phân nửa.
Ả ta không thể tiếp tục chống lại sức mạnh của Kim Bát nên sợ hãi hốt hoảng gào lên.
"Bệ hạ...!Bệ hạ...!Một ngày ân ái - vợ chồng trăm năm.
Bệ hạ, tuy ta là hồ yêu, nhưng ta là linh hồ ít ỏi trong thiên hạ.
Ta ái mộ ngài, cùng bệ hạ kết làm phu thê, cũng dùng hết phương thức làm cho bệ hạ vui vẻ.
Ta chỉ hận yêu thể này không thể sinh con cho bệ hạ.
Ta đối với bệ hạ là một mảnh thâm tình.
Hòa thượng này muốn giết ta.
Bệ hạ cứu ta, bệ hạ...! Các ngươi đều là tướng sĩ Thiên Bảo quốc, lại cùng một hòa thượng khi nhục phi tử của bệ hạ, ta luôn lưu tình chưa từng giết một ai trong các ngươi cả..."
Thanh âm vô cùng bi thương, liên tục khóc lóc kể lể khiến cho không ít người trong cấm quân lộ vẻ dao động.
Hoàng đế Thiên Bảo trốn ở phương xa nghe thấy nàng ta cầu xin rất thê thảm thâm tình, chỉ cảm thấy trong lòng mơ hồ đau đớn, nhịn không được chạy về phía Phi Hương cung.
"Bệ hạ, bệ hạ không thể đi được!” “Bệ hạ, bên kia đang bắt yêu mà!"
"Bệ hạ, đó nhất định là do yêu quái mê hoặc!”
Mấy thái giám bên cạnh vậy mà lại tỉnh táo hơn.
Ai nấy cũng không để ý nhiều như vậy, nhao nhao tiến lên khuyên giải, thậm chí trực tiếp đứng chặn đường đi của Hoàng đế Thiên Bảo.
"Bệ hạ~~”
“Ầm….”
Một thanh âm rung trời thật lớn vang lên.
Kim Bát cực lớn rốt cuộc cũng rơi xuống, che Lục vĩ yêu hồ kia lại, chặn hết tất cả tiếng kêu rên thảm thiết thê lương, tất cả cuồng phong gào thét.
Vào giờ phút này, toàn bộ đều biến mất, chỉ có cái kim quang ảm đạm của Kim Bát đang úp lên trên đống phế tích ở Phi Hương cung.
Tuệ Đồng lần đầu tiên xuất ra pháp ấn Phật môn mạnh như vậy.
Y biết lỗ hổng phía dưới Kim Bát cũng không phải là nhược điểm.
Khi đã đến bước này, yêu quái không có khả năng chui xuống đất chạy trốn.
"Ôi hô..."
Tuệ Đồng khẽ run rẩy thở ra một hơi.
Tuy trên người vẫn còn từng trận Phật quang như trước, sau lưng lại là thất thải quang luân không tiêu tan, nhưng một cỗ cảm giác choáng váng dâng lên, thân thể cũng không chịu nổi mà khẽ lay động vài cái.
Chỉ là dưới tình huống này, không ai nhận ra vị cao tăng này đã tới lúc nỏ mạnh hết đà rồi.
Lúc này, Hoàng đế Thiên Bảo rốt cục cũng chạy tới bên ngoài Phi Hương cung.
"Hoàng thượng giá lâm!”
Thái giám hô to một tiếng, cấm quân ở bên ngoài rối rít nhường đường sang hai bên.
Thái giám và thị vệ của Hoàng đế đi theo nhìn về phía đám cấm quân này, phát hiện rất nhiều người đều bị thương.
Đây đều là những vết thương nhỏ dày đặc, trên người còn có vết máu, nhưng vẻ mặt phấn khởi thể hiện sĩ khí cao ngất của bọn họ.
Toàn bộ phạm vi Phi Hương cung, dễ thấy nhất chính là cái Kim Bát cực lớn tỏa ra hào quang kia, tiếp theo chính là hòa thượng Tuệ Đồng bị vây trong Phật quang.
"Tuệ Đồng đại sư, Huệ phi nàng..."
Hoàng đế tới gần hòa thượng Tuệ Đồng.
Thanh âm có chút buồn bã mất mát.
Vừa rồi Huệ phi khóc lóc thảm thiết cầu cứu, làm cho gã đến bây giờ vẫn còn thấy vô cùng khó chịu, còn có cảm giác áy náy mãnh liệt.
Hòa thượng Tuệ Đồng bình phục hơi thở một chút, nhìn về phía Hoàng đế ở bên cạnh.
"Thiện tai Đại Minh Vương Phật.
Bệ hạ không cần tự trách mình.
Yêu nghiệt kia chính là lục vĩ hồ yêu, cực giỏi mê hoặc lòng người.
Tối nay nàng ta còn dẫn những yêu tà khác muốn diệt trừ ta và làm loạn kinh thành.
Hoàng hậu mấy lần sinh non cũng là do yêu quái này quấy phá.
Nàng ta còn mang quỷ kế muốn lật đổ sơn hà của Thiên Bảo quốc, thật sự là trừng phạt đúng tội.”
Trong lúc nói chuyện, Tuệ Đồng duỗi tay ra.
Kim Bát cực lớn trong Phi Hương cung chậm rãi bay lên, hơn nữa không ngừng thu nhỏ lại, sau đó hóa thành một cái chén vàng cỡ bình thường đáp vào trong tay y.
Đây cũng là nguyên nhân làm cho Tuệ Đồng tiêu hao hơn phân nửa số pháp tiền sau khi dùng Kim Bát ấn.
Chỉ cần kim bát không bị phá vỡ hoặc là Phật pháp không bị hao hết thì kim bát này vẫn còn tồn tại, không đến mức dùng quá nhiều Phật pháp như vậy để rồi tiêu tán mất.
Vậy thì quá lãng phí.
Có kim bát ở đây, hòa thượng Tuệ Đồng có thể dùng Phật pháp của mình duy trì, mặc dù việc tu hành sẽ có chút mệt mỏi nhưng đáng giá.
Vào khoảnh khắc Tuệ Đồng cầm lấy kim bát vào trong tay, trong sơn hà ý cảnh của Kế Duyên, một quân cờ hóa thành ngôi sao chợt sáng lên.
Chương 629: Ẩn tinh
Tại Kế Duyên cảm thụ bên trong, tự thân Ý Cảnh Đan Lô bên trong đan khí tại thời khắc này không còn là một tia một chút xíu hướng chảy quân cờ, mà là có đại lượng đan khí từ Ý Cảnh Đan Lô bên trong hiện lên, bay về phía không trung dung nhập quân cờ, loại tình huống này trước kia cũng xuất hiện qua, nhưng số lần cực ít, sớm nhất một lần vẫn là lúc trước còn tại huyện Ninh An dạy học Doãn Triệu Tiên gây nên.
Lần này quân cờ biến hóa khiên động Kế Duyên tâm thần, hắn phân thần với ý cảnh bên trong, có thể thấy bầu trời điểm điểm tinh thần bên trong những cái kia tương đối dễ thấy quân cờ, bạch tử lại minh lại sáng, hắc tử thì u ám thâm thúy, đại biểu Tuệ Đồng hòa thượng viên kia quân cờ chung quanh đan khí vờn quanh, mang theo kim sắc quang mang hiện lên, bầu trời có ít mai quân cờ cũng có quang mang hưởng ứng, trong đó có bạch quang cũng có u quang, phần lớn đến từ nào tương đối ngưng thực quân cờ.
Tại những ánh sáng này hiện lên ý cảnh bầu trời thời điểm, Kế Duyên có thể nhìn thấy không trung mơ mơ hồ hồ còn có rất nhiều "Cờ tinh", bọn chúng số lượng xa so với treo ở bầu trời quân cờ đen trắng muốn bao nhiêu, tại ánh sáng giảm đi thời khắc, những này hư ảnh cũng nhao nhao ẩn nấp giảm đi.
Kế Duyên đỉnh thiên lập địa pháp tướng đứng tại ý cảnh sơn hà bên trong, hết thảy sao trời phảng phất có thể đụng tay đến, ánh mắt của hắn lạnh nhạt khẽ ngẩng đầu nhìn xem "Sao trời", trên mặt lộ ra tinh thần chi sắc.
Lần này thiện qua cùng nó nói là đại biểu Tuệ Đồng hòa thượng Phật quang, không bằng nói là đại biểu Bồ Đề trí tuệ, không ánh sáng ám chi phân không chính tà đối lập, cờ quang dẫn dắt phía dưới để Kế Duyên thấy được rất nhiều "Ẩn tinh" .
Đây đều là cùng Kế Duyên từng có gút mắc, theo Kế Duyên thật sâu nhàn nhạt có nhất định duyên phận hữu tình chúng sinh, có người có yêu có tinh có quái. . .
Có lẽ cách bọn họ chân chính thành cờ chỉ kém cùng Kế Duyên ở giữa một cái hứa hẹn, hoặc là cái gì càng có ý nghĩa tượng trưng sự tình, nhưng cái này không chút nào ảnh hưởng bọn hắn trưởng thành, cho dù là "Ẩn tinh", cũng là có thể cảm giác đưa ra bên trong khác biệt.
Kế Duyên đối với cái này kỳ thật sớm đã có qua một phần suy đoán, lần này chỉ là để ý cảnh trông được đến càng thêm rõ ràng, trong lòng ngược lại là cũng không cái gì sóng, cũng không cứng rắn muốn bọn hắn lập tức thành cờ ý nghĩ, thuận theo tự nhiên, tự nhiên mà vậy, cái gọi là kỳ đạo âm dương mà sinh sôi vạn vật, trái lại cũng là như thế.
Trước kia Kế Duyên cho rằng, cái gọi là quân cờ đại biểu một người hoặc một vật, xem tử con nuôi cầm tử mà rơi, thật có chút quân cờ tình trạng thì hơi có vẻ đặc thù, Tả thị một môn vì tử các loại tình huống.
Bây giờ Kế Duyên thấy càng ngày càng thấu, cái gọi là quân cờ nhưng đại biểu một người một vật, nhưng thành cờ rơi cờ nhưng phân cũng chưa chắc tận phân, sinh cờ chi đạo tuân theo thiên địa tự nhiên chi diệu, như Đỗ Hành cùng Yến Phi chi lưu giang hồ hiệp sĩ, cho dù đều đã thành tử, nhưng phàm nhân thọ nguyên có thể có bao nhiêu? Cho dù Yến Phi có lẽ có thể đột phá cực hạn sinh sinh bước ra một đầu võ đạo chi lộ, kia những người khác đâu?
Cái này đáp án thẳng đến Kế Duyên thấy được Tả Vô Cực, giống như dòng họ phụ tử là sinh mệnh kéo dài, nước cờ này cũng là như thế. Có lẽ trăm năm về sau đã mất Đỗ Hành, Vương Khắc thậm chí Yến Phi, nhưng trăm năm về sau, một thân giang hồ vết tích còn tại, trên Võ Đạo, nhận trước khải sau đạp cũ lập mới, có lẽ còn có Tả Vô Cực.
Chỉ một lát sau, Kế Duyên suy nghĩ nhanh hơn tia chớp, sau đó chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía chỗ xa xa, Phi Hương Cung cung trong yêu khí đều đã tiêu tán, tất cả đều bị hút vào Kim Bát Ấn tạo thành kim bát bên trong, nơi đó quân trận sát khí còn không có biến mất, cũng vẫn như cũ Phật quang mông lung.
Kế Duyên đưa tay nhập trong tay áo, tay lấy ra trống không cuộn giấy, đón gió mở ra, sau một lát, trong hoàng cung ngoài có từng đạo mịt mờ ánh mực bay tới, chính là trước đây bay ra ngoài bày trận chữ nhỏ nhóm, theo chữ nhỏ nhóm trở về, Kế Duyên bên người liền tất cả đều là bọn hắn thấp giọng nhưng vẫn như cũ hưng phấn làm ầm ĩ âm thanh.
"Đại Lão Gia chúng ta lợi hại a!" "Đại Lão Gia chúng ta giúp ngài bắt yêu!"
"Đại Lão Gia là ta đem kia hồ yêu đạn trở về."
"Còn có ta, còn có ta!" "Đại Lão Gia ngài nhìn thấy chúng ta thay đổi kim khí yêu quang rồi sao?"
Kế Duyên ánh mắt không bỏ sót xem qua mỗi một cái chữ nhỏ, mỉm cười gật đầu phụ họa bọn hắn.
"Là là là, lợi hại lợi hại. . . Ân, các ngươi ra đại lực. . . Thấy được thấy được. . ."
Mười mấy hơi thở về sau, hết thảy chữ nhỏ tất cả đều về tới « Kiếm Ý Thiếp » bên trên, Kế Duyên bên người cũng lần nữa yên tĩnh trở lại, những tiểu tử này đêm nay đều ra lực, cũng đều mệt mỏi, trên tinh thần phấn khởi không thể triệt tiêu trên thân thể mỏi mệt, vừa vào « Kiếm Ý Thiếp » tất cả đều tại chìm vào giấc ngủ bên trong tu hành đi.
Hạc giấy nhỏ này lại cũng vuốt cánh trở về, rơi xuống Kế Duyên đầu vai, Kế Duyên ánh mắt rơi xuống hạc giấy nhỏ trên thân, mang theo ý cười nói khẽ.
"Cái gì đều muốn nhìn, cái gì đều muốn học, vì cái gì không học một ít nói chuyện nha?"
Hạc giấy nhỏ nhìn xem Kế Duyên, duỗi ra một cái cánh sờ lên chính mình giấy mỏ, Kế Duyên lắc đầu.
"Ngươi không mở miệng được, là bởi vì cảm thấy mình không có miệng a? Tu hành còn chưa đủ a."
Sau khi cười xong, Kế Duyên bước ra một bước nóc nhà, giẫm lên thanh phong rời đi hoàng cung.
Phi Hương Cung bên ngoài, giờ phút này hồ yêu đã được thu, Thiên Bảo Quốc Hoàng đế ngược lại là có chút thất lạc, nhưng đây chỉ là giấu tại trong lòng, đối với hàng yêu phục ma Tuệ Đồng hòa thượng, vẫn là cảm kích vạn phần, ngay trước mấy ngàn cấm quân tướng sĩ cùng hậu cung mặt của mọi người đối Tuệ Đồng hành đại lễ gửi tới lời cảm ơn, đồng thời mời Tuệ Đồng hòa thượng nghỉ đêm hoàng cung, nhưng Tuệ Đồng hòa thượng đương nhiên sẽ không tiếp nhận loại này đề nghị, vẫn là khăng khăng muốn về dịch trạm đi nghỉ ngơi.
Tối nay kinh thành, mặc dù có nửa thành người bị đánh thức, nhưng phần lớn là bởi vì lúc trước ngoài thành thiềm minh thanh, truyền đến trong thành cũng chính là ồn ào vang dội một mảnh, tựa như đêm đông tiếng sấm, giờ phút này cũng đã dần dần yên ổn xuống dưới, mà lại ngoài thành cũng không có nhiều tổn hại, cho nên chờ Tuệ Đồng hòa thượng lúc trở về, trong thành y nguyên yên tĩnh an bình.
Hoàng cung bên trên dịch trạm bên trong, Sở Như Yên, Lục Thiên Ngôn cùng băng bó kỹ vẫn như cũ sống chạy nhảy loạn Cam Thanh Nhạc đều không có ngủ, mặc dù biết có Kế tiên sinh tại, nhưng Tuệ Đồng Đại Sư đêm khuya vào cung trừ yêu y nguyên làm bọn hắn đêm không thể say giấc, bởi vì chữ trận quan hệ, tại bọn hắn cảm quan bên trong, toàn bộ trong hoàng cung một mực im ắng, cũng không biết bên trong thế nào.
Ngay tại nóng nảy thời điểm, màu trắng tăng bào màu đỏ cà sa Tuệ Đồng hòa thượng đã đến dịch trạm bên ngoài, nhưng còn không có tiến vào dịch trạm nội bộ, liền gặp được đang đứng ở chỗ này chờ Kế Duyên, Tuệ Đồng mau tới trước hai bước đi phật lễ ân cần thăm hỏi.
"Thiện Tai Đại Minh Vương Phật, Kế tiên sinh, bần tăng may mắn không làm nhục mệnh, đã thu kia hồ yêu."
Nói, Tuệ Đồng hòa thượng tăng bào xuống cánh tay mở ra, trên tay phải xuất hiện một cái kim sắc bình bát, bất quá này lại bình bát cũng không phải gì đó Phật quang sáng chói bộ dáng, nhan sắc cũng lệch ảm đạm.
Kế Duyên hướng về Tuệ Đồng hòa thượng chắp tay xem như đáp lễ, đến gần một bước nhìn về phía bình bát nội bộ, pháp nhãn phía dưới, có thể mơ hồ nhìn thấy một con Lục Vĩ Hồ hư ảnh, càng có thể nhìn thấy chiếu định trên đó một cái "Vạn" chữ, lấy loại phương thức này đem hồ yêu còn sót lại nguyên khí hộ tống yêu khí lệ khí tương đồng, đồng thời Tuệ Đồng sẽ còn mỗi ngày đối bình bát niệm kinh, theo một ý nghĩa nào đó xem như thay Đồ Vận siêu độ, cũng không có vi phạm hứa hẹn.
"Tuệ Đồng Đại Sư làm một tay Kim Bát Ấn coi là thật tinh diệu, thực sự nhìn không ra là lần đầu tiên dùng."
Cho dù là người xuất gia, Tuệ Đồng hòa thượng này lại vẫn là có chút kích động.
"Tiên sinh quá khen, nếu không phải ngài cho Pháp Tiền, tiểu tăng tuyệt đối không khả năng dùng đến ra cái này Kim Bát Ấn, tiên sinh, đây là còn lại năm mai Pháp Tiền, đến này kim bát siêng năng tu luyện, tiểu tăng đã được đại huệ, không dám tư lưu Pháp Tiền."
Nhìn xem Tuệ Đồng trong tay đại hào đồng tiền bộ dáng lại mạ vàng xán lạn Pháp Tiền, Kế Duyên đưa tay lấy ba cái.
"Cái này hai cái ngươi liền giữ đi, đêm đã khuya, hồi dịch trạm đi nghỉ ngơi đi, ngày mai vậy Hoàng đế còn muốn phong thưởng ngươi đây, Đại Lương Tự lần này xem như tại Thiên Bảo Quốc thanh danh đại chấn."
Kế Duyên nói như vậy, cùng Tuệ Đồng hòa thượng cùng một chỗ vào dịch trạm, hôm nay liền cọ trương dịch trạm giường ngủ, không cần thiết lại đi trên gác chuông chấp nhận, dù sao ngày mai sáng sớm liền sẽ có người đi gõ chuông, tư vị kia cũng không tốt chịu.
. . .
Thiên Bảo Quốc bên trong kỳ thật còn có Thiên Khải Minh hoặc là cùng Thiên Khải Minh có liên quan yêu ma tại, có đã cảm giác được không thích hợp, có thì còn còn không biết.
Liền nguyệt thành bên ngoài Mộ Khâu Sơn bên trong, ngay tại trong núi ngủ say Thi Cửu bỗng nhiên trong lòng nhảy một cái, mở to mắt tỉnh lại, sau đó bấm đốt ngón tay tính toán, làm thi tà vẫn còn có bấm đốt ngón tay năng lực, không thể không nói lúc trước trên tiên đạo vẫn còn có chút năng lực vẫn như cũ có thể sử dụng.
'Đồ Vận quả nhiên xong. . .'
Biết được điểm này về sau, Thi Cửu lúc này độn địa mà đi, đi thẳng đến liền nguyệt thành bên trong Huệ Phủ nội bộ trong hoa viên.
Cũng không lâu lắm, huệ phu nhân Liễu Sinh Yên vội vàng đi vào vườn hoa bên trong, nhìn thấy cái kia ánh mắt chỗ sâu có quỷ dị hồng quang cương thi đứng tại vườn hoa trong bóng tối, trong lòng vô ý thức dâng lên một loại cảm giác sợ hãi.
"Thi Cửu đại gia, ngài cớ gì tới đây a?"
Thi Cửu giả bộ như cái gì cũng không biết, mang theo ba phần vẻ kinh nghi đạo.
"Chẳng biết tại sao tối nay tâm thần không yên, nghĩ cách tính toán một cái, chỉ cảm thấy Đồ Vận hung tinh cao chiếu, chỉ sợ dữ nhiều lành ít, nàng mang theo cư Thiên Bảo Quốc hoàng cung chỗ sâu, lại có vậy Hoàng đế yểm hộ, đến tột cùng vì sao đưa tới tai ách, Liễu phu nhân có gì cao kiến?"
"A? Ta, thiếp thân không biết, Đồ Vận tỷ tỷ thật xảy ra chuyện rồi?"
Liễu Sinh Yên hốt hoảng một cái chớp mắt liền lập tức che giấu đi qua, hoặc là nói là đem loại này bối rối quá độ cùng biểu hiện đến bởi vì nghe được Đồ Vận xảy ra chuyện, đối với không biết sợ hãi đi lên, tại Liễu Sinh Yên phương diện xem ra, Thi Cửu cùng Đồ Vận bọn người không biết Kế Duyên đã tới, cũng không biết nàng bán Đồ Vận.
"Không sai, ta mặc dù tu thi đạo, nhưng cũng am hiểu bói toán, lần này chỉ sợ gặp gỡ nhân vật lợi hại, Đồ Vận sợ là không thể chạy thoát, cũng không biết là phương nào cao nhân quá cảnh, ngươi tốt nhất rút lui trước vi diệu, ngươi cùng Đồ Vận ở nhân gian quan hệ bày ở cái này, rất dễ dàng bị cao nhân tính tới, ta chỉ là tới nhắc nhở ngươi một câu."
Liễu Sinh Yên sắc mặt âm tình bất định, giống như là tại làm suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác khắp cả người phát lạnh, dưới thân thể ý thức lắc một cái, bởi vì tại nàng kịp phản ứng thời điểm, Thi Cửu bốc lên hồng quang hai mắt đã tại nó phía sau cổ, một đôi răng nanh cũng đã chống đỡ tại nàng trắng nõn trên cổ.
"Ôi. . . Ta thế nào cảm giác là ngươi đem Đồ Vận hành tung để lộ ra đi."
"Không, làm sao lại thế! Đồ Vận tỷ tỷ đối đãi ta vô cùng tốt, chúng ta đều là Hồ tộc, lại chung đồ đại sự, làm sao có thể hại tỷ tỷ!"
Liễu Sinh Yên cánh tay cũng bị chế trụ, toàn thân ý lạnh thẳng vọt, loại này bị khủng bố cương thi răng nanh chống đỡ cổ cảm giác, liền như là chim súc bị đặt tại dã thú dưới vuốt.
"Hồ máu tao khí quá nặng, hừ, hi vọng ngươi không có gạt ta."
Thi Cửu buông ra Liễu Sinh Yên, chậm rãi lui vào hắc ám bên trong, Liễu Sinh Yên cũng không thấy rõ nó làm sao bỏ chạy, thấy lại hướng trong bóng tối lúc đã không có Thi Cửu thân ảnh.
Lạn Kha Kỳ Duyên
Đánh giá:
Truyện Lạn Kha Kỳ Duyên
Story
Chương 628-629
10.0/10 từ 22 lượt.