Lạn Kha Kỳ Duyên
Chương 341: Thợ săn Ngưu Khuê Sơn được mùa
Kế Duyên cũng không vội vã trở về, mà nhìn dáng vẻ trên mặt nước của Long Nham Đảo. Hòn đảo này cũng không quá nhỏ, có thảm thực vật tươi tốt, chỉ là có không ít nơi lưu lại vết cháy do bị sét đánh. Đương nhiên, giờ phút này trên đảo đã là trời trong nắng ấm rồi.
Hắn nhìn một hồi lâu vẫn không nhìn ra được vì sao đảo này có tên là Long Nham, có lẽ chỉ là thuận miệng đặt tên vậy thôi. Vì vậy, Kế Duyên bấm tay liên tục bắn vài cái về phía bãi biển.
Ở nơi đó có vài cây dừa, từng trái dừa màu xanh liền rơi xuống, hơn nữa còn nhao nhao di chuyển về dưới chân hắn. Nước biển ở Bắc Hải rõ ràng lạnh hơn Đông Hải một chút. Không nghĩ tới trên Long Nham Đảo lại có dừa, mà dừa còn khá lớn. Hắn chưa từng thấy qua ở nước Đại Trinh và Tổ Việt.
Mặt biển ở sau lưng lại nổi lên một đợt bọt sóng, Long Nữ từ trong nước xuất hiện.
"Kế thúc thúc, thì ra người ở đây hái dừa? Mấy chuyện này để cho hạ nhân làm cũng được mà."
Kế Duyên cũng không nói rõ tình hình lúc nãy, chỉ hái chừng hơn hai mươi trái dừa, sau đó thu những trái dừa này xuống nước. Hắn hỏi một câu thay đổi chủ đề.
"Tới đây thì thấy có dừa nên ta thuận tay hái vài trái. Thế nào, lệnh đường có đồng ý quay về Thông Thiên Giang không?"
Đây chính là mục tiêu Long Nữ đã nghĩ tới trước khi đến đây. Hắn tin rằng Long Nữ chắc chắn đã hỏi rồi.
Nàng lắc đầu.
"Mẫu thân sống chết đều không muốn về Thông Thiên Giang."
Nói đến đây, nàng mỉm cười.
"Chẳng qua, con đã khuyên mẫu thân đi Đông Hải rồi. Đến lúc đó, con và huynh trưởng sẽ tìm một nơi ở thích hợp cho mẫu thân, sau này muốn chiếu cố cũng thuận tiện hơn một chút."
"Vậy cũng tốt, nơi này dù sao cũng quá xa."
Tuy Kế Duyên nói vậy nhưng trong lòng hắn nghĩ Long Mẫu không phải là kiểu người yếu ớt, chỉ cần nhìn mấy dấu vết trên Long Nham Đảo là thấy ngay.
Lúc về lại Thủy phủ của Long Nham Đảo, hắn cũng thấy ngượng nên không lấy hai mươi trái dừa kia ra, mà trực tiếp thu vào trong tay áo. Long Nữ tự nhiên cũng không nói toạc ra, chỉ nói Kế thúc thúc ra ngoài đi dạo.
Yến hội ở Long Nham Đảo nếu nói là phong phú thì cũng phong phú đấy, duy chỉ có một chút làm hắn không quen chính là tất cả đồ ăn đều còn sống. Ngay cả tôm cá, sò hến, tất cả đều được cạo sơ qua phần thịt, rồi cắt miếng, bày ra thành những dĩa thịt nguội, sau đó bưng lên.
Kiếp trước, Kế Duyên cũng không thích ăn mấy món như vậy, đời này cũng chưa từng thử qua. Chỉ là hắn nghĩ tới phép lịch sự nên đã ăn một chút, liền phát hiện ra hương vị cũng khá ngon.
...
Bên cạnh Ngưu Khuê Sơn, Kê Châu, Đại Trinh, giờ là lúc những thôn dân của một thôn làng dựa vào vách núi bắt đầu hoạt động.
Một hán tử cường tráng mặc quần áo dày đầu mùa xuân, vừa ăn xong điểm tâm nóng hổi. Gã buộc cung tiễn trường mâu lại, bước từ nội viện trong nhà ra ngoài.
Hán tử nhìn khói bếp đầu thôn cuối thôn, cắm trường mâu xuống mặt đất, hai tay khoanh lại quanh miệng, hét lớn.
"Hôm nay đội ngũ lên núi săn bắn, chuẩn bị khởi hành~~~"
Thanh âm quanh quẩn trong thôn một lúc, nam tử lại hô lần nữa.
Không lâu sau, rất nhiều người trong thôn đều đến. Đại đa số đã có cung tiễn, cũng có trường côn hoặc cái xiên, người mang dây thừng cũng không nhiều.
Tổng cộng có mười tám nam tử, có cao có lùn có gầy gò có khỏe mạnh.
Lúc những người này đến cửa lớn đầu thôn, trong nhà cũng có mấy người ra tiễn. Từng người chào tạm biệt người nhà mình.
"Yên tâm đi. Gần đây vận khí không tệ. Hơn nữa thời tiết lạnh như vậy, chúng ta cũng không vào núi sâu, chỉ ở ngoài rìa đặt bẫy mà thôi."
"Đương gia sớm về nhé, ta còn đợi cơm tối!" "Cha đứa nhỏ, trời lạnh lắm, đường núi không dễ đi. Thu hoạch nhiều hay ít không quan trọng, thịt từ mùa đông năm trước vẫn chưa ăn hết đâu!"
"Ài ài, đã biết đã biết!"
"Về hết đi, ngoài trời còn lạnh lắm!"
Một đoàn người vừa đi vài bước lại quay đầu nhắc nhở mấy tiếng. Đợi đến khi vào trong núi, mọi người mới tăng tốc độ.
Hán tử dẫn đoàn xoa đôi bàn tay, lấy cây trường mâu làm gậy.
"Đi nào, đi xem cái bẫy đầu tiên!"
Bọn họ cũng giống như mấy con khỉ hoang lớn lên ở trên núi. Mặc dù lúc này trời rất lạnh, quần áo lại dày, nhưng một chút ấy không ảnh hưởng nhiều đến nhóm thợ săn, nhịp chân vẫn mạnh mẽ như trước. Ngay cả những người giang hồ biết võ công cũng chưa chắc có thể so sánh với đám thợ săn này.
Bọn họ đi lại trong núi hơn một canh giờ thì tới được nơi đặt bẫy đầu tiên. Khi người dẫn đầu cách nơi đó mấy chục bước, nhìn xuyên qua đám cây cối liền thấy mấy thứ ngụy trang trên bẫy đã sụp đổ, khóe miệng gã không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
"Tám phần là có con gì đó trúng bẫy rồi!"
Không lâu sau, mười mấy người đều đã vây xung quanh cái bẫy.
"Ồ, một con lợn rừng!" "Không tệ, không tệ, thịt nhiều, ta thích!"
"Có cũng không tệ rồi!"
Thấy có người đứng nhìn, con lợn rừng dưới hố liền chạy tới chạy lui. Đám thợ săn cũng mỉm cười.
"Không cần để ý nó nữa, đi xem mấy cái bẫy khác!"
Người dẫn đoàn vung tay lên, cả đám lại lên đường. Mỗi một cái bẫy đều được kiểm tra qua, tổng cộng có mười cái bẫy ở những vị trí khác nhau. Có bẫy là những cái hố, cũng có bẫy làm từ dây thừng đan vào nhau. Trong chín cái bẫy đầu tiên, có năm cái bắt được mồi. Tỷ lệ này cũng rất cao rồi.
Khi còn chưa tới nơi đặt bẫy cuối cùng, đám thợ săn đang nhỏ giọng cười nói với nhau.
"Grào..."
Tiếng gào từ rất xa khiến đội ngũ thoáng yên tĩnh trở lại. Chỉ là không có ai luống cuống tay chân, tất cả đều cúi rạp người xuống trong nháy mắt.
Nam tử đầu lĩnh hạ tay xuống, vẫy trái vẫy phải. Người ở sau lưng có cung lấy cung, có giáo lấy giáo. Có người cởi túi đồ buộc trên lưng xuống, mở ra rồi lấy hai tấm lưới lớn.
"Bẫy cuối cùng là gì vậy? Lưới dây thừng hay hố?"
"Một cái hố."
Hán tử đầu lĩnh gật đầu, khẽ phất tay áo. Đám thợ săn đều ngầm hiểu. Bọn họ yên lặng di chuyển, không phát ra một tiếng động.
Ai cũng là những người thợ săn lão làng đầy kinh nghiệm, giờ phút này hướng gió đang có lợi cho bọn họ, chỉ cần tiếng động không lớn lắm thì sẽ có cơ hội rất lớn.
Thanh âm vừa rồi giống như tiếng mãnh thú, tuy có chút mạo hiểm nhưng bọn họ có nhiều người nên cũng không quá sợ hãi. Hơn nữa, da lông của mãnh thú rất đáng giá.
Đợi đến lúc còn cách cái hố hơn mười bước, nhìn xuyên qua gốc đại thụ, quả nhiên thanh âm phát ra từ bên đó. Đồng thời, nơi đó còn có thanh âm gặm nuốt, cắn xé, tiếng nhai xương cốt kẽo kẹt.
Hán tử đầu lĩnh suy nghĩ một chút, chỉ vào bảy tám người, ngoại trừ một nửa số lượng người cầm cung tiễn đứng tại chỗ chuẩn bị trợ giúp. Sau đó, gã đột nhiên phất tay.
Trong tích tắc, tất cả những người được chỉ điểm đều xông về nơi đặt bẫy. Trong miệng không ngừng hô hoán để đe dọa dã thú.
"A a a a a a a a!" "Đến a a a a!"
"Lên a... A a a!"
...
"Grào, grừ..."
Một hồi thanh âm gào rú kinh hoảng ở trong bẫy, tựa hồ như đang do dự. Sau đó một cái bóng lốm đốm bỗng nhảy ra khỏi bẫy, nhưng vừa vặn bị một tấm lưới bện từ dây thừng đánh úp.
"Gào..."
"Ha ha ha ha ha... Một con báo đốm lớn!"
"Tấm da này đáng tiền lắm ha ha ha ha ha..."
"Không tệ, không tệ, da hổ báo hiếm có lắm, có thể mua vài khối vải bông cho bà vợ rồi!"
Trái ngược với con báo đốm đang kinh hoảng, đám thợ săn vui vẻ nở gan nở ruột.
Hán tử đầu lĩnh cười xong, cũng không quên nhắc nhở.
"Từ đầu mùa đông năm ngoái đến nay, ngoài núi càng ngày càng có nhiều dã thú, hơn nữa cũng dễ bắt được hơn."
"Này, đây không phải là chuyện tốt sao?"
Gã dẫn đoàn nhìn chỗ sâu trong Ngưu Khuê Sơn.
"Đúng là chuyện tốt. Nhưng ta cảm thấy một ít động vật ở sâu trong Ngưu Khuê Sơn đều chạy ra bên ngoài rồi."
"Hả? Chẳng lẽ bên trong không có gì ăn?"
Hán tử đầu lĩnh lắc đầu.
"Ta cũng không biết. Ngưu Khuê Sơn lớn như vậy, có lẽ chỉ có chỗ này của chúng ta giống vậy, dù sao đối với chúng ta cũng là chuyện tốt."
Nói xong, hán tử đi xử lý con mồi. Con báo bị vây khốn trong lưới đang co cụm lại một góc. Xuyên qua mắt lưới, bọn họ cột chặt bốn chân của con báo, sau đó trực tiếp dùng dây thừng ghì chết con báo đốm. Trừ phi có người dùng tiền dặn trước, nếu không đám thợ săn sẽ không mang mãnh thú còn sống ra khỏi rừng.
Con mồi ở dưới hố bị con báo cắn nát phần bụng, nhưng mấy gã thợ săn cũng không lãng phí. Báo đốm thường ăn nội tạng trước, phần lớn thịt vẫn còn, nên bọn họ muốn mang đi.
Lúc này, đột nhiên sắc trời rất tối. Nhưng giờ mới giữa trưa, tất nhiên không phải do trời tối, mà do lôi vân nổi lên.
"Ầm đùng đùng..."
Tiếng sấm và sắc trời thay đổi khiến đám thợ săn hoảng sợ không thôi.
"Không tốt, thời tiết thay đổi rồi, mau đưa mấy con mồi về."
"Đi nào đi nào, mang hết đồ về đi, không cần đặt bẫy lại đâu."
Đám người xem như thắng lợi trở về, bước chân cũng nhanh hơn hẳn. Chỉ là bọn họ không biết tình cảnh như vậy đều diễn ra ở khắp nơi trong ngọn núi Ngưu Khuê Sơn rộng lớn này.
Trên bầu trời Ngưu Khuê Sơn lại giăng đầy mây đen, tia chớp nổ vang giữa tầng tầng lớp lớp mây đen nặng như chì.
"Ầm đùng đùng..." "Rắc rắc... Ầm..."
Tia chớp chiếu sáng nơi sâu trong núi.
Một con mãnh cọp nửa người không có lông cực lớn đang thò ra bên ngoài hang động. Hoa văn trên mặt càng thêm phức tạp, bị tia chớp chiếu rọi sáng như tuyết. Nhưng nó vẫn không e ngại tia chớp, mà tập trung suy nghĩ nhìn vào lôi vân trên bầu trời.
"Trong lúc vô tình, sư tôn từng hỏi, người điều khiển sấm sét kia là ai, chẳng lẽ không phải ông trời?"
Thời gian dần trôi qua, Lục Sơn Quân từng bước đi ra khỏi huyệt động. Dáng đi không nhanh không chậm, nhưng không lâu sau nó đã rất nhanh ra tới chỗ bệ đá, ngẩng đầu nhìn mây đen như mực trên bầu trời.
"Ầm đùng đùng..."
"Grừ..."
Tiếng cọp gầm trong nháy mắt áp đảo sấm sét, mang theo cuồng phong gào thét, truyền đi khắp nơi trong núi rừng.
Chỉ là những động vật trong núi sớm đã trốn mất dạng, tất cả đều chạy ra vùng rìa bên ngoài.
"Sơn Quân, ngươi muốn hóa hình sao?"
Một thanh âm nho nhỏ truyền đến từ bên cạnh bệ đá. Lục Sơn Quân nhìn sang, một con xích hồ thò đầu đi ra.
"Ha ha, xem đám mây trên kia lúc nào dám đánh vào ta. Ta khuyên ngươi nên rời xa chỗ này một chút, hoặc tạm lánh vào trong huyệt động. Những năm này tuy ngươi có biến bộ không ít nhưng với đạo hạnh của ngươi thì khi sét đánh tới không chết cũng trọng thương."
Trọng thương? Hồ Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy Lục Sơn Quân xem trọng nó rồi.
"Ta đi đây, ngươi nhớ cẩn thận!"
Lưu lại lời này, Hồ Vân nhanh chân bỏ chạy, không chạy vào huyệt động đầy cảm giác áp lực kia của Lục Sơn Quân mà trực tiếp chạy ra khỏi núi.
Lạn Kha Kỳ Duyên
Hắn nhìn một hồi lâu vẫn không nhìn ra được vì sao đảo này có tên là Long Nham, có lẽ chỉ là thuận miệng đặt tên vậy thôi. Vì vậy, Kế Duyên bấm tay liên tục bắn vài cái về phía bãi biển.
Ở nơi đó có vài cây dừa, từng trái dừa màu xanh liền rơi xuống, hơn nữa còn nhao nhao di chuyển về dưới chân hắn. Nước biển ở Bắc Hải rõ ràng lạnh hơn Đông Hải một chút. Không nghĩ tới trên Long Nham Đảo lại có dừa, mà dừa còn khá lớn. Hắn chưa từng thấy qua ở nước Đại Trinh và Tổ Việt.
Mặt biển ở sau lưng lại nổi lên một đợt bọt sóng, Long Nữ từ trong nước xuất hiện.
"Kế thúc thúc, thì ra người ở đây hái dừa? Mấy chuyện này để cho hạ nhân làm cũng được mà."
Kế Duyên cũng không nói rõ tình hình lúc nãy, chỉ hái chừng hơn hai mươi trái dừa, sau đó thu những trái dừa này xuống nước. Hắn hỏi một câu thay đổi chủ đề.
"Tới đây thì thấy có dừa nên ta thuận tay hái vài trái. Thế nào, lệnh đường có đồng ý quay về Thông Thiên Giang không?"
Đây chính là mục tiêu Long Nữ đã nghĩ tới trước khi đến đây. Hắn tin rằng Long Nữ chắc chắn đã hỏi rồi.
Nàng lắc đầu.
"Mẫu thân sống chết đều không muốn về Thông Thiên Giang."
Nói đến đây, nàng mỉm cười.
"Chẳng qua, con đã khuyên mẫu thân đi Đông Hải rồi. Đến lúc đó, con và huynh trưởng sẽ tìm một nơi ở thích hợp cho mẫu thân, sau này muốn chiếu cố cũng thuận tiện hơn một chút."
"Vậy cũng tốt, nơi này dù sao cũng quá xa."
Tuy Kế Duyên nói vậy nhưng trong lòng hắn nghĩ Long Mẫu không phải là kiểu người yếu ớt, chỉ cần nhìn mấy dấu vết trên Long Nham Đảo là thấy ngay.
Lúc về lại Thủy phủ của Long Nham Đảo, hắn cũng thấy ngượng nên không lấy hai mươi trái dừa kia ra, mà trực tiếp thu vào trong tay áo. Long Nữ tự nhiên cũng không nói toạc ra, chỉ nói Kế thúc thúc ra ngoài đi dạo.
Yến hội ở Long Nham Đảo nếu nói là phong phú thì cũng phong phú đấy, duy chỉ có một chút làm hắn không quen chính là tất cả đồ ăn đều còn sống. Ngay cả tôm cá, sò hến, tất cả đều được cạo sơ qua phần thịt, rồi cắt miếng, bày ra thành những dĩa thịt nguội, sau đó bưng lên.
Kiếp trước, Kế Duyên cũng không thích ăn mấy món như vậy, đời này cũng chưa từng thử qua. Chỉ là hắn nghĩ tới phép lịch sự nên đã ăn một chút, liền phát hiện ra hương vị cũng khá ngon.
...
Bên cạnh Ngưu Khuê Sơn, Kê Châu, Đại Trinh, giờ là lúc những thôn dân của một thôn làng dựa vào vách núi bắt đầu hoạt động.
Một hán tử cường tráng mặc quần áo dày đầu mùa xuân, vừa ăn xong điểm tâm nóng hổi. Gã buộc cung tiễn trường mâu lại, bước từ nội viện trong nhà ra ngoài.
Hán tử nhìn khói bếp đầu thôn cuối thôn, cắm trường mâu xuống mặt đất, hai tay khoanh lại quanh miệng, hét lớn.
"Hôm nay đội ngũ lên núi săn bắn, chuẩn bị khởi hành~~~"
Thanh âm quanh quẩn trong thôn một lúc, nam tử lại hô lần nữa.
Không lâu sau, rất nhiều người trong thôn đều đến. Đại đa số đã có cung tiễn, cũng có trường côn hoặc cái xiên, người mang dây thừng cũng không nhiều.
Tổng cộng có mười tám nam tử, có cao có lùn có gầy gò có khỏe mạnh.
Lúc những người này đến cửa lớn đầu thôn, trong nhà cũng có mấy người ra tiễn. Từng người chào tạm biệt người nhà mình.
"Yên tâm đi. Gần đây vận khí không tệ. Hơn nữa thời tiết lạnh như vậy, chúng ta cũng không vào núi sâu, chỉ ở ngoài rìa đặt bẫy mà thôi."
"Đương gia sớm về nhé, ta còn đợi cơm tối!" "Cha đứa nhỏ, trời lạnh lắm, đường núi không dễ đi. Thu hoạch nhiều hay ít không quan trọng, thịt từ mùa đông năm trước vẫn chưa ăn hết đâu!"
"Ài ài, đã biết đã biết!"
"Về hết đi, ngoài trời còn lạnh lắm!"
Một đoàn người vừa đi vài bước lại quay đầu nhắc nhở mấy tiếng. Đợi đến khi vào trong núi, mọi người mới tăng tốc độ.
Hán tử dẫn đoàn xoa đôi bàn tay, lấy cây trường mâu làm gậy.
"Đi nào, đi xem cái bẫy đầu tiên!"
Bọn họ cũng giống như mấy con khỉ hoang lớn lên ở trên núi. Mặc dù lúc này trời rất lạnh, quần áo lại dày, nhưng một chút ấy không ảnh hưởng nhiều đến nhóm thợ săn, nhịp chân vẫn mạnh mẽ như trước. Ngay cả những người giang hồ biết võ công cũng chưa chắc có thể so sánh với đám thợ săn này.
Bọn họ đi lại trong núi hơn một canh giờ thì tới được nơi đặt bẫy đầu tiên. Khi người dẫn đầu cách nơi đó mấy chục bước, nhìn xuyên qua đám cây cối liền thấy mấy thứ ngụy trang trên bẫy đã sụp đổ, khóe miệng gã không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
"Tám phần là có con gì đó trúng bẫy rồi!"
Không lâu sau, mười mấy người đều đã vây xung quanh cái bẫy.
"Ồ, một con lợn rừng!" "Không tệ, không tệ, thịt nhiều, ta thích!"
"Có cũng không tệ rồi!"
Thấy có người đứng nhìn, con lợn rừng dưới hố liền chạy tới chạy lui. Đám thợ săn cũng mỉm cười.
"Không cần để ý nó nữa, đi xem mấy cái bẫy khác!"
Người dẫn đoàn vung tay lên, cả đám lại lên đường. Mỗi một cái bẫy đều được kiểm tra qua, tổng cộng có mười cái bẫy ở những vị trí khác nhau. Có bẫy là những cái hố, cũng có bẫy làm từ dây thừng đan vào nhau. Trong chín cái bẫy đầu tiên, có năm cái bắt được mồi. Tỷ lệ này cũng rất cao rồi.
Khi còn chưa tới nơi đặt bẫy cuối cùng, đám thợ săn đang nhỏ giọng cười nói với nhau.
"Grào..."
Tiếng gào từ rất xa khiến đội ngũ thoáng yên tĩnh trở lại. Chỉ là không có ai luống cuống tay chân, tất cả đều cúi rạp người xuống trong nháy mắt.
Nam tử đầu lĩnh hạ tay xuống, vẫy trái vẫy phải. Người ở sau lưng có cung lấy cung, có giáo lấy giáo. Có người cởi túi đồ buộc trên lưng xuống, mở ra rồi lấy hai tấm lưới lớn.
"Bẫy cuối cùng là gì vậy? Lưới dây thừng hay hố?"
"Một cái hố."
Hán tử đầu lĩnh gật đầu, khẽ phất tay áo. Đám thợ săn đều ngầm hiểu. Bọn họ yên lặng di chuyển, không phát ra một tiếng động.
Ai cũng là những người thợ săn lão làng đầy kinh nghiệm, giờ phút này hướng gió đang có lợi cho bọn họ, chỉ cần tiếng động không lớn lắm thì sẽ có cơ hội rất lớn.
Thanh âm vừa rồi giống như tiếng mãnh thú, tuy có chút mạo hiểm nhưng bọn họ có nhiều người nên cũng không quá sợ hãi. Hơn nữa, da lông của mãnh thú rất đáng giá.
Đợi đến lúc còn cách cái hố hơn mười bước, nhìn xuyên qua gốc đại thụ, quả nhiên thanh âm phát ra từ bên đó. Đồng thời, nơi đó còn có thanh âm gặm nuốt, cắn xé, tiếng nhai xương cốt kẽo kẹt.
Hán tử đầu lĩnh suy nghĩ một chút, chỉ vào bảy tám người, ngoại trừ một nửa số lượng người cầm cung tiễn đứng tại chỗ chuẩn bị trợ giúp. Sau đó, gã đột nhiên phất tay.
Trong tích tắc, tất cả những người được chỉ điểm đều xông về nơi đặt bẫy. Trong miệng không ngừng hô hoán để đe dọa dã thú.
"A a a a a a a a!" "Đến a a a a!"
"Lên a... A a a!"
...
"Grào, grừ..."
Một hồi thanh âm gào rú kinh hoảng ở trong bẫy, tựa hồ như đang do dự. Sau đó một cái bóng lốm đốm bỗng nhảy ra khỏi bẫy, nhưng vừa vặn bị một tấm lưới bện từ dây thừng đánh úp.
"Gào..."
"Ha ha ha ha ha... Một con báo đốm lớn!"
"Tấm da này đáng tiền lắm ha ha ha ha ha..."
"Không tệ, không tệ, da hổ báo hiếm có lắm, có thể mua vài khối vải bông cho bà vợ rồi!"
Trái ngược với con báo đốm đang kinh hoảng, đám thợ săn vui vẻ nở gan nở ruột.
Hán tử đầu lĩnh cười xong, cũng không quên nhắc nhở.
"Từ đầu mùa đông năm ngoái đến nay, ngoài núi càng ngày càng có nhiều dã thú, hơn nữa cũng dễ bắt được hơn."
"Này, đây không phải là chuyện tốt sao?"
Gã dẫn đoàn nhìn chỗ sâu trong Ngưu Khuê Sơn.
"Đúng là chuyện tốt. Nhưng ta cảm thấy một ít động vật ở sâu trong Ngưu Khuê Sơn đều chạy ra bên ngoài rồi."
"Hả? Chẳng lẽ bên trong không có gì ăn?"
Hán tử đầu lĩnh lắc đầu.
"Ta cũng không biết. Ngưu Khuê Sơn lớn như vậy, có lẽ chỉ có chỗ này của chúng ta giống vậy, dù sao đối với chúng ta cũng là chuyện tốt."
Nói xong, hán tử đi xử lý con mồi. Con báo bị vây khốn trong lưới đang co cụm lại một góc. Xuyên qua mắt lưới, bọn họ cột chặt bốn chân của con báo, sau đó trực tiếp dùng dây thừng ghì chết con báo đốm. Trừ phi có người dùng tiền dặn trước, nếu không đám thợ săn sẽ không mang mãnh thú còn sống ra khỏi rừng.
Con mồi ở dưới hố bị con báo cắn nát phần bụng, nhưng mấy gã thợ săn cũng không lãng phí. Báo đốm thường ăn nội tạng trước, phần lớn thịt vẫn còn, nên bọn họ muốn mang đi.
Lúc này, đột nhiên sắc trời rất tối. Nhưng giờ mới giữa trưa, tất nhiên không phải do trời tối, mà do lôi vân nổi lên.
"Ầm đùng đùng..."
Tiếng sấm và sắc trời thay đổi khiến đám thợ săn hoảng sợ không thôi.
"Không tốt, thời tiết thay đổi rồi, mau đưa mấy con mồi về."
"Đi nào đi nào, mang hết đồ về đi, không cần đặt bẫy lại đâu."
Đám người xem như thắng lợi trở về, bước chân cũng nhanh hơn hẳn. Chỉ là bọn họ không biết tình cảnh như vậy đều diễn ra ở khắp nơi trong ngọn núi Ngưu Khuê Sơn rộng lớn này.
Trên bầu trời Ngưu Khuê Sơn lại giăng đầy mây đen, tia chớp nổ vang giữa tầng tầng lớp lớp mây đen nặng như chì.
"Ầm đùng đùng..." "Rắc rắc... Ầm..."
Tia chớp chiếu sáng nơi sâu trong núi.
Một con mãnh cọp nửa người không có lông cực lớn đang thò ra bên ngoài hang động. Hoa văn trên mặt càng thêm phức tạp, bị tia chớp chiếu rọi sáng như tuyết. Nhưng nó vẫn không e ngại tia chớp, mà tập trung suy nghĩ nhìn vào lôi vân trên bầu trời.
"Trong lúc vô tình, sư tôn từng hỏi, người điều khiển sấm sét kia là ai, chẳng lẽ không phải ông trời?"
Thời gian dần trôi qua, Lục Sơn Quân từng bước đi ra khỏi huyệt động. Dáng đi không nhanh không chậm, nhưng không lâu sau nó đã rất nhanh ra tới chỗ bệ đá, ngẩng đầu nhìn mây đen như mực trên bầu trời.
"Ầm đùng đùng..."
"Grừ..."
Tiếng cọp gầm trong nháy mắt áp đảo sấm sét, mang theo cuồng phong gào thét, truyền đi khắp nơi trong núi rừng.
Chỉ là những động vật trong núi sớm đã trốn mất dạng, tất cả đều chạy ra vùng rìa bên ngoài.
"Sơn Quân, ngươi muốn hóa hình sao?"
Một thanh âm nho nhỏ truyền đến từ bên cạnh bệ đá. Lục Sơn Quân nhìn sang, một con xích hồ thò đầu đi ra.
"Ha ha, xem đám mây trên kia lúc nào dám đánh vào ta. Ta khuyên ngươi nên rời xa chỗ này một chút, hoặc tạm lánh vào trong huyệt động. Những năm này tuy ngươi có biến bộ không ít nhưng với đạo hạnh của ngươi thì khi sét đánh tới không chết cũng trọng thương."
Trọng thương? Hồ Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy Lục Sơn Quân xem trọng nó rồi.
"Ta đi đây, ngươi nhớ cẩn thận!"
Lưu lại lời này, Hồ Vân nhanh chân bỏ chạy, không chạy vào huyệt động đầy cảm giác áp lực kia của Lục Sơn Quân mà trực tiếp chạy ra khỏi núi.
Lạn Kha Kỳ Duyên
Đánh giá:
Truyện Lạn Kha Kỳ Duyên
Story
Chương 341: Thợ săn Ngưu Khuê Sơn được mùa
10.0/10 từ 22 lượt.